Mê hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy một màn này, ta mở to hai mắt, cả người chết lặng

Bàn tay kia, bóp cổ Mã Cường, không ngừng co lại!

bắt đầu kéo anh ta vào phòng!

Trong tích tắc Mã Cường choàng tỉnh,ánh mắt kinh hoàng , trong họng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, liều mạng giãy dụa.

"Cứu... Cứu tôi! "

Sắc mặt ta tái nhợt, trong đắng đo, rốt cuộc có nên cứu hắn hay không?

Chỉ do dự vài giây, cuối cùng tôi vẫn cắn răng, vọt tới.

Mã Cường sống chết, ta cũng không thèm để ý, hắn cho dù ở bên ngoài bị người khác chém chết, cũng xứng đáng.

Nhưng tôi không muốn anh ta chết ở tòa nhà D, càng không muốn anh ta chết ở 404.

Bởi vì- tôi là người gác đêm!

Ta bước nhanh tới trước mặt Mã Cường, vừa chuẩn bị kéo hắn, đột nhiên, bàn tay trên cổ Mã Cường kia, lại giống như bị tan biến, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được...

Phanh!

Cửa 404, tự động đóng lại.

Mã Cường ngã xuống đất, ôm cổ họng, thân thể liên tục run lên.

Tôi nhìn chằm chằm vào cửa phòng 404.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vì sao bàn tay kia, bỗng nhiên lại buông tha mã cường?

Có phải vì nó thấy tôi đến đúng không?

"Điền... Điền ca, thì ra chỗ này của ngươi bị ma ám a! ! Mã Cường vẻ mặt sợ hãi nói, nước mắt đầy mặt

Hắn không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng ta liền tức giận không chịu nổi, một tay túm lấy hắn, không nói hai lời, ba ba chính là mấy bạt tai đi qua, mắng: "Mã Cường, mẹ nó ngươi có phải muốn chết hay không? "

Mã Cường bị mấy cái tát này của tôi choáng váng, che mặt, ủy khuất nói: "Anh Điền, tôi là nạn nhân, tại sao anh lại đánh tôi? "

"Ngươi còn có mặt mũi nói?" Ta tức giận nói, "Ngươi tự nhiên sao lại chạy lên lầu bốn làm gì? Tại sao mở cửa phòng 404? "

"Tôi... Tôi không biết. "

-Còn dám ngụy biện?

"anh Điền, ta thật sự không ngụy biện, chính ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, không hiểu sao lại tới nơi này..."

Mã Cường vẻ mặt thành thật nói.

Ta nhíu nhíu mày, cảm giác hắn không giống như đang nói dối, liền hỏi hắn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mã Cường thì thầm: Anh ơi, cho em một điếu thuốc.

Tôi đưa cho anh ta một điếu thuốc và bật lửa

Mã Cường run rẩy hít một hơi, lúc này mới đem sự tình nói ra.

Hắn nói, lúc nãy bị ta khiển trách một trận, trong lòng hắn không phục, cảm thấy ta là người quá bá đạo, lúc ấy trong lòng đầy lửa giận, đặc biệt muốn tìm ta trả thù.

Bất quá, Mã Cường biết đánh không lại ta,nên còn đang phân vân chưa dám động thủ!

Nhưng quỷ dị chính là,sau khi ta đi, trong đầu hắng, giống như nghe được một thanh âm nói với hắn: "Mã Cường, ngươi thật là oan ức, đời này nhất định không ngóc đầu lên nổi , chỉ có thể bị khi dễ! ", "Trước kia ngươi tốt xấu gì cũng từng lăng lộn ngoài đời,giờ đây vô duyên vô cớ, bị một sinh viên đại học đánh,đã vậy còn không dám đánh trả? ", "Mã Cường, anh có muốn trả thù hắng ta không?" Tôi sẽ chỉ cho anh một cách, miễn là anh đến đó, anh có thể trả được thù. "

Mã Cường lúc ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra,cứ đi theo âm thanh kia chỉ dẫn, mơ mơ màng màng đi lên tầng bốn, đi tới cửa phòng bệnh 404,

Sau đó, giọng nói vang lên vẻ thuyết phục, "Mã Cường, thù của anh có thể được báo hãy mở cánh cửa này, anh sẽ có được sức mạnh không ai địch nỗi, mở nó!" Mở nó ra! "

Lúc mã Cường bị mê hoặc, tôi đang trên tầng bốn, mặc kệ tôi hô thế nào, Mã Cường nói hắn  không nghe thấy giọng nói của tôi, phảng phất như tôi và hắng bị ngăn cách bởi một thế giới khác!

Chuyện sau đó không cần phải nói, khi hắn mở cửa 404, bàn tay kia bóp cổ hắn, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh...

Nghe Mã Cường kể lại, trong lòng tôi có một loại sợ hãi nói không nên lời.

Hiển nhiên, tình huống của Mã Cường giống hệt lão già  lúc đó.

Ông già nói rằng ông cũng mở phòng bệnh 404 bởi vì nó đã thu hút ông.

Mã Cường cũng không sai biệt lắm, sau khi hắn bị ta giáo huấn, trong lòng sinh oán giận, một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, mà thanh âm kia "kịp thời" xuất hiện, hấp dẫn hắn, từng bước từng bước mê hoặc hắng tới phòng 404.

Trái tim tôi run lên.

Đây thật sự là lời mời gọi của ma quỷ!

Cửa phòng 404,thường tự mở ra, trừ trường hợp có một số bệnh nhân, bị một thế lực nào đó mê hoặc,lôi kéo tới mở cửa giống như trường hợp của Mã Cường...

Khó trách ổ khoá phòng 404, thường vô duyên vô cớ biến mất —— tất cả những việc này, chính là do thế lực hắc ám đứng phía sau điều khiển.

-anh Điền, những gì ta nói đều là sự thật, nếu ta nói dối anh cứ việc trừng phạt ta ,ta sẽ không một câu oán than ! Mã Cường giơ tay lên, thề thốt

Tôi nhìn anh ta, cười khổ và nói, "Tôi tin anh"

"Đại ca, chỗ này, sao quá tà môn ?" Mã Cường sắc mặt tái nhợt, trong lòng sợ hãi nói, "Mẹ nó, sau này buổi tối sẽ không dám chạy loạn khắp nơi... Chắc chắn một ngày nào đó, tôi sẽ rời khỏi đây. "

Ta đồng tình nhìn hắn một cái, rất muốn nói cho hắn biết, ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng vô dụng.

Một khi mở cửa 404,chờ đợi hắn chỉ có cái chết.

Tôi vỗ vai Mã Cường, nói: "Về nghỉ ngơi đi, sau này đừng chạy lung tung. "

Giờ khắc này, trong lòng ta cư nhiên có vài phần đồng tình với hắn...

*

Vốn tưởng rằng Mã Cường sau khi trải qua chuyện này, nhất định sẽ dừng lại, không nghĩ tới ngày hôm sau, hắn lại gây chuyện!

Bất quá lúc này đây, người chủ động gây sự cũng không phải là hắn.

Sáng hôm sau, Lưu Phú Cường đến để thay ca, tôi rửa mặt xong, chuẩn bị đi vệ sinh sau đó về nhà.

Vừa đi tới nhà vệ sinh công cộng, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng mã cường mắng chửi.

- Lão già, ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi!

Ta vội vàng đi vào nhìn, nhất thời hoang mang kinh hãi

Chỉ thấy Mã Cường túm cổ áo lão Hà, miệng hùng hùng hổ hổ, liên tục tung những cú đấm vào mặt lão Hà

Lão Hà cũng không trốn tránh, cứ đứng im để cho hắn đánh.

"Mã Cường!!"

Ta nổi giận gầm lên một tiếng, xông tới một cước đá vào mông Mã Cường. ,

Mã Cường bị đá khiến cả người ngã nhào xuống đất.

Hắn nhìn ta, sắc mặt nhất thời thay đổi, nói: "Đại ca, ngươi nghe ta giải thích! Là lão già này chọc ta trước, hắn——"

- Câm miệng cho ta!

Tôi lại cho Mã Cường một cước, đi tới trước mặt lão Hà, nâng hắn dậy, nói: "Lão Hà, ngươi không sao chứ? "

Lão Hà ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn tôi.

Làn da trên mặt lão thâm đen, không biết có phải vì bệnh tật mà trở nên u ám không có sức sống, quỷ dị nhất chính là, đồng tử đều dựng lên

Giống như - đôi mắt của một con rắn!

Ta rùng mình một cái, không hiểu sao lại có suy nghĩ này, bấc giác có chút sợ hãi lão Hà.

Lão Hà đột nhiên đẩy tôi ra, chỉ vào Mã Cường, có chút kích động quát:

"Anh ta... Anh ta không phải là con người, anh ta là một con quái vật! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro