Đề phòng người áo đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sợ đến nỗi  giật mình và ngồi bật dậy  trên giường.

Trong phòng không bật đèn, một mảnh đen kịt, miễn cưỡng có thể từ nơi này nhìn thấy ngoài cửa có một bóng đen đứng.

"Ai?"

Ta run rẩy hỏi.

Bóng đen kia không lên tiếng, chậm rãi đi về phía ta.
Ngày càng đến gần hơn!

Đó là Lưu Bân !

- Chí Dũng, tôi ở dưới đó lạnh quá, anh đến giúp tôi được không?"

Lưu Bân mặt không chút thay đổi nói với tôi, thanh âm lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm, vươn hai tay, véo cổ tôi.

"Không——"

Tôi dãy dụa điên cuồng.

Giây sau, tôi ngồi bật dậy trên giường một lần nữa.
Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn bộ cơ thể, khó thở, giống như vừa chạy marathon.

Tôi trừng mắt và thở hổn hển.

Thì ra chỉ là một giấc mộng

kinh hãi một hồi.

Ta lau mồ hôi lạnh trên đầu, đang chuẩn bị tiếp tục nằm xuống, đột nhiên thân thể tựa như bị điện giật, lập tức dừng lại.

TV, không biết khi nào  được bật lên!

- trận đấu bóng đá đang được phát trên màn hình.

Trái tim đập nhanh hơn.

Tôi không thích xem trận đấu bóng đá, và sau khi Lưu Bân gặp tai nạn, kênh này tôi thường tránh xem theo bản năng.

Quan trọng nhất, trước khi đi ngủ, tôi chắc chắn đã tắt TV.

Trong lòng một trận phát lạnh, khó khăng lắm mới bình tĩnh lại giờ thoáng cái lại hoang mang

Chẳng lẽ Lưu Bân đã trở lại?

Ý tưởng táo bạo này làm tôi rùng mình.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, căn phòng vốn không  ấm áp, trong khoảnh khắc trở nên lạnh lẽo, tựa như không khí lạnh tràn vào.
Tôi run rẩy đứng dậy rời giường, kìm nén nỗi sợ hãi, rút phích cắm TV.

Một lần nữa trở lại giường, cố gắng để buộc mình ngủ, bỗng dưng  mắc tiểu không nhịn được.

Lăn qua lộn lại không ngủ được, nước tiểu lại như mạnh mẽ muốn vọt ra

Tôi nhìn vào điện thoại di động - 3:15 sáng.

Chị Tôn nói, sau 2 giờ sáng, dù có mắc chết, cũng tuyệt đối không được đi nhà vệ sinh.

Người sống làm sao có thể nhịn được?

Bây giờ, tôi cảm thấy không thể nhịn thêm nữa

Nhìn từng cái bình vàng vàng chất đầy đầu giường đối diện, bên trong chứa đầy nước tiểu của Lưu Bân, từ sau khi hắn gặp chuyện không may, mấy thứ này vẫn không có ai đi dọn.

Ta không khỏi bắt đầu nghĩ, một người đến tột cùng phải sợ hãi đến mức nào, mới có thể ngay cả nhà vệ sinh cũng không dám đi ?

Ta do dự đứng lên, đi đến bên giường đối diện, cầm lấy từng bình đã "sử dùng một nửa"

Vặn nắp chai, một mùi hôi thối tràn vào khoang mũi.

Tôi gần như nôn ra.

Cúi người xuống một trận ho khan.

Chết tiệt!

Tại sao tôi phải sợ?

Không phải đó chỉ là một nhà vệ sinh sao?
Trong lòng ta nổi giận, thầm mắng mình chết nhát, hung hăng đem bình ném xuống đất.

Lại nhìn thời gian —— 3 giờ 22 phút.

Dù sao, chết thì chết !

Mặc lại quần áo và đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài một cỗ không khí lạnh tràng ngập, xen lẫn mùi nước khử trùng Formalin, có một loại cảm giác không chân thật làm cho người ta buồn ngủ.

Đèn cảm ứng có vài cái đã hỏng, đi trên đường, thoáng cái tối một chút rồi lại sáng lên, tiếng bước chân cộp cộp , ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt của bệnh nhân trong phòng bệnh chung quanh.

Đến nhà vệ sinh, tôi lao vô với tốc độ nhanh nhất trong đời, cởi thắt lưng quần, vội vàng vàng bắt đầu giải quyết.

Nhịn hơi nhiều, ước chừng đi tiểu gần một phút mới kết thúc.

Ta thở ra một hơi, thân thể có loại cảm giác thoải mái nói không nên lời, xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên đối diện với một khuôn mặt tái nhợt như giấy.

Khuôn mặt này tròng mắt trắng bệch, đầy nếp nhăn, đối phương cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

"A——"

Ta sợ tới mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

"Bác.....bác sĩ Điền? "

Chủ nhân của khuôn mặt kia mở miệng, thanh âm mang theo run rẩy, có chút quen thuộc.

Tôi hoảng sợ cầm điện thoại lên và nhìn vào khuôn mặt của hắn.

Thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là bệnh nhân phòng 108 tên Hà.

"Bác sĩ Điền, ngươi đừng hù dọa ta a, ta lớn tuổi rồi , vốn chỉ còn lại nửa cái mạng, lại bị ngươi hù dọa như vậy, nói không chừng liền trực tiếp ra đi." Lão Hà vỗ ngực oán giận nói.

Tôi dở khóc dở cười, nói: Tôi là thật sợ hãi, ông đi tới đây như thế nào mà không gây ra một tiếng động a!!

Lão Hà lúng túng cười cười, nói hắn muốn đi vệ sinh, có chút sợ hãi, ta có thể  ở đây chờ hắn hay không.

Trong lòng ta lộp bộp, cảm thấy lời nói này có chút quen thuộc.

Đêm đó "Lưu Bân", hình như cũng là để cho ta chờ hắn ở đây?

Không đợi ta đáp ứng, lão Hà đã đi vào phòng toilet

May mắn thay, không chờ đợi lâu, ông ta đi ra.

Chúng tôi đi ra ngoài cùng nhau, và tôi hỏi ông ta, ông đã sống ở đây bao lâu?

"Được hai năm rồi." Lão Hà nói.

" hai năm, lá gan của ngươi còn nhỏ như vậy?" Tôi cười nhạo anh ta.

"Vậy ngươi cũng sai rồi, ở loại địa phương này, ở càng lâu, lá gan càng nhỏ." Lão Hà khoát tay áo.

Tôi tò mò: Tại sao?

Lão Hà chà xát tay, hỏi tôi có thuốc lá không?

Tôi lấy ra một điếu thuốc và châm cho anh ta.

Lão Hà hít một hơi, phun ra vòng khói: "Ngươi đừng nhìn ta lớn tuổi, kỳ thật ta căn bản không tin cái gì thần thần quỷ quỷ... Ai, nếu không phải ở đây hơn hai năm, chứng kiến quá nhiều chuyện lạ, ta..."

- Làm sao vậy, ngươi mau nói đi! Tôi hơi nóng vội.
- Bác sĩ Điền, ta hỏi ngươi trước, ngươi tin thế giới này có quỷ không? Lão Hà nói.

Ta ngẩn người.

Câu hỏi này thực sự khó trả lời.

Nói tin , mình tốt xấu gì cũng là chín năm giáo dục bắt buộc, phá bỏ mê tín dị đoan giải phóng tư tưởng cũng không phải là nói quá

Nhưng muốn nói không tin, kỳ thật trong lòng cũng không yên tâm, dù sao ở loại địa phương âm u này làm việc, ai biết có hay không có một ít thứ gì!"xấu xa"

Câu trả lời tôi đưa ra cho ông Hà là: bán tín bán nghi.

Lão Hà nứt miệng, lộ ra một hàng răng vàng, nở nụ cười: "Cái này đúng rồi, không cần  tin là có, cũng không nên hoàn toàn không tin... tin có, bạn chắc chắn sẽ sợ hãi khi bạn làm việc ở đây, điều này sẽ ảnh hưởng đến công việc; hoàn toàn không tin, cũng không thể, sau những việc đã xảy ra ngẩn đầu lên có thần, một số quy tắc, vẫn phải tuân thủ. "

Tôi có chút thiếu kiên nhẫn, ngắt lời: Lão Hà, anh đừng chuyển đề tài có được không? Anh nói cho tôi biết, ở tòa nhà D rốt cuộc thấy được chuyện kỳ lạ gì?

Lão Hà lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới hạ thấp thanh âm, âm trầm nói:

"Cẩn thận người mặc áo đen kì quái."

Tôi sửng sốt.

Cái gì?

Tôi đang chờ tiếp tục đặt câu hỏi, ông Hà đã xoay người vào phòng bệnh.

Lão Hà này, thần kinh có vấn đề, nói nửa ngày, liền nói một câu người áo đen kì quái.

Người áo đen chính xác là cái gì?

Miệng tôi lẩm bẩm, mang theo một bụng hoang mang, trở về phòng nghỉ.

"Toure bị đứt bóng ở hậu trường, chuyền cho Clichy bên trái, Crash tăng tốc độ cao, chia bóng cho Nasri, Nasri băng vào đánh đầu, không được  rồi.Trong vòng cấm địa! Van Persie từ phía sau bắn người, dùng vị trí chạy nhanh nhất bỏ xa các cầu thủ phòng ngự...".
Một loạt âm thanh kích động truyền vào tai ta

Ta quay đầu nhìn, da đầu nhất thời tê dại...

TV, không biết khi nào  được bật lên lần nữa! !

Trên màng hình, người dẫn chương trình đang ra sức bình luận, giọng nói đầy kích động.

Không đời nào!

Rõ ràng là tôi đã tắt TV!

Tại sao TV lại bật?

Chẳng lẽ —— có người vào ?

Tôi ngay lập tức bật tất cả các đèn trong phòng và bắt đầu kiểm tra xem có bất cứ điều gì mờ ám không.

Lúc đi tới bên giường Lưu Bân, ta phát hiện chăn vốn đã xếp gọn gàng, giờ phút này thế nhưng lại mở ra, trở nên lộn xộn, tựa như vừa rồi có người nằm qua.

Sắc mặt ta đột nhiên biến đổi, trong đầu hiện lên một ý niệm đáng sợ

Lưu Bân  trở lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro