Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Ly nhìn trước mắt nữ tử dung mạo với nàng giống nhau như đúc, nữ tử mỉm cười.

"Ta có nguyện ước, muốn ngươi ở lại đây thay ta sống hơn nữa thay ta đối tốt với sư tỷ" Triệu Thẩm Ly nói, nàng hiện tại chỉ là tàn hồn lưu lại bên thể xác trong đình viện.

Đột ngột thân thể bị chiếm cứ, Triệu Thẩm Ly ban đầu tức giận nhưng thấy đối phương không phải là cố ý chiếm nàng thể xác.

Thẩm Ly nhìn trước mắt người xem ra nàng là linh hồn của thân thể này.

"Ta không làm"

"Ngươi không thể không làm đây là trói buộc giữa ta và ngươi" Triệu Thẩm Ly nói, ngữ điệu cơ hồ tức giận.

Trong đầu có ý nghĩ phản kháng Thẩm Ly linh hồn lập tức cảm nhận đau đớn. Nàng run rẩy nhìn đối phương. Triệu Thẩm Ly tiến gần ngón trỏ chạm vào nàng chính giữa mi tâm. Hàng loạt kí ức xa lạ xuất hiện chậm rãi như thước phim chạy trong đầu.

Thẩm Ly hai tay ôm đầu, nàng không chấp nhận số phận thay người khác sống. Ý định phản kháng mạnh mẽ, linh hồn tột cùng đau đớn.

"Ngươi phản kháng cũng vô ích, nếu còn cố chấp ngươi linh hồn sẽ từ từ tiêu tán" Triệu Thẩm Ly nhìn đối phương kịch liệt đau đớn mà thở dài.

"A!"

Thẩm Ly hét lớn, nàng trên giường lăn xuống vết thương trên vai chưa khỏi đổ máu thấm ướt băng vải. Đệ tử nhìn tình hình không tốt hắn chạy đi bẩm báo trưởng lão.

"Trưởng lão không hay rồi, Triệu sư tỷ nàng nàng..." đệ tử vừa đến gấp gáp hắn thở không kịp vội nói.

"Làm sao, người làm rồi?" lão nhân vuốt râu hỏi.

"Nàng phát điên lăn lộn trên giường động đến vết thương chảy máu"

Lão nhân nghe xong đi cùng đệ tử đến đình viện vào bên trong gian phòng, trước mắt mọi thứ đổ vỡ người đã ngất xỉu nằm trên đất.

Hắn truyền âm phù đến chưởng môn. Dù gì đây cũng là nàng đệ tử chân truyền.

Mạc Ngôn đang cùng những cái khác trưởng lão nghị sự, bên ngoài đột ngột bay vào một tấm phù, tấm phù dừng lại trên không trung bên trong phát ra giọng nói của tam trưởng lão.

"Mạc Ngôn ngươi đồ đệ tình hình không ổn lập tức đến xem" dứt lời tấm phù bốc cháy.

Mạc Ngôn nghe thấy vội vàng cùng các trưởng lão cáo từ đến đình viện.

"Tiểu Ly"

"Đồ đệ ta thế nào!" Mạc Ngôn gấp gáp hỏi.

"Nàng không xem ra bệnh, chắc là vừa tỉnh lại tinh thần có chút bất ổn" tam trưởng lão Ngô Sơn nói, hắn vừa bắt mạch cảm giác không có cái gì bất thường.

"Không sao liền tốt" Mạc Ngôn đau lòng vuốt nhẹ đồ đệ cái trán nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, trên vai băng vải đã thay mới.

"Sư muội, ngươi gần đây tiều tụy, cầm lấy ít nhân sâm về bồi bổ đi" Ngô Sơn nhìn hắn sư muội lo lắng kể từ khi nàng kế nhiệm chưởng môn sức khỏe liền suy giảm, hắn là trưởng lão của dược phòng

"Ta không sao, đa tạ ý tốt của sư huynh" Mạc Ngôn nói.

Ngô Sơn không nói gì thêm, hắn quay trở lại dược phòng tiếp tục sự vụ.

Mạc Ngôn ngồi xuống bên giường cầm lấy tay của đồ đệ.

"Vi sư đã mang ngươi từ cửa tử trở về ngươi nhất định phải sống sót, biết không?"

Thẩm Ly hai mắt từ từ mở ra, nhìn trước mắt mỹ mạo nữ tử, sau lại đưa mắt nhìn đỉnh đầu màn che, quen thuộc khung cảnh xem ra nàng vẫn chưa trở lại thế giới của mình, cười khẩy một tiếng, Thẩm Ly hai mắt đờ đẫn nhìn màn che.

"Tiểu ly, ngươi thế nào rồi?" Mạc Ngôn vừa thấy đồ đệ tỉnh lại, nàng vội hỏi.

"Không sao" Thẩm Ly thấy mỹ nhân vẫn là nói năng lịch sự.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, vi sư còn có việc" Mạc Ngôn thấy người đã tỉnh, nàng lưu lại quá lâu chỉ sợ những cái kia trưởng lão đã sớm giải tán.

"Khoan đã, mỹ nữ ta vẫn chưa tên của nàng" Thẩm Ly nằm trên giường lưu manh hỏi.

Mạc Ngôn xoay người thấy nàng đồ đệ bộ dáng chẳng khác nào mấy cái lưu manh công tử.

"Ngươi còn đùa được, xem ra thương tích đã khỏi rồi nhỉ?" dứt lời xoay người rời đi.

Thẩm Ly nhìn mỹ nhân rời đi có chút tiếc nuối, nàng vẫn chưa trêu đùa đủ đâu. Thẩm Ly từ trận đau đớn tỉnh lại nàng mặc dù không muốn nhưng mạng sống không thể không giữa nên chỉ có thể đáp ứng nguyên chủ yêu cầu. Nàng nhận ra bản thân xuyên vào tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng trên mạng, Thẩm Ly có xem qua cảm thấy có nhân vật với nàng cùng tên nên quyết định tiếp tục xem để biết được kết cục.

"Không được vô lễ ta sư tôn!" Thẩm Ly giật mình, âm thanh trong đầu vang vọng, âm thanh có chút quen thuộc.

"Biết rồi" Thẩm Ly hờ hững đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro