Viếng mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Hà âm thầm nhìn ta, một khuôn mặt râu ria gầy gò, phủ đầy nếp nhăn, trong lúc hoảng hốt, ta lại có  ảo giác nhìn thấy bà nội của Trình Tiểu Yến

Lão nói, sớm muộn gì lão cũng sẽ biến thành giống bà nội Tiểu Yến —— biến thành quái vật tàn bạo kia.

"Mấy ngày này, tôi sẽ ở lại tòa nhà D, chờ cho tháng cô hồn chấm dứt, tôi sẽ đi." Lão Hà ném ra những lời này rồi rời đi.

Tôi rất muốn hỏi lão nơi nào lão muốn đi, nhưng cuối cùng, tôi đã chọn im lặng.

Hỏi thì sao, tôi có thể giúp lão không?

Tòa nhà D cũng vậy , lão Hà cũng vậy, tôi không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Đột nhiên rất mệt mỏi, trái tim mệt mỏi, cơ thể cũng mệt mỏi.

Từ ngày đầu tiên đến tòa nhà D, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, từng người một rời xa tôi —— rất nhanh, lão Hà cũng muốn đi.

Kết thúc của lão ta sẽ như thế nào?

Tai họa giáng xuống những người vô tội ở khắp mọi nơi, hoặc bị thiêu rụi bởi ánh nắng mặt trời?

Không ai biết.

Tôi trở lại tầng hầm, mở tủ đông Trình Tiểu Yến lẳng lặng nằm ở bên trong, khuôn mặt xinh đẹp, tựa như đang ngủ.

Trong lòng có nhiều tâm sự muốn nói, nhưng hiện tại, nàng cũng không nghe được.

Tuy nhiên, tôi vẫn "kể" với cô ấy, từng chút thay đổi trong tòa nhà D, tất cả các kinh nghiệm, rắc rối,mà tôi đang gặp phải

"Tiểu Yến, sự tình chính là như vậy. Mọi người lần lượt xảy ra chuyện, lão Hà cũng muốn đi, người tiếp theo có thể là tôi, em nói đúng, sau khi chết, ai rồi cũng sẽ nằm trong tủ đông này, có lẽ một ngày nào đó tôi cũng sẽ như vậy"

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve gò má Trình Tiểu Yến, tự giễu nói: "Thế lực hắc ám kia có lẽ nói không sai, tôi sẽ không cứu được ai"

......

Ta đang u sầu thì có điện thoại gọi đến ,là cô phụ trách trong ban giám hiệu nhà trường, cô ấy nói hay tin Trình Tiểu Yến qua đời,mọi người đều vô cùng bàng hoàng thương tiếc, cũng hy vọng tôi có thể vượt qua nổi đau này

Tuy nhiên, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, học tập vẫn phải đi.

Ngụ ý rằng tôi nên đến lớp, nếu không tôi sẽ bị thiếu tín chỉ!

Từ lời nói của cô ấy, tôi không cảm nhận được một sự quan tâm nào,tất cả những lời chia buồn kia bất quá chỉ là lời nói xã giao, ngay cả Trình Tiểu Yến qua đời, cũng không có ai đến viếng thăm cô ấy.

Lúc trước những bạn học tới thăm cô ấy chẳng qua là do tò mò và chủ yếu là muốn tham quang toà nhà D đầy tai tiếng này, thật lòng họ không có quang tâm Trình Tiểu Yến bệnh tình thế nào sống chết ra sao!.

Tôi nói với cô ấy, sẽ đến lớp, nhưng ngày mai là ngày đầu tiên của tháng cô hồn tôi không rời khỏi toà nhà D đươc!

Cô ấy rất nghi hoặc, hỏi tại sao tôi lại không đi được

Không đợi tôi trả lời, cô ấy giống như "bừng tỉnh đại ngộ", nói: Hiểu rồi, vậy thì chờ qua ngày mai, nhất định phải đến nha.

Tôi chủ động cúp điện thoại, thật sự không muốn nghe giọng nói buồn nôn kia nữa.

Ngày hôm nay, vô tri vô giác, tôi ngoại trừ ở phòng đông lạnh cùng Trình Tiểu Yến nói chuyện, nơi nào cũng không đi —— hoặc là nói, tôi cũng không biết nên đi đâu.

Đến giữa trưa, ánh mặt trời chiếu rọi, tòa nhà D lạnh lẽo, cuối cùng cũng thêm vài phần ấm áp, không ít bệnh nhân, bưng ghế nhỏ, ngồi ở cửa phơi nắng, tán gẫu, người không biết đi ngang qua, có lẽ căn bản sẽ không cảm thấy bọn họ là người bệnh sắp chết, mà là một đám dân chúng bình thường đang tụ tập tán gẫu!

"Anh Điền, sao anh còn chưa tan tầm?"

Mã Cường không biết từ lúc nào đi tới, cười ha hả nói.

Ta lạnh lùng nói: "Không muốn đi, cho nên không đi. "

Mã Cường cũng không cảm thấy xấu hổ, cười cười ra hiệu xin thuốc hút

Tôi bực bội ném một điếu thuốc cho anh ta và nói, "Không có bật lửa, tự mình kiếm lấy "

"Không sao, tôi tự lo được . Mã Cường bỏ điếu thuốc vào túi, tiến đến trước mặt tôi, nhỏ giọng nói, "Anh Điền, Hoàng Hải Đào kia có tật xấu. "

Tôi nhìn anh ta và nói: Anh có vấn đề gì sao,sao lại đi nói xấu người khác?.

"Không phải, tôi không phải nói xấu anh ta, anh ta, buổi tối có chứng mộng du..." Mã Cường giải thích.

Mộng du?

Nghe nói như vậy, tôi bỗng nhiên nghĩ đến Hạ Mẫn.

Còn nhớ lúc Trình Tiểu Yến vừa chuyển vào 105, Hạ Mẫn cũng có thói quen mộng du —— buổi tối còn ôm một đứa bé tưởng tượng , hát ru.

Sau đó bởi vì Trình Tiểu Yến sợ hãi, tôi tạm thời chuyển Hạ Mẫn đi, không nghĩ tới Mã Cường dọn tới, cũng gặp phải tình huống này.

Tôi hỏi Mã Cường, anh ta đã nói gì khi anh ta mộng du?

Mã Cường suy nghĩ một chút, nói: Hình như là... Hãy để tôi đi ra ngoài, bên trong rất ngột ngạt, buồn chán...

"Ngươi xác định là như vậy?" Ta nhíu mày nói,trong đầu thầm nghĩ như tại sao Hạ Mẫn lại khác, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

"Ừm, chính là như vậy, nhưng khi thức dậy vào buổi sáng hỏi anh ta, anh ta nói rằng anh ta không nhớ bất cứ điều gì. Mã Cường nói.

Tôi nói người mộng du, bình thường cũng không nhớ rõ buổi tối đã làm gì —— như vậy, sau này ngươi lưu ý Hoàng Hải Đào một chút, xem hắn nửa đêm còn có hành động kỳ quái gì.

- Ha ha, vậy dễ thôi, bất quá anh Điền,anh cũng phải bồi dưỡng cho tôi một ít chứ? Mã Cường cợt nhả nói.

Tôi lấy ví và rút ra 2 tờ 100 từ bên trong.

Ánh mắt Mã Cường sáng lên, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra: "Không... Đừng lịch sự như vậy. "

Tôi mỉm cười, từ hai tờ 100, rút ra một tờ, đưa cho anh ta.

Mã Cường vẻ mặt thất vọng, nói sao lại ít như vậy.

Tôi nói anh có thích hay không, chịu khó quan sát anh ta nhiều hơn trong vài ngày, nếu có manh mối chính xác, tôi sẽ cho anh thêm tiền.

Mã Cường rất không tình nguyện nhận lấy 100, miệng lẩm bẩm tôi quá keo kiệt.

Ta không để ý tới hắn, nhìn về phía Hoàng Hải Đào cách đó không xa, đang đứng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt thất thần

Cơ thể mập mạp, cho dù mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, vẫn không che được hết.

*

Tối hôm đó, mẹ gọi điện thoại cho tôi, nói rằng hôm nào rãnh rỗi nhớ đi đốt tiền giấy cho cha của tôi.

Mộ phần của cha, ngay trên núi Mặt Trăng cách đây không xa, chỉ cách bệnh viện vài trạm xe bus.

Tôi hứa với mẹ là tôi sẽ đi

Theo thường lệ mẹ hỏi tôi một số chuyện về cuộc sống và học tập, sau khi cúp điện thoại, tôi lại đi tầng hầm nhìn Trình Tiểu Yến, thấy cô ấy bình yên vô sự, lúc này mới trở lại phòng nghỉ.

Bởi vì gần tới ngày cô hồn, đêm nay, tôi tuần tra nhiều lần trên tất cả các tầng lầu, sau khi xác nhận bình yên vô sự, lúc này mới trở lại phòng nghỉ.
Có một tình tiết lạ đó là, lúc ta trở về phòng nghỉ, không cẩn thận đụng phải Tào Phượng Kiều lên lầu, vốn tưởng rằng người phụ nữ hung dữ này nhất định sẽ mắng chửi ta một trận , nhưng nàng lại không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, thần sắc hoảng hốt bỏ đi.

Biểu hiện này, quả thực là một thái độ khác thường.

Có lẽ là khoảng lặng trước cơn bão, đêm nay bình an vô sự, mọi người sớm đã đi ngủ, 404 cũng không có âm thanh kỳ quái xuất hiện, phảng phất như tất cả tai nạn, ác mộng, đều rời xa vào ngày này

Chỉ là trong lòng ta rất rõ ràng, khủng bố chân chính, ngày mai nhất định sẽ xuất hiện.

Những thứ hắc ám kia, chúng nó một mực tìm kiếm cơ hội, làm sao có thể bỏ qua khoảng thời gian ma quỷ lộng hành nhất trong năm này

*

Ngày hôm sau khi tôi đi ra ngoài, tôi thấy lão Hà.

Lão đứng ở cửa, ngẩn người nhìn bầu trời tối tăm.

Sắc mặt càng thêm u ám, tiều tụy không chịu nổi, môi thâm tím, giống như trúng độc, hốc mắt lún sâu, đồng tử dựng thẳng, khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình

Nhìn từ xa, ông ta giống như một xác ướp.

"Hôm nay là ngày đại hung, ấn đường ngươi phát đen,xung quanh ngươi có một luồn tà khí vây quanh, đây là hậu quả của việc ngươi tiếp xúc quá nhiều với tà vật, nếu có đi ra ngoài, tốt nhất nên cẩn thận một chút." Lão Hà nhìn ta, nói.

Tôi liếc nhìn ông ta và gật đầu: "Cảm ơn ông." "

"Còn chưa thiêu xác Trình Tiểu Yến sao?" Lão Hà hỏi.

Tôi lắc đầu: Bà cô ấy sẽ đến và đưa cô ấy đi.

"Cũng đúng, nếu lão quái vật kia, đến không thấy cháu gái của mình, chỉ sợ nổi giận,đại khai sát giới lúc đó sẽ có nhiều người bị giết" Lão Hà cười gượng hai tiếng, thanh âm giống như là phát ra từ đài phát thanh kiểu cũ, khàn khàn lại nặng nề.

Thấy tôi nhìn chằm chằm lão mà chưa chịu đi, lão Hà nói: "Yên tâm đi, ta đã tìm được biện pháp tạm thời khắc chế thi độc, ít nhất mấy ngày này, thi độc của ta sẽ không phát tác. "

"Hy vọng là như vậy." Ta chậm rãi mở miệng nói, "Lão Hà, ta nợ ngươi một câu xin lỗi. "

"Đừng nói nữa, những lời hôm qua của ta, chỉ là do ta tức giận mà thôi, ngươi không có lỗi với ta." Lão Hà lộ ra một nụ cười chua xót, "Ta chỉ là không thể tiếp nhận, mình là một người học pháp thuật, nay lại biến thành như vậy"

"Lão Hà..."

"Đi đi, đi sớm về sớm một chút, trên đường cẩn thận."

Lão Hà khoát tay áo, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng lão , trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác thê lương,có phải đây chính là số mệnh của những người trảm yêu trừ ma sao?

Lão không oai phong như đại sư trừ tà trong phim, thậm chí phần lớn thời gian,lão sống rất chật vật.

Truyện tưởng như trong phim, nhưng thực tế nhiều khi còn phi lý hơn phim ảnh...

*

Tôi đến cửa hàng gần đó để mua một ít tiền giấy nến nguyên bảo,không bắt taxi ta từ từ đi về phía núi Mặt Trăng.

Núi Nguyệt Sơn tôi vẫn rất quen thuộc, khi còn bé thường xuyên cùng bạn học tới nơi này bắt cá, khi đó trên núi ở không ít người, càng về sau cũng không biết tại sao, người càng ngày càng ít,mộ phần lại càng ngày càng nhiều.

Cho đến ngày nay, gần như ít người qua lại.

Đường núi rất khó đi, phía dưới còn đỡ, dù sao cũng có người ở, nhưng càng đi về phía sườn núi càng khó đi,đá lởm chởm, cỏ dại mọc um tùm, nguy hiểm nhất, vẫn là vô số vách đá dựng đứng, hơi lơ đãng chút, có thể sẽ trượt ngã

Về cơ bản, những ngôi mộ thường nằm ở sườn núi

Còn nhớ năm ngoái khi đến viếng mộ, mẹ ta còn thiếu chút nữa bị ngã , may mà ta nhanh tay lẹ mắt, đỡ được bà , hiện giờ đi trên con đường núi hiểm trở này, ta cũng lảo đảo, da đầu tê dại, trong lòng suy nghĩ đắn đo,cân nhắc xem có nên dời mộ hay không.

Người ta nói lên núi thì dễ xuống núi mới khó , ta lại cảm giác ở chỗ này lên hay xuống cũng như nhau, mộ cha ta lúc ấy là do bà con họ hàng thân thích làm,họ chỉ cần thu tiền ngoài ra mặc kệ có thuận tiện lui tới hay không, thật sự bị bọn họ an táng ở một vị trí gần trên đỉnh núi.

Đi được một nửa, chung quanh trên cơ bản đã không nhìn thấy người,tuy tố chất cơ thể của ta không tệ,nhưng cũng mệt bở hơi tai đầu đầy mồ hôi.

Thật vất vả mới đến được mộ cha, ta vừa mở túi nilon chứa đầy nến Nguyên Bảo ra, liền nhìn thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi, từ phía dưới đi lên.

Cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất bình thường, phía dưới là quần jeans màu xanh da trời, giày vải trắng trên chân, hai chân vừa dài vừa thon, khuôn mặt lại xinh đẹp kỳ lạ.

Mái tóc đen như lụa theo gió tung bay, lông mày phượng mảnh khảnh, hai tròng mắt trong suốt long lanh như nước hồ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ không tỳ vết,da trắng như trứng gà bóc

Ta nhất thời ngây ra nhìn.

Không thể không thừa nhận, cô quả thật rất xinh đẹp, giống như tiên nữ gián trần, cho dù là trình Tiểu Yến so với cô,vẫn kém hơn một bậc.

Cô gái cũng nhìn thấy tôi, rõ ràng sửng sốt, ngay sau đó lông mày khẽ nhíu lại, trong đôi mắt xinh đẹp kia, lại lộ ra vẻ phật ý

Ta vội vàng dời ánh mắt, ý thức được nhìn chằm chằm người ta như vậy, thật là thất lễ

Bất quá, cô gái này cũng thật lợi hại, một đường từ dưới lên tới đây, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh không tỏ vẻ mệt mõi

Phải biết rằng, ta hiện tại còn mệt đến thở dốc!

Ta lại nhịn không được vụng trộm nhìn cô gái một cái, phát hiện nàng thật sự là mặt không đỏ hơi thở bình thường, khuôn mặt trắng nõn, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không nhìn thấy.

"Xem đủ chưa?"

Cô gái không hài lòng nói.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi chính là tò mò, cô leo núi cao như vậy, vì sao lại không mệt chút nào?" Ta lúng túng cười, nói.

"Cái này gọi là cao?" Cô gái bĩu môi, khinh thường nói, "Nhớ năm đó, khi tôi leo lên đỉnh Côn Luân, cũng không có cảm giác gì. "

Tôi sờ mũi.

Leo lên đỉnh Côn Luân?

Cô gái này Khoác lác cũng không nên thổi phồng lên như vậy, núi Côn Lôn nếu như nhớ không lầm, hơn bốn ngàn mét, nếu mà nói leo lên có cảm giác gì hay không, thì đầu tiên ngươi phải leo lên được trên đó.

Thì ra thích khoe khoang không chỉ là bản tính đàn ông, phụ nữ cũng không khác biệt lắm.

"Né ra."

Cô gái đi ngang qua tôi và thì thầm.

Một mùi thơm xông vào mũi, nhìn gần, nét nghiêng của nàng càng đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy không chân thật.

Ta vội vàng tránh ra, nàng đi ngang qua bên cạnh ta, đi tới một ngọn núi cao hơn, cuối cùng dừng lại ở trước một tấm bia mộ rất khiêm tốn.

Ta thấy nàng hai tay trống không, cái gì cũng không mang theo, trong lòng tò mò, nàng đây là lấy cái gì để cúng tế tổ tiên!

Đang nghi hoặc, thì thấy cô gái thò tay vào túi quần jean, lấy ra ba cây hương cùng một tờ bùa ố vàng, cô cầm hương trên tay lắc qua lắc lại, kỳ tích xuất hiện —— Hương, cư nhiên tự động cháy.

Cô kẹp ba nén hương trong tay, với một tư thế kỳ lạ, quỳ xuống đất, cắm  vào đất, miệng  lẩm bẩm điều gì đó.

Tiếp theo, nàng ném giấy vàng lên không trung, chỉ thấy "hô" một cái, giữa không trung, bùa giấy tự động bốc cháy.

Tôi dụi dụi mắt, hoàn toàn choáng váng, cảm thấy cô ấy giống như đang làm ảo thuật.

Chắc chắn giữa chừng cô không lấy ra công cụ đánh lửa như bật lửa, nhưng Hương và giấy vàng, chính là tự bốc cháy...

Không quan tâm nhiều, tôi lấy ra một nén nhang, dùng bật lửa thắp lên, trước tiên cung kính bái lạy cha một chút, sau đó thì thầm: "Ba, mẹ bị bệnh nằm trong bệnh viện, không thể đến thăm cha, cha phù hộ cho mẹ sớm hồi phục —— biết là cha và mẹ thương yêu nhau, nhưng hiện tại mẹ còn trẻ, con không muốn mẹ ra đi lúc này, để con còn được báo hiếu mẹ thêm một thời gian nữa. "

Tiếp theo, ta đem nến ,tiền vàng mã, dùng bật lửa đốt, từng tờ từng một

Cho ngươi một lời khuyên, không nên đốt tiền giấy."

Một thanh âm thanh thúy vang lên.

Ta ngẩn người, ngẩng đầu lên, phát hiện là cô gái kia, hình như đang nói chuyện với ta.

"Tại sao không đốt tiền giấy?" Tôi tò mò hỏi.

Nàng thản nhiên mở miệng nói: "Bởi vì những tiền giấy này, đối với địa phủ mà nói, căn bản không tính là tiền giấy chính quy. "

"A?" Tôi không hiểu, "Ý cô là sao?" "

"Ý ta chính là, số tiền này tương đương với tiền giả trong hiện thực chúng ta, ngươi đốt qua, chẳng những thân nhân ngươi không xài được , ngược lại còn có thể làm người thân ngươi biến thành quỷ đói." Cô gái nói.

chuyện này?

Tôi gãi đầu, nói tại sao cô nghĩ đó là tiền giả?

Cô gái cười khẩy, nói rằng anh có tin hay không.

Ta lại hỏi nàng, nếu như không đốt tiền giấy, vàng mã thân nhân ở một thế giới khác, không phải là người nghèo ngay cả quần áo cũng không có mặc sao?

Cô liếc mắt một cái, nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, thế giới đó cũng giống như chúng ta, đều cần dựa vào hai tay đi lao động, đi phấn đấu, tạo ra lợi nhuận... Hơn nữa, nếu người chết không cần nỗ lực, dựa vào tiền đốt để làm giàu, vậy cái chết còn có gì phải sợ? ""

Lý luận này của cô làm tôi sửng sốt, nói như thật, bất quá tôi thật đúng là không biết nên phản bác cô ấy như thế nào, chỉ có thể cười khổ nói: "Cô hiểu thật đúng là không ít. "

"So với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn." Cô gái lạnh lùng nói.

Trong lòng ta tự nhiên là không tin, tiếp tục dùng bật lửa, đốt tiền giấy và vàng mã!.

Giữa chừng, tôi nhìn vào ngôi mộ bên kia của cô gái, rất đơn sơ, trên bia mộ chỉ có vài dòng chữ , cùng với một bức ảnh đen trắng.

Nạn nhân tên là Dư Bắc.

Dưới đây là "Dư Bắc, sinh năm 1888, mất năm 1990." "

Ta nhịn không được hỏi một câu: "Vị tiền bối này với cô là như thế nào? "

"Anh ấy là bạn trai của tôi." Cô gái trả lời.

Tôi sững sờ, bạn trai?

Làm sao có thể được?

Cô gái này nhìn tuổi, có thể lớn hơn tôi cùng lắm một, 2 tuổi, và người chết là người của thế kỷ trước, cho đến bây giờ, đã hơn 130 tuổi,đáng tuổi ông cố của cô? Cô ấy chắc chắn đang đùa ta?

"Làm thế nào ông qua đời?" Tôi hỏi.

"Bị cắn chết." Cô gái nói.

"Cái gì?"

- Bị quái vật cắn chết!

Thanh âm của nàng bỗng nhiên trở nên lạnh như băng vô cùng, trong ánh mắt lộ ra một cỗ oán hận khó có thể nói thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro