115-120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 115
Harry làm nổ vạc

Trong căn phòng tối đen trừ bỏ tiếng thở hổn hển của hai người thì không còn bất kỳ thanh âm nào. Đây là một cái hôn im lặng, bọn họ trầm mặc ôm nhau, ôn nhu triền miên lẫn nhau thưởng thức tốt đẹp của đối phương.

Loại thân mật triền miên này quả thực khiến hai người đều luyến tiếc buông đối phương ra, rời đi đối phương gắn bó, cùng lưỡi mềm mại trơn tru kia...

Cuối cùng đã phân không rõ rốt cuộc là ai chủ động, ai bị động ... Bọn họ đều chìm đắm trong nụ hôn hết sức ôn nhu mà lẫn nhau mang đến, đôi môi một lần lại một lần hơi hơi tách ra sau đó lại ôn nhu triền miên...

Hôn sâu chậm rãi dừng lại, Harry thở hổn hển, đầu tự nhiên mà tựa vào lồng ngực Snape theo hơi thở mà rõ ràng phập phồng.

"Po... Harry..." Bởi vì một vài nguyên nhân mà thanh âm phá lệ khàn khàn đột nhiên ở trong căn phòng yên tĩnh vang lên, trong nháy mắt đó Harry đã khôi phục lý trí vừa mất đi.

Toàn thân Harry đột nhiên buộc chặt, nhanh chóng rời đi cái ấm áp ngồi ngay ngắn lại.

"Giáo sư!" Harry mở miệng, thanh âm cũng như Snape khàn khàn còn mang theo khô khốc.

Cậu, bọn họ vừa mới làm cái gì?!

Harry đột nhiên đứng lên, trong bóng tối, đôi mắt xanh biếc không ngừng lóe ra hào quang, "Không còn sớm, ta về ký túc xá, chúc ngủ ngon."

Harry vội vàng chạy ra khỏi hầm giống như trốn khiến Snape há mồm lại chưa kịp nói bất luận cái gì chậm rãi khép lại, cuối cùng một tiếng áp lực thở dài nhẹ nhàng từ trong miệng y bay ra.

Có một số việc y sớm đã có đáp án, chính là qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên y phát hiện, chính mình thế nhưng không thể hoàn mỹ khống chế tâm tình của mình, thậm chí còn không thể khống chế hành động của chính mình.

Chính là Snape chậm rãi đưa tay nhẹ nhàng xẹt qua môi của mình, phía trên tựa hồ còn lưu lại độ ngọt nào đó cùng ấm. Giờ phút này y một chút cũng không hối hận phía trước ghen tị như một sư tử Gryffindor xúc động mà lỗ mãng hôn.

Cho dù vì nụ hôn này mà Harry sẽ tránh né y, y cũng không hối hận. Bởi vì có một số việc, có chút cảm tình, y đã ở mùa đông dài lâu này có kết luận.

Harry nhanh chóng đi ở trên hành lang trống trải, cho dù đã muốn tiến vào tháng một thời tiết vẫn dị thường rét lạnh, cơ hồ tất cả mọi người sẽ ở trong phòng sinh hoạt chung ấm áp, dọc theo đường đi Harry không gặp trở ngại gì thẳng đến...

"Harry, Harry!" Tiếng gọi dồn dập phía sau làm Harry dừng bước. Harry nhìn đến nơi thanh âm truyền lại, vừa hay nhìn thấy Hermione chạy tới. "Chờ tớ, tối hôm nay cậu đi..."

Hermione nói nhỏ dần, kinh ngạc nhìn Harry.

"Nga, có lẽ, mình không nên hỏi cậu." Đôi mắt mẫn tuệ của Hermione dừng ở hai má đỏ hồng của Harry, còn có trên môi còn lưu lại một vài dấu vết rõ ràng.

"Cái gì?" Harry không yên hỏi, cũng không kịp phản ứng thần sắc kỳ quái Hermione là vì sao. "Vì cái gì không thể hỏi, ta vừa mới đi tìm giáo sư Snape ."

"Giáo sư Snape!" Hermione thét chói tai sau đó hút khí lạnh, đưa tay bưng kín miệng của mình. "Harry, cậu vừa mới ở cùng một chỗ với giáo sư Snape, trừ giáo sư ra không đi một mình với những người khác?"

"Bây giờ còn có cậu, làm sao vậy Hermione?" Harry khẽ nhíu mày bởi vì cái hôn vừa mới khiến Harry không tự chủ được say đắm mà tâm phiền ý loạn.

"Harry, ách ——" Hermione rối rắm nhìn Harry cuối cùng thong thả lấy ra một cái gương nhỏ trong túi áo, "Chính cậu xem đi."

Harry có chút không hiểu cầm gương Hermione đưa đến, chỉ tùy ý nhìn nhưng sau đó liền nhịn không được trừng lớn hai mắt.

Hiện tại Harry đã hiểu vì sao Hermione nghe được mình và Snape ở cùng một chỗ sau lại cổ quái như vậy.

Cậu sau khi hôn mê say chỉ lo vội vàng thoát đi, lại quên dấu vết nụ hôn có thể lưu lại.

Thân ảnh trong gương trên mặt hồng hồng, hai mắt xanh biếc bởi vì kinh hoảng thoát đi hầm mà quên mang kính che, hiện tại trong ánh mắt cũng lộ ra thủy quang, điểm chết người là môi của cậu.

Bởi vì thời gian dài triền miên mà hơi hơi sưng đỏ mang theo một tia thủy quang tươi đẹp ướt át. Bề ngoài như vậy chỉ cần là người có mắt vừa nhìn chỉ biết cậu rốt cuộc đã trải qua cái gì.

Khó trách Hermione như vậy! Harry cười khổ, đem gương trả lại cho Hermione sau đó mới kéo tay áo thật cẩn thận lau chùi dấu vết lưu lại trên môi. Ở trong quá trình này Harry nỗ lực bỏ qua ánh mắt tò mò của Hermione, nỗ lực không vì cảm giác áo choàng mềm mại đụng vào môi mà nhớ tới nụ hôn trong bóng đêm khiến mình khác thường.

"Harry..." Hermione suy yếu gọi, "Cậu, cùng giáo sư Snape... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì..."

"Không!" Harry ngẩng đầu, lạnh như băng trả lời Hermione, "Đây chỉ là một lần hiểu lầm mà thôi. Hermione, mình mệt, hiện tại chúng ta có thể trực tiếp quay về ký túc xá mà không phải đứng ở chỗ này hứng gió lạnh không."

"Được, được rồi." Hermione lo lắng nhìn Harry giờ phút này lạnh như băng, hơn nữa hai má hồng hồng làm mặt Harry càng thêm lãnh diễm, cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi chỉ là yên lặng đi bên cạnh Harry càng ngày càng nặng nề, hai người cùng nhau trở về ký túc xá.

Những ngày còn lại của tháng một đối với Harry cùng Hermione mà nói đều rất bận rộn. Hậu quả của việc chọn quá nhiều môn học chậm rãi lộ ra. Mà ở điểm này, Hermione chọn toàn bộ môn học càng thêm nghiêm trọng.

Hiện tại tính tình của cô rất nóng nảy, nếu ai dám quấy rầy cô học tập, đọc sách, người kia lập tức sẽ bị cô đả kích cho thương tích đầy mình.

Duy nhất đáng giá khiến hai người bọn họ buông lỏng một hơi chính là hiện tại bọn họ nhận ra một người vĩ đại hơn nữa nguyện ý trợ giúp bọn họ trong phạm vi năng lực của mình Cedric Diggory.

Thậm chí Ron cũng dị thường hoan nghênh Cedric gia nhập góc thư viện của bọn họ. Duy nhất đối người mới bất mãn chỉ sợ cũng chỉ có Draco.

Bất quá hắn cũng không trào phúng chỉ là lạnh như băng, cằm kiêu căng giơ lên, số lần giả cười càng ngày càng thường xuyên.

"Draco, vì sao ngươi đối hắn bất mãn. Nói thật ta cho rằng Cedric là một người rất tốt, hắn trợ giúp chúng ta rất nhiều." Hôm nay sau khi chấm dứt tiết học Độc Dược, bốn người đều cầm sách vở đi tới thư viện, Hermione bất mãn thái độ căm thù của Draco.

Draco dừng bước, tao nhã giả cười với Hermione phẫn nộ, "Này cũng rất có thể nói rõ một vấn đề, không phải sao? Granger."

"Granger, ngươi gọi ta Granger?" Hermione gầm nhẹ, đang muốn tiến lên nói cái gì lại bị một thanh âm ôn hòa cắt đứt.

"Hermione, Harry, mấy người sao lại đứng ở chỗ này không đi thư viện?" Cedric mừng rỡ bước nhanh tới chỗ bốn người, "Ngày hôm nay tiết Độc Dược có tốt không?"

"Không, là một hồi tai nạn." Ron vốn xem náo nhiệt lập tức trở nên uể oải, "Snape..."

Harry, Hermione cùng với Draco trong nháy mắt đều nhìn chằm chằm Ron. Ron ở dưới ánh mắt sắc bén của ba người sợ hãi một chút sau đó mới vội vàng bổ sung, "Giáo sư Snape, chưa bao giờ có thể sử dụng thoải mái hoặc là không sai, hoàn hảo linh tinh để hình dung. Đặc biệt khi y trừ điểm, cấm túc, chỉ có thể dùng từ tai nạn để hình dung."

"Đi học không để ý nghe giáo sư giảng bài, khi chế tạo Độc Dược không nhìn kỹ các bước cùng yêu cầu không có tư cách oán hận bị giáo sư Snape trừ điểm cùng trừng phạt." Draco lãnh trào, Ron liếc mắt hắn sau đó quay đầu đồng tình nhìn Harry, "Harry, ai bảo ngươi thế nhưng giống Neville ở tiết Độc Dược làm nổ vạc của mình. Ta chỉ có thể nói ta cảm thấy thực đồng tình."

"Cám ơn ngươi Ron." Harry khô cằn trả lời một câu, trong lòng bất đắc dĩ. Sau đêm như vậy, cậu làm sao có thể nhìn Snape không thất thần, không tâm hoảng ý loạn. Ngay cả đối với nụ hôn này, Snape biểu hiện như cái gì cũng không phát sinh, thế nhưng cậu lại không thể như lần trước thuyết phục chính mình kia là một cái ngoài ý muốn.

Ngoài ý muốn có thể khiến mình chìm đắm trong nụ hôn của đối phương không thể tự thoát ra được sao? Ngoài ý muốn có thể làm cho cậu từ nay về sau cho dù ở đại sảnh đường lúc ăn cơm thấy Snape cũng sẽ không khỏi nhớ tới nụ hôn trong bóng tối kia, tim đập rộn lên sao? Ngoài ý muốn có thể làm cho cậu lần đầu tiên ở tiết học Độc Dược biểu hiện thất thường, làm nổ vạc của mình sao?

Không thể!!!

Chính là, đối với Snape mà nói, nụ hôn kia rốt cuộc đại biểu cái gì?

Có lẽ chỉ là một ảo giác tốt đẹp? Snape tại tối đó, trong bóng tối có thể che dấu hết thảy đem cậu trở thành Lily Evans. Nghĩ đến đây Harry không tự giác hơi hơi ảm đạm một chút, Cedric bên cạnh cậu thấy, cho là cậu đang lo lắng lao động phục vụ vào buổi tối.

"Tốt lắm, Harry, không cần lo lắng như vậy." Cedric thân mật ôm vai Harry, dùng sức lắc lư hai cái, cười sáng lạn, "Xem ta này cơ hồ cách hai ba ngày cũng sẽ bị giáo sư Snape cấm túc, không phải cũng không bị gì sao?"

Đó là bởi vì ngươi thần kinh thô, cấm túc khủng bố như vậy mà ngươi ở đây hồi tưởng lại vẫn có thể cười! Biết trong mấy ngày nay Cedric đều trải qua cái dạng lao động phục vụ gì, bốn người đồng thời ở trong lòng bạo lật.

"Các ngươi..." Một thanh âm hoa lệ đột nhiên ở sau lưng năm người vang lên, mấy người nhanh chóng quay trở lại thì thấy Snape đi từ từ đến trước mặt, ở khoảng cách ước chừng một mét thì ngừng lại, hai tay thong thả kéo trường bào, vây quanh trước ngực, ánh mắt mang theo trào phúng ác ý rõ ràng cuối cùng rơi vào trên người Harry cùng Cedric đang thân mật ôm nhau. (Hehehe Giáo sư ghen là lá la *quay quay quay*)

Chương 116
Giáo sư, ngài bao lâu chưa gội đầu  ~~

Trong đôi mắt đen trong nháy mắt có hắc ám cùng bình tĩnh như trước khi bão nổi lên. Snape tiến lên từng bước, vạt trường bào tùy theo mà chớp lên.

"Gryffindor cùng Hufflepuff trừ mười điểm bởi vì các ngươi chặn đường của giáo sư. Còn ngươi, Diggory, nếu còn có lòng thanh thản ở trên hành lang nói chuyện không bằng dùng nhiều thời gian ở luận văn Độc Dược của ngươi. Có lẽ ta cần phải nhắc nhở ngươi, nếu luận văn của ngươi tiếp tục bết bát như thế, như vậy năm nay OWLs sẽ không thuận lợi thông qua. Đương nhiên, đây đối với ta mà nói có lẽ là một chuyện tốt đúng không?"

Snape tao nhã nhướng mày chính là ác ý cùng trào phúng trong mắt cũng không che được, "Có lẽ liên tục lao động phục vụ có thể để ngươi đem càng nhiều tâm tư dùng ở bài tập của ngươi? Tin tưởng ta, Diggory này là vì tốt cho ngươi."

Bóp méo khóe môi một chút, Snape lướt qua năm người đang khiếp sợ, bóng lưng thẳng thắn mà kiên quyết kia rất nhanh biến mất trong ánh mắt của mọi người.

"Ách, có lẽ chúng ta càng hẳn là tỏ vẻ đồng tình đối Cedric?" Hồi lâu Ron mới hoàn hồn, nhìn Cedric kinh ngạc đến ngây người khô cằn nói.

Hermione sau đó cũng nhíu mày, "Chính là Cedric căn bản không phạm sai lầm, vì sao giáo sư Snape đoạn thời gian này luôn nhằm vào Cedric? Ngược lại là đối Harry giống như thả lỏng rất nhiều."

"Rộng thùng thình?" Ron kêu to, "Hermione, chẳng lẽ ngươi đã quên Harry hôm nay cấm túc ở chỗ Snape... Giáo sư ? Merlin a, ta tình nguyện lựa chọn lao động phục vụ giống Cedric cũng không muốn cấm túc ở chỗ Snape... Giáo sư!"

Năm người cùng nhau đi tới thư viện. Hermione nghe xong Ron nói đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn ba người Harry, Draco cùng Cedric đi phía sau. Cô hoài nghi đảo qua ba người cuối cùng cũng không nói cái gì chính là trong mắt chậm rãi lộ ra một tia hiểu rõ.

"Ở tiết học Độc Dược làm nổ vạc của mình, Harry, em thật sự là rất có sáng ý!" Sau khi ăn cơm tối rồi đi hầm, Harry bị đôi song sinh ngăn lại.

"Harry, em là cố ý đúng không?" George thần bí cười khoát tay lên trên vai Harry, "Vì mục đích nào đó?"

"Có lẽ là vì tài liệu Độc Dược nào đó?" Trong mắt Fred lộ ra hài hước, tay khoát lên trên vai Harry, "Hoặc là độc dược tiêu tung?"

"Không không không!" George cười lắc đầu, "Harry chính là em bé ngoan làm sao có thể trộm Độc Dược, càng không nói là vì trộm Độc Dược mà nổ vạc của mình."

"Harry, em có phải đã biết hay không!" Fred cúi đầu, trên mặt là tươi cười ra vẻ thần bí nhìn Harry, "Một bí mật nhỏ của giáo sư Snape?"

"Bí mật nhỏ gì?" Harry nhíu mày, hơi hơi lui về phía sau một chút. Tuy rằng từ trước đến nay ở chung với đôi song sinh rất vui nhưng động tác quá mức thân cận vẫn khiến Harry có chút không được tự nhiên.

"Em còn không biết!" Đôi song sinh đồng thời sợ hãi than lên sau đó phía sau tiếp trước cùng kêu lên, "Snape, y..." Hai người lộ ra một nụ cười đe dọa, "Nghe nói, y gần nhất nghiên cứu một loại Độc Dược mới, xem y để Diggory xử lý tài liệu Độc Dược đều là mấy thứ ghê tởm hơn nữa có tính nguy hiểm."

"Harry, em hẳn là muốn lén vào hầm điều tra Snape rốt cuộc nghiên cứu Độc Dược nguy hiểm gì đi?" Song sinh trừng lớn hai mắt, bên trong chính là dạt dào ý cười.

"Nhàm chán!" Harry đẩy tay hai người hai bên ra, kéo túi, "Em cần đi cấm túc, không có thời gian ở trong này nói hưu nói vượn cùng hai người. Nếu hai người còn không nói ra mục đích chân thật mà hai người tìm em thì em đi đây."

"Đừng như vậy Harry." Đôi song sinh đuổi kịp Harry, "Chúng ta bất quá là muốn em thả lỏng tâm tình một chút. Dù sao em cũng không là lần đầu tiên bị Giáo sư Snape cấm túc, hơn nữa năm học trước còn ở chỗ của y một thời gian không ngắn hẳn là rất rõ ràng chỗ của y đúng không?"

"Hai người... ?" Harry dừng bước, quay đầu lại chần chừ nhìn đôi song sinh, "Không phải là muốn em..."

"Chính là như vậy, ta sẽ nói Harry nhất định sẽ trợ giúp chúng ta." George cười vỗ vỗ vai Harry sau đó nhét vào trong tay cậu một tấm da dê bé, "Thứ chúng ta cần ghi ở đây, Harry, hỗ trợ đi! Chờ làm ra chúng ta sẽ miễn phí cung cấp cho em!"

"Uy!" Harry muốn kháng nghị chính là đôi song sinh cũng không cho cậu cơ hội, dùng sức đẩy cậu về phía trước, bọn họ liền biến mất ở trong mật đạo nào đó.

Harry cười khổ mở tờ giấy trong tay, nhìn thấy mặt trên ghi mấy tài liệu Độc Dược thông thường học sinh tuyệt đối không tiếp xúc đến, nhẹ nhàng lắc đầu, thuận tay đặt ở trong túi. Thời gian đã không còn sớm, nếu cậu cấm túc cũng bị trễ Snape chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha.

Vội vàng đi vào hầm, Harry theo ngón tay Snape chỉ đi tới trước một đống tài liệu Độc Dược.

Tối thiểu vận khí so với Cedric tốt rất nhiều, tài liệu này đều thực bình thường. Harry cầm tờ giấy trên bàn, nhìn bút tích đơn giản không có bất kỳ phong cách hoa lệ nào nhưng rất mạnh mẽ, cẩn thận nhớ rõ ràng yêu cầu xử lý của mỗi một loại dược liệu sau đó cầm lên một con dao nhỏ làm bằng bạc, bắt đầu xử lý tài liệu đơn giản nhất.

Chính là trong cả quá trình, cậu luôn nhịn không được quay đầu nhìn nam nhân luôn bảo trì trầm mặc kia. Nhìn thấy dưới ánh lửa có chút hôn ám, tóc đen chứa nhiều dầu, sắc mặt tái nhợt cùng với ngón tay thon dài cầm bút lông chim.

Có đôi khi nhìn quên động tác trong tay.

Ở Harry nhìn Snape lần thứ n, Snape đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào hai mắt Harry, cười châm chọc, "Ta hi vọng khuôn mặt bình thường của ta còn có thể để 'Đứa bé sống sót', 'hoàng kim nam hài Gryffindor', 'Kẻ Được Chọn Đả bại Chúa Tể Hắc Ám' vừa lòng, không cần làm ô uế đôi mắt cao quý của ngươi."

"Giáo sư..." Harry chỉ cảm thấy hai gò má nóng rực, nhìn lén một nam nhân lại bị đối phương phát hiện sau đó lọt vào vô tình trào phúng, điều này thật sự là để cho cậu có chút không biết nên đối mặt như thế nào.

"Cái gì?" Snape giả cười, buông bút lông chim trong tay nhìn Harry.

Harry chần chừ một chút, cuối cùng là hỏi ra vấn đề ở trong lòng mình bồi hồi đã lâu.

"Rốt cuộc bao lâu chưa gội đầu?"

"Cái, cái gì?" Thật không ngờ Harry thế nhưng đột nhiên hỏi ra một vấn đề cùng tình huống hiện tại không chút liên hệ nào khiến Snape sững sờ, nhất thời thế nhưng lộ ra thần sắc khó hiểu.

Harry nhìn thấy y ngơ ngác không khỏi cười rộ lên. Nụ cười này cảm giác mấy ngày nay khó chịu dĩ nhiên cũng như vậy biến mất. Harry buông con dao nhỏ  trong, đi qua ngồi đối diện Snape, tò mò nhìn, đánh giá tóc vì chứa nhiều dầu mà phản xạ ánh sáng.

"Ta là nói, giáo sư đã bao lâu chưa gội đầu?" Harry không sợ chết lại hỏi ra vấn đề chỉ sợ là cả Hogwarts đều rất tò mò, "Hoặc là nói dưới tình huống bình thường, dưới tình huống không ai thúc giục, giáo sư bao lâu gội đầu một lần?"

Snape ở trong nháy mắt cứng đờ, hồi lâu, y mới chớp mắt nhìn Harry, "Đây là vấn đề riêng của ta. Ngươi, Potter, hiện tại hẳn là quan tâm tài liệu còn chưa xử lý mà không phải vấn đề riêng của ta."

Nói xong, tay y không khách khí chỉ hướng tài liệu phía sau Harry, trên mặt là cự tuyệt lại nói chuyện. Harry bất đắc dĩ nhún vai đứng dậy đi trở về làm nốt.

Bất quá đi đến một nửa đường, Harry vẫn là nhịn không được quay đầu lại bổ sung một câu.

"Giáo sư, ta cảm thấy giáo sư thật sự không nên nghiên cứu Độc Dược liền quên hết thảy. Tối thiểu tập quán sinh hoạt tốt sẽ đối thân thể khỏe mạnh thì mới có lợi."

"Potter!" Snape cắn răng gầm nhẹ, Harry vội vàng vọt tới bàn xử lý tài liệu, cảm thụ được trên người Snape phát ra hơi thở lạnh như băng, cầm con dao nhỏ lên, "Ta xử lý tài liệu, ta xử lý tài liệu."

Sáng hôm sau khi ba người đi đến đại sảnh đường ăn sáng, Ron như là phát hiện đại lục mới kéo tay Harry, "Harry, mau nhìn giáo sư Snape, y hôm nay có gì không giống?"

"Cái gì?" Harry mơ mơ màng màng ngẩng đầu. Đêm qua mãi cho đến mười hai giờ cậu mới xử lý xong những tài liệu kia, trở lại ký túc xá cánh tay vừa đau vừa chua xót, bóp nhẹ một chút cậu mới ngủ được.

Gần nhất đối mặt Snape không tự chủ được tinh thần khẩn trương, hơn nữa giấc ngủ không đủ cùng di chứng sử dụng thời gian thay đổi khí, đêm qua trầm tĩnh lại sau cùng nhau bùng nổ, hiện tại tinh thần không phấn chấn.

Bất quá khi nhìn Snape, Harry không khỏi trừng lớn hai mắt đang mê mang.

Giáo sư thế nhưng thật sự gội đầu!

Mái tóc đen so với bình thường nhìn càng thêm mềm mại thẳng tắp rũ xuống hai bên mặt tái nhợt của Snape, phía đuôi tự nhiên buộc vòng quanh cằm nhọn. Mất đi dầu còn có tóc che, Harry này mới tính là lần đầu tiên thật sự đánh giá ngũ quan của Snape.

Đôi mắt đen giống như đường hầm vô tận, xương gò má hơi có chút cao, mũi ưng đứng thẳng tiêu chuẩn, ở dưới chính là đôi môi mỏng mà khêu gợi. Hiện tại đôi môi đó đang có chút không vui mín lại lộ ra không kiên nhẫn. Bởi vì Dumbledore như ong mật ghé vào lỗ tai y ong ong nói gì đó.

Giống như phát hiện Harry nhìn chăm chú, Snape đột nhiên nhìn tới chỗ Harry...

Chương 117
Rối rắm

"Harry, Harry làm sao vậy?" Hermione nhẹ nhàng kéo áo Harry một chút đang ngồi ngẩn không có động dao sau đó theo ánh mắt của cậu nhìn lại. "Giáo sư Snape khi nào thì đổi kiểu tóc vậy?"

"Cái gì!" Harry mới hoàn hồn từ trong nháy mắt đối mặt, thần kinh buộc chặt chậm rãi thả lỏng vừa lúc nghe được câu nói sau cùng của Hermione, "Kiểu tóc gì?"

"Mình nói Giáo sư Snape a." Hermione thu hồi ánh mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn Harry, "Vừa mới cậu chẳng phải xem đến ngây người sao?"

"Ha ha, ta chỉ là không nghĩ đến Giáo sư Snape gội sạch dầu tóc lại như vậy mà thôi." Harry cười khẽ, nhìn thoáng qua mái tóc rối tung của Hermione sau đó nói, "Hermione, mình cảm thấy cậu nên hỏi giáo sư một chút rốt cuộc y dùng loại dầu gội, tóc của bồ cũng nên dưỡng một chút."

"Mình..." Nghe Harry nói như thế Hermione quên hỏi biểu hiện khác thường của Harry, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên vội vàng cúi đầu, chờ Harry không để ý nữa thì cô mới giả vờ không thèm để ý nhìn bàn Slytherin. Mắt xẹt qua mái tóc màu vàng bạch kim, thiếu niên cử chỉ tao nhã sau đó lại giống như làm việc gì trái với lương tâm cúi đầu, giống Harry liều mạng hướng miệng mình nhét mấy thứ.

Nói với Hermione một chút xong Harry liền cúi đầu bắt đầu ăn bữa sáng. Nhìn thức ăn nhưng trong đầu của cậu vẫn không khỏi hiện lên trong tích tắc đấy hai người đối diện trong nháy mắt —— đôi mắt đen thâm thúy, đôi mắt xanh biếc trong sáng, tuy rằng không là lần đầu tiên đối diện lại là lần đầu tiên để cậu có cảm giác, tim của cậu đang cuồng loạn đập.

Trong nháy mắt đó, Harry thậm chí có dũng khí xúc động, muốn điền đầy chỗ trống trong cặp mắt, cho đôi mắt kia gia tăng một chút sinh cơ.

Cậu, rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ, thật sự vì một cái hôn đêm hôm đó mà thay đổi hết thảy sao? Harry Potter, ngươi có phải cũng quá không có tiền đồ hay không. Severus Snape, bất quá là trong bóng đêm, đem ngươi trở thành thành thế thân của Lily Evans!

Bất quá là một cái hôn bé nhỏ không đáng kể mà thôi, bất quá là một sai lầm xinh đẹp mà thôi. Ngươi để ý nhiều ngày như vậy, bị ảnh hưởng nhiều ngày như vậy sao?

Chớ quên, ngươi cũng không phải một thiếu niên ở kỳ trưởng thành, ngươi là một người trưởng thành tư tưởng thành thục, một cái hôn mà thôi, đối phương đều không thèm để ý, ngươi cần gì phải để ý nhiều như vậy!

Nói sau, cũng không phải mất trong trắng...

Nghĩ đến đây, Harry đột nhiên dừng lại, tay cầm dĩa cứ như vậy buồn cười dừng giữa không trung. Thức ăn  trên cái nĩa cách môi của cậu chỉ có nửa centimet, chính là, thế nhưng cậu lại không còn tâm tình ăn hết nữa.

Thất... Thân...

Harry không tự giác nắm chặt hai tay, nghĩ đến từ này, Harry đã hiểu được vài ngày rối rắm, còn có cảm xúc từ nụ hôn trong bóng đêm rốt cuộc là vì cái gì .

Bởi vì, tại trong phòng tối đen đó, ở trong lồng ngực ấm áp mà bằng phẳng của nam nhân kia, cậu không chỉ là vì đối phương mềm nhẹ hôn liền đã quên phản ứng, quên đẩy đối phương ra. Lúc đó tại chỗ sâu nhất của nội tâm đối nụ hôn kia nổi lên phản ứng. Nếu không phải sau đó Snape chủ động dừng cái hôn ôn nhu mà dài lâu, đồng thời lại ngọt ngào triền miên, nếu không phải thanh âm Snape khàn khàn gọi tên cậu...

Như vậy, có lẽ, đêm hôm đó, cậu thật sự sẽ liền sa vào loại cảm giác kỳ diệu này, thẳng đến —— mất trong trắng...

Đáng chết, cậu chưa bao giờ biết chính mình thế nhưng sẽ là gay, thế nhưng cũng sẽ đối nam nhân sinh phản ứng sinh lý!

Kiếp trước là sát thủ khiến cậu căn bản không có cơ hội cũng không có tâm tình như một nam nhân yêu đương, kết hôn, nhưng là bên cạnh cậu cũng không thiếu đủ loại nữ nhân. Bất quá những nữ nhân này đối với cậu mà nói từ trước đến nay chính là theo như nhu cầu mà thôi. Kiếp trước, cậu có thể chưa từng phát hiện mình thế nhưng sẽ đối nam nhân có cảm giác.

Sát thủ là cô độc, không có đồng bạn một loại tồn tại đặc thù. Lúc đó cậu chưa từng cố gắng qua cùng nam nhân, giống cùng Snape ở chung lẫn nhau tín nhiệm, chậm rãi mở ra lòng mình, nhận sinh mệnh có sự tồn tại của y.

Hai đời tổng cộng sống hai mươi tám năm, chẳng lẽ hiện tại mới phát hiện, của mình tính hướng không giống người bình thường?

Harry xả ra một tươi cười chua sót châm chọc, chậm rãi buông dĩa ăn trong tay. Coi như cậu không là một gay đơn thuần, tối thiểu cũng là một song tính luyến mới đúng.

Khó trách, sau đó nhìn thấy Snape luôn luôn có cảm giác khó chịu!

Harry trầm mặc cúi đầu, cậu là gay cũng không phải khó nhận như vậy, chỉ là phát sinh có chút quá đột nhiên, dù là tâm lý năng lực nhận cao cũng sản sinh một loại cảm giác mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển.

Mà khi Harry lâm vào suy nghĩ, ánh mắt sắc bén của Snape trước tiên đã phát hiện động tác dị thường của cậu còn có thần sắc lúc sau.

Harry là làm sao vậy? Đôi mắt đen của Snape hiện lên một tia lo lắng sau đó lập tức rơi vào trong mắt Dumbledore đang nói liên miên cằn nhằn phát biểu ý kiến về tóc của y.

"Severus, hình như đang lo lắng cái gì?" Thanh âm Dumbledore mang theo từ ái bất quá đối với Snape mà nói, cái này cũng không thể ảnh hưởng y lạnh như băng mà âm trầm đối đãi Hiệu trưởng.

"Ta chỉ là đang nghĩ Hufflepuff đại não ngu xuẩn, tay chân cũng không lưu loát, còn có Ravenclaw tự cho là thông minh, thích để tâm vào chuyện vụn vặt nghiên cứu các loại nguy hiểm thí nghiệm có thể hôm nay trong khóa học hủy phòng học của ta hay không!" Snape hạ giọng tê tê phun ra nọc độc về phía Dumbledore.

"Ta tin tưởng, Hiệu trưởng, ngươi từ ba năm trước đây an bài lịch dạy học mấy năm nay cũng đã đoán được Độc Dược khóa sẽ xuất hiện loại kết quả này đúng không?" Hơi hơi bóp méo môi dưới, Snape nương một cái hoàn mỹ trào phúng lại nhìn về phía Harry mới phát hiện tổ ba người Gryffindor đã rời khỏi đại sảnh đường.

Buổi sáng hôm nay Harry rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại lộ ra biểu tình như vậy? Trong lòng Snape lo lắng, nghi hoặc sau đó trước khi Dumbledore mở miệng lần nữa buông dao nĩa xuống, "Ta xem vì phòng học của ta suy nghĩ, ta còn là đi trước chuẩn bị."

Tháng một buồn chán ngay tại Harry âm thầm rối rắm, Snape châm chọc quan tâm, Cedric đối Hermione yêu thích càng ngày càng rõ ràng, Draco cao ngạo khó chịu ghen, Ron không rõ ý tưởng chậm chạp, Hermione càng ngày càng bận rộn, điểm của Hufflepuff cùng Gryffindor nhanh chóng giảm xuống, Cedric vượt qua hai mươi lần cấm túc

Không có phía trên nhắc tới đủ loại trạng huống thì thật sự chính là bình tĩnh!

Sau tháng một không cần nói chính là tháng hai, có thể là nguyên nhân do quán tính, điểm của Hufflepuff cùng Gryffindor như cũ vẫn duy trì đồng dạng tốc độ giảm xuống —— tin tưởng nếu như không có các giáo sư khác thêm phần thì điểm hai học viện đã sớm là số âm .

Bất quá, rất nhanh một trận đấu khiến toàn bộ Gryffindor tăng lên khí thế đã đến.

Quidditch Gryffindor đấu với Ravenclaw càng làm cho tất cả mọi người kinh hỉ chính là Sirius đạt được trong sạch cùng tự do giống như nguyên tác tặng Harry một Firebolt, hơn nữa quang minh chính đại nhận yêu cầu ở Hogwarts xem trận đấu.

Cho dù là tâm tình rối rắm Harry vẫn là nhịn không được chú ý tới trong đội Ravenclaw một cô gái duy nhất Cho Chang, đồng thời cũng là Tầm thủ.

Giống trên sách viết là một cô gái thực đáng yêu, thậm chí khi ánh mắt Harry dừng ở trên người cô, cô còn hướng đối thủ của mình một mỉm cười ngọt ngào.

Bất quá Harry vẫn nhìn cô cũng không phải bởi vì cô đáng yêu mà là bởi vì Cho Chang là cả Hogwarts cô gái Hoa kiều duy nhất, hình dáng quen thuộc loại Đông Phương khiến Harry không tự chủ được muốn thân cận cô, trở thành bạn với cô.

Cố hương! Coi như hiện tại cậu đã là Harry Potter, hơn nữa hoàn toàn sáp nhập vào thế giới này nhưng linh hồn của cậu vẫn là thuộc quốc gia Đông Phương xa xôi kia. Trong thế giới tràn đầy tóc vàng mắt xanh thấy một gương mặt tóc đen mắt đen Đông Phương, trong nháy mắt đó, trong tim của Harry trướng đầy cảm xúc nhớ nhà.

Thậm chí Harry đã chậm rãi đem chủ nhân gương mặt Đông Phương làm cho cậu hoài niệm coi là cô em gái đáng yêu nghịch ngợm của mình.

Harry khống chế Firebolt, nhìn Cho Chang dùng sao chổi 260 không tức giận cố gắng dùng đủ loại phương pháp bức bách cậu thay đổi phương hướng. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia buộc chặt, nhận chân càng giống em gái! Harry không tự chủ được lộ ra tươi cười nhợt nhạt.

Không giống với phần lớn tập quán mỉm cười, tươi cười này tràn ngập một loại sủng nịch yêu thương. Bất quá, sủng nịch cũng không có nghĩa là Harry nhường Cho Chang. Ở Golden Snitch xuất hiện trong nháy mắt, Harry đột nhiên bay lên sau đó ở giữa không trung cấp tốc chuyển biến đuổi theo, Cho Chang như cũ cố gắng ngăn trở Harry cũng phóng về phía Golden Snitch.

"Đô ——!" Một tiếng cười to rõ tiếng, Harry ở ánh sáng rạng rỡ đã giơ lên Golden Snitch, hai mắt ý thức quay đầu lại tìm kiếm thân ảnh cô gái đáng yêu kia.

Cho Chang đứng ở phía sau Harry, mang trên mặt một tia mất mát nhưng cũng tự nhiên hào phóng nhìn Harry, cười nói: "Bạn thật sự bay tốt lắm Harry. Chúc mừng bạn thắng."

"Bạn cũng vậy." Harry gật đầu, đón nhận đồng đội bổ nhào qua đi xuống.

Chính là hai người cũng không nghĩ tới, vốn chính là đơn giản nói chuyện với nhau đã rơi vào rồi một đôi mắt tối tăm, mà chủ nhân ánh mắt kia mặt không chút thay đổi nhìn tất cả chuyện này phát sinh, trong lòng lại nhấc lên ghen tị mãnh liệt.

Harry, thế nhưng sẽ đối người khác, một người mới quen biết lộ ra tươi cười như vậy...

"Harry, trận cuối cùng là Slytherin đối đầu Gryffindor." Trong góc bí mật của thư viện, Draco nói với ba người bởi vì cuồng hoan hồi lâu mà kiệt sức, "Ta sẽ không thả lỏng."

"Thôi đi, Malfoy. Harry kỹ thuật so với ngươi giỏi hơn, chổi cũng tốt hơn, lời này để Harry nói còn không sai." Ron tuỳ tiện vung bút lông chim trong tay, kết quả vui quá hoá buồn, mực toàn bộ đều chiếu vào luận văn cậu ta đã viết nửa ngày.

"Nga, trời ạ!" Ron kêu rên, tất cả mọi người nhịn không được cười nhẹ. Cho Chang đối với Ron uể oải, chán nản vươn tay, "Ta có một bí quyết nhỏ có thể trừ mực mà không trừ chữ phía trên."

"Thật sự cám ơn cậu." Ron lập tức cầm cuộn da dê trong tay đưa Cho Chang tối hôm nay mới gia nhập tiểu tổ này.

Cho Chang nhẹ nhàng đọc câu thần chú, dùng đũa phép nhẹ nhàng điểm một cái sau đó trả lại cho Ron, nhìn Cedric đang cẩn thận giảng giải số học Tiên tri cho Hermione, cố nén cười hỏi, "Diggory, hôm nay bạn không bị Giáo sư Snape cấm túc?"

Nghe được Cho Chang hài hước hỏi, mặt trắng nõn của Cedric hơi đỏ lên lại không nói gì.

Bên này, Harry không để ý đến mấy người mà là nhìn Draco nói, "Ngươi yên tâm, ta cũng tuyệt đối sẽ không thả lỏng. Slytherin đã thắng nhiều lần Cúp Quidditch, hiện tại đã đến phiên Gryffindor đạt được vinh dự này."

"Kia, thi đấu thấy thực lực!" Draco nhíu mày, lời nói thong thả mang theo kiêu ngạo thuộc loại mình, "Chỉ cần là Slytherin muốn tự nhiên là sẽ dùng hết toàn bộ thủ đoạn đi lấy. Bất kể là trận đấu hoặc là cái gì khác." Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của cậu ta mỉm cười liếc Hermione, còn có người bên cạnh chướng mắt kia.

"Chỉ cần là ta nghĩ muốn nhất định sẽ dùng hết thủ đoạn được đến."

Sau một tuần chấm dứt trận đấu Quidditch, đến lúc đi Hogsmeade. Harry, Draco, Hermione cùng Ron lại cùng Cedric cùng Cho Chang đi gặp Sirius, khó được náo nhiệt khiến Sirius rất nhiệt tình.

Harry sau cùng cự tuyệt và những người khác cùng rời đi, chờ tạm biệt những người khác sau, Harry mới khép cửa phòng lại cùng Sirius về phòng khách.

"Có chuyện trọng yếu gì sao?" Sirius tươi cười, mang theo một loại tiêu sái tao nhã ngồi trên ghế.

Harry chần chừ nhìn Sirius tươi cười, có chút không đành lòng đánh vỡ tâm tình tốt hiện tại của hắn.

"Cái kia, con muốn hỏi chú," Chần chờ một chút, Harry ngẩng đầu lên quyết định vẫn là hỏi, "Chú có biết Pettigrew Peter hiện tại ra sao không?"

Sirius trong nháy mắt trở nên âm trầm, vẻ lo lắng trong nháy mắt khiến Harry nghĩ tới Snape.

"Không! Tin tức của Bộ Pháp Thuật về hắn ta đã bị phong tỏa, bất quá ta nghĩ hắn ta hẳn là đã đã bị Giám ngục Azkaban hôn." Sirius lạnh như băng nói.

Harry thở nhẹ, tin tức phong tỏa, chỉ sợ là Fudge chính khách thành công vĩ đại che giấu tin tức Pettigrew Peter chạy trốn đi?

"Còn có," Harry chần chừ nhìn Sirius khó coi, chậm rãi từ trong túi áo lấy ra tờ giấy có chút cũ nát, mang theo rõ ràng nếp gấp, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Sirius.

Chương 118
Anh hùng chân chính

"Đây là..." Sirius cầm tờ giấy, chân vắt chéo hơi ngửa ra sau, tư thế nhàn nhã tựa vào sô pha sau đó mới mở ra tấm da dê trong tay.

Nội dung tấm da dê Harry sớm đã thuộc lòng, hộp dây chuyền Slytherin Harry đã sớm mở ra chính là cậu lại không thể trực tiếp biểu hiện ra mình biết quá nhiều chuyện. Những lúc không làm việc gì, Harry cùng Snape đều tìm "R. A. B." là ai.

Bất quá, bọn họ luôn không có tin tức hữu dụng nào mà lần này trước khi đến Hogsmeade, Harry thật cẩn thận hỏi giáo sư xem có thể hỏi một chút Sirius. Dù sao hiện tại hắn đã đứng ở bên bọn họ mà không phải hoàn toàn ở bên Dumbledore.

Đối Harry đề nghị Snape trả lời, "Nếu xuẩn cẩu không đem chuyện nghỉ hè xảy ra nói cho Dumbledore, xem ra đầu óc của hắn có đôi khi sẽ có chút tác dụng. Bất quá, đối với 'R. A. B.'này, ta không ôm hi vọng cho là hắn sẽ biết."

Trong lúc nói chuyện, biểu tình Snape mang theo ác ý châm chọc, khóe môi vặn vẹo, không chút khách khí với Harry.

Như vậy trước kia Harry đều không thèm để ý chút nào, thậm chí sẽ can đảm châm biếm lại. Chính là một khắc này nhìn Snape, trong tim của Harry lại mơ hồ có một loại cảm giác không đồng dạng như vậy. Thậm chí, Harry đều không theo quán tính mở miệng đáp lễ Snape một câu.

"Gửi Chúa Tể Hắc Ám: ta biết khi ngươi đọc được những dòng này ta có thể chết đã lâu nhưng là ta cho ngươi biết là ta đã phát hiện bí mật của ngươi. Ta đã trộm đi trường sinh linh giá chân chính, ta đã chuẩn bị kỹ càng, ta sẽ hủy diệt nó." Sirius mở miệng, ngữ điệu thong thả đọc nội dung."Trường sinh linh giá?"

Harry hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Sirius bình tĩnh không có một tia gợn sóng, nhẹ nhàng gật đầu, "Đúng, trường sinh linh giá. Trường sinh linh giá của Voldemort. Con đã nói qua cho chú, con cùng giáo sư Snape lúc nghỉ hè luôn nỗ lực tìm bí mật trường sinh bất tử của Voldemort, cũng chính là trường sinh linh giá của hắn ta."

Sirius khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục thì thầm: "... Ta trực diện tử vong uy hiếp chỉ vì ta ôm hi vọng. Khi ngươi đối mặt đối thủ cuối cùng, đem ngươi rời xa thần thoại bất hủ... ." Sirius tạm dừng trong chốc lát sau đó gằn từng tiếng bình tĩnh đến mức khiến cho Harry chua xót đọc lên ba chữ cái đơn giản nhất.

"R... A... B..."

Ngón tay thon dài nhưng là vẫn có chút khô héo, tấm da dê ố vàng nhẹ nhàng rơi xuống, cuối cùng dừng tại bên chân Sirius.

"Sirius," Harry đứng dậy, lướt qua cái bàn ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm nam nhân như cũ so với người bình thường gầy yếu, cảm thụ được hắn run nhè nhẹ, "Làm sao vậy?"

Harry thấp giọng hỏi, đột nhiên cảm thấy được loại này biết rõ còn cố hỏi có đôi khi thật sự là quá mức tàn nhẫn.

"Con từ nơi nào được đến thứ này Harry?" Thanh âm Sirius khô khốc như khi hắn vừa mới ra khỏi Azkaban, hắn thong thả xoay người, một lần nữa nhặt lên tờ giấy kia, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve mỗi một chữ, cuối cùng dừng lại chữ kí, chậm chạp không rời đi.

"Con," Harry chậm rãi buông ra, cách ra nam tử toàn thân đều tản ra hơi thở đau xót một chút, "Chính là lúc nghỉ hè, chúng ta đi cái sơn động ở bờ biển kia. Con cùng Giáo sư Snape lấy ra hộp dây chuyền Slytherin phát hiện nó bên trong."

"Cái sơn động kia..." Thanh âm Sirius biến mất, hồi lâu hắn vẫn không nhúc nhích như bị hóa đá, ngay cả mắt cũng không nháy.

Harry có thể lý giải tâm tình phức tạp hiện tại của Sirius, cậu yên lặng ở một bên chờ đợi, kiên nhẫn đợi Sirius theo loại đau xót này hoàn hồn.

Hồi lâu Sirius mới nhẹ nhàng nháy mắt, hai hàng nước mắt lặng yên không một tiếng động theo khuôn mặt của hắn chảy xuống.

"Con hiện tại đem tấm da dê này giao cho ta là vì sao?" Thanh âm hắn khàn khàn hỏi Harry, tay trái nhẹ nhàng lau mặt, quay đầu lộ ra tươi cười.

Harry chớp mắt, miệng há ra cuối cùng nuốt lời an ủi vào.

Có đôi khi Sirius rất giống Snape, kiêu ngạo không cho phép mọi người an ủi khi mình yếu ớt.

"Con chỉ muốn hỏi chú đối với 'R. A. B.' có ấn tượng hay không?" Harry dừng lại một chút rồi nói ra mục đích của mình.

Sirius chớp mắt, không nói gì đưa tay ôm bả vai Harry, "Harry, ta biết. Thậm chí khi ta nhìn chữ viết trên tấm da dê này ta đã biết rốt cuộc là ai viết, ai lớn mật khiêu khích Voldemort."

Harry không tiếng động vươn tay cầm tay hắn.

"Yên tâm, ta không sao. Ta chỉ là cảm thấy thực kiêu ngạo. Hắn, rốt cục trưởng thành... Tuy rằng, đại giới là sinh mệnh của hắn." Sirius cười sáng lạn, "Harry, có một số việc, đáng giá mọi người vì thế dâng ra tính mạng quý giá."

"Con hiểu." Harry gật đầu, trong lòng tràn ngập kính ý với Regulus Arcturus Black. Cũng không phải tất cả mọi người có dũng khí ở phát hiện mình đi nhầm đường quay đầu lại, mà chú ấy không chỉ quay đầu lại còn nỗ lực sửa chữa sai lầm của mình, thậm chí vì thế mà dâng lên tính mạng của mình.

Chú ấy là một anh hùng chân chính!

"Harry, 'R. A. B.' tên viết tắt này là em trai của ta. Tên của em ấy là Regulus Arcturus Black. Tình cảm của ta với em ấy cũng không phải là tốt lắm, hoặc là nói từ lúc ta bị phân vào Gryffindor sau, tình cảm của chúng ta liền không được tốt. Còn hơn ta, cá tính của em ấy càng giống một người chân chính sinh mà cao quý của gia tộc Black, em ấy rất có giáo dưỡng, mặc kệ là khi nào thì đều nho nhã lễ độ, chưa bao giờ cười to cũng chưa bao giờ trước mặt người khác toát ra mất mát hoặc là thương tâm..."

Harry yên lặng nhìn Sirius, thấp giọng nói: "Con đoán, coi như chú cùng chú ấy bởi vì học viện mà có ngăn cách, chú cũng nhất định rất thương yêu người em trai này."

"Không!" Sirius đông cứng cắt đứt lời Harry nói, cả người lại run rẩy, "Nếu ta yêu thương em ấy, ta lúc ấy nên ngăn cản em ấy, cản em ấy chỉ có mười sáu tuổi, bởi vì sùng bái mù quáng mà gia nhập Tử Thần Thực Tử. Có lẽ vậy, bây giờ em ấy còn sống... Mà không phải chỉ để lại này tấm da dê nho nhỏ này chứng minh sai lầm khi còn trẻ, lúc sau tỉnh ngộ, còn có kia... Tuyệt đối, không thua gì dũng khí Gryffindor."

Cảm thụ được Sirius nắm tay thật chặt mang đến cảm giác đau đớn, Harry im lặng.

"Đúng rồi, con hỏi chuyện Regulus, chẳng lẽ là..." Sirius ở một lần một lần vuốt tấm da dê thì đột nhiên nghĩ lại, "Chẳng lẽ con muốn thông qua tìm được 'R. A. B.' là ai để tìm trường sinh linh giá chân chính bị lấy đi?"

Harry nhẹ nhàng gật đầu.

"Như vậy, như vậy..." Sirius đột nhiên đứng lên, đi qua đi lại trước mặt Harry, "Lấy ta hiểu biết Regulus, em ấy là một Slytherin tiêu chuẩn, chuyện muốn làm đến thì nhất định sẽ đem hết toàn lực đi làm. Bằng không, em ấy cũng sẽ không dám chống lại Voldemort như vậy. Có lẽ, trường sinh linh giá chân chính đã bị hủy rồi, căn bản là con sẽ không tìm thấy ngay cả cặn."

"Không." Harry lắc đầu, nhìn thấy Sirius một lần nữa bắt đầu tự hỏi, thần sắc tối tăm đau xót tiêu thất không ít, lúc này từ dưới đáy lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Sirius, trường sinh linh giá sẽ không dễ dàng bị hủy như vậy. Câu thần chú hoặc là vũ khí thông thường căn bản là không thể tạo thành cho dù là một chút thương tổn trường sinh linh giá, ta biết rõ có thể thành công hủy diệt trường sinh linh giá cũng chỉ có nọc Green cùng kiếm Gryffindor trên tường trong phòng làm việc của giáo sư Dumbledore. Mà hai thứ đó đều là thuộc ngàn năm trước."

"Như vậy, trường sinh linh giá chân chính chỉ có có thể ở một nơi." Sirius quay lưng lại, trên mặt của hắn lộ ra chán ghét, "Số 12 Quảng trường Grimmauld, nhà Black gia tộc. Nếu có thể, ta tuyệt không muốn trở về nơi đó."

"Như vậy chờ nghỉ hè chúng ta cùng đi được không?" Harry đứng dậy, cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian ước định mấy người kia cũng sắp tới rồi.

Sirius đột nhiên quay đầu lại, "Vì sao phải đợi cho nghỉ hè cùng đi tìm, ta cũng có thể tìm được hộp dây chuyền Slytherin!"

"Nếu chú không quên," Harry tăng thêm ngữ khí, "Sirius, hộp dây chuyền là trường sinh linh giá của Voldemort, coi như là một mảnh hồn của Voldemort cũng có thể dễ dàng ảnh hưởng một người. Nghỉ hè ở nhà gia tộc Giaunt, sau khi chú bị Green hóa đá, con thiếu chút nữa bị hình tượng hão huyền Voldemort chế tạo hấp dẫn, nếu không phải Giáo sư Snape đúng lúc đã cứu, chỉ sợ hiện tại con đã..."

"Cái gì! ?" Sirius nghe đến đó kêu to, "Làm sao cho tới bây giờ con cũng chưa nói với ta, trước đó còn phát sinh qua chuyện như vậy, con không sao chứ?"

Sirius khẩn trương bắt lấy cánh tay Harry muốn cẩn thận kiểm tra toàn thân cậu.

"Sirius, con không sao, thật sự không có việc gì!" Harry vội vàng ngăn lại tay Sirius. Mặc dù biết đối phương cũng không có ý gì khác nhưng là tiếp xúc quá mức thân mật trên thân thể với người đồng giới vẫn khiến cậu có chút không được tự nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn nói, "Chú xem con không phải luôn tốt lắm sao. Giáo sư Snape đúng lúc cứu con, com lúc ấy không bị một chút thương tổn nào."

"Thật sự không có việc gì?" Sirius lúc này mới trầm tĩnh lại, trên mặt lộ ra chán ghét, "Nói như vậy, ta lại thiếu cái tên kia một cái nhân tình!"

"Cái tên kia?" Harry nhíu mày, "Sirius, chú nói tới ai a?"

Sirius lộ ra hung tợn, dùng sức trừng Harry, "Biết rõ còn cố hỏi, trừ bỏ cái lão Biên Bức chứa nhiều dầu, lời nói ác độc ở ngoài ta còn thiếu ai nhân tình! Merlin a! Ta tình nguyện thiếu bất luận kẻ nào cũng không muốn thiếu nhân tình của hắn!" Sirius khoa trương kêu rên một tiếng, cải biến không khí vốn trầm trọng trong phòng khách.

Harry bật cười, xem ra Sirius cùng Snape thoạt nhìn tuy rằng vẫn là gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây bất quá Sirius đã thành thục, trải qua cực khổ, bị lời Snape ác độc đầu độc, nhưng là vẫn cứu hắn, vẫn là triệt để cáo biệt thời đại Sirius tùy ý, ngang ngược càn rỡ, cũng không còn là nguyên tác Sirius bởi vì không báo thù được, càng không được khôi phục trong sạch, bị nhốt ở số 12 Quảng trường Grimmauld bị xúc động khống chế.

Như vậy Sirius mới là chân chính Sirius.

"Harry, ta còn là kiên trì, do ta đi tìm trường sinh linh giá kia hơn nữa hủy diệt nó." Sirius đã khôi phục bình thường, chăm chú nhìn Harry, "Regulus là em trai của ta, mặc dù trong vài năm cuối cùng, quan hệ chúng ta không tốt nhưng là em ấy còn là em trai của ta, hơn nữa là một em trai đáng giá ta kiêu ngạo, ta muốn tự tay hủy trường sinh linh giá hại chết em ấy. Này là việc ta làm anh trai, duy nhất có năng lực làm hoàn thành nguyện vọng của em ấy."

"..." Harry trầm mặc một lát cuối cùng gật đầu nói: "Được, con cùng Giáo sư Snape đi cùng để ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh."

"Trường học thì sao? Nếu tới thời gian con không quay về, Hiệu trưởng Dumbledore nhất định sẽ nghi ngờ..." Sirius chần chờ nhìn Harry, "Harry, con yên tâm, ta sẽ xử lý tốt. Sự thật cho ta biết lỗ mãng xúc động cũng không thể giải quyết toàn bộ vấn đề cho nên ta mới không ở khôi phục danh dự sau trước tiên vọt vào Hogwarts chất vấn Dumbledore vì sao dám đối con như vậy."

"Trường học thì không có vấn đề, con có biện pháp không khiến Hiệu trưởng Dumbledore hoài nghi. Chú chờ ta sẽ tốt hơn." Harry nói xong đứng dậy, "Con đi trước. Nhớ rõ, chờ con trở lại."

Sirius đưa Harry đi tới cửa, trong đôi mắt màu xám hiện lên giãy dụa cuối cùng gật đầu, "Yên tâm, ta nhất định sẽ chờ con. Bất quá, nếu trong một giờ con chưa trở về..."

Harry cười nói: "Yên tâm, có lẽ chỉ một vài phút sau con sẽ cùng Giáo sư Snape tới."

"Ta cũng không tin, cái tên kia nhất định ở Hogwarts cùng Độc Dược ghê tởm cùng một chỗ." Sirius nói thầm nhìn cửa bị đóng lại, trở lại phòng.

Ngay khi hắn vừa mới đi hai bước, phía sau vang lên tiếng đập cửa.

Tuy rằng trong lòng không tin bất quá Sirius vẫn trở lại mở cửa.

Ngoài cửa, Harry cười đứng cạnh đúng là vẻ mặt không hờn giận Snape.

"Trời mưa sao?" Chứng kiến Snape ở trước cửa, Sirius câu nói đầu tiên không ngờ là hỏi thăm có mưa hay không.

Bởi vì thần sắc Snape không hờn giận giống như tùy thời có thể rút ra đũa phép giết người, có chút chật vật đứng ở trước mặt của hắn. Trường bào màu đen có chút hỗn độn cùng nước đọng chưa khô, tóc ướt sũng nghe lời dán vào hai má tái nhợt của Snape, ngẫu nhiên còn có thể nhỏ giọt nước trong suốt...

Chương 119
Giáo sư ra tắm đồ ~~

"Có lẽ ngươi cần một cái kính." Snape hơi hơi khẽ động khóe miệng, vô tình châm chọc Sirius, "Hoặc là nói đầu của ngươi bị cự quái đạp đã hình thành ảo giác."

"Snape..." Sirius khóe miệng hơi hơi run rẩy, trong đôi mắt màu xám đã tràn đầy lửa giận, "Như vậy ngươi có thể giải thích cho ta hay không, vì sao ngươi như bị xách ra từ trong nước? Vẫn ngươi rốt cục biết tắm rửa?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Snape ở trong nháy mắt trở nên càng thêm khó coi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua gân xanh Snape bạo lên, Harry vội mở miệng, "Sirius, chú vẫn là cho chúng ta vào đi thôi. Ở cửa đứng lâu sẽ bị chú ý."

Sirius nghe vậy lập tức thu hồi biểu tình khiêu khích, nghiêng người để Harry cùng Snape vào nhà, ở Snape đi qua hắn vẫn là nhẹ nhàng mang theo châm học đắc ý hừ một tiếng.

Mà hai người đồng thời hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra không lâu phía trước ở Hogwarts thì căn bản không có tâm tình hiểu hành động của hắn.

———— từ đó bắt đầu nhớ lại ——————

Đối với Snape mà nói ngày đi Hogsmeade là một ngày khó được để y thả lỏng cùng chuyên tâm nghiên cứu Độc Dược. Bởi vì hôm nay đối với y cả Hogwarts sẽ không còn nơi nơi đều là thân ảnh Harry Potter, sẽ không đi tới chỗ nào đều cũng nhịn không được chú ý tới thân ảnh gầy yếu cùng trên mặt thản nhiên ôn hòa tươi cười.

Lại càng không vì chú ý tới hắn mà khiến tâm tình của mình lâm vào rối rắm.

Hôm nay y thậm chí không đi đại sảnh đường ăn sáng, để tránh cơ hội duy nhất có thể nhìn thấy hắn. Chính là tự mình tự tại trong hầm ăn bữa sáng y lại đột nhiên phát hiện, chính mình thế nhưng lại bắt đầu hoài niệm thân ảnh kia.

"Đáng chết!" Thấp giọng mắng một tiếng, Snape buông bữa sáng chỉ ăn một nửa, gọi gia tinh thu thập sau, y liền lập tức đi tới phòng thí nghiệm, nhìn thoáng qua tài liệu bên trong chuẩn bị chế tạo một loại Độc Dược với y mà nói thực bình thường nhưng là trong quá trình chế tạo cần hoàn toàn tập trung tinh thần độc dược làm dịu tâm tình.

Động tác thuần thục dùng ma pháp nhóm lửa, Snape lấy ra các loại Độc Dược đã được cẩn thận bảo tồn, bắt đầu tinh tế mài nguyệt đá bồ thành bụi phấn. Ở trong quá trình này, tâm tình vốn lo lắng của Snape chậm rãi bình phục lại. Rất nhanh y liền đắm chìm trong quá trình chế tạo Độc Dược.

Đợi cho Độc Dược biện ra trạng thái hoàn mỹ nhất, rót vào lọ Snape mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, phát hiện y đã bỏ lỡ cơm trưa.

Lại gọi gia tinh Hogwarts, Snape muốn cơm trưa đơn giản một chút.

"Thưa ngài, ngài có cần Kỳ Đa chuẩn bị một ít nước ấm dùng để tắm rửa không?" Đưa tới thức ăn xong Kỳ Đa cũng không lập tức rời đi, ngược lại dùng thanh âm lanh lảnh đặc hữu của gia tinh, không yên bất an hỏi Snape cả người đều tản ra mùi của các loại tài liệu Độc Dược.

Snape hơi hơi nhíu mày, mãi cho đến khi Kỳ Đa khủng hoảng bất an chờ đợi đến sắp trừng phạt chính mình lắm miệng y mới tối tăm mở miệng.

"Được rồi."

"Vâng thưa ngài, Kỳ Đa đi chuẩn bị." Kỳ Đa kinh hỉ đáp lại sau đó ba một tiếng biến mất trước mặt Snape.

Chờ chân chính ngâm mình ở trong nước nóng Snape mới thoải mái thả lỏng mỗi một thần kinh cả người, bên cạnh đặt sách y có thói quen đọc khi tắm, cánh tay dài duỗi ra cầm lấy một quyển phía trên, lật đến chỗ lần trước đọc nhàn nhã hưởng thụ thanh tịnh khó được này.

Không có tiểu động vật luôn ở trên lớp học gặp rắc rối, không có tiềng ồn ào, không có tiếng nói chuyện ong ong của Lão Hồ Ly Dumbledore, không có tiểu quỷ Harry Potter làm cho mình càng ngày càng không khống chế nổi tâm tình, đây là một ngày tốt đẹp bao nhiêu a...

"Bang bang!" Không chờ Snape cảm thán xong, y cách cửa phòng tắm nghe thấy tiếng đập cửa.

Sẽ không lại là Dumbledore đi? Snape nhăn mi, chần chừ chốc lát cuối cùng động cũng không động, tiếp tục nằm ở bên trong bồn tắm đọc sách, dù sao không ai mở cửa, Dumbledore tự nhiên sẽ rời đi.

Tiếng đập cửa chứng thật là dừng lại bất quá sau đó Snape mẫn cảm ở trong phòng tắm yên tĩnh nghe được có người tiến vào phòng của mình.

Đáng chết!

Y lập tức đứng dậy, kéo khăn tắm vây quanh hông liền chạy ra.

"Ai..." Khi thấy rõ ràng khách trong nháy mắt, y gầm lên giận dữ.

Y đã sớm nên nghĩ đến, nếu đóng cửa trừ bỏ tiểu quỷ chán ghét kia thì còn có ai có tài năng ở mình không cho phép tiến vào hầm đâu!

———— Harry nhớ ————

Cùng nhau trở về, Harry trầm mặc ăn cơm chiều xong liền vội vàng cho Hermione một cái ám hiệu, lấy cớ có việc ly khai phòng sinh hoạt chung Gryffindor náo nhiệt, tùy ý tìm một phòng không có bóng người sau đó chuyển động thời gian thay đổi khí về tới mấy giờ trước sau đó tránh tầm mắt mọi người chạy tới hầm.

"Bang bang" Cậu nhẹ nhàng gõ cửa, chờ nhưng không thấy bên trong có người đáp lại. {Giáo sư Snape ở bên trong phòng sao?} Harry đánh thức con rắn  trên cửa có chút lo lắng hỏi.

Sẽ không trùng hợp như thế, y không ở trường học đi? Harry có chút không yên bất an nghĩ mà lúc này con rắn trên cửa lộ ra ý cười, trả lời cậu.

{Giáo sư Snape luôn không đi ra ngoài, ngươi muốn đi vào không?} Con rắn trừng Harry, {Ta nói rồi, nơi này tùy thời đều hoan nghênh ngươi.}

Harry vừa nghe đến Snape không đi ra ngoài, trong lòng lập tức dâng lên một ý tưởng không tốt: y không phải là ở nghiên cứu Độc Dược xảy ra điều gì ngoài ý muốn đi? Ví dụ: bị vạc nổ làm hôn mê?

Tuy rằng, Snape làm nổ vạc có chút không thể tưởng tượng nổi nhưng là gõ cửa không có phản ứng, điều này thật sự là khiến Harry có chút bận tâm, Snape có phải xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không.

Không kịp nghĩ chính mình quá phận lo lắng từ đâu mà đến, Harry nhanh chóng gật gật đầu, đẩy cửa bước nhanh đi vào hầm.

Cả hầm đều trống rỗng, phía sau bàn làm việc cũng không có thân ảnh Snape sửa luận văn hoặc là đọc sách, Harry từng bước một đi đến sau đó nghe được một thanh âm kỳ quái truyền đến, cậu đột nhiên quay trở lại!

"Ai ——!" Thanh âm tràn ngập sát khí của Harry bị giữ lại ở trong cổ họng, cậu ngơ ngác nhìn lên tình huống trước mặt mình chưa từng nghĩ đến qua sẽ xuất hiện.

Snape toàn thân đều nhỏ nước, tóc ướt sũng dán mặt của y, rũ xuống cổ tái nhợt. Nước trên sợi tóc đang một giọt một giọt rơi xuống, dừng ở trên vai trong cuộc đời gánh vác trách nhiệm mà rất nhiều người không có dũng khí gánh vác, sau đó theo đầu vai rắn chắc mà mượt mà chậm rãi đi xuống...

Hơi hơi nổi lên mà khiến Snape càng thêm khêu gợi xương quai xanh. Tái nhợt nhưng là vân da rõ ràng ngực, còn có tại làn da tái nhợt càng thêm rõ ràng hai nhũ đầu hồng hồng...

Nước trên người Snape chậm rãi đi xuống, ở trên da của y lưu lại vết nước, cuối cùng hội tụ ở bụng bằng phẳng, biến mất tại khăn tắm vây quanh phía dưới.

Dáng người này bình thường đều che dưới trường bào màu đen khiến người khác có cảm giác cấm dục, hiện giờ thế nhưng đánh vỡ cảm giác gầy yếu mà Snape làm cho người ta thấy.

Giờ phút này Snape thân mình hơi hơi nghiêng tới trước, cánh tay vừa nhìn liền thấy tràn ngập sức bật đang bắt lấy hai bên cửa phòng tắm giống như là một con báo đen ngỗ ngược, tùy thời đều có thể phát động công kích hung mãnh nhất...

Thật là, khêu gợi muốn chết a!

Nhất thời nhìn Snape trước mặt chỉ vây một cái khăn tắm, trong đầu Harry cũng chỉ còn lại có ý nghĩ này! Hơn nữa, bắt đầu cảm thấy được trong thân thể không tự chủ được dâng lên cảm giác khô nóng.

"Potter, hi vọng ngươi còn vừa lòng ngươi thấy hết thảy!" Snape nhíu mày, thì thầm châm chọc. Tiếng nói có chút khàn khàn mà trầm thấp khác bình thường tao nhã càng thêm từ tính mà mê người. Đặc biệt, khi Harry ngẩng đầu nhìn lại thì ở hầu kết Snape có một giọt nước hơi chấn động, nhẹ nhàng rơi xuống từ giữa không trung...

"Lạch cạch" Một tiếng nước rơi xuống mặt đất rất nhỏ đến cơ hồ không nghe thấy đánh thức Harry, theo bản năng Harry gian nan nuốt nước bọt sau đó mới mở miệng.

"Giáo sư, ta tìm được 'R. A. B.' là ai! Mau, Sirius đang ở Hogsmeade chờ chúng ta!" Kiếp trước không cố ý bồi dưỡng tâm lý tại thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng quá mức. Nếu xem nhẹ thanh âm Harry rõ ràng trở nên khàn khàn thì hết thảy đều rất hoàn mỹ.

"Phanh!" Một tiếng vang thật lớn, là Snape đóng cửa phòng tắm!

Snape vừa ly khai tầm mắt, Harry liền vô lực ngồi ở trên ghế, ngơ ngác nhìn thảm hoa văn tinh mỹ dưới chân, thẳng đến Snape một lần nữa đi ra phòng tắm.

"Potter, ta có thể lý giải ngươi, các ngươi đã biết hộp dây chuyền Slytherin chân chính, trường sinh linh giá của Chúa Tể Hắc Ám hiện tại ở nơi nào sao?" Snape âm trầm hỏi Harry, người thì nhanh chóng đi tới tủ đặt các loại Độc Dược lấy ra mấy loại Độc Dược có thể dùng bỏ vào trong túi áo.

"Đúng." Harry lúc này mới bình thường trở lại, cậu ngước mắt lên nhìn bóng lưng Snape sau đó nói: "Sirius đang chờ chúng ta, chúng ta vẫn là nhanh đi." Nói xong, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đi hơn nửa tòa lâu đài hơn nữa phát sinh cái "Ngoài ý muốn", thời gian của bọn họ đã không còn quá nhiều.

{Green.} Harry trầm giọng gọi sau đó một con rắn chỉ to bằng ngón tay nhanh chóng hiện ra bên cạnh, thuận thế bò lên tay Harry, {Chủ nhân, ta ở trong này.}

{Tốt lắm, ta có chuyện cho ngươi làm. Đúng rồi, ngươi ở đây khỏe không?} Harry đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Green lạnh như băng một chút thấp giọng hỏi.

{Rất lạnh bất quá ta ngủ đông.}

"Potter, ngươi lại dùng thời gian thay đổi khí?" Snape đi tới trước mặt Harry, tóc như cũ một giọt một giọt chảy bất quá y hình như cũng không có chú ý tới điểm ấy.

"Vâng giáo sư. Bằng không ta làm sao có thể tránh đi Hiệu trưởng Dumbledore!" Harry đứng dậy lấy áo tàng hình, "Giáo sư cứ như vậy đi ra ngoài, vẫn là cùng dùng áo tàng hình?"

"Ta nghĩ là giáo sư ta vẫn có quyền lợi ở thời gian nghỉ ngơi rời trường học." Snape hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra hầm.

Phía sau đi theo là Harry, Harry chứng kiến Hogwarts tiểu động vật năm thứ ba trở xuống hoảng sợ né Snape mà không tự chủ được nhếch miệng không tiếng động cười to.

————

Ngồi ở trên ghế phòng khách của Sirius, Harry xấu hổ nhìn thoáng qua Snape thần sắc âm trầm đang đối tóc của mình bày bùa khô ráo sau đó mở miệng hỏi, "Sirius, chú có biết chúng ta rốt cuộc đi số 12 Quảng trường Grimmauld như thế nào hay không?"

"Ta vừa mới thử một chút, phát hiện Quảng trường Grimmauld có thể vì ta lại lần nữa tự do cho nên đã muốn khai thông, chúng ta có thể trực tiếp dùng bột Floo đi qua." Sirius cười, khi ánh mắt dừng ở trên người Snape nhướng mày.

"Thật là rất khó được a Snape, ta phát hiện tóc ngươi không chứa nhiều dầu  thoạt nhìn coi như.. Không sai!" Sirius khóe môi hàm chứa hài hước, Snape mím môi, đũa phép trong tay chỉ vào Sirius.

Nụ cười trên mặt Sirius trong nháy mắt tiêu thất, miệng hắn há ra lại phát hiện không phát ra được thanh âm nào.

"Ngươi nói nhiều lắm. Người không biết sẽ nghĩ đến ngươi không phải một đầu cẩu ngu xuẩn mà là một gốc Mandrake huyên náo." Snape lạnh như băng cười nhạo, không che dấu ác ý đùa cợt trong ánh mắt tối tăm.

Sirius mặt trong nháy mắt đỏ lên, miệng kịch liệt mở lại đóng, diễn cảm kia vừa nhìn chỉ biết trong miệng hắn thốt ra tuyệt đối không phải là lời hay.

"Sirius, thời gian của chúng ta rất gấp, nếu chú có thể bảo trì bình tỉnh không hề cố gắng làm Giáo sư Snape tức giận, con sẽ cởi bỏ câu thần chú trên người chú." Harry bất đắc dĩ nhìn Sirius, Sirius dùng sức gật đầu, lúc này Harry mới huy động đũa phép, thấp giọng nói: "Thu hồi pháp thuật."

"Snape, ngươi này..."

"Sirius Black!" Harry uy hiếp quát khẽ, Sirius mỉm cười cương lại sau đó ủ rũ, ai oán nhìn Harry, "Đi thôi, chúng ta đi Quảng trường Grimmauld."

Trong ngọn lửa xanh biếc, Harry xoay tròn đi tới Quảng trường Grimmauld, cố nén cảm giác ghê tởm muốn phun, Harry đi ra đứng giữa Sirius cùng Snape, đánh giá ngôi nhà của gia tộc Black từng tự xưng là 'Sinh mà cao quý'.

Chương 120
Kreacher

"Nơi này là... ?" Harry ngẩng đầu nhìn bốn phía, đây là một phòng có nhiều ngõ ngách bao quanh bằng những bức tường gồ ghề, có vẻ phá lệ hắc ám, đại bộ phận ánh sáng đều là từ trong lò sưởi bọn họ vừa mới dùng phát ra

"Phòng bếp." Sirius thần sắc âm trầm nói, "Ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới ta lại có một ngày trở về nơi này. Nơi này vẫn trước sau như một làm cho người ta cảm giác được không thích!"

"Ba" một tiếng vang nhỏ, một gia tinh hiện ra trước mặt ba người, nó thoạt nhìn như tuổi già sức yếu, trừ bỏ dùng một khối khăn lau không sạch sẽ quấn ở bên hông, nó cơ hồ là trần trụi toàn thân.

Nó trông rất già. Da nó có vẻ quá lớn với cơ thể, nó hói như tất cả những con gia tinh khác, có một mớ lông trắng mọc ra khỏi cái tai lớn trông như tai dơi. Mắt nó vằn máu giữa màu xám sũng nước, cái mũi của nó rất to nhìn như một cái mõm, so với Dobby mà Harry đã từng thấy qua còn chật vật rất nhiều, cho dù là toàn bộ gia tinh thoạt nhìn đều không khác nhau, trước mắt con gia tinh này coi như là một cái tồn tại thực đặc biệt rồi.

Tất cả chuyện này đặc thù, hơn nữa nơi nó xuất hiện, Harry đang nhìn đến nó trong nháy mắt liền khẳng định gia tinh này rốt cuộc là ai.

Quả nhiên...

"Kreacher, thắp sáng toàn bộ nến, chúng ta muốn tìm một thứ." Sirius lạnh như băng, hơn nữa dùng ngữ khí cực kỳ không tình nguyện mệnh lệnh.

"Vâng chủ nhân." Kreacher cúi người rất buồn cười, nó cúi vô cùng thấp, thế cho nên cái mũi đều nhanh đụng mặt đất. Nó tiếp tục dùng thanh âm khàn khàn nhỏ giọng nói, "Chủ nhân là một người chán ghét, hèn mọn, tổn thương trái tim nữ chủ nhân đáng kính..."

"Kreacher, mẹ không có trái tim." Sirius lạnh như băng cắt đứt Kreacher nói, "Hiện tại thắp sáng toàn bộ nến."

"Dạ!" Kreacher lại cúi, búng tay làm sáng nến trong phòng bếp sau liền lung la lung lay đi ra phòng bếp, vừa đi miệngcủa nó như cũ thấp giọng nói cái gì đó, "Nữ chủ nhân đáng thương, nếu bà thấy Kreacher hầu hạ đứa con bà hận nhất thì bà sẽ nói cái gì. Người hận chủ nhân, chủ nhân làm bà thất vọng ..."

"Thật có lỗi, Harry. Ta không muốn con xem đến điều này bất quá đây là nhà của gia tộc Black, nơi nơi đều có tung tích của nghệ thuật hắc ám..." Sirius lắc đầu, nụ cười có chút vô lực.

Harry khẽ lắc đầu, thấp giọng bình tĩnh nói, "Black gia tộc ra hai người xuất sắc nhất. Một người đấu tranh với Giám ngục Azkaban hơn mười năm, mà người kia thì có gan đối kháng phù thủy hắc ám nhất kinh khủng nhất trong lịch sử Voldemort."

Một bên Snape khó được không mở miệng trào phúng cái gì, chính là dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn bốn phía, thẳng đến Kreacher lại một lần nữa trở về.

"Chủ nhân." Kreacher cung kính cúi đầu, "Toàn bộ nến đã sáng lên. Nữ chủ nhân nếu biết, chủ nhân sẽ tại nơi này nơi từ xưa đã cao quý làm gì không biết sẽ có phản ứng gì, bất quá mặc kệ phát sinh cái gì Kreacher đều sẽ cố gắng bảo hộ hết thảy ở nơi này..."

"Nơi này không có gì đáng giá bảo hộ." Sirius nhìn Kreacher sau đó nói, "Chúng ta đi đến phòng Regulus đi, ta nghĩ thứ kia hẳn là sẽ để trong phòng của Regulus. Tìm được thứ đó xong chúng ta liền lập tức rời đi nơi này, ta thật là một phút cũng không muốn ở trong này."

"Black." Snape đột nhiên mở miệng, tiếng nói trầm thấp mang theo một tia tao nhã còn có một chút trào phúng, "Ngươi làm gì cũng không bao giờ dùng não tự hỏi một chút sao?"

Snape cười lạnh, "Ngôi nhà vừa nhìn chỉ biết tối thiểu mười mấy năm không có người ở, nếu ngươi không mục đích gì ở trong này tìm thứ gì, cho dù là tìm đến tối cũng không thấy."

"Vậy ngươi nói không tìm ở chỗ có khả năng cất giấu hộp dây chuyền nhất thì chúng ta nên làm như thế nào đây?" Sirius đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt xám chớp động nguy hiểm quang mang, "Như vậy ngài Snape so với cự quái tốt một chút, ngươi có thể nói cho ta biết đến tột cùng dùng phương pháp gì tìm hộp dây chuyền kia mới là thực hiện thông minh nhất không?"

"Bùa bay tới," Snape dừng một chút, nhìn thấy Sirius đã muốn lộ ra châm chọc, hừ lạnh một tiếng, "Nhất định là không được. Nhưng là trong phòng này rõ ràng còn có một sinh vật so với bất cứ người nào trong chúng ta đều hiểu biết nơi này, trực tiếp hỏi nó ta tin tưởng được."

Sirius miệng hơi hơi mở ra, diễn cảm cứng ngắc lại một lát sau đó đột nhiên khép lại, xoay người đưa lưng về phía Snape lớn tiếng kêu lên: "Kreacher!"

"Ba" một tiếng, Kreacher lại ra hiện ra trước mặt ba người, "Chủ nhân làm cho người ta ghét lại gọi tôi, nữ chủ nhân, Kreacher không thể không phục vụ cho chủ nhân..."

"Kreacher," Nhìn thoáng qua Sirius cảm xúc sắp bùng nổ, Harry bước lên phía trước từng bước, chủ động đảm đương nhiệm vụ cùng Kreacher nói chuyện. Nếu để cho Sirius bởi vì trở lại nhà Black mà lâm vào cảm xúc mâu thuẫn hỏi chỉ sợ bọn hộ căn bản là không thể theo Kreacher được đến đáp án chân chính. "Ngươi còn nhớ rõ Regulus Black không?"

"Làm sao ngươi biết tên tiểu chủ nhân Regulus?" Kreacher trừng lớn đôi mắt khó coi, giống như lần đầu tiên phát hiện Harry tồn tại.

"Nói như vậy ngươi nhớ rõ chú ấy." Harry quay đầu lại nở nụ cười với hai người đang chờ đợi, sau đó lấy ra một hộp dây chuyền màu vàng, "Như vậy ngươi nhớ rõ hộp dây chuyền này không?"

"Đây là của tiểu chủ nhân Regulus!" Kreacher thét chói tai, đưa tay muốn đoạt lấy hộp dây chuyền trong tay Harry.

"Kreacher, không được thương tổn Harry!" Luôn luôn chú ý đến tình huống phát triển Sirius lập tức hạ mệnh lệnh, Kreacher đột nhiên dừng lại sau đó dùng lực đập đầu vào tường, "Phá hư Kreacher!"

"Ngừng, Kreacher, không nên thương tổn chính mình." Harry nhíu mày, tuy rằng từ Dobby Harry liền không thích loại sinh vật giống như lấy tự ngược làm ham mê này nhưng nhìn hình ảnh như vậy vẫn để trong lòng không thoải mái. Cho dù là sát thủ, Harry cũng không phải phù thủy máu trong tài trí hơn người này, không cho rằng để gia tinh tự trừng phạt là một thứ tốt.

"Sirius, bảo nó dừng lại."

Thấy Kreacher mặc kệ, Harry lập tức nhìn Sirius. Sirius chớp mắt sau đó khô cằn nói, "Dừng lại Kreacher. Ta lệnh cho ngươi trả lời những gì Harry hỏi, nói thật."

"Vâng chủ nhân." Kreacher thở hào hển ngừng lại, "Chủ nhân là một đứa bé xấu, tiểu chủ nhân Regulus mới là một cậu bé khiến nữ chủ nhân cảm thấy kiêu ngạo..."

"Tốt lắm, Kreacher, nói cho ta biết, hộp dây chuyền cơ hồ giống như đúc hộp dây chuyền này nhưng là phía trên nhiều hơn một chữ 'S' ở nơi nào?" Harry nhẹ nhàng đung đưa hộp dây chuyền trong tay, hỏi Kreacher lộ ra thống khổ.

"Kreacher không thể nói, chủ nhân Regulus lệnh cho Kreacher không thể nói cho bất luận kẻ nào!" Đôi mắt lớn mà xấu xí của Kreacher trong nháy mắt đã tràn ngập nước mắt, "Tiểu chủ nhân Regulus, Kreacher không thể hoàn thành mệnh lệnh của tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân bảo Kreacher hủy hộp dây chuyền chính là Kreacher không làm được!"

Kreacher lại bắt đầu trừng phạt mình, Harry quay đầu lại nhìn Snape đang nhướng mày sau đó mới lại quay đầu nói, "Dừng lại, Kreacher. Nói cho ta biết hộp dây chuyền kia rốt cuộc ở nơi nào, chúng ta có thể giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng của Regulus."

"Thật vậy sao?" Kreacher ngẩng đầu nhìn Harry, Harry nhìn thoáng qua mặt nó bị nước mắt cùng nước mũi dính vào, nhíu mày ném ra một cái khăn tay, "Lau sạch sẽ mặt của ngươi sau đó nói cho chúng ta biết hộp dây chuyền Regulus giao cho ngươi ở nơi nào, ta sẽ tiêu hủy hộp dây chuyền kia trước mặt ngươi."

"Ngay tại đây, ở trong tủ ở phòng khách." Kreacher lung lay đứng lên, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn khăn trước mặt mình, cuối cùng không dám dùng khăn tay lau mặt chính là đơn giản dùng một cái ma pháp, sau đó nhặt lên khăn đưa tới trước mặt Harry, "Thưa ngài, gia tinh không thể dùng đồ của phù thủy."

Harry tiếp nhận khăn tay, một lần nữa thả lại túi, ở dưới ánh nến mờ nhạt mẫn tuệ phát hiện thái độ Kreacher mềm hơn.

"Hiện tại, lấy hộp dây chuyền ra, ta tiêu hủy nó, hơn nữa đem hộp dây chuyền Regulus lưu lại vì ngươi trung thành hoàn thành mệnh lệnh chủ nhân tặng cho ngươi." Harry biết làm như thế nào thu phục gia tinh trung thành và tận tâm với gia tộc Black, hơn nữa rất hữu dụng này.

"Thật sự có thể chứ?" Kreacher mãnh liệt ngẩng đầu, không dám tin nhìn Harry, sau đó lại chần chừ quay đầu nhìn Sirius.

"Chỉ cần ngươi cho chúng ta thứ chúng ta muốn, Harry nói đem hộp dây chuyền kia cho ngươi liền nhất định sẽ cho ngươi."

"Cám ơn chủ nhân, cám ơn ngài Harry." Kreacher cúi đầu thật sâu, cái mũi thật lớn lại một lần quét qua mặt đất tràn đầy tro bụi, sau đó "Ba" một tiếng biến mất ở bọn họ trước mặt.

"Con cảm thấy được thái độ của chú với Kreacher nên tốt một chút Sirius." Harry bình tĩnh rút ra đũa phép nhẹ nhàng huy động, thuần thục sử dụng "Úm ba la chà rửa!", rửa sạch ba cái ghế cũ nát.

"Đối tốt với Kreacher? Harry, con có biết nó đại biểu cho cái gì không?" Sirius ngồi một bên Harry mà Snape thì ngồi bên kia.

"Đại biểu cho một đoạn kí ức chú không muốn nhớ lại chính là, Sirius, chú có thể nói là chủ nhân duy nhất của nó." Harry lẳng lặng nhìn Sirius, "Chẳng lẽ cho dù bản chất cải biến nhưng bản chất cũng đã xâm nhập trong xương tủy, thâm căn cố đế ảnh hưởng lên suy nghĩ của chú?"

"Cái gì?" Sirius khó hiểu nhìn Harry, mà đáp lại không là Harry mà là Snape lãnh trào.

"Quý tộc cho rằng gia tinh nên bị thô bạo đối đãi." Snape vững vàng nói, không có một tia phập phồng, "Xem ra, cho dù trải qua nhiều chuyện hơn nữa, cá tính kiêu ngạo tự đại của ngươi cũng không có bất kỳ thay đổi nào."

"Snape, ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng ta..." Sirius căm tức Snape bất quá cuối cùng lại áp lực lửa giận bị khiêu khích, "Ta lười tính toán với ngươi." Hắn tê liệt ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà hắc ám, tối tăm nói, "Nơi này, nơi nơi đều tràn ngập nghệ thuật hắc ám, nơi nơi đều là hơi thở áp lực, không thể lớn tiếng cười, không thể chạy, cần tùy thời duy trì phong độ tao nhã của quý tộc..."

"Con biết nơi này có rất nhiều trí nhớ chú không muốn nhớ lại nhưng là nơi này dù sao cũng là nhà của chú." Harry trầm giọng nói, "Hơn nữa Kreacher cũng có cảm tình, nếu chú đối với nó tốt, con tin tưởng nó đối với chú mà nói hẳn là một trợ lực rất lớn."

Harry nói với Sirius, "Nói sau, chú bây giờ là chủ nhân duy nhất của nó..."

"Không!" Sirius đột nhiên mở miệng, "Ta không phải chủ nhân duy nhất của nó. Harry, con là con đỡ đầu của ta, như vậy con cũng là chủ nhân của nó. Nói cho ta biết con sẽ nguyện ý ở nơi này cùng một gia tinh đáng sợ như vậy ở cùng một chỗ sao?"

"Có phải con nguyện ý chú cũng nguyện ý?" Harry nhíu mày, thản nhiên tươi cười, vòng vo nửa ngày, cậu rốt cục chiếm được điều cậu muốn.

"Đương nhiên, chỉ cần con nguyện ý!" Sirius tự tin, căn bản không chú ý tới nụ cười quỷ dị dưới ánh nến hôn ám của Harry, lớn tiếng cam đoan: "Chỉ cần con nguyện ý, ta không có vấn đề gì."

Sirius không chú ý tới biểu tình rất nhỏ của Harry nhưng là Snape chú ý tới. Nhìn thấy Sirius vỗ ngực lớn tiếng hứa hẹn, thuận lợi rơi vào trong cạm bẫy của Harry, y nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng lộ ra biểu tình châm chọc.

"Quả nhiên là, vĩ đại  —— a —— tình thương của cha!"

Sirius nỗ lực bỏ qua Snape trào phúng, quay đầu nhìn Harry, còn chưa kịp nói cái gì thì nghe đến "Ba" một tiếng, Kreacher lại hiện ra.

"Chủ nhân, ngài Harry." Kreacher cúi đầu sau đó lấy ra một hộp dây chuyền màu vàng, mà hộp dây chuyền có một chữ "S" giống như con rắn, "Đây là thứ chủ nhân Regulus lưu lại."

Harry đứng dậy cầm hộp dây chuyền, tỉ mỉ nhìn một lần sau đó mở miệng, {Green, ta cần hổ trợ của ngươi.}

Green mang theo miếng che mắt từ tay áo Harry chậm rãi bò ra, xoay quanh ở cổ tay Harry tê tê đáp lại, {Chủ nhân, là muốn ta cắn vật này?}

{Đúng vậy, cần triệt để phá hư nó.} Harry đưa hộp dây chuyền đến bên miệng Green, Green ở Kreacher khẩn trương nhìn soi mói há to miệng dùng sức cắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro