Truy đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy bộ dáng "Lão Hà", trong đầu ta kinh hô  một tiếng, toàn thân  chết lặng.

Mẹ nó đâu phải là lão Hà chứ!

Rõ ràng chính là —— bà nội của Trình Tiểu Yến! !

"Khanh khách, ăn, ăn, ăn..."

Tiếng cười của bà càng lúc càng lớn, cả khuôn mặt, tựa như bị kéo căng ra, nếp nhăn loang lổ trên mặt, giống như những con sâu, theo tiếng cười  không ngừng nhúc nhích, mùi hôi thối trong miệng, phả ra...

Ta hoàn toàn bị dọa choáng váng, ngây ngốc đứng nhìn bà, ngay cả chạy trốn cũng quên mất...

- Chí Dũng, mau chạy đi!

một tiếng kêu vang lên.

Đó mới chân chính là giọng nói của lão Hà!

Ta đột nhiên tỉnh táo, tựa như bị dội một gáo nước lạnh, xoay người bỏ chạy.

Đầu óc giờ khắc này đã không còn năng lực suy nghĩ , tôi giống như người mất trí, cắm đầu chạy về phía cửa chính tòa nhà D...

Phía sau, một luồng âm phong ập tới, mang theo tiếng bước chân "v vây", từng chút từng chút tiếp cận.

Bà ấy tới rồi!

Bà ấy đang ở ngay sau lưng tôi!

"Hì hì hì..."

Tiếng cười khàn khàn âm u, tựa như chuông báo tử, không ngừng vờn quanh bên tai.

Mắt thấy cách tòa nhà D càng ngày càng gần, ta bỗng nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một nguồn lực lớn,  nhất thời không khống chế được mà chúi người về phía trước, kêu lên một tiếng đau đớn, chật vật lăn lộn trên mặt đất.

"Ăn, ăn, ăn..."

Giọng nói của bà già càng ngày càng gần hơn, bàn tay khô héo, được đặt trên lưng tôi.

Ta rùng mình một cái, cắn răng một cái, nhịn đau, lăn về phía trước vài cái, thuận thế đứng lên, tiếp tục chạy.

Ở cổng tòa nhà D, tôi thấy ông Hà.

Tay trái hắn nắm chặt một nắm gạo nếp, tay phải cầm một tấm hoàng phù, thần sắc khẩn trương nhìn ta.

- Mau,nhanh lên!

Nghe ông ta thúc giục, ta càng cố gắng chạy lên.

Mồ hôi, từng giọt từng giọt từ trên má rơi xuống, thấm vào đôi môi khô khốc của tôi, có chút run rẩy, quần áo cũng bởi vì ngã xuống lăn lộn trên đất, nên có chút rách nát. Nhưng tôi không thể quan tâm nhiều như vậy, chạy về phía trước, chạy về phía trước, tiềm thức của tôi liên tục nói với bản thân mình, phải trở lại tòa nhà D, trở lại tòa nhà D là an toàn.

Trên thực tế, lúc ấy tôi cũng không biết vì sao mình lại có ý nghĩ này, theo lý thuyết, lão  bà này ở tòa nhà D cũng không mấy kiên kị, cho dù trở lại tòa nhà D, chẳng lẽ có thể may mắn thoát nạn sao?

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ lúc ấy quá mức khủng hoảng, cho nên đem tòa nhà D âm u tà ác, trở thành nơi trú ẩn an toàn cuối cùng của mình.

Đúng vậy, lúc đang tuyệt vọng, cho dù bên cạnh chỉ có một cọng rơm, cũng sẽ cố gắng với lấy

Gầm g

Một tiếng gầm thét tựa như dã thú, không hề có dấu hiệu đột nhiên vang lên.

Mạnh mẽ, lạnh lẽo, tàn bạo!

Tựa như một con sư tử cái đói bụng bảy ngày bảy đêm, nhìn thấy con mồi, làm cho người ta cảm thấy run sợ.

Ta sợ tới mức run rẩy, hai chân có chút nhũn ra, lảo đảo, thiếu chút nữa lại ngã xuống.

Cũng may lão Hà cuối cùng cũng chạy tới, hắn một tay giữ chặt ta, vội vàng nói: "Mau đi vào! "

Nói xong, hắn đem gạo nếp trong tay, dùng sức ném ra phía sau tôi, sau đó kéo tôi, cùng nhau chạy về phía cửa tòa nhà D.

Nhưng mà vào lúc này, dị biến nổi lên!

Hô hô ——

Một cơn gió kỳ lạ đột nhiên thổi từ mọi hướng.

Cánh cửa tòa nhà D đang mở rộng, bị cơn gió lạ này thổi qua, "Phanh" một tiếng, đóng lại.

Ta cùng lão Hà dùng sức kéo cửa, nhưng thế nào cũng không kéo ra được,  mặt biểu tình đại biến.

- Rống ——"

Lúc này, tiếng gào thét lại vang lên.

Ta hoảng sợ nhìn về phía lão Hà, dùng ánh mắt hỏi hắn nên làm cái gì bây giờ?

-Đi bên kia!

Lão Hà cắn răng một cái,giống như đã hạ quyết tâm, dẫn đầu, chạy về phía tây nam.

Nơi đó là một hàng hành lang vườn nho, hẹp dài, ngang dọc đan xen, đại khái khoảng cách một trăm mét, chung quanh là ao nước, bên trong tản  ra một mùi tanh hôi.

Tôi đi theo ông Hà  lao vào hành lang vườn nho.

Bởi vì sắc trời đã tối, nơi này lại không có đèn đường, hai chúng tôi tựa như rắn không đầu, chạy loạn khắp nơi, lão Hà vừa chạy, một bên tay không quên rải gạo nếp xuống đất. Thanh âm giống như dã thú vẫn quanh quẩn phía sau, trong quá trình chạy trốn ta quay đầu nhìn về phía sau, trong nháy mắt da đầu tê dại.

Chỉ thấy một thân ảnh đen kịt,bốn chân bò trên mặt đất, tựa như một con báo đen, chạy như điên về phía chúng ta.

Tốc độ của bà ấy quá nhanh, cho dù là vận động viên chuyên nghiệp, cũng chưa chắc qua được —— chỉ trong chốc lát, mắt thấy xắp đuổi kịp chúng ta.

"Lão... Lão Hà, bà ấy đuổi tới nơi rồi! Ta vội vàng nói.

Lão Hà chạy đến thở hồng hộc, thở không ra hơi, sắc mặt xanh mét vô cùng.

Hắn tựa hồ cũng cảm thấy tiếp tục chạy như vậy không phải là biện pháp, đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm ta, trầm giọng nói: "Chỉ có thể đánh cuộc một lần nữa! "

"Đánh cuộc cái gì?"

Tôi không hiểu.

- Đừng hỏi nữa, há miệng!

Miệng ta vừa mở ra, lão Hà liền nhét vào bên trong một khối mềm hình cầu.

"Xoay người, nắm lấy cái cây này!"

"Đầu lưỡi đặt ở hàm trên, nước miếng trong miệng không được nuốt xuống, đợi lát nữa nghe thấy ta gọi tên ngươi, liền  phun tất cả ra!"

-  mắt cũng đừng quên nhắm lại, xuất hiện bất kỳ động tĩnh gì, trừ phi liên quan đến sinh tử, nếu không không được mở ra!

Lão Hà nói với một tốc độ cực nhanh, ngồi xổm trên mặt đất, đem gạo nếp rải ra xung quanh, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm.

Ta bừng tỉnh đại ngộ, lão Hà đây là tính toán dùng chiêu lần trước ở tòa nhà D a!

Không do dự, tôi quay lại nắm lấy cái cây và nhắm mắt lại.

Tiếp theo, chợt nghe thấy tiếng bước chân của Lão Hà đi xa.

Yên tĩnh đại khái hơn mười giây, một cỗ âm phong đập vào mặt, ta lạnh đến cả người run rẩy, tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng có thể khẳng định, lão yêu quái kia đã đi tới trước mặt ta...

"Chạy không thoát... Ăn, ăn, chạy không thoát... Ăn, ăn..."

Nàng khàn khàn như tiếng cồng chiênm, ở bên tai ta thì thà thì thầm.

Ta lập tức  toàn thân không dám nhúc nhích, tựa như tượng thạch cao, trên cổ, thỉnh thoảng thổi tới một trận gió lạnh, một cỗ mùi thối rữa, tràn ngập trong không khí, tựa như bên cạnh có xác người chết.

Hai tay nắm chặt cái cây mảnh khảnh, tựa như muốn bẻ gãy nó...

"Thương Hải cười một tiếng, thủy triều hai bờ cuồn cuộn, chìm theo sóng, chỉ nhớ hôm nay, trời xanh cười, nhao nhao thủy triều trên đời..."

Tại thời điểm này, tiếng chuôn điên thoại vang lên!

Ta giật bắng cả người, trong lòng thầm kêu khổ.

Xong rồi!

Thật đúng lúc hại chết ta a...!

Kỳ quái chính là, chuông điện thoại di động mặc dù vang lên, nhưng lão  bà lại tựa như không nghe thấy, cũng không có bất kỳ hành động nào đối với ta.

"Hồng trần thế tục biết bao nhiêu, phong tiếu, lại như tịch mịch, hào tình còn sót lại một vạt áo vãn chiếu, thương sinh tiếu, không còn tịch mịch..."

Tiếng chuông vẫn còn vang lên, đứt quãng, tiếng hát du dương phá vỡ màng đêm yên tĩnh .

lát sau,  rốt cục điện thoại cũng tắt, ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chuông lại reo lần nữa...

"Thương Hải cười một tiếng, thủy triều hai bờ cuồn cuộn..."

Tôi thề, bài hát này sẽ là cơn ác mộng mà tôi sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời mình.

Tiếng chuông, tiếp tục vang lên, đối phương liên tục gọi lại, tựa như có việc gấp nào đó.

Tôi có chút hoảng hốt, lo lắng có phải là Trình Tiểu Yến gọi tới hay không?

Dù sao, lão bà này ngoại trừ muốn trả thù ta cùng lão Hà, mục tiêu chân chính, lại là Trình Tiểu Yến a!

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng ta nổi lên một nỗi sợ hãi.

Tôi phải làm gì đây?

Tôi phải làm gì đây?

Trả lời điện thoại, hay không trả lời?

Nhưng nếu đó là một cái bẫy thì sao?

Hết ý niệm này đến ý niệm khác, không ngừng dâng lên trong lòng, trong đầu ta một mớ hỗn độn... Chỉ hy vọng, ông Hà sớm gọi tên ta.

- Chí Dũng, mau phun ra!

Ngay khi ta hoảng hốt ý loạn, thanh âm của lão Hà rốt cục xuất hiện!

Trong lòng ta vui vẻ, dùng sức xoay người, đem nước miếng và bột gạo nếp ngậm trong miệng đã lâu, chuẩn bị dùng khí lực  phun ra.

Tuy nhiên, ngay khi miệng tôi mở ra, cổ, đột nhiên căng cứng,

Một bàn tay già nua, khô héo, mạnh mẽ bóp chặt cổ tôi ...

Tôi ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, cả người trực tiếp bị nâng lên giữa không trung...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro