111-114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 111
Thỉnh cầu huấn luyện

"Đương nhiên, đương nhiên." Fudge cầm mũ trong tay, đầu đầy mồ hôi nhìn Pettigrew Peter lại lần nữa bị bức về nguyên hình, không chút để ý nói: "Nếu ngài Snape nguyện ý giúp, chúng ta hiện tại liền trực tiếp quay về Bộ Pháp Thuật. Hẳn là 'Anh hùng' hy sinh mười hai năm trước thế nhưng chính là người bị tình nghi hơn nữa còn muốn ở trước mặt ta chạy trốn, đây mới thật là, thật là ngoài dự đoán mọi người."

Ron cùng Hermione có chút bất an kéo áo Harry đứng cạnh Snape, thấp giọng nói: "Harry, chúng ta có cần đi trước hay không?"

Harry nhìn thoáng qua Fudge bận rộn nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Sợ là vài người chúng ta đều nhìn thấy tận mắt phải làm chứng đi Bộ Pháp Thuật." An ủi hai người bên cạnh khẩn trương bất an, Harry đi từ từ tới cạnh Lupin u buồn, "Giáo sư Lupin, vì sao trước đó giáo sư không nói cho ta biết giáo sư có quan hệ với cha mẹ ta cùng Sirius?"

"Cái gì?" Lupin thu hồi tầm mắt luôn luôn đặt ở trên người Sirius Black, khó hiểu nhìn Harry sau đó mới mỏi mệt thấp giọng thở dài, "Harry, ta không biết nên nói cho trò như thế nào, đặc biệt là về chuyện Sirius."

"Đối với Giáo sư Lupin mà nói đó cũng là chuyện cũ thống khổ, không muốn nhớ tới phải không?" Harry nói, "Giáo sư Lupin, vì sao giáo sư vừa thấy Pettigrew Peter liền tin tưởng lúc trước phản bội cha mẹ ta là hắn mà không phải Sirius Black mười hai năm luôn luôn được gọi là phản đồ."

"Này là từ hiểu biết hai người bọn họ." Lupin ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn Sirius im lặng đứng một bên sau đó mới thấp giọng nói, "Ta sớm nên nghĩ đến Sirius như thế nào lại là người như vậy. Chính là, Peter đã chết mà theo ta được biết hắn là người giữ bí mật của James cùng Lily..."

Hơi hơi dừng lại một chút, Lupin cúi đầu nhìn thoáng qua Harry, thấp giọng nói: "Có một việc có lẽ trò cũng không biết. Sirius là cha đỡ đầu của trò. Cha mẹ trò thỉnh y làm cha đỡ đầu của trò, nếu y đã khôi phục danh dự..."

"Ta biết." Harry thần bí cười, nhìn thấy Lupin tò mò cũng không tiếp tục giải thích, "Bộ trưởng gọi chúng ta, chúng ta đi thôi."

Chờ một hàng mấy người đuổi tới Bộ Pháp Thuật sớm đã có phóng viên tòa soạn báo chờ, thấy mọi người đi tới, bọn họ lập tức ùa lên.

Mà ở bên trong đông đảo phóng viên, Harry mắt sắc thấy được một nữ phóng viên có hình tượng rất đặc biệt.

Tóc tỉ mỉ chải vuốt cuốn cong cứng ngắc phụ trợ cằm. Kính đặt trên mũi được khảm châu báu giả, móng tay dài hai tấc hơn nữa vẽ màu thâm hồng khủng bố, còn có túi da cá sấu trong tay thuyết minh thân phận nữ nhân này Rita Skeeter!

"Xin chào bộ trưởng!" Rita trước hết vọt tới trước mặt mấy người, Harry tràn ngập nguy cơ trốn sau Snape, không muốn bị nữ nhân khủng bố này chú ý tới.

Harry như thế nào quên nếu lợi dụng lực lượng truyền thông như vậy làm sao có thể không có nữ nhân này, phóng viên nổi tiếng của Nhật báo Tiên Tri.

Thẩm Phán không thú vị lại rườm rà, đặc biệt có Giám ngục Azkaban canh giữ ở cửa. Pettigrew Peter một mực lớn tiếng thét chói tai, lần lượt lấy cớ. Cuối cùng thành viên Pháp Thẩm Đoàn giơ tay biểu quyết, đại bộ phận đồng ý cho Sirius Black cùng Pettigrew Peter đồng thời uống Chân dược.

Ở dược hiệu của Chân dược, cả sự tình rất nhanh rõ ràng. Pettigrew Peter không chỉ thừa nhận hành vi phản bội năm đó thậm chí có thật nhiều tội bị Fudge thẩm vấn lâm thời hưng phấn mà bộc lộ.

"Tốt lắm tốt lắm!" Fudge trừng lớn hai mắt hưng phấn nhìn Peter sau đó bắt đầu hỏi từng người làm chứng. Đợi đến phiên Harry, toà án im lặng lập tức vang lên tiếng thảo luận lung tung. Harry đón ánh mắt tò mò, xem kĩ của mọi người ung dung đi tới ghế người làm chứng ngồi xuống, lại lặp lại một lần lời của mấy người trước.

Cuối cùng ——

"Hiện tại người cho rằng Sirius Black vô tội được khôi phục tự do, đạt được vinh dự thỉnh giơ tay!"

Harry có chút khẩn trương nắm tay dưới áo choàng. Nhiều ngày như vậy, cậu sớm đã đem Sirius có đôi khi xúc động để cho cậu đau đầu, nhưng là phần lớn thời gian vẫn vì mình mà bình tĩnh kiềm chế trở thành cha đỡ đầu chân chính. Sirius phát ra từ thiệt tình quan ái, đến từ thân nhân quan ái, để cho Harry không cự tuyệt được.

Tất cả mọi người giơ tay lên, trong lòng Harry thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cho rằng Pettigrew Peter có tội hơn nữa để hắn nhận nụ hôn của Giám ngục Azkaban thỉnh nhấc tay!" Fudge lộ ra nụ cười hài lòng, tất cả mọi người ở đây đã giơ tay lên. Ông quay đầu lại dùng sức gõ búa, tuyên bố thu thập ý kiến rồi chấm dứt.

Sirius lưu tại Bộ Pháp Thuật xử lý khôi phục danh dự mình sau nối gót tới các loại vấn đề, Lupin ở lại cùng hắn. Mà Harry, Draco bốn người thì đi theo Snape dùng lò sưởi về Hogwarts.

Về trường học Snape cũng không quay đầu lại hướng tới hầm.

Sau đó sắc trời đã hoàn toàn tối, tất cả mọi người ở đại sảnh đường dùng bữa tối. Rất xa, Harry có thể nghe được tối hôm nay đại sảnh đường so với mọi khi càng thêm náo nhiệt.

"Bọn họ nhất định là bàn chuyện đã xảy ra chiều hôm nay ở Hogsmeade." Trên mặt Ron có chút mất mát, xem ra chuyện Scabbers đối với hắn vẫn là có một chút đả kích.

"Ta thực không muốn nhìn bọn họ hiếu kỳ như vậy, những ký giả kia đã muốn đủ phiền ." Hermione có một tia không kiên nhẫn, bọn họ bị phóng viên dây dưa thẳng đến trở lại Hogwarts mới thuận lợi thoát khỏi bọn họ. "Harry, tớ còn chưa chúc mừng cậu, cha đỡ đầu của cậu đã khôi phục danh dự, cậu liền có hơn một người thân."

"Chúc mừng." Draco cùng Ron sau đó cũng đồng thời mở miệng, hơn nữa không phục trừng đối phương.

"Cám ơn mọi người." Harry gật đầu, bốn người cùng đi vào đại sảnh đường.

Đại sảnh đường náo nhiệt trong nháy mắt yên tĩnh trở lại bất quá Harry cũng không có chú ý những người hiếu kỳ nhìn mình mà là ngẩng đầu nhìn bàn ăn của giáo sư, ở vị trí giữa.

Dumbledore lộ ra nụ cười hiền lành, mặt sau kính chớp động lam quang, cúi đầu bắt đầu đối phó thức ăn trước mặt.

Xem ra, Dumbledore tựa hồ cũng không có hoài nghi cái gì. Harry yên tâm ngồi ở giữa Ron cùng Hermione, ăn cơm chiều sau liền tạm biệt hai người trở về ký túc xá.

Lấy ra ma pháp báo động khí giấu ở đáy thùng, nhìn thấy đá thủy tinh đã hồng, Harry tươi cười.

Quả nhiên, theo chân tướng ở trước mặt công chúng rõ ràng, lời tiên đoán mới đã sinh. Cẩn thận phân rõ thời gian, Harry kéo thời gian thay đổi khí ở trên cổ, nhẹ nhàng chuyển động bốn lần. Sau khi cảm giác choáng váng biến mất, Harry uống độc dược tiêu tung sau đó rút áo khoác tàng hình cẩn thận tránh đi học sinh năm nhất năm hai trong phòng sinh hoạt chung náo nhiệt, ly khai toà nhà hình tháp của Gryffindor, chạy tới phía bắc toà nhà hình tháp.

"Người cứu Hắc Ma đầu xuất hiện, người hầu của hắn sẽ vào hôm nay được tự do, bước trên đường tìm kiếm Chúa Tể Hắc Ám, trợ giúp Chúa Tể Hắc Ám quật khởi... Người bị oan uổng có thể đạt được trong sạch hay không, muốn xem thái độ của người đối địch của hắn... Chúa Tể Hắc Ám trọng lâm, kẻ giết chóc xuất hiện..."

Thanh âm khàn khàn, vang dội khiến Harry trầm tư. Harry lặng yên không tiếng động đi không chút để ý đi trong sân trường trống trải, suy tư về lời tiên đoán vừa mới nghe được.

Voldemort sẽ ở năm thứ tư sống lại? Pettigrew Peter sẽ ở phía trước bị Giám ngục Azkaban hôn thoát đi Bộ Pháp Thuật, hơn nữa đi tìm Voldemort, lựa chọn trợ giúp hắn sống lại?

Bộ Pháp Thuật thật sự là một nơi rất không đáng được tín nhiệm hoặc là nói Pettigrew Peter Animagus thật không hổ là một con chuột, đặc biệt am hiểu nắm lấy thời cơ chạy trốn. Phía trước hắn liền ở trước mắt bao người thiếu chút nữa thoát đi, nếu không có Snape đột nhiên xuất hiện...

Nghĩ đến đây, Harry đột nhiên trừng lớn hai mắt, "Người bị oan uổng có thể đạt được trong sạch hay không, muốn xem thái độ của người đối địch của hắn... Chẳng lẽ, là Snape giáo sư?" Harry ở dưới áo tàng hình trừng lớn hai mắt, dừng lại, "Khó trách lúc ấy mình hỏi y vì sao lại thay đổi chủ ý đi Hogsmeade, thần sắc của y có chút kỳ quái! Đáng chết!"

Cúi đầu nhìn đồng hồ, Harry chạy tới hầm, {Mở ra!} Harry tê tê mệnh lệnh.

{Ngài nói cái gì chính là cái gì, Harry Potter.} Con rắn trên cửa hầm nháy mắt với Harry, {Nơi này vĩnh viễn hoan nghênh ngài.}

{Bởi vì ta là xà ngữ?} Harry cười khẽ sau đó tiến lên hầm, đóng cửa lại.

"Ai!" Snape đang ngồi cạnh lò sưởi đọc sách đột nhiên đứng dậy rút đũa phép, ánh mắt màu đen chăm chú nhìn chằm chằm cửa.

Harry kéo xuống áo tàng hình của mình, "Là ta, giáo sư." Harry vội vàng đi đến chỗ Snape, "Ta cần trợ giúp của giáo sư." Harry ngẩng đầu đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm cặp mắt đen trống rỗng của Snape. Cậu biết Snape không thể cự tuyệt đôi mắt giống Lily Evans như đúc.

Snape trầm mặc nhìn Harry sau đó mới thong thả buông đũa phép, ngồi xuống.

"Potter, ngươi bây giờ không phải là ở Hogsmeade sao?" Thanh âm của y vững vàng, không có một tia phập phồng, lạnh như băng không có một tia độ ấm.

"Giáo sư, ta hiện tại quả thật hẳn là còn tại Hogsmeade. Bất quá, ta cần trợ giúp của giáo sư ngăn cản Pettigrew Peter thoát đi." Harry đối Snape phản ứng có chút kinh ngạc bất quá bây giờ không phải là thời gian tính toán này, cậu đặt mông ngồi bên cạnh Snape, "Giáo sư, hiện tại chỉ có ngài mới có thể ngăn cản tên phản đồ chân chính kia, không cho hắn trốn thoát Thẩm Phán."

"Ngươi lại dùng thời gian thay đổi khí?" Snape nhíu mày, thanh tuyến tao nhã bao hàm bất mãn, "Như vậy nói cho ta biết, ta đi sao?"

Trầm mặc một lát, Harry nhẹ nhàng gật đầu.

Snape thần sắc hơi đổi, không khách khí nói móc, "Như vậy, Potter ngươi bây giờ còn vội vã như vậy làm gì. Đối với ngươi mà nói đây không phải là chuyện đã phát sinh qua sao?"

"Này..." Harry hơi sững sờ, không đợi cậu kịp phản ứng, Snape liền đột nhiên đứng lên, đưa tay nhẹ nhàng vỗ trường bào màu đen, "Potter, ngươi hiểu được quy củ, thành thật ngồi ở chỗ này, không nên bị bất luận kẻ nào phát hiện."

Snape đi nhanh ra hầm, Harry nhìn thấy cửa đóng lại, lúc này mới kịp phản ứng Snape đồng ý hỗ trợ.

Trong lòng Harry có cảm giác kỳ dị, ý thức được điểm này cậu cảm giác cả người mình giống như đều bị vét sạch, có một loại cảm giác mất mác.

Trong hầm Snape có rất nhiều bộ sách về phương diện Độc Dược cùng nghệ thuật hắc ám, ở bên trong vượt qua bốn giờ cũng không đặc biệt lâu. Ở Harry chuyên tâm mở ra một quyển sách về ẩn hình thuật, cửa hầm bị mở ra, Snape đi nhanh vào.

"Potter, chẳng lẽ ngươi từ trước đến nay thích đoán người trợ giúp ngươi, rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì sao?" Snape vặn vẹo tươi cười, "Trùng hợp? Hừ!"

"Thật có lỗi, giáo sư." Harry trong nháy mắt hiểu rõ ý của Snape, không thể không chân thành vì chính mình nhất thời nhanh miệng giải thích, "Ta khi đó cũng không biết, ngài là bị ta thỉnh đi hỗ trợ. Bất quá, ta không thể không nói giáo sư lúc đó thân thủ thực khốc, thế nhưng cách xa như vậy cũng có thể nhắm một con chuột nho nhỏ."

Harry gần như a dua mỉm cười, "Giáo sư, ta có thể thỉnh cầu giáo sư, trong những ngày tiếp theo tiếp tục âm thầm huấn luyện cho ta."

Ý nghĩ này đã ở trong đầu Harry xoay hồi lâu. Năm học trước trải qua chân chính ứng đối Voldemort để cho Harry khắc sâu hiểu được đến mặc dù cậu là sát thủ thân thủ nhanh nhẹn, công kích sắc bén, một kích trí mạng nhưng là đối với phương thức chiến đấu của phù thủ cũng không phải rất quen thuộc. Mà Voldemort là cao thủ ở phương diện này.

Nếu Voldemort ở năm thứ tư sống lại như vậy cậu tốt nhất hiện tại liền chuẩn bị sẵn sàng làm cho mình mau chóng cường đại vì Voldemort sẽ không bỏ qua cậu mà cậu không tin cái gọi là vận khí.

"Dumbledore sẽ không cho phép." Snape khô cằn cự tuyệt Harry sau đó mới tao nhã nhướng mày, "Ngươi vì sao đột nhiên nghĩ đến cần theo ta học tập chiến đấu?"

"Bởi vì Giáo sư Snape thật là cao thủ ở phương diện này, không phải sao?" Harry làm ra một biểu tình giống Snape như đúc, mỉm cười hỏi lại.

"Không cần cố gắng hồ lộng ta Potter." Trong mắt Snape hiện lên một tia nguy hiểm quang mang, "Vẫn là ngươi cho rằng dầu óc của ta giống ngươi, não dung lượng có thể so với cự quái?"

Harry chậm rãi thu liễm tươi cười, cúi đầu trầm mặc.

"Potter, ta cảnh cáo ngươi, không cần cố gắng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, nếu không nói ra mục đích của ngươi liền rời hầm!"

Harry ngẩng đầu, cuối cùng quyết định ném bom. "Giáo sư, Voldemort còn có hơn một năm nữa sẽ sống lại. Ngài nói ta có thể không chuẩn bị sẵn sàng sao?"

Chương 112
Bí mật huấn luyện

Thân thể Snape trong nháy mắt buộc chặt, y cứng ngắc quay đầu lại, Harry cơ hồ có thể nghe được theo động tác của y phát ra thanh âm xương cốt ma sát.

"Ngươi nói cái gì?" Thanh âm khô khốc, khàn khàn theo khóe môi hơi hơi mấp máy của Snape, đôi mắt đen thùi mất đi ngày xưa lãnh mạc cùng kiềm chế, chỉ còn lại kinh ngạc cùng bối rối rõ ràng.

Harry bình tĩnh nhìn Snape mấy ngày nay lần đầu tiên không hề buông lỏng nhìn mình, không tránh né ánh mắt của mình gật gật đầu, "Giáo sư không nghe lầm, ta là nói Voldemort sẽ ở cuối năm sau sống lại."

Hai người theo những lời Harry nói lâm vào trầm mặc, mắt Snape phảng phất như thực thể dừng ở trên thân thể Harry so với bạn cùng lứa tuổi bình thường càng thêm gầy yếu. Hồi lâu y mới thong thả mở miệng, ngữ khí khô cằn không có một tia phập phồng, mất đi ngày xưa mượt hoa lệ.

"Ngươi làm sao biết Chúa Tể Hắc Ám sẽ ở năm sau sống lại?"

"Một lời tiên đoán." Harry mở miệng mới phát hiện không biết chừng nào thì bắt đầu, ở Snape nhìn soi mói cậu thế nhưng trở nên miệng đắng lưỡi khô. Cầm lấy cái chén ở trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước bên trong làm dịu cổ họng của mình một chút Harry mới mở miệng lần nữa, "Một lời tiên đoán ta đợi đã lâu."

Nhìn người trước mặt bởi vì ba chữ "lời tiên đoán" mà lộ kinh ngạc, trừng lớn hai mắt, quên che dấu cảm xúc của mình Harry đột nhiên lộ ra tươi cười có chút nghịch ngợm, "Lời tiên đoán của giáo sư Trelawney."

"Cô ta?" Snape trong nháy mắt hoàn toàn trầm tĩnh lại, "Potter, ta không thể không lại cảm thán đầu óc cấu tạo kỳ quái của ngươi! Thậm chí ngay cả'Lời tiên đoán'của Trelawney ngươi cũng sẽ tin. Phải biết rằng, nếu hàng năm không có nghe được lời tiên đoán một ít kì quái của cô ta chuyện căn bản không có khả năng xảy ra, toàn bộ giáo sư đều sẽ cảm giác được không bình thường."

"Giáo sư không tin lời tiên đoán này?" Harry nở nụ cười, cậu biết kết quả này.

"Harry, ta đã nói rồi, không cần lấy đầu óc của ngươi cùng ta so sánh. Ta tin tưởng, đầu óc của ta so với ngươi nhiều càng nhiều là lý trí, năng lực tự hỏi cũng so đầu óc cự quái của ngươi cao hơn nhiều lắm! Nếu ngươi nguyện ý tin tưởng lời tiên đoán của cô ta như vậy năm nay ngươi liền a chết, như vậy ngươi liền không cần lo lắng chuyện sang năm, còn có năm sau sẽ xảy ra. Việc này vẫn là lưu cho này người sống lo lắng. Tỷ như, Dumbledore."

"Hiệu trưởng Dumbledore?" Harry chậm rãi thu liễm tươi cười, "Ta nghĩ ông ấy cũng có thể đã biết lời tiên đoán này." Liên tưởng đến sau khi quay về thái độ kỳ quái của Dumbledore trong lòng Harry bắt đầu rối bời.

Có lẽ Dumbledore hiện tại bắt đầu trăm phương ngàn kế tìm kiếm "Kẻ giết chóc" xuất hiện trong dự ngôn của Trelawney.

"Ta nghĩ coi như Dumbledore đã mắt mờ, thần chí không rõ, ông ấy cũng sẽ không tin tưởng lời tiên đoán của Trelawney!" Snape lạnh như băng trào phúng, thậm chí ở nhắc tới Dumbledore cũng không có bảo trì một tia tôn kính nên có.

"Giáo sư," Harry nhìn Snape tràn ngập ác ý châm biếm, "Nếu giáo sư Trelawney thật không dùng được thì ngài cho rằng lấy cá tính của Hiệu trưởng Dumbledore, ông ấy sẽ hào phóng như vậy để một môn học vốn nên bị thủ tiêu tiếp tục mười ba, bốn năm sao?"

"Mười ba, bốn năm?" Thanh âm Snape bén nhọn mà cay nghiệt trong nháy mắt trầm thấp xuống, y nghĩ tới chuyện bị mình che dấu đến chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, "Lúc ấy cô ta là cái dạng gì?"

"Cô ta?" Harry hơi sững sờ sau đó mới hiểu được Snape chỉ ai, "Thanh âm khàn khàn mà vang dội, hai mắt đảo vòng tròn thật giống như phát bệnh."

"Thanh âm khàn khàn mà vang dội..." Snape trầm mặc, sau một lát y mới nhìn Harry bình tĩnh nói, "Được rồi, ta đồng ý dạy ngươi hết thảy câu thần chú có thể dùng, còn có đánh nhau kỹ xảo chiến đấu mà ta biết."

"Ta đây liền cám ơn giáo sư trước, vẫn là buổi tối Thứ tư và Thứ bảy, bảy giờ đến chín giờ được chứ?" Harry hỏi Snape, Snape không khách khí lườm cậu, "Có thể. Bất quá, chúng ta không thể ở trường học, nơi này dù sao cũng là địa bàn cua Dumbledore, hơn nữa không giống với câu thàn chú gọi thần hộ mệnh không có động tĩnh lớn."

"Ta không có ý kiến, giáo sư ngươi định địa phương sẽ tốt hơn." Harry cúi đầu nhìn một chút cổ tay biểu, thấp giọng nói: "Thời gian nhanh đến , ta phải về. Như vậy Thứ tư buổi tối thấy."

Harry đứng dậy rời đi, chờ cậu phủ thêm áo tàng hình mở cửa hầm, phía sau đột nhiên truyền lại thanh âm của Snape."Gryffindor trừ mười điểm vì ngươi không có giáo dưỡng, nhớ rõ lần sau tới nơi này học gõ cửa."

Ở chỗ Snape nhìn không thấy, Harry nghịch ngợm giả trang mặt quỷ.

Harry biết Snape không phải một người hào phóng như vậy. Cậu còn kỳ quái y như thế nào không nói ra chuyện này nguyên lai là cố ý để sau cùng nói khiến cậu không có cơ hội phản bác!

Quên đi, không phải là mười điểm sao? Một đoạn thời gian trước bởi vì có chuyện nên Snape căn bản không có trừ điểm. Không sao cả, hiện tại quan trọng nhất  là nhanh chóng chạy về toà nhà hình tháp Gryffindor mới đúng.

Sáng sớm hôm sau, Hogwarts càng thêm náo nhiệt, cơ hồ tất cả mọi người cầm Nhật báo Tiên Tri, thảo luận nội dung làm cho người ta khiếp sợ.

Giám ngục Azkaban cũng triệt để rút lui khỏi Hogwarts, hết thảy đều hướng tới phương hướng tốt hơn phát triển. Harry khoái trá ăn bữa sáng, lôi kéo Ron không tình nguyện đi thư viện, tiếp tục viết nốt luận văn còn chưa kịp hoàn thành.

Thời gian rất nhanh đến cuối tháng mười một, Ravenclaw đả bại Hufflepuff. Tinh lực của Wood lại bắt đầu dồi dào, anh ấy điên cuồng tiến hành huấn luyện đội bóng, cho dù là tháng mười hai gió lạnh thấu xương cũng không đả kích được nhiệt tình của anh.

Bất quá, đối với Harry người có thời gian thay đổi khí mà nói đó cũng không phải vấn đề quá lớn. Dù sao đã hơn một năm tỉ mỉ điều dưỡng, thân thể Harry đã đủ ứng phó huấn luyện gấp hai đến gấp ba người bình thường. Cho dù huấn luyện này là từ dị thường nghiêm khắc Snape bí mật tiến hành.

Tối hôm đó, Harry rốt cục miễn cưỡng ở liên tục trong một giờ đánh nhau, không bị ma pháp rất nhanh mà sắc bén của Snape đánh trúng quá ba lượt.

"Tốt lắm, Potter." Snape chậm rãi thu hồi đũa phép, cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, "Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta cần phải trở về."

Harry gật đầu, lung tung lấy tay lau mồ hôi trên trán, đi đến cạnh Snape, "Giáo sư, ta cảm thấy được câu thần chú phòng ngự cơ bản ta cũng đã nắm giữ không sai biệt lắm, giáo sư hẳn là bắt đầu dạy ta một ít câu thần chú có tính công kích."

"Tính  công kích?" Snape thong thả buông khăn mặt lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa, "Ngươi muốn hiện tại học câu thần chú tính có công kích? Ngươi xác định ngươi có đầy đủ trí năng nắm giữ những câu thần chú đó, không xúc động công kích bạn học của mình?"

"Giáo sư, lại nhắc nhở ngài lần nữa, ta cũng không phải như bề ngoài thoạt nhìn chỉ có mười ba tuổi, ta có một linh hồn thành thục, hơn nữa đã hơn một năm, thực tế tính ra ta đã hai mươi tám tuổi." Harry ngồi cạnh Snape, không biết chừng nào thì bắt đầu, hai người không còn giống như đàm phán ngồi đối diện nhau mà là càng thêm tự nhiên ngồi cạnh đối phương, thân thiết nói chuyện.

"Ngươi đời trước chỉ sống hai mươi sáu tuổi?" Snape nhíu mày, lúc này mới nhớ tới y cho tới bây giờ cũng không hỏi qua Harry sống ở thế giới khác như thế nào, "Ngươi sống hai mươi sáu năm rồi chết như thế nào?"

"Chết?" Harry nhíu mày, nhìn Snape, bật cười nói: "Quả thật linh hồn ta đến nơi này như vậy ở thế giới kia ta sẽ tính chết, cũng có thể xem như mất tích."

Harry thay đổi một tư thế thoải mái dựa vào tay ghế, trong ánh mắt toát ra một tia hoài niệm cùng đau xót. Nhìn Harry lộ ra thần sắc như vậy, trong lòng Snape hơi động một chút, đôi môi hé một chút bất quá cuối cùng lại không nói gì thêm.

"Trước khi nhà ta xảy ra sự cố, ta rất hạnh phúc, tối thiểu so với đời này hưởng thụ càng nhiều thân tình. Sau lại, cha mẹ ta đều chết ở dưới tay cừu nhân, chỉ có ta cùng em gái được người nhà che chở còn sống... Mười sáu tuổi ta lần đầu tiên giết người, giết cừu nhân năm đó làm hại ta nhà tan cửa nát. Lúc sau ta liền chính thức thành một sát thủ, sát thủ cao nhất. Luôn luôn trải qua cuộc sống âm u, một năm nhận hai đến ba nhiệm vụ, cầm cũng đủ tiền cho em gái của ta có cuộc sống hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất." Trên mặt Harry chậm rãi để lộ ra nụ cười lạnh như băng, nhắc tới thân nhân duy nhất thì chậm rãi hòa tan lạnh như băng chỉ còn tươi cười đơn thuần.

"Bất quá em gái ta cũng không biết... Cô bé ấy thực nghịch ngợm, ta có thể tới nơi này coi như là kết quả một lần nghịch ngợm. Không biết hiện tại thế nào?" Cuối cùng, thanh âm Harry chậm rãi trầm xuống, đến thế giới này đã hơn một năm, tâm tình vốn đã chậm rãi bình tĩnh lại bởi vì Snape vô ý hỏi mà nhớ lại cô em gái mà mình yêu thương từ nhỏ.

"Sát thủ?" Snape phức tạp nhìn người trước mặt, "Khó trách có đôi khi ngươi lãnh khốc vô tình như thế, nguyên lai, kiếp trước ngươi là một sát thủ." Ngữ khí của y mang theo một tia ngoài ý muốn cùng vô lực.

Harry chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Snape, "Như thế nào, hiện tại bắt đầu cảm thấy được ta là một nhân vật nguy hiểm sao? Có phải cảm thấy được, hẳn là phòng bị ta, giám thị ta hay không? Giống Dumbledore không cho ta học bất kỳ một bùa chú tính công kích nào để phòng ngừa ta trở thành Voldemort thứ hai."

Chương 113
Đáng thương ~~

"Không." Snape bình tĩnh, trong đôi mắt đen cất dấu cảm tình chỉ có chính y mới hiểu được. Y trả lời Harry, "Ý tưởng của ta ngược Dumbledore. Ta cho rằng có như vậy trải qua ngươi hẳn là càng thêm hiểu được cái gì nên quý trọng, cái gì nên hủy diệt. Ta cảm thấy được ngươi quả thật học tập một ít ma pháp tính công kích."

"Dù sao," Snape nhìn Harry có chút giật mình, tao nhã nhíu mày, dùng thanh âm trầm thấp giải thích, "Ta không phải lão ong mật Dumbledore, ta sẽ không ngây ngốc cho rằng chỉ bằng 'Yêu' có thể thành công đả bại Chúa Tể Hắc Ám."

Harry kinh ngạc chớp mắt, nhìn Snape thần sắc bình thản không có một tia tập quán tính cười trào phúng ngày xưa, "Ngươi rốt cuộc là ai? đem giáo sư Snape thế nào?"

"Potter, đầu của ngươi bị cự quái đạp sao?" Snape nghe vậy lập tức thần sắc biến đổi, không khách khí dùng ánh mắt ác ý trào phúng nhìn Harry, hừ lạnh một tiếng đứng lên, "Chúng ta đi thôi, chậm trễ nữa chỉ sợ ngươi sẽ muộn."

Harry nhìn Snape đi nhanh ra khỏi phòng đột nhiên đứng dậy từ phía sau vọt tới, ôm chặt lấy eo Snape, nhấc đầu nhẹ nhàng rúc vào lưng đối phương cứng ngắc.

"Cám ơn giáo sư." Harry ấp úng, "Cám ơn Severus."

Ở Snape rời đi trong nháy mắt, Harry đột nhiên hiểu rõ dưới khuôn mặt bình thản của Snape, trong ánh mắt trầm tĩnh ẩn hàm thương tiếc cùng đau lòng.

Ở trong đó không chứa một tia đồng tình, không chứa một tia thương hại, chỉ có đau lòng mà cậu nghĩ đến vĩnh viễn cũng không nhìn tới. Đã bao nhiêu năm, từ lúc mất đi cha mẹ cậu cũng đã mất đi quyền lợi yếu ớt cùng yếu đuối, cậu cần chăm sóc em gái, cậu nỗ lực nắm giữ hết thảy kỹ xảo giết người, cậu muốn báo thù cho thân nhân của mình.

Cậu lấy được trừ bỏ đồng tình chính là thương hại. Chính là cậu không cần những cảm tình vô nghĩa đó càng không cần mọi người ngẫu nhiên hứng khởi cái loại cảm tình không thật kia. Cậu muốn, luôn luôn là lúc trước cậu và các bạn đánh nhau, mang theo một thân bùn đất, một thân tổn thương về nhà, cha mẹ phát ra từ nội tâm đau lòng cùng yêu thương.

Đây là một loại an ủi đến từ sâu trong tâm linh.

Chính là Snape phía trước giấu quá sâu, cho dù là cậu cũng không lập tức nhận thấy được cảm xúc phức tạp mà thâm thúy trong ánh mắt che dấu rốt cuộc là gì.

Bất quá hiện tại mới phát hiện cũng không tính muộn.

Khi nhìn Snape đứng dậy rời đi chỉ chừa cho mình phía sau lưng, trong nháy mắt Harry đột nhiên hiểu rõ thần sắc bình tĩnh cùng ánh mắt thâm thúy phía trước đại biểu cái gì.

Trong nháy mắt đó Harry đã quên bình tĩnh, quên kiềm chế, trong lòng chỉ còn lại có kích động cùng cảm giác hạnh phúc. Harry không khống chế nổi hành động xúc động của mình, không chút nghĩ ngợi liền xông lên, từ phía sau lưng ôm nam nhân dáng người gầy yếu, luôn dùng trào phúng cùng lời nói ác ý che dấu cảm xúc chân chính của mình.

"Giáo sư, ta rất khỏe, thật sự tốt lắm." Harry thấp giọng thì thào, "Ba mẹ, ta hiện tại tốt lắm, thật sự tốt lắm."

Nước mắt trong suốt chảy ra từ hai mắt nhắm chặt của Harry, chảy vào bên trong đầu tóc rối bời vì lúc trước huấn luyện. Nước mắt khó được xuất hiện này đánh thức Harry, cậu chậm rãi buông lỏng cánh tay vây quanh bên hông Snape, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt sau đó lộ ra tươi cười.

"Potter, ngươi phát xong thần kinh sao?" Snape cũng không quay đầu lại hừ lạnh, nếu cẩn thận nghe còn có thể nghe ra trong thanh âm hoa lệ của y che dấu buộc chặt. "Lần sau nếu ngươi tiếp tục đột nhiên thần kinh như vậy, ta đề nghị ngươi trực tiếp đi St. Mungo khoa thần kinh nhìn bệnh."

"Vâng giáo sư. Cám ơn đề nghị của giáo sư." Harry sáng lạn cười, lướt qua Snape buộc chặt thân thể đứng nguyên tại chỗ, đưa tay mở cửa phòng. Bên ngoài trên hành lang, Sirius đang qua lại dạo bước.

"Harry, hai người đã xong?" Cửa vừa mở ra, Sirius liền lập tức vọt tới, "Thời gian đã tới, nếu con không ra, ta sẽ phải gõ cửa."

"Hôm nay thời gian huấn luyện hơi dài một chút mà thôi, yên tâm, trong lòng con biết rõ." Harry kéo tay Sirius đặt ở trên bả vai mình xuống thấp giọng nói: "Chú chuẩn bị ở trong này bao lâu?"

"Nhà này ta thuê nửa năm, ta tin tưởng ta sẽ tìm được một ngôi nhà thích hợp." Sirius ôm vai Harry, kéo Harry sang một bên, lãnh mạc gật gật đầu với Snape đi ra sau, "Dumbledore đồng ý con nghỉ đông và nghỉ hè theo ta không?"

"Chỉ có lễ Giáng Sinh nghỉ đông có thể." Harry hơi hơi nhún vai, "Hiệu trưởng nói nghỉ hè ta phải ở nhà dì Petunia một tháng vì ma pháp giấu ở trong huyết mạch 'Yêu' bảo hộ có thể có hiệu lực."

Kết quả này cũng không phải làm cho người ta khó có thể nhận, đặc biệt ở dưới tình huống hai người đều chuẩn bị tâm lý.

Ba người đi qua hành lang thật dài, mở cửa, Sirius nhìn thoáng qua Snape sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng Harry, "Harry, cơ thể của ta đã khôi phục không sai biệt lắm hơn nữa cũng có đũa phép thuộc về mình. Nếu con cần huấn luyện, ta cũng có thể trợ giúp con."

"Con biết Sirius." Harry gật đầu, mỉm cười, "Con tin tưởng kỹ xảo của chú không so giáo sư Snape kém, nhưng nếu để cho chú huấn luyện, con nghĩ là con không đạt được mục tiêu mình muốn đạt tới."

"Chẳng lẽ, ta có cái gì so với Snape kém sao?" Sirius không phục trừng Snape không kiên nhẫn chờ ở cửa, "Vì sao ta huấn luyện sẽ không đạt được mục tiêu?"

"Bởi vì chú không đủ nghiêm khắc." Harry mỉm cười, lướt qua Sirius thần sắc ai oán nhìn mình, trở lại đưa tay nhẹ nhàng nhéo hai má bắt đầu nở nang của hắn, "Tốt lắm, không cần làm như vậy, rất buồn cười, con sẽ không mắc mưu. Thời gian không còn sớm, chúng ta đi đây. Sirius, cuối tuần gặp lại."

Harry đi đến cạnh Snape, vẫy tay chào Sirius sau đó tiếp nhận áo tàng hình trong tay Snape phủ lên, cửa phòng mở ra, hai người nhanh chóng rời đi.

Vừa về tới Hogwarts Harry phải đi tới phòng học trống trải mà mình dùng thời gian thay đổi khí, cẩn thận nhìn thân ảnh bên trong càng ngày càng mơ hồ biến mất, Harry mới kéo áo tàng hình trên người xuống, gấp lại bỏ vào túi sách đi ra ngoài.

"Harry, Harry!" Đi trên đường đến thư viện hội họp cùng Hermione ba người, Harry bị Cedric gọi lại.

"Chuyện gì vậy Cedric?" Harry quay đầu lại cười nhìn nam hài cao lớn chạy về phía mình, từ sau cuộc tranh tài Quidditch kia hai người chậm rãi quen nhau. Ngẫu nhiên Harry cũng hỏi Cedric một ít vấn đề về bùa chú bất quá phần lớn thời gian hai người đều là thảo luận Quidditch.

"Lần trước em muốn mượn đọc quyển chỉ có học sinh trên năm thứ năm mới có thể mượn đọc 'Khái luận phòng ngự nghệ thuật hắc ám', anh đã tìm được rồi, bất quá hiện tại ở ký túc xá, ngày mai chừng nào thì em rảnh?"

"Thật là cám ơn anh Cedric." Harry cười càng thêm sáng lạn, quyển sách kia cậu muốn đọc đã lâu rồi, nghe nói bên trong nhắc tới rất nhiều ma pháp hữu dụng nghệ thuật hắc ám cùng phòng ngự chúng. Sở dĩ nhờ Cedric vì năm thứ ba căn bản là không được mượn quyển sách này. Tiếp theo bởi vì Lupin mang đến giáo trình phòng chống nghệ thuật hắc ám có hệ thống cho nên quyển sách này phần lớn thời gian đều bị vây ở trạng thái cho mượn.

"Buổi sáng ngày mai em có lớp học, giữa trưa có huấn luyện Quidditch, tới lúc học xong Độc Dược đi, chúng ta gặp nhau ở cửa thư viện." Harry suy tư một chút, chờ đợi Cedric nói.

Cedric gật gật đầu, sau đó khuôn mặt trắng nõn đột nhiên đỏ ửng.

"Chào mọi người, Hermione, Ron, Malfoy."

Harry quay đầu lại vừa hay nhìn thấy Hermione ba người đi tới, trừ bỏ Draco ngạo mạn khẽ gật đầu, Hermione cùng Ron đều mỉm cười đáp lại Cedric.

"Ngày mai gặp, Harry." Draco phất tay xong lập tức rời đi.

Cedric lại cùng Harry ba người cùng nhau đi vài bước sau đó ở một ngã rẽ phất tay tạm biệt.

"Harry, ta cảm thấy được, tựa hồ ở ngươi thắng hắn sau, anh ta liền đặc biệt chú ý ngươi?" Ron nhíu mày quay đầu nhìn bóng lưng Cedric.

"Ron, " Hermione nghiêm khắc trừng mang theo một tia không kiên nhẫn, "Lúc anh ta cứu Harry, tránh cho Harry kết cục ngã thành bánh thịt, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi anh ta cố ý tiếp cận Harry có mục đích gì sao? Nói sau, Cedric là một người tốt, ở mỗi phương diện đều thực xuất sắc, hơn nữa cũng rất khiêm tốn ôn hòa, mình thật sự không rõ vì sao cậu bất mãn anh ta!"

"Ta xem không chỉ là của ta một người bất mãn hắn đi?" Ron có thâm ý khác nhìn Hermione, "Tiểu tử Malfoy đó thái độ đối Cedric so với ta càng tồi tệ, như thế nào không thấy ngươi nói cái gì."

"Draco vốn là một người cao ngạo, cùng người không quen, cậu ta từ trước đến nay đều là như vậy. Năm nhất, chúng ta quan hệ với hắn cũng không tốt!" Hermione trừng, Ron mở miệng mấy lần cuối cùng lại không nói cái gì.

Thời gian trôi qua thực bình tĩnh, cho dù là ở lớp học độc dược bị toàn bộ Hogwarts ngoại trừ Slytherin bầu thành lớp học kinh khủng nhất cũng không có phát sinh gì. Cho dù là được xưng là "sát thủ vạc" Neville ở Hermione thấp giọng nhắc nhở cũng không lại nổ vạc của mình.

Tan học, Harry đã thuận lợi hoàn thành độc dược của mình. Tuy rằng nhan sắc là màu xanh đậm mà không phải Snape yêu cầu thiên lam bất quá này cũng có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra rồi.

Đưa độc dược, Harry mỉm cười hướng thần sắc tối tăm nghiêm khắc Snape, mang theo cặp đi ra ngoài, ở bên ngoài trên hành lang chờ Hermione cùng Ron cùng đi thư viện.

"Harry," Trên hành lang bởi vì tan học mà náo nhiệt đột nhiên vang lên tiếng gọi, Harry quay đầu nhìn vừa hay nhìn thấy Cedric lướt qua mất tốp người bước nhanh tới chỗ mình, "Hoàn hảo em còn chưa đi. Anh tan học trước không muốn ở bên ngoài thư viện đợi cho nên mang sách trực tiếp đưa tới cho em."

Harry tiếp nhận bỏ vào cặp rồi mới ngẩng đầu, "Cám ơn Cedric."

Khuôn mặt trắng nõn của Cedric hơi đỏ lên, đưa tay ôm vai Harry, "Em đã nói cám ơn rất nhiều lần Harry. Đây bất quá là nhấc tay làm hộ chút thôi. Nói sau, không phải chúng ta cũng là bạn sao?" Nói xong câu cuối cùng, Cedric đã hơi cúi đầu, tiến đến bên tai Harry.

"Đương nhiên." Harry mặc dù có chút kinh ngạc động tác phá lệ thân mật của Cedric bất quá cũng chú ý tới ý trong lời nói của Cedric, anh ta nhất định là có việc gì muốn mình hỗ trợ lại không muốn người khác biết. "Nếu có cái gì em có thể giúp đỡ thì anh cũng không nên khách khí."

"Hiện tại anh sẽ có một việc cần em hỗ trợ Harry." Cedric càng sát vào Harry, Harry thậm chí có thể cảm nhận được anh ta vì khẩn trương mà hơi thở có chút dồn dập phun tại vành tai cùng cổ của mình, "Harry, có thể hay không giúp anh..."

"Trong hàng lang cấm kề sát nhau trò Potter, trò Diggory." Một thanh âm âm lãnh mà trơn nhẵn giống như nhung thiên nga đột nhiên vang lên, Harry cùng Cedric lập tức ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Snape vẻ mặt âm trầm đang dùng một ánh mắt như chuẩn bị bão táp nhìn bọn họ.

"Vì thế, Gryffindor cùng Hufflepuff trừ năm điểm, hơn nữa tối hôm nay cấm túc." Snape vặn vẹo khóe môi giả cười, "Ta nghĩ hai người không có ý kiến đi? Trò Diggory tại phòng học độc dược xử lý ếch buổi sau học mà Potter đêm nay bảy giờ đến hầm của ta có nhiệm vụ cho ngươi."

"Vâng, Snape giáo sư!" Cedric rõ ràng không có nhiều kinh nghiệm như Harry đối mặt giáo sư dạy độc dược âm trầm, nhất là khi chú ý tới ánh mắt Snape âm lãnh, tản ra sát khí dừng ở trên tay của mình, anh ta vội vàng thu tay khoát lên trên vai Harry, theo bản năng lui về sau cố gắng tránh đi ánh mắt Snape.

"Ai nha!" Không biết khi nào thì Hermione đứng ở phía sau tránh không kịp Cedric bị hung hăng đạp một cái, nhịn không được kêu lên.

"Xin, xin, xin lỗi!" Mặt Cedric vốn bởi vì Snape mà trở nên tái nhợt lập tức lại đỏ lên, anh ta khẩn trương bắt lấy tay Hermione.

"Giáo sư Snape, trong hành lang cùng người khác giới nắm tay có trái với nội quy của trường học hay không?" Một thanh âm cao ngạo, lạnh như băng, làn điệu thong thả đùa cợt đột nhiên vang lên.

Harry quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Draco đang nguy hiểm nheo lại đôi mắt màu lam xám, khóe môi là cười lạnh cần ăn đòn.

"Đương nhiên." Snape hơi hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua Draco đứng bên cạnh mình, "Hufflepuff tiếp tục trừ mười điểm, Diggory, cấm túc tăng một buổi."

Dừng lại một chút, không để ý tới hai người đã bị khiếp sợ, Snape khơi gợi lên khóe môi, khinh phiêu phiêu trào phúng, "Diggory, Granger, nếu hai người tiếp tục không rời nhau ra, tiếp tục ngăn trở hành lang ta không để ý cho điểm học viện hai người thấy đáy."

Chương 114
Tiêu chuẩn lưỡi hôn ~~ (chờ mãi)

Dọc theo đường đi dọa chạy vài tiểu động vật chặn đường, Snape âm trầm về tới hầm, "Phanh" một tiếng khép cửa lại rồi mới ngồi trên ngồi ghế mình hay ngồi cạnh lò sưởi trầm mặc hồi lâu, thong thả hộc ra một ít bực tức còn nghẹn ở ngực.

Ngồi xuống này liền bỏ lỡ cơm chiều, mãi cho đến sắc trời hoàn toàn đen.

"Bang bang!" Hai tiếng đập cửa vang lên, Snape nhẹ nhàng chớp mắt bởi vì mở to mà trở nên chua xót, mở miệng nhưng không phát ra một tia thanh âm.

Ngoài cửa là Harry tiến đến lao động, chần chừ nhìn con rắn uốn éo trước mặt, {Giáo sư Snape ở bên trong?}

{Ở, ngươi muốn đi vào không?} Con rắn nhỏ tê tê trả lời Harry hơn nữa không đợi Harry trả lời liền mở cửa phòng. Harry chần chừ một chút cuối cùng đưa tay đẩy cửa đi vào.

"Tại sao không đốt nến?" Harry tùy tay đóng cửa lại, ở phòng hoàn toàn lâm vào trong bóng đêm Harry đột nhiên nghĩ đến, tại trong hầm từng xuất hiện qua một lần như vậy. "Giáo sư, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Harry nhíu mày. Mặc dù là trong bóng đêm bất quá đối với hầm quen thuộc, Harry bước tới trước mặt Snape, nhìn thấy y trống rỗng vô thần, hai mắt thẳng tắp nhìn cửa, nhẹ nhàng vẫy tay, "Giáo sư?"

"Potter, ta còn không có mù, ngươi không cần thử ta như vậy." Snape lạnh như băng mở miệng, thanh âm khàn khàn khiến Harry đột nhiên chọn cao lông mi, sau đó lại chậm rãi xả ra một cái giả cười, "Giáo sư, ta không cho rằng giáo sư mù, ta chỉ là cho rằng hồn giáo sư bơi đi chỗ nào đó."

Harry huy động đũa phép, cả gian phòng trong nháy mắt sáng lên, Harry đi đến bên tủ từ bên trong lấy ra hai ly rượu, sau đó là một chai hỏa diễm Whiskey, "Giáo sư, ta cảm thấy được ngài cần một ít đồ uống."

Nhét một ly rượu vào tay Snape, Harry nhẹ nhàng đụng ly sau đó cười: "Cạn ly."

Đôi mắt Snape ở phòng sáng sau liền luôn luôn theo Harry di động mà di động, bây giờ nhìn Harry một hơi uống hết rượu trong ly, y theo bản năng nâng ly đưa đến bên môi của mình, học Harry một hơi uống hết rượu bên trong.

"Thêm một ly?" Harry nhíu mày nhìn Snape, khóe môi là tươi cười làm người khác mê muội.

Snape không trả lời Harry chính là chậm rãi cầm chai rượu trên bàn thêm rượu cho mình cùng Harry sau đó yên lặng uống hết.

Harry chính là yên lặng bưng ly, nhìn người trước mặt thần sắc đờ đẫn chậm rãi biến mất.

"Giáo sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Harry nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trầm thấp mà ôn hòa mang theo một loại lực lượng làm yên lòng lòng người, bình thản tâm tình.

Nhưng là Snape vẫn bất vi sở động, y chỉ bình tĩnh liếc Harry sau đó lạnh như băng mở miệng, "Potter, ta nhớ được, ngươi tới nơi này hẳn là cấm túc mà không phải uống Whiskey trân quý của ta mới đúng."

Harry chăm chú nhìn mỗi một phần diễn cảm trên mặt Snape, xác định y chứng thật là không định nói cái gì với mình mới nhẹ nhàng để ly rượu trong tay xuống, gật đầu, "Vâng, ta là tới cấm túc."

"Như vậy ngươi đi làm việc của ngươi. Góc tường có không ít vạc chờ ngươi đi rửa sạch." Snape nhíu mày, lại lộ ra diễn cảm trào phúng đã từng sử dụng, "Vẫn là, ngươi khờ dại cho rằng, vạc có thể tự đem mình rửa sạch sẽ."

"Đương nhiên không." Harry đứng dậy, mi mắt hơi hơi rũ xuống, đảo qua ngón tay thon dài mà tái nhợt của Snape, xoay người đi hướng chỗ Snape chỉ vào đi rửa sạch vạc.

Nếu như nói Snape phía trước không có tâm sự gì như vậy Harry tình nguyện nuốt cả Mandrake thành thục. Chính là y không muốn nói!

Harry nắm thật chặt tay đang cầm đũa phép, nghe được đũa phép ở trong tay mình phát ra tiếng rên rỉ.

Y không muốn nói! Không muốn nói với mình!

Harry trong lòng khó chịu, nỗ lực thuyết phục chính mình không cần để ý như vậy. Bọn họ đều là người trưởng thành, đều có riêng tư thuộc về mình. Coi như mình hiện tại cùng Snape quan hệ tốt lắm nhưng là Snape cũng không cần sự tình gì cũng phải cho mình biết!

Ta chỉ là muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra để y lộ ra thần sắc mờ mịt như vậy, mê hoặc như vậy!

Harry đáy lòng vang lên một thanh âm khiến cậu đột nhiên dừng toàn bộ động tác, thậm chí tay nắm đũa phép cũng chậm rãi buông lỏng ra.

Mình như thế nào sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy?

"Potter, có vấn đề gì sao?" Snape luôn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Harry, thấy thần sắc Harry ngạc nhiên sững sờ đứng tại chỗ hồi lâu nhịn không được mở miệng, thanh âm trầm thấp trào phúng, "Vẫn là ngay cả lao động phục vụ đơn giản như vậy ngươi cũng không làm được?"

"Không, không có việc gì." Harry vội vàng trả lời sau đó cúi đầu tiếp tục huy động đũa phép dùng "Úm ba la chà rửa!", dù sao Snape không có nói không thể sử dụng đũa phép, như vậy cậu cần gì phải ngốc nghếch lấy tay rửa mấy cái vạc dính dính này?

Rất nhanh vạc bẩn đều được Harry rửa sạch sẽ. Harry một lần nữa đi tới cạnh Snape giống như lại nhìn chằm chằm một điểm, cái gọi là một điểm kỳ thật liền là chính bản thân y, bất quá y tự động xem nhẹ sự thật này, như đi vào cõi thần tiên, "Giáo sư, vạc đã rửa sạch."

"Tốt lắm, ngươi có thể ly khai Potter." Snape dùng thanh âm bằng phẳng nói, Harry lo lắng nhìn y, một lần cuối cùng thử hỏi Snape.

"Giáo sư thật sự không có chuyện gì?"

Snape đột nhiên nhướng mày, động tác nhanh đến mức Harry cho là y sẽ lập tức đem lông mi chọn đến trên trần nhà.

"Potter, nếu ngươi cảm thấy thời gian của mình nhiều đến vô vị như vậy trong phòng thí nghiệm của ta còn có một thùng sên dùng để chế tạo thuốc mụn ghẻ cần phải xử lý." Snape mang theo ác ý tươi cười uy hiếp, Harry vội vàng lui về phía sau, "Giáo sư, ta còn phải trở về viết luận văn độc dược, chúc giáo sư ngủ ngon!"

Nhanh chóng rời hầm, Harry lúc này mới thong thả đi chậm lại. Một ly hỏa diễm Whiskey nho nhỏ căn bản không thể ảnh hưởng cậu nhưng là cậu lại có cảm giác khó chịu như say rượu chưa tỉnh. Chính là vì sao lại có cảm giác khó chịu đau lòng như vậy, cậu cũng không nói lên được.

Rất nhanh, nương theo sau mấy trận tuyết lớn, Giáng Sinh chậm rãi tới gần. Mấy ngày nay, Snape cùng Harry giống như là quên đêm hôm đó dị thường. Ở thứ tư cùng thứ bảy, như cũ bí mật đến chỗ Sirius thuê luyện tập đủ loại ma pháp, đơn giản nói chuyện với nhau bất quá không còn đề cập tới chuyện tối hôm đó.

Bất quá mấy ngày này còn có một tình huống ngoài ý muốn làm cho cả Hogwarts đều không thể không chú ý tới. Thì là đồng hồ cát biểu hiện điểm của bốn học viện, vốn Gryffindor là bảo trì thấp nhất biến thành thứ hai.

Hiện tại thứ nhất là đồng hồ cát đã thấy đáy Hufflepuff.

Rất nhanh, tất cả mọi người biết nguyên nhân. Nguyên lai hoàng tử Hufflepuff  Cedric Diggory không biết khi nào thì đắc tội giáo sư độc dược kinh khủng nhất, bất công nhất. Mấy ngày qua, hắn làm hại Hufflepuff theo Snape nơi đó mất đi rất nhiều điểm, hơn nữa buổi tối luôn bị Snape kiêu ngạo thụ ( được rồi, ứng mọi người mãnh liệt yêu cầu, này làm cho người ta thực manh, rất hữu ái, không thay đổi !!! Bất quá mỗ đơn giản vẫn là mãnh liệt tuyên bố, giáo sư là công, tuyệt đối công!!! Nguyên nói hẳn là "giáo sư Snape" !! Thực xin lỗi, giáo sư, công danh một đời của ngài bị ta làm hỏng, ngàn vạn lần không cần Avada ta a!) cấm túc. Còn lao động trừng phạt, thông thường đều là xử lý một ít tài liệu ghê tởm hoặc là không thể dùng ma pháp rửa sạch mấy thứ như bô ở bệnh thất linh tinh.

Ngay tại toàn bộ giáo sư và học sinh nghị luận sôi nổi, kỳ nghỉ Giáng Sinh đã đến.

Harry cùng Sirius, Lupin ba người ở trong phòng thuê ở Hogsmeade qua một Giáng Sinh vui vẻ. Hiện tại Sirius càng ngày càng có thể nhìn ra bóng dáng nam tử anh tuấn tùy ý cười to ở ảnh vợ chồng Potter kết hôn. Harry nhìn cha đỡ đầu những ngày vừa xong bởi nguyên nhân không biết vì nào đó mà tâm tình liên tục tối tăm chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Rất nhanh kỳ nghỉ vui vẻ đã xong, Harry có chút không muốn tạm biệt Sirius sau đó về trường.

Ở trong mấy ngày này Harry nghe được một lời đồn có thể nói là thực vớ vẩn.

Snape sở dĩ trừ điểm Cedric, cấm túc anh ta là bởi vì Cedric tiếp cận cậu mà Snape ghen tị!

"Này là ai vậy nói?" Harry dở khóc dở cười nhìn Ron sau đó lại nhìn thoáng qua Hermione nỗ lực viết luận văn, cuối cùng quay đầu nhìn Draco, "Draco, ngươi nên biết là nơi nào truyền đến loại tin tức này đi?"

Draco hơi di động tầm mắt dừng ở sách vở, đôi mắt màu lam xám khinh phiêu phiêu rơi vào trên người Harry sau đó lại dời, "Không, ta không biết." Hắn nói, "Giáng Sinh ta không ở trường học Harry."

Harry thở dài, đột nhiên có điểm không biết dưới lời đồn tối hôm nay mình làm như thế nào đối mặt Snape .

Bất quá cuối cùng Harry vẫn cầm quà sinh nhật mình đã chuẩn bị xong đi tới chỗ Snape.

{Harry Potter, ngươi lại tới nữa?} Con rắn trên cửa không đợi Harry gõ cửa liền tê tê hỏi.

{Ngươi gần nhất hình như nói đặc biệt nhiều!} Harry trừng con rắn có ánh mắt tối sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.

"Ai?" Trong phòng truyền đến thanh âm trầm thấp của Snape, giống thanh âm vào buổi tối một năm trước, trống rỗng, không có một tia dao động.

"Giáo sư, là ta." Harry cao giọng trả lời, không biết vì sao trong lòng đột nhiên lại nghĩ tới đồn đãi vô căn cứ Ron nói hôm nay.

Cửa mở, Harry đi vào, tuyệt không ngoài ý muốn bên trong đen tối. Bất quá, hôm nay Harry cũng không huy động đũa phép chiếu sáng mà là đi từ từ tới cạnh Snape, ngồi xuống sau đó đem thứ trong tay mang theo đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng mở ra sau đó mới huy động đũa phép.

"Đây là..." Snape xem lên trước mặt bánh sinh nhật chế tạo không tính tinh mỹ, mặt trên còn có ngọn nến di động, chần chừ quay đầu nhìn Harry.

Harry hơi hơi cười, "Giáo sư, sinh nhật vui vẻ."

"Ngươi đặc biệt đến chúc mừng sinh nhật ta?" Trong thanh âm Snape mang theo chần chừ, khô khốc khiến Harry không tự chủ được đau lòng.

Harry nhẹ nhàng gật đầu, "Ước rồi thổi nến đi."

Thần sắc Snape phá lệ dịu dàng, y thế nhưng không châm chọc Harry mà là thuận theo nhắm hai mắt lại sau đó thổi tắt nến.

Trong bóng đêm, mắt Harry phản xạ lên quang mang nhàn nhạt, Snape nhìn chằm chằm người trước mặt, theo bản năng đưa tay ôm đối phương.

So sánh với một năm trước cái ôm khiến Harry khiếp sợ, lần này Harry cũng không đặc biệt ngoài ý muốn, thậm chí đưa tay nhẹ nhàng ôm Snape, thấp giọng nói: "Giáo sư, sinh nhật vui vẻ."

"Potter, ta thật không ngờ, ngươi thế nhưng... Tối hôm nay, ngươi thế nhưng sẽ tới nơi này." Snape chôn đầu trên vai Harry, thấp giọng nói bên tai cậu.

"Hôm nay là sinh nhật giáo sư mà ta ở thế giới này cũng không có bao nhiêu bạn." Harry thản nhiên nói, cảm thụ được độ ấm truyền đến từ trên người Snape, trong đầu đột nhiên lại hiện lên những gì Ron nói lúc trước.

'Nghe nói, Giáo sư Snape sở dĩ luôn khó xử Cedric là bởi vì y thích Harry! Trừ điểm cùng cấm túc chẳng qua là bởi vì y ghen.'

"Giáo sư," Harry chần chừ một chút, cuối cùng lựa chọn mở miệng, "Về Cedric, gần nhất đoạn thời gian này, có quá mức hay không..."

Harry còn chưa nói hết đã bị Snape nuốt vào trong miệng của y.

"Giáo sư..." Harry giật mình, trong bóng đêm trừng lớn hai mắt tuy nhiên nó không thấy rõ biểu tình Snape cách chỉ có mấy centimet.

Trong bóng đêm, Snape mất đi ngày xưa bình tĩnh, trong đôi mắt thiêu đốt lên màu đen ngọn lửa nhìn Harry hai mắt sáng ngời, môi đỏ mọng còn dính nướt bọt mà hơi hơi tản ra hào quang, một giây sau, lại cúi đầu hôn lên môi Harry hơi hơi mở ra.

Đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng, tinh tế, hơi thở mang theo thản nhiên thảo dược, cảm giác hơi hơi lạnh lẽo, môi...

Harry trong nháy mắt cả đầu trống rỗng, cả người đều ngốc rớt đã quên phản ứng...

Trừ bỏ lần trước cái kia ngoài ý muốn, Harry còn chưa từng có như vậy bị nam nhân chiếm qua tiện nghi...

Snape hơi hơi mút đôi môi của người trong lòng, một chút một chút mút liếm, mang theo ôn nhu chưa từng triển lãm trước mặt người khác, giống như dùng hết toàn bộ nhu tình của mình triền miên.

Rất nhanh, bất kể là Harry vẫn là Snape, đều theo môi tư ma thần, tắc thở trở nên bất quy truyền lại độ ấm thuộc lẫn nhau.

Dần dần, nụ hôn này mang theo xâm lược.

Snape chậm rãi tham ra đầu lưỡi của mình, thật cẩn thận miêu tả hình dạng cánh môi duyên dáng của người trong lòng, ở Harry không có kịp phản ứng đầu lưỡi tiến quân thần tốc đánh vào trong miệng Harry.

Một hương vị độc dược rất nhanh tràn ngập miệng Harry, Harry không biết khi nào thì bắt đầu vô lực xụi lơ trong lòng Snape, môi hơi hơi mở ra thở hào hển, tùy ý đầu lưỡi đối phương tùy ý ở trong miệng mình hấp thu hết thảy...

Y hẳn là đình chỉ, mặc kệ đối phương trong lòng có nhiều thành thục, chính là kia còn là một đứa bé. Hơn nữa Harry cũng không biết tình cảm của mình đối với cậu, cũng không biết ở trước khi bắt đầu nụ hôn này, khi Harry nhắc tới tên nam hài kia, trong lòng y đột nhiên dâng lên cảm giác ghen tị mãnh liệt.

Y hẳn là đình chỉ hành động này mà không phải như một thiếu niên không khống chế nổi dục vọng của mình tùy ý đoạt lấy sự tốt đẹp thuộc loại thiếu niên chưa biết gì.

Một mặt lý trí ở trong đầu Snape lớn tiếng kêu lên rầm rĩ chính là đầu lưỡi trong miệng đã nếm đến hương vị tốt đẹp rồi lại không thể khống chế càng thêm xâm nhập miệng Harry, trêu đùa mỗi một chỗ trong miệng đối phương, nghe tiếng thở hào hển của đối phương, càng thêm sa vào bên trong nụ hôn sâu này.

Ngọt ngào, giống như là... Đầu Harry hỗn loạn, ở Snape hôn, môi của cậu trở nên lửa nóng, thở cũng nóng, đầu lưỡi kia tùy ý trêu đùa không biết khi nào thì mềm nhẹ bò lên đầu lưỡi cậu...

Theo bản năng, Harry ngọt nị quấn lấy đầu lưỡi Snape, cậu theo bản năng đáp lại động tác của đối phương, cảm thụ cảm giác vô lực tê dại...

Giống như là... Mê dược...

Harry mơ mơ màng màng đáp lại đối phương, hôn càng ngày càng sâu, cũng càng ngày càng nóng bỏng, môi bắt đầu hơi run lên. Harry biết rõ như vậy là không đúng chính là Hary nhịn không được chìm đắm trong loại cảm giác mê say này, đáp lại yêu cầu càng ngày càng nóng cháy của Snape... Harry theo bản năng khát vọng càng nhiều, loại thể nghiệm chưa bao giờ có để cho cậu say, để cho cậu luyến tiếc đẩy ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro