Thế lực hắc ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy cảnh này, tôi và lão Hà mở to hai mắt, giật mình ước chừng vài giây, lúc này mới phản ứng lại, xông lên, một người nâng chân Thái Khôn, một người mang ghế, bảy tay tám chân cứu hắn xuống.

May mắn thay, Thái Khôn chỉ có ị ngạt thở, không chết, hiển nhiên là vừa mới treo cổ không lâu, tôi nghĩ không rõ, vì sao anh ta lại đột nhiên treo cổ?

Đưa Thái Khôn đến phòng nghỉ không bao lâu anh đã tỉnh lại, mở to mắt, mờ mịt nhìn chúng tôi, nói: "Nơi này ở đâu? "

Tôi nói nơi này là tòa nhà D, anh vừa nghe liền lồng lên, rất sợ hãi, liên tục bò xuống gầm giường, chưa chạy được vài bước, đã ngã lăn ra, lão Hà một tay giữ chặt anh ta, nói: Thái Khôn, rốt cuộc anh đang sợ cái gì vậy? "

Thái Khôn nhìn ông một cái, hai má tái nhợt, run rẩy, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, nói: "À, tôi nhớ rồi, tôi đến tòa nhà D để giao tiếp với những thứ bẩn thỉu kia..."

"Giao tiếp thế nào rồi?" Tôi đến và hỏi.

"Trên cơ bản không có manh mối gì, những 'người' kia giữ miệng như bình, chỉ là nói với ta, bảo ta ngàn vạn lần không được vào 404, đó là một nơi người chết mới có thể đi vào." Thái Khôn lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên khẩn trương, "À đúng rồi, tôi còn gặp được đứa bé áo đen! "

Tôi và lão Hà tiến lại gần, chờ đợi lời sau của ông.

Thái Khôn nói, lúc ấy anh đi theo đường chỉ đỏ, từ lầu một đi lên tầng bốn, giữa chừng gặp phải không ít chuyện quỷ dị, còn có những thứ "bẩn thỉu" —— mấy lần, anh gặp nguy hiểm, thiếu chút nữa bị thứ bẩn thỉu kia bắt được, may mà đường chỉ đỏ đã cứu anh.

Tôi nghĩ rằng kinh nghiệm này không giống như tôi?

Lão Hà cười ha hả nói: Cái gọi là đường chỉ đỏ dẫn hồn, là cách dùng để dẫn dụ quỷ tới ,sai khiến chúng dẫn đường, dẫn ngươi đi địa ngục m—— giữa đường, quỷ sai sẽ nắm sợi chỉ đỏ bảo vệ ngươi, cho nên có nguy hiểm gì xuất hiện, trên cơ bản đều có thể hóa hiểm thành an.

"Vậy nếu đường chỉ đỏ bị đứt thì sao?" Tôi hỏi.

"Đường chỉ đỏ bị đứt, chứng minh thứ bẩn thỉu này không tầm thường, ngay cả quỷ sai cũng không phải là đối thủ." Lão Hà nói.

Trong lòng ta giật mình , nói như vậy, thứ 404, thật đúng là không phải lợi hại bình thường.

Thái Khôn tiếp tục nói với chúng ta, sau khi hắn đi theo chỉ dẫn lên lầu bốn, một đường đều xem như có nguy nhưng vô hiểm, đi thẳng đến 404, liền thay đổi...

Khi cánh cửa 404 mở ra, anh ta thấy cậu bé mặc đồ đen bước ra.

Trước kia , quan hệ giữa Thái Khôn và đứa bé áo đen không tệ lắm, còn hay chơi đùa với nhau, cung coi như là bằng hữu —— nói trắng ra, hắn làm vậy chỉ để tự bảo vệ mình.

Lần này cửa vừa mở ra, bộ dáng đứa bé áo đen hung thần ác sát, nhìn về phía Thái Khôn, mang theo sát khí, hận không thể bóp chết hắn.

Lúc ấy Thái Khôn đặc biệt sợ hãi, muốn chạy, nhưng sợi chỉ đỏ bị đứa trẻ áo đen kéo lại, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn nó, bò về phía mình.

"Lúc ấy tôi đều tuyệt vọng, cho rằng Nó sẽ giết tôi, nhưng mà cũng không..." Thái Khôn cười khổ nói.

Hắn nói đứa bé áo đen đi tới trước mặt hắn, chỉ nói một câu.

"Nói gì vậy?" Tôi và lão Hà gần như cùng một lúc hỏi.

"Nó nói - Tôi muốn làm bạn với anh, nhưng mẹ không cho ... Đi thôi, mẹ sẽ giết tất cả mọi người ở đây! Thái Khôn thuật lại.

Mẹ?

Ta nhất thời ngây ngẩn cả người.

Không thể hiểu nổi , lại xuất hiện thêm một người mẹ?

Tôi hỏi Thái Khôn, anh có chắc là nghe rõ không?

Thái Khôn gật đầu, nói chính xác là như vậy, cảm giác lúc ấy, sát khí trên mặt nó dường như cũng không phải nổi giận với hắn, mà là rất thống khổ, rất bối rối—— nó vẫn để cho ta chạy thoát, bảo ta chạy càng xa càng tốt, còn nói muốn cùng ta làm bằng hữu.

Sau khi được đứa bé áo đen cảnh cáo, Thái Khôn đang chuẩn bị chạy trốn, cổ bỗng nhiên cảm thấy căng ra, kế tiếp liền không nhớ gì hết...

Nghe anh ấy kể lại, tôi và lão Hà đều im lặng đắm mình trong suy nghĩ.

Tôi nghiến răng, nói: Cậu bé áo đen này luôn miệng cảnh báo kêu anh chạy trốn, tại sao đột nhiên lại ra tay với anh? "

- Không, ra tay chưa chắc là nó, có lẽ là có người khác ! Lão Hà vỗ đùi một cái, nói.

"Ý anh là mẹ nó?"

"Đây chỉ là suy đoán của tôi." Lão Hà vuốt cằm nói, "Mặt khác, ta có một suy đoán mới —— những án mạng trước kia, có lẽ không phải là chủ ý của đứa bé áo đen, nó là bị một thế lực nào đó áp bức —— hoặc là nói, nó cho tới bây giờ chưa từng đại khai sát giới, giết người.Từ đầu đến cuối, đều do một thế lực hắc ám khác trong phòng 404 gây ra! "

Lý luận này của lão Hà quả thật quá mới mẻ, tôi và Thái Khôn hai mắt nhìn nhau, nói thật, đều có chút hoài nghi!.

Nếu thật sự theo lời lão Hà nói,tất cả những án mạng trước đó đều do một thế lực nào đó trong phòng 404 gây ra, vậy chúng ta cho tới nay, chẳng phải đều hiểu lầm đứa bé áo đen sao?

Thái Khôn gật gật đầu, lộ ra vẻ đăm chiêu, nói trước kia khi hắn còn chơi chung với đứa bé áo đen, quả thật không cảm nhận được nó có sát khí —— phải nói, mấy lần nó nổi giận, đều không hề có dấu hiệu, giống như đang nói chuyện vui vẻ với cậu, đột nhiên liền nổi giận.

Như vậy xem ra,có khả năng nó bị một thế lực nào đó khống chế!.

Tuy rằng đêm nay thu hoạch không tính là nhiều, Thái Khôn cũng thiếu chút nữa mất mạng, nhưng mặc kệ như thế nào, sự tình cuối cùng cũng có tiến triển.

Thái Khôn nói,ngày mai anh sẽ tiếp tục tới , cho đến khi giải quyết được hết bí ẩn của tòa nhà D mới thôi.

Ta rất bội phục , nói anh không sợ sao, vừa rồi còn thiếu chút nữa bị giết.

"Trốn tránh là vô dụng, tôi đã trốn tránh nửa năm, không muốn trốn tránh nữa..." Thái Khôn cười cười, nhìn tôi, "Có lẽ anh nói không sai, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao —— nếu ông trời đã cho tôi đôi mắt này, tôi ít nhiều phải phát huy chút tác dụng. "

Lão Hà dơ ngón tay cái lên với Thái Khôn, nói: Ngươi thật tốt, ta với anh bạn trẻ này đã quyết định rồi, ta ——

Nói đến đây, lão Hà bỗng nhiên lộ ra vẻ thống khổ, một tay che cổ.

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía ông ta hỏi vết thương ở cổ của ông sao rồi có vấn đề gì không?

"Được. Tạm ổn rồi, chỉ là có chút di chứng, các ngươi cứ trò chuyện, ta có việc đi trước. "Lão Hà cau mày, thần sắc có chút mất tự nhiên rời đi.

Tôi biết, chắc ông ta đi chườm gạo nếp.

Tiếp theo, Thái Khôn cáo từ ,trước khi đi còn nói rõ tối mai sẽ trở lại.

Tôi vỗ vỗ vai anh ta, nói rằng buổi trưa ngày mai mời anh đi ăn, chúng ta sẽ uống vài ly.

"Được." Thái Khôn cười gật đầu, rời đi.

Tòa nhà D, thoáng cái trở nên yên tĩnh.

Ta nhìn đồng hồ, ba giờ sáng, lê bước chân mệt mỏi, trở lại phòng nghỉ, thả người xuống ghế sofa liền chợp mắt...

Đêm nay ngủ cũng không ngon giấc, liên tiếp gặp ba ác mộng —— đầu tiên là mơ thấy Thái Khôn bị đứa bé áo đen bóp chết, sau đó lại mơ thấy đầu Gia Gia biến thành quả bóng, lăn qua lăn lại trước mặt tôi, giấc mộng cuối cùng đáng sợ nhất, tôi mơ thấy mình và lão Hà đi tới nhà xác, ông ta đột nhiên hoá điên, chạy tới gặm thi thể, tôi khuyên thế nào cũng khuyên không được, sau khi ông ta ăn hết thi thể, liền nhào về phía tôi ——

Ngày hôm sau tôi bị Lưu Phú Cường đánh thức, anh ấy nói đã muộn rồi, ca trực của tôi đã kết thúc.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mông lung chiếu vào, tiếng chim ríu rít, tựa như đang đấu võ mồm với nhau!

Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ, trong lòng cả kinh, Lưu Phú Cường : Tôi ngủ lâu vậy sao?

"Cũng không phải sao, gọi thế nào cũng không tỉnh, ngủ như heo vậy." Lưu Phú Cường cười nhạo nói, "Đúng rồi,anh nằm mơ kêu đừng cắn tôi, đừng cắn tôi, rốt cuộc đang nói chuyện với ai, mơ về cô bé nào vậy? "

Tôi không trả lời câu nói đùa của anh ta và đứng dậy rời đi!

Vừa đi được vài bước, đầu cảm thấy choáng váng, thiếu chút nữa té ngã.

Lưu Phú Cường vội vàng xông tới đỡ lấy ta, nói: "ngươi xảy ra chuyện gì, ngủ lâu như vậy sao tinh thần vẫn chưa hồi phục?

"Có thể... Nó liên quan đến ác mộng đêm qua. "Ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười, rất là mệt mỏi đi ra khỏi phòng nghỉ.

Cơ thể cảm thấy thật không thoải mái, loại cảm giác này, giống như thức mấy ngày mấy đêm vậy, đầu nặng chân nhẹ.

Tôi đi ra khỏi tòa nhà D, ngồi ở cửa, hít thở không khí trong lành trong một lúc, cảm giác thoải mái hơn một chút.

Đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thấy lão Hà cư nhiên ở bên trong, hắn đang ngồi xổm , dùng gạo nếp, liên tục xoa cổ.

Lão chà xát cực mạnh, trên cổ ngoại trừ gạo nếp ra, da đều thối rữa, máu chảy ròng ròng xuống.

Lão Hà cắn răng, nhắm chặt mắt, bộ dáng thập phần đau đớn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ta sẽ không khuất phục, ta sẽ không khuất phục, đừng hòng khống chế ta..."

Nhìn thấy cảnh này, tôi vội vàng nói:lão Hà, dừng lại!

Lão Hà như không nghe thấy, tiếp tục xoa cổ , càng chà xát càng hăng hái.

Tôi không thể nhịn được , nắm lấy tay của lão Hà, tức giận nói: "ông điên sao,cứ tiếp tục chà như vậy da của ông sẽ bị huỷ hoại mất! "

Lão run lên, dừng lại, ngẩng đầu, nhìn tôi với đôi mắt vô thần, nói: Chí Dũng, tôi ... Vết thương trên cổ tôi dường như ngày càng đau đớn.

"Gạo nếp gạo tẻ vô dụng sao?"

"Hẳn là hữu dụng, hẳn là hữu dụng a..." Lão Hà há miệng, vẻ mặt mờ mịt lặp đi lặp lại!

Ta bảo lão nhanh chóng đi da liễu khám xem thế nào, nói không chừng sẽ có hiệu quả, lão không nói gì, cũng không đáp ứng.

"Lão Hà?"

"Ừm, ta sẽ đi."

Ta nhíu nhíu mày, lão Hà như vậy làm cho ta đặc biệt lo lắng.

Từ sau khi hắn bị lão yêu quái cắn, trạng thái tinh thần vẫn rất kém cỏi, luôn lẩm bẩm một mình, thích ngồi xổm ở nơi u ám... Tôi nghi ngờ có khả năng liên quan đến vết thương trên cổ của lão

Nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ, nghĩ tới lời mời Thái Khôn ăn cơm, tôi dặn dò lão Hà vài câu, bảo lão nhất định phải đi da liễu.

Đi ra ngoài, tôi gọi điện thoại cho Thái Khôn, không nghe máy, lại gọi thêm vài lần, tắt máy.

Sắc mặt ta biến đổi, xong rồi, Thái Khôn này không lẽ tính bỏ trốn?

Tôi ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi, quyết định tự mình đến nhà anh ta xem anh ta rốt cuộc là như thế nào—— nếu thật sự không được, ta cũng chỉ có thể lấy danh hiệu "Anh điên", hù dọa anh ta.

Đi tới cửa nhà Thái Khôn, liền nghe thấy bên trong truyền đến hàng loạt tiếng ném đồ vật, cùng tiếng phụ nữa khóc, ta nhíu nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ đám đòi nợ kia lại tìm tới cửa?

Tôi dơ tay lên gõ cửa, động tĩnh bên trong vẫn như cũ,rất ồn ào ầm ĩ, tôi lại dùng sức gõ vài cái, cửa rốt cục cũng mở ra, vợ Thái Khôn tóc tai bù xù nhìn tôi, hai mắt đỏ bừng, trên mặt còn có hai hàng nước mắt.

"Ngươi còn có mặt mũi?" Vợ Thái Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi không để ý tới cô ấy, đi thẳng vào trong phòng, nhìn thấy Thái Khôn đứng trên ghế sofa, khoả thân, đầu đội quần lót của phụ nữ, tay cầm một con dao nhà bếp, nhếch miệng cười ngây ngô: "Giết heo! Giết lợn! "

Ta thật sự choáng váng, Thái Khôn này, giờ phút này còn giả điên giả khùng?

Thái Khôn nhìn thấy tôi đi vào, ánh mắt lập tức trợn lên, kinh hô: "Anh... Anh là lợn, tôi sẽ giết lợn! "

Anh vừa nói, vừa nhảy ra khỏi ghế sofa, giơ dao lên và lao về phía tôi.

Vợ Thái Khôn sợ tới mức thét lên , muốn ngăn cản Thái Khôn, nhưng lại không dám đi qua, tôi tiện tay nhặt một cái cây phơi quần áo từ dưới đất lên, một phát, đánh bay con dao trên tay Thái Khôn, sau đó một cây quất vào đùi anh ta.

Anh ta đau đến gào thét, ngã xuống đất, chỉ vào tôi gào khóc: Đừng đến đây, đừng tiêm thuốc cho tôi!

"Thái Khôn, mẹ nó anh giở trò gì vậy?" Tôi hoàn toàn mất bình tĩnh, lao đến dùng thân mình đè lên người hắn đồng thời gầm lên giận dữ: "hôm qua ngươi còn nói Năng lực càng lớn trách nhiệm càng cao, hôm nay ngươi còn giả điên giả khùng để trốn trách nhiệm đúng không,ta sẽ khiến ngươi phải thực hiện lời hứa của mình ngay bây giờ? "

Thái Khôn gào khóc.

Ta càng nhìn bộ dáng này của hắn càng bốc hoả, giơ tay lên,  chuẩn bị giáo huấn hắn một phen, bỗng nhiên "ba" một cái, đầu óc choáng váng,khi định thần lại thì ra vợ Thái Khôn không biết từ khi nào đã lao tơi cho ta một cái tát nãy lữa

Vẻ mặt phẫn hận nhìn ta, khàn giọng quát:

"Anh ấy không giả vờ, ngươi nhìn xem điên thật rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro