Thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi choáng váng khi nghe điều đó.

Chị Tôn, muốn hại chết ta?

Làm sao có thể, nàng và ta không thù không oán, tại sao phải làm như vậy?

Ta nói với lão Hà, ngươi đừng nói xấu người khác, cô ấy chính là nhìn thấy ta tuổi còn trẻ cơ thể cường tráng nhịn không được nên muốn để lại chút dấu vết..., ông đừng suy nghĩ nghiêm trọng như vậy ?

Lão Hà làm ra vẻ nôn mửa, tức giận nói: Được rồi, nhìn lại mình đi người như ngươi, họ Tôn có thể để vào mắt sao?

Tôi tức giận đến run người ,đây có phải là lời nói thật lòng của ông  không?

Cái gì kêu ta nhìn lại chính mình?

Lão Hà khoát tay áo, nói: nhớ kỹ, sau này ít tiếp xúc với cô ấy, nếu không một ngày nào đó xảy ra chuyện, đừng trách ta không nhắc nhở anh.

Ta thấy lão Hà thần thái nghiêm túc, không giống như là nói giỡn, trong lòng cũng có chút giao động —— chẳng lẽ, lão Hà nói là thật? Mục đích của chị Tôn tiếp cận ta chính là vì hại ta?

Ít nhất cho đến bây giờ, ta và lão Hà xem như là người của cùng một phe, hắn không cần phải lừa gạt ta.

"Lão Hà..."

"Được rồi, ngươi đừng hỏi nữa, hỏi ta cũng sẽ không nói, nghe ta, chắc không sai."

Lão Hà nói xong, chỉ vào ngực ta nói: "Mau rửa sạch, sau này đừng để nàng đụng vào. "

"Ồ..."

Tôi trở lại phòng nghỉ tòa nhà D, Lưu Phú Cường đang xem TV, thấy tôi đi vào vẻ mặt kinh ngạc, nói Chí Dũng anh bị làm sao vậy, ban ngày ban mặt, bị người ta lạm dụng? Tôi không có tâm trạng đùa giỡn hắn, đem áo bị xé rách ném vào thùng rác, lại thay một cái áo khác sạch sẽ, không quên đem dấu vết móng tay trên ngực dùng xà phòng chà rữa cẩn thận, thật vất vả cuối cùng cũng đỡ hơn được một chút...

Một lần nữa xuất phát tới nhà Thái Khôn tâm trạng không giống lần trước!

Tôi cho rằng, lần này đi tìm Thái Khôn, có nghĩa là chân tướng của tòa nhà D càng ngày càng gần, nhưng hành động cổ quái của lão Hà và chị Tôn, lại làm cho tôi cảm thấy, đây căn bản là một vòng xoáy,  tôi ta càng ngày càng bị cuốn sâu vô...

Hiển nhiên, bọn họ còn có rất nhiều chuyện đang gạt ta —— tâm cơ của chị Tôn, lo lắng của lão Hà, tất cả đều là một tấm màng bí ẩn mê ly.

Khi nào tôi có thể giải quyết những bí ẩn này?

*

Lại đến khu C số 13 kia, trong lòng tôi không hiểu sao có chút khẩn trương, nghĩ lát nữa nên vạch trần thủ đoạn của Thái Khôn như thế nào?

Gõ cửa, không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, vẫn là vợ của Thái Khôn.

Cô nhìn thấy tôi rõ ràng lắp bắp kinh hãi, lập tức  cảnh giác nói: "Ngươi ở đây làm gì?" "

"Có chút việc tìm Thái Khôn." Ta cười ha hả nói, lắc lắc một thùng sữa trong tay.

"Gần đây trạng thái tinh thần của ông ấy không tốt lắm, không tiếp khách." Cô ta lạnh lùng nói và muốn đóng cửa lại.

Ta vội vàng xông tới, đem thân chặn cửa, kết quả  vì xông quá gấp, không cẩn thận đụng vào người cô ta. Cô ta kinh hô một tiếng, một cái tát giáng xuống, kinh hãi nhìn ta, cắn răng nói: "Ngươi dám giở trò côn đồ với ta? "

Thảm hại, ta bị hiểu lầm.

Ta vội vàng xin lỗi, nói là không cẩn thận mới đụng phải cô, hôm nay ta tới, thật sự là tìm Thái Khôn có chút việc.

"Ngươi không đi", có tin ta báo cảnh sát không? Người phụ nữ đẩy tôi ra và nói trong giận dữ.

Tôi nói, "Gửi tiền cũng không được sao?" Vậy thì tôi sẽ không đến nữa. "

Lời này quả nhiên có tác dụng, người phụ nữ nhất thời ngẩn người một chút, nói: "Anh tới đưa tiền, Tôn Khiết đâu? "

Ta thầm nghĩ Tôn Khiết hẳn là chị Tôn rồi, liền nói: "chị Tôn tạm thời có chút việc, hôm nay nhờ ta tới đây. "

"Không đúng không đúng, lần trước đưa tiền xong, mới được nửa tháng, các ngươi sẽ không tốt bụng như vậy, hôm nay lại tới đưa tiền?" Người phụ nữ nhìn tôi với sự nghi ngờ.

"Có tin hay không tuỳ cô, ta hiện tại đi về sau này cũng không đưa cho các ngươi nữa." Tôi bình tĩnh nói.

Người phụ nữ vừa nghe lời này, lập tức liền hoảng hốt, vội vàng gọi tôi vào, còn đặc biệt bưng cho tôi một tách trà nóng.

Tôi buồn cười.

Đãi ngộ này, cùng vừa rồi chênh lệch quá lớn, đây chính là ma lực của đồng tiền a.

Tôi đột nhiên nãy ra sáng kiến,buộc  Thái Khôn "nhượng bộ" —— cả nhà bọn họ giả điên giả ngốc lâu như vậy, không phải là vì tiền sao?

Lấy cái này để bắt ép bọn họ, không tin bọn họ không khai báo.

" Tiền đâu?"

Người phụ nữ nhìn tôi với sự mong đợi.

Ta nói ngươi gọi Thái Khôn ra, ta nói chút chuyện với hắn, liền đưa tiền cho ngươi.

Cô ta có chút do dự, nói trước tiên đưa tiền, sau đó gọi người.

Tôi không để ý đến cô ấy và chậm rãi uống một ngụm trà.

Quả nhiên, cô rất nhanh đã hết kiên nhẫn, tức giận dậm chân, đi đến phòng ngủ bên cạnh.

Lần này cô ấy đi vào, nửa ngày cũng không ra ngoài, tôi nghĩ thầm nhất định là đang hoá trang cho Thái Khôn, quả nhiên, sau khi cửa mở ra, người cô mang theo Thái Khôn đang si si ngốc ngốc đi ra.

Bộ dạng của Thái Khôn so với lần trước còn kỳ lạ hơn, nước miếng nước mũi chảy ra, vẻ mặt cười ngây ngô nhìn tôi.

Ta bỗng nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương, vì một chút tiền, cả ngày giả điên giả ngốc,không dám là chính mình, cả đời này sống trong hồi hộp lo sợ, không chừng khi sự việc vỡ lỡ còn bị kiện tụng ra toà!

"Trên lưng ngươi có thứ gì đó, trên lưng ngươi có thứ gì đó, hì hì hì hì..."

Thái Khôn nhảy nhót đi tới trước mặt tôi, chỉ vào tôi cười cợt.

Mặc dù biết hắn là cố ý hù dọa ta, cố ý bịa đặt, nhưng nghĩ đến người này có  đôi mắt âm dương, trong lòng ta ít nhiều có chút sợ hãi.

"Tiền đâu?" Tiền đâu? Nữ nhân nhíu mày nói.

"Không có tiền." Tôi buông tay, cười nói, "Xin lỗi, tôi đã nói dối cô" "

Cô ta ngây người, lập tức phẫn nộ nhìn về phía ta, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống ta.

Tôi để ý, khi tôi nói "không có tiền", biểu cảm của Thái Khôn rõ ràng đã thay đổi, ngạc nhiên nhìn tôi một cái, nhưng rất nhanh, lại trở về vẻ si ngốc.

Nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng ta  100% kết luận, điên này nhất định là giả bộ.

đi! Ra khỏi đây ngay! "

Người phụ nữ chỉ vào cửa, tức giận nói.

Ta không nhanh không chậm uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Đây chính là cách đối đãi của các ngươi sao? "

"Ah ah, bầu trời là rất đẹp, bắc và bắc! Bắc Bắc! Tôi muốn bay, bầu trời quá đẹp! Bắc Bắc! Tôi muốn bay, bầu trời quá đẹp, bắc-bắc! Bắc Bắc! "

Thái Khôn bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên, điên cuồng vặn vẹo thân thể, vừa nhảy múa như phát điên, vừa hát những bài hát kỳ quái.

Hai tay ta khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng cười lạnh .

Tiếp tục, tiếp tục đi! Tôi xem anh có thể diễn trong bao lâu!

Thái Khôn thấy tôi không sợ hãi , lại chạy vào trong phòng cầm lấy trái bóng , ngây ngốc cười nói: "Đầu của cậu, giống như trái bóng,ném qua ném lại, tôi muốn ném vỡ đầu anh ——"

Nói xong, hắn cầm lấy bóng, hướng về phía đầu ta, hung hăng ném tới.

Tôi ngồi bất động, thần thái lạnh lùng.

Trong nháy khi  quả bóng sắp được ném qua, ta lạnh lùng phun ra một câu:

"Đứa bé áo đen bảo ta mang cho ngươi mấy câu."

Động tác của Thái Khôn đột nhiên dừng lại trên không trung...

Mặt hắn, trở nên kinh hãi vạn phần, tái nhợt vô cùng, nhìn chằm chằm ta, run giọng nói: "Ngươi... Anh đang nói về cái gì vậy? "

"Sao lại không giả vờ? Tiếp tục đi. Ta cười lạnh nói.

"Nói cho tôi biết, nó... Chính xác thì nó đã nói gì với anh? "

Thái Khôn vô cùng kích động xông tới, dùng sức nắm lấy tay tôi, lớn tiếng quát.

Không đợi ta mở miệng, hắn lại vẻ mặt tái nhợt cùng tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, khóc nói: "Xong... Xong rồi, nó nhất định trách ta lừa gạt nó, muốn đến dẫn ta đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro