Chap 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng rồi." Trần Vương đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với Lâm Uyển Dư: "Dương tướng quân, cũng phải để ý một chút."
Lâm Uyển Dư sững sờ, cẩn thận dè dặt mà hỏi: "Trần tướng quân, ngài nói là, Dương Thành, Dương tướng quân?"

"Đúng, hôm nay ta nghe hắn cùng vài người khác đề cặp đến chuyện thành chủ hộ phế vương Phong Lang, thám thính cách nghĩ của người khác, còn có hai lui tới tẩm cung của thiếu chủ Nam Thanh cùng nói với nhau chuyện gì, e rằng Sơn Dương thành sau này sẽ gặp nhiều khó khăn?" Trần Vương nói.

Lâm Uyển Dư gật gật đầu: "Được, tướng quân, ta sẽ để ý."

Trần Vương đặt tay ở đằng sau gật gật đầu, ánh mắt một lần nữa rơi trên cung thành ở nơi xa, tuyết loạn, gió gào, trời lạnh thấy xương.

Lúc Trần Thanh Ngọc về tẩm cung, tuyết đã rơi đến ngập mắt cá chân nàng, đạp lên một dấu chân sâu một dấu chân cạn, còn phát ra tiếng kêu sột soạt, Trần Thanh Ngọc sinh ra ở phương nam, kỳ thật không thích ứng được với khí hậu ở phương bắc, nhưng mà không ngại, nàng có thể ép chính mình thích nghi.

Nghĩ tới cũng thật buồn cười, kiếp trước Hứa Tịnh Kỳ là người phương nam, rõ ràng nơi vốn là hoàng cung Phong Lang trước đây đối với bọn họ, không thích hợp cư trú, nhưng mà Trần Thanh Ngọc lại cứ không buông xuống, suy cho cùng nơi đây, là nơi Hứa Tịnh Kỳ lần đầu tiên cười với nàng, dành hết tất cả tình cảm đối đãi tốt với nàng.

Một thân triều phục Trần Thanh Ngọc bị ướt chưa kịp thay, gọi thị nữ và thị vệ lui đi, tự mình nhẹ tay nhẹ chân đi vào tẩm điện.

Tẩm điện không một ánh lửa, một mảng tối đen, mượn ánh trăng bên ngoài soi sáng, Trần Thanh Ngọc thấy Hứa Tịnh Kỳ nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt ngủ đến an yên.

Trần Thanh Ngọc định đưa tay xoa lấy gò má cô, nhưng nhớ lại mình vừa mới từ bên ngoài vào, tay chắc hẳn vẫn còn lạnh, bèn thu tay về chỉ nhẹ hôn xuống má Hứa Tịnh Kỳ một cái, sau đó, đứng một bên cởi xuống triều phục, thay lên trung y sạch sẽ.

Nào ngờ nàng vừa cởi xuống triều phục, lộ ra áo trong cùng bờ vai trần trụi, đột nhiên đằng sau truyền đến một cái ôm, đem toàn thân ấm áp của đối phương truyền qua cho nàng.

Tay Trần Thanh Ngọc ngưng lại một chút, sau đó chậm rãi quay người lại, nhìn thấy gương mặt tươi cười của người kia đối với nàng nói: "Tiểu yêu tinh vậy mà hôn trộm ta a! Nói đi, chuyện này tỷ tính thế nào đây?"

Trần Thanh Ngọc cũng không khách khí, tóm lấy hai cổ tay của Hứa Tịnh Kỳ giữ cố định ở phía sau, vững chắc đem người đè ở trên bàn, theo sau đó liền đến một trận hôn, trực tiếp thở đến Hứa Tịnh Kỳ không thở ra hơi.

Trần Thanh Ngọc nhàn nhã mà nói: "Cái gì hôn trộm, ta quang minh chính đại hôn."

Hứa Tịnh Kỳ: "Tỷ là canh lúc ta ngủ hôn trộm ta còn chối."

Trần Thanh Ngọc: "Ngươi giả ngủ, ta lúc nãy hôn ngươi là quang minh chính đại."

"... ..."

Hứa Tinh Kỳ hoàn toàn cạn lời, quay mặt sang bên không nhìn nàng nữa, nhỏ giọng nói: "Tỷ bắt nạt ta."

Trần Thanh Ngọc thả tay buông Hứa Tinh Kỳ ra, đem y phục mặc vào.

Ánh trăng sáng trong từ bên ngoài rọi vào, đem theo tấm lưng của Trần Thanh Ngọc trắng như bạch ngọc điêu khắc, đường nét rõ ràng, phần eo mảnh khảnh, tóc dài đen nhánh gọn gàng cột lên, dười xương bả vai còn lưu lại vài đường đao cắt mờ nhạt, e rằng phải thêm vài tháng mới có thể biến mất, nhưng bây giờ nhìn lại ngứa mắt vô cùng, hận không thể liền đem nó văng đi, đi theo đường thẹo xuống bên dưới là tấm lưng ưu mỹ trơn bóng, liền một cái dẫn dụ ánh mắt Hứa Tịnh Kỳ tiến xuống bên dưới, một đường lập tức hướng xuống, rồi xuống nữa... ...

Sau đó Hứa Tịnh Kỳ gương mặt bất giác đỏ ửng, trong lòng lại như có một đóm lửa nhảy loạn bên trong, theo đó liền ho ra một tiếng.

Cái con mẹ nó! Hứa Tịnh Kỳ, ngươi là một người không có tiền đồ a! Ngươi chỉ mới vừa nhìn thân hình nàng thôi, trong lòng lại nảy sinh kích thích như vậy rồi a!

Hứa Tịnh Kỳ không nhìn nữa, di chuyển ánh mắt đi nơi khác, đến bên giường mà nằm xuống tịnh tâm lại, nhớ đến những lời Lâm Uyển Dư hôm nay nói với cô, lại cảm thấy không thể hỏi qua rõ ràng, do dự suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Hôm nay có mệt không?"

Trần Thanh Ngọc đi đến bên cạnh nắm xuống, quay người nằm nghiêng nhìn Hứa Tịnh Kỳ, hai ngươi đối mặt nằm nghiêng, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi chỉ phản chiếu hình ảnh của đối phương, Trần Thanh Ngọc đưa tay xoa xoa lấy gò má của Hứa Tịnh Kỳ, lúc trở về, nàng có nghe thị nữ bẩm báo Lâm Uyển Dư có tới tìm gặp, Hứa Tịnh Kỳ ít nhiều gì cũng sẽ nghe được chuyện xảy ra trên triều hôm nay, giọng dịu dàng nói: "Ta phục trách trị quốc an ban, ngươi phụ trách họa loạn hậu cung, những chuyện khác, không cần quan tâm."

"Hậu cung? Tỷ không phải muốn nạp thêm phi chứ?" Hứa Tịnh Kỳ mỉm cười hướng nàng nói.

Trần Thanh Ngọc hôn lên trán cô, khóe môi giương lên nụ cười, ôn nhu nói: "Hậu cung cũng chỉ có một mình ngươi."

Hứa Tịnh Kỳ đưa tay ôm chặt lấy Trần Thanh Ngọc, đem đầu chôn ở giữa vai và cổ nàng, nói: "Nếu hậu cung chỉ có một mình ta, thì ta đâu cần phải quản họa loạn làm gì, nếu có họa loạn cũng chỉ ta gây ra thôi, vậy lúc đó ai quản đây a."

Trần Thanh Ngọc ôm lấy Hứa Tịnh Kỳ, nhẹ giọng nói: "Không cần ai quản, ngươi muốn làm gì ta đều đồng ý."

Hai người ôm lấy nhau mà ngủ, sáng thứ hai Trần Thanh Ngọc mới sáng sớm vừa dậy đã vội vã đi lên triều, gấp ga gấp gáp.

Hứa Tịnh Kỳ cũng không nhàn rỗi, cho chính mình tìm việc làm, cô lấy từ trong bọc hành lý ra một hộp gỗ, đó là thứ ngoại trừ quần áo mà cô mang theo.

Trong hộp gỗ yên tĩnh nằm một cây trâm hoa đỏ thẫm, Hứa Tịnh Kỳ ánh mắt hơi dao động nhìn vật bên trong, sau đó cầm lấy hộp gỗ đi hỏi thị nữ: "Ta có một nơi muốn đến, ta có thể ra ngoài một chút được không?"

Thị nữ cười một cái: "Thành chủ có để lại chỉ thị viết tay cho Hứa cô nương, có chỉ thị viết tay này, Hứa cô nương muốn đi đâu cũng có thể." Nói rồi, thị nữ đem chỉ dụ viết tay dâng lên.

Hứa Tịnh Kỳ ừm một tiếng, nhận qua chỉ thị viết tay lât qua lật lại vài lần, nhịn không được cong lên khóe môi, giương lên khóe miệng cười ngây một cái, ngẩng đầu lên nói với thị nữ: "Có thể phiền ngươi chuẩn bị giúp ta ba nén nhan được không?"

Thị nữ tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn rất nhanh đem những thứ Hứa Tịnh Kỳ yêu cầu chuẩn bị đến.

Có chỉ thị viết tay, Hứa Tịnh Kỳ tâm liền không lo âu, cô vốn muốn một mình đi tới nơi đó, ai ngờ thị vệ nói thành chủ căn dặn phải theo cùng, Hứa Tịnh Kỳ cũng không muốn làm khó hắn, cùng nhau mà đi.

Thị nữ, thái giám ở trong cung đã mất qua sẽ có nơi chôn cất trong cung, mà là hỏa tán rồi đưa phần tro cốt về quê của họ mà chôn cất.

Hứa Tịnh Kỳ đi tới nơi mà Minh Nguyệt vì mình mà phải bỏ mạng, vẫn là nơi cũ nhưng hiện tại bây giờ chỉ là một mảng rừng cây xanh biết, tuyết phủ đầy đất, Hứa Tịnh Kỳ nhìn ngắm xung quanh, tìm một nơi bóng râm che khuất, quỳ dưới đất đào lên một cái hố, làm đến người và tay đều dính đầy đất cát, thị vệ không hiểu cô muốn là gì, lên trước hỏi thăm có muốn giúp một tay không, liền bị cô lắc đầu cự tuyệt.

Hứa Tịnh Kỳ đem ra hộp gỗ trong người, mở ra nhìn ngắm vật bên trong đó, hít sâu một hơi, rồi đem hộp gỗ chôn xuống đất.

Làm xong tất cả mọi thứ, cô quỳ trên đất, vuốt nhẹ cái hố đó, ở trong lòng nói: Xin lỗi, ta không phải là thành chủ Phong Lang của ngươi, nhưng chuyện ở kiếp này giao phó sai, lại chấp nhận hy sinh vì ta, hy vọng kiếp sau này có thể có cơ hội báo đáp ngươi, bây giờ, ta muốn triệt để quay về làm Hứa Tịnh Kỳ. Ta xin lỗi."
Ở trong đáy lòng mặc niệm xong mọi thứ, Hứa Tịnh Kỳ lấy ra ba nén nhan, cung kính quỳ lại ba cái, sau đó cấm xuống đất, xong xuôi rồi đứng dậy, cô bây giờ giống như hoàn thành một chuyện lớn lao vậy, thở một hơi thật dài, giống như muốn đem những vật bẩn trong phổi nhổ hết ra ngoài, sau đó quay đầu nói với thị vệ: "Chúng ta đi thôi."

Thị vệ gật gật đầu, cùng với Hứa Tịnh Kỳ rời đi

*

Trên đường quay về, Hứa Tịnh Kỳ đ ingang qua ngự hoa viên, bắt gặp một người mặc trang phục nho nhã, đuôi tóc được buộc gọn gàng, gương mặt anh tuấn, trên tay còn cầm một cái quạt nhìn trong rất thư sinh, hắn đang điềm nhiên mãi mê ngắm hoa. Hứa Tịnh Kỳ biết mình vào trong cung sẽ không được sự đồng tình của nhiều người, nếu mà còn gặp những quan lại hay ai biết cô là thành chủ Phong Lang sẽ thật phiền phức, vì vậy muốn chọn một đường khác để quay về tẩm cung, nhưng chưa kịp rời đi đã bị người kia nhìn thấy mà gọi lại: "Cô nương đây cũng là thưởng thức hoa sao?"

Hứa Tịnh Kỳ biết người kia đang nói đến mình, nhưng lại giả vờ không biết hỏi: "Người đang nói đến ta sao?"

"Đúng vậy." Người kia gấp lại quạt giấy trong tay, đi về hướng cô, vui vẻ nói: "Sơn Dương thành khí hậu mát mẻ, đất đai lại màu mỡ, vì thế những loài hoa trồng ở đây cũng thật tươi tốt và rực rỡ. Cô có cảm thấy như vậy không?"

Hứa Tịnh Kỳ nhìn quanh ngự hoa viên, lúc trước khi còn là thành chủ Phong Lang cô cũng thường lui tới đây để ngắm cảnh đẹp khoe sắc của hoa, bây giờ nhìn lại mọi màu sắc của hoa lại càng thêm rực rỡ hơn trước. Cô nhìn nhận người trước mắt một chút, cười nói: "Đúng vậy, mỗi màu sắc của hoa đề rất đẹp, có thể cảm thấy nơi đây được chăm sóc rất tốt."

"À, ta tên Nam Thành Cung, nãy giờ nói chuyện ta vẫn chưa biết tên của cô nương, cô có thể cho ta biết quý danh được chứ?" Nam Thành Cung một tay để ở sau lưng, một tay cầm quạt đặt ở trước ngực, lịch sử mà hỏi.

Hứa Tịnh Kỳ cảm thấy người này xem ra cũng không biết mình là thành chủ Phong Lang không nghĩ ngợi nhiều mà trả lời: "Ta tên Hứa Tịnh Kỳ."

Nam Thành Cung đọc đi đọc lại tên cô trong đầu, sau đó nhìn cô cười nói: "Hứa cô nương, ta mạng phép mời cô ngắm hoa cùng ta được không?"

Hứa Tịnh Kỳ mỉm cười lịch sự từ chối: "Thật xin lỗi, ta hiện tại trên người từ trên xuống dưới đều dính đầy bụi bẩn không thể cùng người ngắm hoa nói chuyện được, ta xin phép cáo lui trước, nếu có dịp gặp lại sẽ cùng người ngắm hoa."

Nói xong, Hứa Tịnh Kỳ hành lễ quay người rời đi. Nam Thành Cung nhìn theo bóng dáng của Hứa Tịnh Kỳ đến khi khuất dần mới thôi.

Lúc Hứa Tịnh Kỳ rời đi không bao lâu, Dương Thành từ một hướng khác đi đến đứng bên cạnh Nam Thành Cung nói: "Không biết thiếu chủ Nam Thanh đang nhìn gì thế?"

Nam Thành Cung lịch sự cùng hắn chào hỏi nói: "À, Dương Thành tướng quân, ngươi cũng có nhã hứng ngắm hoa sao?"

Dương Thành cười nói: "Người đừng nghĩ tướng quân bọn ta khô khan, nhiều lúc không có chiến sự cũng muốn thả lỏng bản thân ngắm nhìn mọi cảnh vật của thế gian chứ."

Nam Thành Cung gật gật đầu nói: "Phải, phải... ...À, Dương Thành tướng quân, ngươi có biết vị cô nương trong cung nào tên gọi Hứa Tịnh Kỳ không?"

Dương Thành nghĩ ngợi một lúc, vẫn không nghĩ ra người nào có tên gọi như thế, lắc đầu nói: "Ta chưa từng nghe qua người tên gọi này, người tìm người này có gì không?"

Nam Thành Cung cười nói: "Không có gì, chỉ là lúc nãy cùng nàng nói chuyện rất hiểu tâm ý, ta muốn tìm hiểu làm quen cùng nàng."

Nam Thành Cung và Dương Thành sau đó cùng nhau dạo quanh ngự hoa viên, cùng nhau bàn bạc vài chuyện.

*

Vào giờ này, Trần Thanh Ngọc phê duyệt tấu chương, đột nhiên nghe thấy thị vệ đến báo: "Thành chủ, Trần tướng quân nói có chuyện cần bẩm báo."

Trần Thanh Ngọc hơi hơi cau mày, nói: "Mời."
Không qua một lúc, Trần Vương bước vào, chắp đấm quỳ lại: "Thành chủ."
"Trần tướng quân mời dậy." Trần Thanh Ngọc tuy rằng đầy mặt lễ phép, nhưng thái độ không nóng, không lạnh, mất đi sự thân mật gọi thúc phụ ngày xưa.

Trần Vương đứng dậy nói: "Bẩm báo thành chủ, trong quân binh có binh sĩ âm mưu tạo phản, đã kịp thời phát hiện, bị xử lý trấn áp."

Trần Thanh Ngọc nói: "Ừm, vất vả Trần tướng quân."
Trần Vương nói: "Thành chủ, lần tạo phản này, là bởi vì trong quân đội phó tướng nghe thấy ngươi bao che phế vương Phong Lang... ..."

Trần Thanh Ngọc lên tiếng cắt lời hắn: "Trần tướng quân, còn có chuyện gì cần bẩm báo không? Không có thì mời ngài về nghỉ ngơi trước đi."

Trần Vương tức khắc im lặng, hắn chần chừ một lúc, cuối cùng chấp đấp cáo lui, sau khi quay người đột nhiên lại nói: "Ngọc nhi, ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn tình ái, hay là muốn quốc gia? Ngươi muốn hai người sống cùng nhau trọn đời, hay muốn thiên hạ?"

Ánh mắt Trần Thanh Ngọc liếc nhìn Trần Vương một cái, không nhanh chóng mà trả lời ngay, cuối cùng lãnh đạm mà nói ra mỗi chữ mỗi ngừng: "Thúc phụ, hai cái ta đều muốn."

Việc Trần Thanh Ngọc không sợ hãi nhất chính là dùng hết toàn bộ sức lực đi tranh về, vậy vì cớ gì, nàng chưa liều cả tính mạng đi nỗ lực, dựa vào cái gì bắt nàng chọn lựa một trong hai cái đây?

Chuyện khó nhất thế gian này, rõ ràng là người mình thích vừa đúng lúc lại thích mình.

Giờ đây Hứa Tịnh Kỳ đã đứng ở phía sau nàng, không rời đi nữa bước, vì vậy cho dù có thiên quân vạn mã, dù cho ngàn người chỉ trích, Trần Thanh Ngọc có cái gì phải sợ chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt