Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu chủ, có người muốn gây bất lợi cho Bùi Châu Hiền." Tôn Thừa Hoan ở trong bệnh viện nằm vài ngày thì xuất viện, bất quá cũng không ở nhà Bùi Châu Hiền nữa, đương nhiên cũng không trở về trường học, mà trở về biệt thự lớn Tôn gia.

Đang ở trong thư phòng của chính mình đọc sách Tôn Thừa Hoan nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thuộc hạ của mình đang báo cáo tình hình, trong tròng mắt hiện lên một tia tinh quang, "Tra rõ là ai chưa?"

"Vẫn còn đang điều tra." Nam nhân đứng ở trước bàn Tôn Thừa Hoan, cúi đầu, "Sơ bộ kết luận cùng đứa bé kia có quan hệ."

Trên tay nắm bút một tiếng răng rắc bẻ gãy, Tôn Thừa Hoan giận tái mặt, "Tôi cho các cậu tra lai lịch đứa bé kia, các cậu tra được như thế nào rồi?"

"Thiếu chủ, đây là tư liệu của đứa bé kia và ba của cô bé." Nam nhân cầm trong tay một phần tư liệu đặt lên trên bàn Tôn Thừa Hoan, "Bùi Nam, năm nay năm tuổi, là con nuôi của Bùi Niệm Chiêu, Đại đội trưởng hình cảnh Cục công an hạ hạt thành phố Y"

"Con nuôi của Đại đội trưởng Cục công an hạ hạt thành phố Y." Tôn Thừa Hoan nhíu mi, đưa tay cầm phần tài liệu kia mở ra, rút tư liệu ra nhìn lại.

Bùi Niệm Chiêu.....

Nhìn tên này, chân mày Tôn Thừa Hoan nhíu càng chặt hơn.

Cái tên này......

Lắc đầu, loại bỏ cảm giác quái dị đột nhiên xuất hiện, Tôn Thừa Hoan lật xem phần tài liệu kia, lâm vào trầm tư.

Bùi Niệm Chiêu, nguyên đại đội trưởng Cục công an một thị trấn trong thành phố Y, nửa năm trước bởi vì tội cưỡng gian làm chết người mà bị bắt, sau đó thừa dịp người canh gác không chú ý chạy trốn, mang theo con gái trốn khỏi thị trấn.

Trên đường chạy trốn, không chỉ Cục công an đang truy tìm tin tức của hắn, còn có một số người không rõ lai lịch cũng điều tra, thậm chí truy sát hắn.

Tôn Thừa Hoan xoa xoa huyệt Thái Dương, đem tổng cộng ba trang tư liệu xem qua một lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn ra người nọ đến cùng khi nào thì cùng Bùi Châu Hiền từng có quan hệ.

Nếu như không có quan hệ, tại sao muốn nói cho tiểu quỷ phiền chết người kia Bùi Châu Hiền chính là mẹ cô bé?

Rất là khó hiểu mà nghĩ đến, lại nghĩ không ra nửa điểm đầu mối, Tôn Thừa Hoan ngồi dựa vào trên ghế hồi lâu, thấy thủ hạ còn đứng ở đó chờ mệnh lệnh của mình, sau đó mở miệng nói, "Trước bảo vệ tốt cô ấy, chú ý đứa bé kia một chút........Được rồi, lần trước các cậu truy đuổi tung tích Bùi Niệm Chiêu, sao lại thất thủ?"

Lấy thế lực Thanh Long Bang ở nơi này mà xem, thất thủ thật sự là một việc rất không thể tưởng tượng nổi.

"Báo cáo Thiếu chủ, chúng thuộc hạ một đường truy tìm tung tích những người đó, mãi cho đến khu Thành Đông, những người đó vào một ngôi biệt thự, chúng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền lưu lại ở bên ngoài theo dõi. Vào lúc ban đêm, chúng tôi thay phiên nhau giám sát. Mấy ngày sau đó đều là như thế, chính là trong ngôi biệt thự kia vẫn không có người ra vào qua, ngay cả người đưa cơm cũng không có. Vì vậy mấy người chúng tôi liền lén lút lẻn vào, không nghĩ tới trong biệt thự không có một bóng người."

"Như vậy..." Tay từng cái gõ nhịp lên tay vịn của chiếc ghế, Tôn Thừa Hoan suy tư một chút, lại ngẩng đầu hỏi, "Có tra ra ngôi biệt thự kia là sản nghiệp của ai không?"

"Là một nhà kinh doanh bất động sản." Nam nhân vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng tôi điều tra bối cảnh của người kinh doanh bất động sản kia, không có bất kỳ khả nghi nào."

"Ừm." Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt gật đầu, "Vậy cứ như vậy đi, bảo vệ cô ấy thật tốt."

"Dạ!"

Đợi sau khi người kia lui ra ngoài, Tôn Thừa Hoan vừa cẩn thận mở ra phần tài liệu kia, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên ba chữ Bùi Niệm Chiêu, đôi mắt thâm thúy không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tú Anh đẩy cửa thư phòng ra tiến đến, đem một chậu hoa quả đặt trước mặt Tôn Thừa Hoan, "Thiếu chủ, Bang chủ bảo người ăn."

"Ách..." Tôn Thừa Hoan vẻ mặt 囧 mà nhìn chậu hoa quả kia, ngẩng đầu hướng về phía Tú Anh lộ ra mỉm cười, "Tú Anh, gọi Kỳ tỷ đến, chúng ta cùng nhau ăn."

Nói là chậu, thật sự là chậu. . .

Cũng không biết bác sĩ cùng Tôn Tử Đằng nói gì đó, từ sau khi Tôn Thừa Hoan trở về thì mỗi ngày Tôn Tử Đằng lại để cho người đưa hoa quả đem qua cho Tôn Thừa Hoan, bắt Tôn Thừa Hoan đem chỗ hoa quả này ăn sạch mới được.

Hơn nữa cái chậu kia, chính là cái loại chậu rửa mặt thật to, bên trong đặt các loại hoa quả, mỗi lần Tôn Thừa Hoan ăn xong chậu hoa quả này, đều muốn chống đỡ ăn không vô.

Tú Anh nghiêm mặt, thanh âm băng lãnh, "Muốn gọi Thiếu chủ tự mình gọi đi."

Tôn Thừa Hoan trên trán nhất thời trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, cố ý làm mặt lạnh, "Tú Anh, đối với Thiếu chủ nên nói như vậy sao? Còn có, mệnh lệnh của chị, cũng không nghe rồi hả?"

"Thiếu chủ có thể trừng phạt em." Tú Anh như trước nghiêm mặt, không có một gợn sóng nói, "Cho dù đem em điều đến địa phương khác đều không sao."

"..." Tôn Thừa Hoan thoáng cái bó tay rồi, trầm mặc thật lâu, vẻ mặt bị đánh bại mà cầm điện thoại di động lên, "Kỳ tỷ cứu mạng, đến thư phòng giúp em ăn trái cây."

Bên đầu điện thoại kia Khương Sáp Kỳ vừa nghe Tôn Thừa Hoan nói, cười duyên ra tiếng, "Thiếu chủ ngoan, đem hoa quả ăn sạch mới là đứa bé ngoan. "

Ồ?

Tôn Thừa Hoan lúc này mới ý thức được có chỗ nào không đúng.

Làm sao cả Khương Sáp Kỳ và Tú Anh gần đây đối với mình càng ngày càng không biết lớn nhỏ, trước đây không phải luôn rất mực cung kính sao?

"Cắt, chị không đến, em và Tú Anh liền đem hoa quả ăn sạch." Tôn Thừa Hoan toan tính nói, trong giọng nói tràn đầy khinh thường, "Không có chị chúng em vẫn có thể đem hoa quả ăn hết."

"Thiếu chủ, Bang chủ nói hoa quả phải tự mình ăn hết, còn có, Tú Anh có việc phải đi ra ngoài rồi." Tú Anh đứng ở một bên rất nhanh chóng hiểu ý tứ trong lời nói của Tôn Thừa Hoan, trực tiếp nói một câu, sau đó cung kính khom lưng chào Tôn Thừa Hoan đi ra khỏi thư phòng.

Tôn Thừa Hoan trợn mắt há hốc miệng mà nhìn toàn bộ động tác của Tú Anh, thật lâu, mới đối với người trong điện thoại nói, "Kỳ tỷ, chị làm thế nào đem Tú Anh làm phát bực, em ấy ngay cả em cũng không để ý tới."

Khương Sáp Kỳ đang ngồi trong văn phòng luật sư, nghe vậy thở dài, không trả lời.

"Em mặc kệ, chị tự mình giải quyết, mệt cho em còn giúp hai người tạo cơ hội." Tôn Thừa Hoan bĩu môi, rất không tình nguyện nói, "Kết quả em còn xui xẻo theo, chị đem Tiểu Tú Anh đáng yêu nghe lời nhà em trả lại đây."

Khương Sáp Kỳ đem một tay kia nắm bút bỏ lên trên bàn, có chút bất đắc dĩ nói, "Thiếu chủ, em có phát hiện hay không gần đây em có cái gì rất không đúng?"

"Hửm?" Tôn Thừa Hoan hai chân bắt chéo, tiện tay cầm lấy quả táo gặm một miếng lớn, miệng nhét đầy nói, "Cái gì?"

"Gần đây em, so với trước đây còn......." Khương Sáp Kỳ thực sự không biết phải hình dung như thế nào, hành vi cử chỉ của Tôn Thừa Hoan gần đây, "Ngược lại, so với trước kia, quả thực biến thành người khác."

"Ah....." Khóe môi Tôn Thừa Hoan nhếch lên, cười đến vô cùng tà mị, "Kỳ tỷ, mọi người còn không có thói quen em đổi tới đổi lui?"

"..." Khương Sáp Kỳ bó tay hết chỗ nói vài giây, lắc đầu, "Thiếu chủ, em bận rộn, tôi cũng phải bận rộn."

"Được rồi, lúc rảnh rỗi giúp em xem cô gái ngốc kia một chút." Tôn Thừa Hoan đem quả táo vài miếng gặm hết, hột táo cũng ném chuẩn vào trong thùng rác, rất nhanh chóng đáp câu kia sau đó cúp điện thoại.

Thay đổi sao?

Thay đổi a !. . .

Ngón tay Tôn Thừa Hoan vuốt ve túi tài liệu kia, có chút ảm đạm mà cười khổ.

Đã hơn nửa tháng đi qua, nàng đi tìm Bùi Châu Hiền nhiều lần, mỗi lần Bùi Châu Hiền đều xem nàng như người trong suốt.

Nàng nói muốn theo đuổi Bùi Châu Hiền, nhưng nàng chưa từng theo đuổi qua người nào, không biết nên làm sao theo đuổi, bị phớt lờ nhiều lần như vậy, nàng cũng cảm thấy trong lòng có chút nguội lạnh.

Cô gái cố chấp kia, nhất định là quyết định chủ ý không cần nàng nữa.

Mỗi một lần bị coi nhẹ, mỗi một lần bị đả kích, Tôn Thừa Hoan đều sẽ cảm giác được ngực bị đao đâm một nhát, so với bất kỳ lần bị thương nào trước đây đều đau đớn hơn, nhưng nét mặt vẫn mang theo nụ cười.

Nàng muốn cho Bùi Châu Hiền biết cho dù nàng bị đả kích như vậy, nàng vẫn rất vui vẻ.

Giống như Khương Sáp Kỳ, rõ ràng gần đây Tú Anh một mực trốn tránh nàng, nhưng vẫn xem như chưa có chuyện gì từng phát sinh, vừa thấy Tú Anh thì liền dính đến trên người Tú Anh.

Thế nhưng mà... Thật là khó ah.

Nàng chịu không nổi Bùi Châu Hiền dùng thái độ đối đãi với người khác đối đãi nàng.

Nghe nói mặt đối lập của yêu không phải hận, mà là triệt để lạnh lùng.

Nếu như Bùi Châu Hiền thực sự có thể làm được ngày qua ngày mà đối với nàng thờ ơ, có phải một ngày nào đó sẽ thực sự không yêu nàng nữa hay không?

Mỗi một lần nghĩ như vậy, Tôn Thừa Hoan đều cảm giác mình như sắp chết, sau đó nghĩ đến lời ba ba nói tự an ủi mình, dùng cách thức Khương Sáp Kỳ đối đãi Tú Anh kiên trì bền bỉ cổ vũ chính mình, sau đó lộ ra nụ cười, lần nữa đứng lên, như mọi ngày đi theo phía sau Bùi Châu Hiền.

Thở thật dài, Tôn Thừa Hoan dựa vào lưng ghế dựa hai mắt nhắm nghiền, mệt mỏi dần dần ngủ thiếp đi.

Hơn nữa tháng nay, vết thương trên người nàng đều đang khép lại, thường sẽ làm nàng có cảm giác ngứa khắp người.

Hơn nữa, chẳng biết tại sao, các tỉnh phía Nam có một số bang phái nhỏ cư nhiên rục rịch ngóc đầu dậy, nàng thường xử lý sự tình đến đêm khuya, sáng lại muốn mặt dày đến dưới lầu nhà Bùi Châu Hiền, nhìn mỹ nhân sau khi xuống lầu, hấp tấp đi qua mà nói với cô mình sẽ đưa cô đi làm, lại bị cự tuyệt, lái xe đi theo sau Bùi Châu Hiền, nhìn thấy Bùi Châu Hiền vào viện kiểm sát, lại lái xe trở về, buổi trưa lại qua chờ cô tan tầm........

Cả một ngày tuần hoàn những bước này, mỗi lần đều bị Bùi Châu Hiền coi nhẹ, trở về lại phải xử lý những chuyện phiền lòng, Tôn Thừa Hoan cảm giác mình chưa từng có mệt như vậy qua.

Vốn là dựa vào lưng ghế dựa muốn nhắm mắt trong chốc lát, nhưng không ngờ một giấc này, lại ngủ đến hơn chín giờ đêm, mà một số người trong nhà biết rõ nàng muốn đi đón Bùi Châu Hiền tan làm, cũng tận lực không đi nhắc nhở Tôn Thừa Hoan.

Nửa tháng này Tôn Thừa Hoan mỏi mệt tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, mấy người đi theo bảo vệ Bùi Châu Hiền biết Thiếu chủ của bọn họ mỗi lần đều bị không để ý tới, trong lòng tự nhiên có cảm xúc tức giận bất bình.

Ngày hôm nay thấy Tôn Thừa Hoan cư nhiên không có đúng giờ đi ra cửa đợi Bùi Châu Hiền tan tầm, một đám người cũng liền cố ý không đi nhắc nhở Tôn Thừa Hoan chuyện này.

Mà lúc này, Bùi Châu Hiền ngồi trong phòng khách nhà mình, hai chân co lại ở trên ghế sa lon, ôm lấy đầu gối, chân mày xinh đẹp nhăn lại thặt chặt.

Tôn Thừa Hoan ngày hôm nay cư nhiên không có đi đợi cô tan tầm, là. . . lại có chuyện gì xảy ra sao?

Nghĩ đến Tôn Thừa Hoan bởi vì có việc không thể tới đón cô, Bùi Châu Hiền một điểm ý tứ quở trách cũng không có, ngược lại là từng đợt hãi hùng khiếp vía.

Từ khi cô và Tôn Thừa Hoan bắt đầu quen biết, đến biến cố hơn nửa tháng trước, Tôn Thừa Hoan chỉ rời cô hai lần, một lần là buổi tối đi ra ngoài đêm khuya trở về, sau khi trở về cả người tinh thần đều trở nên hết sức mệt mỏi, một lần khác. . . thì mang theo bất an sâu đậm cùng vết thương khắp người.

Nghĩ tới đây, chân mày Bùi Châu Hiền nhíu chặt hơn.

Tiểu Đản lại đi làm chuyện nguy hiểm gì rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro