Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Châu Hiền đem ảnh chụp đính vào lại trong dây chuyền, lúc này mới đem dây chuyền và phần tài liệu kia cùng nhau đặt vào tủ trên đầu giường, đứng dậy cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày đi tắm.

Nước ấm phun lên người, Bùi Châu Hiền ngửa đầu từ từ nhắm hai mắt, mặc cho nước ấm rơi thẳng vào mặt mình, thân thể của mình, trong đầu nghĩ đến quan hệ của mình và Tôn Thừa Hoan.

Thời điểm mới vừa biết Tôn Thừa Hoan lại là Thiếu chủ Hắc bang, cô còn nghĩ không thể cùng một chỗ với Tôn Thừa Hoan cùng một chỗ, như vậy là một loại khinh nhờn là đối với chức nghiệp của mình.

Nhưng một thời gian dài trôi qua như vậy, mỗi ngày bị tương tư xâm nhập, đối mặt Tôn Thừa Hoan ân cần theo đuổi còn phải làm bộ như không nhìn thấy, Bùi Châu Hiền thực sự cảm giác mình không chịu nổi, mới xảy ra tất cả mọi chuyện tối nay cùng Tôn Thừa Hoan.

Thì ra Tôn Thừa Hoan đã trọng yếu đến loại trình độ này rồi sao?

Dời vòi phun xuống, mở mắt ra, nhìn cái gương đã bị hơi nước phủ một mảnh mịt mờ, Bùi Châu Hiền bất đắc dĩ thở dài.

Đêm nay như vậy, cô thực sự muốn thỏa hiệp rồi.

Thế nhưng mà....... công việc Kiểm sát trưởng này.......

Tắm xong, lau khô thân thể mặc vào áo choàng tắm đi ra ngoài, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên có một cái ý niệm trong đầu.

Hoặc là........ Không làm Kiểm sát trưởng nữa, làm luật sư giống như Khương Sáp Kỳ vậy, tựa hồ cũng không tệ?

Nữ nhân Khương Sáp Kỳ kia, mặc dù là một luật sư rất nổi danh, nhưng xưa nay sẽ không thực sự biện hộ cho người phạm tội.

Tựa hồ làm luật sư cũng có thể mở rộng chính nghĩa.

Cầm máy sấy thổi khô tóc, Bùi Châu Hiền ngồi trở lại trên giường, vừa cân nhắc ý nghĩ này của mình có khả thi hay không, vừa đưa tay cầm tư liệu Tôn Thừa Hoan đưa cho xé túi mở ra.

Lúc lấy tài liệu bên trong túi tư liệu ra, nhất thời Bùi Châu Hiền lại có chút bất đắc dĩ.

Thế lực của Tôn Thừa Hoan quả thực lớn như vậy sao, lại có thể tra được tài liệu của Bùi Nam.

Ở trong nhận thức của cô, Hắc bang, cũng chính là xã hội đen, phải là loại một đống côn đồ tụ họp chung một chỗ, hút thuốc uống rượu chửi bậy, đánh người đòi tiền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cảnh sát lập án thì lập tức có thể bắt được một đoàn, nhưng khi Tôn Thừa Hoan xuất hiện, làm cho cô hiểu thì ra Hắc bang không phải là như thế, Tôn Thừa Hoan, Khương Sáp Kỳ, Tú Anh, ba người này rõ ràng đều ở trong Hắc bang mà trưởng thành, hơn nữa, hiệu suất làm việc của Hắc bang này, mỗi một lần đều làm cho cô cảm thấy nhanh hơn nhiều so với cục cảnh sát.

Lắc đầu, tựa ở đầu giường nghiêm túc lật xem phần tài liệu kia.

Bùi Niệm Chiêu? Đại đội trưởng Hình cảnh Cục Công an huyện Thanh Thủy.

Huyện Thanh Thủy, đó không phải chỗ làm việc của chú của cô sao? Đồng thời, cũng là nơi chôn cất chú của cô.

Bùi Niệm Chiêu này là chuyện gì xảy ra, tại sao phải chụp lén cô ở trước mộ phần chú của cô, lại làm sao sẽ biết chuyện của chú?

Bùi Châu Hiền nhìn qua tư liệu một lần, để qua một bên, từ từ nhắm hai mắt suy tư hồi lâu, thủy chung nghĩ không ra bất kỳ manh mối nào, lúc lại một lần nữa mở mắt, quyết định cuối tuần này đến huyện Thanh Thủy nhìn xem.

Còn có HBAB 32 lại là có ý gì?

Hơn nữa, Bùi Niệm Chiêu này tại sao phải nói với Bùi Nam mình là mẹ của cô bé, là vì để cho cô hỗ trợ rửa sạch tội danh sao? Hay là có mục đích khác?

Nguyên một đám vấn đề, ngay cả một điểm manh mối cũng không có, Bùi Châu Hiền nhức đầu xoa huyệt Thái Dương, thở dài nằm xuống đắp chăn, rồi lại chợt nhớ tới Tôn Thừa Hoan đêm nay bởi vì tấm hình kia mà lộ ra dáng dấp trẻ con, trong lòng ngọt ngào.

Càng nghĩ càng ngọt ngào, Bùi Châu Hiền đơn giản ngồi dậy, cầm điện thoại di động chụp hình của mình, gửi đi cho Tôn Thừa Hoan.

Bên này, Tôn Thừa Hoan mới về tới nhà không bao lâu, đem điện thoại di động vứt trên giường, đang muốn đi tắm, nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên, liền đi tới cầm lên mở tin nhắn ra.

Đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bật cười, Tôn Thừa Hoan nhìn dáng dấp mê người của Bùi Châu Hiền trong tin nhắn, mím môi cười ngây ngô, cũng học cô tự chụp một tấm gửi lại cho cô.

Tự chụp cái gì đó, từ khi nàng ra đời tới nay hai mươi mấy năm, thật sự là chưa từng có a.

Khẽ cười đem tấm hình kia cài làm hình đại diện của điện thoại, Tôn Thừa Hoan lần nữa để điện thoại di động lại trên giường, cầm quần áo đi tắm.

Bùi Châu Hiền gửi xong tin nhắn thì nằm dài trên giường, sau khi nhận được tin nhắn của Tôn Thừa Hoan, nhẹ giọng cười, đem điện thoại di động để qua một bên, tắt đèn dần dần thiếp đi.

Có thể, không làm Kiểm sát trưởng, làm một luật sư mở rộng chính nghĩa, cũng là một lựa chọn tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Châu Hiền rửa mặt thay quần áo dự định ra cửa đi làm, suy nghĩ một chút, cầm sợi dây chuyền kia vào khách phòng, đem sợi dây chuyền đặt ở đầu giường của Bùi Nam.

Tuy rất bất mãn Bùi Niệm Chiêu chụp lén mình còn cùng Bùi Nam nói mình là mẹ của cô bé, nhưng đối với đứa bé này, đúng là vẫn còn có chút thương tiếc, đặc biệt, khi thấy bộ dạng Bùi Nam muốn gọi mình là mẹ, chịu đựng không dám gọi, thỉnh thoảng, cư nhiên sẽ làm cô nghĩ đến cái tên Tôn Thừa Hoan quật cường kia.

Biểu hiện ra ngoài mặt, vĩnh viễn cũng sẽ không nói ở thời điểm mười tuổi lúc mẹ nàng qua đời, lại sẽ ở ngày giỗ mẹ lén lút mua hoa cẩm chướng đặt ở trước mộ của mẹ mình.

Chuyện này, Tôn Thừa Hoan cũng chưa từng nói cho Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền tự nhiên cũng sẽ không nói cho Tôn Thừa Hoan, chuyện này là thủ hạ của nàng ở lúc nàng không ở đây nói với cô.

Cầm túi đi ra ngoài, thoáng một cái Bùi Châu Hiền liền nhìn thấy xe của Tôn Thừa Hoan đậu ở cách đó không xa, bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới, gõ gõ cửa sổ xe nàng, cửa sổ lập tức hạ xuống, mặt Tôn Thừa Hoan treo nụ cười sáng lạn, "Hi, Kiểm sát trưởng đại nhân."

Oán trách mà liếc nàng một cái, Bùi Châu Hiền cố ý nghiêm mặt, "Ngày hôm qua không phải nói cho chị chút thời gian sao?"

"Ừm, đúng vậy." Tôn Thừa Hoan rất nghiêm túc gật đầu, "Cho chị thời gian a, chị xem, nếu như chị bước đi, em lái xe theo, như vậy thời gian hai chúng ta ở chung với nhau, thì tương đương với thời gian chị từ nơi này đi bộ đến Viện kiểm sát, đại khái tốn khoảng hai mươi phút. Nếu như chị đi lên, em lái xe đưa chị đi, từ nơi này đến Viện kiểm sát, chỉ cần năm phút đồng hồ, đúng vậy, lập tức có mười lăm phút chị không phải nhìn đến em a."

"Phì......" Nghe nàng nói đến lý luận quái dị này, Bùi Châu Hiền bật cười, đi tới chỗ kế bên tài xế, mở cửa ngồi vào, "Vô lại."

"Hắc hắc hắc. . ." Đắc ý cười, Tôn Thừa Hoan đem xe chạy ra khỏi tiểu khu, "Em thế nhưng là trải qua tính toán tinh vi nha."

Đối với quan hệ giữa mình và Tôn Thừa Hoan nghĩ thoáng thông suốt một chút, lại ở trong lòng suy nghĩ vấn đề từ chức làm luật sư, Bùi Châu Hiền cũng không muốn lại đi trốn tránh, nghiêng đầu trắng mắt liếc Tôn Thừa Hoan, dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại dưỡng thần.

Xe quả nhiên chỉ tốn năm phút đồng hồ đã dừng ở cửa Viện kiểm sát, thế nhưng còn đến hai mươi phút mới đến tám giờ, cửa lớn Viện kiểm sát còn đóng kín.

Biết rõ còn có một cửa hông đặc biệt tạo điều kiện cho nhân viên công tác xuất nhập, Tôn Thừa Hoan chính là không đem xe lái tới nơi đó, mà quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền đã mở mắt ra nhìn mình, lộ ra mỉm cười, "Này, còn chưa mở cửa, làm sao bây giờ?"

"Em đừng nói với chị là không biết cửa hông có mở nha." Bùi Châu Hiền một tay chống cằm, giọng nói nghe nhàn nhạt khiến người ta không phân rõ tâm tình, "Thực tập nhiều ngày như vậy là trắng thực tập sao?"

Tôn Thừa Hoan ngượng ngùng cười, đưa tay kéo cánh tay Bùi Châu Hiền qua, "Chị thực sự cam lòng đi từ cửa hông sao?"

"Em....." Bùi Châu Hiền cũng không quay đầu nhìn nàng, vẫn duy trì bộ dạng chống cằm như trước, cái tay kia bị Tôn Thừa Hoan lôi kéo cũng không rút về, giọng nói vẫn hời hợt, "Vô lại."

Thỏa mãn nắm tay Bùi Châu Hiền cảm thụ được giờ khắc này ấm áp, Tôn Thừa Hoan dựa lưng vào ghế dựa, nghiêng đầu nhìn Bùi Châu Hiền ngẩn người.

"Được rồi, mau trở về đi thôi, em cũng là người bận rộn không phải sao?" Bùi Châu Hiền bỗng nhiên rút tay ra, ngồi thẳng thân thể nói.

Có chút bất mãn mà chu chu mỏ, nhìn thoáng qua bên ngoài, lúc này mới phát hiện Viện kiểm sát mở cửa, Tôn Thừa Hoan cũng theo ngồi thẳng thân thể, "Vậy. . . Buổi trưa em trở lại đón chị?"

Đang muốn mở cửa xe đi ra Bùi Châu Hiền động tác bị kiềm hãm, ngữ điệu bình thản, "Thực sự bận rộn, cũng không cần tới."

"Không bận, không bận." Tôn Thừa Hoan lập tức đáp, nửa người đã ra khỏi cửa Bùi Châu Hiền tiếp tục động tác xuống xe, cho đến lúc ra khỏi xe, lúc này mới xoay người lại nhìn Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch với cô.

Bùi Châu Hiền tự nhiên cười nói, giọng nói cưng chiều, "Chị nói thật, quá bận rộn cũng đừng tới, mệt nhọc lái xe rất nguy hiểm, ngày hôm qua em có nói nghĩ qua là dựa vào cái ghế lại ngủ thiếp đi sao, nhất định là mệt nhọc."

Bỗng dưng trừng lớn mắt, Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền nói hết lời sau đó đóng cửa xe rời đi, vội vã mở ra cửa xe bên mình, hướng về phía Bùi Châu Hiền hô, "Vậy buổi trưa có thể ăn cơm cùng nhau hay không?"

Bước chân Bùi Châu Hiền dừng lại, âm thầm ở trong lòng mắng Tôn Thừa Hoan lại bắt đầu "được một tấc lại muốn tiến thêm một thước". Không quay đầu lại nhìn nàng, mà tiếp tục đi vào trong Viện kiểm sát.

Đứng bên cạnh xe mình, Tôn Thừa Hoan nhìn thân ảnh Bùi Châu Hiền ưu nhã cất bước, đang muốn xoay người lại tiến vào trong xe, thì một chiếc xe dừng ở bên cạnh, Phó Quân sau khi mở cửa ra thấy nàng, nhất thời ngây dại.

"Hi......" Bởi vì thái độ của Bùi Châu Hiền tâm tình thật tốt Tôn Thừa Hoan khó có được một lần hướng về phía Phó Quân lên tiếng chào.

"Hi......" Phó Quân nhìn Tôn Thừa Hoan một chút, lại nhìn chiếc xe bên cạnh nàng một chút, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, trên mặt như trước bất động thanh sắc, "Cậu gần đây..... không có tới thực tập?"

"À....." Tôn Thừa Hoan nhún nhún vai, vẻ mặt hờ hững, "Trong nhà có một số việc, cho nên không tới."

"Như vậy. . ." Phó Quân gật đầu, nhìn Tôn Thừa Hoan với ánh mắt phức tạp.

Từ lớp mười ngay từ đầu cô và Tôn Thừa Hoan gặp gỡ, đến lúc tốt nghiệp cấp ba mới chia tay, thời gian hơn hai năm, nhưng vẫn không biết trong nhà Tôn Thừa Hoan làm gì.

Nhìn quần áo Tôn Thừa Hoan mặc trên người, bình thường tự mình đi về nhà, cô nàng vẫn cho là trong nhà Tôn Thừa Hoan chỉ là gia đình bình thường bậc trung, hôm nay vừa thấy Tôn Thừa Hoan lái xe, mới biết ý tưởng của cô lúc trước có bao nhiêu sai lầm.

"K-Í-T-T-T......" một âm thanh chói tai vang lên, một chiếc xe thể thao ở phụ cận hai người chợt phanh lại, Lục Cẩm Hoàng từ trên xe bước xuống, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt hai người, hướng về phía Tôn Thừa Hoan nói, "Tại sao lại gặp lại cô?"

Tôn Thừa Hoan từ chối cho ý kiến cười cười, nói với Phó Quân, "Tôi còn có việc, đi trước."

"Cô....." Bị trực tiếp coi thường như vậy, Lục Cẩm Hoàng nhất thời phát hỏa, đang định tiếp tục ngăn cản Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan đã mở cửa xe chui vào trong xe.

Xe nhanh chóng đi xa, Lục Cẩm Hoàng bị khói xe làm sặc liều mạng ho khan, Phó Quân lại một chút việc cũng không có liên quan.

Nhìn chiếc xe kia càng lúc càng xa, Phó Quân bỗng nhiên đối với gia thế của Tôn Thừa Hoan có nồng hậu dày đặc hứng thú.

*************
Từ hôm nay, mấy ngày sau từng ngày mình sẽ up trung bình 5 chap để có thể nhanh chóng hoàn thành được bộ này. Vì mình đẩy nhanh tiến độ nên type có thể có sai sót gì đó. Nếu mọi người thấy thì hãy nhắc để mình sửa nhé❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro