Chap 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hey yo, do mình bận quá nên quên mất viết tập mới cho bộ này, nay định lên viết thì phát hiện ra mình viết tập này hồi nào rồi, nên giờ mình đăng lên luôn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha.

***

Cuối cùng cũng đến ngày ly biệt, mặt trời vừa lên, chưa tan đi lớp sương sớm, Hứa Tịnh Kỳ lặng lẽ nói lời từ biệt với thôn Hạ Oa và mọi người ở nơi đây, sau đó quay người nắm lấy tay Trần Thanh Ngọc.

Vạn dặm xe ngựa đi, mười mấy ngày sau đó, cuối cùng cũng đến cung thành Phong Lang, giờ đây đã đổi tên thành hoàng thành Sơn Dương.

Những ngày đầu tháng giêng, tuy trời đất giá lạnh, nhưng mà phương nam chỉ thỉnh thoảng rơi xuống vài hạt mưa lất phất, thậm chí có dấu hiệu phảng phất bắt đầu mùa xuân, nhưng ở phương bắc không như vậy, phương bắt thời tiết giá lạnh, nhiều nơi sớm đã giăng đầy tuyết trắng xóa, cả cung thành cũng sớm bị che lắp bởi sắc trắng của tuyết.

Hứa Tịnh Kỳ khoát lên áo lông, cổ hơi rút lấy giữ lấy hơi ấm, giương mắt đờ đẫn mà nhìn tẩm cung trước mặt, hỏi thị nữ bên cạnh: "Đây là tẩm cung của thành chủ các người sao?"

Thị nữ đáp: "Bẩm, Hứa tiểu thư, đúng vậy."

Hứa Tịnh Kỳ: "... ..."

Chổ này không phải tẩm cung khi còn là thành chủ Phong Lang của cô ở sao? Hơn nữa mọi thứ đều dường như không một chút thay đổi nào!

Hứa Tịnh Kỳ đi theo thị nữ vào tẩm cung, càng khiến cô kinh ngạc hơn nữa, đồ vật bày trí trong tẩm cung, vậy mà lúc trước khi cô ở đây so với hiện tại hoàn toàn không đổi chút nào.

Hứa Tịnh Kỳ đưa tay vuốt nhẹ khung cửa, những đồ vật bày trí trong phòng, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác lạ lẩm, hơn nữa ngày không nói một lời nào, cuối cùng tự mình lẩm bẩm nói: "Những đồ vật này, vẫn luôn được giữ nguyên như thế này sao?"

Thị nữ giải thích nói: "Thật ra trước đó có một số vật đều bị đập vỡ hoặc làm mất rồi, những thứ hiện tại này đều là thành chủ tìm người đặc biệt làm theo yêu cầu!"

Hứa Tịnh Kỳ: "... ..."

Không phải nói Hứa Tịnh Kỳ không thích cách bày trí này, nhưng mà tẩm cung này cô chỉ ở có một năm, còn mười mấy năm về trước là thành chủ Phong Lang ở a, còn không kể nơi này cũng có thể là nơi thành chủ Phong Lang làm nhiều điều với cấm luyến a!!!

Thị nữ nhìn biểu hiện của Hứa Tịnh Kỳ có phần thay đổi, nói: "Hứa cô nương, thành chủ nói nơi này là tẩm cung của người, người nhìn xem có gì cần giao phó không?"

Hứa Tịnh Kỳ hồi thần, ho nhẹ một tiếng, nói: "Hả? À, ừm... ...không có, khá tốt a, Tiểu... ...khụ, thành chủ nàng còn đang bận sao?"

"Bẩm Hứa tiểu thư, đúng a!"

Nghĩ lại cũng đúng, Trần Thanh Ngọc rời triều đã lâu, khi quay về công việc triều chính trước đó chồng chất lại dự đoán cũng đủ khiến nàng mệt rồi, càng không phải nói còn phải một bên giao thiệp quan hệ với lão thần, còn giao hảo với thiếu chủ và sứ giả Nam Thanh nữa, nhưng nói thế nào thì vấn đề chính lúc thượng triều cũng sẽ nói đến cô rồi, nghĩ đến đây cô lại thấy mình gây nhiều muộn phiền cho Trần Thanh Ngọc rồi, cũng không biết Trần Thanh Ngọc hôm nay có thuận triều thuận lợi không.

Mấy ngày qua đều luôn bám dính Trần Thanh Ngọc, chỉ mới tách ra chưa đầy một ngày, mà Hứa Tịnh Kỳ đã bắt đầu nhớ nàng, ngước mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài vẫn đang rơi tuyết trắng, bông tuyết từ vạn dặm rơi từ trên cao xuống, quyến luyến mà đọng lại trên những cành cây, Hứa Tịnh Kỳ thở dài một tiếng, đưa tay ra đón lấy bông tuyết, nhìn bông tuyết ở trong lòng bàn tay dần dần tan xuống.

"Hứa cô nương?" Thị nữ nhẹ gọi Hứa Tịnh Kỳ.

"Hả?" Hứa Tịnh Kỳ bỗng nhiên hồi thần lại, thu lại năm ngón tay, đem nước lạnh nắm ở trong lòng bàn tay, "Không còn việc gì nữa, ngươi đi làm việc của mình đi."

Hứa Tịnh Kỳ vừa ngồi xuống giường, có người vội vã đến báo: "Hứa cô nương, có người muốn gặp người."

Thị nữ ở bên nhỏ tiếng nhắc nhở nói: "Hứa cô nương, thành chủ nói, người có thể cự tuyệt gặp mặt bất kỳ người nào."

Hứa Tịnh Kỳ nghĩ trong lòng, ở Sơn Dương thành này mà có người muốn gặp cô cũng chỉ có một người! Thế là hỏi xác nhận lại: "Là ai?"

"Hồi Hứa cô nương, là Lâm Uyển Dư, Lâm phó tướng."

Lâm Uyển Dư? Mình và nàng gặp nhau trong doanh trại không quá nhiều lần, cũng không thể gọi là quá thân, chỉ gặp mặt khi chữa thương cho Phong Thần Dật! Nàng gặp mình là có chuyện gì muốn nói sao?

Hứa Tịnh Kỳ nói: "Ta muốn gặp cô ấy."
Người bẩm báo đáp một tiếng, vội vàng đi mời, một lúc sau, Hứa Tịnh Kỳ nhìn thấy Lâm Uyển Dư từ xa đi lại, nàng đến trước mặt cô, liền vui vẻ cười nói: "Hứa đại phu, người quả thật không sao! Thật tốt quá a! Lúc đó khi quay về, thấy người một bộ dạng bị thương đầy người như thế, thật khiến người khác lo lắng! Trong họa có phúc, trong họa có phúc a!"

Lâm Uyển Dư lẩm bẩm đọc lại hai tiếng, nắm lấy tay Hứa Tịnh Kỳ hai mắt đẫm lệ, theo sau đó ôm lấy cô một cái, tình cảnh này cũng khiến Hứa Tịnh Kỳ cũng rộn lên cảm xúc, một phần bất ngờ khi nàng tự nhiên quá thân mật, một phần không biết nên hành động như thế nào mới phải, sau đó nói: "A, Lâm Uyển Dư, ngươi buông ta ra a! Ta là người đã có gia thất! Chú ý để không bị họa a!"

Lâm Uyển Dư buông Hứa Tịnh Kỳ ra, khó hiểu mà hỏi: "Gia thất? Họa? Hứa đại phu nói vậy là sao?"

Hứa Tịnh Kỳ gãi gãi đầu, cười nói: "Haha, không có gì, ngươi đến đây tìm ta có việc gì không?"

Lâm Uyển Dư nghe lời Hứa Tịnh Kỳ hỏi, từ trong người lấy ra một bức thư đưa đến cho cô: "Bức thư này, là Trần tướng quân bảo ta đưa cho ngươi, bởi vì sự cản trở của thành chủ, nên là không có cách nào gặp ngươi, cho nên bảo ta đến xem thử, Hứa đại phu ngươi đừng trách ta, Trần tướng quân không những là trưởng bối, mà còn là ân nhân của ta, giúp ta rất nhiều việc, ta thật sự rất kính trọng ông ấy. Nhưng mà ta giao thư này cho ngươi, ta nghĩ nội dung bên trong cũng không có gì tốt đẹp, ngươi nguyện ý coi thì coi, không nguyện ý thì đốt đi."

Hứa Tinh Kỳ ừm một tiếng, đưa tay nhận lấy thư từ Lâm Uyển Dư, nhận thấy nàng có điều muốn nói lại thôi, do dự không yên, cô nhẹ mở miệng hỏi: "Ngươi còn có chuyện muốn nói với ta phải không?"

Lâm Uyển Dư nhìn cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn là nói ra: "Ở trên triều lần này, thật là một chuyện so với một chuyện không biết người khác nên làm thế nào, chính là hôm nay, gần như cả triều từ trên xuống dưới đều vì một chuyện đầu rạp xuống đất, đập đầu khuyên răng thành chủ, lại chỉ dẫn đến thành chủ lạnh lùng quay lưng mà đi, chỉ để lại bọn họ quỳ một chổ, Hứa đại phu, người biết là chuyện gì không?"

Hứa Tịnh Kỳ cười cười nói: "Còn có thể là chuyện gì, là chuyện của ta thôi."

"Hứa đại phu." Lâm Uyển Dư thu liễm cười, mặt đầy nghiêm túc, "Ngoài chuyện của người ra, còn có một chuyện khác nữa."

Biểu tình của Hứa Tịnh Kỳ ngoài mắt chính là không một gợn sóng, trong lòng sớm đã dâng lên sóng to gió lớn, bàn tay hơi hơi nắm lại, ép buộc chính mình bình tĩnh xuống, hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Lâm Uyển Dư nói: "Trong ngoài triều đình trước đó sớm đã có tin đồn thành chủ một đời cấm luyến với phế vương Phong Lang, nay còn thêm sự việc người đem ngươi về, vì muốn cũng cố lòng dân, dẹp bỏ tin đồn, các quan thần lớn nhỏ đều nhất mực hướng thành chủ, kêu ngài thành hôn. Hiện tại thiếu chủ Nam Thanh đến để kết giao hữu, muốn liên hôn hai nước, nhưng bọn ta sợ rằng họ lại có ý đồ, nên là khuyên thành chủ thành hôn với một trong hai vị tướng quân là Phong tướng quân và Dương tướng quân. Sau đó sự việc ngươi cũng biết rồi, thành chủ một mặt lạnh lùng quay lưng bỏ đi."

Hứa Tịnh Kỳ bình thản ừm một tiếng.

Không nghĩ đến Hứa Tịnh Kỳ lại không quan tâm như vậy, Lâm Uyển Dư trước tiên sững sờ, sau đó thở dài một hơi nói: "Hứa đại phu, ta thật lòng hi vọng ngươi và thành chủ có thể hạnh phúc ở bên nhau, lúc nhìn thấy thành chủ vì ngươi mà lo lắng, và trong lòng ngươi cũng vì người mà quan tâm không thua kém, ta thật sự rất ngưỡng mộ. Nhưng ta lại không hi vọng thành chủ và phế vương Phong Lang ở cùng nhau, chỉ vì chuyện của ngươi, bây giờ cả triều trên dưới lòng người xôn xao, toàn bộ đều nghi ngờ thành chủ lập quốc an ban lúc này, sợ chính là lòng người không đồng tình, lòng dân không an yên, con đường sau này của thành chủ, thật khó có thể đi."

Ý cười trên mặt Hứa Tịnh Kỳ hoàn toàn không thu liễm lại, cô nói: "Lâm Uyển Dư à, lời này của ngươi quá tàn nhẫn rồi, ép đến ta cũng muốn chạy rồi, nhưng nhiều ngày ở cùng ngươi, ta biết ngươi cũng không hoàn toàn có ý đó, những lời này, có phải Trần tướng quân dạy ngươi nói không?"

Lâm Uyển Du nhỏ tiếng nói: "Đúng thật là vậy, nhưng ta cảm thấy những lời Trần tướng quân nói có vài câu có lý."

Hứa Tịnh Kỳ ừm một tiếng, không nói thêm lời nào.

Lâm Uyển Dư cũng không muốn làm phiền Hứa Tịnh Kỳ thêm nữa, chấp đấm tạm biệt rồi rời đi, nàng đi được vài bước, lại nghe người phía sau đột nhiên gọi: "Lâm Uyển Dư."

Bước chân của Lâm Uyển Dư khựng lại, nghe thấy Hứa Tịnh Kỳ lại nói: "Đa tạ ngươi vẫn luôn gọi ta là Hứa đại phu."

Lâm Uyển Dư lưỡng lự tại chổ vài giây, nói: "Nếu ngươi không phải là phế vương Phong Lang thì tốt biết mấy." Nói xong, nàng liền nhanh chóng rời đi.

"Nếu ta không xuyên không thành cô ta, thì làm sao trước đó ta có thể bảo vệ được Trần Thanh Ngọc a..." Hứa Tịnh Kỳ lẩm bẩm một tiếng, đưa lên phong thư trước mặt, do dự vài giây, cuối cùng, đưa tay mở ra.

Trên bức thư mỏng, không có văn tự dài dòng, chỉ ngắn ngủi một câu: Không biết thành chủ Phong Lang vẫn còn nhớ lời thề lúc trước chứ?

Lời thề?

Chính là nói nếu như mình còn đạp vào quốc thổ Sơn Dương một bước, thì không được chết tử tế!

Fuck!

Hứa Tịnh Kỳ tự mắng chính mình một tiếng, hận không thể xuyên về quá khứ mà tát cho chính mình một cái.

Lúc cô rời đi, là thật không nghĩ đến sẽ quay về, chỉ là lúc đó lại không nghĩ đến Trần Thanh Ngọc sẽ thích cô, mà sẽ rất hận cô, cho nên lúc đó mới lập lời thề như thế!

Cuộc sống này đúng thật là có quá nhiều bất ngờ, và nhiều thứ tự vả mặt chính mình a!

Hứa Tịnh Kỳ thầm thở dài một tiếng, lặng lẽ mà đốt đi bức thư của Trần Vương.

Lâm Uyển Dư đi ra khỏi cổng hoàng cung, phía xa nhìn thấy một người đang đứng ở phía trước đợi hắn, người đó mặt giáp quân bào, tuyết trắng xóa rơi lên trên vai hắn.

Lâm Uyển Dư bước nhanh vài bước đi lên trước, chấp đấm cúi đầu: "Trần tướng quân."

Trần Vương nhẹ gật đầu, hỏi: "Thế nào?"

Lâm Uyển Dư nói: "Những lời của Trần tướng quân nói, ta toàn bộ đều đã truyền đạt lại hết rồi, chỉ là... ...dường như không có tác dụng gì."

Trần Vương cau mày, ở giữa thời tiết lạnh giá thở dài một tiếng ra sương trắng: "Vất vả rồi, nói phế vương Phong Lang tự nguyện chấp nhận khuất hận mất nước ở lại nơi này, ta là vạn lần không tin, sợ là có mưu đồ gì, thành chủ là kẻ si tình, thân ở trong đó, nhìn không ra manh mối, nếu để cô ta lời ra tiếng vào làm xao nhãn tâm ý thành chủ, quả thật là khó khăn đây, ta phải phái người canh chừng cho tốt phế vương Phong Lang này."

Trong lúc Trần Vương đang nói, Lâm Uyển Dư vài lần mở miệng muốn giải thích, nhưng lời nói ra tới miệng lại do dự không thoát ra, chỉ là cuối cùng nói qua một câu: "Nhưng Trần tướng quân, cô ấy được thành chủ bảo vệ đến chu toàn như vậy, ngài làm sao... ..."

Trần Vương nói: "Ta sẽ không động tới cô ta, không thể động đến, cũng động không được, nhưng mà phải phái người ở xung quanh chờ thời cơ quan sát, điểm này, ta vẫn là có thể tìm được. Đúng rồi, Lâm Uyển Dư, gần đây bởi vì chuyện của phế vương Phong Lang, mọi người miệng đều nói lên nói xuống, sợ trong lòng đều nghi ngờ thành chủ, ta phỏng đoán sẽ có người mượn chuyện này nhân lúc loạn lạc cấu kết vây cánh. Chuyện này, ngươi về nói lại với Phong tướng quân, chúng ta phải giúp thành chủ để ý chuyện này cho tốt."

Lâm Uyển Dư gật gật đầu: "Một phen khổ tâm của tướng quân, hy vọng thành chủ có thể hiểu được."

Trần Vương ngước nhìn bức tường thành màu đỏ thẫm của cung thành Sơn Dương nơi không xa, giữa đôi mày và gò má rơi lên tuyết lạnh.

Khổ tâm? Có lẽ đúng vậy.

Trần Vương, hắn không thổ thẹn với tiên đế và tiên hậu Sơn Dương thành năm đó, sả thân vì Trần Thanh Ngọc mà bảo vệ nàng rời thành, không thể thẹn với Sơn Dương thành thậm chí không thổ thẹn với thiên hạ, hắn biết, nếu như để Trần Thanh Ngọc có được thiên hạ, nhất định sẽ đổi được phồn hoa thịnh thế.

Cho nên, phía trước dù có chông gai thế nào, chỉ cần hắn không ngã xuống, thì vẫn có thể vung kiếm chém đi. Hắn nguyện ý bất chấp càn quét toàn bộ vật cản bằng mọi giá trên đường đi dẫn tới Sơn Dương thành phồn vinh, trở thành một cường quốc, cho dù một số chuyện khiến Trần Thanh Ngọc từ nhỏ tôn kính hắn, bây giờ dù có hận hắn, nhưng Trần Vương hắn, không thẹn với lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt