136-141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 136 + Chương 137

HHH

Sirius mặc dù không phập phồng chính là ánh mắt lại tối tăm đáng sợ. Ba người bọn họ cứ như vậy trầm mặc đứng chỗ nước cạn, mắt Sirius ở Harry cùng Snape bồi hồi lâu cuối cùng dừng tại hai bàn tay đang nắm chặt nhau.

"Harry, con xác định, con rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn." Sirius suy yếu khuyên bảo, Harry nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Snape, "Con tin tưởng người con chọn chính là tốt nhất. Sirius, từ ngày 24 tháng 11 đã nói cho chú biết lựa chọn của con."

"Được rồi, đây là lựa chọn của con chú không có cách nào thay đổi. Chính là, Snape?" Sirius quay đầu nhìn Snape, "Ngươi, nếu dám để Harry thương tâm..."

"Ngu ngốc!" Snape lúc này mới mở miệng, lạnh như băng nhìn Sirius, "Ngươi cho rằng ta sẽ thương tổn người yêu mình sâu đậm sao?"

"Sâu, yêu?" Sirius lập tức như là bị sấm đánh trúng, Snape khẽ nhếch khóe môi châm chọc, tay giữ chặt Harry lập tức lướt qua Sirius đi đến bờ sau đó mấy bùa khô ráo cùng ấm áp đơn giản, xử lý tốt nước trên người hai người.

Harry nhìn người chung quanh thấp giọng nói: "Giáo sư đi về trước đi. Em còn phải ở chỗ này một chút ." Dừng lại một chút, Harry giống như nghĩ tới điều gì, mặt vốn vì rét lạnh mà có chút tái nhợt lại đỏ ửng, "Buổi tối em tới tìm anh."

Snape hơi sững sờ, nhìn thẳng hai mắt thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, hắn lúc này mới xoay người ở dưới ánh mắt tò mò của mọi người đi tới tòa thành.

Miễn cưỡng ở lại bên hồ nghe trọng tài tuyên bố điểm, Harry bởi vì so với người thứ hai Cedric cứu ra con tin sớm mười mấy phút mà không hề nghi ngờ thành người đứng đầu. Đợi trọng tài vừa đi Harry lập tức ở dưới sự trợ giúp của Hermione cùng mấy người tiến vào tòa thành, tìm được một mật đạo gần nhất, biến mất trong tầm mắt tò mò của mọi người.

"Harry!" Mấy người vừa tiến vào một phòng học không người Ron liền nắm lấy bả vai Harry, "Cậu cùng Snape... Rốt cuộc là xảy ra cái gì? Vì sao người cậu cứu lại là ông ta!"

"Ron, đây đã là sự thật rõ ràng! Bởi vì người trọng yếu nhất trong lòng Harry là giáo sư Snape, chẳng lẽ cậu vẫn không rõ sao?" Hermione nghiêm khắc trừng Ron kích động sau đó không chút khách khí kéo cậu ta ra nói: "Để Harry yên tĩnh một chút, mình tin tưởng cậu ấy sẽ nói cho chúng ta biết!"

Harry ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua vài người trước mặt. Draco nhợt nhạt tươi cười, Hermione lý giải nhìn, Cedric cùng Cho Chang một bên trầm tư, mà Ron thì hoàn toàn là phẫn nộ cùng bất mãn.

"Hermione, đây chính là lão biên bức nhiều dầu bất công a! Harry, làm sao, như thế nào sẽ thích người như vậy đây!" Ron khó chịu cùng không dám tin nhìn Harry.

"Ronald, Giáo sư Snape là người mình thích. Mình tin tưởng qua hôm nay cả trường học đều biết!" Mắt Harry sắc bén mà lạnh như băng rơi vào trên người Ron, "Cho nên, nếu cậu còn xen mình là bạn, như vậy tốt nhất không cần nói giáo sư Snape như vậy."

"Tớ, mình đương nhiên là bạn cậu..."

Chờ Harry ba người cùng trở lại Gryffindor sau đã là chạng vạng. Harry vừa đi vào phòng sinh hoạt chung đã cảm giác được không khí cổ quái bên trong. Trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người của cậu, sau đó trước khi cậu mở miệng lại đều dường như không có việc gì quay đầu lại.

"Harry, không có việc gì, bọn họ sẽ thích ứng." Hermione đi theo nhẹ nhàng đẩy Harry thấp giọng nói: "Cậu trước tiên quay về phòng nghỉ ngơi đi, đã trải qua tranh tài, hiện tại khẳng định cậu rất mệt mỏi."

Mắt của nữ vương Hermione chuyển, hạ lệnh nói: "Ron, đi với Harry."

Đợi cho mọi người ngủ sau Harry mới đứng dậy xuống giường thay y phục. Ở lúc rời đi, Harry chần chừ một chút, cuối cùng huy động đũa phép thi triển một câu thần chú ở chăn của mình sau đó lấy ra một bình độc dược tiêu tung cuối cùng uống.

Tối hôm nay, khi cậu cùng Snape thật vất vả mới xác định tâm ý của nhau, cậu cũng không muốn tiếp tục có người nào tới quấy rầy mình và Snape .

Gõ cửa hầm, Harry không để ý tới con rắn trong bức tranh tê tê trêu chọc lập tức đi vào.

"Có lẽ, ta nên vì em 'Đúng giờ' tới mà cho Gryffindor thêm 10 điểm?" Snape trào phúng tươi cười, tùy tay đóng cửa lại, đang muốn đi qua đã thấy Harry rút đũa phép chỉ vào cửa hầm. Hắn có chút kinh ngạc nhíu mày, "Sao vậy?"

"Chính là không muốn có người tới quấy rầy chúng ta mà thôi." Harry bình tĩnh cười huy động đũa phép ở trên cửa phóng ra mấy bùa chú, rồi mới đi tới cạnh Snape tự nhiên kéo tay Snape, "Anh không phải nói có cái gì cho em xem sao?"

"A, ân." Snape có chút không được tự nhiên nhúc nhích khóe môi sau đó quay đầu đi đến bàn công tác. Harry theo ánh mắt của hắn nhìn lại thì phát hiện, trên bàn công tác trừ bỏ một chồng luận văn độc dược cũng chỉ còn lại có bình mực cùng bút lông chim.

"Nhìn cái gì?" Harry ngẩng đầu nhìn Snape lại phát hiện mặt của hắn trong nháy mắt trống rỗng.

"Ách, thứ kia ở bên trong phòng ngủ của ta." Khóe môi Snape khẽ động, nếu không phải lực chú ý của Harry luôn ở trên người Snape chỉ sợ cũng sẽ không lưu ý lời của hắn.

"Vậy tới phòng ngủ a." Harry khơi gợi khóe môi, kéo Snape đi tới phòng ngủ. Đẩy cửa ra Harry liền thấy được cái chậu có chứa thứ gì đó màu bạc trong phòng.

"Đây là... ?" Harry giật mình quay đầu lại, thần sắc Snape cơ hồ không có một tia dao động lập tức đi tới chỗ Tưởng ký, thấp giọng nói: "Ta cho em xem một đoạn trí nhớ."

Một trận cháng váng đi qua, Harry phát hiện, mình và Snape như cũ ở phòng ngủ Snape. Chẳng qua, nhìn thời gian hẳn là buổi chiều.

Trong nháy mắt, Harry ý thức được Snape cho mình xem trí nhớ nào.

Quả nhiên, cửa phòng ngủ lặng yên không tiếng động mở ra, Harry nhìn mình đi đến...

"Lily, I love your son..." Harry giật mình nghe được lời nói mà trước chỉ lo đau lòng, thầm nghĩ thoát đi mà không nghe được hết.

"Sự tình thế nhưng là như vậy?" Harry có chút không dám tin trừng lớn hai mắt, chưa từng nghĩ đến thế nhưng sẽ xuất hiện loại chuyện giống phim truyền hình cẩu huyết.

Chẳng lẽ, thật là tình yêu khiến chỉ số thông minh của con người giảm đi, làm cho người ta mất đi bình tĩnh sao?

Cậu thế nhưng cũng sẽ có một ngày như vậy, vì yêu mà mất đi đúng mực, mất đi bình tĩnh...

Harry ngẩng đầu, kiễng chân, môi nhẹ nhàng hôn vào khóe môi Snape, "Giáo sư, thực xin lỗi, lúc ấy em không nên..."

Lời nói cuối cùng của Harry biến mất ở trong miệng Snape. Cậu chỉ cảm giác môi mình được mềm nhẹ ngậm vào, được nhẹ nhàng mút lấy, Snape ôn nhu căn bản không giống như là hắn.

Chính là, chính là chỗ này, sao một cái hôn mềm nhẹ cũng có thể khơi mào cảm giác ở chỗ sâu nhất trong lòng mình. Snape quả thực chính là khắc tinh của mình a... Harry thở dài, vươn tay ra leo lên trên cổ Snape. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động đáp lại Snape hôn...

Không biết khi nào thì hai người đi ra từ trong trí nhớ, hơn nữa trực tiếp ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Snape hấp thu chất lỏng ngọt lành trong miệng thiếu niên, tay chậm rãi đi xuống, lôi áo sơmi của Harry, thăm dò vào bên trong, đụng chạm đến da thịt bóng loáng...

"Giáo sư..." Harry ở môi hai người tách ra dồn dập thở gấp. Harry còn chưa kịp nói cái gì, mở miệng ra lại bị Snape một lần nữa chắn,... Hai người gắn bó đụng vào nhau, đầu lưỡi quấn lấy nhau, hấp thu ngọt ngào thuộc đối phương... Tay Snape tại nụ hôn triền miên, linh hoạt, một chút một chút thoát ra từng mảng y phục trên người Harry, lộ ra làn da trắng nõn bị dấu ở dưới lớp quần áo...

Harry chỉ cảm thấy ở cái lưỡi cùng ngón tay linh hoạt trêu đùa, cả người không còn một chút khí lực phản kháng nào. Không, cho tới bây giờ cậu cũng chưa nghĩ qua phản kháng giờ khắc này đến, cậu biết mình muốn cái gì. Cậu cũng đợi giờ phút này đến...

Theo cả người tê dại vô lực, tay Harry vờn quanh cổ Snape cũng chầm chậm đi xuống. Cậu cảm thụ được ngón tay linh hoạt của Snape xẹt qua hầu kết nổi lên, cả người mẫn cảm căng lại, hơi thở trong nháy mắt càng thêm dồn dập. Cảm thụ ngón tay giống như mang theo luồng điện, một chút một chút đi xuống...

Hai tay Harry run rẩy bắt đầu cố gắng cởi nút thắt đến cổ của Snape. Harry chăm chú nhìn làn da tái nhợt, ngón tay nhẹ nhàng từ cổ Snape một chút một chút đi xuống, xẹt qua hầu kết run nhè nhẹ thẳng đến đụng chạm nút thắt tiếp theo...

Snape cảm nhận ngón tay nhẹ như lông chim ở trên người mình thong thả, tra tấn trượt, tách ra một chút sau đó một lần nữa cúi người đè lên Harry, cảm thụ được trên người Harry phát ra từng trận nhiệt ý hắn mới lại một lần chậm rãi cúi đầu. Đôi môi cực nóng, ướt át nhẹ nhàng dừng ở mí mắt của Harry, trên sống mũi, trên môi, cuối cùng rơi vào vành tai sớm đã bị khiêu khích mà phá lệ đỏ bừng.

Khi cảm nhận được Snape há miệng ngậm chặt vành tai của mình, Harry trừng lớn hai mắt, dồn dập thở hào hển. Harry cảm thụ được Snape mềm nhẹ hôn, ở liếm hôn, hút, cắn nhẹ sau mới buông tha vành tai của mình sau đó một chút một chút chảy xuống, đi vào cổ...

"Ô..." Harry đỏ bừng cả mặt cắn răng muốn nhịn xuống thanh âm rên rỉ của mình. Tay cậu từ bên trong quần áo rơi xuống lồng ngực phập phồng của Snape, hơn nữa tìm được hai điểm đã cứng rắn đứng thẳng, phối hợp Snape dừng ở xương quai xanh của mình hôn sâu, nhẹ nhàng vuốt ve...

"Tiểu quỷ tra tấn người này..." Snape ngẩng đầu nhìn Harry, đôi mắt tối đen thiêu đốt dục hỏa. Harry cười khẽ một tiếng, hai tay leo lên thân thể Snape ngồi dậy. Tay cậu nhanh chóng mở nút thắt cuối cùng trên người Snape sau đó lưu loát kéo y phục trên người Snape rơi xuống để cho ngực rắn chắc cùng bụng bằng phẳng đều lộ ra.

Nhìn thấy lồng ngực vân da rõ ràng kia Harry cũng nhịn không được "Rầm" một tiếng, khẩn trương nuốt vào nước miếng tràn ra trong miệng. Hít một hơi thật sâu rồi mới khàn khàn mở miệng, "Giáo sư... Em chưa từng phát hiện, thân hình của anh còn quá... Tốt như vậy... rất mê người..." Giống như bị mê hoặc, tay Harry lại vuốt ve lồng ngực Snape hơn nữa một tấc một tấc đi xuống...

"Đáng chết!" Cảm nhận Harry vuốt ve, Snape trong khoảnh khắc đó tràn ngập dục vọng, phân thân ngẩng đầu, Snape thấp giọng mắng một câu rồi bắt lấy hai tay Harry đang khiêu khích mình, hơn nữa một lần nữa lợi dụng ưu thế dáng người áp Harry ngã xuống giường, một bàn tay gắt gao đem hai tay Harry để ở đầu giường, chân thì gắt gao đè chân Harry, thanh âm khàn khàn vô cùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Em là từ nơi nào học được thủ đoạn khiêu khích người này... tiểu quỷ 'Đáng chết'..."

Snape bao phủ phần môi Harry, thẳng đến Harry lại thở gấp nói không nên lời, hai mắt đều dày một tầng hơi nước thì hắn mới buông lỏng ra. Thỏa mãn nhìn thấy Harry mãnh liệt khó nhịn, Snape lại cúi đầu, miệng hé ra ngậm nhũ đầu đỏ thẫm đứng thẳng lên trước ngực Harry, dùng răng nanh nhẹ nhàng ma sát nhay nhay, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa... Mà bên kia Snape cũng không buông tha, cái tay còn lại đang nhẹ nhàng vuốt ve, lôi kéo, cảm giác nó trở nên cứng rắn, sưng lên...

"Ngô... Ân..." Harry ở dưới sự trêu đùa của Snape phát ra thanh âm rên rỉ khó nhịn, hai tay bị chế trụ, hai chân bị ngăn chỉ có thể giãy dụa thân thể, cong lên cố gắng tiếp xúc thân thể Snape...

Snape thấy động tác của Harry, thân thể hơi đi xuống, miệng ngậm hạt đậu đỏ Harry dùng sức khẽ mút...

Tại bị hút mang đến khoái cảm, Harry "A ——!"rên rỉ một tiếng, đột nhiên cố gắng cong người, cả người buộc chặt co rút run rẩy sau đó mới ngã xuống giường.

Snape cúi đầu nhìn phát hiện giữa hai chân Harry một khối đã chậm rãi xuất hiện một tầng tối dấu vết.

"Em thật sự là một vật nhỏ mẫn cảm a..." Snape khàn khàn nói, hơn nữa buông lỏng hai tay Harry ra vì cao triều cả người vẫn run rẩy. Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng kéo lưng quần Harry sau đó dùng lực kéo xuống...

Bất quá là trong nháy mắt, Harry không hề phản kháng liền hoàn toàn trơn nằm ở trên giường Snape mà giữa hai chân còn lưu lại lên một ít tinh dịch mầu trắng ngà sau kích tình.

Snape cười khêu gợi, khi đưa tay dính chất lỏng màu trắng ngà này, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua phân thân của Harry...

"Trời ạ!" Harry kinh hô, khi ngón tay Snape xẹt qua phân thân, trong cơ thể lại không thể ức chế dâng lên khoái cảm. Harry phát hiện phân thân mình vừa mới phát tiết lại tỉnh lại. Harry một lần nữa ngẩng đầu lên, "Giáo sư..." Harry giãy dụa lại phát hiện Snape đang vuốt ve, toàn thân của cậu sớm đã tê dại tụ tập không nổi một tia khí lực...

Snape lại cúi người thật sâu hôn lên Harry, "Nâng cặp mông xinh đẹp của em lên, Potter..." Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai Harry, hơi thở ấm nóng nương theo thanh âm khàn khàn phun vào vùng cổ và gáy mẫn cảm của Harry...

Dưới sự trêu đùa của Snape, thân thể Harry mẫn cảm buộc chặt theo bản năng nghe Snape nói nâng mông của mình, phân thân ở Snape trêu đùa lại một lần ngẩng đầu, cách vải dệt trơn bóng đụng tới nơi dâng lên một khối của Snape...

Cảm nhận được cái đụng chạm nóng cháy, Snape hút một hơi mạnh mẽ ngăn chặn xúc động lập tức gục thiếu niên trước mắt. Hắn nỗ lực bảo trì một chút lý trí cuối cùng, nhắc nhở chính mình đây là lần đầu tiên của Harry, mình nhất định phải cho Harry lần hoàn mỹ nhất...

Tay dính tinh dịch đi vào mặt sau, chuẩn xác tìm được lối vào bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve nếp uốn xinh đẹp cùng da thịt mẫn cảm của Harry.

Harry càng ngày càng không khống chế nổi thanh âm của mình. Cậu mấp máy thân thể, hai chân tự giác leo lên bên hông Snape, càng thêm phối hợp ngón tay của đối phương.

Mà cánh tay đã sớm một lần nữa leo lên trên cổ Snape, từng nụ hôn nóng ẩm dừng ở trên lồng ngực Snape...

Cảm nhận được bên hông kẹp chặt cùng nụ hôn nóng ẩm ở trên người châm dục hỏa, Snape cúi người nắm phân thân Harry, nhẹ nhàng cao thấp lên xuống, một tay theo Harry tinh dịch bôi trơn ngón trỏ chậm rãi tiến vào bên trong cực nóng mà mê người ôn nhu, cảm thụ được sự nhanh dồn từ nơi chưa có người thăm dò qua...

"A..." Harry kinh hô, đột nhiên mở to đôi mắt xanh thẫm bởi vì sa vào dục mong. Cảm giác bị xâm lấn khiến cả người cậu đều căng thẳng, lại càng không tự chủ được kẹp chặt ngón tay xâm lấn thân thể mình...

"Potter..." Thanh âm Snape khàn khàn, thở hổn hển mở miệng, "Thả lỏng..." Tay nắm phân thân Harry rất nhanh cao thấp lên xuống...

Harry cảm thụ được từng đợt từng đợt khoái cảm từ tay Snape truyền khắp toàn thân, chậm rãi thả lỏng thân thể... Ngón trỏ của Snape ở trong nơi cực nóng của Harry bắt đầu chậm rãi luật động, một lần so với một lần càng thêm xâm nhập thân thể của Harry. Theo động tác nhanh hơn Harry thở cũng càng ngày càng dồn dập...

Cuối cùng, ngón tay Snape rốt cuộc tìm được điểm nổi lên, dùng sức nhấn...

Harry thét chói tai đạt tới cao triều lẫn nữa, thân thể trong khoảnh khắc đó buộc chặt lên nâng lên, cuối cùng không bị khống chế phun trong lòng bàn tay Snape...

Snape tạm dừng chỉ chốc lát sau đó rút ngón tay ra một tay nâng mông Harry, tay vừa mới dính đầy chất lỏng màu trắng ngà mới mẻ cũng đi tới huyệt khẩu đã hơi mở ra, nương theo chất lỏng bôi trơn Snape thử tính đẩy hai ngón tay vào thân thể Harry...

Thân thể tràn ngập khoái cảm khiến Harry không khống chế ở bên tai Snape hút một hơi theo bản năng nâng mông cao lên phối hợp Snape, lại lè lưỡi nhẹ nhàng liếm lỗ tai Snape, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lưng Snape. Ở ngón tay Snape co rúm mang đến từng đợt từng đợt sắp khoái cảm như sắp bị thiêu đốt, thấp giọng thở hào hển, "Giáo sư, cầu anh..."

Snape cắn răng kiên trì, thăm dò vào ngón tay thứ ba, cảm thụ nhập khẩu phun ra nuốt vào ngón tay của mình, cảm thụ được phân thân của nam hài dưới thân mình lại một lần dưới sự trêu đùa của mình mà đứng thẳng đụng vào bụng mình, cảm thụ được ngón tay Harry càng ngày càng đi xuống, trêu đùa mỗi một tấc da thịt của mình...

"Cầu anh..." Harry vô lực mở miệng, thở hào hển ở cổ Snape há mồm nhẹ nhàng liếm hầu kết mẫn cảm của Snape...

Ở dưới sự trêu đùa có chút trúc trắc của Harry, Snape rút ngón tay của mình ra, ngồi thẳng lên bỏ quần cùng quần lót vì một vài nguyên nhân đã có chút không hợp thân, lộ ra phân thân đứng thẳng đã rung động...

"Rầm!" Harry khẩn trương nuốt nước miếng, giật mình nhìn Snape tách chân của mình ra đem phân thân thật lớn nhắm huyệt khẩu đã bôi trơn... Harry hoài nghi mình có thể thừa nhận được Snape tiến vào hay không...

Snape phát hiện Harry khẩn trương cúi người hôn cổ cùng cái lỗ tai Harry, thanh âm khàn khàn mang theo một loại từ tính.

"Đừng khẩn trương... Thả lỏng... Harry..."

Harry chưa từng nghĩ đến, chỉ là một cái tên, chính là Snape dùng tiếng nói khàn khàn từ tính nhẹ như vậy gọi tên mình, đều có thể để cậu không tự chủ được hưng phấn... Harry cảm thụ được thứ cực nóng kia để huyệt khẩu, cậu nỗ lực thả lỏng thân thể...

Cảm thụ được cặp mông rắn chắc của Harry chậm rãi thả lỏng, Snape mới một chút một chút xâm nhập vào trong cơ thể Harry...

"Ô..." Khi Snape hoàn toàn tiến vào thân thể Harry, Harry cũng nhịn không được nhíu mày, bởi vì đau đớn mà hừ một tiếng, cậu cảm giác mình đã bị Snape thật lớn mà căng nứt ...

"Như thế nào?" Snape ở cổ Harry hôn cần cổ trắng tinh, mà tay thì trêu đùa hai điểm mẫn cảm trước ngực Harry...

Trong nháy mắt đó đau đớn lập tức biến mất, Harry cảm thấy được ngọn lửa ở trong thân thể một lần nữa bốc cháy lên, cậu vặn vẹo, nâng mông một chút nghênh hợp Snape, để cho Snape tiến vào...

"Không... Tiếp... Tiếp tục... Làm..." Harry ngửa đầu ra sau, đem càng nhiều làn da trắng nõn trêm cổ lộ ở trong tầm mắt Snape...

Snape thúc về phía trước một chút sau đó chậm rãi rút phân thân ra rồi lại tiếp tục cắm vào, động tác thong thả mà ôn nhu ở trong tiểu huyệt nhanh dồn luật động... Mà tay hắn thì cầm phân thân Harry đứng thẳng ở trong không khí, cùng tiết tấu với một lần một lần tiến vào Harry, cao thấp hoạt động...

Harry thở hào hển, run rẩy bắt đầu đón ý nói hùa động tác trừu sáp, đáp lại âu yếm của hắn... Nhận ra điểm ấy, Snape theo bản năng dùng sức đâm vào, trùng điệp đụng chạm vào chỗ nổi lên của Harry...

"A ——" Harry cũng nhịn không được nữa kêu gào ra tiếng.

Snape nhịn xuống tiếp tục giống trước dùng sức trừu sáp, "Harry, có phải hay không..."

"Không!" Harry thở hào hển rên rỉ, cậu ngẩng đầu hôn lên chóp mũi Snape mang theo mồ hôi, "Tốt lắm... Phi thường tốt, cầu anh... Tiếp tục... Giáo... Sư."

Nhìn Harry vì dục vọng mà hai gò má hồng hồng, cảm thụ được hơi thở ấm áp dâng lên trên mặt có chút ngứa, Snape cảm giác mình cũng vô pháp tiếp tục kháng cự hấp dẫn trí mạng như vậy.

Một tay nâng mông Harry, dùng sức ở trong thân thể mê người trừu sáp luật động, một lần lại một lần đi vào tiểu huyệt nóng cháy mà nhanh dồn, đập vào điểm nhỏ nổi lên sâu trong thân thể Harry, một lần một lần xẹt qua làm cho Harry rên rỉ run rẩy.

Harry đáp lại Snape đập vào, mắt nheo lại, cảm giác trong mật đạo nóng ẩm phân thân cực nóng của Snape một lần một lần ma xát, một lần một lần khi nội bích nhanh dồn co rút lại va đập...

Harry không thể khống chế, một lần lại một lần nâng người, cảm thụ được Snape hữu lực tiến lên một lần lại một lần qua điểm mẫn cảm nổi lên, tiến vào càng sâu... Thậm chí cảm thụ được bàn tay Snape có chút thô có thể nói là điên cuồng bộ lộng phân thân của mình...

Harry cảm giác mình giống như trong mưa gió, chỉ có gắt gao bắt lấy Snape mới không bị ném vào trong gió lốc...

Snape cảm thấy được thân thể của chính mình giống như sắp nổ tung, Harry nhiệt tình nghênh hợp trừu sáp, này ý khiến hắn càng thêm hưng phấn, hắn bắt lấy phân thân Harry động tác xoa bóp lên xuống càng lúc càng nhanh, mỗi một lần rút ra, sáp nhập cũng càng ngày càng hung mãnh mạnh mẽ... Hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong phân thân bị tiểu huyệt nhanh dồn, nóng rực ngậm chặt, ở bên trong dùng sức tiến lên mang tới khoái cảm...

Harry nhịn không được rên rỉ rồi thét chói tai, theo Snape một lần mạnh mẽ tiến lên cùng động tác trên tay, Harry đột nhiên buộc chặc thân thể, cả người đều không thể khống chế co rút... Ở Snape tiến lên Harry triệt để phóng ra dục vọng của mình...

Chất lỏng trắng ngà cứ như vậy phun ra tay Snape, trên bụng thậm chí là trên ngực...

Snape ở trên người Harry, trong thân thể rên rỉ rất nhanh mà mạnh mẽ trừu cắm, làm cho mình vùi vào trong thân thể Harry, không ngừng đụng chạm thân thể thiếu niên mềm dẻo, thẳng đến một trận một trận khoái cảm mãnh liệt từ cột sống dâng lên, trong nháy mắt đó Snape cảm thấy được ma lực cả người như đều nổ tung...

Snape dùng sức vào trong Harry, phân thân chôn thật sâu vào trong cơ thể Harry. Trong khoảnh khắc đó, dục vọng mãnh liệt phun ra trong cơ thể cậu...

Chương 138 + Chương 139

Cộng dục

Kích tình đi qua, thẳng đến thân thể hai người dây dưa cùng một chỗ không tiếp tục run rẩy mới thở hào hển tách ra. Snape đưa tay eo ôm nhỏ của Harry, mỉm cười dùng sức ôm Harry vào lồng ngực vẫn phập phồng mà tay thì vô ý thức vuốt ve làn da vì kích tình mà đổ mồ hôi.

Hồi lâu Harry mới chậm rãi bình phục chậm rãi mở hai mắt ngẩng đầu nhìn Snape, nhợt nhạt tươi cười, "Giáo sư..."

"Potter," Trong giọng Snape vẫn còn khàn khàn, tay vuốt ve ở trên lưng Harry, "Còn gọi ta là giáo sư, ta có phải vì 'Hoàng kim nam hài' Gryffindor khó được lễ phép cho thêm 10 điểm?"

Snape câu khóe miệng. Harry chớp mắt, nhìn chăm chú vào hắn sau đó chậm rãi mấp máy thân thể, leo lên đến khi nhìn thẳng Snape mới ngừng lại.

"Không thích em gọi là anh là giáo sư?" Harry cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua tóc Snape bị mồ hôi làm ẩm sau đó từ bên tai rơi xuống, dừng ở một bên vai. Mặt của Harry cọ nhẹ nhàng mặt Snape, "Chính là em thích gọi anh như vậy, tựa như anh thích gọi em là Potter mà không phải Harry."

Hơn nữa gọi như vậy còn để cậu có cảm giác cấm kỵ, để hắn không tự chủ được hưng phấn. Bất quá điểm ấy cậu sẽ không nói cho Snape.

"Giáo sư không biết là chúng ta hẳn nên tắm rồi mới ngủ sao?" Harry cảm thụ được vuốt ve trên người một chút có một chút không, nhúc nhích một chút mới cảm giác thấy dinh dính.

"Như em mong muốn." Snape nhíu mày, hai tay ôm thắt lưng Harry ngồi dậy. "Chúng ta đi phòng tắm, Pot... ter..."

Thanh âm tối cùng hơi thở ấm áp mang đến cảm giác ngứa, Harry trong nháy mắt cảm giác được trong thân thể của mình một vài nơi lại một lần nữa mẫn cảm tỉnh lại. Hai tay ôm Snape mỉm cười, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hầu kết Snape, thanh âm trầm thấp mà hơi khàn khàn nói: "Vâng giáo... sư..."

Trong tiếng nước chảy hai người cùng nhau vào bồn tắm so với phòng học sinh rõ ràng to mà thoải mái hơn. Vừa tiến vào trong dòng nước ấm áp Harry liền nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.

Harry lúc trước còn chìm đắm trong khoái cảm dục tiên dục tử còn chưa phát hiện, chính là ngâm vào nước cả người hoàn toàn trầm tĩnh lại thì lập tức cảm thấy từ phía sau nơi làm cho người cảm thấy khó có thể mở miệng truyền đến từng đợt đau đớn...

Mà tại loại đau đớn này, Harry mẫn cảm nhận thấy một dòng chất lỏng nóng nóng theo mình thả lỏng mà chảy ra. Không cần nhìn Harry cũng biết thứ kia từ trong cơ thể mình chảy ra là cái gì. (tưởng tượng_ing −3− *phụt máu mũi*)

Vừa nghĩ như vậy, Harry liền cảm giác mình cả người không tụ được nổi một chút khí lực. Harry vô lực tê liệt ngã vào lòng Snape, cảm thụ được bàn tay kia có chút thô mang theo luồng điện giúp mình rửa sạch mỗi một tấc da thịt trên người...

Chậm rãi, Harry cảm giác được phân thân của mình thế nhưng dưới Snape hai tay lại một lần nữa đứng thẳng, cứng rắn. Có chút không được tự nhiên thay đổi vị trí lại ngoài ý muốn nghe được người phía sau đột nhiên dồn dập thở gấp cùng khàn khàn cảnh cáo.

"Potter, nếu em không muốn sáng sớm ngày mai không xuống giường được thì tốt nhất không cần lộn xộn, thành thành thật thật để ta giúp em rửa sạch..." Snape đột nhiên dừng nói, nhìn Harry ở trong nước nóng da thịt đỏ hồng, chậm rãi nghiêng tới, khẽ cắn vành tai nói: "Vẫn là, em... Càng muốn, cứ như vậy ở trên giường của ta..."

Harry chỉ thấy máu cả người đều ở hai chữ cuối cùng mang theo âm rung, không cố ý tha dài làn điệu "Trên giường" thiêu đốt lên. Trước đây, Harry tuyệt đối sẽ không tin tưởng có người chỉ dùng thanh âm từ tính, đơn giản một câu, một từ có thể khơi mào dục vọng của mình, khiến mình hưng phấn.

"Đây là một ý kiến hay, giáo sư..." Harry quay đầu lại nhìn Snape, đầu lưỡi chậm rãi nhẹ nhàng liếm môi, sau đó hai người chầm chậm sát vào nhau...

Giống như có người ở phía dưới bồn tắm thả một mồi lửa, Harry chìm đắm trong nụ hôn của Snape mơ mơ màng màng nghĩ đến, bằng không vì sao nước càng ngày càng nóng khiến mình cảm giác như là ở trong nước sôi...

"Ân..." Harry vặn vẹo, ở thân thể muốn được đến thỏa mãn nhẹ nhàng ma xát thân thể Snape, cảm thụ được sự ấm áp từ trên người hắn truyền đến...

Tay Snape dọc theo da thịt bóng loáng của Harry một tấc một tấc đi xuống, ngón tay tái nhợt xẹt qua một vài vết đỏ thẫm có thể cảm nhận được thiếu niên trong lòng không khắc chế được hưng phấn mà run rẩy... Hắn thỏa mãn mỉm cười, cảm thụ được Harry ma xát hai mang đến cực hạn khoái cảm, cảm giác bụng giống như bị đốt, thiêu đốt lý trí cuối cùng...

Hai tay nhẹ nhàng xẹt qua phân thân Harry đứng thẳng trong nước, hơn nữa rung động, cảm nhận được trong khoảnh khắc đụng chạm Harry càng thêm nóng, ánh mắt Snape mỉm cười, hai tay trượt xuống dưới nước nâng cặp mông rắn chắc của Harry lên mặt nước...

Mông cùng cạnh bồn lạnh như băng tiếp xúc khiến Harry thoáng khôi phục một tia lý trí, mở hai mắt mông lung, vì bảo trì cân bằng nên hai tay không tự chủ được muốn bắt cái gì đó. Một cảm giác như tơ lụa đột từ tay truyền đến, Harry cúi đầu vừa hay nhìn thấy hình ảnh khiến mình hưng phấn thiếu chút nữa thì cao trào...

"A —— ô ——!" Harry rên rỉ, dục vọng bị kích thích trướng đau bị khoang miệng ấm áp vây quanh sau đó chậm rãi tiến vào nơi cực nóng khiến cậu không thể kiềm chế được...

Snape ngậm lấy dục vọng đứng thẳng trong không khí, đầu lưỡi linh hoạt mà ấm áp giống như rắn liếm, kích thích phân thân càng ngày càng nóng cùng cứng rắn...

Harry cảm thụ khoái cảm tra tấn người, rên rỉ không tự chủ được từ đôi môi đỏ thẫm trơn bóng cắn chặt bật ra, không tự chủ được nắm chặt tóc Snape, đem đầu của hắn hướng tới phân thân giống như tụ tập máu toàn thân, đang trướng đau không thôi...

Hắn muốn càng nhiều...

Snape ôm eo Harry, thuận theo Harry cúi đầu, ngậm mút phân thân Harry, theo tay Harry dùng sức mà lên xuống phập phồng... Ngẫu nhiên răng nanh sẽ nhẹ nhàng lướt qua phân thân sung huyết kia sau đó cảm thấy người dưới thân càng thêm hưng phấn run rẩy...

"A ——" phát ra một tiếng quát to không thể cầm được, Harry trong nháy mắt buộc chặt, đứng thẳng lên chờ đón cao triều, cậu khàn khàn thấp giọng quát to, không khống chế phun ra trong miệng Snape...

Thẳng đến thân thể run rẩy của Harry chậm rãi bình phục lại, Snape lúc này mới ngẩng đầu, khóe môi còn lưu lại lên một ít tinh dịch màu trắng ngà làm không khí phòng tắm đều càng thêm dâm mĩ...

"Giáo sư..." Harry vô lực một lần nữa chảy xuống tiến vào trong lòng Snape, nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở khóe môi Snape, cảm thụ hương vị tanh nồng của mình, làm sâu sắc nụ hôn này, chia nhau hưởng thụ thứ trong miệng Snape thuộc về mình...

Harry vuốt ve xẹt qua xương quai xanh, bóp nhẹ hai điểm cứng rắn như đá sau đó là bằng phẳng buộc chặt bụng, cuối cùng ——một phát bắt được phân thân Snape, theo dòng nước một chút một chút chậm rãi xuống...

"Potter..." Snape cắn răng nhịn xuống rên rỉ vì khoái cảm, hô hấp dồn dập mà thanh âm thì khàn khàn đến mức Harry không nghe rõ hắn nói cái gì. Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai mẫn cảm của Harry, một tay bắt được bàn tay không an phận, kéo ra sau lưng Harry, tay kia thì phối hợp dùng sức ôm lấy Harry, khiến cả người cậu trở mình xoay qua chỗ khác, ghé vào cạnh bồn tắm...

Tách hai chân thon dài, mạnh mẽ trắng nõn ra, Snape quỳ trong bồn tắm hai tay tách cặp mông, một ngón tay nương theo dòng nước ấm áp thuận lợi trượt vào...

"Ân..." Harry rên rỉ cảm nhận ngón tay Snape có chút thô bạo khai phá thân thể của mình, không khỏi nhô lên, thân thể trong nước đong đưa nhận ngón tay thứ hai xâm lấn... Sau đó là thêm một ngón...

Snape rút tay, thẳng lưng nhắm vào tiểu huyệt đã chuẩn bị tốt, tư ma làn da mẫn cảm bên cạnh tiểu huyệt một chút, dùng lực liền thật sâu chôn vào nơi nóng rực...

Khi bị xỏ xuyên Harry đột nhiên trừng lớn hai mắt, trong nháy mắt đó đau đớn cho cậu cảm giác bị xé nứt... Chìm đắm trong khoái cảm cậu không khống chế được lớn tiếng kêu lên lại kích thích Snape phía sau càng thêm hung mãnh ở trong thân thể của cậu trừu sáp luật động, một lần một lần càng thêm xâm nhập trong cơ thể dẻo dai, mềm mai của thiếu niên... Mà Snape nắm phân thân Harry một lần nữa cố gắng đứng lên theo tiết tấu trừu sáp xoa bóp...

Nhất thời Harry cảm giác mình thật là ứng một câu nói đau cũng khoái hoạt, ở Snape một lần lại một lần đập vào, cậu dần dần quên đau đớn, cả người đều chìm đắm trong khoái cảm một đợt một đợt sóng chen chúc mà đến...

"A ——!" Hai người đồng thời phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai thân thể run rẩy cùng nhau cao triều...

... ...

Bên ngoài mới tỏa sáng, Harry đã bị đồng hồ sinh học nhiều năm dưỡng thành đúng giờ đánh thức. Harry mở hai mắt khô khốc vì mỏi mệt, có nháy mắt thậm chí không rõ mình rốt cuộc ở nơi nào.

Thẳng đến cảm nhận bên người tản ra nhiệt độ ấm áp, thân thể còn có thản nhiên dược thảo thơm ngát, Harry trừng lớn mắt.

Mình, thế nhưng thật sự cứ như vậy làm... Ách! Nghĩ như vậy cũng không phải là Harry hối hận. Chính là cậu chưa từng nghĩ đến mình cứ như vậy tự nhiên mà làm với một nam nhân. Coi như người nam nhân này là người mình yêu, là Snape, cậu cũng thật không ngờ, cậu thế nhưng sẽ như thế chìm đắm trong...

Cúi đầu thở dài một tiếng, Harry đưa tay nhẹ nhàng chụp lên mặt Snape. Vốn ngủ không sâu Snape cảm nhận được bàn tay mềm nhẹ sờ thì chậm rãi mở mắt ra.

"Potter..." Trong thanh âm còn mang theo một tia chưa hoàn toàn thanh tỉnh mơ hồ cùng khàn khàn, "Làm sao em ở..."

"Giáo sư cứ nói đi?" Harry cười động đậy thân thể muốn đổi tư thế kết quả lại hét thảm một tiếng, "Đau..."

Toàn thân đều đau, đau nhức, đau đớn, còn có phía sau nơi tư mật truyền đến xé rách đau đớn khiến cậu có chút khó chịu nổi. Harry cắn răng, hung hăng trừng Snape, "Lần sau, em muốn ở trên..."

Snape tao nhã nhíu mày, khóe môi chậm rãi khơi gợi tập quán trào phúng, hắn cao thấp đánh giá Harry sau đó mới mở miệng, "Lấy điều kiện hiện tại của em, ta cho rằng trong vài năm nữa, em không cần lo lắng vấn đề này." Hắn nói xong thật cẩn thận để tay Harry ra ngồi dậy.

Harry căm tức nhìn Snape ung dung đứng dậy, nhìn hắn mặc trường bào màu đen, ánh mắt luôn luôn đuổi theo hắn đi ra phòng ngủ, mới thấp giọng quát: "Đáng chết! Hôm nay em còn phải đi học đó! Toàn thân đau thành như vậy như thế nào..."

Harry còn chưa rống xong, Snape đã cầm mấy bình độc dược đi vào phòng ngủ.

"Khôi phục tinh thần, khôi phục thể lực." Snape đưa hai bình độc dược trong đó đưa cho Harry, nhìn thấy cậu uống hết mới cầm lấy một lọ đặt ở trên tủ đầu giường, lấy một chút vào lòng bàn tay sau đó một chút một chút nhẹ nhàng mát xa cho Harry.

Trải qua sáng sớm cơ hồ có thể xưng là ngọt ngào tra tấn mát xa sau, Harry cuối cùng thuận lợi xuống giường. Tuy rằng cả người còn có chút đau nhức bất quá đi bình thường hẳn là không có vấn đề gì .

"Như vậy gặp lại ở đại sảnh đường." Harry tạm biệt Snape sau đó mở cửa từ từ đi ra ngoài.

Cửa hầm vừa mới mở, Harry còn chưa kịp quay đầu lại cũng đã cảm giác phía sau có tiếng gió... có người đánh lén! Harry đột nhiên quay lại, bay lên hung ác cho một cước, tinh chuẩn dùng sức cố gắng đá vào ngực người đánh lén mình.

"Phanh!" Một tiếng vật nặng rơi xuống đất, sau đó là ——

"A ——!"

"Nga ——" hai tiếng kêu thảm thiết cơ hồ là đồng thời vang lên...

Đợi cho Harry cùng Sirius cùng vào đại sảnh đường Hogwarts, đại sảnh vốn náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại. Ban đầu tất cả mọi người chính là nhìn Harry nhưng một lát sau, ánh mắt của bọn họ lại chuyển dời đến trên người Sirius.

Hai người đồng thời bị vài trăm người nhìn chăm chú, sắc mặt không thay đổi lập tức đi đến vị trí của mình. Sirius đi đến bàn giáo viên mà Harry thì đi đến bàn Gryffindor.

Harry chần chừ đứng ở trước chỗ không giữa Ron cùng Hermione, chần chừ chỉ chốc lát sau đó mới cắn răng, chịu phận bất hạnh ngồi xuống.

Trong nháy mắt, Hermione cùng Ron vốn liền khẩn trương theo dõi Harry phát hiện, biểu tình Harry trở nên rất kỳ quái. Giống như đang ẩn nhẫn cái gì đó.

Liên hệ phía trước tư thế đi đường có chút kỳ quái của Harry, Hermione lớn tiếng hút một hơi lạnh sau đó bưng kín miệng của mình.

Harry quay đầu nhìn đôi mắt Hermione tràn ngập khiếp sợ cùng không dám tin trừng mình, lần đầu tiên thống hận Hermione thông minh cùng mẫn tuệ.

"Hiện tại cái gì cũng đừng hỏi mình." Harry thấp giọng nói sau đó như không có việc gì lấy không ít đồ ăn, dưới ánh mắt mọi người hoặc là tò mò, hoặc là xem kĩ, thậm chí là ác ý đoán ăn bữa sáng chờ mong đã lâu —— cậu thật là đói bụng không nhẹ.

"Harry!" Mãi cho đến các buổi học đều chấm dứt, Hermione lập tức kéo Harry đi tới một phòng không, đồng hành tự nhiên còn có Draco cùng Ron. Hermione không xác định liếc hai người sau đó quay đầu nhìn Harry, "Cậu, hiện tại..."

Harry nhìn thấy thần sắc Hermione giãy dụa, nhẹ nhàng nhún vai nói : "Được rồi, có vấn đề gì cậu cứ hỏi đi?" Dù sao coi như cậu không nói, theo Hermione cùng Draco thông minh cũng tuyệt đối đoán được.

"Ron nói buổi sáng hôm nay rời giường cậu không ở trong phòng." Mấy người ngồi đối diện Harry, "Harry, đêm qua, có phải hay không... Có phải đi tìm Giáo sư Snape hay không?"

"Da!" Harry nhíu mày, nhìn thấy biểu tình phức tạp của Hermione thì cười, "Tốt lắm, Hermione không cần thử. Mình thẳng thắn cho cậu biết, buổi sáng hôm nay chuyện cậu đoán quả thật đã xảy ra."

"Đoán?" Ron khó hiểu nhìn Hermione lại một lần bịt miệng, Draco nhíu mày, , "Hermione, cậu đoán cái gì? Vì sao giống như chỉ có một mình mình không rõ?"

"Ngu ngốc, chẳng lẽ cậu không thể động động đầu của cậu sao Ron!" Hermione trừng Ron, "Harry đã thừa nhận đêm qua không ở phòng ngủ, vậy cậu cho rằng đã trải qua chuyện ngày hôm qua trong hồ, cậu ấy sẽ qua đêm ở nơi nào! Hơn nữa buổi sáng hôm nay tư thế đi của cậu ấy, chẳng lẽ cậu vẫn không rõ sao?"

"Cái, cái gì!" Ron lớn tiếng kêu lên, bắt lấy áo Harry, "Harry, Hermione, Hermione nói không phải là thật sự đi? Cậu, thế nhưng cùng..." Nói xong lời cuối cùng, chính cậu ta đều không nói được nữa, một lần nữa vô lực ngã ngồi trên ghế.

Harry thương hại nhìn Ron vẻ mặt bị đả kích lớn sau đó mới quay đầu nhìn Hermione một lần nữa khôi phục bình tĩnh đang muốn nói lại thôi.

"Được rồi, còn có vấn đề gì thì hỏi đi?" Harry cơ hồ là chịu phận bất hạnh nói bởi vì cậu hiểu được, coi như cậu không nói Hermione chỉ cần muốn cũng nhất định có biện pháp biết hết thảy.

"Cái kia, giáo sư Black, là sao? Vì sau cậu lại cùng thầy ấy đến đại sảnh đường, vành mắt đen, vì sao đi đường lại khập khiễng còn ôm ngực? Chẳng lẽ vì cậu cùng giáo sư Snape....?"

"Không." Harry cắt đứt Hermione, mặt không chút thay đổi nhìn khắp phòng, "Vành mắt đen là vì một đêm đều không ngủ, đi đường khập khiễng là vì thầy ấy muốn cố gắng xâm nhập hầm không thành công, tức giận đá cửa ngược lại bị thương đến chính mình..."

Dừng lại một chút, Harry nghiến răng nghiến lợi từ miệng cố nói ra đáp án cuối cùng.

"Thầy ấy ôm ngực vì nơi đó bị mình đá một cái!"

Đáng chết! Nếu không bởi vì Sirius đột nhiên từ phía sau bổ nhào qua, mình làm sao có thể sẽ theo bản năng phòng bị hơn nữa đá.

Kết quả, liền vì vậy theo bản năng phòng bị công kích khiến "Miệng vết thương" vốn không sai biệt lắm lại lần nữa vỡ ra!

Thời gian rất nhanh vào tháng 3, trải qua 1 2 tuần hoà hoãn xung đột sau, đại bộ phận không còn dùng ánh mắt khác thường nhìn Harry, cũng không ở sau lưng thảo luận quan hệ của cậu và Snape. Đương nhiên, cũng có một bộ phận nguyên nhân là Rita Skeeter ở tuần san mỹ nữ phát biểu đem toàn bộ lực chú ý hấp dẫn qua.

Vào buổi chiều thứ sáu lớp Độc Dược, bốn người ngồi mấy cái bàn phía sau. Thừa dịp Snape còn chưa tới Draco từ trong tay Pansy lấy qua một quyển tuần san mỹ nữ nhét vào trong tay Hermione, lạnh lùng nói: "Chính em xem đi, ta đã nói qua không cần dễ dàng trêu chọc bà cô Rita Skeeter."

Rita Skeeter trả thù quả nhiên là mãnh liệt, lần này tuy rằng cô ta không dám tìm Harry phiền phức nhưng là Hermione cùng Cedric vẫn bị cô ta tìm được, hơn nữa còn nhắc tới một vị dũng sĩ khác là Krum cũng từng mời Hermione tham gia vũ hội Giáng sinh.

"Cô ta làm sao mà biết được?" Hermione nhét tạp chí vào ngăn, một bên nghe Snape giảng những chỗ cần chú ý một bên thấp giọng hỏi.

"Biết cái gì?" Đôi mắt lam xám của Draco híp lại, cười, "Chẳng lẽ em thật sự làm tình dược?"

"Đừng choáng váng." Hermione quay đầu, liếc Draco, "Ta là nói cô ta làm sao có thể biết Krum từng mời qua ta. Khi anh ấy mời, chung quanh cũng không có người nào..."

Harry mẫn tuệ chú ý tới mắt Draco hiện lên một tia nguy hiểm quang mang. Trong lòng cậu mỉm cười bắt đầu cầu nguyện cho Krum ở trên bàn Slytherin dùng bữa.

Hi vọng, anh ta sẽ không thảm hại hơn Cedric.

Lúc sắp kết thúc tiết độc dược thì có một vị khách không mời mà đến —— Igor Karkaroff. Khi ông ta vuốt chòm râu dê trắng xóa tiến vào, Harry liền phát hiện, Karkaroff nhìn cậu sau đó mới đi tới cạnh Snape đang trừ Gryffindor do Hermione mang tuần san mỹ nữ.

"Snape, tôi có chuyện cần nói với anh. Rất trọng yếu, quan hệ đến...đến ..." Mắt Karkaroff tối tăm nhìn Harry sau đó mới nói, "Anh không cần luôn trốn tránh tôi."

"Tan học nói sau." Snape khẽ động khóe môi, cách Hermione liếc nhìn Harry, "Potter, nếu trò đã chậm chạp đến ngay cả quấy độc dược như thế nào cũng không biết, ta sẽ đề nghị trò buông tha cho độc dược khóa. Bằng không, ta sợ phòng học của ta sớm hay muộn sẽ bị trò hủy."

Harry hơi sững sờ sau đó ở Draco nhẹ giọng cười cúi đầu nhẹ nhàng quấy độc dược. Chính là, ở không có ai chú ý, trong đôi mắt được tóc che hiện lên một tia tối tăm —— cậu biết Karkaroff tại sao tới tìm Snape .

Chương 140

Trò chơi

Nhìn Harry cúi đầu nghiêm túc bắt đầu chế tạo độc dược, Snape mới bóp méo khóe môi một chút lập tức rời đi. Hắn không hề nhìn Karkaroff vẫn đứng ở góc mà là tiếp tục kéo trường bào màu đen tuần tra trong phòng học.

Mãi cho đến tan học, Karkaroff đều luôn luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn Snape. Harry chần chừ một chút rồi mới tiến lên giao tác phẩm cũng không phải quá thành công.

Trong khoảnh khắc đó, cậu và Snape dùng ánh mắt trao đổi một chút. Thấy Snape dùng ánh mắt tỏ vẻ không thành vấn đề, Harry mới cầm túi sách Hermione đưa tới và cùng những người khác đi ra phòng học.

"Bọn họ làm sao vậy Harry?" Ngay cả Ron chậm chạp đều nhìn ra Karkaroff cùng Snape khác thường. Harry ngẩng đầu nhìn phát hiện bọn họ đều lo lắng nhìn mình còn Draco thì có suy nghĩ gì đó.

"Gần nhất, Karkaroff giống như một mực tìm cơ hội muốn nói chuyện với Giáo sư Snape, bất quá Giáo sư Snape đều tránh đi." Draco nói, "Hơn nữa, lúc trước cha ta hình như cũng đi tìm giáo sư."

"Ngài Malfoy?" Harry nhíu mày, "Ông ấy tìm đến giáo sư, chuyện xảy ra khi nào?"

"Đại khái chính là một lần đi Hogsmeade. Chuyện của phụ thân ta biết cũng không nhiều." Draco thấp giọng nói: "Bất quá, theo một vài nội dung trong thư phụ thân gửi, thì phụ thân đang cùng giáo sư thư từ qua lại. Ta cảm thấy bọn họ như đang lo lắng một việc gì đó."

Harry trầm mặc đi, cậu đương nhiên biết nguyên nhân mấy ngày này cảm xúc Snape biến hóa. Thậm chí là Karkaroff dị thường, còn có Lucius Malfoy lo lắng, đều là vì cùng một vấn đề.

Chúa Tể Hắc Ám chậm rãi cường đại mang đến phản ứng, dấu hiệu trên cánh tay trái của Chúa Tể Hắc Ám một lần nữa hiện lên, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng. Karkaroff sở dĩ đi tìm Snape chẳng qua là bởi vì ông ta cho rằng có thể hợp tác với Snape nghĩ biện pháp thoát Voldemort trừng phạt.

Từ từ! Harry đột nhiên dừng bước, nhét cặp sách trên tay vào trong lòng Ron nói : "Mình còn có một số việc, chúng ta gặp lại ở thư viện!" Nói xong Harry không đợi ba người kịp phản ứng, một lần nữa chạy về phòng học độc dược.

Lúc trước tại sao không nghĩ đến, có lẽ Karkaroff sẽ lợi dụng an nguy của mình đến uy hiếp Snape! Nguyên tác Snape sở dĩ thành công làm song mặt gián điệp là vì không vướng phải cảm tình... Mà hiện tại, ở trước mặt hiệu trưởng ba trường và các học sinh biểu diễn một màn như vậy, Karkaroff nếu không lợi dụng điểm này vậy chỉ số thông minh của ông ta thật sự là...

Bên ngoài phòng học sớm đã không có một bóng người, Harry thuận lợi đi tới trước cửa thậm chí không cần không cố ý nghe lén, cậu liền nghe được bên trong Karkaroff vội vàng uy hiếp.

"Snape, chẳng lẽ anh thật sự không sợ sao? Phản bội Chúa Tể Hắc Ám, hơn nữa bây giờ còn cùng cậu bé kia, nếu này dấu hiệu biểu thị tôi nghĩ anh hẳn là so với tôi càng sợ hãi?"

"Nói rất hay!" Thanh âm mềm nhẵn giống như nhung thiên nga của Snape vang lên, Harry đến gần một chút, khẩn trương dựng tai.

"Karkaroff, ông phản bội Chúa Tể Hắc Ám cho nên sợ hãi người trở về. Nhưng là cái này cũng không đại biểu tôi cũng sợ hãi." Bên trong phòng học, thanh âm của Snape bình tĩnh đến không thấy một chút phập phồng, thậm chí là khi nhắc tới Voldemort, thần sắc của hắn cũng không có một tia biến hóa.

Điểm này khiến Karkaroff dị thường kinh hoảng, "Chẳng lẽ anh không sợ hãi, anh đã yêu Đứa bé sống sót, chẳng lẽ anh sẽ không sợ Chúa Tể Hắc Ám trở về hủy hết thảy anh có sao, chính là cậu bé của anh?"

Snape trong nháy mắt xuất hiện một chỗ trống sau đó thanh âm của hắn càng thêm băng lạnh lên. Hắn vặn vẹo lên khóe môi, trào phúng trong mắt càng rõ ràng.

"Karkaroff, là ai nói cho ông biết, ta đã yêu, a —— 'Đứa bé sống sót'?" Hắn mềm nhẹ trào phúng, trong thanh âm lạnh như băng không có một tia cảm tình, làm cho người ta lạnh sâu trong nội tâm.

"Bất quá là nhàm chán, chơi một con mồi mới mà thôi." Snape đột nhiên tiến về phía trước một bước tới gần Karkaroff, "Karkaroff thân ái, không cần nói cho tôi ông hiện tại đã là một thánh nhân giống Dumbledore. Chẳng lẽ ông đã bỏ trò chơi thú vị này sao?"

"Chỉ, chỉ là một, trò chơi?" Karkaroff ở Snape mang đến dưới áp lực gian nan hỏi.

Snape nhíu mày sau đó vặn vẹo cười nhạo, "Đương nhiên, chẳng lẽ ông không biết là đùa bỡn 'Kẻ Được Chọn' đại danh đỉnh đỉnh, là một trò chơi đặc biệt có thú, hơn nữa rất có tính khiêu chiến sao?"

Thần sắc lạnh như băng nhìn thoáng qua Karkaroff, Snape cảm thấy được không cần lại dây dưa xuống, "Nếu như không có chuyện gì khác tôi nghĩ ông nên ly khai. Còn ai rốt cuộc hẳn là trung với ai, tôi nghĩ ông so với tôi rõ ràng hơn."

Snape xoay người, lập tức đi tới trước cửa phòng học, mở ra ——

"Pot... ter..." Tay Snape cứng ngắc dừng ở giữa không trung, thẳng đến cảm giác được Karkaroff phía sau đã đi tới, hắn mới từ nhìn thấy Harry khiếp sợ hoàn hồn. "Tại sao lại ở chỗ này?"

"Giáo sư, em chỉ là đã quên lấy một ít thứ cho nên trở về lấy mà thôi." Harry bình tĩnh trả lời, trên mặt thậm chí mang theo nhợt nhạt tươi cười, "Giáo sư, có thể để em đi vào lấy sao?"

"Đương nhiên." Snape phức tạp nhìn Harry thần sắc bình thường đến làm cho người ta cảm thấy được không bình thường, chậm rãi tránh ra. Harry nhẹ nhàng gật đầu, "Cám ơn giáo sư."

Harry lập tức lướt qua Snape, ngón tay thậm chí cảm nhận được cái trơn của trường bào màu đen kia.

Đi tới chỗ ngồi, Harry từ trong ngăn kéo lấy ra mỹ nữ tuần san bị quên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Karkaroff tò mò nhìn mình, sau đó cười, "Chào ngài Karkaroff." Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Karkaroff, cậu nhẹ nhàng phẩy phẩy quyển tạp chí trong tay, sau đó cơ hồ có thể nói mang theo vui mừng cùng cứng ngắc tạm biệt hai người trong phòng học.

"Hẹn gặp lại."

Cũng không quay đầu lại, Harry chỉ để lại cho hai nam nhân trong phòng học một bóng lưng thẳng thắn rời đi.

"Anh nói cậu ta nghe được chúng ta nói chuyện không?" Một thanh âm đột nhiên vang lên, trong tích tắc đấy, Snape thậm chí cho là mình trong lúc vô tình hỏi ra nghi hoặc trong lòng của mình.

Sau đó, hắn mới ý thức tới, nói lời này là không là hắn, mà là Igor Karkaroff.

"Có lẽ." Hắn ngạc nhiên phát hiện, cho dù là ở phía sau, hắn lại vẫn có thể bảo trì thanh âm tròn trịa mà không lộ ra một tia sơ hở."Bất quá là một tiểu quỷ ngây thơ mà thôi, coi như cậu ta nghe được," Snape nhíu mày, "Ta cũng có biện pháp để cậu ta một lần nữa đối với ta ra lệnh mà làm."

"Đương nhiên đương nhiên, " Karkaroff suy yếu nói, "Ta còn là thực tin tưởng năng... lực của anh. Mê hoặc một tiểu quỷ, cho dù tiểu quỷ này là 'Đứa bé sống sót', cũng không tính là vấn đề khó khăn gì."

Snape thậm chí không biết cuối cùng Karkaroff rời đi thế nào

Thậm chí lúc ăn cơm tối hắn cũng không biết mình ăn cái gì.

Trong đầu hắn đều là tiểu quỷ chết tiệt đột nhiên quay lại nghe lén!

Đáng chết! Harry nhất định là nghe được lúc ấy hắn nói ra những lời này! Snape dùng sức nắm chặt con dao nhỏ trong tay trạc, ngay cả chuôi dao làm bằng bạc gấp khúc cũng không phát hiện.

Thẳng đến ăn xong cơm tối, Harry cũng không hiện ra trong đại sảnh đường Hogwarts. Snape cảm xúc đạt đến cực hạn, hắn không kiên nhẫn ứng phó Dumbledore hai câu sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Tiểu quỷ kia! Chết tiệt! Linh hồn trong cơ thể rõ ràng đã hơn hai mươi tuổi chẳng lẽ còn không thể phân biệt được hắn sở dĩ nói vậy là ứng phó Karkaroff sao?

Một đường dùng thần sắc âm trầm dọa lùi toàn bộ tiểu động vật, Snape về tới phòng của mình hơn nữa không để ý đến con rắn trên cửa hầm mờ ám.

"Phanh" một tiếng, hắn dùng lực đóng cửa phòng lại, huy động đũa phép chuẩn bị triệu hồi bản đồ Harry lưu lại, miệng lại trương ra bị người trước mắt mà kinh ngạc đến ngây người quên động tác tiếp theo.

"Giáo sư bị hóa đá sao?" Harry cười thoải mái đứng dậy, cười nhạo biểu tình cùng động tác buồn cười của Snape.

"Potter!" Snape đột nhiên buông đũa phép, bước một bước dài tiến đến, gắt gao bắt hai vai Harry, "Hôm nay vì sao không đi đại sảnh đường ăn tối? Chẳng lẽ, 'Kẻ Được Chọn' chỉ cần danh khí là có thể sống sao?"

Đáng chết! Hắn muốn nói rõ ràng không phải này đó!

"Giáo sư." Harry bất đắc dĩ nhìn nam nhân trước mặt rõ ràng rất khẩn trương, nhẹ tay vuốt ve lưng cứng ngắc của hắn đưa lên đôi môi mềm mại của mình, "Em biết..." Harry nhẹ nhàng hôn lên môi Snape, quả nhiên môi Snape cũng lạnh như băng không có độ ấm.

Cảm thụ thân thể dưới tay đang chậm rãi thả lỏng, Harry lúc này mới cầm tay Snape ngồi xuống, hai người đồng thời chen chúc trên một cái sô pha.

"Potter, những lời này chỉ là vì Karkaroff, không để hắn cho là bắt được nhược điểm của ta..." Snape cảm thấy giải thích của mình thật vô lực. Đáng chết! Đây là lần thứ mấy mình dùng đến từ "Đáng chết" này a? Hắn trào phúng nghĩ, vì sao mình có thiên phú Độc Dược không cân đối đến phương diện ngôn ngữ một chút!

Chính là, vì sao nam hài trước mặt lại vẫn có thể bình tĩnh cười như vậy khi mình nói những lời đả thương người như vậy.

Chẳng lẽ cậu tuyệt không để ý những gì mình nói lúc trước? Vẫn là cậu bé không thèm để ý...

Chương 141

Barty Crouch cùng ác mộng

"Giáo sư, em giải thích." Harry lại khẽ hôn môi Snape thấp giọng nói: "Em đã nói rồi, em tín nhiệm anh. Tín nhiệm đến có thể giao sinh mạng cho anh. Mà hiện tại, em muốn tiếp tục nói một việc."

Dừng lại một chút, Harry ngồi ngay ngắn trong lòng Snape, đôi mắt xanh biếc đối diện với hai mắt đen còn chớp động mũi nhọn của Snape, "Giáo sư, em yêu anh. Hơn nữa, em tin tưởng anh như em yêu anh giống anh yêu em. Cho nên, em hiểu, những lời này chỉ là cho Karkaroff nghe mà thôi."

"Em không để ý sao?" Snape nhíu mày, ở giữa đôi lông mày đã hình thành khe thật sâu.

Harry thần sắc hơi đổi, tay nắm cánh tay Snape hơi dùng sức, "Ai nói em không để ý!" Harry nghiến răng, từ trong kẽ răng bài trừ những từ này, mà Snape cảm giác trong khoảnh khắc đó ngón tay Harry cơ hồ rơi vào cánh tay của mình. Nhưng là hắn tuyệt không để ý trên cánh tay truyền đến đau đớn, thậm chí làm trò trước mặt Harry lộ ra một nụ cười coi như vui mừng cười.

"Cho nên," Harry hung hăng trừng Snape, "Nếu lần sau còn để cho em nghe được từ trong miệng của anh nói như vậy, em không bảo đảm em còn có thể bảo trì bình tĩnh cùng lý trí như lúc này hay không."

"Ta cam đoan, không có lần sau." Snape ôm lấy Harry, cúi đầu hôn thật sâu lên môi Harry, hơn nữa nóng bỏng triền miên với lưỡi Harry.

Thẳng đến hai người thở hào hển tách ra Snape mới ôm thắt lưng Harry tìm một tư thế dễ chịu tựa vào sô pha, "Có lẽ, ta nên cảm tạ Merlin để ta được đến bạn lữ giống em." Snape khàn khàn nói, Harry cười nhẹ một tiếng sau đó đặt tay ở trong tay trái của Snape.

"Giáo sư," Ngón tay của Harry nhẹ nhàng động, ám chỉ, "Có phải có một số việc anh cần nói cho em hay không?"

Thân thể Snape vốn thả lỏng lại trong nháy mắt cứng lại, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Harry. Hồi lâu mới tại ánh mắt kiên định đó thở dài một tiếng sau đó kéo tay áo.

"Ta sớm biết loại chuyện này không thể gạt được em." Snape vặn vẹo khóe môi cười trào phúng xen vào tán thưởng, "Chúa Tể Hắc Ám đang chậm rãi cường đại, dấu hiệu này trong một năm này càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa sẽ ngẫu nhiên đau đớn. Ta tin tưởng đây là do cảm xúc của Chúa Tể Hắc Ám biến hóa."

"Tom cũng nói như vậy." Ngón tay Harry nhẹ nhàng xẹt qua dấu hiệu trên cánh tay Snape thấp giọng nói, "Anh ta nói khi hủy diệt dây chuyền sau, anh ta liền ngủ say, thẳng đến lại một lần cảm nhận được năng lượng của Voldemort cường đại dao động, anh ta mới tỉnh lại."

"Tom?" Khóe môi Snape khẽ động, "Tom Riddle, tỉnh?"

"Ừ." Harry động đậy, từ trong túi áo lấy ra nhật kí đặt ở trên mặt bàn mở ra, nhẹ nhàng dùng đũa phép điểm một cái, "Tom, đi ra."

Nhật kí chậm rãi tản mát ra ánh sáng không quá chói mắt, sau đó một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi hơi mờ hiện ra trước mặt Harry cùng Snape.

"Chuyện gì?" Tom Riddle chậm rãi lung lay nhật kí, tao nhã "Ngồi" đối diện Harry cùng Snape, nhìn thoáng qua tư thế của hai người, nhướng mày nhưng không phát biểu ý kiến gì.

"Anh bây giờ có thể cảm nhận được tình huống của Voldemort không?" Harry nắm thật chặt tay Snape trầm giọng hỏi, "Có thể biết tình huống của hắn ta sao?"

Tom lắc đầu, "Ta chỉ có thể cảm nhận được hắn đang chậm rãi mạnh mẽ, có thể khẳng định hắn nhất định là chiếm được người nào đó trợ giúp." Tom trào phúng cười, "Xem ra, vận khí của hắn thật là không sai. Harry Potter, ta cần cảnh cáo cậu mục tiêu lần này của hắn ta là cậu."

Harry gật đầu, cảm thấy bàn tay bên hông đột nhiên cứng lại sau đó cười, "Ta biết. Hơn nữa, ta cũng chuẩn bị để cho hắn đạt tới nguyện vọng. Dù sao, không sống lại hắn làm sao có thể triệt để tiêu diệt hắn. Ta lần này gọi anh ra là muốn một lần nữa xác nhận anh nguyện ý ở trận chiến cuối trợ giúp ta triệt để tiêu diệt Voldemort sao?"

"Không phải chúng ta đã sử dụng lời thề không bội sao?" Tom Riddle bình tĩnh nói, "Hắn ta là 'Địch nhân'của chúng ta, điểm ấy chúng ta sớm đã đạt tới chung nhận thức. Ta sẽ trợ giúp cậu triệt để tiêu diệt Voldemort, điểm ấy không thể nghi ngờ."

Harry nhẹ nhàng gật đầu, "Đương nhiên, ta tin tưởng bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, anh cũng sẽ tuân thủ lời thề." Harry nhìn Tom, biết anh ta đang chờ cái gì. Vì thế, cậu nghiêm túc nhìn Tom, trầm giọng nói: "Đương nhiên, ta cũng nhất định sẽ tuân thủ lời thề. Điểm ấy, anh không cần lo lắng."

Sau khi nói với Tom Riddle Harry lại thu hồi nhật kí không hề chủ động nói chuyện. Bởi vì Rita Skeeter viết trên mỹ nữ tuần san mà Hermione gặp phiền toái không nhỏ. Thậm chí có độc giả điên cuồng gửi đến cho Hermione nước mủ làm hại Hermione trong ba tháng phần lớn hai tay đều bị băng.

Sirius như đã từ lúc đánh trúng hồi phục xong hơn nữa tiếp nhận sự thật Harry yêu Snape chẳng qua mỗi lần thấy Snape đều nhe răng trợn mắt uy hiếp. Nếu Harry không có đó hắn còn khiêu khích Snape, bất quá kết quả khiêu khích như vậy mỗi lần đều là hắn chịu không nổi lời nói ác độc của Snape mà chấm dứt.

Lễ Phục Sinh ở tất cả mọi người không lưu ý đi qua, Harry nhận được trứng nhà Weasley cùng rất nhiều kẹo mà của Hermione thì giống như trứng chim.

"Mình nhất định phải tìm ra phương pháp người đàn bà kia nghe trộm chúng ta nói chuyện!" Hermione hung tợn thề sau đó cười làm cho người ta sợ, "Mình dám khẳng định này nhất định là trái pháp luật!"

Harry bất đắc dĩ nhìn Hermione, cuối cùng quyết định giúp cô một phen, "Nếu cô ta không phải dùng áo tàng hình thì ở nơi chỉ có cậu cùng Krum rõ ràng cũng chỉ còn lại có động vật cùng thực vật có thể nghe hai người nói chuyện."

Lúc sau Hermione, thậm chí là Draco đều ở thư viện rất lâu. Từ Tom Riddle xác định Voldemort bắt đầu cường đại hơn nữa lấy Harry làm mục tiêu chuẩn bị sống lại sau, thời gian Harry ở cùng bọn họ rõ ràng giảm đi không ít.

Thời gian không học, Harry cùng Snape và Sirius nỗ lực học tập chiến đấu tích lũy kinh nghiệm.

Ngày cuối cùng của tháng 5, sau buổi học biến hình giáo sư McGonagall gọi lại Harry nói cho cậu biết buổi tối chín giờ đến sân Quidditch, Bagman ở chỗ đó tuyên bố nội dung trận đấu cuối cùng.

Harry hơi sững sờ sau đó nhớ tới một chuyện bị quên lãng đã lâu.

Cho nên 8h30 tối hôm đó, Harry rời thư viện sau đó đến hầm giao áo tàng hình cho Snape, lúc này mới đi tới sân Quidditch.

Khi biết trận đấu cuối là mê cung sau, tất cả mọi người một lần nữa đi về trường học. Bagman tựa hồ muốn có cơ hội nói với Harry bất quá Krum đã đi tới.

"Tôi có thể nói chuyện với cậu không?"

Harry gật đầu sau đó cười xin lỗi Bagman một chút. Harry và Krum cùng đi qua phòng nhỏ của Hagrid, xe ngựa Beauxbatons, đi vào một mảnh đất trống bên cạnh Rừng Cấm.

Krum dừng bước quay đầu lại nhìn Harry.

"Tôi muốn biết," ánh mắt của anh ta nhấp nháy nhìn Harry, "Draco Malfoy cùng Hermione quan hệ như thế nào?"

Harry hơi sững sờ sau đó ánh mắt không tự chủ được rơi vào dấu vết không phải rất rõ ràng trên tay Krum. Cậu nên vì hành động của Draco ủng hộ hay là nên vì cậu ta không cẩn thận lưu lại sơ hở mà thở dài đây?

"Em nghĩ vấn đề này anh hẳn là trực tiếp hỏi Hermione hoặc là Draco đi?" Harry thật cẩn thận chú ý bốn phía sau đó mẫn tuệ phát hiện thanh âm áo choàng xẹt qua cây cối rất nhỏ truyền đến từ phía sau Krum.

Harry kéo Krum lại sau đó rút đũa phép.

"Sao vậy?" Krum khẩn trương nhìn Harry bất quá Harry không có thời gian giải thích. Cậu cảm nhận được có người đi qua sau bắt đầu chăm chú nhìn cây cối.

Rất nhanh từ trong bụi cây truyền đến thanh âm của vật nặng rơi xuống đất, trong chốc lát, Snape dùng đũa phép trôi nổi Barty Crouch ở giữa không trung đi ra.

"Giáo sư?" Harry giật mình nhìn Snape, cậu thật không ngờ Snape thế nhưng trực tiếp đánh ngất Barty Crouch.

Snape nhíu mày nhìn Harry sau đó lạnh lùng nói: "Ta nghĩ hai người hẳn là quay về trường học mới đúng. Potter, vì ngươi hiện tại ở nơi không nên xuất hiện, Gryffindor trừ 5 điểm."

Harry dừng lại sau đó bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn thoáng qua Krum, phất tay rồi đuổi theo Snape.

Snape quay đầu lại nhìn Harry đi bên cạnh mình, cuối cùng nhúc nhích khóe môi lại không nói cái gì, lập tức đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

Chờ Harry cùng Snape từ phòng làm việc của hiệu trưởng ra đã là nửa đêm. Lời nguyền độc đoán trên người Barty Crouch rất mạnh, cho dù là Dumbledore dùng hết toàn bộ biện pháp cũng không thể để ông ta khôi phục thanh tỉnh, chỉ có thể từ lời nói đứt quãng được một vài manh mối.

"Potter, nói cho ta biết, ngươi làm sao biết tối hôm nay có chuyện xảy ra ngoài ý muốn?" Vừa đóng cửa hầm Snape liền bắt lấy đầu vai Harry, thấp giọng ép hỏi.

"Giáo sư," Harry mỉm cười, "Chỉ là suy đoán mà thôi. Barty Crouch con nếu biến thành Moody như vậy Barty Crouch làm sao có thể lại không biết con ông ta từ trong khống chế thoát đi?"

"Lời nguyền độc đoán, thật thông minh a." Snape trào phúng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn Harry, tiếp theo hắn phân tích, "Mà vòng thi thứ 2 Barty Crouch không xuất hiện nói là bị bệnh. Ta đoán ông ta không phải bệnh mà là bắt đầu chống cự lời nguyền độc đoán."

"Cho nên vì an toàn, Barty Crouch con tự nhiên là sẽ không để ông ta tiếp tục hiện trước mặt Dumbledore." Harry đáp lại Snape hôn, thanh âm có chút không rõ ràng lắm nói, "Cho nên em suy đoán ở mấy ngày này ông ta giãy dụa đi vào Hogwarts tìm đến Dumbledore..."

Những lời cuối cùng toàn bộ đều bị biến mất trong nụ hôn...

Lửa... Nơi nơi đều là lửa, còn có là ai đó đang khóc... Harry kinh hoảng nhìn bốn phía sau đó ý thức được đây là một giấc mơ, một giấc mơ quanh quẩn trong lòng cậu mười mấy năm. Cậu thong thả đi nhìn thấy bé gái khóc sau đó lướt qua đi...

Harry phảng phất không bị khống chế đi lên phía trước, xuyên qua vách tường sau đó vào phòng tản ra hơi thở lạnh như băng.

Trong phòng có một ghế dựa, bên cạnh ghế dựa có hai bóng đen đang không ngừng giãy dụa. Harry chớp mắt sau đó thấy rõ tình hình trước mắt.

Đây là trí nhớ của Voldemort...

Harry lạnh lùng đứng một bên nhìn Pettigrew Peter đối với mình phạm sai lầm cầu xin tha thứ, nghe thanh âm sắc nhọn lạnh lùng của Voldemort còn chưa có thân thể.

"Hiện tại, Peter, ta sẽ không khoan dung cho sai lầm!" Giọng nói lạnh băng hoàn toàn bất đồng với thanh tuyến hoa lệ của Tom Riddle kia.

"Không, không..." Pettigrew Peter quỳ, "Van cầu ngài, chủ nhân..."

"Curcio!" Voldemort lãnh khốc noi.

Theo tiếng thét chói tai của Pettigrew Peter, Harry cảm thấy vết sẹo trên trán bắt đầu nóng rực đau đớn, cậu nhíu mày tuy rằng cực lực áp chế nhưng lại như cũ có tiếng rên rỉ đau đớn từ trong miệng cậu bật ra...

"Harry! Harry..."

Harry đột nhiên mở mắt, đầu đầy mồ hôi nhìn hướng một đôi mắt màu đen không thể che dấu lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro