Hành động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta bị lão Hà làm cho hoảng sợ, theo bản năng né sang một bên, lão cũng không tiếp tục xông tới, mà là hai tay ôm đầu gối, thở hổn hển.

"Lão Hà, ngươi làm cái gì vậy?" Sắc mặt ta trắng bệch hỏi.

Lão Hà ngẩng đầu, hai mắt lõm sâu đầy tơ máu, hắn khoát tay áo, nói: "Xin lỗi, vừa rồi gặp ác mộng..."

Một cơn ác mộng?

Ngồi xổm trên mặt đất cũng có thể nằm mơ, ta thật sự phục hắn.

Bất quá bộ dáng vừa rồi của lão Hà thật đúng là dọa người, nếu như không  nhận ra hắn, ta cho rằng là có quái vật nào đó đột nhập bệnh viện .

Lão Hà hỏi tôi tìm hắn có chuyện gì?

Tôi kể lại tình huống Tối nay Thái Khôn tới tòa nhà D, bảo ông ta chuẩn bị sẵn sàng.

"Nếu là sớm mấy ngày thì tốt rồi, đáng tiếc ta hiện tại thành như vậy..." Lão Hà cũng không lộ ra bất kỳ vui vẻ nào, mà là nhìn ta chằm chằm, lẩm bẩm.

"Hôm nay ông cảm thấy không khoẻ?" Ta nghi hoặc hỏi.

"Không có... Không sao đâu, 2 giờ tối, hãy bảo anh ta đến tòa nhà D, tôi sẽ sẵn sàng. "Lão Hà lắc đầu, trở về phòng 108.

Nhìn bóng lưng hắn, ta luôn cảm giác lão hà quái dị, tựa hồ có tâm tình gì đó, không muốn nói cho ta biết.

*

Đêm đó, Thái Khôn quả nhiên đến đúng hẹn.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo khẩu trang trên mặt, quấn mình kín mít, đi đến cửa tòa nhà D, nhìn chằm chằm nửa ngày,  không bước vào.

Tôi đi qua và hỏi, tại sao anh ta không vào? Thái Khôn cười gượng , nói một lần nữa trở lại nơi này, cảm giác không quen.

Hắn rốt cục cũng đi vào tòa nhà D, ánh mắt hoảng sợ, nhưng bước chân chậm rãi và dức khoát

"Thật không ngờ, Thái Khôn ta lại trở về cố hương. "

Thái Khôn cảm khái nói.

muốn lên lầu để nhìn xem, tôi nói tuỳ ý anh.

Thái Khôn đi lên lầu hai, đụng thẳng vào người Tào Phượng Kiều đang đi xuống lầu.

"Đồ chó, cậu không có mắt sao, buổi tối ăn mặc như vậy, mẹ nó cậu muốn hù dọa ai?" Tào Phượng Kiều chỉ vào Thái Khôn, hùng hùng hổ hổ.

Thái Khôn bị mắng choáng váng, một câu cũng không trả lời được.

Sau khi Tào Phượng Kiều rời đi, Thái Khôn hỏi tôi: Người phụ nữ này là ai, thật hung dữ.

Ta cười khổ nói: Y tá mới tới, tên là Tào Phượng Kiều, tính tình rất hung bạo, ngươi cũng đừng chọc nàng.

"Tòa nhà D cư nhiên có y tá mới ?" Thái Khôn có chút kinh ngạc, lập tức gật đầu, "Ừm, sau này tôi sẽ chú ý. "

"Sau này?" Ta ngẩn người, không hiểu hắn có ý gì, hỏi"sau này ngươi còn tính toán trường kì chiến đấu"?

Thái Khôn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: Anh điên, thật ra tôi tính toán như vậy, chờ giải quyết xong chuyện tòa nhà D, xem có thể trở về làm người gác đêm hay không —— dù sao vợ tôi cũng nợ một khoảng lớn, nhà cửa phải bán, chúng tôi ở đâu? không có cách nào, tất cả đều vì cuộc sống.

Tôi ngạc nhiên khi nói rằng anh không có ý định bán ngôi nhà chứ ?

"Đương nhiên không bán, sáng nay tên tóc dài kia còn gọi điện thoại cho vợ tôi, nói tiền có thể từ từ trả, không vội —— tôi liền nghĩ, mấy ngày nữa sẽ xin đến tòa nhà D làm việc, rồi trả dần cho bọn họ." Thái Khôn cười ha hả, "Tất cả những chuyện này, hết thảy đều nhờ có anh điên ra mặt"

Tôi không nói gì, thì ra là đối phương kiêng kỵ "danh tiếng" của tôi, không dám bức bách Thái Khôn nữa .

có chút tò mò, anh điên này rốt cuộc là người như thế nào, chẳng lẽ thật sự rất giống tôi?

Thái Khôn và tôi đi dạo khắp nơi, lúc đi tới phòng bệnh 415 tầng bốn, anh ta thò đầu vào phòng, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.

Anh hỏi tôi Gia Gia ở đâu, tôi nói hôm nay Gia Gia không ở phòng bệnh, hình như là đến phòng khám để kiểm tra.

Gia Gia dù sao cũng là bệnh nhân nhỏ tuổi , tương đối đặc thù, cho nên bệnh viện, ít nhiều cho em một chút ưu đãi.

"Em ấy còn sống?"

Thái Khôn thở phào nhẹ nhõm.

"Ừm, tuy rằng em ấy mắc bệnh nan y, bất quá có thể chống đỡ đến bây giờ, có lẽ là ông trời chiếu cố ." Tôi thở dài.

Thái Khôn gật gật đầu, nhẹ nhàng đẩy phòng bệnh 415 ra, đi vào.

Một lát sau, anh ta đi ra với một quả bóng nhỏ trong tay.

"Trước kia khi tôi làm người gác đêm ở đây, thường xuyên cùng Gia Gia chơi bóng , từ sau khi những thứ bẩn thỉu kia quấn lấy tôi, tôi liền lạnh nhạt em ấy." Thái Khôn cười khổ nói, "Thế sự vô thường a, tôi luôn cảm giác, chuyện em ấy chơi bóng với tôi, giống như ngày hôm qua. "

Nói xong, Thái Khôn cầm bóng lên, vỗ vỗ!

Ông ta vừa tâng bóng vừa nhảy múa!

"Bác sĩ Thái, là bác sĩ Thái sao?"

"Thật sự là bác sĩ Thái, anh đã trở lại."

"gần đây em đi đâu, sao bây giờ mới thấy em."

Động tĩnh chơi bóng của Thái Khôn hấp dẫn một số bệnh nhân đi ra xem, bọn họ sau khi phát hiện là Thái Khôn, đều rất kinh ngạc, nhao nhao chào hỏi anh.

"Chú Trương, Chú Lưu, Chị Vương..."

Thái Khôn cười gật đầu chào hỏi mọi người

Nhìn ra được,tình cảm của hắn ở đống D cũng không tệ lắm.

Chờ sau khi bệnh nhân đều trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, Thái Khôn tiếp tục đi về phía trước, anh đi tới cửa 404, ánh mắt lập tức trở nên hoảng sợ đến cực điểm.

Ta chú ý tới hai chân hắn, phảng phất như mọc rễ, nửa ngày cũng không di chuyển được.

Mồ hôi to bằng hạt đậu, theo trán hắn, liên tục rơi xuống.

"Chúng ta đi xuống trước đi." Tôi sợ Thái Khôn sẽ bị ảnh hưởng bởi 404, xuất hiện hành vi tinh thần dị thường gì đó, vội vàng nói.

"Được, được..." Thái Khôn gật đầu, sắc mặt tái nhợt, nhưng chân vẫn không nhúc nhích.

Tôi phải kéo anh ta và buộc anh phải cất bước .

Trở lại lầu một, Thái Khôn run rẩy nói: "Thật sự là không nghĩ tới, 404 trở nên nguy hiểm hơn trước..."

Tôi hỏi anh tại sao?

Thái Khôn nói, khi anh đến cửa 404, nghe thấy bên trong truyền đến rất nhiều tiếng chửi rủa, uy hiếp anh —— thứ bẩn thỉu bên trong, giống như muốn lao ra bất cứ lúc nào, không ngừng đập vào cửa.

Tôi há to miệng nói: "Phải không, tại sao tôi không nghe thấy gì cả?" "

"Bởi vì ngươi không có âm dương nhãn, cũng không có cơ thể âm nhân, tự nhiên không cảm ứng được những thứ này."

Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Lão Hà không biết lúc nào lại đi tới.

"Lão Hà, lâu quá không gặp, ngươi vẫn giống như trước kia, thích nói những lời  huyền ảo này." Thái Khôn nhìn thấy lão Hà, cười khổ nói.

Ta cười nói ngươi cũng sai rồi, lão Hà không phải cố làm huyền ảo, hắn thật sự có bản lĩnh.

"Được rồi, đừng nhiều lời, bắt đầu đi." Lão Hà nói.

"Bắt đầu cái gì?" Thái Khôn hỏi.

"Đương nhiên là thi pháp a." Lão Hà liếc hắn một cái, thản nhiên nói, "Tuy rằng ngươi có âm dương nhãn, đồ bẩn bình thường không làm gì được ngươi, nhưng nơi này chính là tòa nhà D a, nếu như không có bất kỳ biện pháp an toàn nào, ngươi cho rằng ngươi có thể sống qua đêm nay sao? "

"Những thứ bẩn thỉu kia, như hổ rình mồi chờ ngươi trở về." Lão Hà lạnh lùng cười.

Thái Khôn rùng mình một cái, ngậm miệng lại.

Tôi hỏi ông Hà, ông cần anh ta làm gì?

Lão Hà nhìn tôi một cái, nói: Nội dung thi pháp tối nay, gọi là "Hồng tuyến dẫn hồn", chuyện này một mình hắn làm nguy hiểm quá lớn, cần ngươi cũng đến phối hợp.

- Cái gì, ta cũng phải phối hợp? Da đầu tôi có chút tê dại, cái này không có trong dự tính?

"Sợ cái gì, có ta ở đây, các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm —— khụ khụ."

Lão Hà nói xong, ho khan hai tiếng, thần sắc tựa hồ có chút mệt mỏi.

Ông ấy bảo tôi và Thái Khôn đứng sau lưng, sau đó dùng một sợi chỉ màu đỏ, buộc vào ngón trỏ của tôi và Thái Khôn, sau đó dùng Chu Sa, vẽ một đồ án kỳ quái trong lòng bàn tay chúng tôi.

"À, sao trên đầu cậu lại có nhiều máu như vậy?" Lão Hà nhìn Thái Khôn, hỏi.

Thái Khôn ngẩn người, lau trán, quả thật có máu chảy ra, nói: "À, hẳn là hôm qua bị thương, miệng vết thương lại hở ra"

Lão Hà không hé răng, ánh mắt âm trầm trừng mắt nhìn trán Thái Khôn, hô hấp trở nên có chút dồn dập.

Sau đó, ông ta đã thực hiện một hành động khiến tôi và Thái Khôn bất ngờ.

Ông cư nhiên đưa lưỡi liếm lên vết thương có  máu của Thái Khôn,...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro