Tự tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được một câu bất thình lình của Gia Gia, tôi quả thực không tin vào tai mình, đột nhiên lùi lại vài bước, cả người tựa như sét đánh toàn thân tê dại.

Vâng, tôi chắc chắn  tôi không nghe nhầm!

Giọng nói của Gia Gia lúc này chính là của một người đàn ông!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao giọng nói của một người đàn ông lại xuất hiện trên người của một cô bé?

Hơn nữa, y còn gọi tôi là "người gác đêm"?

"Người gác đêm, anh đang sợ hãi sao?"

Gia Gia cười khanh khách, thanh âm  khàn khàn, tựa như máy xay thịt phát ra.

Tôi hít một hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào cô bé và nói, "Ngươi là ai?" Ngươi không phải Gia Gia! "

"Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết —— nếu như muốn sống sót, lập tức rời khỏi tòa nhà D, không nên nhúng tay vào vũng bùn này."

"Bởi vì, ngươi sẽ không cứu được ai."

Gia Gia  cười nói, vẻ mặt dữ tợn  căn bản không giống như một cô bé!

Tôi  lấy lại bình tĩnh , biết rằng đây là thứ bẩn ám vào, cắn răng nói: "Làm sao ngươi biết được ta sẽ không cứu được ai"

"Bởi vì, cô bé này là một ví dụ."

Gia Gia vừa nói, vừa đưa tay lên tự, bóp cổ mình, "Nếu như , tôi tự bóp chết mình, anh có thể ngăn cản không? "

"Hoặc là  —— như vậy thì sao?"

Dứt lời, thân thể Gia Gia nằm trên giường bệnh, đột nhiên giống như quả bóng bay , từ từ bay lên ...

Nhìn thấy cảnh này, tôi tròn mắt,cứ tưởng mình đang mơ

Thân thể Gia Gia trôi nổi trên không trung, bắt đầu chậm rãi di chuyển đến bên cửa sổ.

Yodang...

cửa sổ, tự động mở ra.

Gia Gia vẻ mặt cười ngạo nghễ nhìn tôi, nói: "Anh không phải là vị cứu tinh, anh không cứu được Gia Gia, không cứu được bệnh nhân tòa nhà D, thậm chí —— anh ngay cả chính mình cũng không cứu được. "

"Ngươi... Ngươi đang cố làm cái quái gì vậy? "Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm Gia Gia, có một dự cảm không lành sắp xảy ra!

"Nhìn xem, một cô gái nhỏ đã chết  cũng làm cho ngươi sốt ruột,nếu đổi lại người sống thì như thế nào?."

Gia Gia cười to.

cơ thể, từ từ di chuyển ra ngoài cửa sổ ...

Lúc này kẻ ngốc cũng có thể đoán được ý đồ của hắn, sắc mặt tôi đại biến, giống như điên, xông tới, muốn bắt lấy Gia Gia.

- Đừng hòng ngăn cản ta!

Gia Gia đột nhiên ánh mắt lộ ra hung quang, trong cổ họng, phát ra một tiếng rống giận.

đưa tay ra và chỉ vào tôi.

Ngực ta truyền đến một trận công kích, thật giống như dùng búa nện vào!

Ta kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất.

"Tạm biệt, người gác đêm."

Gia Gia khoát tay với tôi, nụ cười  âm lãnh .

Một giây sau, cơ thể của cô bé, tựa như mất đi vật cảng  nhanh chóng rơi xuống...

"Không——"

Ta nằm sấp trên mặt đất, hai tay vươn ra, tuyệt vọng hét lớn.

Cửa phòng bệnh, "phanh" một tiếng mở ra, bệnh nhân, bác sĩ, tất cả đều xông vào, khi bọn họ nhìn thấy giường bệnh trống không, mà cửa sổ mở toang, tất cả đều sững sờ

Cuối cùng, tôi bị cảnh sát bắt đi.

Bị buộc tội cố gắng giết người.

Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn lờ mờ, điều tra viên, hết lần này đến lần khác, tiến hành thẩm vấn tôi.

Tôi trả lời trong vô thức.

những gì đã nói, bây giờ tôi cũng quên.

Làm thế nào được thả ra tôi cũng không nhớ.

Chỉ mơ hồ nhớ , có người cung cấp bằng chứng , chứng minh Gia Gia là tự mình nhảy xuống, không liên quan đến tôi.

"Được rồi, ngươi có thể đi."

Đó là lời nói cuối cùng của điều tra viên!

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta trong sự ngỡ ngàng.

Không có sự thân thiện nào, trong ánh mắt vẫn mang theo cảnh giác nhìn ta.

Tôi biết, anh ta vẫn còn hoài nghi tôi —— tuy Rằng Gia Gia tự sát, nhưng vì sao, khi tôi đi vào mới lựa chọn tự sát?

Vấn đề này, không ai biết, ngay cả tôi cũng không trả lời được ...

......

Lúc ta đi ra khỏi đồn cảnh sát, đã là hơn mười giờ tối, bên ngoài, trời đang mưa lắc rắc!

Ầm ầm!

Tiếng sấm vang rền, từ hướng tây bắc vang lên, bất chợt một cơn mưa lớn ập đến

Người dân trên đường phố, bắt đầu hoảng loạn chạy, tránh mưa.

Tôi thấy một người mẹ, vì không mang áo mưa, đã cởi áo khoác của mình, quấn cho cô con gái nhỏ sau  đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em, chạy đi tìm chỗ trú.

Bộ dáng cô bé, nhắc nhở ta nhớ tới  Gia Gia ...

Ta giống như xác chết biết đi,mặc cho mưa gió vẫn tiếp tục bước tới,quần áo lúc này ướt đẫm nhưng ta vẫn không có cảm giác !

Nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống thành dòng, không thể phân biệt mưa hoặc nước mắt.

Một màn trước khi Gia Gia chết, tựa như một đoạn phim chiếu chậm trước mắt ta.

Ta cứ như vậy đi, đi, đầu óc trống rỗng!

Không biết đi bao lâu trong mưa, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi,dứt khoát nằm lăn trên mặt đất, mặc cho mưa rơi trên người,cư muốn nằm như vậy ngủ một giấc

Sau một thời gian, tiếng mưa dần biến mất.

Mưa đã dừng chưa?

Tôi mở mắt ra và thấy một chiếc ô nhỏ màu hồng, che trước mặt

Một cô gái mặc váy trắng, cầm ô, mái tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió, hai tròng mắt ngấn nước, dung mạo xinh đẹp cuối xuống nhìn ta thương xót.

Cô ấy mỉm cười với tôi.

Tôi há miệng cố gắng hỏi cô ấy là ai, nhưng lời chưa kịp thốt lên.

Người của cô ấy, cũng đã biến mất.

Ta vội vàng đứng lên, nhìn bốn phía, ngoại trừ mặt đất ướt sũng, cùng với người đi đường , căn bản không có bóng dáng cô gái kia.

Đó có phải là ảo giác không?

Trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy mất mát nói không nên lời.

......

Trở lại tòa nhà D, ngoài dự đoán, bệnh nhân chẳng những không ai trách cứ tôi, hoài nghi tôi, ngược lại còn hỏi han tôi ân cần, hỏi tôi đi đâu, sao lại trễ như vậy mới trở về, trên người sao lại ướt đẫm như vậy...

Bọn họ nói, tin tưởng tôi vô tội, tôi là một người tốt, không thể làm chuyện này với Gia Gia.

Sở dĩ Gia Gia tự sát, nhất định là cô biết mình sống không được bao lâu, hơn nữa bệnh càng nặng, tinh thần sinh ra rối loạn, cho nên mới từ cửa sổ nhảy xuống...

Nghe những lời này, trái tim tôi cảm thấy ấm áp, nhưng đồng thời cũng rất bất lực.

Bọn họ căn bản không biết, gia gia không phải tự nguyện mà có một thế lực hắc ám nào đó, thúc đẩy cô bé làm điều đó.

Không cách nào quên những lời hắn nói với tôi —— rốt cuộc hắn là ai, đến tột cùng có âm mưu gì?

Ở cửa phòng 405 mấy bệnh nhân đang ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt đặt một chậu than, một bên lau nước mắt, một bên đốt tiền giấy

Họ là bệnh nhân phòng 415, cùng phòng với Gia Gia

Tâm trạng tôi không được tốt,đi qua, xin một ít tiền giấy, cùng bọn họ đốt cho Gia Gia

-Phanh!

Đột nhiên, chảo lửa bị ai xông tới đạp đổ!

Chúng tôi ngẩng đầu, thấy Tào Phượng Kiều tức giận trừng mắt nhìn chúng tôi, hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát: "Mẹ nó, các ngươi nghĩ mình cao số sao? Tháng cô hồn còn chưa tới đã đốt tiền giấy, còn nữa nơi đây âm khí nặng như vậy, có biết sẽ gây ra hậu quả gì không? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro