Quán bar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đây Tôi chưa bao giờ thấy Trình Tiểu Yến như vậy .

Bệnh tật, làm cho cô ấy từ một cô gái hướng ngoại, hoạt bát, năng động, trở nên buồn bã.

Nhưng, bây giờ cô ấy, thực sự giống như một người khác, cô ấy cầu nguyện với tôi, nắm chặt tay tôi, trong  mắt có nước mắt lấp lánh.

Từng giọt, từng giọt, chảy xuống.

Tôi mở miệng  muốn an ủi động viên , nhưng cổ họng của mình giống như bị chặn bởi một cái gì đó, không nói nên lời.

Ta biết, thời gian của nàng hẳng là không còn nhiều lắm...

"Em muốn đi đâu?" Hơn nửa ngày sau, tôi mới nặn ra mấy chữ này.

"Quán bar." Trên mặt Trình Tiểu Yến mang theo vài phần tươi cười.

Ta giật mình, bỗng nhiên hiểu ra.

Cô ấy lúc trước như thế nào bây giờ cũng vẫn như vậy mặc dù trong người không được khoẻ.

Nàng, bất quá là muốn trở về thời điểm ban đầu lúc chưa phát bệnh mà thôi...

*

Mười giờ tối, tôi gọi Lưu Phú Cường , hy vọng anh ấy có thể tăng ca cho tôi vài giờ, trước một giờ tôi nhất định sẽ trở về. Lưu Phú Cường rõ ràng có chút khó xử, ấp úng nửa ngày mới đồng ý, bảo ta nhất định sớm trở về, trễ một chút hắn sẽ bỏ về ngay lập tức

Tôi biết Trình Tiểu Yến thích náo nhiệt, cố ý gọi điện thoại gọi Trần Vĩ, hẹn gặp nhau ở cửa bệnh viện.

Lúc rời khỏi tòa nhà D, vừa  nhìn thấy lão Hà từ bên ngoài tản bộ  về, ông nhìn thấy tôi và Trình Tiểu Yến, hỏi chúng tôi đi đâu, tôi nói đi quán bar, lão Hà hỏi nơi  đó có rượu không?, nếu có rượu hắn cũng muốn đi.

Tôi dở khóc dở cười, nói ông là một bệnh nhân, sao lúc nào cũng thích chạy khắp nơi? Lão Hà rất không phục, nói bạn gái  của cậu không phải cũng bệnh sao, ngươi  không phải mang theo nàng chạy khắp nơi sao? Tôi đuối lý, vì vậy  phải đồng ý cho ông ấy đi theo.

Sau khi gặp Trần Vỹ ở cổng bệnh viện, chúng tôi bắt taxi và đi đến  quán bar có tên là Shangri-La gần đó

Đây là thời gian cao điểm của quán bar, những người thích cuộc sống về đêm, bây giờ là khởi đầu một ngày tuyệt vời của họ.Bốn người chúng tôi bước vào,và chọn chỗ ngồi.

Quán bar rất nhiều người, không khí tràn ngập mùi thuốc lá và rượu , âm nhạc mở đến mức lớn nhất, gần như bị điếc tai, tôi cau mày, cảm thấy không thích hợp với bầu không khí này.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ chính là, Trần Vĩ và lão Hà dường như không có ảnh hưởng  gì, ngược lại trong mắt mơ hồ lộ ra hưng phấn, cơ thể đung đưa theo từng điệu nhạc chát chúa, điều này làm cho tôi hoài nghi, hai người này bình thường có phải thường xuyên đến những địa điểm như thế này hay không?

Giữa sàn nhảy, nhiều thanh niên nam nữ xinh đẹp ăn mặc quyến rũ, không ngừng theo nhạc điên cuồng vặn vẹo thân thể mình; ánh đèn mờ nhạt, mùi khói thuốc đục ngầu, cuộc sống về đêm sa đọa...

Trình Tiểu Yến ngồi trên sô pha, chống cằm, ánh mắt mê ly nhìn những người trên sàn nhảy, đắm chìm vào kí ức nào đó.

Tôi liếc nhìn cô ấy, thổn thức trào dân trong lòng

Trước kia, cô là khách quen của quán bar, từ sau khi bị bệnh, cuộc sống ồn ào này, hoàn toàn rời xa cô.

Có lẽ hôm nay cô ấy muốn tới nơi này, chính là muốn một lần cuối cùng cảm thụ một chút bầu không khí ồn ào này ?

"Yo, đây không phải là Tiểu Yến sao?"

Hai thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tóc đầu gà, đeo bông tai, ăn mặc rất "thời trang", cợt nhả đi tới.

Trình Tiểu Yến nhìn hai thanh niên một cái, nhíu nhíu mày, không đáp lại.

"Sao lại không nói lời nào?" Một thanh niên thấp người trong đó, rất tự nhiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trình Tiểu Yến, lấy tay vuốt lên mặt cô, dâm đãng cười nói, "Đã lâu không gặp, em đã đi đâu? Thôi nào, để  anh kiểm tra sức khỏe cho em một chút. "

"Bỏ tay ra!"

Trình Tiểu Yến không kiên nhẫn vỗ tay nam sinh.

"Chậc chậc, em làm sao vậy? Trước kia em, đâu có lạnh nhạt với anh như vậy chứ? "Thanh niên thấp người cũng không giận, cười hì hì nói.

- Con điếm này phỏng chừng đã kiếm được ông chủ đại gia nào đó, cho nên mới kiêu ngạo như vậy!  thanh niên cao lớn đi cùng với hắn cười lạnh nói.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt tôi ngay lập tức trầm xuống, đi đến trước mặt hai thanh niên, lạnh lùng nói: Cho bạn mười giây, ngay lập tức biến! "

- Mẹ kiếp, ngươi là ai a!

Thanh niên thấp người trừng mắt nhìn ta một cái, hùng hùng hổ hổ nói.

- Bỏ đi  Vương Phong , chúng ta đi thôi, người này không dễ chọc..."

Thanh niên cao lớn kéo hắn ra,  ánh mắt nhìn về phía ta, mang theo vài phần kiêng kỵ.

"Chuyện gì vậy, tại sao anh lại sợ hắn ấy?" Thanh niên thấp người khó hiểu hỏi.

Thanh niên cao lớn nhỏ giọng nói gì đó bên tai hắn, sau đó dức khoát lôi kéo hắn, bỏ đi.

Lúc này tôi mới nhớ tới, thanh niên cao lớn này, tựa hồ chính là một trong những người lúc ấy chuốc say Trình Tiểu Yến, lúc ấy bọn họ muốn làm việc bất chính với Trình Tiểu Yến đang say rượu, may mà tôi kịp thời xuất hiện, giáo huấn bọn họ một trận, cũng khó trách hắn nhìn thấy tôi, sẽ sợ hãi

Trần Vĩ và lão Hà đi tới, hỏi tôi có việc  gì, tôi bảo họ không sao.

Tâm tình vốn rất tốt, bởi vì hai con ruồi này đến, ít nhiều có chút ảnh hưởng.

Hơn mười một giờ, chính là lúc bầu không khí quán bar lên cao nhất, Trình Tiểu Yến kéo tôi lại, thì thầm vào tai tôi : "Em muốn đi sàn nhảy khiêu vũ, anh đi cùng em được không?" "

Tôi gãi đầu và nói, "Nhưng anh không biết nhảy." "

"Không có việc gì, em dạy ngươi."

Trình Tiểu Yến nhún nhảy lôi kéo tôi, đi lên sàn nhảy.

Đến sàn nhảy, cô giống như một con chim sổ lồng, theo âm nhạc, hoàn toàn phóng thích bản thân.

Lúc đầu tôi vẫn còn một chút câu nệ, nhưng có lẽ do tác dụng của rượu bốc lên tôi bắt đầu cũng nhún nhảy theo  nhạc.

Không lâu sau, Trần Vỹ và lão Hà cũng gia nhập đội ngũ khiêu vũ.

Lão Hà  hơn sáu mươi tuổi, mặc bộ áo vest cũ kỹ của N năm trước, hơn nữa chân mang đôi dép lê, vừa lên sân khấu nhất thời trở thành đối tượng "chú ý" của mọi người, da mặt ông cũng rất dày, không thèm để ý chút nào, lắc mông sang trái lắc mông sang phải theo điệu nhạc, thập phần phấn khích!

âm nhạc àm ĩ, ta nhìn thấy xung quanh từng bước nhảy điên cuồng si mê, ánh đèn chói mắt, phảng phất để cho ta quên đi áp lực trong cuộc sống thực, quên đi quá khứ đã từng khắc sâu trong trí nhớ, quên đi nỗi đau đã từng lưu lại  trong tâm hồn...

Nhảy một hồi, Trình Tiểu Yến có chút mệt mỏi, ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển.

Tôi đỡ cô ấy và trở lại chỗ ngồi của mình.

Cô ấy cầm một ly cocktail và chạm ly với tôi sau đó uống cạn .

"Chí Dũng, tối nay em thật sự rất vui." Trình Tiểu Yến trên mặt còn tỏa ra hồng quang hưng phấn, khóe miệng tươi cười xán lạn.

"Chờ em khỏi bệnh, sau này chúng ta lại đến." Tôi mỉm cười và nói.

"Được rồi." Cô mỉm cười và dường như chấp nhận lời nói dối không thực tế này.

"Em đi vệ sinh."

Cô đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh.

Tôi không yên lòng ,  liếc mắt nhìn theo bóng lưng yểu điệu của Trình Tiểu Yến, trong lòng cảm khái —— nếu bệnh của cô ấy có thể tốt lên, vậy thì tốt biết bao.

Ngay khi Trình Tiểu Yến đi tới cửa nhà vệ sinh, trong nháy mắt chuẩn bị đi vào, tôi đột nhiên mở to hai mắt, chén rượu trên tay, thiếu chút nữa rơi xuống...

Bởi vì, tôi nhìn thấy phía sau Trình Tiểu Yến, không biết từ khi nào có thêm một lão bà mặc áo vải màu xanh đậm!

Bà khom người, cúi đầu, một đôi tay già nua, khoác lên vai Trình Tiểu Yến, đi theo cô vào nhà vệ sinh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro