121-125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121+122
X mộng

Trong nháy mắt Harry giống như nghe được tiếng thét chói tai thống khổ từ hộp dây chuyền truyền đến, sau đó chính là một cổ lực lượng phi thường cường đại tràn vào trong cơ thể cậu. Đã có kinh nghiệm, Harry lập tức ngồi ở trên ghế, nhắm hai mắt tập trung toàn bộ lực chú ý, nỗ lực bình phục ma lực đột nhiên xuất hiện trong cơ thể.

Hồi lâu, Harry mới chậm rãi mở hai mắt ra, cầm lấy đũa phép để bên cạnh, nhẹ nhàng vẫy một cái, trên bàn cơm cũ nát trước mặt cậu, tro bụi tích góp từng tí một mười ba năm lập tức thiếu hơn phân nửa, loáng thoáng lộ ra bộ mặt nó vốn nên có.

"Voldemort không hổ là phù thủy hắc ám lợi hại nhất, chỉ sợ hiện tại cũng chỉ có ma lực Dumbledore có thể sẽ vượt qua hắn ta." Harry đứng dậy hoạt động tứ chi, uống Độc Dược Snape tùy tay đưa tới, nheo hai mắt cảm nhận ma lực ở trong người lưu động. Một lát sau, Harry chậm rãi thu tay, lấy ra hộp dây chuyền giả Regulus chế tạo đưa cho Kreacher một bên luôn luôn lẳng lặng, ánh mắt chờ mong nhìn cậu.

"Đây là của ngươi, cám ơn ngươi, Kreacher." Harry mỉm cười thản nhiên, không lộ vẻ quá phận nóng bỏng cũng không quá mức lạnh như băng.

"Làm sao dám, làm sao dám... Kreacher chỉ là một gia tinh..." Kreacher hai tay run rẩy tiếp nhận hộp dây chuyền màu vàng trong tay Harry, thật cẩn thận đeo ở trên cổ của mình sau mới ngẩng đầu dùng ánh mắt nóng bỏng mà kích động nhìn Harry, thanh âm khàn khàn sắc nhọn kêu lên, "Cám ơn, cám ơn ngài Harry!"

"Ngươi không nên gọi ngài Harry mà là hẳn là gọi tiểu chủ nhân." Sirius nói, "Harry là con đỡ đầu của ta và cũng là chủ nhân của ngươi."

"Nguyên lai ngài Harry là chủ nhân!" Mắt Kreacher càng thêm nóng cháy, "Kreacher nguyện ý làm người phục vụ người kế thừa huyết mạch Slytherin xa xưa, đây là vinh quang và may mắn của Kreacher! Harry tiểu chủ nhân có mệnh lệnh gì, Kreacher nhất định sẽ làm được."

"Mệnh lệnh?" Harry hơi hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua Sirius sau đó cười, "Ta muốn ngươi ở trước tháng tám dọn dẹp lại nhà, ta muốn cùng cha đỡ đầu ở nơi này, ngươi có thể làm được sao?"

"Có thể, Kreacher nhất định có thể làm được." Kreacher dùng sức gật đầu, hai cái tai lớn hơi hơi chớp lên, "Kreacher nhất định quét tước sạch, đợi Harry tiểu chủ nhân, còn có," nó quay đầu nhìn thoáng qua Sirius, miễn cưỡng bổ sung một câu, "Chủ nhân."

"Hừ, giống như ta rất thích ý vậy." Sirius hừ lạnh một tiếng, trừng Harry, "Dọn dẹp nhà. Nếu đến lúc đó, Harry có cái gì không hài lòng, hừ!"

"Sách, thật là người thừa kế duy nhất của 'Gia tộc Black cao quý' a." Trong thanh âm như tơ lụa của Snape mang theo một chút khoa trương, khinh miệt nói, "Chẳng lẽ, ngươi hiện tại chỉ còn lại điểm ấy dựa vào uy hiếp gia tinh mà lưu lại tôn nghiêm sao?"

"Snape -- giáo sư, ta cũng không phải đệ tử của ngươi, không cần ngươi tới giảng giải lí lẽ." Sirius đẩy ghế, vòng qua cái bàn để ngừa Harry đứng giữa hai người ngăn trở mình đi tới trước mặt Snape. Sirius không chút khách khí rút đũa phép chỉ vào mũi Snape, mặt xanh mét gầm nhẹ, "Gia tộc Black cũng không tới phiên ngươi tới nói cái gì!"

"Sirius!" Harry quát khẽ, "Chúng ta cần phải trở về."

"Còn thời gian, không phải sao?" Sirius hơi hơi nhíu mày, đũa phép trong tay hơi hơi chớp lên, "Snape, lấy ra đũa phép của ngươi, đến cho chúng ta nhìn xem ngươi rốt cuộc có tư cách gì giáo huấn ta, bình luận gia tộc Black."

"Ngươi?" Snape nhìn thoáng qua đũa phép chỉ vào mình, sau đó quét về phía khuôm mặt phẫn nộ của Sirius, hừ lạnh, "Nếu chán ghét thuộc loại hết thảy gia tộc Black, như vậy ngươi còn không cho người nói? Nguyên lai, ngươi trong khung cũng không phải 'Chính trực, dũng cảm' Gryffindor. Không thật --!"

Dùng ngữ khí ác độc mà nhẹ nhất nói xong một từ cuối cùng, Snape coi thường đũa phép chỉ vào mình, lướt qua Black cứng ngắc tại chỗ, "Chúng ta nên rời đi, Potter. Còn cha đỡ đầu của ngươi, ta nghĩ cái đầu giống cự quái kia cần tự mình ngẫm lại."

"Giáo sư, ngài..." Harry mở miệng, vô lực nhìn hắc sắc thân ảnh lập tức lướt qua mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua Sirius, lắc đầu sau đó xoay người cùng đi theo vào lò sưởi, "Kreacher, chăm sóc Sirius tốt."

"Vâng. Harry tiểu chủ nhân." Kreacher cung kính đưa bột Floo, Harry rõ ràng báo mục đích sau đó là bay nhanh xoay tròn!

"Ách!" Harry đỡ cạnh lò sưởi, đi ra, nhìn Snape đứng trong phòng khách, bất đắc dĩ thở dài, "Giáo sư cần gì phải kích thích Sirius?"

"Có sao?" Snape khẽ động khóe môi, lộ ra giả cười, "Ta chỉ nói thật mà thôi, nếu hắn vì một chút đả kích này mà suy sút vậy cũng không xứng trở thành địch nhân của ta."

Harry bất đắc dĩ nhìn Snape lạnh như băng, này tính cái gì? Thật là, xem năng lực một người như thế nào liền xem địch nhân của hắn?

Không nói gì phủi hết bụi trên người, Harry đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

"Giáo sư, ta nghĩ thêm huấn luyện." Harry lập tức đi tới ghế bên cạnh Snape ngồi xuống, "Ta nghĩ bắt đầu luyện tập chống cự lời nguyền độc đoán."

"Lời nguyền độc đoán?" Snape nhíu mày, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ở Hogwarts sẽ có ai dùng lời nguyền độc đoán với ngươi?"

"Không, chỉ là chuẩn bị, chờ thời khắc nào đó đến mà thôi." Harry thấp giọng nói, tay trái cầm đũa phép nhẹ nhàng đung đưa, lợi dụng mỗi một cơ hội luyện tập thần chú không tiếng động.

Snape nhìn tay trái Harry huy động đũa phép, trầm giọng nói: "Ngươi hiện tại học các loại Bùa Chú đã vượt quá trình độ cuộc thi O. W. LS thông thường, một vài phương diện thậm chí vượt qua N. E. W. T, ngươi cho rằng ngươi thật có thể gia tăng gánh nặng việc học sao?"

Dừng lại một chút, Snape thay đổi tư thế càng thêm phương tiện nhìn biểu tình trên mặt Harry, "Hơn nữa luyện tập chống cự lời nguyền độc đoán tuyệt đối không phải như ngươi tưởng tượng đơn giản như vậy. Có lẽ chỉ là luyện tập cái đó là có thể tiêu phí toàn bộ tinh lực của ngươi."

"Này thực rất cần giáo sư." Harry ngẩng đầu nhìn Snape, "Hiện tại mệt tốt hơn so với ngày sau gặp được loại tình huống này bị khống chế làm những chuyện khiến mình hối hận."

Chờ đến thời gian không sai biệt lắm nên trở về Hogwarts, Sirius mới nghiêng ngả lảo đảo đi ra từ lò sưởi, mặt hắn không chút thay đổi đưa hai người ra cửa, cự tuyệt Harry lo lắng hỏi thăm đóng cửa lại.

Harry nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nhún vai sau đó phủ thêm áo choàng tàng hình của mình đi theo Snape về trường học.

Về tới phòng học trống Harry mới kéo áo tàng hình một lần nữa đi đến phòng ngủ.

Cùng Ron, Hermione ngồi ở góc tối, Harry bắt đầu biên soạn luận văn Tiên tri.

"Harry, mình phát hiện, tương lai một tháng cậu sẽ không tốt lắm." Hermione nhàn rỗi nghiêng đầu nhìn luận văn của Harry.

Harry hơi hơi nhún vai, "Hermione, cậu biết giáo sư Trelawney, chỉ cần viết một ít chuyện không hay ho thì bà ta sẽ rất vui vẻ."

"..." Hermione không nói gì lắc đầu, chần chừ trong chốc lát, một lần nữa nhìn Harry, "Chờ cậu viết xong cho mình mượn."

"Hermione!" Ron ở một bên nhàm chán đung đưa bút lông chim nghe Hermione nói như thế, nhịn không được lớn tiếng kêu lên, "Ngươi, ngươi thế nhưng cũng làm như vậy..."

Hermione nghiêm khắc nhìn Ron, "Ta chỉ là không muốn đem thời gian quý giá của ta lãng phí ở mấy thứ vô ích hiểu chưa?! Ron, nếu ngươi tiếp tục nhiều chuyện, ghi chép khóa biến hình liền ..."

"Đừng! Coi như mình cái gì cũng chưa nói!" Ron vội cúi đầu, thành thành thật thật biên soạn luận văn của mình, thuận tiện nhìn lén Harry.

Chờ ba người hoàn thành xong toàn bộ bài tập thì công cộng phòng nghỉ Gryffindor đã không có người, ba người mỏi mệt đứng dậy, nói một tiếng chúc ngủ ngon liền về phòng mình.

Trước khi ngủ, Harry tập quán đối giường của mình thả một bùa cách âm cùng báo động, thả người xuống giường mềm mại, nằm ngủ.

---- phân cách ----

Trong bóng đêm, Harry cảm giác được một đôi tay có vết chai chậm rãi từ sau lưng vuốt ve thân thể của mình. Cậu mơ mơ màng màng mở hai mắt, ánh vào mắt không là màu vàng cùng màu đỏ của Gryffindor mà là màu đen xu hướng lạnh như băng, đen đến mức cậu thấy không rõ hết thảy chung quanh.

Hai bàn tay kia chậm rãi vuốt ve phía sau lưng bóng loáng của cậu mang theo một loại cảm giác hấp dẫn giống như lông chim xẹt qua mỗi một tấc da thịt sau lưng Harry, chậm rãi khiến Harry sinh ra tê dại...

"Ân..." Harry nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, mà hai tay kia chạy ở sau lưng của cậu giống như chiếm được cho phép chậm rãi xâm lược phía trước. Bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mò tới cổ Harry, nhẹ nhàng ở hầu kết vẽ một vòng tròn, sau đó theo hầu kết không tự chủ được run rẩy chậm rãi trượt, đi vào xương quai xanh nổi lên thoáng bồi hồi một chút, đi thẳng tới nhũ tiêm đã ở trong không khí cố gắng đứng thẳng...

Harry thở chậm rãi dồn dập, cậu cảm thụ được trong cơ thể một trận một trận khô nóng từ bàn tay kia hướng toàn thân mỗi một tấc da thịt của cậu bốc lên...

"Ô..." Cảm nhận được vành tai của mình đột nhiên bị ngậm trong khoang miệng ấm áp, Harry kêu lên, mỗi một dây thần kinh đều cố gắng truyền lại cảm xúc, càng thêm mẫn cảm cảm nhận được ngón tay đối phương nắm nhũ đầu xoa nắn mang đến từng đợt từng đợt khoái cảm...

"Ân..." Harry nhịn không được nheo lại hai mắt, phát ra một tiếng rên rỉ khó có thể ức chế. Theo nơi giữa hai chân chậm rãi ngẩng đầu, Harry không tự chủ được hơi cong eo lên, thân thể càng thêm mẫn cảm cảm thụ tay đối phương chạy ở trên người mình, còn có cái lưỡi ấm áp mà ướt át theo nơi ngón tay trải qua, một chút một chút liếm hôn mang đến cảm giác tuyệt vời tê tê giống như chạm vào điện.

"Ai... Ngươi rốt cuộc là ai?" Harry ở dưới sự trêu đùa của đối phương, kịch liệt hô hấp hỏi. Chỉ cảm thấy đối phương bồi hồi ở phụ cận xương quai xanh của mình, khi nhẹ nhàng xẹt qua làn da kia ấm áp khiến cậu cảm thấy cả thân thể một trận một trận hư không.

Harry theo bản năng giãy dụa thân thể, chỉ cảm giác nhũ tiên đã đứng thẳng khiến mình khó chịu... Bản năng điều khiển nên Harry căn bản là đã quên đối phương là ai, chính là theo bản năng muốn làm cho một vài nơi đưa vào lưỡi đang không ngừng trêu đùa môi của cậu... Mà tay của đối phương đã mò tới bụng bằng phẳng rắn chắc của cậu, một chút một chút hướng về phân thân phía dưới đã đứng thẳng ngẩng đầu...

Chính là bị tay của đối phương nhẹ nhàng xẹt qua phân thân mẫn cảm mà run nhè nhẹ, Harry liền nhịn không được rên rỉ, cậu cố gắng ưỡn lên, ở bản năng điều khiển nỗ lực làm cho phân thân để sát vào tay đối phương...

Đối phương như là cảm nhận được Harry không tiếng động cầu xin, phát ra tiếng cười nhẹ...

"Cầu... Ngươi..." Harry thở gấp, vô ý thức rên rỉ, "Cầu... A --!" Harry đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, toàn thân trong nháy mắt cứng lại, cảm thụ phân thân của mình bị bàn tay ấm áp kia bao bọc. Còn môi đối phương cũng đồng thời ngậm nhũ đầu đứng thẳng trước ngực của cậu, phối hợp với tay, răng nanh nhẹ nhàng cắn nhũ tiêm sớm đã mẫn cảm vô cùng của Harry...

Như là bị ngọn lửa cực nóng đốt, Harry cảm thấy được cả người mình đều phải hòa tan ở đôi môi đối phương cùng đôi tay châm lên nhiệt tình.

Khoái cảm ở tay của đối phương từng đợt từng đợt đánh úp lại, Harry nhịn không được từ miệng tràn ra từng tiếng dồn dập thở gấp cùng khó nhịn rên rỉ, mẫn cảm cảm nhận mỗi một động tác của đối phương ở trên người mình...

"Ngô..." Harry thấp giọng rên rỉ, thân thể giãy dụa nỗ lực ngẩng đầu lên, muốn thấy rõ ràng rốt cuộc là ai thế nhưng có thể mang đến cho mình cảm giác tuyệt vời như thế...

------

"A --!" Một tiếng ẩn chứa tình dục cùng khiếp sợ theo miệng Harry phát ra, trong giây lát Harry trừng lớn hai mắt, hô hấp dồn dập nằm ở trên giường. Hồi lâu Harry mới bình phục hơi thở sau đó mới ý thức tới cái chỗ nào đó đã ở thời kỳ trưởng thành khống chế không nổi xôn xao mà ướt.

Thật là một giấc mơ chân thật đến không thể thật hơn, hồi tưởng lại đôi tay kia ở trên người vuốt ve Harry không tự giác lại cảm thấy một cảm giác khô nóng từ bụng dâng lên.

"Nga --" Vô lực rên rỉ một tiếng, Harry ngồi dậy, vén chăn xuống giường. Theo ánh trăng tìm được rồi đũa phép ở đầu giường, nhắm ngay chỗ ướt một khối trên giường dùng một cái "Úm ba la chà rửa!", sau đó nhẹ nhàng xốc màn, tận lực không tiếng động đi đến phòng tắm.

Thẳng đến cởi áo ngủ đã bị chất lỏng sềnh sệch màu trắng, hoàn toàn ngâm ở trong nước lạnh Harry mới thở dài, sau đó vô lực ôm lấy một đầu tóc dài của mình.

Bị vây thời kỳ trưởng thành làm mộng như vậy, không sao. Vấn đề là vì sao trong mơ đối tượng khiến mình hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được lại chính là Snape?

Chẳng lẽ, cũng bởi vì ban ngày xâm nhập hầm bị hình ảnh trong nháy mắt đó kích thích?

Không tự giác, Harry lại hồi tưởng lại hình ảnh mình nhìn thấy. Giọt nước trong suốt, làn da tái nhợt, dáng người rắn chắc, còn có hầu kết khêu gợi...

"Merlin a..." Harry vô lực thở dài một tiếng, đem cả người đều bao phủ ở trong bồn tắm, nỗ lực muốn bỏ qua phản ứng vì nhớ tới một vài hình ảnh mà sinh ra.

Cậu như thế nào biết, sao có thể, như thế nào...

"Rầm" Harry suy sút ló đầu ra, trong đầu chỉ hiện ra một câu: Thượng Đế a, ngài rốt cục vứt bỏ ta sao?

Đợi cho cảm giác khô nóng ở trong thân thể hoàn toàn biến mất Harry mới chậm rãi leo ra bể tắm, thay một áo ngủ khác, xử lý quần áo thay ra sau đó mới một lần nữa về giường, chính là lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được nữa.

Cùng lúc đó, ở hầm cách toà nhà hình tháp Gryffindor xa nhất, nam tử tóc đen cũng đang tối tăm ngâm mình trong nước lạnh, bên cạnh là áo ngủ màu đen giống y như cái áo Harry nhìn thấy.

Chết tiệt! Y đường đường một phù thủy trưởng thành 34 tuổi thế nhưng lại vẫn mơ cái loại mà chỉ có tiểu quỷ thời kỳ trưởng thành mới có thể có! Mà trong mơ, người để y phát tiết dục vọng thế nhưng chính là Harry Potter tiểu quỷ chết tiệt kia!

Đáng chết! Trong đôi mắt tối đen của Snape thiêu đốt âm u lửa giận, khắc chế hai tay ở dưới nước.

Không phải đã quyết định quên cảm thụ khác thường đối với tiểu quỷ kia sao? Harry Potter, cậu bé là con của Lily Evans, y sao có thể, sao có thể nhìn đôi mắt cực giống mắt Lily thì đối tiểu quỷ kia sinh ra dục vọng, thậm chí là ... tình yêu!

Này, quả thực là khinh nhờn Lily, đối với Lily là một loại khinh nhờn!

Harry Potter không phải Lily Evans, cho dù bọn họ có cũng một đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp, cậu bé cũng tuyệt đối không là cô gái năm đó có được tươi cười sáng lạn!

Chính là, không tự giác, y chính là bị nam hài luôn ở trước mặt mình thản nhiên lại chân thật cười hấp dẫn.

Harry Potter, cậu bé là con của tên Potter đáng ghét! Snape, chẳng lẽ ngươi đã quên điểm ấy sao? Nếu để cho tiểu quỷ kia biết ngươi thế nhưng bị hấp dẫn...

Không! Loại tình huống này tuyệt đối sẽ không phát sinh! Harry Potter chính là con của Lily Evans cùng James Potter, là một học sinh thuộc Gryffindor, chính là "Kẻ Được Chọn"Dumbledore muốn ngươi bảo hộ, chính là một đồng minh của ngươi để báo thù cho Lily, chỉ là như vậy mà thôi!

Snape kiên định từ trong nước lạnh đứng lên, kéo khăn tắm lung tung xoa xoa thân thể sau đó mới đổi lại một bộ đồ ngủ mới, về phòng ngủ nhưng vẫn trừng mắt đến hừng đông đều không thể tiếp tục sinh ra một tia buồn ngủ.

Y lừa gạt chính mình lại không lừa được lòng mình. Không biết từ lúc nào, trọng lượng của tiểu quỷ chán ghét kia ở trong lòng y đã càng ngày càng nặng ... Có lẽ, là từ trong nháy mắt đó, khi tiểu quỷ tỉnh lại, cặp mắt bình tĩnh thật sâu chăm chú nhìn trong nháy mắt...

Ngày hôm sau khi ánh sáng chiếu vào ký túc xá, Harry nhanh chóng đứng dậy, đổi lại y phục sau đó đánh thức Ron vẫn đang mơ mơ màng màng.

"Harry, bây giờ còn chưa tới bảy giờ, cách đi học còn hai giờ!" Ron kéo chăn, trùm lên đầu oán hận, "Ngươi làm gì mà dậy sớm như thế!"

"Ron, cách đi học là còn hai giờ nhưng là ngươi xác định luận văn của ngươi cũng không có vấn đề gì sao?" Harry quay đầu lại kéo chăn của Ron, "Sáng hôm nay học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí cùng Bùa Chú, ngươi xác định bài tập Bùa Chú của mình không có vấn đề gì sao?"

"Merlin a, Harry, ngươi hiện tại cũng gần giống, gần thành, gần bằng Hermione , mỗi lần mở miệng đều là bài tập." Ron kêu thảm chịu bất hạnh bò dậy, mơ mơ màng màng đi đến cạnh Harry, hai người cùng nhau súc miệng.

Chờ bọn họ đi xuống, Hermione đã tinh thần phấn chấn ngồi cạnh lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung, trong tay cô đang cầm một quyển sách dày đến mức có thể đủ làm gối đầu.

"Buổi sáng tốt lành, hôm nay là một ngày đẹp đúng không?" Hermione cười sáng lạn, trong tay huy động tấm da dê. "Thư của Hagrid, Buckbeak đã được ngài Malfoy sắp xếp ổn thoả kết thúc vụ án . Hagrid cùng Buckbeak đều không có việc gì."

"Vậy cũng thật là cần nói một tiếng chúc mừng với Hagrid, trước đó vài ngày bác ấy luôn luôn lo lắng Buckbeak." Ron tuỳ tiện ngồi cạnh Hermione, kéo thư nhìn qua rồi nhét vào trong tay Harry, "Mình đã chịu đủ những con sâu lông kia!"

"Ta cũng đồng dạng hi vọng buổi học ngày hôm nay có thể phấn khích một chút." Harry thản nhiên cười nói, kết quả bị ánh mắt lợi hại của Hermione phát hiện quầng đen dưới mắt.

"Harry, đêm qua không có ngủ ngon sao?" Hermione nhíu mày, "Hay là cậu lại..."

"Không, mình chỉ là không ngủ ngon mà thôi."

Hagrid một lần nữa dạy tốt vượt quá Harry đoán trước. Có lẽ là Buckbeak thuận lợi chấm dứt ảnh hưởng, thế nhưng mang được mấy con Bạch kì mã, trong đó còn có một con chưa trưởng thành.

Học xong Chăm sóc sinh vật huyền bí, Draco cùng Harry, Hermione, Ron đi đến lớp Bùa Chú, thỏa mãn tán thưởng buổi học này của Hagrid.

"Thật không ngờ, thoạt nhìn lỗ mãng còn thật sự có thiên phú dạy Chăm sóc sinh vật huyền bí. Bạch kì mã..."

"Ha ha," Harry cười khẽ, "Chỉ cần bác ấy không mang những con vật với bác là đáng yêu, đối với chúng ta mà nói cũng có chút tính nguy hiểm, ta tin tưởng bác ấy sẽ là một giáo sư tốt."

Ba người khác lòng có ưu tư gật gật đầu, sau đó cùng đi vào lớp Bùa Chú. Giáo sư Flitwick dạy bọn họ bùa vui vẻ, cũng để bọn họ luyện tập. Mà Harry rõ ràng có chút không yên lòng, mà làm người hợp tác Ron cuối cùng ở trong tiếng cười lớn rời khỏi phòng học.

Buổi chiều tiếp tục là buổi học Tiên tri tai nạn, ở giáo sư Trelawney lại tiên đoán Harry tử vong sau, Hermione rốt cục phẫn nộ quăng sách của mình, nhanh chóng rời đi phòng học Tiên tri.

"Thân ái, con cần phải cẩn thận..." Trelawney ở Lavender khen tặng sau, trên mặt một lần nữa cười, giống như nói chuyện với người chết nói với Harry.

Theo lễ Phục Sinh sắp đến, trận chung kết Quidditch cũng tiến nhập đếm ngược. Gryffindor cùng Slytherin hai học viện mùi thuốc súng cũng càng ngày càng đậm. Harry từng chứng kiến một Gryffindor năm thứ tư cùng một Slytherin năm sáu ở trên hành lang công kích nhau làm cho lỗ tai của bọn họ không ngừng mọc lông chĩa ra ngoài.

Mà cho dù mỗi ngày học tập, huấn luyện, Harry ở buổi tối lại không nghỉ ngơi tốt. Harry phảng phất như bị bóng đè, sau khi nằm ở trên giường không tự chủ được hồi tưởng lại giấc mơ đêm hôm đó. Thậm chí, ở thật vất vả ngủ sau đột nhiên từ giấc mơ không liên hệ chút nào rơi vào cái ôm khiến cho cả người cậu nóng lên...

Vành mắt đen phía dưới của Harry càng ngày càng nghiêm trọng, mà hôm nay là ngày Gryffindor cùng Slytherin cùng học Độc Dược.

Nỗ lực bỏ qua tiếng nói bao hàm trào phúng rõ ràng nhưng là vẫn hoa lệ từ tính như cũ. Nỗ lực không nhìn tới thân ảnh gầy yếu nhưng thẳng thắn của Snape đi tới đi lui. Nỗ lực không đi chú ý đôi tay tái nhợt, nhìn kỹ có vết sẹo cùng với ngón tay khớp xương rõ ràng...

Harry nỗ lực ổn định tâm tình của mình, không để cho mình bởi vì người kia tồn tại mà sinh ra các loại liên tưởng rồi làm cho tim mình đập rộn lên...

"Harry." Hermione luôn luôn thật cẩn thận chú ý đến Harry đột nhiên bắt được tay Harry, "Này sồ cúc phải sau khi thả gai nhím mới có thể bỏ vào."

"Cám ơn Hermione." Harry đột nhiên hoàn hồn, nhìn sồ cúc vội vàng đổi thành gai nhím.

Hermione bất đắc dĩ nhìn Harry quấy độc dược cho tới bây giờ vẫn coi như bình thường thở dài, "Harry, đây đã là lần thứ ba, có phải là cậu có tâm sự gì hay không?"

"Không, không có." Harry lắc đầu, sau đó thấy nam tử ảnh hưởng nghiêm trọng tới mình đang đi tới. "Giáo sư Snape đã tới, Hermione, cậu vẫn là chuyên tâm làm độc dược của mình đi. Bằng không, ta nghĩ y sẽ trừ điểm."

Harry vội vã cúi đầu không nhìn Snape rồi lại nhịn không được vểnh tai lên, khẩn trương nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.

"Granger, trừ 5 điểm. Nếu trò tiếp tục khoe ra 'Không gì không biết' của mình làm người khác phiền chán, Gryffindor sẽ tiếp tục trừ 10 điểm. Trong lúc học không cho nói ..."

Snape không có cơ hội nói xong bởi vì ngay khi y chuẩn bị trừ điểm của Hermione, phun ra nọc độc, Harry lại bị thanh âm từ tính ảnh hưởng, tâm hoảng ý loạn cầm nhầm tài liệu độc dược, hơn nữa bởi vì lần này không có ai ngăn lại, gai nhím thuận lợi được ném vào trong vạc.

"Phanh!" Một tiếng tiếng nổ mạnh nặng nề cắt đứt lời Snape nói, y quay người lại, trường bào ở sau người xẹt qua một đường cong hoàn mỹ bất quá tất cả mọi người ở đây không có ai có tâm tư chú ý điểm ấy.

Bất kể là Gryffindor vẫn là Slytherin, bọn họ đều đem tầm mắt ném tới trên người Neville. Tất cả mọi người ở đón nhận ánh mắt vô tội của Neville sau mới kinh ngạc nhìn người nổ vạc chân chính trong phòng học.

"Đại nạn không chết", "Sống sót ", "Gryffindor hoàng kim nam hài" thế nhưng lại ở lớp Độc Dược làm nổ vạc!

Chương 123
Cấm đoán chi hôn

{Cấm túc a, Harry Potter.}

Harry còn chưa kịp gõ cửa đã bị con rắn trên cửa cười nhạo. Đúng vậy, là cười nhạo. Harry có thể khẳng định con rắn trước mắt này chính là đang cười nhạo mình.

{Câm miệng, bất quá là cấm túc mà thôi. Giáo sư Snape thường xuyên cấm túc, ta cũng không phải người thường xuyên nhất.} Harry thấp giọng phản bác, nói đến người thường xuyên nhất, Harry đột nhiên nghĩ đến hai người bị Snape trừng phạt rửa sạch phòng học Độc Dược bị mình làm nổ vạc Cho Chang cùng Cedric Diggory.

Tuy rằng, Draco lại ám chỉ Snape làm như vậy là bởi vì hai người cùng Harry quá mức thân cận . Bất quá, mặc kệ Draco nói như thế nào Harry đều không tin tưởng Snape ghen.

Mình hiện tại bất quá là một thiếu niên mười ba tuổi chưa đến mười bốn mà thôi, Snape làm sao có thể sẽ thích mình? Hơn nữa, bất kể là từ phương diện nào, Harry đều không nhìn ra Snape có khuynh hướng đồng tính luyến ái. Snape không phải là yêu Lily Evans sao?

Cho dù ngày đó Snape hôn mình vậy cũng không thể thuyết minh cái gì. Có lẽ, ngày đó sau nụ hôn kia mình nên hát "Ta thừa nhận đều là ánh trăng nhạ họa, ánh trăng thật đẹp..."

"Potter!" Cửa đột nhiên bị mở ra, Snape tối tăm nhìn nam hài thoạt nhìn là đang ngẩn người trên thực tế -- cũng là đang ngẩn người, "Nếu ngươi thích phạt đứng ta đề nghị ngươi có thể đi đỉnh cao nhất tháp Gryffindor, tối thiểu nơi đó không khí cũng đủ tươi mát hơn nữa sẽ không ngăn trở cửa của ta."

"S..Snape giáo sư!" Harry cả kinh, theo bản năng lui về phía sau ngẩng đầu nhìn nam tử đang tản ra hàn khí.

Diễn cảm trước sau như một tối tăm, khóe môi mang theo vặn vẹo tươi cười ẩn chứa châm chọc, trong đôi mắt đang chớp động quang mang tức giận.

"Potter, có lẽ đầu óc của ngươi đã triệt để điên cuồng." Snape nhẹ nhàng nói, chất giọng từ tính khiến Harry nhịn không được hơi hơi run rẩy một chút, "Gryffindor trừ 5 điểm bởi vì ngươi dám sửa tên giáo sư."

Snape vô tình nói, "Thỉnh trò Potter lần sau nhớ rõ ràng , ta là giáo sư Snape mà không phải giáo sư Ssnape. Bằng không lần sau ta cũng không dám cam đoan có thể trừ càng nhiều điểm hay không." Y nói xong thì tươi cười ác ý, nghiêng người, "Hiện tại, tiến vào."

"Vâng, giáo sư Snape." Harry cúi đầu rầu rĩ đáp lại, nhìn cũng không dám nhìn Snape nhấc chân vào hầm, khi lướt qua Snape Harry khẩn trương toàn thân đều căng thẳng. Bất quá cho dù là như vậy, cậu vẫn là nhịn không được ngửi hương thảo dược trên người Snape.

Có lẽ, hôm nay cũng là như thường ngày hỗ trợ xử lý một ít độc dược trên lớp dùng đến? Harry đoán nhìn nơi mình đã từng làm lại ngoài ý muốn phát hiện nơi đó không có cái gì.

"Potter, ta mời ngươi đến cũng không phải cho ngươi đứng ngẩn người ở chỗ đó!" Snape châm chọc một câu, "Đến đây ngồi xuống."

"Vâng giáo sư Snape." Harry thấp giọng lên tiếng, sau đó chậm rãi đi tới ghế cạnh lò sưởi, chần chừ trong chốc lát sau đó lựa chọn ngồi đối diện Snape mà không phải giống như thường ngày ngồi bên cạnh y.

"Giáo sư, hôm nay lao động phục vụ ta nên làm cái gì?" Harry cúi đầu nhìn ngón tay của mình, nỗ lực không cùng ánh mắt Snape trao đổi cái gì cho nên Harry căn bản không thấy Snape càng thêm âm trầm, chính là dựa vào cảm giác mẫn tuệ phát hiện không khí xung quanh càng lạnh.

Chính là, Snape tức giận như vậy sao? Mình lại không là lần đầu tiên ở lớp Độc Dược làm nổ vạc. Harry vô tội nghĩ, ngón tay vặn vẹo một chút.

"Potter, về lao động phục vụ của ngươi chúng ta không vội." Thanh tuyến hoa lệ của Snape không cố ý kéo dài, đôi mắt sắc bén của y đã rơi vào mái tóc đen của Harry được buộc lên nhìn rất hiền thục, "Ta có chuyện khác cần hỏi ngươi trước."

"Cái gì?" Harry kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa đối diện Snape liền lập tức tránh. "Giáo sư Snape, gần nhất trừ bỏ làm nổ một cái vạc, hình như ta cũng không có gây ra chuyện gì đi?"

"Đúng, tốt lắm. Bất quá Thứ tư 'Học bù' ngươi không tới, hơn nữa hôm nay thế nhưng ở lớp Độc Dược làm lỗi. Ngươi --" Snape thân mình hơi vươn về phía trước, chậm rãi vươn tay ra, ngón tay thon dài mà tái nhợt chậm rãi tới trước mặt Harry sau đó nâng cằm của Harry lên.

"Ngươi, tuần lễ này, rốt cuộc làm sao vậy?" Snape hỏi, thanh âm nhẹ như vậy chẳng những không khiến Harry bị bắt cùng đối diện trầm tĩnh lại thậm chí khiến toàn thân cậu mỗi một cái thần kinh đều càng thêm buộc chặt.

"Không..." Harry mở miệng, thanh âm phá lệ suy yếu vô lực, "Ta hết thảy đều tốt lắm, giáo sư Snape."

"Tốt? Bên trong tốt này cũng chính là vành mắt đen'Xinh đẹp' xung quanh mắt ngươi sao?" Snape vô tình trào phúng chọc giận Harry, cậu khẽ động khóe môi, ánh mắt trào phúng xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của Snape cùng với vành mắt đen khá giống mình, "Giáo sư là nói chính mình sao?"

Snape mỉm cười sau đó mới thô bạo nói: "Potter, hiện tại chúng ta thảo luận vấn đề của ngươi. Tối thiểu ta không làm nổ vạc của mình."

"Ách..." Harry xấu hổ cười không nhận thấy được Snape càng thêm uy hiếp tiếp cận mình. Y quả nhiên là càng để ý vạc độc dược, Harry không tự chủ được nghĩ như vậy hơn nữa ở nghĩ như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác trống rỗng. "Ta thật xin lỗi giáo sư Snape."

"Không cần nói với ta xin lỗi, Potter." Snape mở miệng, hơi thở ấm nóng nương theo sau lời của y phất lên trên mặt Harry, "Đối với độc dược tài liệu cùng vạc vì ngươi không biết cùng ngu xuẩn không yên lòng mà lãng phí nói xin lỗi đi!"

Dừng lại một chút, Snape lại dùng nâng cằm Harry lại một lần muốn tránh đi ánh mắt của y, "Potter, tuần này ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trạng thái ngươi như vậy căn bản không có biện pháp học tập chống cự lời nguyền độc đoán. Nói cho ta biết Potter. Bằng không ta sẽ dùng 'Chiết Tâm Trí Thuật' xem trí nhớ của ngươi tự tìm đáp án."

"Không!" Harry có chút thất kinh kêu lên sau đó mới lại phản ứng lại, "Giáo sư, ta biết Bế quan bí thuật, giáo sư không nhìn được." Harry thậm chí tại đối phương khống chế lại bình phục tâm tình phức tạp của mình.

Bất quá là có một giấc mơ mà thiếu niên thời kỳ trưởng thành nào cũng có mà thôi, cho dù là cùng Snape, này cũng không có cái gì nghiêm trọng, không phải sao?

Chỉ cần không bị y biết! Bằng không ... Harry lộ ra tươi cười châm chọc. Snape nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này trừ Gryffindor 500 điểm bởi vì mình cũng dám đem giáo sư trở thành đối tượng tình dục ảo tưởng.

Nói không chừng, mình còn có thể bị Snape cho một tá bùa chú cuối cùng tới một Petrificus Totalus, để trên nơi cao nhất của Hogwarts, hưởng thụ tắm nắng hoặc là tắm ánh trăng...

Cho nên, tuyệt đối không thể để cho Snape biết giấc mơ kia!

Trong mắt Harry hiện lên một tia kiên định hơn nữa bị Snape đang theo dõi dễ dàng bắt được .

"Potter, cho dù ngươi biết Bế quan bí thuật nhưng cũng có một thứ ngươi không đối phó được." Snape nheo lại hai mắt, thanh âm như tơ lụa mang theo cái lạnh như băng, "Chân dược, ngươi hẳn là nghe nói qua đúng không Potter?"

Harry cả người cứng ngắc gật gật đầu, Chân dược tuyệt đối không phải đơn giản có thể dùng Bế quan bí thuật liền có thể đối phó, lần trước bị Dumbledore chiêu đãi thì nếu không phải vị giác mình nhạy bén không nuốt xuống, Harry cũng không xác định chính mình có thể bị Dumbledore biết hết thảy bí mật hay không.

"Chỉ cần ba giọt nho nhỏ ta là có thể biết bí mật ở chỗ sâu nhất trong linh hồn của ngươi, Potter." Snape chăm chú nhìn mắt Harry, mặt hai người trong lúc vô tình đã chỉ còn cách nhau mấy centimet.

Harry nhìn thấy đôi môi gợi cảm của Snape bởi vì nói chuyện mà khẽ đóng kẽ mở, trong đầu căn bản không có ý thức được y rốt cuộc nói gì.

Harry chỉ là không tự chủ được nhớ lại giấc mơ kia, đang nhớ lại được đôi môi kia hôn tê dại sau đó cảm giác được cảm giác khô nóng bốc lên trong cơ thể...

Bất tri bất giác, Harry chậm rãi hướng về phía trước, giống như không bị khống chế chủ động hôn lên môi Snape, ngăn trở đối phương tiếp tục châm chọc phun nọc độc lên mình.

Môi của y như trong trí nhớ mềm mại, không giống cứng ngắc biểu hiện ra ngoài. Harry vô ý thức mút môi Snape. Chậm rãi ló đầu lưỡi ở Snape không kịp phản ứng nhẹ nhàng liếm môi của y, sau đó thật cẩn thận thăm dò vào đôi môi hơi mỏng, đụng chạm tới răng bóng loáng.

Cảm nhận được đối phương giống như muốn lui về phía sau né tránh, Harry lập tức vươn hai tay, ôm hông Snape, đầu lưỡi bám riết không tha khẽ liếm lấy lợi Snape. Ở cảm nhận được nụ hôn này so với trong tưởng tượng càng thêm tốt đẹp sau, Harry không tự chủ được bắt đầu trêu đùa mỗi một dây thần kinh của Snape, cố gắng xâm nhập trong miệng của y.

Mà giờ này khắc này, Snape đang khiếp sợ Harry thình lình hôn cũng dần dần tại nụ hôn càng lúc càng thâm nhập đánh mất một chút lý trí cuối cùng, hơi hé khớp hàm nhắm chặt. Chết tiệt! Vì sao tiểu quỷ này luôn có thể khinh địch như vậy ảnh hưởng đến tâm lý của mình, thậm chí .. Mình còn phản ứng!

Nhận thấy đối phương rộng mở, đầu lưỡi Harry lập tức tiến quân thần tốc, kỹ xảo thuần thục khẽ liếm trong miệng Snape, cảm nhận được đối phương đáp lại sau mới chậm rãi đụng chạm đầu lưỡi Snape, thử, sau đó triền miên lại với nhau...

Chương 124
Để lại dấu hôn ~~

Ở Harry càng ngày càng nóng hôn sâu, Snape cảm giác trong cơ thể mình chậm rãi dâng lên khô nóng, một vài ký ức cũng theo chỗ sâu trong trí nhớ tỉnh lại. Bất tri bất giác, một bàn tay y ôm lấy eo Harry so với người bình thường càng mềm dẻo, mà cái tay còn lại thì đặt ở gáy Harry, không cho phép y đấu tranh bắt đầu "Phản kích" ...

Lưỡi của y cường hãn mà mạnh mẽ ngăn chặn Harry sau đó nhanh chóng thăm dò vào trong miệng Harry, nhẹ nhàng xẹt qua răng Harry, liếm liếm lợi cùng trong miệng, trêu đùa mỗi một tế bào mẫn cảm trong miệng Harry, giống như Harry làm phía trước...

Cảm thụ được Snape dùng đầu lưỡi ấm áp kia miêu tả khoang miệng của mình, Harry nhịn không được từ cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ vô lực, theo bản năng muốn cảm thụ dựa sát vào y, chỉ là một nụ hôn có thể khiến mình có cảm giác tuyệt vời như thế, cùng cái lưỡi mềm mại dây dưa một chỗ, từng đợt từng đợt triền miên...

Giống lần hôn sâu trong trí nhớ... Harry hô hấp dồn dập lại không muốn rớt ra cho dù là một chút với Snape...

Giống như là... Harry thở hào hển, cảm thán dưới đáy lòng... Tình dược... Tình dược cực mạnh...

Làm cho người ta không tự chủ được sa vào tình yêu tình dược... Nếu yêu một người cùng giới tính sẽ xuống Địa ngục, như vậy giờ khắc này Harry tình nguyện cùng người ôn nhu ôm hôn mình cùng nhau sa đọa...

Cánh tay ở trên lưng Snape bất giác buông ra. Tay Harry chậm rãi leo lên trên, cách trường bào màu đen vuốt ve xương cột sống của Snape...

Cảm thụ được xương nổi lên, tay Harry luôn luôn bên hông Snape, bồi hồi đến cổ Snape sau đó hai tay vây quanh cổ Snape. Ngón tay mềm nhẹ chui vào bên trong cổ áo, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cái cổ tái nhợt...

Động tác của Harry khiến Snape thở càng ngày càng dồn dập, nụ hôn của y cũng càng cường liệt xâm lấn, dùng sức hấp thu chất lỏng ngọt ngào trong miệng Harry, tay Snape cũng như mất đi khống chế thăm dò vào áo choàng Harry, dùng sức lôi áo nhét ở trong quần, tay y theo đồng phục chạm vào phần bụng bằng phẳng đã có một lớp mồ hôi mỏng vì tình dục được khơi mào...

"Ngô..." Harry bị Snape đầu lưỡi xâm chiếm cứ trong miệng nhịn không được rên rỉ, cả người đều nhanh hòa tan ở trong lồng ngực của Snape... Này, cảm giác quả thực là so với trong mơ được vuốt ve càng thêm mê người, càng thêm hấp dẫn làm cho người ta không có sức chống cự a...

Tay Harry đang cởi áo sơmi Snape bởi vì cảm giác tê dại kia mà run run thiếu chút nữa lôi đứt cái cúc áo... Hoàn hảo, dưới sự kích thích có thể nói là tra tấn người, cậu vẫn kiên trì cởi nút áo trên áo sơmi của Snape, ngón tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực kịch liệt phập phồng của Snape, hơn nữa phương hướng vuốt ve vừa lúc tương phản với Snape từ dưới lên trên...

Harry nhẹ nhàng xẹt qua hầu kết, ở nơi này lưu lại một chút sau đó mềm nhẹ chảy xuống đến xương quai xanh nổi lên, tinh tế miêu tả hình dạng xinh đẹp của xương quai xanh, thẳng đến cảm giác được ngực Snape phập phồng càng kịch liệt, ngón tay của cậu mới lại chậm rãi đi xuống...

Snape trước tiên mẫn cảm phát hiện tay Harry mang theo thiếu niên đặc hữu mảnh khảnh đụng chạm đến da thịt mình thì kích thích từng đợt tê dại làm cho người ta khó có thể chịu được, cố nén rên rỉ, y dời đi môi Harry, đầu lưỡi mang theo chất lỏng từ trong miệng Harry, trong suốt, ở dưới ánh nến mờ nhạt tản ra cảm giác tối mờ ám, nhẹ nhàng liếm đôi môi sưng đỏ của Harry, một lần một lần, sau đó chậm rãi trượt, hôn lên vành tai Harry, nhẹ nhàng cắn, kích thích Harry...

"Ân..." Harry trên mặt lộ ra khó nhịn, tiếng rên rỉ mờ ám từ miệng bật ra... Trong nháy mắt, cậu rốt cuộc không phân rõ, đây rốt cuộc là sự thật vẫn là trong mơ, chỉ biết là cậu muốn được đến Snape an ủi...

Mà Snape cũng đã mất đi tia lý trí cuối cùng, ở dục vọng cùng bản năng điều khiển, chìm đắm trong cảm giác mê say này...

Giờ khắc này, bọn họ không còn các loại thế tục hoặc là đến từ đáy lòng ngăn cách, trừ phi ...

"Bang bang ." Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, hai người đang đứng ở trong sự kích tình đồng thời dừng động tác, sau đó cả người cứng đờ, chậm rãi thu tay đang bồi hồi, lưu luyến ở trên người đối phương...

Hai người giống như ở trong nháy mắt bị giội cho một thùng nước đá. Harry thong thả thu lại tay của mình, nhìn thấy áo Snape bị tay mình cởi ra trở nên hỗn độn, lộ ra lồng ngực phấn hồng đồng thời lại tràn ngập lực hấp dẫn, kịch liệt phập phồng...

"Ta..." Harry mở miệng sau đó mới phát hiện thanh âm mình trở nên khàn khàn, cơ hồ nói không nên lời một câu.

Snape tuy rằng đã ở cùng một thời gian ngồi thẳng lên, thu tay lại bất quá ánh mắt lại cũng không tự chủ được lưu luyến ở bụng trắng nõn bằng phẳng của Harry lộ ra, còn có cái cổ nhỏ trắng, dấu hôn đỏ thẫm như ẩn như hiện dưới ánh sáng nến hôn ám...

"Po..." Snape mở miệng, bất quá thanh âm của y nghe tựa hồ so với Harry càng thêm khàn khàn, ngay khi hai người xấu hổ rồi lại nhịn không được đối diện, người ngoài cửa như mất đi kiên nhẫn lại gõ cửa.

"Bang bang!" Tiếng đập cửa lại vang lên hơn nữa có thêm một tiếng nói ôn hòa, "Giáo sư Snape, ta cùng Cho Chang đã rửa sạch phòng học độc dược hoàn thành lao động phục vụ..."

Tiếng nói ôn hòa của Cedric khiến hai người đồng thời khôi phục một phần tự chủ cuối cùng, hai người đồng thời đứng lên, xoay người, quay lưng với đối phương, sửa sang lại quần áo hỗn độn.

"Giáo sư Snape?" Ngoài cửa lại vang lên một giọng nữ ngọt ngào, hơi sợ hãi, "Giáo sư có ở bên trong không? Chúng ta đã hoàn thành lao động phục vụ, xin hỏi..."

"Vậy chạy trở về ký túc xá của các ngươi, nếu đến thời gian cấm đi lại ban đêm còn chưa trở về, ta sẽ không khách khí tiếp tục trừ Hufflepuff cùng Ravenclaw 50 điểm!" Snape khàn khàn gầm nhẹ, hai người ngoài cửa giống như bị kinh hách, nửa ngày chưa trả lời.

Hồi lâu, bên ngoài mới lại truyền đến thanh âm của Cedric, "Vâng giáo sư Snape, chúng ta sẽ không quấy rầy... không gian tư nhân của giáo sư." Sau đó chính là tiếng bước chân hỗn độn, thẳng đến nghe không được tiếng bước chân, Snape mới ngã ngồi trên ghế, nhìn tay mình không biết khi nào thì bắt đầu run nhè nhẹ chính là không ngẩng đầu lên nhìn bóng người cách y chỉ có một bước.

Ngược lại Harry vốn cảm giác đối mặt Snape xấu hổ, ở sửa sang lại quần áo sau chậm rãi quay lại, thẳng tắp nhìn người một lần nữa ngồi đối diện.

"..." Trầm mặc một lát, Harry mới khô cằn mở miệng, dùng thanh âm khàn khàn như cũ thử nói, "Giáo sư Snape, nếu ngài kiên trì nhất định phải biết ta mấy ngày này đến tột cùng làm sao... Như vậy hiện tại ta nói cho ngài biết, ta là vì một vấn đề."

Dừng lại, Harry nhìn Snape bởi vì mình nói mà chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên cười.

"Một người, như thế nào sẽ thích một người có cùng giới tình với mình?" Harry bình thản nói ra vấn đề ở trong nội tâm của mình đã lâu sau đó lẳng lặng nhìn Snape, "Giáo sư cho rằng cùng giới tính thật sự cũng có thể yêu nhau không?"

Mắt Snape trong nháy mắt trở nên phức tạp, y không biết nam hài trước mặt đột nhiên chủ động hôn mình, để cho mình hoàn toàn mất đi lý trí hơn nữa thiếu chút nữa bị mình đoạt lấy rốt cuộc là có ý gì?

Cậu ta là phát hiện cảm tình sâu đậm đã được che dấu của mình, vẫn là... Có nam sinh nào tỏ tình, cho nên mới khiến cậu lâm vào rối rắm?

Snape ở một khắc này trầm mặc, y chỉ có thể sử dụng ánh mắt phức tạp nhìn Harry nhưng không biết rốt cuộc nên trả lời thế nào.

Mà Snape trầm mặc lại làm cho Harry hiểu lầm.

"Thực xin lỗi, giáo sư. Ta không nên lấy vấn đề nhàm chán như vậy quấy nhiễu giáo sư, coi như ta không có nói qua là được." Harry đứng dậy, cậu thật sự là không thể chịu được ánh mắt phức tạp của Snape nữa, cho dù là một giây đồng hồ.

"Chúc ngủ ngon giáo sư." Không đợi Snape nói cái gì Harry liền lập tức mở cửa hầm đi ra ngoài.

Gió lạnh thổi qua, Harry hít một hơi thật sâu áp lực cảm giác khô nóng trong cơ thể. Lần này cậu không giống lần đầu tiên hoảng loạn trực tiếp liền chạy về ký túc xá mà là thật cẩn thận sửa sang lại bên ngoài của mình. Thậm chí, đôi môi sưng đỏ đều bị cậu dùng một ma pháp xảo diệu khôi phục nguyên trạng.

Thuận lợi trở lại phòng sinh hoạt chung, tìm được Hermione cùng Ron viết bài tập càng ngày càng nhiều sau đó đến mười một giờ đứng dậy, cùng Ron về phòng ngủ. Trong mấy giờ này Harry đều hoàn mỹ che dấu chuyện từng phát sinh trong hầm.

Thẳng đến khi cậu thay áo ngủ chuẩn bị đi tắm.

"Harry, đây là cái gì?!" Ron trừng lớn hai mắt, ánh mắt thẳng tắp rơi vào dấu vết một khối tối đỏ thẫm trên cổ Harry.

"Cái gì?" Harry theo bản năng cúi đầu.

Ron không trả lời mà là lập tức đi tới trước mặt Harry, ngón tay hơi có chút run rẩy chỉ vào cổ Harry, "Oa! Merlin a! Không ngờ là dấu hôn!"

Ron kinh hô, Harry thì trong nháy mắt cả người buộc chặt. Đáng chết!Mình làm sao lại quên xử lý dấu vết trên người, cậu rõ ràng, rõ ràng nhớ Snape hôn cổ, còn có xương quai xanh...

Đây không phải mơ, tự nhiên sẽ lưu lại dấu vết!

Chương 125
Cẩu huyết ~

Đối tình huống hiện tại Harry cảm thấy duy nhất đáng được ăn mừng là những người khác trong phòng vẫn chưa về. Mà Ron rất dễ nói qua.

"Tốt lắm, Ron, bất quá là ứ thương mà thôi, ta lại không có bạn gái làm sao có thể có dấu hôn." Harry giả vờ không chút để ý trả lời Ron, tùy ý phất phất tay, lấy áo ngủ ngăn dấu hôn, lướt qua Ron lập tức đi đến phòng tắm.

Ở trong bồn tắm đổ đầy nước lạnh, Harry đem thân thể khô nóng hoàn toàn ngâm ở trong sau đó mới chậm rãi mở hai mắt màu xanh lá đậm ra.

Mà hai mắt bình thường luôn để lộ ra yên lặng hiện giờ đã tràn ngập thống khổ.

Merlin a! Mình, thế nhưng thật sự có cảm giác với Snape, này, quả thực so với bị buộc uống một cốc nùng dịch ba ba cũng làm cho Harry cảm thấy khó có thể nhận. Cậu không chỉ là thân thể đối Snape có cảm giác, ngay cả trong lòng đều đối y có cảm giác.

Mình thích Snape, không! Nói thích quá nhỏ bé, nếu mình nguyện ý thừa nhận mình hẳn là đã yêu Snape. Tuy rằng, chính cậu đều chậm chạp không biết rốt cuộc là lúc nào yêu nam tử khó chịu, tóc luôn chứa nhiều dầu (trước kia), lời nói ác độc. Chính là, khi đôi môi hai người lại một lần nữa chạm nhau, thì cậu biết Harry mình đã yêu Snape. Hơn nữa, vô tình sa vào tình yêu không nên phát sinh.

Sống hai đời mới phát hiện mình yêu nam nhân, điều này thật sự là có chút châm chọc bất quá Harry cũng không có tâm tình trêu chọc chính mình. Harry nghĩ đến khi mình rốt cục hỏi "Giáo sư cho rằng những người cùng giới tính thật sự có thể yêu nhau sao?", trong đôi mắt đen kia hiện lên thần sắc phức tạp.

Nghĩ đến đây Harry trong lòng nhói đau sau đó khóe môi chậm rãi xả ra một nụ cười thản nhiên, cậu tập quán che dấu tâm tình của mình.

Có lẽ, cậu cũng coi như là người thất tình nhanh nhất. Vừa mới phát hiện tình cảm của mình, nhìn thẳng vào tình cảm của mình, rồi lại ở cùng một thời gian phát hiện, tình cảm của mình sẽ không được đối phương nhận.

Mặc kệ khi nào thì tình yêu giữa những người cùng giới tính luôn lọt vào đại bộ phận phản đối, thậm chí là xem thường, không phải sao? Harry máy móc tắm, nước tắm lạnh lẽo sớm đã chảy xuống toàn thân khô nóng. Chính là khi ngón tay xẹt qua trên cổ, còn có dấu hôn trên xương quai xanh thì cậu vẫn sinh ra cảm giác khác thường...

Quên đi, sau này liền còn làm bạn bình thường.

Harry đứng lên, cầm lấy khăn tắm lau nước trên người, trong đầu vẫn không khỏi hiện lên hình ảnh xâm nhập hầm...

"Merlin a!" Harry thấp giọng rên rỉ, "Ngươi không thể buông tha ta sao? Cho dù là không làm tình nhân, làm bạn cũng có thể a! Vì sao nhất định luôn để ta nghĩ tới những hình ảnh này đây?"

"Bang bang" vừa lúc đó, cửa phòng tắm bị dùng sức đập, "Harry, Harry, tắm xong chưa?"

Harry ngồi thẳng lên, vội vàng lau tóc ướt sũng, mặc đồ ngủ rồi chần chừ một chút, cuối cùng cầm đũa phép đối với dấu hôn ở cổ cùng xương quai xanh nhẹ nhàng huy động, tiêu trừ dấu vết đỏ thẫm.

"Xong rồi." Harry cao giọng trả lời sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt, lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Hoàn hảo, mình không trực tiếp nói cho Snape mình đã yêu y bằng không, chỉ sợ hai người ngay cả bạn cũng không làm được.

Những ngày tiếp theo giống như hết thảy đều đã khôi phục bình thường, Harry không thất thần, lớp Độc Dược lại càng thuận lợi đem danh hiệu "Nồi nấu quặng sát thủ" một lần nữa trả lại cho Neville. Mỗi tuần dùng thời gian thay đổi khí cùng với tiêu tung Độc Dược biến mất ở Hogwarts, cùng Snape đến phòng Sirius thuê "Học bù" .

Quidditch thuận lợi chấm dứt, cuối cùng Gryffindor dẫn Slytherin 120 điểm lấy được thắng lợi cuối cùng, mà làm bên thắng lợi Gryffindor cũng trả giá đại giới là 3 đội viên tiến vào Bệnh thất.

"Draco, đội viên đội ngươi thật sự là rất dã man." Hôm nay, mấy người thuận lợi hoàn thành xong toàn bộ bài tập sau tránh ở góc thư viện nói chuyện. Hermione lật qua lại quyển sách trên tay, vừa nói với Draco, "Bất quá là một cuộc tranh tài mà thôi..."

"Hermione, Slytherin đều là vẫn duy trì phong độ thân sĩ quý tộc," Draco nói, từ quyển sách trước mặt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hermione, "Bất quá ngươi cũng không thể để bọn họ ở trong trận đấu cũng bảo trì phong độ đi? Như vậy, Gryffindor thắng cũng không có ý tứ. Nói sau, Slytherin không có hai người vào Bệnh thất, tại sao ngươi không nói Gryffindor dã man?"

"..." Hermione ngẩng đầu không nói gì nhìn Draco bình tĩnh giả cười, "Quên đi, dù sao là Gryffindor thắng. Chính là, vận động dã man như vậy, thật sự là..."

"Đó là bởi vì Harry là Tầm thủ xuất sắc nhất Hogwarts, nếu như không có Harry, thắng lợi nhất định là thuộc Slytherin." Draco không phục nhìn Harry, đột nhiên khơi mào lông mi, "Bất quá, Diggory cùng Cho Chang đã thật lâu cũng không tham gia tổ học tập của chúng ta."

"Bọn họ a!" Harry nghe đến đó không chút để ý buông xuống quyển sách mà mình căn bản không nhìn, "Nghe nói, lại bị Giáo sư Snape phạt." Harry hơi hơi lắc đầu, trong ánh mắt toát ra một tia thương hại, "Nghe nói, lần này Giáo sư Snape để bọn họ chuẩn bị nùng dịch ba ba, cần 2 thùng lớn."

"Ta nhớ được lần trước là cho bọn họ đi cạnh Rừng Cấm tìm trứng muỗi Polliat, kết quả lúc hai người trở lại, trên người toàn bộ là bị muỗi cắn, bọc mủ vừa hồng vừa sưng." Ron cũng hứng thú kể lại.

Hermione hơi hơi nhíu mày, "Mà ta thì nghe nói, hai người bọn họ bị phạt đi giúp Hagrid nuôi loại động vật nào đó. Bọn chúng chỉ tại buổi tối tám giờ đến mười một giờ mới có thể ở trong nước ăn, vì vậy hai người bọn họ ở hồ đen lạnh lẽo đứng ba giờ, hơn nữa là liên tục một tuần."

"Theo ta được biết," Draco thong thả mở miệng, thanh tuyến trong trẻo nhưng lạnh lùng bao hàm lên một loại vui sướng khi người gặp họa, "Bọn họ gần nhất đều là lao động phục vụ như vậy."

"Vì sao Giáo sư Snape sẽ trừng phạt bọn họ như vậy?" Hermione thấp giọng hỏi, lần này ngay cả Ron đều đem ánh mắt hoài nghi rơi vào Harry.

"Mấy người nhìn tớ làm gì, cũng không phải ta bảo Giáo sư Snape làm như vậy." Harry không hiểu ra sao, "Ta gần nhất tiếp xúc Cedric cũng rất ít cho nên cái cớ nhàm chán kia cũng đừng có lấy ra nói nữa."

"Chính là, ta cảm giác Giáo sư Snape gần nhất là lạ." Draco chậm rãi thu liễm giả cười trên mặt lộ ra hơi lo lắng, "Thoạt nhìn giống như không có gì bất quá không như bình thường."

"Có sao?" Harry nhíu mày giả cười, "Ngươi có thể trực tiếp hỏi Giáo sư Snape a."

"Quên đi, giáo sư Snape từ trước đến nay không thích người khác can thiệp chuyện riêng của hắn. Ta còn không muốn trở thành Slytherin thứ nhất bị Giáo sư Snape trừ điểm." Draco trên mặt lộ ra kính sợ khiến ba người nở nụ cười.

Mà ở toàn bộ tiếng cười biến mất sau, Harry lại như cũ nhìn quyển sách trên tay, một chữ cũng không vào đầu.

Snape gần nhất là lạ? Vì sao khi ở chung Snape mình cho tới bây giờ đều không có nhận thấy được đây? Vẫn là trong lòng mình như cũ không bỏ xuống được cho nên tiềm thức trốn tránh, không muốn chú ý y?

Nghi vấn này đặt ở trong lòng Harry vài ngày, thẳng đến lớp Độc Dược đến, khi cậu nghĩ có thể nghiêm túc quan sát Snape rốt cuộc có chỗ nào bất đồng thì Snape lại cho Gryffindor cùng Slytherin nghỉ.

Tùy ý tìm cái cớ cùng Ron Hermione tách ra, Harry né tránh mọi người thật cẩn thận đi đến hầm.

Snape tuyệt đối không phải loại người tùy ý không dạy, huống chi buổi trưa, cậu cũng không nhìn thấy Snape đến đại sảnh đường dùng cơm trưa.

Y, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?

Đi đến cửa, Harry nhìn thấy con rắn, chần chừ một chút, còn không mở miệng, con rắn kia liền chú ý tới cậu.

{Harry Potter, có chuyện gì không?}

{Giáo sư Snape có ở bên trong không?} Harry thấp giọng hỏi, {Ngươi có biết hắn vì sao không đi ăn cơm trưa cũng không đi dạy không?}

{Giáo sư bị bệnh, hiện tại đang nằm ở phòng ngủ, ngươi mau đến xem hắn.} Con rắn nhẹ nhàng nháy mắt, trong mắt để lộ ra một tia tối, {Hắn hiện tại thực cần người chiếu cố.}

{Ta... } Harry chần chừ một chút, {Được, ta vào xem.}

Cửa "Chi nha" một tiếng mở ra, Harry thật cẩn thận đi vào hầm, đóng cửa lại sau, lập tức đi đến phòng ngủ.

{Mở cửa.} Harry thử tính nói với con rắn trên cửa phòng ngủ của Snape.

Cửa mở, Harry càng thêm nhẹ nhàng đi vào căn phòng chỉ có màu đen cùng màu bạc, rước tiên liền chú ý tới thân ảnh nằm ở trên giường.

"Giáo sư, giáo sư Snape, " Harry thấp giọng gọi, đi đến bên giường cậu mới phát hiện, Snape nằm ở trên giường không có ngày xưa tái nhợt mà mặt đỏ bừng, không ngừng toát mồ hôi lạnh. "Sốt sao?"

Harry đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Snape, lập tức bị độ ấm phỏng tay dọa.

"Giáo sư, giáo sư, tỉnh, giáo sư không thể cứ như vậy nằm ở trong hầm, hiện tại hẳn là đi Bệnh thất..."

"Không..." Snape mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, vừa hay nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc đang lo lắng nhìn mình, "Không..." Thanh âm khàn khàn vang lên sau đó kéo tay Harry, "Ta không đi... Không cần... nói cho bất luận kẻ nào..."

"Chính là giáo sư sốt!" Harry nhíu mày, cậu chưa từng nghĩ đến Snape thế nhưng cũng sẽ có một mặt như vậy. Tính trẻ con, bị bệnh thế nhưng không muốn tới bệnh thất.

"Độc Dược, hàng thứ ba, bình thứ năm." Snape đứt quãng nói, Harry nghe vậy nhướng mày, thuận thế muốn kéo tay bị nắm chặt, "Ngài xác định ngài không nóng đầu, nếu cho ngài uống sai dược, ta cũng không dám cam đoan sẽ phát sinh chuyện gì."

"... Lily... Không cần..." Hai mắt đen của Snape chăm chú nhìn chằm chằm đôi mắt xanh trước mắt, "Ta..."

Harry vừa nghe đến Snape gọi Lily lập tức dùng sức rút tay của mình, cũng không quay đầu lại đi đến bên ngoài. Cậu chỉ cần cho Snape uống xong thuốc liền lập tức đi.

Chính là, cho dù là cậu không muốn nghe thanh âm vô lực thì thào của Snape vẫn là truyền vào tai của cậu, "Lily, I love yo..."

"Phanh!" Harry khống chế không nổi lực đạo khép cửa phòng lại, đè nén cảm thụ trong lòng, đi tới nơi để Độc Dược, lấy Độc Dược Snape nói, đứng ở cửa nửa ngày cuối cùng mới đẩy cửa phòng ra.

Động tác lưu loát nâng Snape dậy, Harry thật cẩn thận cầm độc dược trong tay cho trong miệng của y sau đó mới đỡ y một lần nữa lâm vào hôn mê nằm xuống, đắp chăn xong lúc này mới đứng dậy đặt chai Độc Dược ở một bên, sau đó thuần thục vỗ tay.

"Cậu Harry Potter có cái gì cần Kỳ Đa phục vụ sao?" Kỳ Đa "Ba" một tiếng hiện ra trước mặt Harry.

"Kỳ Đa, Giáo sư Snape bị bệnh, ngươi ở chỗ này chăm sóc y, nếu bệnh tình của y tiếp tục nghiêm trọng liền trực tiếp đi Bệnh thất thông báo cho Phu nhân Pomfrey biết không?" Harry thấp giọng mệnh lệnh, tận lực không đánh thức người trên giường.

"Kỳ Đa đã biết, Kỳ Đa nhất định sẽ chăm sóc Giáo sư Snape!" Kỳ Đa đáp, Harry lúc này mới yên tâm gật đầu, quay đầu lại một lần nữa nhìn nam tử cho dù hôn mê vẫn nhíu mày, sau đó xoay người không chút nào lưu luyến đi.

Cậu đã sớm rõ ràng, cũng đã sớm nên minh bạch rồi, không phải sao?

Snape, cho dù là đến chết, yêu Lily Evans...

Tuy rằng không muốn thừa nhận bất quá sáng hôm sau thấy Snape sắc mặt tái nhợt ở đại sảnh đường dùng bữa sáng, Harry vẫn là trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Rất nhanh, cuộc thi tới gần. Bất kể là Hermione, Draco vẫn là Harry đều bận rộn sau đó ngược lại Ron có vẻ phá lệ nhàn rỗi. Harry cũng thuận thế yêu cầu dừng mỗi tuần hai lần "Học bù" để càng chuyên tâm tiến hành chuẩn bị thi.

Đối với Harry yêu cầu, Snape kỳ quái nhìn Harry sau đó gật đầu. Y tự nhiên không tin Harry cần chuyên tâm chuẩn bị bất quá nếu đối phương muốn né tránh, như vậy y cũng không có cái gì lấy cớ ngăn cản đối phương, không phải sao?

Không cố ý bỏ qua đối phương, Harry thuận lợi thông qua toàn bộ cuộc thi, hơn nữa thành tích không sai. Người cao nhất tự nhiên là Hermione, bất quá cô lại cùng Harry tìm giáo sư McGonagall quyết định hủy một môn học.

Ở tàu tốc hành Hogwarts, Harry nhận được thư của Sirius. Con cú mèo nho nhỏ truyền tin xem như bồi thường Ron thay thế Scabbers.

"Đúng rồi!" Ron hưng phấn, "Harry, năm nay nghỉ hè có World Cup, chúng ta cùng đi xem đi."

"Không được." Harry huy động tấm da dê trong tay, ngẩng đầu tươi cười, "Sirius đã có vé, mình cùng chú ấy cùng đi."

Có lẽ, có chút vấn đề, mình có lẽ nên tìm một cơ hội hỏi hỏi cha đỡ đầu luôn toàn tâm toàn ý quan tâm mình mới đúng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro