Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy một màn này, ta trợn to hai mắt, cả người như bị điện giật, hơn một lúc lâu mới phản ứng lại —— những người này, tất cả đều không phải là người! !

Họ muốn làm gì khi đi vào CPU?

Nghĩ đến trước khi Gia Gia chết, có thứ bẩn thỉu bám vào người cô... Những người này, chẳng lẽ hiện tại cũng muốn đi hại Trình Tiểu Yến sao?

Không, không! Tôi không thể để họ làm điều đó!

Đầu óc tôi nóng lên, không thể chần chừ được nữa, sải bước xông về phía phòng ICU.

Đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn xuất hiện.

Chỉ thấy mấy người áo xám lúc nãy đi vào ICU kia, phảng phất như bị cái gì đó làm kinh động, lại từ bên trong quay trở ra, nét mặt hoảng sợ, ôm đầu chạy trốn, không lâu sau,tất cả liền biến mất.

Tôi sững sờ.

Chuyện gì đang xảy ra ?

Tại sao họ sợ hãi như vậy?

Yodang...

Lúc này, cửa phòng icu mở ra, bác sĩ mặc áo blue trắng, cùng y tá đi ra.

Biểu tình của bọn họ suy sụp, đầy mất mát, lắc đầu, thở dài.

Nhìn thấy vậy, trái tim tôi chùng xuống, gần như cũng tiên đoán được!

Điều mà tôi lo sợ nhất đã xảy ra.

Tuy rằng ngày này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng thời điểm chân chính đến, vẫn làm cho toàn thân ta có loại cảm giác hít thở không thông.

"Đi vào đi, nàng muốn gặp ngươi lần cuối." Bác sĩ đến vỗ vai tôi.

Cơ thể tôi run lên, trái tim băng đầu óc trống rỗng.

Hai chân, giống như dính trên nền nhà, không thể di chuyển.

Cuối cùng, tôi vẫn phải lết vào CPU.

Trình Tiểu Yến nằm trên giường, nhắm chặt mắt, cơ bắp trên mặt, không ngừng co giật, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.

Tôi bước nhanh qua, nắm lấy tay cô, nói với giọng run rẩy: "Tiểu Yến? "

Lòng bàn tay của cô lạnh lẽo, giống như một tảng băng.

Tụa như cảm giác được cái gì đó, nàng cũng nắm lấy tay ta, trong miệng lắp bắp phun ra hai chữ: "Tôn Ngạo? "

Buzz ——

Nghe thấy tiếng gọi của cô ấy, cả người tôi giống như bị dội một ca nước lạnh,toàn thân tê dại.

Tôn Ngạo?

Đến bây giờ, nàng vẫn chỉ nhớ tới nam thần của mình sao?

lòng cảm thấy chua xót, tổn thương.

"Tôn Ngạo, ... Có phải là anh không? "

Cô nói một cách khó khăn.

bàn tay, ngày càng siết chặt.

Tôi hít một hơi thật sâu và nói: "Là anh, anh là Tôn Ngạo." "

Trên mặt của cô, nở ra một nụ cười.

Thành thật mà nói tôi chưa bao giờ thấy cô ấy hạnh phúc như vậy.
Nó thực sự đáng giá.
Một lời nói dối đẹp thì sao?
Nó có thể giúp cho một người đang bị bệnh tật hành hạ, trong thời khắc cuối cùng, có thể không hối tiếc rời đi !

Nhưng sự hy sinh của tôi là gì?

Trình Tiểu Yến nắm lấy tay tôi, thanh âm có chút suy yếu :

"Tôn Ngạo,Em luôn muốn nói với anh, phải, trên thực tế, em không hận anh. "

"Nếu anh có thể cho em... Cho em một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, em chắc chắn sẽ không điều tra anh,em sẽ ... xin lỗi. "

Trình Tiểu Yến nói xong,nghẹn ngào rơi nước mắt.

"Tôn. Tôn Ngạo, anh, anh còn ở đó không? "

"Ta ở đây." Tôi nói.

"Tại...phòng 105, tòa nhà D, trong tủ, có đôi giày mà em đã mua cho anh, anh... Anh luôn nói muốn... có một đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn , em ... Cuối cùng đã mua được nó cho anh, nếu có thời gian anh ... Anh hãy đến lấy nó. "

"Tôn Ngạo, em thật sự hối hận, lúc trước vì sao,lại để mất anh..."

Nói xong lời cuối cùng, Trình Tiểu Yến chìm vào hôn mê.

Tôi chết lặng

Giờ khắc này, ta mới hiểu được cái gì gọi là gần ngay trước mắt mà xa tít chân trời!

Kể từ khi đến tòa nhà D, cuộc sống của tôi rất ảm đạm, chính là cô gái này đã đem đến một chút tinh nghịch , một chút tùy hứng, một chút kiêu ngạo, xâm nhập vào thế giới của tôi,làm cho thế giớ của tôi trở nên nhiều màu sắc và dễ thở hơn.

Không biết từ khi nào, điều mong đợi nhất khi trở lại tòa nhà D là gặp cô ấy.

Ích kỷ một chút nói, từ lúc Trình Tiểu Yến ở tòa nhà D, trong lòng tôi đúng là vui buồn lẫn lộn.

Đúng vậy, tôi quả thật muốn ở chung với cô ấy, kỳ thật cô ấy cũng không phải là người tốt nhất, nhưng tình cảm của con người rất phức tạp không thể đoán biết trước được.

Giờ phút này những lời nói của nàng, tựa như kim, đâm vào da thịt ta, đau muốn sống đi chết lại,tuy nhiên ta vẫn phải kiềm lại để cùng nàng diễn cho hết vở kịch này!

"Ôm tôi, được chứ?"

Trình Tiểu Yến bỗng mơ màng nói.

Tôi gật đầu theo bản năng nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.

Thân thể cô như đã mất đi nhiệt độ, càng gần, càng có thể nhìn thấy rõ ràng những vết loang trên cổ, mặt, trán của cô.

Cô ấy cũng ôm lấy tôi.

Trong giây phút cuối cùng này, có lẽ là hồi quang phản chiếu, khí lực của nàng rất lớn, ôm rất chặt, rất chặt.

Cảm nhận được sự mềm mại trong ngực, một chút cảm xúc cuối cùng, ta biết, cái này căn bản không thuộc về ta.

Cô ấy ở trong trạng thái nửa hôn mê,kéo mặt ta xuống.

Sau đó,hôn lên môi tôi.

Đôi môi lạnh lẽo, không có chút cảm giác!

Tay cô, chậm rãi buông lỏng, sức lực, dường như đã cạn!

"Tiểu Yến?" Ta sắc mặt tái nhợt kêu lên.

Cô mỉm cười.

Nụ cười ngọt ngào.

Sau đó, cô ấy nói một câu khiến tôi không thể kìm được nước mắt nữa:

"Chí Dũng, tôi biết là anh, cám ơn anh..."

Âm thanh ngày càng nhỏ hơn, cho đến khi không còn

Cơ thể của cô gái trong ngực lập tức trở nên nặng nề.

Cơ thể hoàng toàng thả lỏng

Tôi biết, cô ấy đi rồi, mãi mãi...

Tôi chết lặng ôm cô vào giờ phút này thời gian như dừng lại.

Không biết từ lúc nào, ông Hà và một số bệnh nhân bước vào.

Bọn họ thần sắc ảm đạm nhìn ta,không ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn!

Có lẽ một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ như vậy, ngày đó cũng không còn xa

Trình Tiểu Yến đã ngừng hô hấp, yên lặng nằm trong ngực tôi, tựa như đang ngủ.

Tôi nhìn cô ấy, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô nói cho cô biết tôi cảm thấy rất vui vì được ở bên cô trong những giờ phút cuối cùng này.

Tôi mong đợi, cô ấy giống như lần trước "choàng tỉnh dậy",và các bác sĩ hét lên "Chúa ơi, đó là một phép lạ trong lịch sử học"

Đáng tiếc, ước chừng chờ mấy tiếng đồng hồ, kỳ tích vẫn không xuất hiện.

Cuối cùng tôi đưa Trình Tiểu Yến về tòa nhà D.

Ta không cam lòng, không cam lòng nàng cứ như vậy ra đi

Lần trước nàng rõ ràng "sống lại", lần này nhất định cũng có thể!

Ở tầng hầm của tòa nhà D, có một phòng lạnh để chứa xác

Tôi cõng Trình Tiểu Yến, đi tới tầng hầm, đem cô ấy, thật cẩn thận đặt ở trong tủ đông.

"Tiểu Yến, cậu còn có thể tỉnh lại đúng không?"

"Ta tin tưởng, em nhất định sẽ tỉnh lại."

Tôi hôn lên má cô ấy, giọng nói cay đắng.

Không biết có phải ảo giác hay không, Trình Tiểu Yến phảng phất nghe được tiếng gọi của tôi, bàn tay nhỏ bé đang cứng ngắc, tự nhiên co giật một chút.

Tôi bàng hoàng?

Nó thật sự chuyển động?

"Tiểu Yến? Trình Tiểu Yến, em có nghe anh nói không? "

Tôi hét lên một lần nữa.

Một cảnh kinh hoàng xuất hiện!

Một bàn tay của Trình Tiểu Yến nhẹ nhàng co giật một chút, sau đó, chậm rãi nâng lên...

Ta còn chưa kịp cao hứng, bàn tay này, đột nhiên duỗi tới, hung hăng bóp cổ ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro