Trong nhà vệ sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu ta "ong" một cái, cả người trực tiếp ngây dại.

Bà ta xuất hiện khi nào?

Ta nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lão bà mặc áo  màu lam, tóc hoa râm, nhìn không rõ mặt —— chỉ thấy hai tay bà đặt trên vai Trình Tiểu Yến, khom lưng, từng bước từng bước đi theo phía sau Trình Tiểu Yến, tựa như  diều hâu bắt gà con.

Mà Trình Tiểu Yến, hình như căn bản không biết phía sau có người!

Giờ khắc này, trái tim ta cơ hồ muốn dừng đập, nhịn không được hô:

"Trình Tiểu Yến!"

Quán bar quá ồn ào, nhạc mở lớn, gần như lấn át tất cả mọi thứ.

Trình Tiểu Yến không nghe thấy tôi gọi cô , tiếp tục  đi vào phòng vệ sinh, cho đến khuất bóng sau cánh cửa...

Tôi không thể ngồi yên nữa, đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và chạy vào phòng vệ sinh như điên.

- Chí Dũng, cậu hoảng hốt, cái gì vậy?

Lão Hà đi tới trước mặt, nghi hoặc nói.

"Nhà vệ sinh có ma!"

Ta vội vàng nói, bước chân một khắc không ngừng chạy, lão Hà vừa nghe sắc mặt nhất thời thay đổi, chạy theo phía sau ta, vào WC.

Nhà vệ sinh shangri-la , không phân biệt nam giới và phụ nữ, hai bên trái và phải, tổng cộng khoảng mười cửa.

Bây giờ vào giờ cao điểm này, tất cả mọi người uống không ít rượu, vì vậy rất nhiều người đi vệ sinh, hầu như tất cả các cánh cửa đều đóng lại.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, không biết Trình Tiểu Yến, rốt cuộc ở vị trí cửa nào.

Lão Hà đi tới, hỏi ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi liền kể vắng tắt lại cho ông nghe, lão Hà mở to mắt, nói: "Anh... Anh có chắc là anh không nhìn nhầm không? "

- Khẳng định không có! Tôi trầm mặt nói.

"Nghe miêu tả của anh, bộ dáng của người này, tựa hồ có chút giống bà nội của Trình Tiểu Yến?" Lão Hà kinh hãi nói.

" giống như, chắc chắn là bà ấy! Bà lại tới tìm Tiểu Yến! "Ta nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói.

Lão Hà bảo ta đừng hoảng hốt, nói nơi này nhiều người, lão yêu quái kia cho dù có vào, cũng không dám làm gì ... Dù sao loại này, là sợ nhất bại lộ hành tung giữa mọi người.

"A——"

Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.

Tôi và lão Hà đồng thời sắc mặt đại biến.

Thanh âm này, là của Trình Tiểu Yến!

Phanh!

Một cánh cửa mở ra, Trình Tiểu Yến lảo đảo, mặt mũi thất sắc chạy ra.

Tôi và lão Hà vội vàng chạy tới.

"Nhà ... Trong nhà vệ sinh, có chuột! "Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Tiểu Yến trắng bệch, hoảng sợ vạn phần chỉ vào bên trong nói.

Một con chuột?

Ta nhất thời ngây ngẩn cả người.

Lão Hà đưa cổ nhìn thoáng qua trong phòng , cười khổ nói: "À, là có một con chuột, nhưng nó đã chết. "

Tôi hỏi Trình Tiểu Yến, chỉ là chuột sao?

Cô ấy ôm tôi  sợ hãi, cơ thể run rẩy, nói, "Vâng,  là một con chuột." "

Ta cau mày,  khó hiểu.

Rõ ràng nhìn thấy bà nội của Trình Tiểu Yến đi theo cô vào phòng vệ sinh, nhưng bây giờ, lại chỉ có chuột?

Vậy còn bà nội của Trình Tiểu Yến thì sao?

Ta cùng lão Hà cảnh giác nhìn bốn phía, ngoại trừ nam nữ thanh niên thỉnh thoảng đến WC, căn bản không có bóng dáng lão bà.

- Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây! Lão Hà hạ thấp giọng nói, "Kỳ thật, chúng ta không nên đi ra ngoài, lần trước lão già kia ở tòa nhà D chịu thiệt thòi, khẳng định vẫn ẩn nấp trong bóng tối,  chờ cơ hội trả thù, hiện tại chúng ta đia ra ngoài, không phải cho bà ta cơ hội sao? "

Tôi nghĩ  có lý, trở lại đại sảnh, nói với Trần Vĩ , muốn về sớm một chút, anh không nói gì, đồng ý.

Sau khi rời khỏi quán bar, Trần Vĩ tự đi nhờ xe về nhà.

Chúng tôi bắt một chiếc taxi,trở lại bệnh viện, đang chuẩn bị đi vào, Trình Tiểu Yến bỗng nhiên nói nghĩ đã lâu không ăn thịt nướng, muốn ăn một chút.

Tôi nói lần sau được không?

Trình Tiểu Yến cười khổ nói: Lần sau? Em có lần sau sao?

Lời nói này của cô ấy làm cho tôi chua xót, nói: "Gọi đồ ăn mang về thì sao?" "

Trình Tiểu Yến có chút tức giận, nói yêu cầu đơn giản như vậy, tôi cũng không đáp ứng được, cô sẽ đi một mình.

Tôi vội vàng giữ cô ấy, nói: Được , tất cả chúng ta đều nghe em.
nhìn qua lão Hà, hắn ngược lại tỏ ra không sao cả, nói dù sao cũng chỉ là ăn một bữa thịt nướng, ăn xong về sớm một chút là được.

Ta thầm nghĩ tên này vừa rồi còn kinh hồn bạt vía, hiện tại lá gan lớn như vậy, tám phần là muốn uống rượu.

Quả nhiên, đến tiệm thịt nướng, việc đầu tiên là gọi một chai rựu  trắng , cấp tốc mở ra uống một ngụm. Ta bảo lão uống ít thôi, trên người còn có bệnh,lão không quan tâm, nói nhân sinh ngắn ngủi như vậy, nên tận sức uống rượu mới đúng.

Tôi đưa thực đơn cho Trình Tiểu Yến, cô ấy gọi một ít xiên nướng, khoai tây, bắp nướng ....

Không bao lâu sau, đồ ăn được bày ra, hương vị ngào ngạt, màu sắc bắt mắt, là làm cho ngón tay người ta không kìm chế được .

Trình Tiểu Yến vẻ mặt chờ mong cầm lấy xiên nướng, vội cắn vài miếng.

Không có ngon như dự đoán, ngược lại nhíu nhíu mày.

"Hương vị không ngon sao??" Tôi hỏi cô ấy.

Trình Tiểu Yến lắc đầu, sâu kín nói: "Quán nướng này, tôi ăn rất nhiều năm rồi, hương vị vẫn là hương vị giống nhau... Chỉ là ăn vô  miệng, lại có chút đắng chát. "

Trái tim tôi trầm xuống, biết rằng đây là một mối nguy hiểm tiềm ẩn do bệnh gan.

Bệnh nhân giai đoạn cuối của bệnh gan, ăn bất cứ thứ gì cũng như nhai cao su không cảm nhận được hương vị, ngay cả khi sơn hào hải vị bày ra trước mặt, cũng khó kích thích đến sự thèm ăn.

"Kỳ thật, tôi sớm nên nghĩ đến..." Trình Tiểu Yến gắp một miếng bánh  nướng lên, đưa lên miệng nhai nhai, có chút đau lòng nói, "Từ ngày em sinh bệnh, hết thảy tất cả đều là quá khứ, vô luận như thế nào,cũng không tìm được cảm giác xưa. "

Tôi buồn bực uống một ngụm rượu, không nói gì cả.

Tại thời điểm này bất kỳ sự an ủi nào, đều trở nên vô nghĩ.

Trình Tiểu Yến ăn hết đồ ăn.

Mặc dù không có sự thèm ăn, nhưng cô nói rằng đây có thể là lần cuối cùng cô ăn thịt nướng, cô muốn giữ hương vị của thịt nướng, mãi mãi ở lại trong trái tim mình ...

*

Trở lại tòa nhà D, tôi đưa Trình Tiểu Yến về phòng 105, tối nay cô ấy dường như rất mệt mỏi, vừa mới lên giường không bao lâu, liền ngủ thiếp đi.

Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say của cô , nán lại ngồi với cô ấy  một thời gian, đến khi 2 mắt mở không lên, liền đi về phòng mình.

"Thương Hải cười một tiếng, thủy triều hai bờ cuồn cuộn, chìm nổi theo sóng, chỉ nhớ hôm nay, trời xanh cười, nhao nhao thủy triều trên đời, ai thua ai thắng, trời biết, giang sơn cười..."

Vừa bước ra khỏi cửa phòng 105, điện thoại di động của tôi đột nhiên đổ chuông.

Cầm lên xem, đó là số điện thoại lạ

Trong lòng ta cả kinh.

Loại tình huống này, đã lâu không xuất hiện —— là Lưu Bân gọi tới sao?

Ta vội vàng ấn kết nối.

- Chí Dũng, mau tới cửa nhà xác, ta tìm được  manh mối quang trọng!

Trong điện thoại, truyền đến tiếng lão Hà rất cấp bách.

Tôi ngây ngẩn cả người, nói: "Lão Hà, sao lại là ông?" "

- Đừng nói nhảm nữa, mau tới đây, đây là manh mối lớn nhất đêm nay!

Đô Đô!

Nói xong,  liền cúp máy.

Ta nghĩ thầm lão Hà vội vội vàng vội vàng như vậy, rốt cuộc tìm được manh mối gì? Tại sao, ông ta lại chạy đến nhà xác?

Ta đi ra tòa D, hướng nhà xác cách đó không xa chạy tới.

Xa xa, liền nhìn thấy một thân ảnh đứng ở cửa nhà xác, đưa lưng về phía ta.

Tôi không nghĩ nhiều, đi qua vỗ vai ông ta và nói: "Lão Hà, rốt cuộc ông tìm được manh mối gì?" "

"Hì hì hì..."

Một tiếng cười khiến người ta sởn tóc gáy chợt vang lên.

"Lão Hà" chậm rãi xoay người, lộ ra một gương mặt màu xám xanh,vô cùng hung ác, mang theo nụ cười quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro