Ngàn cân treo sợi tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mới biết khí lực của lão già này sao lại lớn như vậy, hai chân ta chới với trên không trung, cổ bị bà dùng một tay nâng lên, móng tay sắc nhọn, như muốn đâm vào trong họng , đau đớn nói không nên lời.

Trong bóng tối, ta lờ mờ thấy khuôn mặt của bà .

Thô ráp, già nua, khô héo,  đầy nếp nhăn, từng mạch máu như giun , lúc ẩn lúc hiện, nhìn gần, hoàn toàn là một cái xác khô!

Bà trừng đôi mắt trắng bệch , hung tợn trừng nhìn ta, giữa hai hàng lông mày tràn đầy hung quang, trong cổ họng, phát ra tiếng gầm nhẹ căn bản không thuộc về nhân loại...

Tôi sợ hãi.

Không hiểu sao bà ấy lại bắt được tôi?

Có phải vì nhạc chuông điện thoại di động đó không?

Không kịp suy nghĩ , bàn tay bóp trên cổ họng ta càng càng siết chặt, tựa như vòng kim cô của Tôn Ngộ Không vậy... Một lúc sau, tôi cơ hồ ngay cả hô hấp cũng khó khăn,  não bắt đầu dần dần thiếu oxy, thế giới trước mắt, cũng càng ngày càng tối...

Ta sắp chết...

Ý niệm này xuất hiện trong đầu

Chẳng lẽ, ta sẽ chết ở chỗ này sao?

Thật sự là không cam lòng...

"Hì hì hì hì, ăn, ăn..."

Lão  bà cười khanh khách, chậm rãi mở miệng, lộ ra hai cái răng nanh vô cùng sắc bén , sau đó nhắm ngay cổ ta, muốn cắn lên...

- Lão già, xem chiêu!

Một tiếng quát chợt vang lên.

Ngay sau đó, ta nhìn thấy gạo nếp đầy trời, giống như tiên nữ rải hoa, lạch cạch rơi  trên người ta cùng lão  bà.

Lão bà vừa đụng phải gạo nếp này, trên người lập tức cuồn cuộn bốc lên khói trắng, tựa như bị nước sôi nóng đổ lên, kêu thảm một tiếng, như điện giật buông ta ra, ngã lăn ra đất.

- Mau chạy!

Lão Hà không biết từ đâu đi tới bên cạnh , một phen kéo ta từ dưới đất lên, liền muốn chạy trốn.

Nhưng mà vào lúc này, lão  bà nhìn như bị thương kia lại đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt oán độc nhìn về phía lão Hà, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ, "v vây" một cái, mạnh mẽ nhào về phía hắn.

Tốc độ của bà quá nhanh, lão Hà vừa định né tránh, trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.

Một giây sau, lão  bà há miệng, hung hăng cắn vào cổ lão Hà...

"A a a——"

Lão Hà vẻ mặt thống khổ kêu thảm thiết, hắn liều mạng giãy dụa, ý đồ muốn đẩy lão bà ra.

Nhưng khí lực của hắn, hiển nhiên là không đủ...

Nhìn thấy cảnh này, ta mở to hai mắt, lập tức  điên cuồng, vọt tới.

Giờ khắc này, tựa hồ cái gì cũng không sợ —— chỉ có cảm xúc phẫn nộ dân lên!

Ta  bắt lấy tóc bạc của lão  bà, dùng sức kéo ra, thấy bà không có bất kỳ phản ứng gì, cắn răng một cái, hướng về phía mặt bà, vung lên hàng loạt cú đấm chí mạng.

Toàn bộ sức lực  này đánh ra ngoài, đừng nói là một lão  bà, cho dù là trai tráng cũng khó mà cầm cự được.

Nhưng làm cho ta sợ hãi chính là, lão  bà  căn bản không có cảm giác đau đớn, vẫn gắt gao cắn vào cổ lão Hà, đối với công kích của ta, không quan tâm.

- Lão già, mẹ nó ngươi có mở miệng ra hay không a!!!.

Ta gào thét giận dữ, khí lực trên người càng ngày càng yếu dần...

Nhìn thấy sắc mặt lão Hà ngày càng thêm tái nhợt, ta hoàn toàn luống cuống, không được! Ta nhất định phải cứu lão Hà, ta không thể để cho hắn vì ta mà chết!

Một ý tưởng tàn ác nảy lên trong đầu tôi!

Tôi dùng hai ngón tay hít một hơi thật sâu, sau đó vận dụng toàn bộ sức lực , nhắm ngay mắt của lão quái vật phóng tới!!

"A——"

Lão bà rốt cục có phản ứng, bà ta kêu lên một tiếng, há miệng ra, quay đầu, trên mặt tràn ngập phẫn nộ cùng thống khổ.

Con mắt bên phải, bây giờ tất cả đều là máu tươi, không ngừng chảy ra ...

"Ha, ha ha. Lão già, biết sự lợi hại của ta chưa ! "

Ta hoàn toàn quên mất sợ hãi, bỗng chốc biến thành một tên ngốc, nhìn lão bà cười điên cuồng.

"Nhanh Chạy đi. "

Lão Hà thần sắc lo lắng hô lên với ta.

Tôi lắc đầu với ông ta.

Trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ .

Trốn thoát không?

Ông có trốn thoát chưa?

Trước sau cũng là chết, trước khi chết, để cho lão yêu quái này bị chút thương tích, ít nhiều cũng coi như là một chiến lợi phẩm ...

"Ta —— muốn —— ngươi —— chết!

Lão  bà từng câu từng chữ phun ra những lời này, trên mặt gân xanh nhô lên, răng sắc bén, cắn môi, mặt hung ác  vì phẫn nộ

- Ha ha, vậy thì đến a! Tôi cười thảm thiết.

Phanh!

Vừa dứt lời, một khí lực mạnh mẽ truyền đến, ta kêu lên một tiếng đau đớn, bị lão  bà đụng ngã trên mặt đất, sau đó nhìn thấy một cái miệng đầy tơ máu, hướng ta cắn tới...

"Đừng——"

Một tiếng hô lo lắng chợt vang lên.

Động tác của lão  bà lập tức dừng lại.

Đó là cô ấy!

Cô ấy có ở đây không?

Trong lòng ta cả kinh, gian nan xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa, một thân ảnh yểu điệu , mặc quần áo bệnh nhân, vội vàng chạy tới bên ta.

Mái tóc dài của nàng có chút rối bời, không biết là do chạy quá gấp hay là cái gì, trên khuôn mặt tái nhợt  xinh đẹp, mồ hôi theo hai má chảy xuống, ánh mắt, toát lên vẻ lo lắng.

"Tiểu... Tiểu Yến? "

Tôi ngây ngẩn cả người, tuyệt đối không nghĩ tới, Trình Tiểu Yến cư nhiên từ tòa nhà D chạy ra... Ta há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng ý thức, lại càng ngày càng mơ hồ...

Đầu, óc quay cuồng ...

Trước khi hôn mê, tôi thấy Trình Tiểu Yến đi tới trước mặt lão  bà, hai chân quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với bà, một bên rơi nước mắt, một bên nghẹn ngào nói: "  bà..., bà  không phải là muốn tôi sao?

"Đừng giết anh ấy, bà nội, con cầu xin bà, đừng giết ! Chỉ cần bà có thể buông tha cho hắn, sau này bà muốn con làm cái gì cũng được! Con sẽ về nhà với bà, ngay bây giờ, được chứ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro