Treo cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Gia hai mắt vô hồn nhìn tôi, miệng không ngừng phun ra máu, văng lên quần tôi, em há miệng, tựa hồ có vẻ rất thống khổ: "Chú Điền, cháu lạnh quá, xin chú ôm cháu lên được không? "

Tôi nói trong sợ hãi, "Jia ... Gia Gia, em tự về phòng bệnh được không, chú... Chú đang bận. "

"Chú Điền, cháu lạnh quá, cháu lạnh quá..." Gia Gia khóc lớn, trong hốc mắt có từng mảng máu tươi chảy ra.

Ta  giờ khắc dở sống dở chết!

Ôm em ấy lên?

Đó là điều không thể, tôi thà từ đây nhảy xuống lầu, cũng tuyệt đối không ôm thứ này!

- Chú Điền, ta hận ngươi——"

Gia Gia đột nhiên ánh mắt oán độc nhìn tôi, há miệng, cắn vào đùi tôi.

"Ah !!!"

Ta đau đớn kêu to, có trời mới biết răng của nó sao lại sắc bén như vậy, quả thực giống như chó vậy.

Rốt cuộc không nghĩ đến sợ hãi, ta không ngừng vung chân, nhưng quăng thế nào, đều không thể đem cái đầu người chết này ném ra ngoài.

Nó cắn chặt vào chân tôi không nhả!.

Tôi đau đớn, nói một tiếng "Đắc tội", cúi người xuống, nắm lấy tóc Gia Gia, dùng toàn bộ sức lực, thật vất vả mới kéo được cái đầu  ra khỏi chân tôi.

Gia Gia rời khỏi chân tôi, tựa hồ rất không cam lòng, há miệng, còn muốn cắn tay tôi.

"Gia Gia, bình thường anh đối với em cũng coi như không tệ, sao em lại đối xử với anh như vậy? Thật là một đứa trẻ hư ! "

Tôi tức giận mắng, một phen đem đầu Gia Gia ném lên không trung, sau đó giơ chân lên, một cú đá thật mạnh bắn ra, "Ba" một cái, đầu người của Gia Gia bay theo hình vòng cung.

Gia Gia kêu thảm thiết, đầu va mạnh làm kính cửa sổ vở ra sau đó theo quáng tính bay ra ngoài

Tôi chống thắt lưng, trái tim rên rỉ: hổ không phát uy, bạn là ông nội là một con mèo bị bệnh?

Đương nhiên, anh em xuống tay sở dĩ tàn nhẫn như vậy, chẳng qua vì bảo vệ tính mạng , suy cho cùng cái đầu này khẳng định không phải Gia Gia... Gia Gia đáng yêu như vậy, làm sao có thể chạy tới cắn chân ta?

Sau việc này, lá gan của ta lớn hơn rất nhiều, cuối cùng cũng không còn sợ hãi như trước.

Chỉ đỏ, lần thứ hai truyền đến một cỗ lực , bắt đầu kéo ta đi về phía trước...

Trong lòng ta suy đoán, sợi chỉ đỏ này hẳn là lão Hà thiết kế ra cho ta thoát hiểm, mỗi lần đến thời khắc nguy hiểm, nó sẽ mang theo ta chạy trốn, chỉ cần nó không ngừng, tin tưởng sẽ không có chuyện gì xảy ra

Theo sức mạnh của đường đường đỏ, tôi từ từ đi đến cửa 404, tôi thầm cầu nguyện: Thiên Chúa ban phước, không dừng lại, không bao giờ dừng lại ah ...

Thật không may, Thiên Chúa đã không nghe lời cầu nguyện của tôi - đường chỉ đỏ, dừng lại ở cửa 404.

Không, nói đúng ra, không phải là đường màu đỏ muốn dừng lại, nhưng 404 có một hấp lực buộc nó dừng lại.

Đường màu đỏ không ngừng run rẩy, ngón tay truyền đến một trận đau đớn, càng siết càng chặt —— hiển nhiên, nó đang chống lại 404.

Tôi muốn đi về phía trước, nhưng bàn chân giống như bị đóng băng, không thể di chuyển nửa bước.

"Ọp Chi ——"

Cánh cửa 404, đột nhiên chậm rãi mở ra...

Một làn gió lạnh lẽo thổi ra từ bên trong.

Toàn thân ta lông tơ dựng thẳng, mồ hôi to bằng hạt đậu, theo trán rơi xuống —— đường đỏ trên ngón tay, giờ phút này tựa hồ cũng trở nên kích động, bắt đầu không ngừng kéo kéo.

Mắt thấy cánh cửa sắp mở ra, trong lòng ta cảm thấy tuyệt vọng.

Tất cả những ai đã nhìn vào phòng 404 cuối cùng đều phải chết.

Xem ra, ta cũng không thoát khỏi số mệnh này...

Ngay khi cửa phòng bệnh 404 mở ra được khoảng một phần ba thì, đột nhiên dừng lại...

Một phụ nữ, từ bên trong lộ ra nữa người, nằm sấp trên mặt đất, chậm rãi bò ra ngoài.

- Chí Dũng, cứu ta ——"

Cô ngẩng đầu lên và khóc với tôi.

Đầu bang một tiếng, giống như bị kim nhọn đâm vào, mở to hai mắt, run rẩy nói: "Tiểu... Tiểu Yến? "

Đúng vậy, người phụ nữ từ 404 đi ra, chính là Trình Tiểu Yến!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao cô ấy lại xuất hiện trong 404?

Trình Tiểu Yến nằm sấp trên mặt đất, gương mặt tràn ngập vẻ thống khổ, ánh mắt bất lực nhìn tôi, kêu lên: "Chí Dũng, cứu ta, cứu ta..."

Đầu ta nóng lên, theo bản năng liền muốn vọt tới, nhưng sợi chỉ đỏ trên ngón tay, lại gắt gao lôi kéo ta, làm cho ta không nhúc nhích được nữa bước!.

Đúng lúc này, một bàn tay già nua, đầy gân xanh, từ khe hở 404 vươn ra, một tay giữ chặt cổ Trình Tiểu Yến, kéo cô vào bên trong.

"A, cứu mạng! Cứu mạng a——"

Khuôn mặt Trình Tiểu Yến sợ hãi cơ hồ biến dạng, hét lớn lên.

"Hì hì hì..."

Tiếng cười lạnh lẽo vang vọng.

Trong bóng tối, tôi thấy một khuôn mặt.

Khuôn mặt này tôi sẽ không bao giờ quên trong suốt cuộc đời của mình!

Là bà nội của Trình Tiểu Yến!

Cô ấy cười quái dị với tôi, từng chút từng chút, kéo Trình Tiểu Yến vào 404...

Vốn trong lòng ta  đang kinh hãi, giờ phút này lại bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Không, cô ấy không phải Trình Tiểu Yến.

Trước không nói Trình Tiểu Yến tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến 404, mặc dù thật sự đi vào, vì sao bà nội cô cũng ở đây?

Lão yêu quái kia lúc trước nếu đã buông tha cho ta và lão Hà, chứng tỏ Trình Tiểu Yến quả thật đã thuyết phục được bà ấy
Bà ta bảo Trình Tiểu Yến bảy ngày sau chủ động về nhà, hiện tại mới qua bốn ngày, làm sao có thể tìm tới?

Giả!

Tất cả mọi thứ là giả mạo!

Lạch cạch!

Đường màu đỏ trên tay đột nhiên bị đứt!

Trong lòng ta cả kinh, nghĩ đến lời dặn dò của lão Hà "Một khi đường chỉ đỏ đứt , lập tức tắt nến, sau đó rời đi".

Không do dự, tôi thổi tắt ngọn nến sau đó bắt đầu chạy như điên về phía tầng một.

Cũng may, trên đường cuối cùng cũng không phát sinh chuyện gì đáng sợ, sau khi trở lại phòng nghỉ, tôi thấy lão Hà cầm hai sợi chỉ đỏ nối liền với bên ngoài, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm cái gì, trán đầy mồ hôi.

Sau khi nghe thấy động tĩnh, ông mở mắt ra, nhìn thấy tôi, khuôn mặt thay đổi: "Tại sao là anh?" "

Tôi sửng sốt và nói, "Có việc gì sao? "

"Không, không có khả năng, người đầu tiên, hẳn là Thái Khôn mới đúng!" Lão Hà run rẩy nói, sau đó đứng lên, "Mau, mau đi tìm Thái Khôn, hắn gặp nguy hiểm! "

Trong lòng ta cả kinh, tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn đi theo lão Hà, chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Tìm hết tầng một, nhưng không thấy bóng dáng Thái Khôn, tôi vội vàng đi triệu tập một số bệnh nhân, bắt đầu tiến hành tìm kiếm khắp tòa nhà D.

Vài phút sau, trong nhà vệ sinh công cộng trên tầng 4, đột nhiên có một tiếng kêu sợ hãi.

Tôi và lão Hà biến sắc, vội vàng vọt tới nhà vệ sinh, chỉ thấy một bệnh nhân ngồi trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi chỉ về phía trước, run rẩy nói: "Treo cổ. Chết trong tư thế treo cổ! "

Ta nhìn về phía hắn chỉ, nhất thời hít một hơi khí lạnh, toàn thân tê dại.

Chỉ thấy trên giá đèn chiếu sáng trong phòng vệ sinh, cổ một người, bị sợi chỉ đỏ quấn quanh nhiều vòng treo trên không trung!

Đây không phải là ai khác, rõ ràng chính là Thái Khôn! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro