Bệnh của lão Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta hoảng sợ, nghĩ thầm Tào Phượng Kiều này chẳng lẽ là sau lưng có đôi mắt, trốn kỉ như vậy cũng bị hắng nhìn ra!

"Còn không đi ra sao? Nhất định  muốn ta ra tay mới chịu sao?Tào Phượng Kiều lạnh lùng quát.

Ta thở dài, đang chuẩn bị từ phía sau xe đi ra, lại nghe được một tiếng cười lạnh:

- ra thì ra, ta là người ngay thẳng, chẳng lẽ còn sợ các ngươi sao?

Ta ngẩn người, thanh âm này sao lại nghe quen tai như vậy?

Lúc này, nhìn thấy gốc cây đại thụ bên phải, một lão già mặt đầy nghiêm nghị bước ra

Lại là lão Hà!

Ta sợ ngây người, không nghĩ tới lão Hà cư nhiên giống như ta, cũng trốn ở đây nghe lén!

"Là anh?" Tào Phượng Kiều vẻ mặt kinh ngạc.

"Hắn là ai?" Khổng phó viện trưởng hỏi.

"Một bệnh nhân ở toà nhà D, chỉ còn lại nửa cái mạng." Tào Phượng kiều bĩu môi cười nói, chỉ vào lão Hà nói: "Lão già, vì sao ngươi trốn ở chỗ này nghe lén bọn ta? "

"Rất buồn cười, nơi này chính là nơi công cộng, tôi ở trên cây hóng mát, chẳng lẽ cũng phải được các ngươi đồng ý? Cô dựa vào cái gì mà nói tôi nghe lén, cô có bằng chứng gì không? "Lão Hà cười cợt nói.

-Lão già, ngươi có tin ta đánh ngươi hay không? Tào Phượng Kiều giận dữ nói.

- Không tin,ngươi là loại người nào mà nói muốn đánh liền đánh đồ mất dạy! Lão Hà vẻ mặt khinh thường nói.

Trong lòng ta âm thầm thán phục, nhìn không ra lão Hà này bình thường âm trầm ít nói sao giờ này, mở miệng ra lại lợi hại như vậy.

Tào Phượng Kiều tức giận đến run người , vung nắm đấm, muốn đánh lão Hà.

- Phượng Kiều, ngươi đừng làm bậy a! Khổng phó viện trưởng luống cuống, vội vàng giữ chặt Tào Phượng Kiều.

Nếu xảy ra xô sát, trách nhiệm của hắn với tư cách phó viện trưởng có thể bị ảnh hưởng

- Buông ta ra!

Tào Phượng Kiều chán ghét rút tay từ chỗ Khổng phó viện trưởng về, trừng mắt nhìn lão Khổng một cái, nói: "Lão già, ngươi tốt nhất không nên ở trước mặt ta quá phách lối , bằng không ở tòa nhà D, ta có hàng trăm biện pháp có thể trị ngươi! "

"Ôi chao, nghe hay quá, Khổng phó viện trưởng, cô ta đây là đang uy hiếp bệnh nhân đấy? Ông nghĩ xem, nếu tôi đưa video này lên mạng, nó sẽ gây ra hiệu ứng gì? "Lão Hà cợt nhả nói, trên tay đong đưa điện thoại di động

Khổng phó viện trưởng sắc mặt biến đổi, vội vàng đi tới lão Hà xin lỗi

Tào Phượng Kiều giận dữ : "Ha, mẹ nó ông ở đây uy hiếp ai đây? "

- Phượng Kiều, ngươi đừng hồ đồ nữa! Khổng phó viện trưởng trách cứ nói.

Lão Hà cười ha hả : "Vẫn là phó viện trưởng rất hiểu biết, không giống một số người... Nhân tiện, hai người đang nói chuyện gì ở đây, hình như tôi nghe được tòa nhà D , thảm họa, xảy ra chuyện, nguy hiểm gì đó? Tôi muốn hỏi, chuyện hai người nói chuyện, có liên quan đến tòa nhà D không? "

Tào Phượng Kiều vốn đang nổi giận, nghe nói như vậy thần sắc có chút bối rối, ngậm miệng lại.

Khổng phó viện trưởng sắc mặt tái nhợt, cười gượng nói: " thực tế, không có gì, chỉ muốn cải thiện môi trường cho tòa nhà D, trang trí một chút, toà nhà D có một số chỗ xuống cấp, chỉ cần sửa chữa lại... Rất nguy hiểm, cho nên ——"

"Hiểu rồi, phó viện trưởng thật sự là suy nghĩ cho bệnh nhân tòa nhà D của chúng ta!" Lão Hà dùng sức vỗ vai Khổng phó viện trưởng, kích động nói, "Viện trưởng, ngài dự định khi nào sẽ trang trí tòa nhà D? Ý ta muốn hỏi, khi nào phá dỡ nó, sau đó bên cạnh xây một tòa nhà mới , dù sao mấy năm nay, bệnh viện hẳn là cũng kiếm được không ít tiền mờ ám!"

Khổng phó viện trưởng mặt trầm xuống, mất hứng nói: Vị lão đệ này, sao lại nói lung tung, bệnh viện chúng ta từ khi nào kiếm được tiền mờ ám?

"Đúng vậy, là tôi nói sai, vậy ngài xem, khi nào trang trí cho tòa nhà D một chút?" Lão Hà nói.

Khổng phó viện trưởng ấp úng ấp úng, nói việc này không phải do cá nhân hắn có thể quyết định, còn phải thương lượng với viện trưởng...

Trong lòng ta cười lạnh, Khổng phó viện trưởng này, rõ ràng là đang đánh lạc hướng, hắn căn bản cũng không nghĩ tới chuyện này!

"A, vậy cải thiện bữa ăn một chút cũng không thành vấn đề chứ? Ngày nào cũng ăn mấy thứ này thật không nuốt nổi? ", ông Hà phàn nàn.

"Được được, cái này ta hứa sẽ tận lực giúp đỡ." Khổng phó viện trưởng liên tục gật đầu, nói, "Lão đệ, ngươi còn việc gì nữa không ? "

"Không có việc gì nhưng tôi không thể đứng ở đây sao?" Lão Hà cười nói.

Khổng phó viện trưởng vẻ mặt xấu hổ, rõ ràng muốn đuổi lão Hà đi, nhưng cũng không có biện pháp với hắn.

- Lão già, ngươi xác định còn không đi? Tào Phượng Kiều bỗng nhiên lạnh lùng cười, chỉ vào bầu trời nói, "mặt trời sắp mọc lên, bệnh của ngươi, hiện tại cũng không phơi nắng được ? "

Nghe nói như vậy, nụ cười của lão Hà nhất thời ngưng đọng lại, trở nên cực kỳ khẩn trương: "Ngươi... Làm sao cô biết chuyện này? "

"Dù sao tôi vẫn còn làm việc ở tòa nhà D, có chút gió thổi cỏ lay, ông cho rằng có thể qua mặt được tôi sao ?" Tào Phượng Kiều châm chọc nói

Sắc mặt lão Hà trở nên u ám, nhìn bầu trời, cắn răng một cái, chạy như điên về phía tòa nhà D.

Nhưng mà, hắn vẫn chậm một bước, ánh mặt trời ban mai từ hướng đông chậm rãi nhô lên,mặt đất vốn đang mờ tối,bỗng chốc sáng dần lên cảnh vật xung quanh, trở nên tràn đầy sức sống.

"A——"

Lão Hà che mặt, ngã xuống đất, gào thét thảm thiết.

Làn da của hắn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, lộ ra một đống mụn nước màu đỏ, thịt phía trên, tựa như bị lửa thiêu đốt, xuất hiện một cỗ mùi khét,  bốc lên khói trắng.

Tôi giật mình.

Lão Hà đây là bệnh gì, vì sao thấy ánh mặt trời lại biến thành như vậy?

"Hắn, hắn đây là bị làm sao vậy?" Khổng phó viện trưởng nhìn lão Hà lăn lộn trên mặt đất, vẻ mặt khó tin

"Một loại bệnh điên mà thôi." Tào Phượng Kiều mặt không chút thay đổi nói, "Hiện tại chỉ là trung kỳ, không phải thời điểm nghiêm trọng nhất —— đến hậu kỳ, hắn sẽ mất đi lý trí, cuồng tính đại phát, thấy người liền cắn, hơn nữa gặp phải ánh mặt trời, sẽ chết không có chỗ chôn. "

"Đó có phải là bệnh dại không?" Khổng phó viện trưởng run rẩy hỏi.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, nếu không có việc gì, ngươi có thể đi." Tào Phượng Kiều không kiên nhẫn nói.

Nhìn lão Hà đau đớn không chịu nổi nằm trên mặt đất, ta thật sự không thể ngồi yên , cắn răng một cái, vọt ra, cởi áo đắp lên người lão Hà.

Tào Phượng Kiều vừa nhìn thấy ta, nhất thời lắp bắp kinh hãi, kêu lên:

"Sao ngươi lại ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro