Bác sĩ bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngẩn người, nói: Đúng không?

Có thể mỗi ngày thức đêm, sắc mặt chắc  chắn  không khá hơn được

Trần Vĩ lấy điện thoại di động ra, nói: Bạn nhìn đi, thật đáng sợ!

Tôi tiến đến màn hình nhìn, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Vẻ mặt trắng bệch , tiều tụy, không có một chút màu máu, trông giống như một người bị bệnh nặng.

"Chí Dũng, anh  phải chú ý thân thể a, tình huống hiện tại của dì, nếu anh có bệnh nữa, vậy sẽ phiền toái." Trần Vĩ nghiêm túc nói.

Tôi gật đầu, cười gượng hai tiếng, nói: Không trầm trọng như vậy, là do thức khuya  lâu ngày, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi!

"Nói đi nói lại, gần đây anh đang làm gì vậy? Tôi không bao giờ nhìn thấy anh, anh đang bận cái gì vậy? "

"Không có gì, cậu cũng đừng hỏi nữa , sau này sẽ nói cho anh biết."

Trần Vỹ có tấm lòng tốt tôi đương nhiên hiểu.

Bất quá, loại địa phương như Toà nhà D vẫn không nên nói cho hắn biết, miễn cho hắng thêm lo lắng.

Tôi rất buồn ngủ, nằm trên bàn học , nhưng có một cái gì đè nặng trong tim tôi, làm thế nào cũng không thể ngủ.

Trình Tiểu Yến bạn cùng bàn cũng giống như  bình thường, cùng mấy nam sinh chơi poker, la hét, cười đùa, hoàn toàn không để ý ánh mắt phẫn nộ của giáo viên.

Chơi một hồi, Trình Tiểu Yến liếc về phía tôi, cười nhạo nói: Điền Chí Dũng, mấy ngày không gặp, sao anh càng ngày càng xấu?

Tôi liếc nhìn và nói: Liên quan gì đến bạn!

"Anh... Anh chỉ là một người thiếu suy nghĩ! "Trình Tiểu Yến tức giận đến không chịu nổi.

"Tiểu Yến , đến phiên bạn."

-Không chơi nữa!

Trình Tiểu Yến ném bài, hừ một tiếng, lấy điện thoại di động ra, cố ý điều chỉnh âm lượng đến mức tối đa, bắt đầu coi phim.

Tôi vốn mất ngủ, bị cô ấy ầm ĩ đến mức không thể ngủ được, lúc này không nhịn được nói: "Anh bị bệnh phải không? "

- Ta đang có hứng , ngươi cải lộn a! Trình Tiểu Yến đắc ý nói.

Ta hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, nhưng cũng không thể làm gì được, loại người này không nên đụng đến a.

......

Sau giờ học, Trần Vĩ nói muốn mời tôi ăn tối, tôi từ chối vì không cảm thấy thèm ăn

-Chí Dũng, ngươi thành thật nói cho ta biết, đêm nay, ngươi rốt cuộc sẽ làm gì? Trần Vĩ lôi kéo tôi nói.

Tôi cười khổ nói: Thực sự không làm gì, chỉ cần chơi một trò chơi suốt đêm.

"Được, tôi cũng đã lâu không chơi trò chơi, tối nay cùng nhau."

"......"

Tôi bị Trần Vĩ nhìn chột dạ, thở dài, nói: "Đừng hỏi nữa được không, sau này sẽ nói cho anh biết. "

"A!

Không đợi Trần Vĩ chào hỏi, tôi liền vội vã rời đi.

Cũng không biết vì sao, làm việc ở nơi như Toà nhà D , không hiểu sao lại có một loại cảm giác tự ti, tựa hồ sợ người khác biết.

Nghĩ đến tòa nhà D âm u, quỷ dị, tâm tình của tôi lại trở nên kém đi vài phần.

Buổi tối đưa cơm cho mẹ, cùng bà trò chuyện đến gần chín giờ.

Vừa nhìn thấy thời gian sắp trễ, đang định rời đi, mẹ bỗng nhiên giữ chặt tôi, nói: "Chí Dũng, sao khí sắc của con lại kém như vậy? "

Tôi sửng sốt.

Hơn nữa mẹ , hôm nay đã là người thứ ba nói sắc mặt ta không tốt.

"Buổi tối không ngủ ngon." Ta tùy tiện tìm một lý do để trả lời

"Nhất định phải chú ý thân thể, ngàn vạn lần không được làm việc quá sức,không muốn..." Mẫu thân vẻ mặt đau lòng nói, "Đúng rồi, gần đây học tập có tốt không? "

"Cũng được."

Ngay khi cô ấy về việc học hành , tôi đã chột dạ.

Không phải vắng mặt thì cũng là ngủ trong lớp, ngay cả thiên tài cũng không chắc chắn học tốt được .

Bỗng  nhiên muốn trốn khỏi phòng bệnh, suy nghĩ cảm thấy mình rất buồn cười.

Mẹ ta cũng tốt, bạn bè  cũng tốt , tại sao ta lại trốn tránh họ

Cảm thấy mình một người thất bại , lại không thể không giãy dụa thoát rã được.

Nói không chừng có một ngày, sẽ bị cuốn vào, vĩnh viễn không siêu sinh.

Tôi lắc đầu và gạt sang một bên những suy nghĩ tiêu cực này.

Một đường đi tới tòa nhà D, vừa mới vào , cả người tôi nổi da gà.

Mùa hè, cho dù là buổi tối, bên ngoài cũng hơn ba mươi độ, nhưng vào tòa nhà D, tựa như tiến vào hầm băng, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, âm lãnh nói không nên lời.

Lúc đi vào, nhìn thấy mấy bác sĩ đang dùng cáng khiêng một bệnh nhân, bệnh nhân kia đại khái hơn 80 tuổi, là một lão già, bên cạnh một nam một nữ phỏng chừng là con dâu cùng con trai hắn. Sắc mặt lão bệnh nhân đỏ lên, phẫn nộ mắng to: "Mẹ nó, buông ta ra! Các ngươi những đứa con bất hiếu này, đưa ta đến loại địa phương này, các ngươi sẽ bị báo ứng! "

Đôi nam nữ nước mắt như mưa.

- Buông ta ra, bằng không ta báo cảnh sát!

Ông già dãy dụa

Cáng ngày càng hăng.

Mấy bác sĩ không có biện pháp, đành phải giữ hắn lại, mạnh mẽ kéo vào bên trong.

Một trong những bác sĩ biết tôi, vội vàng đến và nói: "Chí Dũng, sắp xếp một chiếc giường trống." "

Ta có chút chần chờ, nói ông già này, tựa hồ không muốn tình nguyện a?

Bác sĩ nhíu mày, nói: Đừng xen vào công việc của người khác, ở trong tòa nhà D, không có sự lựa chọn? Anh cứ lo việc của anh!

Tôi không hài lòng, nhưng vẫn làm theo.

Trở về phòng nghỉ đăng ký một chút, an bài cho ông lão  ở phòng 403.

- Mấy tên chó các ngươi,  bỏ ta xuống!

"Giết người! Giết người! "

Khi các bác sĩ nâng ông già lên trên, ông vẫn không an phận, hùng hùng hổ hổ, có thể là quá kích động, cánh tay không cẩn thận vỗ vào mặt một bác sĩ mập mạp!

Bác sĩ mập kia đầu tiên là sửng sốt, lập tức giận tím mặt, một tay dơ lên tát một cái!.

Ba!

gọi là tàn nhẫn.

Nửa mặt ông già sưng lên.

Tôi thật sự nhịn không được, tiến lên chất vấn bác sĩ mập kia, sao có thể đánh bệnh nhân?

Bác sĩ béo cười lạnh:  thế nào, muốn trở thành  người hùng? Có bản lĩnh, ngươi đem tiền thuốc men hắn nợ thanh toán hết, đưa hắn đi phòng bệnh chính quy a?

Ta tức giận đến không chịu nổi, lại không có cách gì phản bác.

Kỳ quái chính là, lão già này bị đánh, lấy tính tình nóng nảy của hắn, cư nhiên chỉ xoa xoa mặt, mờ mịt nhìn bốn phía, cũng không biết là bị đánh đến sợ hay là thế nào, tuy nhiên không tìm bác sĩ mập kia tính sổ.

Càng làm cho tôi khó hiểu chính là, nhìn thấy người thân bị đánh, bên cạnh  đôi nam nữ hoàn toàn thờ ơ, chỉ lo lau nước mắt.

Trong lòng một trận phát lạnh, lão già không truy cứu còn chưa tính, làm con cái, nhìn thấy cha mẹ bị người tát, một chút tức giận cũng không có?

"Này, các ngươi cứ nhìn như vậy sao?"

Ta đi tới trước mặt đôi nam nữ kia, đè nén lửa giận nói.

"Nhìn gì... Anh đang nói cái gì vậy? "

Họ có một khuôn mặt mờ nhạt.

"Anh ta bị bác sĩ mập kia tát, các ngươi cũng không đi khiếu nại sao?" Tôi tức giận.

Nghe nói như vậy, đôi nam nữ kia vẻ mặt khó hiểu nhìn ta.

"Người anh em , anh không sao chứ? Cha tôi bị tát từ khi nào vậy? Người đàn ông nói.

Khá lắm, còn giả ngu với tôi chứ?

Ta cười lạnh, nói được rồi, đừng giả bộ, vừa rồi bác sĩ mập kia, đánh cha ngươi, ngươi mắt mù sao, lại nói cũng không thấy gì?

- Làm sao có thể, mấy bác sĩ vừa rồi khiêng bố chồng ta đi , căn bản không có một bác sĩ mập mạp nào , chứ đừng nói đến còn đánh cha chồng ta! Nữ nhân kia cau mày nói.

Cái gì?

Tôi rất ngạc nhiên.

Không có bác sĩ béo?

Nhưng bác sĩ vừa đánh lão già kia, rõ ràng rất mập a?

Đột nhiên, trái tim tôi chấn động, tôi nghĩ về một cái gì đó, điên rồ trên lầu.

Chẳng bao lâu, tôi đuổi theo các bác sĩ nâng cáng, họ thấy tôi hoảng loạn, hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra?

"Bác sĩ béo đâu! Anh ta đi đâu vậy? Tôi nói to.

Các bác sĩ nhìn nhau.

"Bác sĩ mập?"

"Chúng tôi không có bác sĩ mập a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro