Gia Gia chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình ở trong lòng phó viện trưởng cùng Chị Tôn, trở thành một kẻ ngốc từ đầu đến cuối,lửa giận bùng lên ,muốn lập tức vọt vào, nhưng nhanh chóng đè nén lại!

Đi vào thì sao, đánh bọn họ một trận?

Sau đó chắc chắn ta sẽ bị mất việc suy cho cùng ta là người bị thiệt thòi nhất?

Bề ngoài bọn họ đang cầu xin ta làm việc ở tòa nhà D, nhưng nói một câu không dễ nghe,ta bây giờ thì sao?cũng không thể bỏ công việc lương cao này?

Bất quá mỗi người có một nỗi khổ riêng , ngay cả khi biết bên trong có cạm bẫy, chông gai, ta cũng không thể rời đi!

Không, tất nhiên là không.

Mẹ vẫn còn nằm trong phòng bệnh, tất cả tiền thuốc men, bệnh viện hầu như đều miễn cho tôi, hơn nữa mỗi tháng còn trả cho tôi mức lương cao như vậy —— trên thực tế, từ ngày đầu tiên đến làm việc, tôi đã lờ mờ đoán được đằng sau thù lao hấp dẫn, nhất định phải có rủi ro cao...

Ta thở ra một hơi, chậm rãi buông tay xuống, quyết định rời khỏi đây trước, chờ liên lạc của chị Tôn

Đi ra khỏi tòa nhà hành chính, tâm tình tốt vừa rồi trong nháy mắt hoàn toàn không còn, ngoại trừ phẫn nộ ra, còn có một bụng nghi hoặc.

Rõ ràng, từ cuộc trò chuyện của họ, chị Tôn và phó viện trưởng phải biết bí mật của toà nhà D- thậm chí, bí mật của 404, họ đều biết.

Tôi không hiểu, sự tồn tại của tôi đối với họ, cuối cùng có thể mang lại tác dụng gì?

Tại sao phó viện trưởng lại nói "Nhờ tôi, ông ấy mới có thể sống được vài ngày yên ổn".

Chẳng lẽ không có ta, sẽ có người tìm hắn gây phiền toái?

Ta vắt óc suy nghĩ, thủy chung nghĩ không ra nguyên nhân, lúc này, điện thoại di động vang lên, là chị Tôn gọi tới.

- Này, Chí Dũng, cậu tìm tôi có chuyện gì? Thanh âm lười biếng của Tôn tỷ vang lên.

Tôi cố ý thăm dò: "Chị Tôn, tôi đã gọi cho chị vài cuộc điện thoại, sao chị không nghe máy? "

"A, vừa mới tỉnh ngủ." Chị Tôn nói.

Trong lòng ta cười lạnh.

Người phụ nữ này,  nói dối thực sự không chớp mắt.

Tôi nói với chị , muốn mời chị đến nhà hàng nhỏ bên cạnh bệnh viện để ăn tối, cảm ơn chị đã giúp đỡ tôi trong thời gian này.

Chị Tôn cười khanh khách, nói khách khí như vậy làm gì.

Nghe tiếng cười của cô ấy, trước kia tôi cảm thấy rất dễ thương và quyến rũ,nhưng hiện tại trong lòng chỉ muốn buồn nôn, nghĩ đến lúc cô ấy và phó viện trưởng làm chuyện kia, có phải cũng dùng tiếng cười này khiêu khích ông ta hay không?

"Phải, chị, có rảnh không?" Ta ra vẻ kiên định, nói.

"Được, bất quá bây giờ còn sớm, chúng ta 12 giờ trưa gặp ,ngươi thấy thế nào?"

Sau khi quyết định, tôi trở lại tòa nhà D nghỉ ngơi một lúc, đợi đến gần mười một giờ, đi tới nhà hàng.

Lúc ngồi ở phòng ăn chờ chị Tôn, trong lòng ta còn đang nghĩ tới những chuyện xấu xa của Chị cùng phó viện trưởng, tuy biết những việc này là chuyện thường tình của con người, nhưng chênh lệch tuổi tác giữa hai người này thật sự quá lớn, ta đánh chết cũng không tin, bọn họ là vì tình yêu mà tới với nhau!

Hơn nữa, phó viện trưởng lớn tuổi như vậy, khẳng định có con cái, nói không chừng con cái cũng bằng tuổi chị Tôn, như vậy, không thấy xấu hổ với người nhà của mình sao?

Ai, đáng tiếc chị Tôn, người xinh đẹp, dáng đẫy đà, thật sự là uổng phí tuổi trẻ.

Không bao lâu sau, chị Tôn đã đến.

cô mặc một chiếc áo cổ chữ V tối màu, phía dưới là một chiếc quần bó sát người nóng bỏng, lúc đi tới, không ít thực khách xung quanh trộm nhìn.

Ta thầm nghĩ khó trách Khổng phó viện trưởng hơn bảy mươi tuổi cũng bị nàng bắt hồn , Tôn tỷ này đúng là một yêu tinh, nếu trẻ hơn bảy tám tuổi, phỏng chừng là tai hoạ cho cánh đàng ông

Chị Tôn thấy ánh mắt ta nhìn thèm khát, sắc mặt có chút xấu hổ, nói: "Ra ngoài vội vàng, chưa kịp thay quần áo. "

"Không có, chị Tôn, trang phục này của chị rất đẹp, đặc biệt gợi cảm." Tôi mỉm cười và nói.

Chị Tôn trừng mắt nhìn tôi và nói: "Cậu là một đứa trẻ chỉ hay nói lung tung . "

"Tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi, cũng không còn trẻ, có thể phân biệt được đẹp và xấu." Tôi mỉm cười nói.

Chị Tôn đặt mông ngồi bên cạnh tôi, hơi thở quyến rũ,nhìn tôi, nói: "Vậy cậu cảm thấy chị đẹp hay xấu? "

Nhìn bộ dáng này của cô ấy, tim tôi đập nhanh hơn, nhưng nghĩ đến hành động của cô ấy trong văn phòng viện trưởng, dục vọng rất nhanh đã biến mất, lúc này cười lạnh nói: "Đẹp, đương nhiên đẹp rồi, hồn của tôi sắp bị chị Tôn câu đi. "

Ta vừa nói, vừa không kiêng nể gì liếc mắt nhìn mông tôn tỷ một cái.

Tôn tỷ nhíu nhíu mày, đứng lên, ngồi đối diện tôi, nói chuyện gì xảy ra với tôi, sao hôm nay dám đùa giở với cô ấy?Đã vậy còn thần thần bí bí ?

- Không dám không dám, chị Tôn, chị là người của phó viện trưởng, sao tôi dám đùa giỡn đây? Ta cười tủm tỉm nói.

Lời này vừa nói, sắc mặt chị nhất thời thay đổi, tay "phanh" một cái vỗ lên bàn, kích động nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? "

"Tôi cũng không nói bậy, buổi sáng tôi cố ý đến tòa nhà hành chính tìm chị, kết quả..." Tôi cố ý nói một nửa, cười im lặng

"Ngươi đều thấy rồi?" Chị Tôn trừng mắt, giọng nói run rẩy.

Ta nói cái gì không nên thấy cũng đã thấy, tuy rằng ta không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không cố ý nhìn.

"Chí Dũng, quan hệ của tôi và Khổng phó viện trưởng, cũng không đơn giản như anh nghĩ..." Chị Tôn bình tĩnh chậm rãi nói, "Còn nữa, ông ấy tuy miệng lưỡi xấu xa, nhưng tuyệt đối không có ác ý. "

"Ai là kẻ ngốc nghếch, ai sống không được bao lâu, như vậy gọi là không có ác ý?" Ta cười lạnh một tiếng, nói.

"Không phải, ngươi nghe ta giải thích..."

"Được rồi, tôi tới tìm chị, chính là muốn thương lượng với chị một chuyện."

Ta ngắt lời chị Tôn, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.

"Cái gì?" Chị Tôn bỗng nhiên có chút khẩn trương, có thể là sợ tôi  chụp lại hình ảnh, bây giờ muốn uy hiếp cô ấy.

Tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi cô ấy tòa nhà D có thể phá hủy được không?

Chị Tôn rất kinh ngạc, nói vì sao lại phá dỡ tòa nhà D?

"Toà nhà D là thủ phạm của tất cả những điều ác, phá hủy nó, có thể làm cho những thứ tà ác đó, tiếp xúc với ánh mặt trời, như vậy sẽ không có người vô tội bị tổn thương nữa." Ta nghiêm túc nói.

Nghe nói như vậy, chị Tôn đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười.

Tôi không hài lòng và hỏi tại sao chị cười!

Cô ấy nói, tôi nghĩ việc phá dỡ tòa nhà D sẽ kết thúc mọi chuyện sao? Không, không có khả năng, nếu làm vậy ngược lại sẽ làm cho những ác linh đó khuếch tán ra toàn bộ bệnh viện, lúc đó sẽ rất nguy hiểm và nằm ngoài tầm kiểm soát.

Tôi bị sốc nói: Ý chị là sao? Có gì trong tòa nhà D?

Chị Tôn bảo tôi đừng quản nhiều như vậy, tóm lại tòa nhà D không thể phá hủy, và hãy ngưng suy nghĩ về điều đó

"Nhưng mà, cứ như vậy mặc kệ sao? Cô có biết gần đây có bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy ra không? Có bao nhiêu bệnh nhân đã bị giết bởi một cái gì đó bẩn thiểu? Ta nắm chặt nắm đấm, kích động quát.

"Làm sao có thể mặc kệ, chúng ta vẫn luôn tìm cách áp chế a." Chị Tôn nói.

"Cách gì?"

"Người gác đêm, chính là dùng để ức chế sự tà ác của tòa nhà D."

Cái gì?

Tôi choáng váng.

Người gác đêm?

"Ngươi cho rằng, đối với người gác đêm vì sao bệnh viện chúng ta lại trả lương cao như vậy, cho đãi ngộ tốt như vậy, ? Tất cả đều là có nguyên nhân của nó không phải bệnh viện làm những việc vô ích..." Chị Tôn nhìn ta, nghiêm trang nói.

Ta trầm ngâm , nói: "Chị nói cho tôi biết, giữa người gác đêm và tòa nhà D, rốt cuộc tồn tại liên hệ như thế nào? "

"Hiện tại  không thể nói cho ngươi biết." Chị Tôn lắc đầu.

"Chị xác định không thể phá dỡ tòa nhà D?" Ta nhìn chằm chằm Chị Tôn hỏi.

"Không phải không tháo, là không thể tháo." Chị Tôn nói.

"Chị nhất định phải đáp ứng ta!" Tôi cắn răng và nói, "Nếu không, tôi sẽ nói ra những gì tôi thấy vào buổi sáng." "

Chị Tôn nhất thời có chút khẩn trương, nói: "cậu... Cậu đã chụp hình sao? "

"Cái này chị cũng không cần biết, hiện tại tôi cho chị hai lựa chọn, phá dỡ tòa nhà D, hoặc là xây mới toà nhà khác, đem toàn bộ bệnh nhân chuyển đến tòa nhà khác, còn toà nhà D cũ thì bỏ trống." Tôi lạnh lùng nói.

"Điều này là không thể, tòa nhà D không thể bỏ trống, nó cần những bệnh nhân." Chị Tôn nói.

"Cần những bệnh nhân đó?" Ý chị là sao? "Sắc mặt ta biến đổi.

Chị Tôn ý thức được mình nói lỡ lời, vội vàng che miệng.

"Nói cho tôi biết?"

- Điền Chí Dũng, cậu xác định muốn cùng ta trở mặt?

Chị Tôn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Đừng quên, mẹ cậu vẫn đang điều trị tại bệnh viện, cậu phơi bày chuyện này ra ánh sáng, bệnh viện cũng không thiệt hại gì... Cùng lắm thì phó viện trưởng và danh dự của tôi bị tổn hại, nhưng còn cậu thì sao? Hậu quả là cậu sẽ mất tất cả,trước mắt là mất đi người mẹ"

Những lời này của cô ấy, như thể bắt được tử huyệt của tôi.

Hồi lâu, tôi đều không thể phản bác.

Phải, tôi có thể chịu cái giá phải trả không?

Đương nhiên không thể, cho dù thanh danh của nàng và Khổng phó viện trưởng bị tổn hại, nhưng ta lại mất đi, cơ hội duy nhất để cứu chữa mẹ.

"Chí Dũng, an tâm làm việc ở tòa nhà D, mọi việc đều sẽ ổn, tin tưởng chị, được chứ?" Chị Tôn đi tới trước mặt ta, tay đặt trên vai ta, ôn nhu nói. "Tiền thuốc men của mẹ cậu, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ được miễn, cậu có yêu cầu gì, cứ đề bạt, chúng ta đều sẽ thỏa mãn cho cậu".

"Vậy bây giờ tôi phải cám ơn chị sao." Ta cười lạnh nói.

"Tùy cậu trào phúng ta như thế nào, sau này, ngươi nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta. Chí Dũng, lấy ảnh ra đi, cậu làm như vậy là vi phạm pháp luật. ", chị Tôn nói.

Ta bỗng nhiên cảm thấy vô lực nói không nên lời, vốn tưởng rằng đã tìm được lợi thế đàm phán với nàng.

Kết quả kết quả, ta đã thất bại ê chề

Tôi ném điện thoại di động của tôi trên bàn, nói, "Tôi không chụp ảnh, không tin chị cứ kiểm tra." "

Chị Tôn không cầm điện thoại, cười nói: "Chí Dũng, chị tin cậu. "

Bữa cơm này, chị Tôn không ăn mà nói có việc đi trước .

Nhìn bóng lưng chị rời đi, ta biết, bắt đầu từ hôm nay, ta cùng chị tuy không đối lập, nhưng dức khoát cũng không trở lại bình thường như lúc trước.

Đóng gói tất cả đồ ăn trên bàn , trở lại tòa nhà D, nhìn thấy cửa 105 mở ra, Trình Tiểu Yến đang ngồi ngẩn người trên giường.

Tôi bước vào nói:anh mang đồ ăn cho em dậy ăn đi

Cô nhìn tôi một cách đờ đẫn, lắc đầu: Không muốn ăn

Tôi nhíu nhíu mày, không nói gì, đi đến bên cạnh, bật đèn lên, Trình Tiểu Yến bỗng nhiên rất sợ hãi, hét lên: Đừng bật đèn!

Dưới ánh đèn, hốc mắt Trình Tiểu Yến lún sâu, sắc mặt tiều tụy đến cực điểm... Trên da,nổi lên những nốt mụn dày đặt, không biết đó là gì, tóc cũng rụng  rất nhiều.

Ta mở to hai mắt, rốt cục hiểu được nguyên nhân mấy ngày nay nàng không muốn ra ngoài...

bất kỳ một cô gái xinh đẹp nào, biến thành bộ dáng như vậy, cũng sẽ không nguyện ý ra ngoài?

Tôi  xin lỗi, nhưng Trình Tiểu Yến nổi điên, khóc lớn, đem gối , chăn, ném về phía tôi, tôi đành phải chạy thoát ra ngoài.

Phanh!

Cánh cửa 105, đóng sầm lại, bên trong là tiếng khóc tê tâm liệt phế của Trình Tiểu Yến.

Trong lòng ta rất buồn phiền, không nghĩ tới trong một thời gian ngắn  không gặp nàng, nay liền biến thành như vậy —— không thể nghi ngờ, đây là dấu hiệu bệnh chuyển biến nặng.

- Chí Dũng, Chí Dũng!

Lúc này, lão Hà bỗng nhiên xuất hiện chạy về phía ta.

Tôi nhìn về phía lão: "Sao lại, hoảng hốt vậy? "

"Gia. Gia Gia được đưa đến phòng cấp cứu, chỉ sợ sắp không qua khỏi! "Lão Hà thở dốc nói.

"Cái gì?" Trái tim ta chùng xuống, "Ngươi, ngươi nói là thật? "

Lão Hà gật đầu, nói buổi sáng khi tôi vừa đi không lâu, Gia Gia vốn đang ở dưới lầu chơi bóng , đột nhiên ôm bụng, ngã trên mặt đất, liên tục kêu đau, mấy bệnh nhân chúng tôi vội vàng đi qua, xoa bụng cho cô ấy, lại cho cô ấy uống thuốc, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả,càng ngày càng đau đến hôn mê bất tỉnh.

Tiếp theo, bọn họ đưa Gia Gia đến phòng cấp cứu của bệnh viện, lúc đầu bác sĩ kia nói cô là bệnh nhân toà nhà D, nên không điều trị, sau đó mọi người phản ứng, cùng nhau náo loạn, lúc này mới bắt đầu cấp cứu —— thật bất hạnh, sau khi cấp cứu xong, bác sĩ nói Gia Gia chỉ có thể sống thêm mấy tiếng đồng hồ.

Lão Hà thở dài, nói: Gia Gia nói muốn gặp ngươi, ta gọi điện thoại cho ngươi, ngươi lại không nghe máy,  ta liền trở về tòa nhà D thử vận khí, cũng may gặp ngươi ở đây, mau đi thăm Gia Gia đi, đây thật sự là lần cuối cùng.

Tôi không nói gì, quay lại và chạy về phía phòng cấp cứu.

Trên đường đi, trong đầu hiện lên những lời nói nụ cười ngây thơ của Gia Gia... Một em bé ngây thơ như vậy sao lại ra đi sớm nhứ thế

Tôi đến phòng cấp cứu, quả nhiên thấy mấy bệnh nhân D đang đứng đó, cãi nhau với bác sĩ

Có người nói, bác sĩ thấy Gia Gia là bệnh nhân của tòa nhà D, cho nên không cố gắng hết sức để cứu người , còn có người nói, bệnh viện này không có y đức, không được tử tế!

Bác sĩ vẻ mặt bất lực giải thích, nói đứa nhỏ bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, có thể sống đến bây giờ,  đã là may mắn lắm rồi...

Nhưng mọi người cảm thấy bác sĩ đang cố gắng bênh vực bệnh viện, xông lên lôi kéo, tính đánh hắn một trận.

Tôi vội vàng xông tới, ngăn cản bọn họ, bệnh nhân nhìn thấy tôi tới, nhao nhao lau nước mắt nói, bác sĩ Điền, anh tới rồi, Gia Gia sắp không được, em ấy nói muốn gặp anh...

"Ta biết rồi, các người không cần ở đây gây chuyện, ta vào đây."

Lòng tôi nặng trĩu, đi đến phòng cấp cứu, đẩy cửa ra.

Trong phòng bệnh, Gia Gia nằm trên giường, nhắm mắt lại, gương mặt nhỏ gầy, hết sức tiều tuỵ.

"Gia Gia?"

Tôi kêu lên một tiếng, Gia Gia không có bất kỳ động tĩnh gì.

Trái tim run lên, chẳng lẽ em đã...

Tôi bước nhanh đến trước mặt Gia Gia, nắm lấy tay em, nghẹn ngào nói: "Gia Gia, thực xin lỗi, chú đến trễ, cháu..."

Đột nhiên, Gia Gia mở mắt ra,

Một nguồn lực, ở tay truyền đến.

Hai tay em, tựa như kìm sắt, bóp lấy tay ta

Ta đau không chịu nổi, muốn rút ra, nhưng khí lực của Gia Gia lại lớn đến kinh người, làm thế nào cũng không rút ra được .

"Người gác đêm, chúng ta rốt cục cũng gặp mặt."

Gia Gia bỗng nhiên quỷ dị cười nói.

Nghe được thanh âm này, cả người ta như bị điện giật, trong nháy mắt cảm thấy choáng váng...

Bởi vì, thanh âm phát ra trong cổ họng Gia Gia, lại là của nam giới......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro