Nghi vấn??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt âm dương?

Ta nghe qua sững sờ, nói âm dương nhãn, giống như trong phim, có thể nhìn thấy thứ bẩn thỉu?

"Chính xác là như vậy, nhưng âm dương nhãn ngoại trừ có thể nhìn thấy đồ bẩn ra, còn có tác dụng khác." Lão Hà uống một ngụm rượu, thanh âm vang dội nói, "Trời sinh người có âm dương nhãn, bát tự cực yếu, mệnh cách thuộc đại âm, nhưng bởi vì năng lực tri giác trời sinh của hắn gấp mấy lần người bình thường, cho nên tinh thần lại càng cường đại. "

"Nói cách khác, loại người có tinh lực cường đại này, rất khó bị ngoại tà xâm nhập, thời khắc nào cũng có thể bảo trì thanh tỉnh, cho dù là uống ba ngày rượu, cùng với ngàn chén không say, vạn chén không ngã." Lão Hà chấn động nước bọt tung bay theo lời nói

Tôi nhíu nhíu mày, nói: "Lão Hà, anh nói nhiều như vậy, không phải là muốn biểu đạt Thái Khôn trời sinh có thể nhìn thấy quỷ sao? Có ý nghĩa gì khác không? "

- Đương nhiên là có! Lão Hà trừng mắt nhìn ta nói, "Ý của ta là, người có âm dương nhãn, không thể bị phát điên! "

"Cái gì?" Tôi ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói: "Ý của anh là —— Thái Khôn căn bản không điên? "

"Người âm dương nhãn, trời sinh tinh thần khác với người thường, to gan như hổ, cho dù là chuyện khủng bố phát sinh trên người hắn, cũng sẽ rất nhanh xoa dịu 'vết thương'. Cậu ngẫm lại đi, Thái Khôn dám làm bạn với những thứ bẩn thỉu này, nói chuyện vui vẻ, làm sao anh ta lại bị dọa phát điên chứ?" Lão Hà chậm rãi nói.

Tôi gãi gãi đầu, nói Thái Khôn kia là vì cái gì, cố ý giả điên trước mặt chúng ta?

Ông Hà nhếch miệng cười, nói: Nếu hắn giả điên,hắn có thể nhận được những lợi ích gì, anh hãy suy nghĩ về điều đó!

"Tiền!" Tôi vỗ đùi một cái, nhất thời liền hiểu, kích động nói, "Nếu anh ta giả điên, bệnh viện phải mỗi tháng đưa tiền cho anh ta! Ngược lại, nếu anh ta là một người bình thường, anh ta sẽ không nhận được bất cứ thứ gì! "

"Đúng vậy, chính là như vậy." Lão Hà gật gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười cao thâm khó lường, "Chí Dũng, tôi hỏi cậu, anh có muốn tòa nhà D khôi phục bình thường không? Anh có muốn giải quyết bí mật của 404? "

Tôi hầu như không ngần ngại nói: Tất nhiên muốn!

Điều này không cần phải hỏi ?

Phòng bệnh 404, từ ngày đầu tiên tôi đến, giống như một loài sâu bọ cứ bám lấy tôi, luôn luôn suất hiện trong những cơn ác mộng của tôi.

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta ngày đêm đều muốn đi tìm hiểu đến tột cùng phòng 404 ẩn chứa những bí mật gì?

Bất quá, ta cũng rất rõ ràng,nếu mở phòng 404, có nghĩ là lời nguyền sẽ vận vào người —— nếu bất chấp xông vào, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ cũng giữ không được!

"Hiện tại, cơ hội đã đến." Lão Hà vỗ vỗ bả vai tôi, ánh mắt sáng quắc nói, "Thái Khôn có thể cùng những âm vật kia đối thoại, còn có thể cùng đứa bé áo đen chơi đùa—— tôi đoán, hắn nhất định biết không ít bí mật của tòa nhà D, cho nên ngươi nên tìm cách cho hắn kể ra"

"Thì ra là như thế!!"

Tôi đứng dậy ngay lập tức phấn khích.

Đúng vậy, tôi trực tiếp đi tìm Thái Khôn không phải là được rồi!

Chỉ cần từ chỗ hắn biết được bí mật của 404 và toà nhà D, có lẽ sẽ tìm ra được câu trả lời cho mọi vấn đề.

Rất nhanh, tôi lại lo lắng, nói Thái Khôn cố ý giả ngu, muốn anh ta nói cho tôi biết bí mật của tòa nhà D, chỉ sợ khó như lên trời.

Lão Hà vỗ vai ta, nói cái này phải tuỳ vào vận số của ngươi.

Trái tim tôi đập loạn nhịp, nghĩ mặc kệ, ngày mai cho dù là bẻ miệng Thái Khôn ra, cũng phải bắt hắn đem chân tướng phun ra.

Dù sao, hiện tại người chết ngày càng nhiều, không ai biết, tiếp theo sẽ là ai.

Sau khi uống hết chỗ rượu cuối cùng, ông Hà loạng choạng rời đi, tôi ngồi trên sofa, nghĩ ngày mai nên làm thế nào để Thái Khôn " phải phục tùng", mơ mơ màng màng, cũng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, sau khi Lưu Phú Cường đến thay ca, tôi rửa mặt chớp nhoáng, đi đưa cơm cho mẹ xong, liền xuất phát.

Trên đường gặp chị Tôn, chị nói nhìn tôi có vẻ khẩn trương có việc gì quang trọng không?

Tôi trả lời qua loa.

"Áo khoác đỏ em có mặc không?" Chị Tôn liếc mắt nhìn tôi vài lần và nói.

"À. Mặc, mặc mỗi ngày. "Khuôn mặt tôi cứng đờ, nói dối.

Chị Tôn bỗng nhiên đi lên trước, túm lấy cổ áo tôi, kéo xuống.

Tôi hơi đỏ mặt, nói: Chị Tôn, giữa ban ngày, chị không thể làm bậy.

"Yo, còn biết nói giỡn, có phải đang suy nghĩ bậy bạ không?" Chị Tôn cười trêu chọc nói, liếc ngực ta một cái, nói, "Không sai, cơ ngực  rất rắn chắc, em có chắc là vẫn thường xuyên mặc áo khoác đỏ không? "

Ta nói chắc chắn a, chị phân phó làm sao dám không nghe?

Chị Tôn hừ một tiếng, đưa tay vào cổ áo tôi.

Một loạt cảm giác lạnh lẽo truyền đến, móng tay của nàng ma sát ở bên trong, cả người ta không được tự nhiên, tựa như có cục nước đá chà xát lên da ta!

"Còn lừa ta?"

Chị Tôn thu tay lại, trừng mắt nói: "Chí Dũng, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, nhất định phải mặc... À, sao anh đỏ mặt? "

"Không có, không có." Tôi vội vàng nói.

Chị Tôn dường như cũng có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng nói: "Lần sau nhớ kỹ, làm việc ở tòa nhà D, áo khoác đỏ tương đương với bùa hộ mệnh của anh... Luôn luôn mặc nó, sẽ không có vấn đề gì"

"Được, được." Ta gật đầu như gà con, trong lòng lại hồi tưởng lại một màn vừa rồi.

Chị Tôn dặn dò xong, liền rời đi.

Ta nhìn bóng lưng yểu địu của nàng, tim đập không hiểu sao có chút gia tốc.

Ba!

Tát mình một bạt tai, buộc mình phải trấn tĩnh lại.

Đù sao,chị Tôn cũng là trưởng bối của ta, ta đang suy nghĩ cái gì đây?

Ta lắc đầu, xoay người, vừa lúc nhìn thấy lão Hà cũng đi tới.

Lão Hà nhìn thấy ta, thần sắc cổ quái, tiến lại gần nói: "Cô ấy lại nói gì với ngươi? "

"Không có gì, chỉ là nhắc nhở ta mặc áo khoác đỏ." Tôi thuận miệng nói.

Lão Hà nói không đúng a, vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy nàng động tay động chân với ngươi.

Tôi thì thầm, nói: "Ông đừng nghĩ bậy, cô ấy đang kiểm tra xem tôi có nói dối hay không, hơn nữa, chị Tôn là trưởng bối của tôi, làm thế nào có thể - như ông nghĩ ! ! "

Lão Hà đột nhiên cũng giống như chị Tôn, túm lấy cổ áo tôi, chẳng qua ông ta càng  bạo lực hơn, dùng sức kéo một cái,áo ta, trực tiếp bị hắn xé rách.

- Lão Hà, ngươi điên rồi!

Ta thập phần tức giận, dùng sức hất tay hắn ra, giận dữ nói.

Lão Hà không hé răng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người ta, sắc mặt trắng bệch.

Tôi nhận thấy ông ta trông không ổn hỏi: Có chuyện gì vậy?

- Chính ngươi nhìn ngực đi! Lão Hà lạnh lùng nói.

Ta cúi đầu nhìn, nhất thời lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy trên ngực, hình như là bị Chị Tôn vừa rồi dùng móng tay vẽ lên người tất cả dấu vết để lại ửng đỏ lên, đan xen nhau, thoạt nhìn giống như là dùng bút vẽ , nhìn sơ qua như một đồ án kỳ quái, rất là quỷ dị.

- A, ta đoán không sai, người phụ nữ này quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì! Lão Hà vẻ mặt oán hận nói.

Ta rất nghi hoặc, hỏi lão Hà vì sao lại nói như vậy?

Lão Hà có chút căm hờn nhìn ta, hét lên: "Con mẹ nó ngươi còn không rõ sao, con điếm này là muốn hại chết ngươi a! ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro