Tiếng bóng nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông lão treo cổ tự tự chết rồi!

Thật không ngờ ông lại chết đột ngột như vậy, tôi trở tay không kịp

Đầu óc ta trống rỗng, ngây ngốc nhìn bóng người lơ lửng giữa không trung.

Ông thè lưỡi , mắt lồi ra, vô hồn giống như một con cá vàng .

Trong khoảng khắc ta thậm chí hoài nghi, người này rốt cuộc có phải là lão già hay không...

Kiểu tự sát này toà nhà D, mặc dù không tính là thường xuyên, nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra.

Một số bệnh nhân, bị bệnh tật dày vò tuyệt vọng, mất  niềm tin vào cuộc sống, đã chọn phương pháp tiêu cực là tự tử.

Tất nhiên, ta không tin lão già tự tử.

Tối qua Ông rõ ràng có nói, con ông hôm nay sẽ đến tòa nhà D, đón ông về nhà, và ông sẽ dành thời gian còn lại của mình bên con cháu.

Đến gần trưa, con cái lão già quả nhiên đến, bọn họ như lần trước một nam một nữ, sau khi biết được tin ông cụ qua đời, họ tỏ ra vô cùng đau khổ bi thương, nhưng trong ánh  mắt loé lên một tia giải thoát.

Ta không biết đây có tính là bất hiếu hay không, dù sao hoàn cảnh mỗi người đều khác nhau, không thể dễ tuỳ tiện đánh giá người khác.

Sau đó một thời gian dài, trong đầu tôi, thủy chung không thể quên được bóng  người treo trên xà nhà.

Lòng trắc ẩn có, nỗi buồn có, nhưng nhiều hơn vẫn là nỗi sợ hãi sâu xa!

Phòng bệnh 404, phảng phất như trở thành một động quỷ tùy thời có thể nhảy ra lấy mạng người, chỉ cần vô ý tiếp xúc một chút, sẽ lâm vào đại nạn...

Tôi mua một ổ khoá mới đặc biệt chắc chắn và khoá nó lại!

Trước khi rời đi, ta nhận thấy gương bát quái trên cửa, nứt ra một nửa...

......

Hôm nay vẫn không đi học, tôi thấy phòng bệnh 105 của Trình Tiểu Yến đóng cửa, cô ấy không biết làm gì ở bên trong, có lẽ tâm trạng cô không tốt, tôi không muốn đi vào làm phiền cô ấy.

Ngồi ở bậc thềm cửa, nhìn lão Hà tập Thái Cực Quyền , động tác rất nhuần nhuyễn,đánh ra những đường quyền đầy uy lực, căn bản không giống như người bệnh, ngược lại so với người trẻ tuổi bình thường còn có vẻ khá hơn

Sau khi tập xong, lão Hà ngồi bên cạnh tôi, duỗi tay ra.

Tôi đưa cho ông ta một điếu thuốc và châm nó lên.

Ông hít một hơi, nói: "Cái chết của ông Chung (ông già) không phải đơn giản là tự tử chứ? "

"Ừm, ông ta mở phòng 404." Tôi nói với một chút mệt mỏi.

Lão Hà nhíu nhíu mày, nói: "Cái này 404, là mấu chốt thông suốt toàn bộ tòa nhà D, tất cả những chuyện kỳ quái, đều là từ 404 mà ra —— tuy nhiên, ngươi cũng đừng coi mình là Sherlock Holmes, cố gắng đi giải đố 404, nơi đó, không phải người bình thường có thể tiếp xúc. "

"Tôi còn không đến mức chán sống." Ta cười khổ nói, nhìn thoáng qua lão Hà, "Lão Hà, ông không phải người bình thường, ông có năng lực —— chẳng lẽ, ông không thể vì những người ở toà nhà D mà mà ra tay cứu giúp họ sao? "

"Ngươi muốn nói cái gì?" Lão Hà phun ra một hơi thuốc, nhìn về phía tôi.

"Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao, chú của Spider-Man nói." Tôi nói.

"Tôi chưa từng thấy Người Nhện gì, hơn nữa, năng lực của tôi cũng không lớn như cậu tưởng tượng." Lão Hà ý vị thâm trường nói, "Lần trước bà già kia đến tòa nhà D, nếu như không phải có cao nhân âm thầm tương trợ, chúng ta chỉ sợ đều đã xong đời. "

"Cao nhân là ai?" Tôi  không nhịn được hỏi.

Lão Hà nở nụ cười, nói nếu như có thể tùy tiện biết cao nhân là ai, vậy thì không phải là cao nhân.

"Đúng vậy." Ta gật gật đầu, "Lão Hà, những năng lực này ông học từ ai? "

Ông Hà nhìn tôi và nói, "Tại sao tôi phải nói với anh?"

" một chai rượu ngon." Tôi cười nói.

Hắn liếm liếm đầu lưỡi, nói: "Trước kia trong thôn ta ở, sau khi người qua đời có một phong tục, sau mười hai giờ, sẽ nâng quan tài lên một chút,  mở ra, bỏ tiền giấy vào bên trong, ngụ ý thăng quan phát tài —— lúc ấy ta tuổi còn nhỏ, rất tò mò, lén tới nhìn một chút,  đến 4 giờ trời sắp sáng, liền xảy ra chuyện..."

"Lúc ấy tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, liền đi về nhà, hồi đó cha mẹ ta đều đi làm ăn xa, ta được gửi ở nhà ông bà nội, bởi vì quá khuya, ta phải nhón chân đi khẽ sợ làm kinh động ông bà ngoại, lúc đó tôi luôn cảm giác có người đi theo tôi, tôi đi vài bước nhìn về phía sau một cái, đi vài bước nhìn một cái, cũng không thấy có người, nghĩ thầm hẳn là tôi đa nghi, sau khi về phòng, đầu bỗng nhiên mê man, nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ ——"

"Buổi chiều hôm sau, ông nội bảo ta đến nhà cô ba ăn cơm tối, đến nhà cô ba ăn cơm, ta đang ăn cũng không biết chuyện gì xảy ra, đầu không hiểu sao cứ nhìn lên trần nhà, dượng ba liền vỗ đầu ta hỏi ta chuyện gì xảy ra, vỗ một cái ta định thần lại, nói không có việc gì, lại tiếp tục ăn, được một lúc ta lại ngước nhìn trần nhà, dượng ta lại vỗ ta một cái hỏi ta hôm nay bị làm sao vậy, ta lập tức trở lại bình thường vẫn trả lời là không sao, đến lần thứ ba khi ta vô thức nhìn lên trần nhà không để ý làm rơi vỡ bát cơm đang ăn, lúc này Cô tôi bắt đầu nghi ngờ những biểu hiện kì lạ của ta, ngay lập tức kêu dượng  đưa ta đến bệnh viện. "

"Trên đường đến bệnh viện, ta vẫn ngước cổ lên trời, kỳ quái chính là, vừa ra khỏi cổng làng, ta tựa hồ trở lại bình thường, nhưng đặc biệt buồn ngủ, cảm giác giống như đã lâu không ngủ. Ta nhắm mắt lại, cô ta liền đánh thức bảo ta không được ngủ, nhưng một lát sau ta lại nhắm mắt , cô ba kiên trì làm đủ mọi cách để ta không nhăm mắt lại, khi đến bệnh viện, kết quả kiểm tra cái gì cũng không thấy bệnh, bác sĩ nói thân thể ta rất khỏe mạnh, bệnh gì cũng không có, cô ba ta không tin, liền cùng bác sĩ cãi nhau —— lúc này, có một bác sĩ lớn tuổi đi tới, nói ta đây là âm khí xâm nhập, dùng phương pháp bình thường, là không được . "

"Mấy người thân của ta đều nhìn ông, không thể tin được đây là lời nói của một bác sĩ, bác sĩ kiểm tra cho ta có chút bực tức, nói với bác sĩ già: 'Ông Trần, ông đừng xen vào việc của người khác, đứa bé này sức khỏe rất tốt, chóng mặt phỏng chừng là do say nắng'. Người thân của ta hỏi bác sĩ già  này là ai, anh ta nói là bác sĩ đông y ở đây, không có năng lực, suốt ngày nói những chuyện giả thần giả quỷ, đã lâu không thấy ông ta chữa khỏi bệnh cho ai. "

Lão Hà hít một hơi thuốc, cười khổ nói: "Lúc ấy mấy người thân của ta vừa nghe, cũng tỏ ra khinh thường, chỉ có cô ta cầu xin bác sĩ đông y kia, hãy cứu lấy ta? Bác sĩ đông y kia bảo ta đi theo ông đến sân sau của bệnh viện, để ta đứng dưới ánh nắng mặt trời , ông ta bẻ một cành liễu bắt đầu quất lên người ta, ta đau đớn liên tục hét lên, mấy người thân của ta nhịn không được, nói đây không phải là chữa bệnh mà là đang bạo hành bệnh nhân, họ tức tối   muốn đi qua ngăn cản, nhưng bị cô ba ngăn cản. "

"Ta bị đánh vài cái, đau thì đau, nhưng kỳ quái chính là, cả người ta hình như thoải mái không ít. Sau đó, ông ta bảo cô ta đi mua một chai rượu trắng sáu mươi độ, tay đặt trên đầu ta, miệng lẩm bẩm: "Đi thôi, đi thôi, nếu không đi, lát nữa ánh mặt trời sẽ thiêu đốt ngươi lúc đó muốn đi cũng không đi được..."

"Ông nói xong lời này, uống một ngụm rượu trắng lớn, hướng về phía mặt ta phun tới." Lão Hà tựa hồ đắm chìm trong hồi ức, nét mặt rạng rỡ, "Mùi rượu đó, đời này ta cũng không quên được, cũng chính từ khoảng khắc đó, ta bắt đầu sinh ra hứng thú với rượu, một ngày không uống rượu, cả người sẽ thấy bồn chồn. "

Tôi hỏi ông Hà, vậy cuối cùng ông có khoẻ lại không?

Lão Hà nói: "Đương nhiên rồi, rượu vừa phun tới, ta liền cảm thấy trên người có thứ gì đó rời đi —— nói như thế nào đây, cảm giác như giữa mùa hè nóng nực mặc một cái áo bông rất dày, bổng chốc áo bông được cởi ra làm cho cả người sảng khoái. "

"Sau khi thân thể ta khôi phục,cô ta vì muốn cám ơn ông,nên đã làm một bữa cơm ngon mời ông đến uống rựu , uống được một lúc , ông có chút say, chỉ vào ta nói, đứa trẻ này với ta rất có duyên phận, nếu như mọi người không phản đối, để cho hắn đi theo ta vài năm, không dám nói sau này có thể làm việc lớn, nhưng ít nhất bên cạnh có người gặp chuyện, không đến mức vô dụng."

"Cô ta và mọi người hỏi ý kiến của ta, ta cũng không suy nghĩ liền đáp ứng —— sau đó, ông liền trở thành sư phụ ta, dạy ta một ít  kỳ môn độn giáp, đáng tiếc tư chất ta ngu dốt, hơn nữa chỉ học hơn hai năm, sư phụ ta qua đời—— , nếu sư phụ ta còn sống, nói không chừng có thể phá được bí ẩn toà nhà D này."

Lão Hà nói xong, vẻ mặt u uất nhìn xa xăm .

Ta vỗ vỗ bả vai lão, thật sự không nghĩ tới, lão Hà cư nhiên có một đoạn kí ức như vậy.

Bất quá vấn đề tòa nhà D, sớm muộn gì cũng phải giải quyết, trừ phi ta không làm ở đây nữa.

Cái chết của Lưu Bân, cái chết của người gác đêm, Thái Khôn phát điên, cái chết của lão gia, đã gióng lên vô số hồi chuông cảnh báo —— tiếp theo, có phải là tôi hay là lão hà?

Ta không dám nghĩ sâu, càng nghĩ , càng cảm thấy một nỗi sợ hãi thấm vào tận xương tuỷ

Lão Hà có thể nhìn ra suy nghĩ của ta, sắc mặt trầm xuống, nói: "Chí Dũng, chuyện 404 ngươi đừng quản, đây không phải là việc ngươi có thể nhúng tay vào —— đứa trẻ áo đen,  bất quá chỉ là một thành viên trong 404, trong này tà khí cực nặng, nhất định còn cất giấu thứ gì đó đáng sợ hơn. "

Tôi gật đầu, không lên tiếng.

Trong lòng, lại có chút không cam lòng.

......

Buổi tối, hơn một giờ sáng, tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ, tay ôm một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa buồn chán xem TV.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm "bang bang", giống như là thứ gì đó va chạm trên mặt đất vậy.

Phanh phanh – bang bang – bang bang bang –

Thanh âm đứt quãng, lúc lên lúc xuống...

Ta nhíu nhíu mày, nghĩ thầm đã trễ như vậy, ai còn gây tiếng động lớn như vậy?

Đi ra khỏi phòng nghỉ, phát hiện thanh âm từ lầu bốn truyền đến, sắc mặt ta thay đổi, có chút hoảng hốt.

Mẹ, 404 lại bắt đầu?

Động tĩnh này, không phải là đang đập cửa chứ?

Tôi cắn răng, bấm đèn pin và đi lên tầng bốn.

Sau khi lên tầng bốn, tôi thấy một bóng dáng nhỏ bé, đang đứng ở đầu cầu thang, tay vỗ vỗ quả bóng xuống nền nhà.

Sau khi đến gần mới nhìn thấy, là một cô bé bảy tám tuổi, tóc thắt bím, hai má gầy gò.

"Chú bác sĩ, chú muốn cùng cháu chơi bóng không?"

Cô bé vỗ nhẹ quả bóng, thấy tôi đến, cười ngọt ngào với tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: "Gia Gia, trễ như vậy còn đi chơi bóng à? "

Cô bé này tên là Gia Gia, ngày đầu tiên tôi đến làm việc, Lưu Bân có giới thiệu em ấy với tôi, nói là bị ung thư dạ dày, người nhà vứt bỏ , em ở đây được nữa năm

"Đúng vậy, trước kia chú Thái thường xuyên chơi với Gia Gia, từ khi chú ấy đi, Gia Gia chỉ còn lại một người..." Gia Gia cúi đầu, thanh âm có chút ủy khuất.

Chú Thái?

Tôi thầm nghĩ, cô ấy nói hẳn là người gác đêm trước đó, Thái Khôn phải không?

Không nghĩ tới Thái Khôn rời khỏi tòa nhà D, cũng mới khoảng nửa năm trước?

"Gia Gia, chú Thái chơi bóng rất lợi hại sao?" Ta đi lên trước, sờ sờ cái đầu nhỏ của Gia Gia, hỏi.

"Ừm, rất lợi hại , chú ấy còn có thể vừa chơi bóng rổ, vừa khiêu vũ!" Trên mặt Gia Gia lộ ra nụ cười ngây thơ sáng lạn.

Tôi có chút kinh ngạc, nghĩ thầm thật sự là không thể nhìn người qua diện mạo, không nghĩ tới Thái Khôn này lại có thể ca hát và giỏi múa như vậy.

"Trước kia lúc ở cùng với chú Thái, chú ấy luôn dạy cháu chụp bóng , khoảng thời gian đó, Gia Gia thật sự rất vui vẻ. Chỉ là, sau đó có một đứa bé tới, chú Thái liền ít để ý tới Gia Gia, luôn chơi với đứa bé, không chơi với Gia Gia —— bất quá, tuổi đứa bé còn nhỏ, Gia Gia hiểu chuyện, không trách nó. Gia Gia thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần mất mát.

"đứa bé?" Ta ngẩn người, "Ai là đứa bé? "

Gia Gia tươi cười, nói một câu khiến tôi sởn gai ốc nói:

"Đó là một đứa bé rất đáng yêu nha, đầu nó to lắm nha, luôn mặc quần áo đen, suốt ngày chỉ biết khóc..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro