Phòng 404

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không muốn chết, đừng mở nó!?

Trong lòng ta cả kinh, truy hỏi: "Không phải tôn tỷ, có ý gì a? Tại sao tôi không thể mở phòng 404? "

Chị Tôn có chút không kiên nhẫn, bảo tôi đừng hỏi nhiều, dù sao bất cứ lúc nào, cũng không thể mở phòng bệnh 404.

Ta đè nén nghi hoặc trong lòng, gật đầu đáp ứng.

"Vậy việc này quyết định như vậy đi, Chí Dũng." Chị Tôn cầm danh sách, trên mặt khôi phục nụ cười bình thường, "Em trở về thu dọn một chút, lấy chút hành lý đơn giản tới đây, tám giờ tối đến làm việc. "

"Được, vậy cám ơn Tôn tỷ."

Sau khi tôi nói lời tạm biệt với chị Tôn, tôi rời khỏi tòa nhà D.

Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, đi ra khỏi tòa nhà D, tôi cảm thấy cả người thoáng cái thoải mái hơn rất nhiều.

Ở nơi đó, thủy chung có loại áp lực nói không nên lời, lỗ chân lông toàn thân, thời khắc đều ở trong trạng thái khẩn trương, phảng phất nơi đó ẩn giấu nguy hiểm thật lớn.

Tôi lắc đầu, vứt bỏ ý tưởng kỳ lạ này, đi xe về nhà, ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, ngủ cho đến 5 giờ chiều, tôi thức dậy nấu một số món ăn, bỏ trong hộp giữ ấm, mang đến bệnh viện.

Cùng mẹ tán gẫu một chút, mẹ hỏi ta mấy ngày nay có  đi học tốt hay không, còn bảo ta đừng để ý đến mẹ, còn nói bệnh này, căn bản trị không được , hoàn toàn là lãng phí tiền bạc.

Ta cười nói: "Mẹ ơi, mẹ yên tâm dưỡng bệnh, vấn đề tiền bạc đừng lo lắng." "

Đến hơn 7 giờ, tôi rời khỏi phòng bệnh và đi về phía tòa nhà D.

Ở trường, đến muộn vắng mặt đối với tôi là một điều bình thường, nhưng đó là do mình trả tiền, giáo viên cho dù có không thích, cũng không có biện pháp nào.

Nhưng Làm việc bên ngoài thì khác , có một số quy tắc nơi làm việc, buộc bạn phải tuân thủ, trừ khi bạn là người đặc biệt có khả năng, nếu không ông chủ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bạn.

Cố ý đến tòa nhà D trước gần một giờ.

Chị Tôn đã ở trong phòng nghỉ.

Ngoài cô ấy, còn có một thanh niên 30 tuổi ngồi xếp bằng trên ghế sofa và đang xem TV.

Trên TV, có một trận đấu bóng đá giao hữu!

"Suốt ngày chỉ biết xem bóng đá, công việc hoàn toàn không để ý, đây đã là khiếu nại thứ mấy rồi? Nếu anh làm thế lần nữa, tôi chỉ có thể sa thải anh. "Tôn tỷ đứng bên cạnh thanh niên kia, vẻ mặt không vui oán giận nói.

Thanh niên không thèm để ý chút nào, vẫn say sưa nhìn quả bóng, bĩu môi nói: "Được rồi, vậy anh đuổi tôi đi, tôi  muốn biết công việc này, ngoại trừ tôi còn có ai dám làm? "

"Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám?"

Tôn tỷ tức giận nói, tựa hồ phát giác cái gì đó, quay đầu, nhìn thấy ta đang đứng ở cửa, giật mình, vội vàng rặng ra một nụ cười: "Chí Dũng, sao đến sớm quá vậy a. "

Ta không thể không bội phục công phu biến sắc của Tôn tỷ, một giây trước tức giận ngút trời, một giây sau tươi cười nghênh đón.

Thanh niên kia cũng kinh ngạc nhìn ta một cái.

"Ha, không dễ dàng a, thật đúng là có đứa ngốc mắc câu?"

Chị Tôn trừng mắt nhìn anh ta và nói: Anh im lặng có được không?

Tôi nhìn lướt qua phòng chờ.

Không lớn, cũng chỉ hơn mười mét vuông.

Một cái truyền hình, hai giường, một bàn, một ghế sofa, một bàn trà, không có gì.

"Chí Dũng à, sau này, cậu sẽ ngủ ở đây." Chị Tôn vừa nói, vừa đá nam thanh niên một cước, mắng: "Mau thu dọn đồ đạc của anh gọn lại một chút. "

Nam thanh niên bực bội đứng lên, đi đến bên giường chất đầy vỏ đồ hộp và túi đựng thức ăn đã trống rỗng , đem đồ đạc toàn bộ ném xuống đất.

Chị Tôn hừ một tiếng, liếc nhìn nam thanh niên một cái, vỗ vỗ bả vai tôi, ôn nhu nói: "Chí Dũng, người này tên là Lưu Bân, cũng giống như anh, cũng là người gác đêm, sau này hai người chính là đồng nghiệp. "

"Dạ." Tôi gật đầu.

Sau đó, chị Tôn đưa cho tôi một chìa khóa, nói rằng 2 giờ sáng,  có thể  khóa cổng, và tôi cũng có thể nghỉ ngơi tới sáng nếu không có việc gì xảy ra.

Chờ sau khi cô ấy  đi, tôi chủ động đi tìm Lưu Bân bắt chuyện, dù sao cũng là đồng nghiệp sau này, cần ở chung lâu dài, tạo quan hệ tốt một chút sẽ có lợi cho công việc.

Kết quả, Lưu Bân không biết là không nghe thấy, hay là cố ý, chỉ lo xem trận đấu bóng đá, ngay cả liếc mắt cũng không thèm  nhìn tôi một cái.

Trong lòng ta cười khổ.

Xem ra đồng nghiệp này không dễ dàng hòa hợp.

Gần mười giờ, Lưu Bân rốt cục xem xong trận bóng, lúc này mới chú ý tới tôi đang ngồi ở một bên chơi điện thoại di động, tiện tay cầm một gói thuốc lá từ trên bàn, rút ra một điếu ném cho tôi.

Tôi bắt lấy điếu thuốc lá

"Anh bạn, vừa rồi anh có nói chuyện với tôi không? Xin lỗi nha, tôi vừa xem trận đấu bóng đá, ngay cả cha mẹ cũng không ngăn ta được. Lưu Bân cười nói.

Ta nghĩ thầm thì ra là chuyện như vậy, vội vàng tỏ vẻ không sao.

Hai người ngồi trên sô pha xem TV, nói chuyện phiếm một phen.

Lưu Bân hỏi tôi, tuổi còn trẻ, vì sao phải đến đây làm người gác đêm?

Tôi cũng không giấu giếm, nói với anh ta về mẹ tôi.

Lưu Bân nghe xong sắc mặt có chút nặng nề, vỗ vỗ bả vai tôi, không nói gì.

Hai người nghiện thuốc lá cũng không nhẹ, bất tri bất giác, nửa gói thuốc lá đã không còn.

"Đi thôi, đi ra ngoài tuần tra một chút."

Lưu Bân đứng lên.

Chúng tôi đi ra ngoài phòng chờ, bắt đầu từ hành lang tầng một, tuần tra từng người một, đi thẳng lên tầng bốn.

Trong khi tuần tra, tôi phát hiện ra hành lang trống rỗng, không có ai, không thể không tò mò, hỏi: Anh Bân, tại sao không có y tá nào ở đây vào ban đêm?

Lưu Bân mỉm cười và nói: Y tá? Anh nghĩ sao?, bệnh viện cũng không tốt bụng như vậy, ở tòa nhà D an bài y tá cho người ta —— hơn nữa, y tá bình thường tới nơi này, làm không được mấy ngày sẽ phát điên.

Tôi hỏi tại sao, khả năng chịu đựng tâm lý của y tá nói chung là rất tốt.
Lưu Bân lắc đầu cười lạnh: Cái rất tốt, ở nơi này đều dọa chết mấy người rồi!

"Cái gì?"

Ta lập tức ngây ngẩn cả người.

"Không có, không có gì, tôi vừa nói chơi thôi"

Lưu Bân đánh ta một cái rồi cười haha

Ta nhăn mặt, luôn cảm thấy hắn có cái gì đó đang giấu ta.

"Chú Lưu."

Lúc này, phòng 415 đi ra một bé gái 7, 8 tuổi, tóc buộc sừng trâu, hai má gầy gò, có chút suy dinh dưỡng.

"Gia Gia, sao em lại ra ngoài?"

Lưu Bân cười tủm tỉm đi qua, sờ sờ đầu bé gái.

Cô bé nhăn mặt, che bụng nói: Tôi đau bụng, không ngủ được.

"Em nhỏ chờ nha, chú mang thuốc cho ngươi uống."

Lưu Bân xoay người, thở dài, nói với tôi: "Bé gái này tên là Gia Gia, ung thư dạ dày, nửa năm trước cha mẹ cô ấy đưa cô ấy đến bệnh viện, sau đó liền mất tích, bệnh viện làm thế nào cũng không liên lạc được với người nhà của cô ấy, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải chuyển cô ấy đến tòa nhà D. "

Nghe điều này, tôi nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé, trái tim tôi buồn và tức giận, nói: cha mẹ cô cũng quá tàn nhẫn, nhỏ như vậy, để lại cô ấy ở đây?

"Ở toà nhà D, tình huống này rất phổ biến." Giọng Lưu Bân ảm đạm nói, "Tôi đi lấy thuốc trước, anh đợi tôi một lát. "

Ta gật gật đầu, chờ Lưu Bân đi lấy thuốc, ở lầu bốn đi tới đi lui.

Vô thức, tôi đi đến phòng bệnh 404.

Nhìn thấy cánh cửa màu đỏ sậm này, tim tôi đập nhanh hơn bình thường

Lời nói của chị Tôn, dường như lại vang vọng bên tai: Ngàn vạn lần không được mở phòng bệnh 404.

Phòng 404, bí mật nào được che giấu?
Tại sao chị Tôn lại tỏ ra sợ hãi như vậy?

ọp ẹp——

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh 404 đột nhiên mở ra...

Thân thể tôi lập tức cứng đờ, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy trong phòng bệnh có một nữ y tá.

Nữ y tá này dáng người rất cao, cảm giác có bộ dáng cao 1m8,m, đưa lưng về phía tôi đứng ở bệ cửa sổ, thân thể run rẩy, không biết đang làm gì.

Tôi trợn tròn mắt.

Không phải chị Tôn nói, 404 bất cứ ai cũng không được vào sao?

"Này cô y tá?"

Tôi hét lên.

Y tá chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào tôi.

Ta rùng mình một cái.

Bởi vì,

Tôi thấy trên khuôn mặt của cô - hoàng toàn  không có mắt mũi miệng.thập phần kinh dị.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro