Thi độc bộc phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm kia đứt quãng, tựa như chuột đang gặm cắn cái gì đó, da đầu tôi không khỏi có chút tê dại, nhưng nghĩ đến Trình Tiểu Yến sẽ không hại tôi, liền rón rén đi tới.

Phòng lạnh quá tối, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể loáng thoáng, nhìn thấy một thân ảnh nằm sấp trên mặt đất, cơ thể không ngừng nhúc nhích, không biết đang làm gì.

Có phải Trình Tiểu Yến không?

Hơi thở của tôi trở nên dồn dập, trái tim tôi gần như nhảy ra khỏi ngực.

Lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin, chiếu về phía nguồn phát ra âm thanh ...

cả người ta giống như bị sét đánh, trong nháy mắt ngây ngốc tại chỗ.

Người nằm sấp trên mặt đất kia căn bản không phải Trình Tiểu Yến!

Mà là một lão già tóc bạc, dáng người khô quắt, mặc quần áo bệnh nhân.

"Lão Hà?"

Ta lập tức nhận ra bóng lưng này, kinh hãi kêu lên.

lão Hà run rẩy, quay đầu lại, phát hiện là ta, liền trở nên hoảng hốt

Lúc này tôi mới phát hiện, ở bên cạnh lão Hà —— thi thể Trình Tiểu Yến, lẳng lặng nằm ở đó, cô nhắm mắt lại, ngũ quan tinh xảo, tựa như đang ngủ.

làm cho ta vô cùng phẫn nộ chính là —— cúc áo trên cổ áo nàng, bị cởi ra hai cái!

Một mảng da trắng nõn hiện lên, trên cổ cô có hai lỗ máu!

"Lão Hà, ngươi. Ông đã làm gì cô ấy? "Giọng nói của tôi run lên vì tức giận.

Lão Hà ngơ ngác nhìn tôi, lắp bắp nói: "Tôi, tôi không làm gì cả, tôi chỉ là ——"

Không đợi hắn nói xong, ta đã một bước tiến lên, túm lấy cổ áo lão Hà, giơ nắm đấm lên, muốn đánh xuống.

Nhưng nắm đấm của tôi dừng lại giữa không trung.

Bởi vì tôi nhìn thấy bên môi lão Hà, lại có một ít máu chảy xuống...

Liên tưởng đến hai lỗ máu trên cổ Trình Tiểu Yến, một ý nghĩ đáng sợ tự nhiên nẩy ra...

"Lão Hà, ngươi. Anh đang ăn xác trình Tiểu Yến à? "Tôi nhìn anh ta một cách đáng kinh ngạc và nói.

Ông Hà cúi đầu, cơ thể run rẩy nói: Không, tôi không có, tôi chỉ... Chỉ muốn xin cô ấy một ít máu.

"Anh muốn máu của cô ấy để làm gì?" Ta cười lạnh một tiếng, nói, "Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi bây giờ biến thành Quỷ hút máu? "

"Không sai biệt lắm." Lão Hà cười khổ nói.

Phanh!

Ta rốt cuộc nhịn không được nữa, một quyền đánh vào mặt lão Hà.

Hắn ngã xuống đất, trên mặt lại nhìn không ra chút thống đau đớn nào.

Từ xưa tới nay , ta vẫn coi lão Hà là người bạn chi giao, không nghĩ tới... Không nghĩ tới hắn lại làm chuyện này với Trình Tiểu Yến

Hơn nữa, còn là sau khi Trình Tiểu Yến chết!

Lửa giận trong lòng ta bốc lên !

Tôi tin rằng, nếu có một con dao trong tay vào lúc này, tôi có thể sẽ đâm lão Hà!

Đi tới trước mặt Trình Tiểu Yến, tôi kiểm tra cẩn thận một chút, phát hiện cô ấy ngoại trừ trên cổ có hai dấu răng ra, những nơi khác trên cơ bản không bị thương tổn, quần áo gì đó, cũng còn nguyên vẹn không tổn hại gì, cũng không có dấu hiệu bị lột ra.

Tôi ôm cô ấy lên, cẩn thận bỏ vào tủ đông, xoay người, thấy lão Hà đã đứng lên,trực tiếp nhìn tôi nét mặt không thay đổi

- Chuẩn bị tốt ra toà đi! Tôi lạnh lùng nói.

Lão Hà cười.

Đó là  nụ cười rất bất lực.

Chúng tôi bước ra khỏi thang máy một trước một sau.

Trong quá trình này, không ai nói với ai lời nào

Trở lại tầng một, tôi lấy điện thoại di động ra, nhưng do dự có nên báo cảnh sát hay không.

Hành vi của lão Hà tuy quá đáng, nhưng dù sao, trước kia ông ấy đã cứu tôi.

Tại sao, Trình Tiểu Yến ngoại trừ cổ bị cắn, những nơi khác tựa hồ cũng không có bị đụng qua, nếu báo cảnh sát , đời này lão Hà sẽ bị hủy hoại

"Gọi đi, dù sao cũng ta cũng đã chán sống rồi, đổi chỗ khác cũng không tệ..." Lão Hà cười nói, "Bất quá là từ một cái lồng giam này, đi đến một cái lồng giam khác mà thôi..."

Tôi nhìn anh ta thật sự tức giận và nói, "Tại sao?" Tại sao ông lại làm điều này với Tiểu Yến? "

"Bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác." Lão Hà thản nhiên nói.

"Cái gì gọi là không có lựa chọn nào khác?" Tôi túm lấy cổ áo lão Hà, tức giận đùng đùng nói, "Trình Tiểu Yến cô ấy đã chết rồi! Làm sao ông có thể làm điều này với một người chết? "

- Mẹ nó ngươi còn nói !!?.

Lão Hà đột nhiên mở tay ta ra, dùng sức đẩy ta một cái, trên mặt nổi lên từng đạo gân xanh, khàn khàn cổ họng quát: "Nếu không phải bởi vì cứu ngươi, ta sao lại biến thành như bây giờ? "

Tôi sững sờ.

Cứu tôi?

"Vì cứu ngươi, ta bị lão quái vật kia cắn —— ta vốn tưởng rằng, hết thảy đều có thể tốt lên, nhưng mà, vô dụng! Vô dụng! "Lão Hà xúc động che mặt, khóc lớn nói, "Gạo nếp dùng nhiều như vậy, thi độc chẳng những không có tiêu trừ, ngược lại còn không ngừng gia tăng! "

"Ha ha ha ha, ta đường đường là một đời âm nhân sư, đến tuổi già, thế nhưng lại lâm vào tình trạng này, đây là bi ai cỡ nào, thê lương cỡ nào?"

"Tào Phượng Kiều nói không sai, ta đây là bệnh điên! Bệnh điên cắn người! "

"Đến cuối kỳ, ta sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình, biến thành một quái vật cuồng tính đại phát, gặp người liền cắn!"

"Không sai, giống như bà nội của Trình Tiểu Yến, trở nên không phải người,không phải quỷ!"

"Mà tất cả những điều này, chính là bởi vì ngươi —— bởi vì cứu ngươi, ta mới biến thành bộ dáng này!"

Lão Hà càng nói càng kích động, trong ánh mắt, lộ ra tuyệt vọng cùng sợ hãi vô tận.

Nghe những lời này, tôi ngây dại...

Quả nhiên là như vậy...

Bệnh của lão Hà, quả nhiên là bởi vì bị bà nội Trình Tiểu Yến cắn...

Khó trách sau ngày đó, hành động của lão Hà càng ngày càng kỳ quái.

Trong cổ họng của lão, thường phát ra âm thanh của con thú hoang dã.

Cũng khó trách, hắn sợ ánh mặt trời...

Bây giờ tất cả mọi thứ, đã được giải thích.

Đúng vậy, hắn nói đúng, nếu như không phải vì cứu ta, hắn làm sao có thể biến thành như vậy?

Ta nhìn tình trạng điên cuồng của lão Hà, lòng áy náy nói không nên lời —— ta hỏi hắn, lý do vì sao ông , muốn đi cắn thi thể Trình Tiểu Yến? Và hút máu của cô ấy?

Lão Hà liệt ngồi trên mặt đất, cười thảm nói: "Nghe sư phụ ta nói, cương thi trên đời này cũng có cấp bậc, cương thì cấp bậc thấp nhất, thậm chí không cần gạo nếp dựa vào khả năng miễn dịch của bản thân là có thể xua tan thi độc —— cấp bậc cao hơn một chút, cần phải dùng gạo nếp, nếu cấp bậc cao nữa thì gạo nếp cũng chưa chắc hữu dụng. "

"Hiển nhiên, bà nội của Trình Tiểu Yến, thuộc loại cương thi phi thường lợi hại —— loại tình huống này, chỉ có uống máu của chính hắng, mới có thể dùng độc trị độc, đem thi độc giải trừ..."

Ta vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới còn có loại chuyện này, vội vàng hỏi: "Vậy... Vậy ông bây giờ có bị nhiễm độc không? "

Lão Hà không trả lời câu hỏi này của tôi, mà ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Đồng tử dựng thẳng, giống như rắn độc vậy.

Thi độc, tàn nhẫn!

Rõ ràng, đây là câu trả lời của anh ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro