Kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta lập tức ngây ngẩn cả người, hỏi lão già ngươi có ý gì?

Lão gia thở dài, nói: "Còn không rõ sao, bởi vì ta mở 404, cho nên mới nghe được tiếng khóc kỳ quái kia..."

Cái gì?

Ông ta mở 404 à?

Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn lão  nói: "Ông  đừng đùa giỡn quá lố... Ông...ông có thực sự mở 404 không? "

"Đã tới nước này , ta lừa ngươi để làm gì?" Lão buồn bã nói

Ông ta nói ——  do tò mò sợ hại chết người a.

Buổi tối sáu ngày trước, lão nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, mơ hồ nghe được tầng bốn giống như có người đang đánh nhau, rầm rầm , đặc biệt  rất ồn ào. Lão khoác  bộ quần áo, đi ra ngoài tính xem cảnh náo nhiệt, nhưng nói cũng kỳ quái ——  khi ta ra khỏi phòng, thanh âm kia lại biến mất.

Lão không tin chuyện ma quỷ, liền ở lầu bốn đi dạo,  sau đó, thật sự không nghe được động tĩnh gì nữa.

vốn định trở về tiếp tục ngủ, nhưng khi đi ngang qua phòng bệnh 404, lại ma xui quỷ khiến dừng lại.

Lão già nói, phòng bệnh 404 này, dường như có một cỗ ma lực,  hấp dẫn lão, mời gọi  lão mở cửa.

Lão không quên lời dặn dò của ta, nhưng lúc ấy cũng không biết nghĩ như thế nào, chân tự nhiên như mọc rễ, thế nào cũng không đi được.

Nhìn cánh cửa màu đỏ sậm 404, lão  do dự thật lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm —— không mạo hiểm, mặc dù lớn tuổi, nhưng lão vẫn hiểu có thể sống thêm một ngày vẫn tốt hơn là chết.

Chỉ có điều, khi  vừa nhất chân, chuẩn bị rời đi, một thanh âm, đột nhiên từ trong phòng 404 vang lên.

"Âm thanh gì?" Ta nhịn không được ngắt lời.

"Một thanh âm ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên..."

Lão  nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt , lộ ra sự ấm áp cùng hoài niệm mà ta chưa từng thấy qua.

Ông nói đó là giọng nói của vợ mình.

Năm xưa, ông tình nguyện tham gia kháng chiến.

Khi đó, ông 33 tuổi, vợ 28 tuổi,  gia đình có 2 con nhỏ.

Cùng vợ con lưu luyến chia tay, không ngờ đó là lần cuối cùng gặp vợ .

Chiến tranh kết thúc lão suất ngũ

nghĩ tới cảnh sắp gặp được người vợ hiền con xinh , lòng nôn nóng như lửa đốt

Chỉ là,ông trăm trăm ngàn lần không nghĩ tới,  người vợ mắc bệnh hiểm nghèo, bởi vì không có tiền cứu chữa, đã ra đi khoảng năm đầu tiên khi ông nhập ngũ vì chiến tranh thư từ thất lạc nên ông không hay biết

Mà hai đứa nhỏ, bởi vì ghi hận lúc mẹ qua đời cha lại bỏ đi lúc còn nhỏ, nên đối với hắn ôm hận không chịu bỏ qua!

Chúa ơi, nó sụp đổ.

lão già  tràn ngập thổn thức, hắn nói nếu như không phải những chiến hữu khi xưa an ủi cùng động viên, chỉ sợ hắn đã sớm buồn bực không vui, rồi tự kết liễu đời mình!

Nhiều năm trôi qua, lão gần chín mươi tuổi, các chiến hữu của lão lần lượt ra đi

Có đôi khi, ông cũng cảm thấy cô độc, những lúc như thế hình ảnh người vợ ngày xưa hiện lên trong tâm trí ông tuy mờ nhạt không rõ ràng nhưng ông cũng nhận ra được nụ cười ấm áp của nàng.

Ông già nói, nhà nước mỗi năm cũng có trợ cấp cho ông, ông rất biết ơn, cảm thấy rằng đất nước đã không quên mình.

Nếu như không có mấy thứ này chống đỡ hẳn ông sẽ không sống đến bây giờ.

Cả đời này, coi như cũng không tệ.

Ngoại trừ con cái đối với ông không có hiếu thuận, chung quy mà nói, ông cũng may mắn.

Nói đến đây, lão nhìn ta một cái, ngữ khí trở nên có chút kích động: "Ngay đêm đó, ta lại nghe được thanh âm của nàng! Vẫn quen thuộc như trước, ôn nhu như vậy... Ta thoáng cái trở lại thời điểm hơn ba mươi tuổi tuổi..."

Lão  dừng lại, kinh ngạc nhìn phòng 404.

"Lão Dư, về nhà ăn cơm..."

Tiếp theo, lão liền ngửi thấy một mùi thơm

Đó là món tỏi xào đậu Hà Lan yêu thích của ông, và hương thơm của món cá kho ...

Bàn tay của ông chợt động!

Ông không thể chịu đựng được nữa!

Bởi vì, đó là món ăn vợ ông nấu cho ông ăn

Vì vậy, ông dức khoát đẩy cửa 404, ông nhìn thấy người vợ với mái tóc ngang vai đang bận rộn trong nhà bếp

Ông như si ngốc, chậm rãi đi tới.

Người vợ mang thức ăn lên, từng đĩa từng đĩa, đặt nó lên bàn.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc , người quen thuộc, thân thể lão khẽ run lên, tựa như trong mộng ,nước mắt lão trào ra!

-Mau ăn đi! Người vợ mỉm cười và nói.

"Ừm." Lão gật đầu.

nhặt đũa của mình và chuẩn bị để ăn.

Đột nhiên,

Mọi thứ thay đổi!

Máu từ trên đầu vợ trào xuống mặt!

Mắt, mũi, miệng, tai, tất cả đều toát ra máu đỏ tươi...

Mà đồ ăn trên bàn, cũng thay đổi!

biến thành từng đống giòi, bọ,gián, cùng rác rưởi dơ bẩn.....

"A ha ha ha a ha..."

Người vợ cười.

Tiếng cười chói tai.

Nàng càng cười, miệng nứt càng lớn, đến cuối cùng, miệng tựa như bị dao rạch ra, trực tiếp nứt đến vành tai...

Nàng chậm rãi đi về phía lão , trong ánh mắt tràn ngập oán độc, khàn giọng quát:

"trái tim của anh. Tại sao nó lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao tôi chết anh không ở bên tôi? "

Lão  nói, lúc ấy hắn tuyệt không sợ, ngược lại đối với người vợ tràn ngập áy náy.

Ông bước lên, quỳ xuống đất và khóc và xin lỗi vợ mình.

Tiếng chửi rủa của người vợ, giống như một nhát dao khứa vào  tim  ông , làm cho ông đau đớn.

Bỗng ông ngẫm lại, tình huống này rất không đúng.

Bởi vì lúc ấy đi  gia nhập quân đội, vợ ông vô cùng ủng hộ, khuyến khích ông vì quốc gia, cho dù chờ lâu hơn nữa, nàng cũng sẽ chờ ông về nhà.

Phụ nữ khi đó khác với bây giờ, ý thức danh dự quốc gia rất mạnh, nhiều lúc, chỉ cần có thể cống hiến cho quốc gia, cho dù hy sinh hạnh phúc của mình cũng không tiếc.

Mà vợ của ông, chính là người như vậy.

"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi.

"Sau đó tôi tự đập vào đầu mình mấy cái, phát hiện vợ tôi không thấy đâu, tôi lại đang đứng trước cửa 404 —— cửa, cũng không biết khi nào đóng lại." Lão nhớ lại, "Đêm đó sau khi trở về, ta liền liên tiếp nghe thấy tiếng khóc của đứa bé...thỉnh thoảng, tôi nghe thấy vợ tôi gọi tôi. "

Nói xong, lão lấy vẻ mặt chờ mong nhìn ta, nói: "Bác sĩ Điền, bác sĩ điền, ngươi nói xem người bị nhốt trong phòng 404, có phải là vợ ta hay không? "

"Đương nhiên không phải, đó chỉ là ảo giác do ngươi tạo ra mà thôi." Ta lắc đầu nói.

"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy..." Lão cười khổ nói, "Ngày mai, hai đứa con bất hiếu trong nhà sẽ đến đón ta, bọn nó nói đời này đối sử với ta không tốt, nên muốn báo hiếu cho ta trong khoảng thời gian cuối cùng này"

Tôi nói đó là một điều tốt, về nhà, sống tốt, đừng đổ lỗi cho họ.

Lão phất phất tay với ta, cáo từ.

Nhìn bóng lưng cô độc của lão, trong lòng ta không biết là tư vị gì.

Mọi người, ở mọi thời đại, đều sẽ bỏ lỡ một cái gì đó quang trọng!.

Lão già cũng không ngoại lệ.

Mở 404, có thực sự là lỗi của ông ta không?

Hoặc, có thể nói phòng 404 như là một tấm gương phản chiếu nội tâm của mỗi người khi đối mặt với nó ...

Tôi nằm trên giường, nghĩ đến từng câu nói của lão , nghĩ đến người vợ dịu dàng của ông, nghĩ đến Trình Tiểu Yến, nghĩ đến những gì có thể ẩn chứa trong phòng 404, và sau cùng là cậu bé áo đen quỷ dị kia...

Bất tri bất giác, chìm vào giấc ngủ...

Ngày hôm sau, tôi thức dậy đi nhà vệ sinh, nhìn thấy nhà vệ sinh trước mắt, đầy bệnh nhân, Lưu Phú Cường cũng đứng đó, cau mày, không biết phải nói gì với mọi người.

Tôi đẩy đám đông ra, đi qua, hỏi Lưu Phú Cường chuyện gì xảy ra?

"Còn... Hãy tự mình vào xem. "

Lưu Phú Cường chua xót nói, biểu tình trên mặt rất không tự nhiên.

Trong lòng ta lộp bộp thoáng cái, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Bước nhanh đến phòng vệ sinh, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cả người giống như bị dội một gáo nước lạnh, máu trên người đông cứng lại...

Một người đàn ông, đứng trước mặt tôi.

Không, chính xác, anh ta không đứng, nhưng đong đưa.

Hai chân anh lơ lửng, trên cổ có một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái, treo trên giá đèn trần nhà.

Khuôn mặt không chút huyết sắc, hướng về phía dưới, con ngươi giản ra,  mở to, lộ ra vẻ dữ tợn cùng sợ hãi cực độ...

Ông ấy chính là lão già đêm qua ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro