Bí mật của lão già

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố gắng hết sức?

Có thật là cố gắng hết sức không?

Đầu ta "ong" một tiếng, trở nên trống rỗng, đầu tôi như bị một vật nặng giáng xuống vỡ vụn.

"Không, ngươi lừa ta, ngươi không có tận lực, ngươi đang trả thù ta đúng không?"

Cảm xúc phẩn uất dâng lên, ta nhào về phía bác sĩ kia.

Chị Tôn tựa hồ sớm đã có phòng bị, một tay giữ chặt ta, vội vàng nói: "Chí Dũng, ngươi không được hồ đồ..."

- Buông ta ra!

Tôi dùng sức hất cô ấy ra, đi qua vị bác sĩ kia, ánh mắt như lưỡi dao, của ta như muốn cứa lên người anh ấy

Đẩy cửa phòng ICU ra, một mùi thuốc xông vào mũi.

Trắng, trắng như tuyết, trắng như thể  đã đến thiên đàng.

Tất cả các bức tường, khăn trải giường, trần nhà, như thể đã thay đổi màu sắc tuỳ theo tâm trạng.

Tôi kéo lê bước chân nặng nhọc, chậm rãi đi đến bên cạnh Trình Tiểu Yến.

Cô nhắm mắt lại, giống như cô đang ngủ say.

Lúc nãy dưới sự an ủi của chị Tôn ta vốn nghĩ đã chấp nhận được sự thật này.

Thế nhưng, khi hiện thực bày ra trước mắt, lại giống như một cái tát, hung hăng tát vào mặt ta.

Giờ phút này ta, giống như là một người điêu khắc gỗ bỗng chốc gỗ hoá thành đất sét, mà ta lại chẳng biết sử lý như thế nào chỉ biết trơ mắt nhìn ngu ngốc bất lực!

Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng dường như có một cái gì đó nghẹn lại, không thể nói nên lời.

Cuối cùng, tôi chỉ nhẹ nhàng vuốt ve má cô ấy.

Da thịt của nàng vẫn còn co dãn như trước, thậm chí... phản phất còn có chút hơi ấm.

Nỗi đau không nói nên lời .

Bởi vì ta biết, loại cảm giác ấm áp này, rất nhanh sẽ biến mất, trở nên lạnh như băng, cứng ngắc, cuối cùng đưa đến nhà xác tối tăm.

Còn nhớ nàng từng hỏi  ta, sau khi nàng chết, cơ thể nàng sẽ được chuyển đến nhà xác kia có đúng hay không? Tôi đã nói dối cô ấy, nói không, cô sẽ không chết đâu.

Tuy nhiên, lời nói dối cuối cùng vẫn là một lời nói dối, ngay cả với ý tốt cũng, không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Đầu ngón tay, bỗng nhiên rung động một chút.

Ta không để ý, vẫn đắm chìm trong đau thương.

Đột nhiên, ngón tay của tôi rung lên một lần nữa.

Lần này tôi nhận ra rằng không phải ngón tay của tôi đang rung, mà là do  các cơ  trên má cô ấy đang co giật.

Tôi sững sờ.

Nhìn chằm chằm Trình Tiểu Yến, nhịn không được kêu lên: "Tiểu Yến? "

Cảm giác ấm áp trên tay càng ngày càng lớn.

Nhịp đập thứ ba!

Lần này, tôi hoàn toàn chắc chắn rằng cơ bắp trên khuôn mặt của cô đang run lên.

Cô ấy còn sống ?

Trình Tiểu Yến còn sống?

tôi  thật sự bị sốc, vui mừng, bối rối, lẫn lộn!

Chưa kịp suy nghĩ , liền nhìn thấy lông mi của cô , hơi động một chút.

Sau đó,

Từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt trong suốt, mảnh mai,ấm áp dịu dàng, nhìn tôi.

Tôi dụi dụi mắt, gần như nghĩ rằng mình đang mơ.

"Chí Dũng..."

Cô mở miệng thấp giọng nói.

Tôi run rẩy cả người, vui mừng đến phát khóc, cố gắng ôm lấy cô ấy.

Có thể cảm nhận được nhịp tim rõ ràng.

Mặc dù tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô thực sự vẫn còn sống.

Tất cả sự tuyệt vọng bỗng nhiên biến mất.

Giờ khắc này, ta chỉ muốn ôm nàng, cho tới khi nào tận thế!.

Chị Tôn cùng mấy bác sĩ y tá, không biết từ lúc nào đi vào, nhìn thấy một màn này, bọn họ cũng ngây  người

"Bác sĩ Mã, không phải anh nói bệnh nhân đã chết sao?" Chị Tôn xoay người, ngữ khí có vẻ không tốt hỏi.

Bác sĩ gầy gò kia vẻ mặt khó có thể tin, kinh ngạc nói: "Không, không có khả năng..."

Ông ta chạy đến và nói với tôi, "Anh tránh ra,tôi... tôi sẽ kiểm tra lại ....có .. có gì đó không đúng ở đây." "

Tôi nhìn anh ta một cách lạnh lùng.

Nhẹ nhàng phun ra một từ:

- cút!

Có lẽ là bộ dáng của ta quá đáng sợ, bác sĩ  rụt người lại, giận giữ bỏ đi.

......

Tất cả, dường như đã trở lại bình thường.

Sau khi được xác định do chẩn đoán sai, chị Tôn nói với tôi rằng cô đã thông báo cho lãnh đạo và sa thải bác sĩ kia.

Tôi nói "cảm ơn" mà không có bất kỳ sự đồng cảm nào.

Chuẩn đoán sai xảy ra với mọi bác sĩ không thể hoàn toàn đổ lỗi cho anh ta.

Điều thực sự làm cho tôi cảm thấy tức giận là ánh mắt mỉa mai và lạnh lùng thờ ơ của anh ta khi đối mặt với một bệnh nhân đang thập tử nhất sinh trên bàn mổ.

Điều gì đã xảy ra với tòa nhà D?

Sinh mệnh của những người ở tòa nhà D, chẳng lẽ không phải là sinh mệnh sao?

Chưa nói đến sinh mệnh bình đẳng, nhưng đối mặt với người xắp chết, tại sao chúng ta không thể tỏ ra đồng cảm hơn, bớt lạnh lùng hơn?

Ông không xứng đáng là một bác sĩ, bị sa thải, và đó là một điều hiển nhiên.

Tuy Rằng Trình Tiểu Yến sống sót, nhưng tình trạng cơ thể của cô lại yếu đi mỗi ngày, từ sau khi trở lại tòa nhà D, cô rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian, đều nằm trên giường bệnh, làn da trắng nõn, trở nên tiều tụy, ánh mắt trong suốt, bắt đầu lún sâu vô hốc mắt.

Ngay cả môi cũng trở nên không có huyết sắc.

Tôi biết, ngày này sớm hay muộn sẽ đến, tất cả những gì tôi có thể làm là trong thời gian cuối cùng của cô, cố gắng làm bạn với cô ấy.

Người bị viêm gan B, tính tình sẽ trở nên kém cỏi, Trình Tiểu Yến lại là ngoại lệ, mỗi ngày cô ngoại trừ nằm trên giường xem TV, không thì ngồi ngẩn người... Phần lớn thời gian khác, chìm trong giấc ngủ.

Đôi khi cô ấy hỏi tôi một số câu hỏi khó hiểu, chẳng hạn nếu cô ấy chết, thiên đàng và địa ngục đều không thể đi? Ví như con người khi sống có khi nào còn đau đơn hơn cái chết hay không? Thường thường nói xong, nàng liền khóc, nói đây đều là báo ứng của nàng.

Cô ấy thực sự đang che dấu rất nhiều điều.

Nhưng đến lúc này, cũng không cần thiết phải hiểu rõ, tôi chỉ muốn lặng lẽ giành thời gian cuối cùng với cô ấy!

Vốn tưởng rằng có thể yên tĩnh như thế trôi qua, nhưng tòa nhà D tà ác, hiển nhiên không có ý định buông tha cho ta...

Đêm nay, sau khi tôi từ phòng bệnh của Trình Tiểu Yến trở về phòng nghỉ,  đang muốn đóng cửa lại, một bàn tay già nua, đột nhiên thò vào khe cửa.

Tôi hoảng sợ, cho rằng bà nội trình Tiểu Yến đến trả thù, thiếu chút nữa một quyền đánh tới.

- Bác sĩ Điền, là ta!

Một giọng nói quen thuộc và háo hức vang lên.

Ta thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thấy rõ, người tới là lão già nhờ ta xin bùa mấy hôm trước

"Lão già, hơn nửa đêm này ngươi không ngủ, cố ý chạy tới hù dọa ta  phải không?" Ta cười khổ nói.

"Tôi... Tôi có chuyện muốn nói với anh. "Thanh âm lão già mang theo vài phần run rẩy.

Tôi hỏi ông ta chuyện gì, ông ta nói tôi có thể vào được không?

Chờ lão già tiến vào, ta lúc này mới phát hiện, sắc mặt của hắn thập phần tái nhợt, không có một chút huyết sắc, bình thường ánh mắt tràn ngập uy nghiêm, giờ phút này tràn ngập sợ hãi.

Tôi rót cho anh ta một ly nước nóng và hỏi:

- Lão già, ngươi làm sao vậy?

Ông ta hai tay cầm nước ấm, khẽ run rẩy nói: "Ta... Tôi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé một lần nữa. "

Trái tim tôi đập thình thịch và nói: Ông có chắc chắn không?

"Ừ..." Lão già gật đầu, cau mày đầy đau khổ.

"Nhưng mà, vì sao ta không nghe thấy? Không riêng gì tôi, tất cả bệnh sống cùng anh,  cũng không nghe thấy ? Tôi nói.

Lão già bỗng nhiên đứng lên, kích động quát: "Các ngươi đương nhiên không nghe thấy, các ngươi  không có ——"

"Không có gì?"

Tôi ngạc nhiên nói.

Lão già bình tĩnh nhìn ta nửa ngày,  rốt cục hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, chua xót nói: "Nói thật cho ngươi biết , ta  đã mở cửa phòng bệnh 404..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro