Âm nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe gia gia miêu tả, cả người tôi lập tức ngây ra!.

Sau lưng, phảng phất như có một luồng gió lạnh ập tới...

"Gia Gia, em...em có chắc đứa bé đó trông giống như em miêu tả không? Tôi vội vã hỏi.

Gia Gia gật gật đầu, nói: "Ừm,  tuy rằng bộ dạng không xinh đẹp lắm, nhưng cũng rất đáng yêu... Chỉ là, ngoại trừ Chú Thái,  ai nó cũng không để ý, ngay cả Gia Gia nó cũng không thèm để ý! "

Sắc mặt ta nhất thời thay đổi.

Không thể nghi ngờ, đứa bé mà Gia Gia nói chính là đứa trẻ áo đen bí ẩn kia!

Câu hỏi đặt ra là, tại sao Thái Khôn lại biết một cậu ta?

Hơn nữa, từ miêu tả của Gia Gia mà xem, cô hiển nhiên là có thể cũng nhìn thấy nó ——

Tôi hít sâu một hơi, trấn tỉnh lại, khuôn mặt vẽ lên một nụ cười hỏi: "Gia Gia, chú Thái, bình thường đều chơi với nó như thế nào ? "

"Bọn họ sẽ cùng nhau khiêu vũ, cùng nhau chơi bóng, có đôi khi —— nó còn có thể ngồi trên vai chú Thái, hai người nói nói cười cười!" Gia Gia ngây thơ nói.

Tôi choáng váng.

Không phải chứ, Thái Khôn cư nhiên cùng đứa bé áo đen chơi bóng, cùng nhau khiêu vũ?

Mẹ nó như vậy là ý nghĩ gì?

Quan trọng nhất là, Thái Khôn đến bây giờ vẫn chưa chết?

"Chú bac sĩ, cháu nói cho chú biết một bí mật nha!" Gia Gia bỗng nhiên tiến lại gần nói.

"Bí mật gì?" Tôi giật mình hỏi.

"Có đôi lúc chú Thái ở một mình, thường xuyên nói chuyện với một số chú và dì biết tàng hình!" Gia Gia nhỏ giọng nói.

Tôi mở to mắt, chú và dì biết tàng hình?

Điều đó có nghĩa là gì?

"Gia Gia, cái gì gọi là chú và dì biết tàng hình?" Ta nhíu mày nói.

"Bởi vì họ không muốn ai nhìn thấy!" Gia Gia cười tủm tỉm nói, "Có đôi khi, Gia Gia cũng không nhìn thấy bọn họ, chỉ có lúc bọn họ tới gần chú Thái, Gia Gia mới có thể nhìn thấy —— chú Thái nói với cháu, những người này biết thuật tàng hình, cháu nói cháu cũng muốn học, chú Thái bảo chờ cháu lớn lên, sẽ bảo bọn họ dạy cháu. "

Tôi nuốt nước bọt và hỏi: "Vậy... Vậy Gia Gia có nhớ bọn họ trông như thế nào không? "

"Nhớ rõ, có một chú bác sĩ mặc áo blue trắng, rất mập, còn có một dì tàn tật, dì ấy rất thích cười, còn cho cháu kẹo ăn ——  có một người đàng ông lớn tuổi một mắt, rất tốt bụng, thường xuyên kể chuyện cho cháu nghe, à đúng rồi, ông ấy còn có một cái răng vàng lớn nữa nha!" Gia Gia vẻ mặt sáng lên nói.

Nghe nói xong, ta nhất thời hít một hơi khí lạnh, đôi chân lảo đảo , lui ra phía sau vài bước.

Trong đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó! !

Đúng vậy, những người này ngoại trừ bà dì tàn tật kia —— hai người còn lại, bác sĩ mập, người đàng ông lớn tuổi một mắt kia, ta cũng đã từng gặp qua!

Ngày đầu tiên lão già nằm viện, người bác sĩ mập tát ông một cái , rất có khả năng, chính là chú bác sĩ mập mà Gia Gia nói.

Về phần Người đàng ông một mắt , đầu tiên ta nghĩ đến chính là lão Trương ở phòng bệnh 408.

Lúc ấy tôi ở trong nhà vệ sinh, gặp lão Trương một lần, hắn nói đau bụng, muốn uống thuốc giảm đau, cuối cùng khi tôi cầm thuốc đến phòng 408 tìm hắn, lại bị bệnh nhân ở đó thông báo, lão Trương đã chết mấy tháng...

Đúng vậy, nhất định là lão Trương, bởi vì cái răng vàng lớn và một mắt bị hỏng, chính là đặc điểm của lão Trương.

Ta cảm thấy bối rối, đầu óc trống rỗng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao Thái Khôn lại tiếp xúc với họ?

Vì sao Gia Gia, có thể nhìn thấy những người đã chết?

Nghi vấn trong lòng, hết người này đến người khác, làm cho ta cơ hồ muốn phát điên...

"Chú..., chú có tin những gì cháu nói  không?" Gia Gia ngẩng đầu, thận trọng hỏi.

Tôi liếc nhìn em ấy, gật đầu và nói, "Chú tin điều đó." "

Ta đương nhiên tin tưởng, dù sao, ta cũng tận mắt nhìn thấy a...

"Nhưng mà, các cô chú khác đều không tin con, bọn họ nói rằng Gia Gia đang nói dối!" Gia Gia ủy khuất bĩu môi.

Tôi xoa  đầu em và nói, "Không có gì, chú Thái và tôi tin rằng em nói đúng." "

"Vậy là tốt rồi." Gia Gia một lần nữa nở nụ cười.

"Gia Gia, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngoài ra, sau này muộn như vậy, không được chơi bóng nữa, việc này sẽ ảnh hưởng đến các cô chú khác nghỉ ngơi, biết không? Ta ôn nhu nói.

"Ừm, Gia Gia biết rồi."

Gia Gia ôm bóng, vừa đi vừa nhảy nhót trở lại phòng bệnh.

Vừa đến gần phòng, liền xoay người lại, vẫy tay chào tôi: "Chúc chú  ngủ ngon. "

"Chúc ngủ ngon." Tôi mỉm cười với em.

......

Sau khi trở lại phòng nghỉ, tôi ngồi trên sô pha, đầu óc tê dại, trong lòng còn đang suy nghĩ những gì Gia Gia nói.

Chuyện này thật kỳ lạ...

Nếu như nói, Thái Khôn có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu kia, thật sự khiến người ta khiếp sợ... Như vậy, hắn cùng những thứ bẩn thỉu kia là bạn, thậm chí nói chuyện vui vẻ, điều đó làm cho ta hoàng toàn không hiểu.

Anh ta không sợ sao?

Cho dù những người chết  không có ác ý, còn cậu bé áo đen thì phải hiểu như thế nào đây???

Đứa bé áo đen chính là hung thủ giết chết lão già, giết chết Lưu Bân a!

Không, bây giờ kết luận nó là hung thủ, không phải quá sớm sao, bất quá từ những dấu vết để lại, đứa bé áo đen bị tình nghi lớn nhất.

Tôi đột nhiên cảm thấy  bất lực.

Ngay cả khi tôi biết nó đã làm hại rất nhiều người như vậy, nhưng tôi có thể làm được gì?

Ngay cả lão Hà là người có năng lực nhất ở đây, cũng không dám đi trêu chọc nó, ta có thể làm cái gì?

Chẳng lẽ, đốt toàn bộ tòa nhà D sao?

Tôi tâm tư phiền não, làm thế nào cũng không ngủ được,  rời giường, đi phòng 108 tìm lão Hà.

Vừa gõ cửa, là có một bệnh nhân cùng phòng  mở của, nàng nghi hoặc nhìn ta, ta vội vàng hướng nàng xin lỗi, nói tìm lão Hà có chút việc.

Rất nhanh, lão Hà đi ra, vẻ mặt mệt mỏi, phỏng chừng cũng là đang say ngủ bị ta đánh thức.

- Chí Dũng, trễ như vậy, ngươi có việc gì? Lão Hà ngáp một cái, nói.

"Phòng tôi có rượu, đi uống một chút?" Tôi mỉm cười và nói.

"Không uống, hiện tại ta muốn ngủ." Lão Hà tức giận nói, phỏng chừng còn đang trách ta quấy rầy mới giấc mộng đẹp của hắn.

"Ừm, không uống cũng tốt, là như vậy. Vừa rồi, ta ở tầng bốn gặp chuyện khó nói, muốn thảo luận với ông một chút. Tôi nói.

Nghe vậy, sắc mặt lão Hà thay đổi, khẩn trương nhìn tôi, nói: "Ngươi... Thằng nhóc này anh đừng nói với ta là ang đang điều tra 404 ? '

"Không có không có, không liên quan gì đến 404." Tôi vội vàng lắc đầu.

Lão Hà thở phào nhẹ nhõm, nói vậy là tốt rồi, sau đó đi theo tôi, đến phòng nghỉ.

......

Tuy rằng đã nói không uống rượu, nhưng lão Hà vừa nhìn thấy trên bàn còn lại một phần ba chai rượu, ánh mắt lập tức sáng lên, nhịn không được liếm đầu lưỡi.

Tôi dở khóc dở cười, lấy ly dùng một lần ra, rót cho anh ta một chút, lấy túi đậu phộng làm mồi uống rượu với ông

Ông Hà uống một ngụm, hỏi: "Nói đi, hơn nửa đêm, tìm tôi thảo luận chuyện gì?" "

"Là như vậy..."

Tôi đem chuyện của Gia Gia ở tầng 4 vừa rồi, kể lại cho lão Hà một lần.

Sau khi nghe tôi kể lại, ông Hà nhíu chặt mày, không nói gì, rơi vào im lặng.

"Lão Hà, ông nghĩ xem đó là tình huống gì, vì sao Gia Gia có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu kia?" Ta có chút háo hức hỏi.

"Cái này không khó giải thích." Lão Hà khoát tay áo, thản nhiên nói, "Trẻ con có thể nhìn thấy thứ người lớn không nhìn thấy, có hai nguyên nhân, thứ nhất là đứa nhỏ không bị ô nhiễm quá nhiều việc trần thế, mắt "sạch sẽ", mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu mắt không bị tâm cơ phức tạp của con người, tri thức, quan điểm, ý tưởng, đạo đức lấp đầy, linh hồn có thể thông qua mắt trực tiếp nhìn thấy thế giới mà người lớn không thể nhìn thấy. "

"Thứ hai, trẻ nhỏ trời sinh dương khí yếu, dương khí không đủ, dẫn đến tà khí xâm lấn, huống chi là ở nơi âm khí ngút trời như tòa nhà D, đừng nói trẻ nhỏ, cho dù là người lớn bình thường, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy một ít chuyện khác thường."

Lão Hà nói, những người biết "tàng hình", kỳ thật chúng cũng không có "tàng hình", mà vẫn luôn tồn tại, chẳng qua bọn họ không có âm khí mãnh liệt như đứa bé áo đen, cho nên Gia Gia nhiều lúc có thể nhìn thấy bọn họ, có khi lại không nhìn thấy.

"Kỳ quái chính là, vì sao Thái Khôn cũng có thể nhìn thấy bọn họ?" Lão Hà nhíu mày, ngón tay gõ lên bàn, "Hơn nữa, theo cách nói của Gia Gia, những thứ bẩn thỉu kia chỉ khi tới gần Thái Khôn, cô ấy mới có thể nhìn thấy rõ ràng hơn..."

"Mặt khác, Thái Khôn sao lại cùng những thứ bẩn thỉu này nói chuyện rất vui vẻ, giống như bạn bè vậy? Điều này ... Điều này thật sự quá bất thường, trừ phi ——"

"Trừ phi cái gì?" Tôi vội vã hỏi.

"Trừ phi thể chất của Thái Khôn, không giống người bình thường, trời sinh có thể nhìn thấy thứ bẩn thỉu!" Lão Hà trầm giọng nói.

"Ý anh là sao?" Ta ngẩn người, không nghe rõ.

Ánh mắt lão Hà sáng quắc nhìn ta, khàn khàn nói: "Trên đời này, có một loại người, trời sinh có thể nhìn thấu âm dương, hiểu rõ vạn vật —— loại người này, chúng ta gọi bọn họ là âm nhân. "

- Âm nhân, có một điểm chung, chính là có một đôi mắt âm dương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro