Y tá kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta mở to hai mắt, cả người lông tơ trong nháy mắt dựng thẳng lên, cơ hồ muốn kêu thành tiếng.

- Chí Dũng, ngươi làm gì ở đó?

Một thanh âm chợt vang lên sau lưng.

Là Lưu Bân đang tới.

"Anh Lưu, Ri... Có ai đó trong phòng! "

Tôi run rẩy chỉ vào 404 và nói.

"Anh điên không?, cửa 404 vẫn luôn đóng lại, làm sao có thể có người!"

Lưu Bân tức giận nói.

Ta đang muốn lý giải, bỗng nhiên nhìn kỹ, cửa phòng 404, cư nhiên lại đang đóng .

Trên cửa, là một cái khóa cũ kỹ.

Dường như căn bản là chưa từng mở ra.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ảo giác?

Đầu tôi hơi tê dại, vội vàng giải thích: không thể, tôi vừa rõ ràng ...

"Được rồi, chúng ta đi xuống đi."

Lưu Bân ngắt lời tôi, kéo tôi xuống dưới lầu.

Hắn biểu tình nghiêm túc, thần sắc lộ ra vài phần kích động.

Biểu hiện rất giống với chị Tôn trước đó!

Loại phản ứng này, làm cho ta càng thêm tò mò.

Tại sao tất cả họ đều sợ 404 như vậy?

Có gì trong đó vậy?
trở lại phòng nghỉ, Lúc này Lưu Bân mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn tôi, đặc biệt dọa người.

"Anh Lưu, anh đừng nhìn tôi như vậy, làm cho tôi cảm thấy khó chịu, chỉ cần đánh tôi một trận là được rồi." Ta cười khổ một tiếng, nói.

Lưu Bân vừa tức giận vừa buồn cười, nói: Chí Dũng à, anh biết tại sao tôi tức giận không?

"Không biết." Tôi lắc đầu.
Lưu Bân hừ một tiếng: "Ta cũng không tin Tôn tỷ chưa từng nói qua bốn quy định kia. "

Ta biết không thể gạt được hắn, nhịn không được hỏi, bốn quy định kia rốt cuộc là có ý gì, nhất là phòng bệnh 404, bên trong đến tột cùng cất giấu điều bí ẩn gì?

- Dừng lại! Lưu Bân vung tay lên, ngữ khí ngưng trọng nói, "Có một số việc, không nên hỏi , ngàn vạn lần đừng hỏi . Nếu không bạn sẽ hối tiếc. "

Hối tiếc?

Có lẽ, nhưng bây giờ trái tim tôi tò mò hơn.

Lưu Bân hỏi tôi tại sao tôi đứng ở cổng 404 lúc bây giờ.

Tôi nói: Anh Lưu, tôi nói thật có thể anh không tin.

"Ngươi nói đi."

"Tôi vừa thấy một nữ y tá ở 404..."

Tôi đã kể lại những gì tôi thấy trước đó cho Lưu Bân nghe

Lưu Bân nghe xong sắc mặt trở nên âm tình bất định, run rẩy rút ra một điếu thuốc, đặt ở trong miệng, nửa ngày nói không nên lời.

- Lưu ca, anh cảm thấy đây có phải là tôi  hoa mắt không? Tôi hỏi.

"Ứng... Lẽ ra. "Lưu Bân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Tóm lại, sau này đừng đứng ở cửa 404. "

Tôi không hé răng, luôn cảm thấy anh ta có chuyện gì đó vẫn còn giấu tôi.

Không, không riêng gì anh ta, chị Tôn khẳng định cũng biết cái gì.

"Chí Dũng ta nói cho ngươi biết, ở nơi như bệnh viện này, bởi vì mỗi ngày đều có người chết, cho nên khó tránh khỏi có chút tà môn. Nhưng tà môn nhất, là thuộc về tòa nhà D của chúng ta. "Lưu Bân hít một hơi thuốc, nhìn tôi nghiêm túc nói, "Nếu đã lựa chọn đi làm trong hoàn cảnh đặc thù này, lòng hiếu kỳ, nên thu lại, trước kia có một đồng nghiệp canh đêm, cũng bởi vì giống như anh, kết quả liền xảy ra chuyện. "

"Xảy ra chuyện?" Trong lòng ta cả kinh, "Hắn bị sao vậy? "

"Chết rồi." Lưu Bân thản nhiên nói.

Tôi hết sức sững sờ!.

Chỉ vì tò mò, vì vậy anh ta đã chết?

Nơi này, bất quá chỉ là phòng bệnh lớn hơn một chút, sao lại nguy hiểm như vậy ??

Có lẽ nhìn ra lo lắng của tôi, Lưu Bân nhếch miệng cười: "Anh cũng đừng quá khẩn trương, chỉ cần nhớ kỹ bốn quy định kia, bình thường đều không có việc gì —— cậu xem, tôi ở đây làm lâu như vậy, không phải vẫn tốt sao? "

Ta thầm nghĩ đó đúng.

Đã đến đây làm thì phải tuân thủ

Chỉ bằng một tháng lương năm ngàn đồng, cho dù có quỷ dị đến đâu, ta cũng phải cắn răng chịu đựng.

Tôi đem giường, chăn, toàn bộ chuẩn bị xong, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn đầu giường Lưu Bân, phía trên đặt rất nhiều bình nước màu vàng, có hơn mười bình đủ hình dạng,tôi cười nói: "Anh Lưu, anh rất thích uống trà à. "

"Không thích, tốn tiền, còn khó uống." Lưu Bân lắc đầu.

Tôi nghi ngờ, nói không thích, sau anh vẫn dự trữ rất nhiều?

"Tiện lợi." Lưu Bân nói.

Ta giật mình, lúc này mới phát hiện, nước trong mỗi cái màu vàng vàng đó thật ra là nước tiểu.

Vứt đi!

Ta che miệng, trong dạ dày nôn nao một trận nghiêng trời lệch đất.

Suýt nữa nôn ra.

- Anh Lưu, ngươi cũng quá lười đi, nhà vệ sinh cách đây cũng không xa!

Ta ghê tởm nói.

Lưu Bân mặt dày cười nói: "Chí Dũng, ngươi đừng nói ta, về sau a, ngươi khẳng định cũng giống như ta. "

"Đi, ta sẽ không giống ngươi." Tôi  tức giận trả lời

Lưu Bân cười hắc hắc, cũng không giải thích, thúc giục tôi sắp hai giờ, vội vàng đi WC, qua thời gian này, hoặc là nhịn, hoặc là dùng bình chứa!

Ta đang muốn hỏi hắn, nhưng nghĩ đến hắn phỏng chừng cũng sẽ không nói cho ta biết, nên soay người bỏ đi ra ngoài, đi nhà vệ sinh tranh thủ giải quyết!.

Lúc trở về, Lưu Bân lại đang xem trận đấu bóng đá.

Tôi không có hứng thú với loại thể thao này, nhưng vì nhàn rỗi nên cũng ngồi lên ghế sofa, cùng anh ta xem.

Xem trong chốc lát, buồn ngủ bất tri bất giác dâng lên.

Trong mơ màng, tôi đã có một giấc mơ ...

Mơ thấy tôi đến cửa 404 một lần nữa, mở cửa.

y tá đứng bên trong, trên mặt cô ấy không có gì, lại chảy máu, soay đầu nhìn tôi, liên tục cười lạnh.

Tôi hỏi cô ấy tại sao cô ấy cười.

Cô càng cười điên cuồng hơn: Anh chết! Anh chết chắc rồi!

Vừa nói, vừa nhào về phía ta.

"A!"

Ta kinh hô một tiếng, giật mình mở mắt ra, nhìn thấy Lưu Bân đang lo lắng nhìn ta, lấy tay đánh tới đánh lui trên mặt ta.

"Anh Lưu, em không sao, chính là gặp ác mộng..." Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói.

"Phòng 305 có bệnh nhân chết, theo tôi đi lên." Lưu Bân trầm giọng nói.

Cái gì?

Tôi ngồi bật dậy và cảm thấy sốc: Anh, anh đang nói là sự thật?
"Không có gì phải làm ầm ĩ, tòa nhà D thường xuyên chết người, đánh thức anh dậy, là để anh cùng tôi mang thi thể đến phòng đông lạnh, thời tiết nóng, sợ thối rữa có mùi hôi thối."

Lưu Bân bình thản nói.

Theo Lưu Bân ra khỏi phòng nghỉ, đến phòng bệnh 305.

Còn chưa đi vào, đã nghe được bên trong truyền đến một trận tiếng khóc tê tâm liệt phế.

"Người nhà bệnh nhân đến?" Tôi hỏi một cách tò mò.

"Không phải, là mấy bệnh nhân của 305, thấy bạn cùng phòng chết, sợ hãi mà thôi." Lưu Bân cũng không quay đầu lại nói, bước vào 305.

Sau khi đi vào, mấy bệnh nhân cuộn mình trên giường, che đầu, vẻ mặt đau khổ khóc lớn.

-  đừng khóc!

Lưu Bân lớn tiếng quát.

Thế nhưng, hắn càng rống, bệnh nhân ngược lại càng khóc càng to hơn

Tiếng khóc chói tai, trong đêm yên tĩnh này, giống như lưởi dao cào vô lớp thuỷ tinh, làm cho mọi người không thoải mái.

Lúc này ta mới chú ý tới, trên giường bệnh ở giữa, có một người nằm.

Một người chết.

Tròng mắt hắn trừng to, sau gáy tựa vào tường, hai tay cong về phía trước vươn ra, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó, miệng cùng ánh mắt đều mở rất lớn, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, phảng phất trước khi chết nhìn thấy cái gì đó đáng sợ...

Ta hít một hơi khí lạnh, toàn thân lông tơ dựng thẳng.

Tư thế quỷ dị này, cho dù là trong phim kinh dị cũng cực kỳ hiếm thấy...

- Hắn là bị bóp cổ chết, hắn là bị người ta bóp chết!

Một bệnh nhân khoảng 50 tuổi đột nhiên hoảng sợ la hét.

Tôi vội vàng hỏi: "Ai bóp cổ anh ta?" "

"Một y tá nhỏ !!!."

Bệnh nhân run rẩy nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro