Ngọc quang âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Cường tức giận đến run rẩy, nói ngươi mới là quái vật!

Tôi xoay người nhìn hắn, hắn ngay lập tức im lặng.

Lão Hà nhìn ta, hoảng hốt nói: Chí Dũng, ngươi có tin ta không? Tên này, khẳng định không bình thường.

Tôi lơ đãng gật đầu, nói:  tôi tin.

Lão Hà không nói gì, vẻ mặt uỷ khuất, cuối cùng thở dài,nhanh chóng rời đi!

Ta muốn đuổi theo, bị Mã Cường một tay giữ chặt.

- anh Điền, ngươi đừng đi, lão già kia quá nguy hiểm! Mã Cường vội vàng nói.

Tôi nhíu mày nói: Ông ta đang gặp nguy hiểm hay anh? Ta vừa tiến vào, liền nhìn thấy ngươi đang đánh lão Hà —— họ Mã, ngươi có phải trong người ngứa ngáy, muốn đánh nhau hay không? Được rồi, sau này ta mỗi ngày đánh ngươi một lần, cam đoan ngươi sẽ thấy thoải mái.

Mã Cường kêu oan uổng.

Hắn nói —— chuyện này không liên quan đến hắn, thật sự là lão Hà đang trêu chọc hắn.

Kỳ thật, trong lòng ta cũng cảm giác lão Hà có chút không thích hợp , chẳng qua vừa rồi lão Hà ở đây, cho nên cố ý làm bộ giáo huấn Mã Cường —— hiện tại lão Hà đi rồi, ta liền bảo Mã Cường đem toàn bộ sự tình nói ra.

Mã Cường nói với tôi, buổi sáng anh ta đến nhà vệ sinh công cộng đi tiểu, đang đi tiểu , nghe thấy phòng vệ sinh cuối dãy, truyền đến âm thanh "ọp ẹp", đặc biệt kích thích, giống như tiếng thủy tinh cạo lên bảng đen.

Hắn có chút tò mò, tiến lại gần nhìn, phát hiện ra lão Hà đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm trên mặt đất, dùng móng tay cạo tới cạo lui trên cửa gỗ, cũng không biết đang làm gì.

Hành động đó, giống như một con mèo đang mài móng!

Mã Cường còn chú ý tới, móng tay của lão Hà rất dài, sắc bén, giống như ma cà rồng trong phim kinh dị.

Hắn đi qua, hỏi lão Hà đang giở trò quỷ quái gì đó.

Lão Hà không để ý tới hắn.

Mã Cường lại hỏi vài câu, thấy lão Hà không lên tiếng, cảm thấy mình bị coi thường hắn tức tối chuẩn bị rời đi, ai biết vừa mới xoay người, lão Hà đột nhiên nhào về phía hắn.

Lúc ấy Mã Cường hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, đã bị lão Hà đè ngửa ra đất, hắn liều mạng giãy dụa, thế nhưng tố chất thân thể quá kém, thế nào cũng không  thoát được lão Hà.

Lúc này chuyện kinh khủng đã xảy ra —— trong họng lão Hà phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú, há miệng, hướng cổ hắn,đưa tới.

Mã Cường sợ tới mức mặt trắng bệch, nhưng thân thể bị giữ chặt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị cắn.

Kỳ quái chính là, lão Hà vừa đưa miệng vào cổ hắn, cả người đột nhiên giống như bị điện giật, kêu lên một tiếng quái dị, thoáng cái văng ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn Mã Cường, nửa ngày cũng không có phản ứng!

Mã Cường tức giận , cảm thấy lão Hà là một lão già đáng ghét, cố ý xúc phạm mình, không nói hai lời, xông lên cho lão vài cú đấm

Chuyện sau không cần phải nói,vừa lúc ta chạy tới , liền nhìn thấy —— Mã Cường đang đánh lão Hà.

Mã Cường vẻ mặt buồn bã, nói: anh Điền, ta thề với trời, nếu có nửa câu nói dối, sẽ bị trời đánh chết a—— lão Hà này, nhất định là một lão già đồng tính, nhìn thấy ta tuấn tú, liền muốn xúc phạm ta.

Tôi gần như phát nôn ra, tức giận nói: Ok, ngươi ít nói nhảm

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, lão Hà này, quả thật không ổn.

Từ  khi bị bà nội trình Tiểu Yến cắn, lão liền trở nên rất quái dị.

Ta cũng đang hoài nghi, hành động kỳ quái gần đây của lão, có phải do thi độc phát tác không?.

Câu hỏi đặt ra là,ông ta không bôi gạo nếp sao?

Chẳng lẽ gạo nếp vô dụng?

Nghĩ đến buổi sáng hôm qua, bộ dáng thống khổ của lão Hà dưới ánh mặt trời... những lời nói của Tào Phượng Kiều, nói lão bị bệnh điên, sẽ cắn người, đến thời kì cuối, còn có thể cuồng tính đại phát,không tự chủ được bản thân

Tôi thầm nghĩ
Không lẽ Tào Phượng Kiều nói đúng?

Tôi do dự một chút, vẫn quyết định đi phòng 108 cùng lão Hà nói chuyện một chút, Mã Cường cũng đi theo.

"Đại ca, không nói đùa, lão Hà này thật sự có vấn đề." Mã Cường tiến lại gần nói.

Ta lạnh lùng nói: "Ngươi cứ giữ mình cho tốt là được rồi"

"anh Điền, sao anh không tin tôi chứ? Bà nội ta trước kia ở trong thôn là xem bói, bản lĩnh rất cao, cái gì ma quỷ, yêu tinh, bà đều có biện pháp đối phó —— hiện tượng lão Hà này, trước kia trong thôn gọi là cương thi không sai biệt lắm. Mã Cường khẩn trương nói.

Tôi thật bất ngờ, hỏi: Bà của bạn là một thầy cúng?

"Nghiêm khắc mà nói không gọi là thầy cúng, bọn họ bên kia, có một thuật ngữ chuyên nghiệp, gọi là âm dương sư." Mã Cường sửa lại.

Tôi tính hỏi thêm vài điều, nhưng phòng 108 đã ở ngay trước mặt

Đẩy cửa ra, bên trong tối đen, rõ ràng là buổi sáng, nhưng rèm cửa sổ lại bị kéo xuống, toàn bộ phòng bệnh, bao phủ một màu đen âm u.

Một bệnh nhân đi qua, kéo rèm cửa lên, lão Hà rõ ràng rất tức giận, quát: Không được kéo rèm cửa!

Bệnh nhân là một người phụ nữ, cau mày: Tại sao không thể kéo?

-Ta nói không thể là không thể! Lão Hà nghiến răng nghiến lợi nói.

Bộ dáng kia, giống như muốn giết người vậy.

Nữ bệnh nhân bị bộ dạng của ông Hà dọa sợ, không dám hé răng.

Thấy tôi đến, nữ bệnh nhân kia vội vàng đi đến bên cạnh tôi kể khổ, nói lão Hà quá đáng, phòng bệnh cũng không phải của một mình lão, tại sao lại không cho chúng tôi kéo rèm cửa sổ? Đã nhiều ngày rồi, căn phòng lúc nào cũng tối tăm không có ánh mặt trời.

Tôi bày ra vẻ mặt thản nhiên cười cười , nói cho cô ấy biết ông Hà bây giờ bị một căn bệnh, sợ ánh nắng mặt trời.

Nữ bệnh nhân bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng không so đo.

Tôi vẫy tay chào lão Hà: Lão Hà.

Ông liếc nhìn tôi và nhíu mày và nói: "Làm gì?" "

"Nói chuyện với ông một chút." Tôi nói.

Ông Hà rất miễn cưỡng, nhưng vẫn đi ra, nói: Chuyện gì?

Ta hỏi hắn, ngươi bệnh này rốt cuộc tình huống gì, lại sợ ánh mặt trời, lại cắn người, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

"Không có việc gì, trong người cảm thấy phiền muộn." Lão Hà lắc đầu.

Tôi không thể không hỏi: có phải thi độc không được làm sạch?

"Không thể nào! Dùng gạo nếp,chắc chắn sạch sẽ! "Lão Hà đột nhiên trở nên  kích động, hét lớn, "Gạo nếp từ xưa đến nay chính là đối phó thi độc, từ đời sư phụ ta bắt đầu, vẫn luôn như vậy, tuyệt đối không thể khác được "

Tôi vội vàng nói: Ông không được phấn khích, tôi chỉ hỏi thôi

Lão Hà một lúc lâu mới tỉnh táo lại, vẻ mặt âm lãnh, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, thân thể tôi gần đây không tốt lắm, cảm xúc có chút vấn đề —— đúng rồi, thi thể Trình Tiểu Yến, anh định xử lý như thế nào? "

Tôi không nghĩ tới lão chuyển đề tài sang Trình Tiểu Yến, sắc mặt ảm đạm, nói: "Không biết, hiện tại tôi muốn chờ cô ấy sống lại. "

"Đừng ngốc, người chết không thể sống lại, sớm đốt xác cô ấy đi —— ngày mai,là ngày đầu tiên của tháng cô hồn , đến lúc đó tòa nhà D nhất định sẽ không yên ổn, hơn nữa..."Lão Hà nói một nửa, dừng lại.

"Hơn nữa cái gì?" Ta nhíu mày nói.

"Không có gì, đốt thi thể sớm một chút, nếu xin nghỉ được thì nên xin." Lão Hà khoát tay áo, lại trở về giường.

Lời nói của ông làm cho tôi bối rối.

Vì sao lão Hà cùng Tào Phượng Kiều giống nhau, đều muốn đem thi thể Trình Hiểu Yến đốt?

Còn nữa, tháng cô hồn, rốt cuộc sẽ có nguy hiểm gì?

"Điền ca, nơi này âm khí nặng như vậy, đến ngày mai bắt đầu tháng cô hồn, nhất định là âm thịnh dương suy, ma quỷ ngao du, lão già này nói không sai" Mã Cường ở một bên nói.

Tôi liếc nhìn anh ta và nói: Anh cũng biết việc này?

"Không phải ta đã nói rồi sao, bà nội ta là âm dương sư trong thôn, ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp, có thể nói là tinh thông mọi thứ, ta tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng ít nhiều cũng là hiểu biết một chút." Mã Cường đắc ý nói, "Đúng rồi điền ca, anh có biết tối hôm qua vì sao thứ bẩn thỉu trong cửa kia kéo tôi, cuối cùng không kéo được không? "

"Tại sao?" Tôi tò mò nói.

Chẳng lẽ ngươi biết chút đạo pháp?

Mã Cường cười tủm tỉm lấy một mặt dây chuyền trên cổ ra, chỉ thấy trên mặt dây chuyền treo một khối ngọc quan âm trong suốt, sáng bóng.

"Chính là cái này."

Mã Cường nói, đây là bà nội hắn cho hắn, có cao tăng từng làm phép, pháp lự vô biên, đeo trên người, có thể gặp hung hóa cát, trừ tà tránh tai ương!

Ta kinh ngạc không thôi, khó trách hắn có thể từ cửa 404 chạy thoát , thì ra trên người có bảo vật!

Xem ra, hắn thật đúng là không lừa gạt ta, nói không chừng bà nội hắn  là một đại pháp sư!

Trong lòng ta khẽ động, nắm tay Mã Cường, cười nói: "Cái kia... Mã Cường, bà nội anh, hiện tại còn sống sao? "

Mã Cường rất mất hứng, nói ngươi có ý gì, bà nội ta sống rất tốt, tại sao nguyền rủa bà?

Tôi vội vàng nói không phải là ý nghĩa này, ý ta muốn hỏi là anh có hay liên lạc với bà nội không? Nếu có thể mời bà ấy đến đây một chuyến

Tính toán của tôi là, gọi bà nội của Mã Cường đến tòa nhà D, để bà ấy thử xem có thể đuổi đồ bẩn của tòa nhà D đi hay không —— nếu có thể đuổi đi, vậy tòa nhà D cũng không cần phá hủy.

Mã Cường vừa nghe liền nói: Anh Điền, anh đang cầu xin tôi sao?

Tôi vỗ đầu hắn và nói: Không cầu xin , tôi đang đe dọa anh! Bây giờ gọi điện thoại cho bà anh ngay lập tức, nếu không tôi sẽ đánh anh 10 lần một ngày.

Mã Cường ôm đầu, cười khổ nói: anh Điền, bà nội ta ở nông thôn,khác với trên đây, nào có sài điện thoại gì? Nếu anh muốn tìm bà ấy, tôi có thể đưa anh đến làng, nhưng anh phải đáp ứng yêu cầu của tôi.

Quả nhiên, ta biết hắn muốn đưa ra yêu cầu.

"Được, ngươi nói xem, chỉ cần không phải quá đáng, ta sẽ cân nhắc." Tôi nói.

Mã Cường cười hì hì nói: Cũng không có gì, chính là đổi phòng bệnh cho tôi, phòng 208 này toàn là một đám già cả khó chịu, ta cùng bọn họ không hợp ——

Tôi cười lạnh nói: không được , bây giờ toàn bộ tòa nhà D không có phòng đơn, chẳng lẽ anh muốn tôi đuổi bệnh nhân đi nhường riêng cho anh một phòng?

"Vậy phòng đôi đâu?" Mã Cường chưa từ bỏ ý định.

Ta nói phòng đôi ngược lại có, hỏi hắn còn nhớ tới Hoàng Hải Đào không? Bây giờ anh ta sống một mình ở phòng 105, nếu anh muốn ở với anh ta, ta sẽ ghép anh vô

Mã Cường gãi gãi đầu, nói: Gã mập mạp kia à? Cũng được, nhìn hơi ngốc nghếch.

Tôi liếc anh ta, nói: Tôi cảnh cáo anh, sống chung không được gây rối, người ta bị trầm cảm, chỉ cần một chút kích thích có thể phát điên!

- ta hiểu, ta cam đoan, khi vào ở sẽ không đá động gì tới hắn! Mã Cường cười nói.

Sau khi sự việc được xắp xếp ổn thoả, tôi hỏi Mã Cường, khi nào rảnh rỗi, đưa tôi đi gặp bà nội của anh?

Mã Cường nói: Anh Điền, anh gấp gáp làm gì, bà nội tôi ở nông thôn, hơn nữa đường núi rất khó đi, nếu anh thật sự muốn đi, ít nhất phải xin nghỉ vài ngày.

Ta thầm nghĩ Lão Hà cũng bảo ta xin nghĩ vài ngày ,vậy ta quyết định sẽ đi cùng Mã Cường về quê hắn,không do dự lập tức lấy điện thoại gọi cho chị Tôn.

Rất nhanh, điện thoại được kết nối, giọng nói thánh thót của chị Tôn vang lên: "Chí Dũng, tìm chị có chuyện gì? "

Tôi nói với cô là tôi muốn xin nghỉ phép vài ngày!

Ai ngờ tôn tỷ vừa nghe, không chút do dự cự tuyệt ta.

"Chí Dũng, không phải chị không đáp ứng em, mà là ngày mai là ngày đầu tiên của tháng cô hồn, tòa nhà D nhất định phải có người canh đêm, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn." Chị Tôn khó xử nói. "Như vậy đi, chờ hết ngày mai, ta có thể phê chuẩn cho cậu nghỉ hai ngày."

Ta cười lạnh, nói vì sao nhất định phải đợi đến hết ngày mai? Có phải ngày mai là ngày, đặc biệt nguy hiểm không?

"Không có..." Thanh âm của Chị Tôn càng ngày càng nhỏ, rõ ràng chột dạ." Dù sao, ngày mai chắc chắn không thể nghĩ . "

Sau khi cúp máy, tâm trạng tôi rất khó chịu

thời điểm này, nếu là kẻ ngốc cũng biết, đêm mai nhất định là nguy cơ trùng trùng điệp điệp.

Chỉ là bây giờ ta vẫn không rõ ràng , thân phận người gác đêm này, đến tột cùng trong "âm mưu" của Chị Tôn cùng Khổng phó viện trưởng, là như thế nào?

Vào buổi tối, tôi đưa Mã Cường đến phòng 105.

Khi hắn rời khỏi 208, các bệnh nhân đã đồng loạt vỗ tay và nói rằng tôi đã làm một điều tốt.

Ta dở khóc dở cười, nói với Mã Cường đang đứng bên: "Thấy chưa, mọi người đều coi ngươi như là một ngôi sao xấu —— sau này cố gắng thay đổi"

Mã Cường cười tự giễu, nói: Quen rồi.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, ta luôn cảm giác —— tên  này tựa hồ có một quá khứ nào đó

Đi tới phòng bệnh 105, chỉ thấy Hoàng Hải Đào đối diện với vách tường, người ngẩn ra,không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn.

Tôi và Mã Cường đi vào, anh ta không có phản ứng gì.

- bỏ đi, tên này  không có bệnh thần kinh chứ? Mã Cường lo lắng nói.

Tôi cho anh ta một cái tát vào đầu anh ta, thì thầm: Im lặng, đừng nói lung tung, anh còn muốn ở đây không?

"Muốn... hay là quên đi ? "Mã Cường có chút do dự.

-Như thế nào, hiện tại sợ rồi à? Tôi cười khẩy.

"Xì ! Ai nói tôi sợ? "mặt Mã Cường đỏ lên, sải bước đi vào.

Mới đi được vài bước, hắn bỗng nhiên ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tôi hỏi anh ta lại chuyện gì đã xảy ra.

"Điền... Anh Điền xem. "

Mã Cường lấy mặt dây chuyền trên cổ ra, ta liếc mắt một cái, phát hiện ngọc quan âm trắng như ngọc lúc trước,giờ đây tựa như ngâm qua mực, trở nên đen bóng!

Tôi ngạc nhiên: Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Mã Cường sắc mặt ngưng trọng nói: "Bà nội đã nói qua, bình thường gặp phải thứ bẩn thỉu, hoặc là ở nơi âm khí nặng, khối ngọc này sẽ biến thành màu đen... Phòng bệnh này, khẳng định có vấn đề. "

Trong lòng ta cả kinh, nhất thời nói không nên lời.

Phòng 105, trước kia là Trình Tiểu Yến ở, từ sau khi cô gặp chuyện không may, phòng bệnh vẫn trống không.

Phản ứng trước mắt của Ngọc Quan Âm có phải là báo hiệu chuyện gì không?

Tôi nhìn về phía Mã Cường và nói: Vậy bây giờ anh quyết định thế nào?

- Đương nhiên ở a, dù sao ta cũng có Ngọc Quan Âm hộ thể, sợ gì ! Mã Cường ha ha, cười nói.

Ta mím môi, nghĩ thầm mã cường này bản lĩnh tuy không lớn, nhưng lá gan cũng không nhỏ, tối hôm qua thiếu chút nữa bị thứ bẩn thỉu giết chết, đổi lại là người khác, đã sớm sợ tới mức đái ra quần, chạy mất dép—— hắn ngược lại, vui vẻ ở toà nhà D, hiện tại chuyển đến 105, Ngọc Quan Âm đổi màu,tuy nhiên hắn vẫn còn dám ở lại.

Sau khi rời khỏi 105,tôi liền đi thang máy, tới tầng hầm nơi có phòng lạnh chứa xác Trình Tiểu Yến.

Vừa bước vào phòng đông lạnh, ta nhất thời trợn tròn mắt.

Tủ đông đặt xác chết - đã được mở ra!

Tôi bước nhanh qua, nhìn thấy bên trong tủ đông, trống rỗng.

Thi thể Trình Tiểu Yến, không thấy đâu...

Làm thế nào điều này có thể xảy ra?

Chẳng lẽ?

Tôi chợt nghĩ đến điều gì đó,tim đập liên hồi

Chẳng lẽ —— Trình Tiểu Yến sống lại?

Cô ấy có thực sự sống lại không?

Đúng lúc này, trong góc bên cạnh, đột nhiên vang lên tiếng sột soạt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro