Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ còn cảm thấy chị nói bậy không?" Tôn Thừa Hoan cười hì hì nói, sau đó đưa tay đến trước mặt Tú Anh, "Đưa điện thoại di động của em cho chị."

Tú Anh còn bị vây trong kinh ngạc, chỉ ngơ ngác mà đem điện thoại di động của mình đưa cho Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan loay hoay điện thoại di động một hồi cuối cùng cũng đưa trả cho Tú Anh, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên tiến đến một người, "Thiếu chủ, bắt đầu từ hơn một giờ trước, tất cả bệnh viện lớn ở bên trong thành phố đều nhận được điện thoại của một cô gái, điều tra Thiếu chủ tối hôm qua có nằm viện hay không."

"Ah?" Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng nhíu mi, suy nghĩ một lúc mới hỏi, "Có biết số điện thoại của người đó không?"

"Dạ biết!" Người đó cầm một trang giấy đem dãy số đọc một lần, Tôn Thừa Hoan nhất thời nở nụ cười, "Để cho người khác nói cho cô ấy biết tôi ở bệnh viện nào phòng bệnh nào, đừng để cho cô ấy biết chúng ta đã biết."

"Vâng!" Người nọ cung kính khom lưng chào, rời khỏi phòng bệnh.

Duỗi người nằm lại trên giường, Tôn Thừa Hoan thở phào một cái.

Bùi Châu Hiền quả nhiên vẫn rất quan tâm nàng.

Tú Anh vẫn còn đứng tại chỗ ngơ ngác, Tôn Thừa Hoan liếc mắt nhìn cô, ho hai tiếng, "Cái kia. . . Tú Anh a, tâm ý của Kỳ tỷ, em. . ."

"Thiếu chủ, Tú Anh giúp người lấy túi chườm nước đá mới." Tú Anh bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Tôn Thừa Hoan, vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh .

Tôn Thừa Hoan nhìn bóng lưng hốt hoảng của Tú Anh, thở dài.

Chuyện của Tú Anh, hãy để cho Khương Sáp Kỳ tự mình xử lý a! Ngược lại thì chính mình......... Cô gái Bùi Châu Hiền kia, cố chấp muốn chết, thực sự có thể theo đuổi được sao?

Rất không tự tin mà nghĩ đến, Tôn Thừa Hoan từ từ nhắm hai mắt, trên đôi mắt còn đắp lấy túi chườm nước đá.

Lúc âm thanh "đát đát đát" từ xa truyền đến, Tôn Thừa Hoan gần như đã sắp ngủ, nhưng lúc nghe được âm thanh quen thuộc đó, chợt ý thức được cái gì tỉnh táo lại, đem túi chườm nước đá cầm qua một bên cất kỹ, rất nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt lại.

Bùi Châu Hiền sau khi biết Tôn Thừa Hoan ở bệnh viện nào, thì dặn dò Bùi Nam một mình đợi ở nhà, bản thân dự định qua đây vụng trộm xem Tôn Thừa Hoan.

Bởi vì đôi mắt sưng húp thực sự không thể gặp người, Bùi Châu Hiền tìm kính râm râm đeo lên mới dám đi ra ngoài, một đường thẳng đến bệnh viện, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi phòng bệnh của Tôn Thừa Hoan đi như thế nào.

Dọc đường rất lo lắng nhìn xem chung quanh sợ bị người phát hiện ra mình đến thăm Tôn Thừa Hoan, trên đường đi Bùi Châu Hiền vô cùng sốt ruột, đến lúc tới cửa phòng bệnh Tôn Thừa Hoan rồi, dừng bước lại, nhìn bốn phía, lại xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn bên trong, mở cửa phòng, thả nhẹ cước bộ đi vào.

Trên giường bệnh, Tôn Thừa Hoan từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt đôi mắt cũng sưng đỏ giống cô.

Đau lòng như muốn rơi lệ, Bùi Châu Hiền nhịn không được đưa tay nhẹ vỗ về gương mặt chỉ mới qua một đêm đã tiều tụy hơn rất nhiều, trong lòng thiên hồi bách chuyển* hận không thể đánh thức Tôn Thừa Hoan nói cho nàng biết sẽ không xa rời nhau nữa, lại nghĩ đến mâu thuẫn giữa hai người không thể thỏa hiệp mà do dự.

*thiên hồi bách chuyển: tâm tư rối bời, thay đổi liên tục

"Tiểu Đản. . ." Ngồi vào bên cạnh Tôn Thừa Hoan, thì thào gọi tên Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền muốn đưa tay ra nắm lấy tay Tôn Thừa Hoan, lại lo lắng mình sẽ đánh thức nàng, tay ngừng giữa không trung vài giây, lại thu trở lại.

Không tiếng động thở dài một tiếng, Bùi Châu Hiền đứng lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn thoáng qua môi nhợt nhạt của Tôn Thừa Hoan một cái, âm thanh thấp đến ngay cả cô cũng không nghe rõ, "Tiểu Đản ngốc, chiếu cố thật tốt chính mình, không được lại bệnh hoặc là bị thương........."

Hôn xong, ngồi thẳng lên xoay người dự định rời khỏi, không ngờ tay bỗng nhiên bị kéo lại, Bùi Châu Hiền có chút kinh ngạc xoay người, Tôn Thừa Hoan đang nỗ lực trợn mắt nhìn cô, "Vậy chăm sóc em đi, như vậy chị có thể yên tâm."

Bị lời nói mang tính trẻ con như thế khiến cho cô suýt chút nữa bật cười, Bùi Châu Hiền vẫn là mạnh mẽ nhịn xuống tâm tình của mình, vẻ mặt lãnh đạm, "Không có khả năng."

"Hừ! Em đây liền sinh bệnh, liền bị thương!" Tôn Thừa Hoan cố lên giọng, tay mạnh mẽ cùng Bùi Châu Hiền mười ngón tay tương khấu, "Chị chờ làm góa phụ đi !."

"Tôn Thừa Hoan!" Bùi Châu Hiền nhất thời làm mặt lạnh, âm thanh cũng hạ xuống dưới 0 độ, đem tay từ trong tay Tôn Thừa Hoan rút ra, "Không phải mỗi người đều chịu được cô nói như vậy, cô luôn dùng tính mạng của mình uy hiếp người khác như vậy sao?"

"Em......." Tôn Thừa Hoan nhìn ra cô giận thật, cúi đầu, giọng nói thật thấp, có chút ủy khuất, có chút sợ hãi, "Chị không cần em nữa. . ."

Bởi vì những lời này lập tức liền mềm lòng, Bùi Châu Hiền trong tròng mắt hiện lên một chút ôn nhu, cũng rất nhanh lại biến mất, có chút bất đắc dĩ, "Chị không biết nên làm sao bây giờ."

"Vậy không cần suy nghĩ." Tôn Thừa Hoan đáng thương mà nhìn cô, tay lại nắm lấy tay cô, "Không cần nghĩ có được hay không?"

". . ." Yên lặng nhìn nàng vài giây, trong mắt Bùi Châu Hiền lấp loé không yên, ý niệm trong đầu lắc lư bất định.

Cô thực sự không muốn cùng Tôn Thừa Hoan tách ra, nhưng cô thực sự không thể nào tiếp thu được cũng không cách nào tưởng tượng, một Kiểm sát trưởng và Thiếu chủ hắc bang, muốn cùng một chỗ như thế nào.

Từ xưa đến nay câu luôn có câu nói nghiệp quan cấu kết, mà cô một kiểm sát trưởng vốn nên bảo vệ chính nghĩa lại cùng người của xã hội đen cùng một chỗ, thậm chí yêu nhau.......

Mỗi lần nghĩ như vậy, cô sẽ cảm giác mình là trợ Trụ vi ngược*, cho dù Tôn Thừa Hoan chưa từng có ở trước mặt cô làm qua chuyện ác gì, thậm chí giúp đỡ cô giải quyết vài cái đại án tử rồi.
*trợ Trụ vi ngược: nối giáo cho giặc; giúp người xấu làm điều ác; giúp vua Trụ làm điều ác.

Cái loại này nói không rõ cảm giác mâu thuẫn ở trong lòng bồi hồi rất lâu sau đó, cho đến cuối cùng, Bùi Châu Hiền vẫn đem tay từ trong tay Tôn Thừa Hoan rút ra, "Xin lỗi."

"Chị......." Tôn Thừa Hoan có chút minh bạch vì sao Khương Sáp Kỳ bất đắc dĩ như vậy, có chút tức giận nhìn Bùi Châu Hiền, nhưng lại cảm thấy có thể lý giải, lập tức cả người như quả bóng xì hơi, giọng nói vô cùng thấp, "Em còn tưởng rằng chị sẽ đáp ứng em..........Em........"

"Chị đi trước." Bùi Châu Hiền không dám lại nghe tiếp, cắt đứt lời nói của Tôn Thừa Hoan xoay người vội vã rời khỏi.

Tôn Thừa Hoan nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô và Tú Anh lúc nãy giống nhau như đúc, nắm chặt quyền, nói lớn tiếng, "Em mặc kệ, ngược lại em muốn dây dưa với chị đến cùng."

Bùi Châu Hiền đã ra khỏi phòng bệnh nghe thấy Tôn Thừa Hoan nói vậy càng đi nhanh hơn, trong lòng không rõ lại có chút ý nghĩ ngọt ngào.

Bên này, lẽ ra Tú Anh một lần nữa cầm túi chườm nước đá vào, mới đi đến cửa phòng bệnh của Tôn Thừa Hoan, lại phát hiện Bùi Châu Hiền ở bên trong, chần chờ vài giây, vẫn lựa chọn quay người tránh đi trong chốc lát.

Ở trong vườn hoa bệnh viện tùy ý đi lại, nhưng trong đầu vẫn vang lên đoạn ghi âm Tôn Thừa Hoan đặc biệt để cho mình nghe.

Vẫn cùng. . .

Nhớ tới một cái nhăn mày, một tiếng cười của nữ nhân giống yêu nghiệt kia, Tú Anh bỗng nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, chính mình lại có thể nhớ rõ nhiều thần tình của Khương Sáp Kỳ như vậy.

Mà nhiều nhất, chính là vẻ mặt lúc nàng nhìn mình cưng chiều, giống như Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan.

Thì ra là thế này phải không, quả nhiên cô quá trì độn rồi, ngày hôm nay nếu không phải Thiếu chủ bỗng nhiên vạch trần chuyện này, sợ rằng cả đời cô cũng sẽ không phát hiện ra.

Khó trách gần đây thái độ của Khương Sáp Kỳ đối với cô kỳ quái như vậy.

"Kỳ tỷ, chị còn muốn theo đuổi Tú Anh sao?"

"Thiếu chủ, tôi không phải vẫn cùng một chỗ với em ấy sao?"

Đoạn ghi âm kia lại một lần nữa vang lên ở bên tai, Tú Anh ngơ ngác nghe, khóe môi nhịn không được lộ ra ý cười ngay cả chính cô cũng không có chú ý đến.

"Kỳ tỷ, chị còn muốn theo đuổi Tú Anh sao?"

"Thiếu chủ, tôi không phải vẫn cùng một chỗ với em ấy sao?"

Đoạn ghi âm kia vang lên chừng bốn, năm lần, Tú Anh bỗng nhiên ý thức được không đúng.

Âm thanh này, tựa hồ là chân thực tồn tại?

Có chút bị hù dọa nhìn xung quanh, quay người lại liền đối mặt với đôi mắt ướt át gần trong gang tấc của Khương Sáp Kỳ, Tú Anh nhất thời ngẩn người ra đó.

Trên tay Khương Sáp Kỳ cầm điện thoại di động, màn hình điện thoại sáng lên, mà điện thoại trong túi của Tú Anh không ngừng rung động, đem ghi âm từng lần một mà lặp lại.

"Ah. . ." Khương Sáp Kỳ kịp thời phản ứng, trước hết nhấn tắt điện thoại, có chút tự giễu, "Chúng ta lại bị Thiếu chủ tính kế."

Thiếu chủ nhà nàng, quả nhiên là tiểu hồ ly, cho dù dưới tình huống như vậy, còn nhớ rõ tính kế mình và Tú Anh.

Ghi âm không lặp lại nữa, Tú Anh nhìn Khương Sáp Kỳ hồi lâu, quay mặt đi, "Ừ, chị bị Thiếu chủ tính kế, về sau đừng nói lời mập mờ như thế, sẽ bị Thiếu chủ hiểu lầm."

"Không phải Thiếu chủ hiểu lầm." Sớm đã nhìn ra gì đó từ thần sắc của Tú Anh, Khương Sáp Kỳ dứt khoát không giấu diếm nữa, nhìn thẳng Tú Anh, "Đó là sự thật."

"Được rồi." Tú Anh không dám quay đầu nhìn nàng, đi mấy bước cùng nàng kéo dài khoảng cách, cố ý thả lỏng chính mình, "Tôi và chị khẳng định đều phải ở cùng Thiếu chủ cả đời, câu nói kia đúng là sự thực."

"Tiểu Tú Anh. . ." Khương Sáp Kỳ có chút buồn cười mà nhìn cô gái vẫn còn mạnh miệng, đến gần mấy bước, hai tay vòng lên cổ của cô, "Em không được tự nhiên như vậy làm cái gì? Là tôi thổ lộ với em, cũng không phải em thổ lộ với tôi."

"Tôi......" Tú Anh mặt đỏ lên, không hiểu vì sao mà trừng mắt nhìn nàng.

"Tôi thổ lộ, là chuyện của tôi, em có chấp nhận hay không, là chuyện của em, không cần không được tự nhiên như vậy." Khương Sáp Kỳ gần sát cô, mang theo một chút vui vẻ, nhiệt khí phả vào trên vành tai Tú Anh, đem vành tai mềm mại nhuộm trở thành phấn nộn màu đỏ.

Tú Anh lập tức từ trong ngực nàng tránh ra, lui về phía sau mấy bước, mang theo một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Chị thổ lộ, là chuyện của chị, thế nhưng mời chị không cần luôn làm phiền tôi như vậy."

Khương Sáp Kỳ là có ý gì?

Cái gì gọi là thổ lộ là chuyện của nàng, có chấp nhận hay không là chuyện của mình.

Lẽ nào nàng không cảm thấy hai chuyện này thật ra là liên quan đến hai người sao?

Luôn luôn tùy tiện như vậy, tựa như những bữa tiệc xã giao, có người gọi điện thoại nàng phải đi.

Khương Sáp Kỳ đến cùng xem cô là cái gì!

Không được tự nhiên mà nghĩ đến, Tú Anh trừng mắt liếc Khương Sáp Kỳ, "Tóm lại, không muốn lại mập mờ như vậy."

Mặc dù không hoàn toàn hiểu được Tú Anh xảy ra chuyện gì,Khương Sáp Kỳ vẫn mỉm cười gật đầu, lại đến gần cô một chút, "Về sau không mập mờ nữa."

"Hừ. . ." Khẽ hừ một tiếng, Tú Anh giả vờ ngắm phong cảnh tựa như không nhìn Khương Sáp Kỳ, càng không nhìn kỹ trong lòng mình bởi vì nghe được câu này mà thất lạc.

Khương Sáp Kỳ bước về trước một bước, vòng tay lên eo Tú Anh, vóc dáng Khương Sáp Kỳ cao lại mang giày cao gót, tay kia nâng cằm Tú Anh lên, cúi đầu hôn lên.

Tú Anh lập tức trừng lớn mắt, nhìn đôi mắt gần trong gang tấc của nàng, từ trong con ngươi xinh đẹp nhìn thấy bóng dáng của mình, cũng nhìn thấy thâm tình bên trong, bất tri bất giác, hai mắt nhắm nghiền.

Trong tròng mắt xẹt qua một nụ cười cùng ôn nhu, Khương Sáp Kỳ êm ái hôn Tú Anh, đầu lưỡi vụng về chen vào trong miệng Tú Anh trêu chọc cái lưỡi cũng vụng về như vậy, cho đến khi hai người đều có chút không thể thở nổi, lúc này mới buông cánh môi Tú Anh ra.

Ôm chặt Tú Anh, Khương Sáp Kỳ cúi đầu, ở bên tai Tú Anh nhẹ nhàng nói, "Về sau không phải mập mờ, mà là. . . yêu đương a !."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro