Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ chốn

Các ngươi làm gì đó!!! Tên Dương Hạ nghe lời người đàn bà này nói vội buông ra hèn hạ nói:

- Nàng tin ta do con nàng dụ dỗ ta trước đó!! Nghe lời tên gian tình mình nói bà ta vung tay tát vào mặt Lục Yên chữ rủa:

- Con hồ ly nhà người dám dụ dỗ người lão nương mau cút khỏi mặt ta.. Lục Yên nàng trong lòng đầy tủi nhục bỏ  chạy khỏi nhà nàng vừa đi vừa khóc đến nổi ngất đi may thai đuộc Tô thư sinh cứu mạng..

Nàng mơ màng tỉnh dậy , nhìn mình đang nằm tromg căn chồi lá đơn sơ..ánh mắt mơ màng dần sáng nhìn kĩ người cứu nàng là vị thư sinh nho nhã mặc bộ y phục ngã màu nhưng không làm mất đi dáng vẻ thanh cao..gượng sức ngồi dậy cuối đầu cảm tạ ơn cứu mạng .

Tô Hạo  vội đỡ nàng dậy dọng chân thành đáp:

- Cô nương không cần đa lễ , ta đang đi trên đường thấy cô nương ngất xĩu ra tay cứu giúp , ai trong hoàn cảnh ta cũng làm thế thôi.. cười nhẹ nhàng hỏi xin hỏi úy danh cô nương hà cớ gì lại trong hoàn cảnh thế này?

- Ta tên Lục Yên! Ta bỏ chốn khỏi nhà mình, nàng từng tận kể sự việc xãy ra cho Tô công tử biết .

Lòng Tô công tử đồng cảm thương cho số phận Lục cô nương . Vội đáp:

- Ta biết xưa nay nam nữ thọ thọ bất tương thân, khi phụ mẫu qua đời để lại ta căn nhà nhỏ này với mãnh đất cạnh bên. Nếu thấy được chi bằng cô nương ở cạnh nhà ta đi, ta có ít bạc giúp cô nương dựng đỡ căn nhà nhỏ.. vừa dứt lời nhìn thấy Lục Yên mắt đã rơi lệ đầy quỳ xuống :

- Lục yên đa tạ công tử, cả đời này cũng không quên ân huệ ngày đã giúp. Xin hỏi cao danh quý tánh của công tử:

- Ta họ Tô tên một chữ Hạo. Ta vốn trẻ mồ côi hằng ngày viết chữ vẽ tranh kiếm sống.. đợi ta kiếm đủ ngân lượng lên kinh ứng thí.

-Lục yên đa tạ ân của Tô công tử. Tô Họa:

Lục cô nương không cần đa lẽ. Tô công tử cứ kêu ta là Lục Yên.
Nàng kêu ta là Tô Hạo được rồi hai người nhìn nhau cười cả hai đều e thẹn .
Một năm trôi qua cả 2 người sống cạnh nhau tình cảm ngày càng nồng thắm, nhưng không vượt qua lễ giáo Tô Hạo lập lề thề khi nào công danh hiển hách vinh quy bái tổ mới cưới Lục Yên làm thê tử. Lục Yên ngày càng xinh đẹp khiến mọi người xung quanh khen ngợi. Không ít vị công tử tới buôn lời tán tỉnh nàng, nhưng lòng nàng đã có chỗ đó là Tô Hạo.

Trần La con trai tri huyện nổi tiếng ăn chơi xa đọa, đã dòm ngó đến Lục yên hắn không thu phục được nàng quay qua đối phó với Tô Hạo.. hôm ấy bị hắn sai người đánh bất tỉnh. Lúc ấy Lục Yên khóc suốt đêm, hôm sau hai người quết định tối trốn đu khỏi nơi này đến kinh thành .

Trên đường đi không mai Tô Hạo đổ bệnh nặng. Nàng ân cần chăm sóc chàng, bệnh tình ngày một nặng, với số tiền ít ỏi không đủ chan trãi nàng để Tô Hạo nghĩ ngơi miếu hoan ra trấn sinh việc hằng ngày làm việc lao lực bệnh tình Tô Hạo ngày một nặng ho ra máu khiến nàng lo sợ.

Hôm ấy mưa to nàng không thể ra trấn đành ở mếu chăm sóc Từ Hạo.. tiếng ho mỗi lúc nhiều huyết thổ không ngừng Lục Yên sợ lắm, nàng khóc rất nhiều ôm chầm lấy Từ Hạo. Hạo ca chàng đừng làm thiếp sợ . Từ Hạo giọng khàn yếu ớt nói:

- Yên nhi xin lỗi muội huynh không qua nổi rồi! Ta biết cơ thể ta hy vọng ta đi rồi nàng có thể sống tốt, ta nợ nàng lời thề kiếp sau ta sẽ trả! Lục Yên ta yêu nàng! Lời vừa dứt huyết thổ ra Từ Hạo dần buôn tay tư trên mặt Lục Yên xuống mắt nhấm dần ..trên môi lộ nụ cười hối tiếc.

Không!!! Hạo ca huynh không được chết, huyng hứa sẽ cưới muội, cho muội làm phu nhân quan trạng mà...Hạo ca huynh mở mât ra cho muội..tiếng rào khóc hòa lẫn vào tiếng mưa rơi.. ôm xác lạnh dần của Tô Hạo mà Lục Yên khuôn mặt xanh xao mắt sưng húp. Tình cảnh thê lương vô cùng. Nàng tự nhụ lòng mình Từ Hạo mãi là tướng công của nàng, hôm sau nàng ra trấn quỳ giữ đường lớn đeo bản bán thân chôn chồng. Người qua lại không thể ngờ rằng cô nương chỉ 18 tuổi trở lại , đã trở thành quả phụ.. vừa lúc đó xe ngựa Mộ Phu nhân đi ngang qua.. nhém đụng phải nàng, phu nhân xuống xe nhìn nàng thơ thẩn ồn tồn lại hỏi;

Lục Yên kể mọi chuyện trong chất giọng rung lẫn hoảng loạn làm Mộ phu nhân đồng cảm. Bà bỏ tiền ra an táng Từ Hạo, bà chỉ xin Lục Yên chấp nhận bà một điều kiện của bà.

Lục yên quỳ xuống đáp, phu nhân mua ta , giúp ta chôn cất tướng công mình ta mang ơn phu nhân còn không hết dù muốn ta chết ta cũng không từ nan. Mộ phu nhân nhìn nàng mỉm cười thầm nghĩ( cô nương này rất đáng tin là người tốt , bà dao Mộ Hàn cho nàng chăm sóc có nhắm mắt xui tay cũng an lòng)

Mộ phu nhân nói:

- Cô nương tên họ là gì?

- Bẩm con tên Lục Yên!!! Ah thì ra là Lục Yên cô nương!!

Ta không có yêu cầu gì , ta muốn con trở thành vợ con ta.

Lục Yên hoang mang vội đáp nhưng con không thể cả đời này con chỉ coi Tô Hạo là phu quân mình.

- Con chớ mất bình tĩnh. Ta muốn con làm vợ trên danh nghĩa, thật ra vì gia tộc không con trai nên nữ nhi ta bắt buộc nữ phẫn nam. Ta chỉ muốn con như vị tỷ tỷ chăm sóc muội muội mình.

- Lục Yên âm thầm gật đầu đồng ý..Mộ phu nhân gật đầu hài lòng vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt