Có người vào phòng??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vội vàng rút điện TV ra, đặt mông ngồi trên giường, tâm loạn như ma.

Mọi thứ càng trở nên kỳ lạ hơn.

Rõ ràng lúc rời giường còn tắt TV, thậm chí nguồn điện cũng rút ra, nhưng tôi chỉ đi vào  nhà vệ sinh một lúc khi trở ra TV lại bật...

Hơn nữa, giường của Lưu Bân khi còn sống, chăn cũng bị mở ra, phảng phất như có người vừa mới ngủ ở trên đó.

Tôi cúi xuống và đưa tay ra thò vào trong chăn.

Còn ấm.

Có ai thực sự ngủ trong đó không?

Trái tim tôi đập thình thịch, hoảng loạn.

Khi ra ngoài, cửa bị khóa và bệnh nhân không thể vào đây được!

Lưu Phú Cường?

Chị Tôn?

Bây giờ người duy nhất có chìa khóa, chỉ có hai người trong số họ!

Chỉ là, bọn họ căn bản không có lý do gì để làm như vậy.

Làm tôi sợ thì có ích gì? Hơn nữa  bây giờ là  giữa đêm ,không ở nhà ngủ, chạy tới giả thần giả quỷ , có ý nghĩa sao?

Tôi lập tức loại trừ Tôn tỷ và Lưu Phú Cường.

Đêm nay, trải qua trong thấp thỏm bất an

Tôi nằm trên giường, không dám tắt đèn, lăn qua lộn lại không ngủ được, lúc thì nghĩ đến chuyện tv, lúc thì nghĩ đến "người áo đen đầu to" mà lão Hà nói.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, luôn luôn cảm thấy có đôi mắt, đang ở đâu đó âm lãnh nhìn chằm chằm vào tôi.

......

Ngày hôm sau, Lưu Phú Cường đến để thay ca, anh nhìn thấy tôi vui vẻ, nói: "Chí Dũng, làm thế nào hai mắt biến thành mắt gấu trúc?" Tối qua anh không ngủ được hả? "

"Vâng."

Tôi ứng phó qua loa một câu, không quan tâm đến việc ngủ bù, sau khi rời khỏi tòa nhà D, tôi gọi điện thoại cho chị Tôn, hỏi chị ấy ở đâu.

Chị Tôn nói chị ấy đang ở căng tin của bệnh viện, bảo tôi tới đây, ăn sáng cùng chị

Đến căng tin, từ xa liền nhìn thấy chị Tôn đang nói chuyện vui vẻ với mấy nữ y tá.

"Chí Dũng, ở đây." Tôn tỷ vẫy vẫy với ta.

Ta vừa đi tới, mặt mấy nữ  y tá kia nhất thời thay đổi, phảng phất gặp ôn dịch, vội vàng đứng lên tránh đi.

Cảm giác này làm cho tôi khó chịu.

Làm cho tôi cảm thấy mình giống như một quái vật trên đường.

Tôi hỏi chị Tôn, họ làm như vậy là có ý gì?

Tôn tỷ xấu hổ cười, cũng không  trả lời, mà là bảo ta đừng để ý đến họ

"Chí Dũng, ăn gì đi." Tôn tỷ nói.

"Sao cũng được ." Tôi đang có chút bực bội và hoang mang, nên không có tâm tình để ý đến thức ăn!

Chị Tôn nghi hoặc nhìn tôi: "Chí Dũng, có phải anh có chuyện gì muốn nói cho tôi biết không? "

Ta chần chờ một chút, chậm rãi mở miệng:

"Tôn tỷ, tối qua ta hơn ba giờ. Đi vệ sinh . "

Nghe nói như vậy, Tôn tỷ bật một cái đứng lên, vẻ mặt khó coi nhìn ta, khiếp sợ nói: "Ngươi... Anh có nghiêm túc không? "

"Ừm." Tôi gật đầu.

Chị Tôn rất tức giận và hét vào mặt tôi: Chí Dũng, sao anh không nghe lời tôi?

"Không phải, tôi thật sự nhịn không được." Ta cười khổ nói.

-Nhịn không được có thể dùng bình a! Tôn tỷ kích động nói.

Cái chai?

Thấy ánh mắt quái dị của tôi nhìn cô ấy, mặt chị Tôn hơi đỏ lên, giải thích: "Trước kia tôi thường xuyên đi tuần tra tòa nhà D, vô tình nhìn thấy những chai lọ trong phòng nghỉ... Ai, Chí Dũng, bình thường anh nhìn rất thông minh, làm sao khi gặp  chuyện, không học cách giống Lưu Bân? "

"Học anh ta? Tại sao tôi phải học anh ta? "Ta cười lạnh ra tiếng, "Đi vài bước  là nhà vệ sinh, có nhất thiết là phải đi tiểu vào trong chai, việc này thật ghê tởm ? "

"Đây không phải là vấn đề có ghê tởm hay không ! Mà là liên quan đến tính mạng! ", chị Tôn lớn tiếng nói.

"Tính mạng?"

Tôi nhíu nhíu mày, "Không đúng, tôi không hiểu, không phải việc  đi vệ sinh sao, là rất tự nhiên và cần thiết sao? "

- Đương nhiên cần thiết, Chí Dũng ta hỏi ngươi, tối hôm qua ngươi có gặp phải chuyện kì quái gì không? Tôn tỷ nói.

Một chuyện kỳ lạ?

Ngay sau khi cô ấy nói như vậy, tôi không thể không nghĩ về TV và cái giường.

Thiếu chút nữa quên mất, ta tới tìm cô ấy, chính là  nói chuyện này.

Thấy tôi không lên tiếng, khuôn mặt của chị Tôn càng trở nên khó coi, nói: "Thật sự gặp phải? "

"Ừm."

Ta gật gật đầu, đem chuyện tối hôm qua nói cho Tôn tỷ.

Chị Tôn nghe xong thở dài, vỗ vỗ bả vai tôi: "Chí Dũng, sau này anh ngàn vạn lần nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ bốn quy tắc của tòa nhà D... Ngày hôm qua vận khí của ngươi coi như không tệ, nên không xảy ra đại sự gì, về sau ngàn vạn lần không thể tái phạm nữa. "

"Tái phạm thì như thế nào?" Ta lạnh lùng nói.

Chị Tôn cũng không tức giận, mà là trên mặt lộ ra vẻ bi thương, cười khổ nói: "Chí Dũng, chị không muốn hại em, em còn trẻ như vậy, tôi cũng rất thích em, công việc này, tôi khuyên em nên từ chức càng sớm càng tốt đi. "

Tôi bị thái độ của chị Tôn làm cho không hiểu.

lúc đầu thì nói tôi làm tốt, lúc sau lại kêu tôi nghỉ việc?

Chính xác thì ý chị là sao?

Cô ấy có thực sự quan tâm đến tôi, hay vì mục đích nào khác?

Ta cũng không lập tức tỏ thái độ, mà là hỏi Tôn tỷ, nếu như ta từ chức, cô có thể lập tức tìm được người thay thế sao?

"Nói thật, khẳng định tìm không ra." Tôn tỷ lắc đầu, "Chẳng những nhất thời tìm không thấy, về sau phỏng chừng cũng tìm không được . "

"Đúng vậy, cho nên tôi chỉ có thể tiếp tục làm, vì tòa nhà D của các người ,  và cũng vì chính mình." Ta cười khổ nói.

Công việc này, dù có chán ghét đến đâu tôi cũng không thể bỏ cuộc.

Mẹ bệnh nặng trên giường, tiền thuốc men sau này cơ hồ mỗi ngày một tăng , chỉ có làm ở toà nhà D lương cao , mới có thể tiếp tục duy trì.

Từ bỏ tòa nhà D, tương đương với từ bỏ mẹ ta!

Chị Tôn dường như nhìn ra điều  đó, an ủi tôi nói: "Chí Dũng, anh đừng lo lắng, tôi đã nói với bệnh viện, chỉ cần anh làm tốt công việc của người gác đêm tòa nhà D, tôi có thể xin bệnh viện, miễn một phần tiền thuốc men cho mẹ anh. "

Miễn một phần chi phí y tế?

Trái tim tôi nhảy lên điên cuồng, nếu tôi có thể miễn một phần chi phí y tế,  áp lực của tôi sẽ giảm hơn một nửa, hy vọng sống sót của mẹ tôi, sẽ tăng lên rất nhiều.

Một cỗ nhiệt huyết dâng lên.

Suy nghĩ!

Mặc kệ như thế nào, cho dù Toàn nhà D là long đàm hổ huyệt, ta cũng liều mạng!

"Cám ơn Tôn tỷ." Tôi vui mừng nói.

Chị Tôn cười cười, nói: "Đừng vội cảm ơn, tôi nói trước, làm việc ở tòa nhà D, bốn điều cấm kỵ nhất định phải tuân thủ, lần này coi như xong, lần sau tái phạm, mặc kệ thiếu người đến đâu, tôi khẳng định sẽ đuổi em . "

"Tuyệt đối sẽ không có lần sau."

Tôi vội vàng đảm bảo.

Cùng lắm thì, sau này học Lưu Bân, cũng dùng bình giải quyết

Mặc dù có một chút buồn nôn, nhưng vẫn tốt hơn so với mất công việc này!

"Đúng rồi, ngươi cầm lấy cái này ."

Từ trong túi, chị Tôn lấy ra một chiếc áo giáp màu đỏ thẫm dày.

"Đây là?"

Ta nghi hoặc nói.

"Cái áo giáp này có cao tăng làm phép, ngươi mặc trên người, có thể trừ tà." Tôn tỷ nghiêm túc nói.

"Cám ơn Tôn tỷ." Ta tiếp nhận áo giáp, trong lòng dở khóc dở cười.

Ngày nắng nóng này, mặc áo giáp dày như vậy, người ta còn không coi tôi là bệnh thần kinh sao?

Bất quá tôn tỷ có lòng hảo tâm, ta không có biện pháp cự tuyệt.

Rời khỏi căng tin, tôi về nhà liền lăng ra ngủ bù cho tối qua.

Buổi chiều khi thức dậy tinh thần trở nên tốt hơn rất nhiều, sau khi đưa cơm cho mẹ, liền đi đến lớp học.

Đến lớp học, bên trong ồn ào, giáo viên viết trên bảng đen, tôi thừa dịp anh ta không chú ý, lẻn vào chỗ ngồi của mình.

- Chí Dũng, sắc mặt ngươi sao lại kém như vậy?

Trần Vĩ không biết từ lúc nào đã đi tới, vẻ mặt kì quái nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro