Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi vẫn không hiểu, vì sao em ấy muốn……." Bùi Châu Hiền vẫn hết sức không rõ tại sao Tôn Thừa Hoan phải lựa chọn trở thành Thiếu chủ.

"Cô vẫn chưa rõ sao?" Khương Sáp Kỳ rất bi ai nhìn cô, "Mỗi người sinh ra đều bất đồng, mà cuộc sống của em ấy, lựa chọn của em ấy, kỳ thực từ lúc em ấy trở thành con gái của Bang chủ một khắc kia liền quyết định. Em ấy căn bản không có biện pháp lựa chọn. . . Bang chủ chưa từng yêu cầu gì quá đáng với em ấy, không để cho em ấy kế thừa toàn bộ Thanh Long Bang, mà em ấy cũng vẫn tự do tự tại sinh hoạt như con cái nhà bình thường. Thế nhưng mà người khác cũng không cho là như vậy, em ấy là Tôn Thừa Hoan, là con gái của Bang chủ Thanh Long Bang, mạng của em ấy, có rất nhiều người muốn lấy lợi thế này ra uy hiếp Bang chủ, mỗi thời mỗi khắc em ấy đều sống ở trong nguy hiểm. Ba năm trước đây, em ấy vốn là người vô tội, em ấy cũng không tiếp xúc bất luận sự tình của Thanh Long Bang, thế nhưng mà em ấy thiếu chút nữa bị giết. Nếu không phải năm sáu người lấy mạng mình bảo vệ em ấy, nếu không phải mẹ của em ấy để lại cho em ấy khối ngọc thay em ấy chặn viên đạn, giờ này ngày này, cô căn bản không thấy được em ấy."

"Tôi......." Bùi Châu Hiền ngây ngốc ngẩn người tại đó, trong đầu lặp lại lời nói này của Khương Sáp Kỳ, chỉ cảm thấy tim của mình hung hăng bị nhéo mà đau đớn.

"Em ấy chỉ là muốn bảo vệ mình mà thôi." Khương Sáp Kỳ cắn răng, trong mắt đã có điểm một một chút óng ánh, "Tại sao cô muốn quở trách em ấy, đây là em ấy không còn cách nào lựa chọn, cô cho rằng em ấy nguyện ý làm Thiếu chủ sao? Cho tới hôm nay, em ấy đối với những người vì bảo vệ mình mà hy sinh ba năm trước đây tràn ngập hổ thẹn. Em ấy cũng không nói, nhưng hàng năm mỗi khi đến ngày đó, em ấy mang hoa tươi đi đến trước mộ những người này đứng thật lâu. Ba năm này, em ấy cũng không từng chính thức mà cười qua, mãi đến khi gặp được cô, cho đến khi cùng một chỗ với cô........ Bùi Châu Hiền, tại sao cô nhẫn tâm tổn thương lòng của em ấy, tại sao cô nhẫn tâm đem em ấy đẩy trở lại trong thống khổ của ba năm trước đây? "

Kinh ngạc mà nghe Khương Sáp Kỳ chỉ trích mình, Bùi Châu Hiền cắn môi, cho đến khi một tia máu tươi từ cánh môi truyền vào trong miệng, mới mở miệng nói, "Những thứ này......Tôi không biết, em ấy không có nói với tôi....... Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này."

"Cho nên?" Khương Sáp Kỳ có chút chờ mong mà nhìn Bùi Châu Hiền, chờ mong cô có thể cho mình một đáp án.

". . ." Trái tim đập loạn, minh bạch mục đích trong lời nói của Khương Sáp Kỳ, nhưng khúc mắc trong lòng làm thế nào đều không vượt qua được, Bùi Châu Hiền cúi đầu trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói, "Giúp tôi nói với em ấy........Rất xin lỗi."

"Cô........" Khương Sáp Kỳ nhất thời có loại cảm giác muốn hôn mê lập tức, trừng mắt Bùi Châu Hiền vẻ mặt tức giận, "Tôi đã nói với cô nhiều như vậy chỉ để đổi lấy một câu rất xin lỗi của cô?"

"Thật có lỗi." Nghe xong những lời này, Bùi Châu Hiền chợt phát hiện chính mình đã bình tĩnh trở lại, đối với Tôn Thừa Hoan, chỉ có yêu và đau lòng, nhưng lí trí vẫn nói cho cô biết hai người không thể cùng một chỗ.

Yêu thì yêu! Chỉ là cùng một chỗ. . . Sợ rằng sẽ không có khả năng !

"Bùi Châu Hiền, tôi không nghĩ tới cô cổ hủ như vậy!" Khương Sáp Kỳ tức giận đứng lên, nhìn Bùi Châu Hiền cúi đầu không nhìn mình, tức giận nói, "Tôn Thừa Hoan tên ngu ngốc kia, vừa thổ huyết vừa phát sốt, cũng không biết tại sao muốn như vậy!"

Thổ huyết lại phát sốt?

Bùi Châu Hiền vốn đã khôi phục tỉnh táo trong nháy mắt lại trở nên hoảng loạn, rất chật vật từ dưới đất đứng lên, Bùi Nam như trước cầm thật chặt ống quần của cô, cô cũng lười để ý chỉ biết hỏi Khương Sáp Kỳ, "Em ấy thế nào rồi?"

"Hừ. . ." Hừ lạnh một tiếng, Khương Sáp Kỳ xoay lưng lại, giọng nói nhàn nhạt, "Cô cũng nói chia tay rồi, quan tâm em ấy làm gì!"

". . ." Bùi Châu Hiền nhất thời á khẩu không trả lời được, nghe được hai chữ chia tay lại thêm không ngừng được mà run rẩy.

Tối hôm qua cô chưa cùng Tôn Thừa Hoan nói hai chữ này, trong tiềm thức, cô và Tôn Thừa Hoan quyết không có khả năng chia tay, cô không đành lòng, càng không muốn nói chia tay với Tôn Thừa Hoan .

Thế nhưng mà cô cầu Tôn Thừa Hoan rời đi không phải sao?

"Tôi đi đây." Khương Sáp Kỳ chờ hồi lâu không nghe được động tĩnh gì, càng tức giận, bỏ lại một câu sau đó liền ưu nhã dự định rời đi.

Bùi Châu Hiền liền vội vàng kéo cô lại, trong thanh âm mang theo khổ sở, "Tôi chỉ muốn biết em ấy hiện tại ra sao."

"Ở trong bệnh viện." Khương Sáp Kỳ cũng không cẩn thận nói với cô, tùy tiện bỏ lại những lời này liền vung tay Bùi Châu Hiền ra, rời đi.

Nhìn Khương Sáp Kỳ rời khỏi, Bùi Châu Hiền mất mát ngồi co quắp trên ghế sa lon, nhìn trần nhà trắng xóa, tâm hoảng ý loạn.

Cô muốn biết Tôn Thừa Hoan ra sao.

Chậm rãi suy tính, cố gắng để những suy nghĩ hỗn loạn kia từ từ trấn định lại, Bùi Châu Hiền ý thức được chuyện quan trọng nhất mình cần làm là gì, chỉ chần chờ vài giây, liền quyết định lén lút đi bệnh viện nhìn Tôn Thừa Hoan.

Chỉ là......... Tôn Thừa Hoan nằm ở bệnh viện nào?

Đứng lên dự định vào thư phòng, lại phát hiện cô bé bình thường luôn rất ồn ào ôm chân của cô không nói một lời, Bùi Châu Hiền thở dài, sờ sờ đầu Bùi Nam, "Nam Nam, tối nay ta mang cháu. . ."

"Con không đi!" Bùi Nam vẻ mặt quật cường ngửa đầu nhìn Bùi Châu Hiền, sau đó mếu máo, trong mắt nổi lên tầng sương mù, "Đừng đuổi con đi, về sau con sẽ rất ngoan. . ."

Trầm mặc vài giây, Bùi Châu Hiền đem Bùi Nam ôm lấy đặt vào trên đùi mình, "Ta phải đi làm, không có biện pháp chăm sóc cháu. Còn có. . ."

Dừng một chút, giọng nói của cô lại thấp xuống, "Còn có...... Cái tên ngốc kia...... Em ấy sẽ tức giận........."

Bùi Nam cắn môi nỗ lực không để cho mình khóc lên, đáng thương mà nhìn Bùi Châu Hiền, "Con sẽ rất nghe lời, không làm cho người kia tức giận."

Tuy còn nhỏ, thế nhưng cô bé có thể nhìn ra ngày đó cái người rất hung ác kia đối với mẹ của mình mà nói quan trọng như thế nào.

"Mẹ......." Bùi Nam bĩu môi, "Đừng đuổi con đi......."

Bùi Châu Hiền trong lúc nhất thời lại có chút mềm lòng, nhớ tới bộ dạng tức giận của Tôn Thừa Hoan ngày đó, tâm địa cứng rắn lên, "Không được. . . Còn có, đừng gọi ta là mẹ, ta không phải mẹ cháu."

". . ." Bùi Nam lúc này không có khóc lớn náo loạn nữa, trong tròng mắt sương mù càng ngày càng đậm, thanh âm cũng càng ngày càng ủy khuất, "A di. . ."

Ngẩn người, Bùi Châu Hiền cúi đầu nhìn cô bé, có chút kinh ngạc.

"A di........ Đừng  đuổi Nam Nam đi. . ." Bùi Nam nhỏ giọng thút thít, tự tay xoa một chút nước mắt trên mặt, "Nam Nam sẽ rất ngoan. . ."

"Cháu......" Bùi Châu Hiền há hốc mồm, muốn nói cái gì, cuối cùng hít một tiếng, không nói gì nữa.

Bùi Nam ngồi bên cạnh Bùi Châu Hiền nhỏ giọng khóc, khuôn mặt hồng hồng, Bùi Châu Hiền cuối cùng vẫn mềm lòng, "Vậy cháu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chơi, ta có việc, cháu không được ồn ào, có thể làm được không?"

Đột nhiên trừng lớn mắt, Bùi Nam vẻ mặt chờ mong, "Mẹ. . ."

Nhíu lại lông mày, giọng nói của Bùi Châu Hiền lạnh xuống, "Ta vẫn nên đem cháu đưa đi."

"A di. . . Nam Nam sẽ rất ngoan." Bùi Nam lập tức ngoan ngoãn sửa lời nói.

Đứng dậy gật đầu, Bùi Châu Hiền cầm điện thoại di động lên đi tới thư phòng.

Tiến vào thư phòng bật máy tính lên, xoa xoa đôi mắt chua xót, tra số điện thoại các bệnh viện lớn ở thành phố X, Bùi Châu Hiền đem những số điện thoại này ghi lại, cầm điện thoại di động lên gọi đi.

"A lô, xin hỏi là bệnh viện XX phải không? Tôi muốn hỏi ngày hôm qua có một bệnh nhân tên là Tôn Thừa Hoan nhập viện....... Có thể giúp tôi......... " Bùi Châu Hiền cầm điện thoại di động hỏi thăm, mới hỏi được phân nửa, người bên đầu điện thoại kia đã cúp máy.

Trầm mặc vài giây, Bùi Châu Hiền âm thầm thở dài hai tiếng, cầm điện thoại di động tiếp tục gọi điện thoại, "A lô, xin chào, tôi muốn hỏi tối hôm qua có người nào tên Tôn Thừa Hoan nhập viện không? Đúng...... Tối hôm qua........ Phải phải....... Làm phiền ngài giúp tôi tra có thể chứ? A tốt. . . Không có? Ân, vậy làm phiền ngài, cảm ơn."

Cơm trưa cũng không ăn, Bùi Châu Hiền một mực gọi điện thoại hỏi từng bệnh viện, có một số bệnh viện thái độ không tốt đem điện thoại của cô cắt đứt, cô gọi hết số điện thoại còn lại, sau đó tiếp tục lại gọi lần nữa.

Sau khi Khương Sáp Kỳ rời khỏi nhà Bùi Châu Hiền, trực tiếp trở về trong phòng bệnh bệnh viện.

Tôn Thừa Hoan nằm trên giường bệnh, trên mắt che túi chườm nước đá để làm tan sưng, nghe được âm thanh đem túi chườm nước đá lấy xuống, mang theo một chút mong đợi nhìn Khương Sáp Kỳ, "Chị ấy. . . thế nào?"

"So với em cũng không tốt hơn bao nhiêu." Khương Sáp Kỳ ngồi vào trên ghế vẻ mặt bất đắc dĩ, "Con mắt sưng to so với em còn lợi hại hơn."

"A. . ." Tôn Thừa Hoan soạt một cái ngồi xuống, "Kia..... Chị ấy thế nào? Có khó chịu hay không hoặc là. . ."

"Cô ấy bảo tôi nói với em, cô ấy xin lỗi." Khương Sáp Kỳ không đành lòng nhìn bộ dạng Tôn Thừa Hoan như vậy, quay đầu ra đem lời nói của Bùi Châu Hiền truyền đạt lại. Thật xin lỗi?

Tôn Thừa Hoan nhất thời ngẩn ngơ tại đó, ánh mắt mơ hồ, thanh âm nghe có chút xa xôi, "Thật xin lỗi sao?"

"Đúng."

"Ah, đã hiểu." Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt mà nói một câu, nằm lại trên giường cầm túi chườm nước đá tiếp tục chườm con mắt.

Khương Sáp Kỳ nhìn Tôn Thừa Hoan như vậy, lắc đầu, "Thiếu chủ, em còn muốn kiên trì sao?"

Người nằm trên giường ngay cả động cũng không động, một câu cũng không nói.

Thở dài, Khương Sáp Kỳ đứng dậy dự định rời khỏi, mới đi tới cửa, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên mở miệng, "Kỳ tỷ, chị còn muốn theo đuổi Tú Anh không?"

Không có lập tức mở miệng trả lời, Khương Sáp Kỳ mỉm cười, "Thiếu chủ, tôi không phải vẫn cùng một chỗ với em ấy sao?"

"Ah, vậy chị còn hỏi em có muốn kiên trì hay không?" Tôn Thừa Hoan ở trên giường cười nhạt trả lời, giọng nói nghe hết sức trong sáng, "Vô luận cô ấy nghĩ như thế nào, em đều vẫn luôn cùng cô ấy"

Khương Sáp Kỳ cười khẽ một tiếng, "Vậy chúng ta chờ gọi cô ấy là Thiếu chủ phu nhân."

"Ừm"

Đợi Khương Sáp Kỳ rời khỏi, Tôn Thừa Hoan lần nữa ngồi dậy, đem túi chườm nước đá lấy xuống, mang theo một tia cười xấu xa, tay đặt bên cạnh điện thoại di động.

Tú Anh từ ngoài cửa tiến đến, cầm trong tay hai túi chườm đá khác, thấy Tôn Thừa Hoan ngồi dậy, vội vàng đi tới, "Thiếu chủ, chị làm sao. . ."

"Còn nhớ rõ chị vừa nói những gì với em sao?" Đôi mắt Tôn Thừa Hoan sưng đỏ chỉ để lại kẽ hở nhỏ trong tròng mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, khẩu khí vô cùng đứng đắn nói.

"Nhớ rõ." Tú Anh nhăn lại lông mày, bĩu môi, "Thiếu chủ không cần lại nói bậy."

Cái gì Khương Sáp Kỳ kỳ thực thích cô, Thiếu chủ thích nhất nói bậy.

"Kỳ tỷ, chị còn muốn theo đuổi Tú Anh sao?"

"Thiếu chủ, tôi không phải vẫn cùng một chỗ với em ấy sao?"

Tôn Thừa Hoan nhấn một cái phím, đối thoại vừa mới ghi âm lập tức phát ra ngoài, Tú Anh nhất thời ngẩn người ra đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro