Cấp cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em.....em nói thật chứ? "

Mặt tôi biến sắc!.

Không trả lời, Trình Tiểu Yến nắm tay tôi, chạy ra khỏi lớp học.

Bên ngoài, trời đêm vốn yên tĩnh, giờ phút này lại nổi cuồng phong ,sấm chớp loé lên !

Vù vù vù!

Gió gào thét cuốn những chiếc lá khô bay đầy trời

Rõ ràng lúc nãy trời quang mây tạnh, sao bỗng chốc trở nên như vậy, tựa như ngày tận thế.

Tôi và Trình Tiểu Yến nhanh chóng rời khỏi trường học, đi chưa được mấy bước, cô ấy đột nhiên "oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi,cơ thể nghiêng ngả,sau đó trực tiếp ngã lăn ra đất.

- Tiểu Yến! Ta nhất thời kinh hoàng, vội nâng nàng dậy.

Mặt nàng giờ đây trắng bệch.

"Chí... Chí Dũng, đi nhanh đi, trở về tòa nhà D... , bà em đang ở đây. "

Giọng nàng suy yếu,sau đó lại phun ra thêm một ngụm máu.

- Em đừng nói cả anh nhất định sẽ đưa em đến bệnh viện! Tôi như phát điên, không quan tâm tới việc tại sao bà nội của Trình Tiểu Yến lại xuất hiện vào lúc này, vội vã ghé vai cõng cô ấy lên, chạy như điên về phía bên kia đường.

Đường phố yên tĩnh,không một bóng người chỉ còn lại tiếng bước chân cùng tiếng hít thở của tôi và Trình Tiểu Yến.

Không biết có phải là do ảo giác hay không, tôi luôn luôn cảm thấy đằng sau, dường như có người đuổi theo chúng tôi.

Có phải là bà nội của Trình Tiểu Yến không?

cảm giác hồi hộp lo lắng , làm cho tôi sợ hãi không thể nói nên lời.

Tựa như trong bóng tối ẩn dấu một con rắn hổ mang đang nhìn ta chằm chằm, nó tùy thời bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra, cắn ta một cái!

Loại cảm giác hồn phi phách tán này, càng ngày càng mãnh liệt, tôi nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn, nhưng Trình Tiểu Yến lại lấy tay ngăn tôi lại, vội vàng nói: "Đừng nhìn, chạy đi! Chạy thẳng đi! "

Tôi cắn răng và tăng tốc độ .

Không biết chạy bao lâu, rốt cục nhìn thấy một chiếc taxi,đang hướng chúng tôi chạy đến.

-Sư phụ, dừng xe ——"

Ta giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, liều mạng lao ra , hô to.

Chiếc xe dừng lại.

Tài xế thò đầu ra, nhìn thấy Trình Tiểu Yến trên lưng tôi, kinh ngạc nói: "Cô ấy bị sao vậy? "

Tôi không nói gì, ôm Trình Tiểu Yến, chui vào xe, nói:

"Lái đi."

Thay vì lái xe, người lái xe nhìn chằm chằm phía sau tôi, với vẻ nghi ngờ.

- Sư phụ, lái xe đi! Ta nóng nảy, thúc giục nói.

- Nhưng mà——"

- Nhưng con mẹ nó, lái xe !!!.

Tôi không nhịn được nữa, lớn tiếng quát.

Cảm giác của ta bây giờ như dao kề cổ...

Buzz ——

Người lái xe cuối cùng cũng đạp chân ga chiếc xe lao vút đi..

khi xe chạy được đại khái mấy trăm thước, cảm giác sợ hãi mới hoàn toàn biến mất...

Ta thở phào nhẹ nhõm, quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt.

Nhìn thoáng qua Trình Tiểu Yến bên cạnh, cô đã lâm vào hôn mê, môi trở nên tái nhợt.

"Anh bạn trẻ, ngươi như vậy là không đúng a?"

Tài xế vừa lái xe vừa lạnh lùng nói.

Tôi ngẩn người, nói: "Ý anh là sao? "

"Lão bà vừa rồi chạy theo phía sau là bà  của ngươi hay của cô ấy? Ta thấy bà tuổi đã lớn như vậy, đuổi theo các ngươi đến mức thở không nổi, thiếu chút nữa phải bò bằng bốn chân, nhưng ngươi không quang tâm còn kêu ta bỏ mặc? "Tài xế hừ một tiếng, răn dạy, "Ngươi còn trẻ,phải lấy chữ hiếu làm đầu, quan tâm bạn gái không sai, nhưng đối với người già cũng phải hiếu thuận, không thể làm như vậy a, chẳng may vì chạy theo các ngươi mà bà ấy bị nguy hiểm liệu các ngươi có thấy áy náy hay không! "

"Anh... Anh đang nói về cái gì vậy? "

Nghe nói như vậy, ta nhất thời mở to hai mắt, trong đầu như có luồn điện chạy qua.

"Còn giả vờ ? Lão bà kia một mực đuổi theo các ngươi, nhất định là có việc muốn nói với các ngươi a... Các ngươi ngược lại, cứ như vậy chạy thẳng, không quang tâm cũng mặc kệ ? Tài xế lắc đầu, thở dài nói, "Lão bà thật đáng thương, lúc ta lái xe đi, bà còn ở phía sau đuổi theo một đoạn. "

Tôi run rẩy không thể kiềm chế và nói, "Anh ... Ý anh là, lúc bây giờ đằng sau chúng ta, luôn có một bà già? "

Người lái trợn mắt nhìn tôi,sau đó im lặng không nói nữa.

Thì ra, Trình Tiểu Yến nói đúng.

Bà cô ấy thực sự đến!

Hơn nữa, vẫn luôn ở phía sau đuổi theo chúng ta!

Cái loại cảm giác tim đập thình thịch làm cho người ta sởn tóc gáy này, chính là từ trên người lão quái vật kia truyền đến...

Ta nặng nề nuốt nước miếng, trái tim, còn đang điên cuồng nhảy nhót.

Khó có thể tưởng tượng, nếu chiếc taxi này đến trễ một chút, tôi và Trình Tiểu Yến bị lão quái vật kia bắt được, sẽ có kết quả như thế nào?

-Đúng rồi, các ngươi đi đâu? Người lái xe hỏi.

"Đi bệnh viện!" Tôi vội vàng.

Lúc này mới nhớ tới, tình huống hiện tại của Trình Tiểu Yến phi thường nguy hiểm.

"Cô ấy bị bệnh à? Được rồi, tôi sẽ lái nhanh hơn một chút. "Tài xế liếc mắt nhìn Trình Tiểu Yến đang hôn mê, đạp chân ga, tăng tốc độ di chuyển.

Không bao lâu , xe đã đến bệnh viện , tài xế hỏi chúng tôi có muốn giúp đỡ không, tôi nói không cần, sau khi trả tiền, liền cõng Trình Tiểu Yến, đi đến khoa cấp cứu.

Ngày hôm qua ta cũng tới chỗ này tiễn đưa Gia Gia đi , không nghĩ tới mới qua một ngày, ta lại tới,trong lòng dân lên một cảm giác không tốt.

Bác sĩ và y tá trực ban trên cơ bản đều biết tôi, cũng biết tôi và chị Tôn "quan hệ không tệ", nhìn thấy Trình Tiểu Yến hôn mê, đi tới hỏi vài câu, không nói hai lời, liền đưa vào phòng cấp cứu.

*

Việc cấp cứu bắt đầu.

Tôi lo lắng đi lại bên ngoài phòng ICU, đầu óc trống rỗng!Lòng nóng như lửa đốt.

Loại chờ đợi này, quả thực chính là một loại dày vò nhất!

Lo lắng khi bác sĩ đi ra, lắc đầu với tôi và nói rằng họ đã cố gắng hết sức.

Trình Tiểu Yến tối nay, rất lạ, cô ăn mặc xinh đẹp, còn muốn đi thăm trường cũ, có thể là do ý thức được, sinh mạng của mình đã sắp đến hồi kết.

Còn nữa, bà nội nàng yên lặng nhiều ngày như vậy, hiện tại đột nhiên xuất hiện, có phải cũng cảm giác được mạng cháu gái mình đã không còn bao nhiêu?

Lúc ở trong lớp học, nghe Trình Tiểu Yến nói về nam thần của cô, vốn tưởng rằng tôi đã hoàn toàn nản lòng thoái chí, vốn tưởng rằng từ nay về sau tôi sẽ không để ý đến cô nữa...

Thế nhưng, khi nàng gặp nguy hiểm, ta vẫn không khống chế được bản thân mình ——

Đúng vậy, loại tình cảm này, giống như Trình Tiểu Yến lúc trước đối với Tôn Ngạo, là hèn mọn, là thấp kém...

Tư tư ——

Ngay khi ta đang suy nghĩ lung tung, đèn trên hành lang, bỗng nhiên phát ra âm thanh sau đó liên tục chớp tắt.

Lúc sáng, lúc tối...

Ta ngẩng đầu lên,lập tức tóc tai dựng đứng, một loại sợ hãi khó có thể nói thành lời, tràn ngập xâm chiếm...

Có gì đó đang đến! !

Chỉ thấy góc hành lang, mấy người mặc quần áo màu xám, khom lưng, cúi đầu, chậm rãi đi tới.

Họ không có biểu hiện gì, làn da trắng như người giấy, không thèm để ý đến tôi, trực tiếp đi ngang qua bên cạnh tôi.

Một cơn gió lạnh làm cho tôi rùng mình.

Tôi thấy họ đi về hướng phòng ICU.

"Đứng lại, các ngươi muốn làm gì?"

Ta biến sắc, lớn tiếng quát bọn họ.

Bọn họ lập tức quay đầu lại, nhìn ta, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Tiếp theo, bọn họ xoay người, trực tiếp đi xuyên qua cửa phòng icu đang được đóng chặt.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro