Lưu Bân kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buzz ——

Nghe nói như vậy, máu cả người ta phảng phất như đông lại, tim đập thình thịch...

Y tá?

Anh ta nói... Y tá?

Lưu Bân biến sắc, đi đến mặt tôi, nhỏ giọng nói: Chí Dũng, cô y tá mà anh ta nói, chẳng lẽ là...

"Ta, ta không biết, ta không biết..."

Ta có chút căn thẳng, thanh âm run.

Trong đầu, không tự chủ được nhớ lại y tá kia, nhìn ta khàn giọng cười lạnh: Ngươi chết chắc rồi! Anh chết chắc rồi!

Có thể là sợ tôi ảnh hưởng đến cảm xúc của bệnh nhân, Lưu Bân kéo tôi ra khỏi phòng bệnh, bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, ở bệnh viện, chuyện kỳ lạ gì cũng có... Hơn nữa, đây có thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Trùng hợp ngẫu nhiên?

Không, không đúng, phải không?

Tôi rơi vào im lặng và không thể nói một lời.

Lưu Bân cho tôi một điếu thuốc, tôi ngay lập tức châm lửa, chỉ cần hít một hơi, đột nhiên nghĩ ra tôi soay lại hỏi: Anh Lưu, tòa nhà D có camera giám sát không?

"Anh muốn làm gì?" Lưu Bân nhíu mày nhìn về phía tôi.

"Kiểm tra, xem tối hôm qua rốt cuộc là ai vào phòng 305."

Thấy Lưu Bân không nói lời nào, tôi hơi nóng nảy, lớn tiếng hét lên: Đây có lẽ là một vụ giết người!

Có lẽ là hai chữ mưu sát đánh thức Lưu Bân, thân thể hắn run lên, gật gật đầu, bảo ta đi theo hắn.

Lưu Bân đưa tôi đi thang máy và đi lên tầng một.

Tầng này rất tối, Lưu Bân mò mẫm nửa ngày, mới tìm được công tắc, xem ra hắn rất ít khi tới nơi này.

Tôi theo anh ta đến một căn phòng giống như một nhà kho.

Trong phòng có rất nhiều thiết bị y tế bị bỏ hoang, không khí ảm đạm, dường như không có không khí lưu thông .
Anh đi tới trước một màn hình cũ nát, bật công tắc màn hình, điều chỉnh thời gian đến sau 12 giờ tối qua.

Chúng tôi xem xét trước và sau thời gian nghi vấn, không có gì bất thường, bởi vì camera được đặt bên ngoài hành lang, không thể nhìn thấy tình hình trong phòng bệnh, nhưng từ 12 giờ, thực sự không có bất kỳ người nào vào phòng bệnh 305.

Thật kỳ lạ.

Nếu không có ai vào 305, tại sao bệnh nhân đó lại một mực khẳng định, là y tá bóp cổ bạn cùng phòng của anh ta?

Lưu Bân có thể nhìn ra suy nghĩ của tôi, không cho là đúng cười cười: "Người bệnh nhân nói thấy cô y tá đó họ Tiền, chúng tôi đều gọi anh ta là ông chủ tiền, trước kia là một ông trùm sở hữu tài sản mấy trăm triệu, sau đó phá sản, người liền trở nên điên khùng, anh đi tin lời hắn, không khác gì tin một người điên. "

"Nhưng mà,  y tá tôi thấy ở 404 hôm qua giải thích như thế nào?" Tôi nói.

Lưu Bân không kiên nhẫn nói: Tôi đã nói rất nhiều lần, đó  là anh nhìn nhầm ... Cánh cửa 404 chưa bao giờ mở ra, và tôi đã ở bên cạnh anh, và chứng kiến cánh cửa đã không mở ra.

Lời nói của anh ta làm cho tôi không thể nói được lời nào và cũng không thể biện minh được

Trong thực tế, cửa 404 thực sự đóng lại.

Bất quá cảnh tượng kia quá mức chân thật, chân thật đến mức ta không cách nào phân biệt được, rốt cuộc là thật hay giả.

Thậm chí, tôi còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên mặt  y tá...

*

Mãi đến hơn 9 giờ, bệnh viện mới cử người đến tòa nhà D.

Nguyên nhân cái chết của nạn nhân nhanh chóng được xác nhận - một cơn đau tim.

Không ai coi trọng, các bác sĩ lạnh như băng đến, lạnh như băng đi, giống như cái chết bất quá chỉ là uống một ngụm nước, thở ra một hơi.

Tôi luôn nghĩ rằng nó không đơn giản như vậy.

Bộ dáng bệnh nhân kia chết đi, tựa như giằng co, trong đầu ta không ngừng hiện ra...

Hắn là sợ hãi như vậy, vặn vẹo như vậy...
Ta cơ hồ kết luận, hắn trước khi chết nhất định nhìn thấy cái gì rất khủng khiếp...

Chỉ là, hắn rốt cuộc thấy cái gì?

Sau khi đưa bữa sáng cho mẹ tôi, tôi về nhà để rửa mặt, nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, sau đó đi học.

Đừng hiểu lầm, tôi không phải là đột nhiên "thông suốt", nhưng mẹ tôi dặn dò, tôi phải có được giấy chứng nhận tốt nghiệp, nếu vắng mặt quá nhiều lần, sẽ không lấy được tín chỉ.việc đó đồng nghĩa là không được cấp bằng

*

Tôi tính ngủ một giờ, kết quả là khi thức dậy đã gần ba giờ chiều.

Đến lớp học, bên trong ồn ào, học sinh chơi điện thoại di động, chơi bài, trò chuyện, ăn vặt , giáo viên ở bục giảng nước bọt tung bay, phía dưới số người thực sự nghe giảng  không có nhiều.

Tôi trực tiếp đi đến chỗ ngồi của mình, khi đi ngang qua giáo viên, mơ hồ nghe thấy ông ta thấp giọng mắng một câu" Rác rưởi, nhất định không có tiền đồ. "

Tôi mỉm cười tự giễu, không quan tâm.

Dù sao trong mắt những giáo viên này, học sinh của trường này,hầu như có mấy ai không phải rác rưởi?

Trở lại chỗ ngồi  có chút mệt mỏi, tôi chuẩn bị tiếp tục ngủ một chút, vừa mới nằm sấp xuống, đã bị Trình Tiểu Yến cùng bàn chọc vào cánh tay ta

"Làm gì?" Ta cau mày hỏi.

"Tối qua anh đã đi đâu vậy? Thật là vô tâm ! Trình Tiểu Yến cười hì hì hỏi.

Tôi phớt lờ cô ấy và tiếp tục ngủ.

Trình Tiểu Yến hừ một tiếng, mắng: Người đầu gỗ, chỉ biết ngủ.

Nói đến Trình Tiểu Yến ngồi cùng bàn này, trong lớp chúng ta xem như một  mỹ nhân, da trắng xinh đẹp, ngực to mông vểnh,  tính cách sôi nổi , hơn nữa cùng các bạn lớp khác quan hệ không rõ ràng, tuy rằng không ít nam sinh thầm mến nàng, nhưng phần lớn đều là không dám lên tiếng

Tôi ở trong lớp, thuộc loại độc hành , không thích nói chuyện, không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, bằng hữu ngoại trừ Trần Vĩ, trên cơ bản không tìm được người thứ hai.

Sau giờ học, Trần Vĩ tìm đến tôi, quan tâm nói: Chí Dũng, bệnh của mẹ anh thế nào rồi?

Ta thở dài, nói , có thể chống đỡ được ngày nào hay ngày đó đi

Trần Vĩ lấy ra gói bọc bên ngoài là tờ báo nhét vào tay tôi, nói: Cầm lấy đi tuy không đáng là bao nhưng...,

Tôi sửng sốt, tự nhiên rõ ràng trong tờ báo là gì, vội vàng lắc đầu nói: Không cần, tôi tự lo được .

"Cứ cầm đi! Bệnh của dì tôi cũng biết rõ ràng rồi , nếu cậu từ chối , về sau chúng ta cũng đừng làm huynh đệ nữa! Trần Vĩ bực bội nói.

"Được, vậy ta nhận lấy." Ta cười nói, trong lòng ấm áp, có loại cảm động nói không nên lời.

Tình bạn giữa các chàng trai là như vậy, một hành động đơn giản, không cần phải nói chuyện vô nghĩa quá nhiều, tất cả mọi người hiểu nhau trong trái tim là tốt.

*

Về nhà nấu cơm, đem đến bệnh viện cho mẹ, mẹ vẫn như bình thường, luôn cằn nhằn.

Nào là ở trường  học tập như thế nào, có đánh nhau với bạn học hay không, thân thể như thế nào, sắc mặt lại tiều tụy ...

Trước kia tôi rất phiền mẹ tôi cằn nhằn , nghe không được vài câu liền không kiên nhẫn ngắt lời, hiện tại mẹ nằm ở đây,  nghĩ sau này muốn nghe lải nhải như vậy liệu có được hay không, trong lòng khó hiểu, giống như đổi tính, ngồi ở bên giường bệnh, cùng bà trò chuyện hơn hai tiếng đồng hồ.

Lúc 8 giờ, tôi đến tòa nhà D đúng giờ.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, vừa đi vào tòa nhà D, tôi liền cảm thấy cả người nổi da gà

Lúc đầu, tôi cũng không quá quan tâm, nghĩ rằng nhiệt độ điều hòa không khí bật quá thấp.

Thẳng đến sau này mới biết, căn bản không phải là như vậy...

Tôi đi vào phòng nghỉ và thấy chị Tôn cũng ở đó.

"Tới đây, Chí Dũng." Chị Tôn đang chơi điện thoại di động, thấy tôi đi vào ngẩng đầu cười.

"Tôn tỷ." Tôi gật đầu với cô ấy.

"Thế nào, công việc có quen chưa ?"

"Cũng được."

Ta bỗng nhiên nghĩ tới chuyện tối hôm qua ở phòng 305, liền nói ra những nghi ngờ trong lòng cho Tôn Tỉ biết.

Chị Tôn nghe xong, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên, nở nụ cười cứng ngắt , nói hẳn là trùng hợp, đi làm ở nơi áp lực như toà nhà D, tinh thần ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng một chút, đừng nghĩ quá nhiều.

Tôi muốn hỏi tiếp , nhưng cô ấy đã kiếm một lý do rồi rời đi.

Hơn 9 giờ.

Lưu Bân vẫn chưa đến làm việc.

Loại nhân viên cũ này, Tôn tỷ còn không có biện pháp với hắn, ta tự nhiên cũng sẽ dám không đụng vào.

Ở không đến nhàm chán, tôi đi dạo một vòng ở tầng bốn, lúc trở lại phòng nghỉ, nhìn thấy Lưu Bân đã tới

- Anh Lưu , đến rồi?

Tôi chào hỏi với một nụ cười và ném cho anh ta một điếu thuốc.

Anh ta không để ý đến tôi, ngồi trên ghế sofa, chăm chú nhìn vào TV.

Tôi liếc nhìn tv.

Quả nhiên, lại đang xem trận đấu bóng đá.

Tình yêu của anh chàng này đối với việc xem bóng đã đến một mức độ điên rồ, tôi đoán rằng ngay cả khi trận động đất xảy ra, anh ta sẽ ngồi ở đây để xem trận đấu.

......

Lúc này, TV không biết bị gì, đang phát trận bóng, bỗng nhiên mất hình, trên màn hình biến thành những bông tuyết màu trắng li ti

Ta thầm nghĩ Lưu Bân nhất định sẽ giậm chân mắng to.

Ngoài dự đoán chính là, anh vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích, tròng mắt nhìn chằm chằm màn hình, bộ dáng chăm chú, giống như TV vẫn đang hoạt động bình thường .

Tôi mở to mắt và nói: Anh Lưu , TV đã như thế này, anh vẫn xem được ?

Anh ta phớt lờ tôi.

Thêm hai phút nữa.

Tôi không nhịn được nữa, đi tới trước mặt Lưu Bân, phất phất tay: Anh Lưu, anh không sao chứ?

Lưu Bân mờ mịt ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn tôi một cái, nói: Làm sao Chí Dũng?

"TV bị hỏng, anh không thấy sao?"

"À."

Lưu Bân ngơ ngác đứng lên.

Tôi nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy Lưu Bân tối nay, có chút cổ quái.

"Đi tuần tra đi."

Lưu Bân nói.

Tôi theo anh ta ra khỏi cửa.

Từ tầng một tuần tra đến tầng hai, giữa chừng Lưu Bân bỗng nhiên ôm bụng, lộ ra thái độ đau đớn: Bụng tôi hơi đau, anh đi cùng tôi tới nhà  vệ sinh đi.

Ta để cho hắn tự đi, hắn sống chết không chịu, nói sợ ma không dám đi

Tôi  cười anh ta, nói anh đã làm ở đây lâu như vậy mà không dám đi vệ sinh một mình?

Hắn ôm bụng, liên tục lắc đầu.

Tôi không thể làm gì khác hơn là đi theo anh ta vào nhà vệ sinh.

Lưu Bân bảo tôi ở đây chờ hắn, sau đó khẩn cấp đi vào phòng toilet.

Sau khoảng hai phút, điện thoại di động của tôi đột nhiên đổ chuông.

Vừa nhìn thấy số Anh Lưu gọi

Tôi vừa tức giận vừa buồn cười nói vọng vào toilet: Anh Lưu, lá gan của anh cũng quá nhỏ,  tôi đứng gần như vậy, còn gọi điện thoại?

Không có âm thanh trong phòng toilet

Tôi nhấn cuộc gọi.

"Chí Dũng sao, tôi là anh Lưu đây, đêm nay có chút việc, phỏng chừng không tới được, anh ở tòa nhà D chú ý một chút, đừng chạy loạn khắp nơi, nhất là phòng bệnh 404, ngàn vạn lần không nên mở ra..."

Trong điện thoại, truyền đến thanh âm quen thuộc của Lưu Bân.

Tôi nắm tay điện thoại di động, run rẩy.

Sau lưng, phảng phất như có một luồng gió âm thổi tới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro