Mã Cường gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự xuất hiện của ta khiến Tào Phượng Kiều và Khổng phó viện trưởng đều hoảng sợ, bọn họ có lẽ đánh chết cũng không nghĩ ra, còn có một người ở đây nghe lén!

Sau khi được chùm kín, lão Hà nằm ngửa trên mặt đất, hô hấp trở nên nặng nề, hai tay vươn về phía trước, không ngừng run rẩy.

Tôi nâng lão dậy và hỏi ông thấy thế nào?

Ông vẫy tay, nói: Ok, ok.

Nói là nói như vậy, nhưng đầu hắn vẫn quấn trong áo của ta như trước, ngay cả lỗ mũi cũng không lộ ra.

Tào Phượng Kiều ở một bên cười lạnh : lão già này chỉ còn lại có nửa cái mạng, ngươi tốt nhất nên tránh xa hắn một chút, nếu không đến lúc đó ngươi cũng sẽ xong đời!

Ta liếc mắt nhìn Tào Phượng Kiều một cái, không đáp lời, đỡ lão Hà, khập khiễng trở về tòa nhà D.

Phía sau Tào Phượng Kiều muốn đuổi theo, bị Khổng phó viện trưởng ngăn lại, hai người lại tranh chấp, cãi nhau cái gì, nghe không rõ.

Trở lại tòa nhà D, lão Hà tốt hơn rất nhiều, tôi rót cho lão một ly nước, nói: Bệnh của ông là gì, tại sao sợ ánh nắng mặt trời - vừa rồi nghe cô ấy nói, ông đến giai đoạn cuối,sẽ cắn người,có phải bệnh dại không?

Lão Hà cười gượng, nói sao có thể như vậy, yên tâm, ngươi nếu sợ ta, liền đi xa một chút,tới giai đoạn cuối sợ ta nổi điên đè ngươi ra cắn!

Tôi nói tôi không sợ ông cắn tôi,chẳng qua tôi muốn biết ông bị bệnh gì!

Lão Hà trầm mặc nửa ngày, phun ra hai chữ: "Bệnh điên. "

Sau đó, ta vô luận truy vấn như thế nào, lão đều không chịu nói, cuối cùng dứt khoát trở về phòng mình, đóng cửa không ra ngoài.

Trình Tiểu Yến vừa mới chết tâm trạng của tôi còn đang bi thương,nên không có thời gian để ý đến lão.

Cả ngày nay, tôi đều ở nhà D, thỉnh thoảng lại đi tầng hai xem, hy vọng Trình Tiểu Yến có thể "sống lại".

Cô ấy không sống lại, cơ thể bắt đầu cứng ngắc, bàn tay cũng không cử động—— tôi thậm chí hy vọng, cô ấy có thể giống như đêm qua, bóp cổ tôi, điều đó chứng minh rằng cô ấy vẫn còn hy vọng sống lại.

Ta biết, mình đây là bị hoang tưởng

Nhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng,không cách gì đè nén được

Nghĩ đến tối hôm qua trước khi chết, nụ hôn cuối cùng kia, nghĩ đến cô ấy lúc hôn mê, gọi tên nam thần của cô , tâm tình của tôi có chút chua xót.

Buổi tối, chị Tôn mang theo hai bệnh nhân, một mập một gầy.

Người mập tên là Hoàng Hải Đào, mười chín tuổi, còn là sinh viên đại học, bởi vì bị bệnh nặng,trường học không nhận, cha mẹ bỏ mặc, hiện tại bệnh viện chuyển cậu đến tòa nhà D, tiền đồ của cậu coi như chấm dức!

Tên mập không thích nói chuyện, nhìn thấy người luôn cúi đầu, tựa như thẹn thùng, nhưng Chị Tôn lặng lẽ nói cho ta biết, Hoàng Hải Đào bị trầm cảm nghiêm trọng,kêu ta cẩn thận trông coi.

Tôi bực bội, nói những bệnh nhân khác cũng đủ để tôi bận rộn,cô còn giao cho tôi một bệnh nhân trầm cảm, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, lúc đó trách nhiệm thuộc về ai?

Chị Tôn nói không sao cả, cứ cố hết sức còn lại là tuỳ theo số mệnh, bảo ta cứ làm tốt việc của mình là đươc!

Ta thầm nghĩ trong lòng ta chỉ là một bảo vệ, nếu thật sự theo lời chị nói,ai ta cũng mặc kệ.

Ngoại trừ Hoàng Hải Đào, còn có một thanh niên nhuộm tóc vàng, đeo bông tai.

Thanh niên này thoạt nhìn hai mươi bảy ,hai mười tám tuổi, vừa nhìn đã biết là loại lưu manh côn đồ,đi đứng nghênh ngang lúc nói chuyện với người khác, trong miệng còn nhai kẹo cao su,mắt liếc ngang liếc dọc!

Khi chị Tôn đến nói chuyện với tôi, đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào mông của chị , khóe miệng lộ ra nụ cười tục tĩu.

"Chị Tôn, có người nhìn trộm chị." Tôi nói.

Chị Tôn không quay đầu lại, nhíu mày nói: "Là bộ lông vàng kia đúng không? Hắn tên là Mã Cường, trước kia bởi vì cướp bóc, ngồi tù vài năm... Sau khi ra tù, cũng không biết có phải báo ứng hay không, trong đầu có một khối u,khi ở bệnh viện, không biết từ đâu nghe được tòa nhà D, phỏng chừng muốn đến đây kiếm ăn, sau này ngươi cẩn thận một chút, tên này cũng không phải là người tốt"

Ta không nhịn được nói chị Tôn tại sao chị đem đủ loại người tới giao phó cho tôi

Hoàng Hải Đào không sao cả, bây giờ đến một tên xã hội đen như vậy là ý gì?

Trên mặt chị Tôn lộ ra vài phần áy náy, nói: Chí Dũng, cậu gánh vác nhiều một chút, tôi cũng không có biện pháp, dù sao hắn cũng là bệnh nhân của bệnh viện, theo quy củ,hắn có quyền ở trong tòa nhà D, cũng không thể đuổi hắn đi.

Không đợi ta mở miệng, Mã Cường kia bỗng nhiên đi tới, vươn một tay, hướng mông Chị Tôn vỗ tới.

Tôi vội vàng kéo chị Tôn ra, đồng thời nắm lấy tay Mã Cường, nói: Anh muốn làm gì?

Mã Cường hừ một tiếng, rút tay về, cười lạnh: Không muốn làm gì, nhìn thấy trên người có một con ruồi, tôi thay cô ấy đập thôi.

Chị Tôn phỏng chừng cũng biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt có chút xanh mét.

"Chí Dũng, anh đi đăng ký chứng minh thư của hai người bọn họ một chút đi, nhớ kỹ, không nên chọc mã cường " Chị Tôn nhấn mạnh đầy ẩn ý

Tôi mỉm cười: người không phạm tôi tôi tôi không phạm họ, anh ta không trêu chọc tôi, ngay cả khi anh ta là một kẻ giết người, tôi cũng sẽ không màng tới.

Chị Tôn lộ ra vẻ lo lắng, nhưng cũng không nói gì, rời đi.

Mã Cường vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng chị, liếm liếm đầu lưỡi, dâm đãng cười: "Chậc chậc,người phụ nữ này rất thú vị, không biết ở trên giường thì như thế nào..."

Ta nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia ác cảm

"Đưa chứng minh thư cho tôi, lại đây đăng ký."

Hoàng Hải Đào rất phối hợp, lấy chứng minh thư ra đưa cho tôi, đến phiên Mã Cường, hắn không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn tôi.

"Chứng minh thư?"

Tôi nói.

Mã Cường nhai kẹo cao su, âm dương quái khí nói: Anh bạn , ta ở đâu?

"Ở cùng với Hoàng Hải Đào, phòng 105." Tôi trả lời.

"Không được, ta không quen ở cùng người khác, ta muốn ở một mình." Mã Cường vỗ bàn một cái, không vui nói.

"Thực xin lỗi, nơi này là bệnh viện, không phải khách sạn, muốn đi khách sạn, ra ngoài rẽ phải." Tôi nhìn lên anh ta và nói.

Mã Cường nhất thời nổi giận, hỏi tôi có phải ngứa da hay không ?

Tôi phớt lờ anh ta, nói: Chứng minh thư đăng ký với tôi, nếu không ngay lập tức.

- mẹ ngươi!

Mã Cường hét lên, giơ tay lên, chính là một quyền đánh tới.

Ta không trốn, cố ý để hắn đánh vào mặt.

Khóe miệng, lộ ra một vết máu.

Mã Cường ngây ngẩn cả người, nói sao anh không trốn?

Ta nói trước tiên cho ngươi động thủ trước, ta không đánh trả, để lát nữa đây nếu ta có đánh ngươi thành người thực vật, ít nhất là ta có lý do phòng vệ chính đáng.

Vừa dứt lời, ta mạnh mẽ vươn tay, nắm mái tóc vàng của Mã Cường, dùng sức kéo về phía sau, hắn đau đến mặt đều biến dạng, vừa muốn phản kháng, ta hung hăng vỗ một cái tát lên mặt hắng

Không cho hắn thời gian thở dốc, lại một cước, đạp vào ngực hắn, tên này gầy yếu, vừa nhìn chính là phế vật bị tửu sắc bào mòn thân thể, một cước tung ra hắng giống như quả bóng , kêu thảm một tiếng, bay ra gần hai thước.

"Ngươi... Ngươi đánh người, ngươi là bác sĩ, thế nhưng đánh người,ta....ta muốn khiếu nại ngươi! "

Mã Cường ôm ngực, vẻ mặt sợ hãi nhìn ta.

"Xin lỗi, tôi không phải bác sĩ, tôi là bảo vệ."

Tôi vừa nói, vừa nhìn xung quanh.

Mã Cường nhất thời khẩn trương, hỏi ngươi muốn làm gì?

Ta không để ý tới hắn, tìm một cái ghế gấp, sau khi xác định phương hướng ,liền vung về phía Mã Cường.

Mã Cường sợ tới đái ra quần, cuộn mình lại, hô to tha mạng.

Ta khinh bỉ nhìn hắn một cái, quả nhiên là một tên chết nhát!

Động tĩnh bên này, làm không ít bệnh nhân vây xem, bọn họ chỉ trỏ, nhỏ giọng nghị luận.

Tôi đi qua, kéo tóc vàng lên, nói: Vẫn còn muốn náo loạn?

"Không náo loạn, không náo loạn..." Mã Cường vẻ mặt buồn bã nói.

"Được, lần này ta tha cho ngươi nếu còn náo loạn, ta khẳng định sẽ phế ngươi." giọng ta lạnh như băng đầy uy hiếp

Mã Cường này tuy rằng không phải thứ tốt gì, nhưng dù sao cũng là bệnh nhân, thật lòng ta chỉ muốn doạ hắng,muốn hắng sau này không gây náo loạn nữa

Sau khi đánh một trận, Mã Cường thành thật hơn nhiều, rất phối hợp giao chứng minh thư, lúc đăng ký cho anh ta, tôi chợt nghĩ, Hoàng Hải Đào này là bệnh nhân trầm cảm, vạn nhất buổi tối bị Mã Cường ăn hiếp, phát bệnh thì làm sao bây giờ?

Cuối cùng, tôi đã sắp xếp cho anh ta đến phòng 208.

Buổi tối ăn cơm xong, nhận được điện thoại của mẹ, tôi nghĩ bà ấy sẽ cằn nhằn chuyện học tập, không nghĩ tới mẹ lại nói tối hôm qua nằm mơ, mơ thấy tôi và cha, mẹ bảo tôi ở trường nhất định bình an, chú ý thân thể, ngàn vạn lần không nên dính vào thị phi, cho dù đời này làm người tầm thường, cũng tốt hơn một thân bệnh tật.

Mũi tôi cay cay và hứa với mẹ là tôi sẽ cố gắng đáp ứng bà

Sau khi cúp máy, tâm trạng không thể bình tĩnh trong một thời gian

Năm đó,cha ta bị bệnh nặng qua đời —— ngày đó là ngày tuyệt vọng nhất của cả nhà chúng ta, trơ mắt nhìn cha nằm trên giường bệnh, bởi vì không có tiền cứu chữa, mà từ bỏ trị liệu, sau khi về đến nhà, mẹ ta làm một bát cháo thịt bằm cho cha, cha còn chưa ăn hết, đã tắt thở

Không ngờ, nhiều năm sau, mẹ tôi lặp lại vết xe đổ, cũng nằm trong bệnh viện lạnh lẽo, may mắn thay, tôi trở thành người gác đêm, vì vậy bà mới có cơ hội sống sót đên hôm nay

Tay, không tự chủ được nắm thành nắm đấm.

Trong lòng âm thầm hứa, vô luận con đường tương lai của tòa nhà D có gian nan như thế nào, xuất hiện nguy hiểm ra sao, ta cũng nhất định phải tiếp tục làm.

Chị Tôn cùng Khổng phó viện trưởng, không nghi ngờ gì họ đều biết bí mật của tòa nhà D, từ giọng điệu của bọn họ, rõ ràng có thể nhìn ra, thân phận người người gác đêm này, chính là một "người thế mạng".

Khi nào chết, không ai có thể dự đoán được.

tất cả những gì tôi phải làm - cố gắng sống sót.

*

Buổi tối tuần tra xong, trở về phòng nghỉ xem TV một lát, bỗng nhiên nghe thấy trên lầu vang lên một trận kịch liệt, hình như là có người đang cãi nhau.

Trong lòng ta có chút phiền não, vỗ vỗ đầu,trấn tĩnh lại đi ra ngoài.

Lên tầng hai, âm thanh phát ra từ phòng 208.

Ta đi qua nhìn, là Mã Cường cùng mấy bệnh nhân đang cãi nhau, Mã Cường miệng hùng hùng hổ hổ, lời tục tĩu không ngừng phun ra, khiến mấy bệnh nhân tức giận đến đỏ mặt.

- Ta mặc kệ, ta phải xem "Phim võ thuật", mấy lão già các ngươi nếu cứ thách thức ta,đừng trách sao ta ra tay độc ác

Mã Cường vẻ mặt nóng nảy, trong tay cầm một cây gậy không biết lấy ở đâu , vung tới vung lui với mấy người bệnh phòng 208, rất hung hăng như tuỳ thời có thể đánh xuống!

"Ngươi... Anh đi quá xa! "

"TV cũng không phải một mình anh xem, anh dựa vào cái gì mà lớn lối như vậy?"

"Chàng trai trẻ, anh có cha mẹ không?" Tuổi của tôi cũng bằng cha anh! "

Bệnh nhân phòng 208, nhỏ nhất hơn năm mươi tuổi, lớn tuổi nhất đã hơn tám mươi tuổi, được coi là phòng bệnh lớn tuổi nhất trong toàn nhà D.

Các lão già vẻ mặt tức giận, nhao nhao chỉ trích Mã Cường.

Tôi đi qua hỏi thăm, một bệnh nhân nói cho tôi biết đại khái tình huống, chính là những người lớn tuổi trong phòng bệnh 208, mỗi ngày thời gian này, đều  xem hai tập "Phim tình cảm", hôm nay mới coi được một nửa, đã bị Mã Cường đổi đài, nói muốn xem "Võ Thuật", hai bên  cãi nhau không ngớt, dẫn đến mâu thuẫn như hiện tại.

Ta gật gật đầu, ý bảo hiểu rõ, đi tới trước mặt Mã Cường.

Mã Cường nhìn thấy ta rõ ràng có chút hoảng hốt, rụt cổ lại, sắc mặt tái nhợt vài phần.

Tôi mỉm cười nói với anh ta: Đừng sợ, tôi không đánh anh, đưa cho tôi cái điều khiển tv

"Điền ca, ý của anh là, em không xem TV, để cho bọn họ xem?" Mã Cường vẻ mặt không vui.

"Không phải anh có điện thoại di động sao? Có WIFI ở đây, anh sử dụng điện thoại di động để xem  ... Ông bà ở đây, tuổi tác lớn, ngoại trừ TV, bình thường bọn họ không có cái gì giả trí, cậu cũng không nở tước đoạt niềm vui duy nhất của họ chứ? Tôi mỉm cười và nói, "Một người đàn chân chính,nên nhường nhịn một chút"

Mã Cường hừ một tiếng: "Xin lỗi, không lọt tai, TV  công cộng, dựa vào cái gì tôi phải để cho bọn họ? Những lão già này, tất cả đều đáng ghét..."

Nói được một nửa, thấy ánh mắt ta dần dần lạnh như băng, Mã Cường vội vàng ngậm miệng lại.

Tôi ôm lấy bả vai Mã Cường, đẩy anh ta đến cửa, cười lạnh nói: "Mã Cường, chuyện trước kia của anh, tôi cũng nghe nói từ chị Tôn... Anh nên tử tế với tôi, nếu không, tôi có 100 cách để chơi chết anh! "

- Điền ca, nơi này là bệnh viện, ta cũng không phải tội phạm! Mã Cường cắn răng nói.

"Cậu sai rồi, nơi này là bệnh viện, nhưng cũng là tòa nhà D —— ở chỗ này, tôi là người quyết định!" Ta ngữ khí lạnh như băng nói, Nếu như không phục, có thể lập tức, rời khỏi đây, lời của ta chính là mệnh lệnh, cho dù là sai, ngươi cũng phải chấp hành cho ta! "

Mã Cường trầm mặc không nói.

Trong ánh mắt nhìn về phía ta, mang theo thù hận sâu sắc!.

"Bảo trọng." Tôi vỗ vai anh ta và rời đi.

Mã Cường hận hay không hận,ta căn bản không quan tâm.

Tôi cũng không phải là thánh, không thể làm vừa lòng tất cả mọi người ở toà nhà D này

Hơn nữa, đối với loại cặn bã này, cũng không cần khách khí với hắn.

*

Trở lại phòng nghỉ, tôi tiếp tục xem TV, nhưng trong lòng cảm thấy bồn chồn

Nghĩ đến ánh mắt tràn ngập oán độc của Mã Cường.

Đó là ánh mắt giết người!

Tôi tin rằng nếu có một con dao vào thời điểm đó, anh ta chắc chắn sẽ đâm tôi

Loại người này, không có gì không dám làm.

Nghĩ đến đây, ta có chút hoảng hốt, cũng không phải sợ hắn trả thù, mà là lo lắng cho bệnh nhân phòng 208.

Những m ý tưởng này làm cho tôi cảm thấy bất an hơn.

Bực bội, tôi một lần nữa đứng dậy, đi ra khỏi phòng nghỉ.

Đến phòng 208, tôi gõ cửa, một bệnh nhân bước ra hỏi tôi có chuyện gì không?

Tôi nhìn vào bên trong, thấy tv đang phát sóng "Phim tình cảm", thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Sau khi tôi đi, Mã Cường không gây rối chứ? "

" không có, bất quá anh vừa đi, hắn cũng rời đi." Bệnh nhân nói.

Tôi giật mình hỏi , "Anh ấy cũng đi ?" đi đâu vậy? "

"Không biết a, nãy giờ cũng không về." Bệnh nhân nói.

Tôi cau mày và nói: Ok,mọi người nghỉ ngơi sớm.

Tôi đi đến nhà vệ sinh công cộng trên tầng hai , tìm kiếm bên trong vẫn không nhìn thấy Mã Cường.

cảm giác bất an mãnh liệt, tựa như một quả bom hẹn giờ, làm cho ta thấp thỏm bất an.

Tôi đột nhiên nghĩ về một nơi và giật mình.

Không phải chứ?

Ta mặt âm trầm, nhanh chóng đi lên lầu bốn, từ xa, liền nhìn thấy một bóng người , đang đứng ở cửa phòng 404 !

Người này —— chính là Mã Cường!

Sắc mặt ta biến đổi , giận dữ quát: "Mã Cường, ngươi làm gì ở đó? "

Mã Cường dường như không nghe thấy, ánh mắt đờ đẫn, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cửa phòng 404 .

Bộ dáng quái dị này của hắn làm cho  ta cảm thấy bối rối khó hiểu, đang chuẩn bị đi tới, Mã Cường đột nhiên vươn một tay, đặt lên tay nắm cửa 404.

Tôi hoảng sợ,lao về phía hắng,miệng không ngừng hét lên: "Đừng mở! "

Nhưng đã muộn.

Cửa phòng 404 đã bị Mã Cường đẩy ra...

ọp ẹp——

Ngay khi cửa mở ra, một cánh tay đầy gân xanh, trắng bệch từ bên trong vươn ra, hung hăng bóp cổ Mã Cường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro