Thái khôn nhận lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta sớm nhận ra lai lịch của đám người này không tầm thường, từ bề ngoài cùng hành vi mà xem, căn bản không phải là côn đồ bình thường —— nói không chừng, trên người đều cõng không ít án tích, giờ phút này mắt thấy tên tóc dài cầm lấy đao, không chút do dự bổ vào tay Thái Khôn, trong lòng ta nóng như lửa đốt.

Mẹ kiếp, gã khốn này chém thật sao?!

Ta  mạnh mẽ vọt tới, nhấc chân lên, hung hăng đạp vào mông tên tóc dài.

Tên tóc dài không có đề phòng, bị ta đá lảo đảo, thân thể đụng vào sofa, đau đến nỗi kêu lên gừ gừ

Mấy tên côn đồ chấn động, hiển nhiên không ngờ lại đột nhiên có người lao ra, ta không cho bọn họ cơ hội phản ứng, xoay người một đường quyền đánh vào đầu trọc kia.

"Phanh" một tiếng, đầu trọc che đầu, vẻ mặt thống khổ ngã xuống.

Đầu tên này rất cứng , ta lần này, hoàn toàn là địch tổn thương một ngàn, ta cũng bị chấn động tám trăm, thiếu chút nữa tay cũng gãy rời ra.

Xoa xoa tay, ta dự định thừa thắng xông lên, nhưng mà mấy tên côn đồ rốt cục phản ứng lại, từ trên người rút dao ra, hùng hổ vây quanh ta.

Ta híp mắt lại, chậm rãi lui về phía sau, nhanh chóng nắm lấy một cái ô trong góc nhà.

Lao ra cứu người, hoàn toàn là do bốc đồng, không nghĩ tới hậu quả !

Nếu thật sự muốn đánh, lấy thực lực luyện võ vài năm của ta, muốn  đối phó bọn họ, cơ hồ không có khả năng, đã vậy trên tay bọn họ còn có hung khí.

Bất quá hiện tại đã không còn đường lui, ngoại trừ liều mạng một trận, không còn cách nào khác.

Nghĩ đến đây, tôi nắm chặt ô, chuẩn bị tả xung hữu đột!

- Chậm lại!

Tên ông tóc dài đột nhiên hét lên.

Đám côn đồ khó hiểu nhìn về phía hắn.

Tay xoa cái mông bị ta đá, ánh mắt có chút sợ hãi liếc mắt nhìn ta một cái, đi lên nói: "Anh điên, thực xin lỗi, là em mắt vụng về, đắc tội bằng hữu của anh... Tụi em sẽ lập tức đi ngay bây giờ. "

Mấy tên côn đồ kia nghe  xưng hô "Anh Điên" này, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía ta, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.

"Anh điên, thực xin lỗi..." Tên đầu trọc kia cũng đi tới, gật đầu khom lưng xin lỗi tôi.

Sau đó, tên nhân tóc dài hô lên một tiếng cả đám người lập tức kéo nhau vừa đi vừa chạy ra khỏi nhà

Ta đứng tại chỗ, nửa ngày cũng không kịp phản ứng, cả người ngẩn ra như tượng

Cái quái gì vậy?

Ta trở thành một người điên từ khi nào vậy?

Đang chuẩn bị sẵn sàng liều chết một trận, kết quả lại thành ra như vậy?

"Thật không ngờ. Tôi không nghĩ anh lại nổi tiếng đến vậy. "

Thái Khôn vẻ mặt kinh sợ nhìn tôi, thanh âm có chút run rẩy.

Tôi dở khóc dở cười, nói: thực tế, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, đám khốn kiếp này có thể nhận nhầm người —— đúng rồi, họ là ai, vì sao các ngươi lại nợ nhiều tiền như vậy?

Sắc mặt Thái Khôn nhất thời xanh mét, chỉ vào vợ ở một bên mắng: "Còn không phải vợ ta, ra bên ngoài đánh bạc , sau khi thua tìm người của sòng bạc mượn tiền, cô ta căn bản không có đầu óc, những người cho mượn tiền, thật chất là đang giăng bẫy—— hiện tại tốt rồi, không có tiền trả, lãi suất càng ngày càng tăng , mẹ nó, bây giờ người ta tìm tới cửa, nếu không có anh, chỉ sợ tất cả đều đã..."

Nói đến đây, Thái Khôn thật sự không thể nói được nữa, hung hăng trừng mắt nhìn người vợ đang cuối đầu xấu hổ không dám mở miệng!

Tôi nghĩ rằng đó là trường hợp.

Vậy thì khó trách, những người này vừa nhìn đã biết không phải là loại lưu manh bình thường, thì ra, là dân đòi nợ cờ bạc.

May mà bọn họ lầm ta là "anh điên" gì đó, nếu không hiện tại, anh em chỉ sợ cũng là lành ít dữ nhiều.

Thật sự là không thể tưởng tượng được, bà xã của Thái Khôn lại còn có  sở thích này.

Cái thứ cờ bạc này, thật sự là hại mình hại cả nhà...

Tôi hỏi Thái Khôn, vậy hai người định làm gì?

"Còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có cách bán nhà thôi?" Thái Khôn thở dài.

Bà xã Thái Khôn nóng nảy, nói căn nhà này không thể bán, đây là anh dùng mạng đổi lấy.

"Được rồi, không bán nhà, thì ngươi đi bán thân mà thân già nua này của ngươi, đáng giá mấy đồng?" Thái Khôn cười lạnh nói.

Bà xã Thái Khôn lập tức ngậm miệng lại.

Tôi ngạc nhiên nói: "Không phải anh vừa nói, ngôi nhà này là bệnh viện thuê cho anh sao? "

"Cái này... Thật ra tôi đã nói dối họ. "Thái Khôn có chút xấu hổ nói, "Do tôi luyến tiếc căn nhà mới này nên mới nói như vậy, nhưng không ngờ đám người này lại tàn nhẫn như vậy —— a ,hiện tại căn nhà này, không muốn bán cũng phải bán. "

Ta gật đầu, nói: "Sớm trả hết nợ cờ bạc đi, những người này cũng không phải là hiền lành gì. "

"Vâng, Anh nói đúng. Hôm nay nếu không có anh ra tay, vợ chồng chúng ta chỉ sợ đều sẽ gặp nạn,thật sự cám ơn anh. Thái Khôn vẻ mặt cảm kích nói.

Tôi dở khóc dở cười, nói , anh lớn hơn tôi nhiều như vậy, ngàn vạn lần đừng gọi tôi là anh , càng đừng dùng lời kính ngữ gì —— nếu anh thật sự muốn báo đáp tôi, vậy thì phối hợp với tôi, đi tòa nhà D một chuyến.

Sắc mặt Thái Khôn thay đổi, nhỏ giọng nói thầm: "Anh muốn báo đáp sao..."

"Ừ?"

Tôi nhíu mày.

Thái Khôn nhất thời sợ hãi, vội vàng nói: "Được, tối nay tôi sẽ đến tòa nhà D, phần ân tình này, vợ chồng tôi làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp. "

Trong lòng tôi buồn cười, phỏng chừng Thái Khôn còn tưởng rằng tôi là anh điên gì đó, cũng lười giải thích, vừa lúc tương kế tựu kế, chấn chỉnh tên này một chút, liền nói: "Được, anh đưa số điện thoại cho tôi, buổi tối tôi gọi điện thoại cho anh tới —— ngàn vạn lần không nên giở trò , nếu không tôi điên lên, gặp ai cũng chém! "

Thái Khôn vội vàng nói không dám.

Rời khỏi nhà Thái Khôn, tôi nghĩ thầm chuyến này, không ngờ thu hoạch lại lớn như vậy, vốn còn định cùng Thái Khôn lâu dài chiến đấu, kết quả tới một đám đòi nợ, ta vô tình cứu bọn họ, buộc Thái Khôn đến tòa nhà D.

Ai, đây có lẽ là ý trời muốn giúp ta?

Trở lại tòa nhà D, tôi đi xem Trình Tiểu Yến, cửa phòng 105 đóng chặt, phỏng chừng tâm tình cô ấy vẫn không tốt lắm, tôi thở dài, không quấy rầy cô ấy, xoay người chuẩn bị trở về phòng nghỉ.

Ngay sau đó, tôi thấy một người đàn ông ngồi xổm ở góc dưới cầu thang.

Người này ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm, không biết đang lẩm bẩm cái gì... Bởi vì chỗ hắn ngồi xổm bị che khuất, ta không thấy rõ bộ dáng của hắn, nhưng luôn cảm giác, bóng lưng này rất quen thuộc.

Ta đến gần một chút, rốt cục nhận ra, người này là lão Hà.

- Lão Hà, ông ở đây làm gì vậy?

Tôi đi qua và vỗ vai ông ta.

"Giết ngươi!"

Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tái xanh, đôi mắt đỏ như máu hung tợn trừng mắt nhìn ta, trong cổ họng phát ra một tiếng quát giận dữ, hướng ta nhào tới ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro