Chapter 4 - Heiwa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Núi Kawayama, năm 19xx.

Heiwa.

"Ngã ukemi, một trước hai sau!"

Tiếng hô dõng dạc của Katsugiri vang lên, dội cả khoảng sân rộng. Từng hàng một những võ sinh mặc võ phục trắng toát đi trước, những senpai đai cao hơn mặc hakama đi sau, cuộn tròn người lại và lăn trên mặt đất một cách nhẹ nhàng. Đứng bên cạnh đó để quan sát kỹ lưỡng, hai tay khoanh chéo trước ngực với chiếc đai đen kiêu hãnh là Katsugiri, huấn luyện viên của buổi hôm nay.

Trong bức tranh hoàn mỹ ấy, người ta nhìn thấy một vật thể nhỏ, ở góc sân, bé thôi, cũng không to lắm, mới đầu còn mặc đồ võ phục mới trắng muốt, giờ đã sạm nâu dính đầy cát bụi.

Katsugiri bước đến gần cái cục tròn tròn bẩn bẩn đó, lắc đầu. "Ayako, ngã sai rồi em, ngã lại đi."

Phải, cái vật tròn tròn đó chính là tôi. Sau câu "Xử nó" đầy tính nguy hiểm của Kakashi, tôi đã bị "bắt cóc" bởi chị Kayoko vào trong phòng kín, bị ném cho một bộ quần áo gì đó cứng cứng, và bị chị Kayoko nạt cho bắt mặc vào. Trong lúc đó, Katsugiri hùa tất cả mọi người thay đồ rồi ra sân lớn. Tôi xém nghĩ mình sắp sửa bị treo lên dàn thiêu, hoặc sắp bị hình phạt tra tấn gì đó kinh dị, cần thay đồ trắng, và có lẽ chị Kayoko, hoặc anh Katsugiri sẽ làm đồ tể của tôi, cầm đòn roi gì đó quất liên tục. Vậy nên vừa thay đồ, tôi vừa sụt sùi khóc thương cho số phận của mình.

Vậy mà, lúc tôi theo chị Kayoko ra đến sân lớn, đều thấy mọi người đang mặc võ phục, đứng ngay ngắn, và đang khởi động theo từng tiếng hô của Katsugiri. Trong Katsugiri lúc này cũng khác hẳn với Katsugiri của ban nãy, anh nghiêm nghị hơn, lạnh lùng hơn, với ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thủng bất cứ ai không nghiêm túc trong lúc tập. Kakashi từ trong đám đông ấy bước ra, mặc trên người là trang phục giống đêm hôm qua khi mà anh tìm thấy tôi. Chỉ khác lần này không cầm côn nữa. "Nhanh lên em," Kakashi nhìn tôi, như thể tôi đang làm một việc rất thừa thãi là đứng đó trong bao dấu hỏi chấm. "Đợi gì nữa, lên chào đai đen rồi vào hàng đê." Tôi lật đật theo chị Kayoko, mặc dù có hơi sợ chị sau khi bị nạt vừa rồi, nhưng ngoài chị ra, tôi cũng không biết phải làm thế nào trong trường hợp này cả. Và vậy là, tôi ở đây, trong bộ võ phục đã từng trắng tinh, nhưng giờ đã đen sạm đi vì lăn trên mặt sân quá nhiều.

Tôi đang tập đi tập lại một động tác mà tất cả những người khác ở đây dường như rất thành thạo – ukemi. Ukemilà động tác ngã mà không làm đau mình, hay nói cách khác là bạn ngã để tự bảo vệ chính bản thân mình. Có rất nhiều cách ukemi, nhưng cái mà tôi đang tập trước mắt là mae-ukemi, có nghĩa là ngã về phía trước. Theo lý thuyết, tôi làm được động tác này nếu như tôi có thể cuộn đầu mình lại, và lăn theo một đường thẳng về phía trước. Nghe thật đơn giản, nhưng tôi đã chật vật với nó, có lẽ là cũng được nửa tiếng đồng hồ, và đầu tôi bắt đầu quay cuồng rồi. Có lẽ, đây là một phương thức tra tấn mới của người trên núi chăng...?

"Chịu hết nổi chưa?"
Kakashi đứng cạnh tôi, khoanh hai tay bình thản hỏi, trong khi tôi thì đặt tay lên ngực thở dốc, cảm nhận được rõ rệt từng nhịp đập gấp gáp của con tim mình.
"Anh có thể cho em một lời giải thích được không ạ?" Tôi hổn hển hỏi.
"Em có muốn học võ?"
Mắt tôi sáng lên, tai tôi như ù đi, không thể nghe được gì khác nữa. Tôi đang nằm mơ ư? Học võ ư? Tôi? Một đứa con gái?
"Em á?"
"Phải, em ấy."
Phải mất một lúc, tôi mới trả lời được. Giọng vẫn còn run run, tôi gật lia lịa: "Có, có ạ. Nếu như anh có thể dạy em, em chắc chắn sẽ luyện tập rất chăm chỉ ạ."
"Tốt." Kakashi mỉm cười hài lòng, rồi chỉ xuống nền đất phía trước mặt tôi, giọng đầy thách thức. "Vậy giờ ngã tiếp đi em."



*****
Heiwa, năm 19xx.
Buổi chiều ngày đầu tiên của Ayako.

Mặt trời đã lặn hơn quá nửa, và chỉ mấy chốc nữa thôi, trời sẽ tối hẳn. Tôi ngồi trên nền gạch, mặt đỏ bừng thở dốc. Chân tay tôi như tê liệt, cả vai và cổ tôi đều đau nhức.
"Em vẫn ngã sai."
Katsugiri đứng kế bên nhận xét. Có lẽ anh cũng đã nản lắm rồi, anh nói rất nhiều, chỉ dạy cho tôi rất nhiều, nhưng kết quả vẫn là số 0.
"Có lẽ em không hợp để học võ." Tôi ngẩng đầu lên, bất lực nói.
"Nào," Katsugiri nhíu mày. "Chẳng có gì là hợp hay không hợp cả, chỉ là em chưa quen thôi. Có cần nghỉ không, hay vẫn tiếp tục được?"
Tôi nhắm mắt, gục mặt xuống. Thú thật, tôi thấy mệt lắm rồi, nhưng thật đáng xấu hổ khi mà chỉ một động tác đơn giản cỏn con tôi cũng không làm được, vậy đến lúc nào tôi mới có thể học được môn này đây? Tôi còn chưa động chạm tới các đòn đấu tay không, nói gì là được sờ vào vũ khí. Phải đến bao giờ tôi mới đạt được tới ngưỡng cảnh ngầu lòi ấy....?

Không phải tôi muốn thay đổi bản thân mình sao?
"Tiếp tục đi ạ." Tôi nói với vẻ quyết tâm, trong lòng nhất định hôm nay không làm được sẽ không được ăn tối. Mặc dù vậy, khi tôi vừa loạng choạng đứng dậy, chân toan đẩy về phía trước để lấy đà, thì cả thân nhất thời thấy một cơn choáng lan tỏa, khiến tôi mất thăng bằng mà chúi thẳng đầu xuống xuống sàn gạch.

"Không phải như vậy." Katsugiri bật cười, xen lẫn với chút xót xa. Cũng phải thôi, đầu tôi đập xuống sân đau đến vậy cơ mà, bao chất xám cùng tế bào não đã bị xóc loạn lên cả.

Tôi lồm cồm bò dậy, hai tay ôm lấy cục sưng to đùng trên đầu mình.

"Thôi đủ rồi." Anh phất tay, kéo tôi đứng lên. "Hôm nay chỉ cần vậy thôi. Cố quá sẽ thành quá cố đấy."

Các võ sinh khác đã quay vào trong từ lâu, và buổi tập ngày hôm nay cũng đã kết thúc từ hơn một giờ đồng hồ trước rồi. Chỉ khổ thân cho Katsugiri, vẫn còn mẫn cán ở lại chỉ dạy cho tôi.

"Anh có thể đi vào trước ạ." Tôi khẽ thở dài bất lực, nhìn Katsugiri. Việc anh phải ở lại đến tối muộn như vậy khiến tôi thấy tội lỗi. "Anh không cần thiết phải kèm em đâu, dù sao thực hành cũng khác xa lý thuyết mà."

"Luyện tập cũng cần thiết, nhưng nó chỉ có ích khi em luyện tập điều độ, có chế độ cụ thể và không làm quá sức mình thôi." Katsugiri nói một cách chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ một, khiến tôi cảm giác nhưng mình đang bị đe dọa bởi một thế lực lớn, và nếu tôi không vác cái thân bất lực của mình vào nhà, e là sẽ có chuyện không hay xảy ra mất.

"Được rồi, được rồi." Tôi giơ hai tay lên, ra dấu hiệu đầu hàng. "Em vào là được chứ gì."

Katsugiri không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng quay đi. Tôi phủi bụi trên bộ võ phục mới tinh của mình, rồi lật đật theo sau anh. Trời cũng nhá nhem tối, và tôi cũng không có hứng thú gì với việc bị anh Kakashi hù lần hai đâu.

Khi chúng tôi vào đến nhà ăn, chưa có ai ở đó cả. Katsugiri chỉ thở dài, giải thích ngắn gọn rằng có lẽ mọi người sau buổi tập đã kiệt sức nên chợp mắt một lúc – và đối khi, "một lúc" đó cũng khá lâu – trong phòng mình. Anh bảo tôi có thể về phòng nghỉ ngơi nếu muốn.

"Ừm... thôi ạ." Tôi lắc đầu. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu bây giờ tôi không đánh một giấc tới sáng mai do hoạt động nặng trong cả một ngày và gây ấn tượng xấu với tất cả mọi người ngay trong ngày đầu tiên. "Em muốn đi dạo thăm quan nơi này một chút trước khi trời tối hẳn. Có được không ạ?"

Katsugiri nhún vai. "Tất nhiên là được rồi. Em có cần anh đi cùng không?"

"Được vậy thì tốt quá ạ," tôi cười đáp lễ. "Dù sao thì em cũng không muốn bị lạc hay lại vô tình gặp phải một người khỏa thân khác đâu."

"Bán khỏa thân." Katsugiri đính chính, khẽ lườm tôi. "Chứ không phải là cô cố tình nhìn người ta sao?"

"Em vô tội, em vô tội." Tôi giơ tay lên đầu hàng, và cả hai chúng tôi cùng bật cười. Katsugiri lúc này khác hẳn với Katsugiri lúc đứng trên sân hướng dẫn mọi người. Có thể là do tôi sợ quá, nên nhìn anh có cảm giác đáng sợ vào lúc đó chăng, nhưng ngay lúc này đây, tôi thấy anh thực sự rất đáng gần và dễ mến.

Khác với lúc tôi lẽo đẽo theo sau Kakashi một cách sợ sệt, Katsugiri hỏi tôi rất nhiều chuyện, và anh cũng rất tự nhiên chia sẻ với tôi về Heiwa, về anh, hay về bất cứ chuyện gì tôi hỏi. Chúng tôi đi qua sân trước, rồi lại ra sân sau, ghé thăm vườn ươm trồng nho nhỏ. Ở đây, mọi người hái rau và thảo mộc từ trên núi, bởi vốn dĩ núi Kawayama sở hữu đất đai vô cùng màu mỡ, nên cây cối luôn tươi tốt. Tuy vậy, nhiều khi có bão, hoặc trong mùa đông lạnh giá, cây cỏ đóng băng, gây không ít khó khăn trong việc di chuyển, chưa kể đến các nguy hiểm có thể xảy ra trong lúc di chuyển nữa. Vì vậy, tự có một vườn ươm trồng riêng dự phòng vẫn luôn tốt hơn.

"Hơn nữa, trồng cây cũng là một thú vui tuổi già mà em." Katsugiri mỉm cười.

Mọi sinh hoạt trong Heiwa đều từ môi trường tự nhiên của núi cung cấp. Từ thú hoang dã săn được trong rừng, đến rau củ, nước uống đều là từ đất mẹ mà ra. Bên cạnh đó, còn có sự trợ giúp của những cỗ máy mà tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng sự giải thích của Katsugiri quá khó và phức tạp để tôi có thể hiểu được, nên não bộ đã tự động bỏ qua phần giới thiệu đó rồi.

Heiwa thực chất chỉ là tên của nơi chúng tôi ở. Nếu gọi nơi này là một ngôi đền, thì cũng không hoàn toàn chính xác, mặc dù cấu trúc từ trong ra ngoài đều giống như một ngôi đền trang nghiêm, nhưng không có vị thần nào được thờ cúng ở đây cả. Cuộc sống bên trong Heiwa giống như một ngôi làng thu nhỏ, nơi mà mọi người sinh sống chung vui, giống như một cộng đồng tí hon, cũng giống như nơi tôi sinh ra vậy.

"Heiwa là nhà."

Katsugiri đã nói như vậy với vẻ mặt vô cùng ấm áp. Có lẽ do tôi nhìn nhầm, nhưng trong ánh mắt anh dường như sáng lên trong giây phút đó, như bầu trời quang đãng mùa hạ đầy sao vậy.

"Mọi người chỉ tập trung ở đây để tập võ thôi ạ?" Tôi thắc mắc khi chúng tôi đã quay lại điểm xuất phát ban đầu.

"Ồ không." Katsugiri mỉm cười đầy ma mãnh. "Heiwa mới chỉ là bề nổi thôi. Em chưa nhìn thấy tất cả đâu."

Tôi nghiêng đầu, tay vô thức nắm chặt lấy ống tay áo. Nỗi lo sợ của tôi từ hôm qua lại quay trở lại, khiến tôi hơi chùn xuống.

"Còn gì nữa ạ?"

"Để ngày mai đi." Katsugiri nhún vai, vô tâm cắt đứt sự tò mò của tôi. Anh quỳ xuống bên cạnh một vại nước to trong bếp, rồi lấy gầu múc nước ra chiếc bát nhỏ đưa tôi. "Quá nhiều kiến thức trong một ngày là không tốt."

Tôi nhướn mày nhìn anh đầy nghi vấn khi nghe chất giọng đầy ẩn ý ấy, tay đưa ra nhận bát nước. Anh cũng rót cho mình một bát nước tương tự, và nốc sạch nó trong chớp mắt.

"Để bao giờ anh đưa em ra phía bên ngoài, sẽ có nhiều chuyện hay ho hơn đó."

Trong lúc tôi còn đang cố mường tượng xem bên ngoài thì khác gì bên trong, một giọng nói khác vang lên từ phía sau, xém làm chén nước trên tay tôi rớt xuống.
"Katsu, đi thám thính một lát với tôi không?"
Người vừa xuất hiện hất hàm với Katsugiri, khoác vai anh một cách vô cùng thân mật. Người này cao hơn Katsugiri một chút, mặc bộ đồ bó sát người mang màu đất và màu của lá cây. Phía hai đầu gối và hai khuỷu tay có các miếng lót hỗ trợ, bảo vệ các khớp quan trọng. Bên hông người ấy là một thanh katana dài.
"Kia là kiếm thật ạ??" Tôi tò mò ngó thanh katana. Trong làng tôi, vũ khí là một điều cấm kị. Cũng không hẳn là mọi người cấm, chỉ là không ai dám đụng vào thôi. Vì vậy nên lũ trẻ con bọn tôi luôn chạy ra chỗ bờ rào để rình mỗi khi có đoàn vệ binh đi qua. Họ thường mặc bộ giáp cồng kềnh, mang theo bên người rất nhiều giáo và gươm. Vì là ngó trộm, nên tôi chỉ được nhìn từ phía rất xa. Đây là lần đầu tiên tôi được đứng gần một thanh kiếm đến vậy.
"Đúng, là kiếm thật đấy." Katsugiri bật cười. Có lẽ anh thấy tôi ngây thơ lắm. "Matsui, đợi tôi một chút, tôi tắm rửa qua rồi đi với ông luôn."
Người tên Matsui gật đầu, rồi quay đi chỗ khác. Tôi không biết nói gì nhiều, nên chỉ cúi nhẹ chào tạm biệt Katsugiri cùng bạn của anh, rồi nhanh chóng rút lui lên phòng. Trước khi đi hẳn, tôi còn nghe mang máng câu đùa bâng quơ của Katsugiri về việc hy vọng tôi đừng xông nhầm vào phòng tắm khi người khác đang dùng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro