Cảnh báo của Lão Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A——"

Tôi nghe thấy tiếng la hét của một nữ bệnh nhân, và sau đó là tiếng la hét sợ hãi của tất cả bệnh nhân.

Lưu Bân!

Người chết nằm trên giường bệnh là Lưu Bân!

Chỉ thấy thân thể hắn cuộn mình, đôi môi màu tím, sắc mặt xám trắng mà lại ảm đạm, tròng mắt trừng đến thật lớn, phảng phất tùy thời muốn rơi ra, hai tay uốn cong vươn ra phía trước, giống như muốn bắt  thứ gì đó.

Đầu ta trong nháy mắt trống rỗng, thân thể tựa như bị người ta từ đầu đến chân tưới một chậu nước lạnh, toàn thân tê dại.

"Lưu... Anh Lưu ? "

Trong cổ họng ta hơn nửa ngày mới nặn ra một  thanh âm không thuộc về mình, run rẩy vươn tay, đẩy hắn một cái.

Trên tay ướt át, mang theo một mùi thối thối.

Có thể nhìn thấy rõ ràng trên mặt Lưu Bân, từng dòng như nước dày đặc hoặc lưu động hoặc ngưng đọng, vô số giòi bọ trên đó.

Ngay cả,

Bàn tay Tôi vừa chạm vào tay anh ta đã dính một vài con sâu thối.

Ghê tởm, sợ hãi, kinh hãi, một loạt cảm xúc dâng lên...

lui ra phía sau vài bước, ta mờ mịt buôn lỏng cơ thể, đặt mông ngồi trên mặt đất.

......

Không biết là ai gọi điện báo cảnh sát, không biết cảnh sát đến từ khi nào, cũng quên luôn trong phòng thẩm vấn hỏi tôi như thế nào.

Lúc từ cục điều tra đi ra, trời đã tờ mờ sáng.

Tôi lấy ra một điếu thuốc và vô thức  mồi lên

Trong tâm trí chỉ hiện lên hình ảnh  đêm qua.

Lưu Bân chết rồi.
Cứ như vậy không hiểu sao mà chết...

Kết quả của báo cáo khám nghiệm tử thi: ngừng tim.

Thời gian chết: hơn 40 giờ trước.

Điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Lưu Bân đã chết khi anh ta gọi cho tôi tối hôm trước.

Lúc ở cục điều tra, tôi đem tin nhắn Lưu Bân gửi cho nhân viên điều tra xem, nhưng kỳ quái chính là, tin nhắn không hiểu sao biến mất, một tin cũng không sót lại.

Miêu tả của ta, làm cho nhân viên điều tra sinh ra hoài nghi, cho dù bọn họ không coi ta là hung thủ , chỉ sợ cũng cảm thấy tinh thần ta có vấn đề.

Đúng vậy, nhìn thế nào cũng là tôi không bình thường.

Một người chết, gọi cho tôi trong hai ngày liên tiếp, giải thích như thế nào ?

Tất nhiên, có rất nhiều nghi ngờ về cái chết của Lưu Bân.

Tại sao nơi anh ta chết là 401?

Bất kể là tự sát hay hắn bị giết cũng được, vì sao lựa chọn 401?

Ngoài ra, cửa phòng bệnh D chỉ có thể khóa bên ngoài, bên trong không khóa được.

Nhưng sau khi Lưu Bân chết, cánh cửa lại bị khóa lại, hắn làm sao có thể làm được?

Hoặc, ai đó đã ném xác chết của hắn vào 401 và khóa nó bên ngoài?

Không có nhiều người có chìa khóa.

Trước mắt tôi biết, tôi một người, Lưu Phú Cường một người, Tôn tỷ một người.

Nghi phạm, chẳng lẽ ở trong hai người Lưu Phú Cường và Tôn tỷ?

Bất tri bất giác, ta đã hút xong một điếu thuốc, lúc lấy ra điếu thứ hai, đột nhiên nghĩ đến một chuyện —— bộ dáng sau khi Lưu Bân chết, cùng bệnh nhân 305 kia quả thực giống nhau!
Phải, tôi gần như quên mất chuyện này!

Nguyên nhân tử vong của bọn họ đều là ngừng tim, hơn nữa tư thế sau khi chết, thần thái, đều giống nhau như đúc!

Thân thể cuộn mình, một đôi tay vươn về phía trước, con ngươi lồi ra, mặt lộ ra sợ hãi.

Phảng phất, trước khi chết nhìn thấy cái gì cực kỳ sợ hãi.

Chính xác thì họ đã thấy gì?

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, không dám nghĩ nữa.

Tòa nhà D, tòa nhà bệnh tối tăm này, trong lòng tôi càng trở nên quỷ dị...

......

Buổi tối sau khi tôi đến bệnh viện đưa cơm cho mẹ, vừa nhìn thấy thời gian còn sớm, tôi liền đi dạo gần đó.

"Chí Dũng, lại tới đưa cơm cho mẹ."

Một nhân viên bảo vệ bước tới với một nụ cười rạng rỡ.

"Đúng vậy Vương bá." Tôi trả lời với một nụ cười.

Bởi vì thường xuyên đến bệnh viện, và bảo vệ ở đây về cơ bản biết nhau.

Bảo an khoảng sáu mươi tuổi, họ Vương, mọi người ở đây đều gọi hắn là Vương bá, bộ dạng hiền lành , là một ông lão đáng yên , người nhỏ thó, thường xuyên lấy thuốc lá ngón của hắn cho ta hút

Bác Vương nói: Chí Dũng, nơi bệnh viện này âm khí nặng, không thích hợp ở lâu , đưa cơm xong nhanh chóng về nhà đi.

Ta cười khổ, nói ngược lại muốn về nhà, bất quá buổi tối còn phải ở đây làm việc.

"Đi làm?" Vương bá vẻ mặt khó hiểu.

Tôi nói: Bây giờ tôi làm việc giống bạn.

"Ngươi cũng ở đây làm bảo vệ? Cổng phía Tây hay cửa đông? "Vương bá đến hứng thú.

"Đều không phải, tôi ở tòa nhà D gác đêm." Tôi trả lời.

"Cái gì, tòa nhà D?"

Sắc mặt Vương bá nhất thời đại biến, lôi kéo ta đi sang một bên, hạ thấp giọng nói: Ngươi... Anh có thực sự là người gác đêm ở tòa nhà D không?

"Đúng vậy, làm sao vậy?" Ta bị phản ứng của Vương bá làm cho có chút hoảng hốt.

Chẳng lẽ, hắn biết bí mật của tòa nhà D?

"Ai, Chí Dũng, ta nói ngươi tuổi còn trẻ, làm việc gì cũng được , sao phải nhất định làm người gác đêm? Nghe tôi khuyên nhủ, nhanh chóng từ chức! Vương bá thở dài, nói.

"Vì sao a Vương bá?" Ta vội vàng hỏi.

Vương bá ấp úng, sắc mặt có chút khó coi, bảo ta không cần hỏi nhiều.

Ta vội vàng lấy điếu thuốc ra, châm thuốc cho Vương Bá.

Ông vẫy tay, nghiêm túc nói: "Tóm lại, muốn sống, nên từ chức." "

Lời nói của Vương Bá làm cho ta ngây ngẩn cả người.

Chẳng lẽ tòa nhà D, thật sự ẩn giấu bí mật đáng sợ gì sao?

Ta không cam lòng, còn muốn hỏi chút gì đó, Vương bá đã xoay người rời đi.

......

Trở về tòa nhà D, Lưu Phú Cường đã sớm rời đi

Toàn bộ tòa nhà trống rỗng, rõ ràng bên ngoài nhiệt độ cao hơn ba mươi độ, bên trong lại tựa như mùa đông lạnh lẽo.

Chơi điện thoại di động, tuần tra như bình thường một lần.

Bởi vì tối hôm qua một đêm không ngủ, tinh thần có chút chưa hồi phục lại, tuy còn sớm liền trèo lên giường.

Ầm ầm!
Một trận sấm vang lên, nặng nề lại trầm thấp.

Bên ngoài gió lớn, không bao lâu, mưa lớn điên cuồng từ trên trời rơi xuống, từng giọt rơi xuống, gõ vào cửa thủy tinh, tựa như viên đạn bắn vào, bầu trời bổng chốc tối đen như mực.

Tôi thực sự mệt mỏi, ngay cả khi một cơn mưa lớn đột ngột đến, tôi không thể ngăn cản  giấc ngủ ùa đến

Không biết qua bao lâu, trong mơ mơ màng màng, nghe được một trận tiếng gõ cửa dồn dập.

Bang bang bang bang!

Bang bang bang bang!

Từng tiếng đập  dồn dập

Tôi nhấc điện thoại lên và nhìn: 4:46 sáng.

Trễ thế này, ai ở ngoài đó?

Tôi hơi khó chịu đứng dậy và đi qua mở cửa.

Một cơn gió lạnh thổi tới, lạnh lẽo.

Bên ngoài tối tăm - không có ai.

Ta duỗi cổ, nhìn hành lang vài lần, đích xác không có nửa bóng người.

Trở lại giường và nhanh chóng đi ngủ.

Bang bang bang bang!

Bang bang bang bang!

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Mẹ kiếp, rốt cuộc là tên khốn nào đang đùa giỡn?

Trong lòng ta mắng một câu, dứt khoát nhắm mắt lại lười đi mở.

Ầm ầm!

Một dòng điện xẹt qua, ngay sau đó tiếng sấm rền vang lên.

Ngay tại giờ khắc này, cửa phòng nghỉ "phanh" một tiếng, phảng phất như bị một cái gì đó rất lớn va vào, đột nhiên bị hất văng ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro