Đòi nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và lão Hà cả kinh,  nhìn lại, thấy Trình Tiểu Yến không biết từ lúc nào, đi vào.

Cô đứng ở cửa  phòng, một đôi chân thon dài, bị áo bệnh nhân che phủ, thần sắc tiều tuỵ, hai mắt vô thần, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

-Tiểu Yến, chúng ta không có ý gì khác ——"

"Ta cho dù chết, cũng sẽ không trở thành quái  vật tiếp theo."

Trình Tiểu Yến lạnh lùng ném những lời này, xoay người rời đi.

Ta cùng lão Hà nhất thời có chút xấu hổ.

"Quên đi, đừng suy nghĩ nhiều, vừa rồi cũng chỉ là suy đoán của ta. Rất nhiều chuyện, không thể nói trước được, ta là người trời sinh bi quang, lúc nào cũng nghĩ đến phương diện xấu nhất . Lão Hà cười khổ nói.

Tôi gật đầu, im lặng.

Lời nói của Trình Tiểu Yến làm cho lòng tôi rất không thoải mái.

Bởi vì, cho dù cô ấy trở thành cương thi, hay chết vì bệnh, cả hai phương án tôi đều không thể chấp nhận được

Nhưng  cuộc sống, thường chỉ có một hoặc hai lựa chọn, rất ít có ba xuất hiện, nếu tôi không  chấp nhận ? Liệu Tôi có cứu được cô ấy không?

Tôi bây giờ, chỉ sợ bản thân cũng khó giữ được ...

*

Lúc tôi đi đến cửa phòng bệnh của mẹ tôi mới chợt nhớ ra, hiện tại, tôi đã không còn cách nào đến thăm bà —— trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cuối cùng, vì sự an toàn của mẹ, tôi vẫn cắn răng, gọi điện thoại cho chị Tôn.

Nói với cô ấy tình hình hiện tại của tôi, hy vọng cô ấy có thể gửi một người nào đó đến chăm sóc mẹ tôi, về chi phí, có thể được khấu trừ từ tiền lương của tôi.

Chị Tôn không nói hai lời, liền đáp ứng, bảo tôi đừng lo lắng, buổi trưa cô ấy liền phái một người đi qua chăm sóc mẹ tôi, chuyện tiền bạc không phải lo, chị ấy sẽ báo cáo lên bệnh viện, để bệnh viện giúp đỡ, bảo tôi cứ an tâm làm việc ở tòa nhà D là được rồi.

tôi cảm động không nói nên lời, liên tục nói lời cảm ơn với chị Tôn, nhưng đồng thời cũng vô cùng nghi hoặc —— công việc của người gác đêm ở tòa nhà D, vì sao lại quan trọng như vậy đối với bệnh viện?

Bọn họ không tiếc giảm bớt tiền thuốc men cho mẹ, thuê người chăm sóc miễn phí cho bà, thậm chí còn trả lương cao như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Thật khó hiểu!.

Tôi nấp ở cửa một lúc, nhìn vào giường bệnh, người mẹ già nua, cô đơn đang đưa mắt nhìn xung quanh, thỉnh thoảng liếc vào điện thoại di động, sau đó lại nhìn ra cửa sổ, dường như chờ đợi một cái gì đó.

Hẳn là đang chờ ta đến...

Mỗi ngày vào thời điểm này, tôi hay đến.

Bà ấy rất háo hức được gặp tôi, muốn cằn nhằn tôi, muốn hỏi tôi học tập như thế nào, có ăn uống tốt hay không, còn nói về bạn bè ... Bà rất cô đơn nên cần con trai mình làm bạn.

Nước mắt, bất giác chảy xuống, có vài lần nhịn không được muốn đi vào, nhưng cuối cùng ta vẫn kiềm lại ý nghĩ này.

Trước khi vấn đề của bà Trình Tiểu Yến chưa được giải quyết, tôi tuyệt đối không thể hại mẹ...

Cuối cùng nhìn vào mẹ lần cuối , tôi dứt khoát lưng và rời khỏi đây.

Vừa ra khỏi bệnh viện, điện thoại di động liền vang lên, là mẹ gọi tới, bà hỏi tôi, sao còn chưa tới, nói tối hôm qua mơ thấy tôi muốn rời khỏi bà trong lòng hiện nay đang lo lắng, muốn được nhìn thấy tôi thì bà mới an tâm!

Tay cầm điện thoại di động, run lên.

Cảm thấy tim mình đau như bị dao cắt!.

Trước kia mỗi ngày đều ngóng hết giờ tan ca sẽ chạy đi thăm mẹ một chút, sau đó trở về tòa nhà D, cùng Trình Tiểu Yến nói chuyện vui cười .

Nhưng bây giờ, tất cả đều thay đổi...

"Mẹ, con... Ngày mai con có thể không đến gặp mẹ. "Ta cố hết sức  làm cho thanh âm của mình có vẻ bình thường một chút, nhưng cổ họng cứ run lên, như muốn phản bội ta.

mẹ có vẻ rất lo lắng, hỏi : "Chí Dũng, con làm sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" "

Tôi không muốn bà lo lắng, nói dối rằng bây giờ ở lớp học rất căng thẳng, tôi quyết định tạm thời ở lại trường cho đến hết học kì này. nên trước mắt sẽ không đến bệnh viện thường xuyên được .

Mẹ nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nói rất vui vì tôi học tập chăm chỉ, bà ở đây cũng không có vấn đề gì, tôi cứ yên tâm ở trường, và dặn dò tôi nhớ chăm sóc bản thân giữ gìn sức khoẻ đừng có học khuya quá!.

Tôi hứa với bà, sau dặn dò mẹ,nói bệnh viện đã tìm cho mẹ một người chăm sóc mới, mẹ cố gắng ăn ngủ cho thật tốt , kết thúc học kì, tôi sẽ đến thăm.

Cúp điện thoại,một việc quang trọng coi như giải quyết xong!.

Ta suy sụp ngồi trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy, người thoáng cái thoải mái hơn rất nhiều, nhưng tựa hồ, cũng mất đi một cái gì đó.

Thật mệt mỏi muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó cái gì cũng mặc kệ...

Không, bây giờ không phải là thời gian suy sụp!

Tôi tát mình một cái

Chuyện của tòa nhà D còn chưa giải quyết xong, uy hiếp của bà nội Trình Tiểu Yến vẫn còn, hiện tại còn chưa thể nghỉ ngơi.

Tôi suy nghĩ một lát, điểm mấu chốt trước mắt có thể soáy vào, chỉ còn lại Thái Khôn.

Mặc dù lần trước thái độ của anh ta kiên quyết, không có ý định nhúng tay vào chuyện của tòa nhà D, nhưng tôi cũng không có ý định buông tha.

Cùng lắm thì, sau này mỗi ngày đều đến nhà hắn náo loạn, cũng không tin tên này có thể cầm cự được lâu!

Nghĩ đến đây, tôi ra khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi rồi đến nhà Thái Khôn.

*

Lại một lần nữa đến nhà Thái Khôn, còn chưa đợi tôi gõ cửa, đã nhìn thấy mấy người đứng ở cửa, ầm ĩ.

Loáng thoáng bên tai "nhanh chóng trả lại tiền, không trả lại tiền thì bán vợ của ngươi", "đốt nhà của nó", "giết cả gia đình " và.....

một người lấy sơn ra, hắt liên tục vào cửa, mấy người khác dùng gậy sắt trên tay, dùng sức đập vào cửa.

Tôi có chút kinh ngạc, Thái Khôn này, chẳng lẽ là nợ nần cho vay nặng lãi, bị người ta tìm tới cửa?

Theo lý thuyết, xã hội hiện tại, cho dù là vay nặng lãi đòi nợ, cũng rất ít người dám làm càn như vậy, vừa đập cửa vừa hắt sơn —— nhưng mấy người này, cho tôi cảm giác rất không tầm thường, mắt lộ ra hung quang, cánh tay trên người, trên cổ, đều có hình xăm, cảm giác không giống côn đồ bình thường.

Bọn họ đập cửa nửa ngày, thấy cửa vẫn không mở, mất kiên nhẫn, một người lấy chai xăng ra, mở nắp, tưới lên cửa nhà, tiếp theo lấy ra một cái bật lửa, cười lạnh: "Còn không ra? Ta sẽ thiêu chết cả nhà ngươi! "

Cánh cửa lập tức mở ra, vợ Thái Khôn xuất hiện hoảng sợ nói: "Đừng phóng hỏa! "

- "Mẹ kiếp, sao không trốn! "Một tay đầu trọc vọt tới, túm tóc bà xã Thái Khôn, kéo cô ra, vung tay một cái tát vào mặt.

Bật lửa văng vào cửa nhưng không bốc cháy, hóa ra đây không phải là xăng, chỉ là nước bình thường.

Mấy tên côn đồ vây quanh bà xã Thái Khôn, miệng hùng hùng hổ hổ, thỉnh thoảng đá cô vài cước, tát mấy cái.

- Mẹ  các ngươi, thả vợ ta ra!

Trong nhà truyền đến một tiếng rống giận, tiếp theo, ta nhìn thấy Thái Khôn cầm theo hai thanh đao, sát khí đằng đằng vọt tới, nhưng còn chưa tới gần, đã bị hai tên côn đồ một quyền một cước đánh xấp mặt.

Kết quả không cần phải nói, hai vợ chồng này, bị đánh đập một trận thật là thê thảm.

"Khi nào trả lại tiền?" tên tóc dài cầm đầu lạnh lùng nói.

Vợ Thái Khôn khóc nức nở, nói cho cô thêm một chút thời gian, sẽ thu xếp trả tiền.

Người đàn ông tóc dài vung một cái tát như trời giáng, mắng:  thời gian? Ta đã cho các ngươi bao lâu rồi?

- Nếu không, các ông cứ đem hết đồ đạt trong nhà đi? Vợ Thái Khôn che mặt, run rẩy nói.

Tên tóc dài cười lạnh, nói chỉ có những thứ sắt vụn rách nát, lấy đi toàn bộ, cũng chưa đủ 10 ngàn đô, các ngươi  là nợ ta năm mươi ngàn, hiện tại lãi suất tăng gấp đôi, tổng cộng một trăm ngàn, ngươi định trả như thế nào?

Không đợi vợ Thái Khôn mở miệng, Thái Khôn liền lồng lên, quát: Mẹ nó sao bà lại nợ nhiều tiền như vậy?

Vợ Thái Khôn không lên tiếng, liên tục khóc.

"Nhà này cũng không tệ lắm." Đầu trọc bỗng nhiên nói một câu.

Thái Khôn sao lại không hiểu ý tứ của hắn, cười khổ nói: Đại ca, căn nhà này nếu có thể bán, tôi khẳng định đã sớm bán trả nợ cho anh —— vấn đề , đây là nhà bệnh viện thuê cho chúng tôi ở, chúng tôi làm sao bán được a.

"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Nhà cửa không thể bán, lại không có tiền, chẳng lẽ ngươi muốn ăn quỵt chúng ta sao? " Đầu trọc tức giận mắng.

"Có thể cho chúng tôi một chút thời gian được không?" Thái Khôn cẩn thận hỏi.

"Bao lâu?"

"Một năm... Ồ không, nửa năm là tốt rồi. "

Nghe nói như vậy, sắc mặt mấy tên côn đồ nhất thời trầm xuống.

Tròng mắt đầu trọc đảo vài vòng, bỗng nhiên đi tới trước mặt vợ Thái Khôn, túm lấy cô, nắm cằm cô, nhe răng cười nói: "Cô em này tuy rằng lớn tuổi một chút, nhưng bộ dạng còn rất ngon lành, về khoảng kia kỹ thuật chắc cũng không tệ.....để cô ấy đến hộp đêm của chúng tôi làm việc, phỏng chừng không bao lâu nữa, có thể trả hết nợ. "

"Ừm, nhìn kĩ cũng không tệ" Tên tóc dài cười dâm đảng gật đầu.

Đầu trọc cười hắc hắc, ôm chặt vợ Thái Khôn vào lòng,  cười nói: "Trước khi qua hộp đêm, phải để tôi kiểm tra hàng hóa trước, xem kỹ thuật của cô ấy có thật sự tốt hay không! "

Dứt lời, không để ý đến vợ Thái khôn đang giãy dụa , liền đưa tay muốn lột quần áo của cô.

"Tôi... Tôi sẽ giết anh! "

Nhìn thấy cảnh này, mặt Thái Khôn nhất thời đỏ lên,hai tròng mắt muốn nứt ra vọt tới, nhưng còn chưa tới gần đầu trọc, đã bị mấy tên côn đồ túm lấy nện cho một trận đau đớn.

"Ta đã thay đổi suy nghĩ của mình." Tên tóc dài bỗng nhiên lạnh lùng nói, " vợ ngươi,chắc chắn chúng ta sẽ đem đi nhưng trước khi đi ta sẽ lấy một bàng tay của ngươi để cảnh cáo"

Nói xong, tên tóc dài từ trên người lấy ra một thanh đao sắc bén, ấn tay Thái Khôn, hung hăng chém xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro