142-150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 142

Cảm xúc dao động

"Giáo sư..." Harry mở miệng gọi sau đó mới phát hiện thanh âm của mình khàn vô cùng, mà tay cậu thì nắm thật chặc vết sẹo đau đớn nóng rực trên trán, cả người còn không tự chủ được run nhè nhẹ.

"Em, làm sao vậy?" Snape nhẹ nhàng xoa cái trán đầy mồ hôi của Harry nhẹ nhàng đẩy tóc trên trán giúp cậu lau mồ hôi lạnh sau đó mới thấp giọng nói, "Em thét chói tai, rất thống khổ, là ác mộng?"

Harry ở Snape nâng chậm rãi ngồi dậy, nhận nước Snape đưa tới uống một ngụm sau đó mới mở miệng.

"Em mơ thấy Voldemort ." Harry quay đầu nhìn Snape lo lắng nhìn mình thấp giọng nói: "Hắn ta đang trừng phạt Pettigrew Peter, vì sai lầm của ông ta."

Snape huy động đũa phép lấy đến một cái khăn mặt đưa cho Harry lau mồ hôi sau đó mới cầm cốc, "Sai lầm..." Hắn trầm tư một lát sau đó nói, "Barty Crouch."

Harry nhẹ nhàng gật đầu, theo bản năng đưa tay sờ vết sẹo trên trán thấp giọng nói, "Đây là lần thứ hai em mơ thấy hắn." Harry nhíu mày, thấp giọng nói: "Em nghĩ em mất đi liên hệ với hắn, nếu mảnh hồn kia hoàn toàn bị em dung hợp."

Snape ôm bên hông Harry cứng lại, thanh âm của hắn ở trong nháy mắt trở nên khô khốc, "Ta nghĩ em hẳn là hiểu này đại biểu cho cái gì, Potter."

Harry nhìn Snape sau đó chậm rãi tựa vào trên vai của hắn, tay hai người thân mật nắm nhau. Harry rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Snape ở trong nháy mắt lạnh băng.

Harry thản nhiên cười, thấp giọng nói, "Em biết, Sev." Ngón tay của cậu nhẹ nhàng xẹt qua ngón tay Snape, nhẹ nhàng ma sát khớp xương nổi lên trên ngón tay Snape, "Em biết nó đại biểu cho cái gì, nếu em không thể hoàn toàn tiêu diệt một mảnh linh hồn kia của Voldemort trong cơ thể em. Như vậy, hắn sẽ không bị triệt để tiêu diệt."

"Harry." Snape ôm chặt thiếu niên thân hình gầy yếu trong lòng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể, "Em không biết... Ta sẽ không để em..."

"Anh nghĩ rằng em và anh sẽ làm cái gì?" Harry ngẩng đầu, ở dưới ánh nến, đôi mắt xanh tản ra quang mang nhàn nhạt, "Anh sẽ không nghĩ đến em sẽ vì triệt để giết chết Voldemort mà tự sát đi? Giáo sư, em nghĩ đến anh hẳn là hiểu được em chưa bao giờ là 'Kẻ Được Chọn' của Dumbledore sẽ vì tiêu diệt người kia mà hy sinh chính mình."

Harry động đậy môi nhẹ nhàng đụng vào vành tai Snape, "Em không phải thánh nhân hy sinh mình Sev. Em muốn cho người em yêu cùng người yêu em sống tốt. Tuyệt đối sẽ không vì nguyện vọng vĩ đại không thực tế nào đó mà hy sinh tính mạng của mình."

"Potter, có lẽ, ta nên cho em không phải bình thường được xưng chính nghĩa dũng cảm Gryffindor mà cho cá nhân em thêm 10 điểm?" Snape khẽ động đôi môi mỏng, vặn vẹo cười sau đó hôn lên môi Harry.

Một buổi sáng vài ngày sau, sau khi kết thúc lớp biến hình giáo sư McGonagall gọi Harry lại.

"Harry, Hiệu trưởng muốn gặp trò." McGonagall cầm bài tập nhìn Harry, thấp giọng nói, "Ông ấy nói gần nhất thích kẹo gián."

McGonagall nói xong rùng mình một cái, Harry thương hại nhìn giáo sư McGonagall bị Hiệu trưởng ác thú vị đả kích nhẹ nhàng gật đầu, cầm túi sách đi ra ngoài cùng tạm biệt nhóm bạn sau đó đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

Dọc theo đường đi, Harry nghĩ Dumbledore tìm mình rốt cuộc có chuyện gì.

Vẫn chưa đi vào văn phòng Harry liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm khắc khẩu lớn tiếng. Có Moody lớn tiếng chất vấn, có Fudge xấu hổ ứng phó, còn có Dumbledore già nua mà có chút mệt mỏi đáp lại.

"Có lẽ Barty Crouch chứng thật là chuyện gì xảy ra." Harry đi tới cửa đột nhiên nghe được một thanh âm lạnh băng cao ngạo, "Bất quá, ông ta bây giờ giống như đần độn. Nếu Hiệu trưởng Dumbledore, còn có, a —— tiền thần sáng Moody, không thể giải quyết vấn đề này thì ta nghĩ Bộ Pháp Thuật có quyền lợi mang ông ta về Bộ Pháp Thuật tiến hành điều tra cùng khám chữa bệnh."

"Chúng ta có thể tạm dừng thảo luận sao?" Moody gầm nhẹ sau đó nói "Chúng ta có khách đến ."

Harry nhìn thấy cửa chậm rãi mở ra sau đó đi vào.

Harry nhìn tình hình trong phòng.

Fudge, Lucius Malfoy, Percy Weasley, Dumbledore, Moody, còn có người đứng ở một góc âm u nhưng làm người không thể bỏ qua —— Severus Snape.

Mà người trong phòng yên lặng trong nháy mắt, Harry nghe được thanh âm thì thào tự nói từ phòng bên truyền đến.

Harry tiến lên hai bước đến trước mặt Dumbledore, "Hiệu trưởng tìm con?"

Dumbledore nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: "Harry, chúng ta muốn hỏi chút, tối hôm phát hiện Barty Crouch có chuyện gì đã xảy ra?" Đôi mắt xanh sau cặp kính của Dumbledore lóe một chút, "Không cần khẩn trương, chính là hỏi thoe lệ mà thôi."

"Harry, Harry." Fudge mở miệng, ông ta khẩn trương cầm cái mũ trong tay, "Nghe nói lúc trước Giáo sư Snape phát hiện Barty cậu cũng ở đó. Ân, cùng Krum?"

"Anh ấy tìm tôi có một số việc muốn nói cho nên chúng tôi đến bên cạnh Rừng Cấm. Không bao lâu," Harry nhìn Snape sau đó mới nói, "Giáo sư Snape liền mang theo ngài Crouch hôn mê bất tỉnh đi ra Rừng Cấm."

"Ta đã nói rồi, bộ trưởng." Thanh âm trầm thấp từ tính của Snape đột nhiên vang lên, "Khi ta phát hiện ngài Crouch thì ông ta không ổn định. Ông ta đang nói chuyện với một thân cây, giống như đem cây trở thành người nào đó."

Snape trào phúng xẹt qua Percy Weasley mặt đỏ sau đó mới nói tiếp, "Sau khi ta xuất hiện ông ta còn chủ động công kích ta cho nên ta mới làm ông ta hôn mê đưa đến phòng làm việc hiệu trưởng."

"Dumbledore, ta kiên trì Barty Crouch cần đưa đến St. Mungo trị liệu cho ông ta." Fudge quay đầu nhìn Dumbledore, ngữ khí của ông ta có chút đông cứng, "Bộ Pháp Thuật có năng lực bảo hộ viên chức an toàn."

Mắt Harry lướt qua Snape cùng Lucius Malfoy, nhìn đến Lucius Malfoy hoàn mỹ giả cười sau cậu lại nhìn Dumbledore.

Trên mặt Dumbledore là mỏi mệt Harry chưa từng gặp qua, Harry mẫn tuệ cảm giác được trước khi ông ấy mở miệng thì liếc mình một chút.

"Tôi cho rằng đây là một loại cảnh cáo Fudge." Thanh âm của ông già nua mang theo khô khốc mấy ngày cũng không nghỉ ngơi tốt, "Ta đã đề cập qua, Muggle thần bí tử vong, dấu hiệu ở World Cup, Harry trở thành tuyển thủ Thi đấu Tam pháp thuật. Còn có hiện tại Barty đột nhiên thần chí không rõ xuất hiện ở Hogwarts..."

Dumbledore đi tới trước mặt Fudge, "Thấy rõ ràng đi Fudge, đây là một loại cảnh cáo. Voldemort..." Fudge đột nhiên run rẩy, mũ trong tay rơi xuống đất. Dumbledore bất vi sở động tiếp tục nói, "Hắn ta đang chậm rãi mạnh mẽ, chúng ta cần phòng bị!"

"Không, không rõ ông vì sao lại nghĩ như vậy. Có lẽ, ông đã quá già rồi. Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy trở nên mạnh mẽ." Fudge lắc đầu, tiếp nhận mũ Percy Weasley đưa qua, "Hắn ta đã tiêu thất! Bất kể thế nào, Barty Crouch tôi muốn mang đi, ông ta không thể tiếp tục ở lại trường học."

Fudge quay đầu, nhìn thoáng qua Harry, "Học sinh cũng không nên biết nhiều như vậy về chuyện Bộ Pháp Thuật, Dumbledore, đây là quyết định sau cùng của Bộ Pháp Thuật. Hơn nữa, Bộ Pháp Thuật cũng có quyền lợi..."

"Tôi biết..." Dumbledore đến phía sau bàn làm việc vô lực ngồi xuống.

Sau khi rời đi phòng làm việc của hiệu trưởng, Harry cùng nhanh chóng trao đổi cách nhìn với chuyện này, cuối cùng Harry ngẩng đầu nhìn Snape, "Giáo sư, Lucius Malfoy, anh xác định ở Voldemort sống lại ông ta sẽ kiên định đứng ở bên chúng ta sao?"

"Vị trí Barty Crouch còn trống, mà anh ta gần nhất một năm ở Bộ Pháp Thuật từng bước thăng chức, chỉ cần xử lý thật là tốt, bước tiếp theo, anh ta sẽ thay vị trí của Crouch." Snape trào phúng cùng hài hước, "Em nói, gia tộc Malfoy lợi ích của gia tộc tối thượng sẽ có lựa chọn gì?"

"Em đã biết." Harry nhẹ nhàng gật đầu đi đến thư viện vẫy tay chào Snape, coi thường ánh mắt tò mò khác thường của học sinh đi vào thư viện.

Harry đều nói cho Hermione, Draco cùng Ron chuyện ở phòng làm việc của hiệu trưởng cho bọn họ nhiệt liệt tranh luận, mà chính mình thì hồi tưởng hai giấc mộng liên tiếp.

Cho dù là còn mảnh linh hồn của Voldemort, chính là vì sao Bế quan bí thuật cũng không thể ngăn cản mình mơ?

Tháng sáu đến làm cho cả Hogwarts đều hưng phấn, tất cả mọi người nhiệt liệt thảo luận nhiệm vụ cuối. Ở tất cả mọi người nhiệt liệt chờ mong, Harry phát hiện tâm tình của mình thường xuyên sẽ không tự giác mạnh mẽ kì dị.

Snape giúp Harry kiểm tra vài lần lại không có phát hiện vấn đề gì.

"Có thể là Voldemort cường đại mang đến ảnh hưởng đi." Harry áp lực bất an trong lòng, ngẩng đầu cười một chút sau đó thay đổi một tư thế càng thoải mái, nhấc đầu dựa vào vai Snape, ngửi mùi thảo dược trên người đối phương, cảm giác cảm xúc của mình chậm rãi bình phục lại.

Buổi sáng ngày 24 tháng 6, khi Harry nhìn thấy người nhà Weasley ở Hogwarts cậu đột nhiên cảm giác mình cho tới nay khó có thể khống chế một vài cảm xúc, yên lòng một chút.

Buổi chiều, bởi vì không cần tham gia cuộc thi nên Harry cũng bà Weasley dạo qua Hogwarts một vòng thẳng đến lúc ăn cơm tối mới trở lại đại sảnh đường.

Tiến vào đại sảnh đường sau Harry mẫn tuệ phát hiện, trên vị trí thuộc Barty Crouch đã có một người khác ——tao nhã cười, tóc bạch kim ở sau người Lucius Malfoy. Mà vị trí bên cạnh Lucius Malfoy, là Fudge khó chịu.

Bữa tối hôm nay phong phú rất nhiều nhưng là Harry lại phát hiện mình bắt đầu khẩn trương.

Khẩn trương không là bởi vì trận đấu sắp đến, mê cung kia đối với cậu mà nói tuyệt đối không có vấn đề. Cậu khẩn trương là sau cuộc tranh tài phải đối mặt người kia —— Voldemort.

Là người thứ nhất ở hai vòng trước, Harry là người thứ nhất tiến vào mê cung bao phủ trong bóng đêm, qua ngã rẽ đầu cậu dùng bùa phương hướng, xác định phương hướng đặt cúp trong mê cung. Lúc sau Harry liền lạnh lùng nhìn chăm chú cây cao hai mươi thước Anh trước mặt trầm giọng, "Petrificus Totalus."

Chương 143

Voldemort sống lại

Nhìn hàng cây trước mặt bị hóa đá mất đi thực vật đặc hữu mềm dẻo, Harry mới giơ cổ tay lên nhẹ nhàng bình tĩnh, "Diffindo."

"Úm ba la chà rửa!." Mấy Bùa Chú đơn giản nhất sử dụng chồng chất cho Harry thuận lợi xuyên qua tầng thứ nhất. Lướt qua sau, Harry quay đầu lại nhìn phát hiện cây cối đang lấy tốc độ thật nhanh bổ sung nơi bị mình bạo lực phá hư.

Thỏa mãn cười, Harry nỗ lực bỏ qua từng trận đau đớn truyền đến tiếp tục dùng đồng dạng phương pháp đi tới chỗ cúp.

Chỉ chốc lát sau Harry liền nghe được tiếng còi thứ hai, đợi cậu đi đến nơi càng thêm đen tiếng còi thứ ba vang lên.

Cho tới bây giờ cậu vẫn chưa gặp được trở ngại, ma pháp hoặc là sinh vật nguy hiểm nào. Chung quanh rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng Harry đọc chú ngữ thì không còn bất kỳ một tiếng vang nào.

Lại xác định phương hướng, Harry xác định chỉ cần đi qua con đường mòn thật dài trước mặt sau đó lướt qua hàng cây là có thể nhìn thấy cúp .

Chính là, đường mòn này cũng không giống trước không có vật gì. Harry có thể cảm giác được tại chỗ sâu trong có thứ nguy hiểm.

Harry nắm thật chặt đũa phép của mình, từng bước một thong thả đi tới phía trước, cảm thụ hơi thở rục rịch uy hiếp được che dấu trong bóng đêm của động vật nào đó phát ra.

Liền phía trước !

Harry chậm rãi dừng bước, cậu đang cùng động vật trong bóng đêm so ai có kiên nhẫn, đợi đối phương mất đi kiên nhẫn, chủ động công kích, lộ ra sơ hở.

Ở trong thời gian khẩn trương này thì tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền lại!

Harry căng thẳng, ngay tại lúc cậu phân tâm một làn gió mang theo huyết tinh đánh tới. Green ở trên cánh tay Harry đột nhiên nhảy ra thay Harry chặn răng nanh sắc nhọn của con rắn giấu trong bóng tối.

{Chủ nhân, mau! Cedric mau tới đây!} Green cuốn lấy con rắn, Harry hít một hơi thật sâu lập tức đi tới.

"Petrificus Totalus, Diffindo, Diffindo, Úm ba la chà rửa!!" Đũa phép hiện lên mấy đạo quang mang, Harry nhanh chóng vượt qua cây cối sau đó liền thấy cúp tản ra ánh vàng nhạt.

Voldemort cùng Pettigrew Peter đang ở bên kia đợi cậu đến. Harry đứng vững lại, cảm thụ được phía sau cây cối một lần nữa khép lại sau đó từng bước một đi đến, mỗi khi tới gần cúp một bước vết sẹo tia chớp lại co rút đau đớn.

Cuối cùng, Harry ngừng lại, sau đó chậm rãi vươn tay ra ——

Trong nháy mắt, giống như là có đồ vật gì đó câu ở rốn sau đó hai chân rời khỏi mặt đất. Harry cảm giác tay mình giống như dính vào cúp sau đó chính là tiếng gió gào thét...

Có lẽ chỉ trong nháy mắt, Harry liền ngã xuống đất, cậu cảm giác được bởi vì tư thế lúc rơi xuống đất không chính xác, mắt cá chân chân trái bị trật. Harry thật cẩn thận đánh giá bốn phía sau đó ngồi thẳng trên mặt đất buông cúp nhẹ nhàng vuốt mắt cá chân bị thương.

Vừa lúc đó cậu mẫn tuệ nghe được thanh âm Shasha rất nhỏ của trường bào xẹt qua mặt cỏ, Harry trong nháy mắt đứng lên hơn nữa dùng đũa phép chỉ vào thân ảnh chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối.

Đó là Peter Pettigrew, ông ta ôm một thứ như một đứa trẻ con, chính là —— Voldemort!

Tay Harry nắm chặt đũa phép đột nhiên run lên, cảm giác trán của mình đau đớn giống như vỡ ra.

"Bắt lấy thằng nhóc đó!" Thanh âm cao vút mà âm lãnh đột nhiên vang lên, Harry cố nén đau đớn như bị kim đâm não miễn cưỡng chống đỡ đứng nguyên tại chỗ.

"Niêm phong!!" Một quang mang hiện lên, Harry theo bản năng tránh thoát câu thần chú. Harry ngẩng đầu nhìn thân ảnh thấp bé kia chính là đại não đau đớn đã làm mơ hồ tầm mắt của cậu, cậu chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt phương hướng của thanh âm mơ hồ kia, "Impedimenta!"

Một tiếng vang nặng nề của vật nặng đánh vào tường vô hình, Harry nương cơ hội vịn bia mộ bên cạnh miễn cưỡng đứng lên. Đầu của cậu vẫn đau đớn như sắp nổ tung.

"Niêm phong!!" Peter Pettigrew lại lớn tiếng kêu lên, Harry vừa mới đứng vững không kịp trốn tránh lại bị câu thần chú đánh trúng, ngã xuống phía trước mộ bia cẩm thạch.

Peter Pettigrew mặc áo choàng để đồ trong tay xuống, dùng ma pháp lấy ra dây thừng, kéo Harry vì đau đầu mà ngã xuống mặt đất lên, thô lỗ trói cậu vào bia mộ cẩm thạch.

Đầu Harry đau đớn kịch liệt, cậu chưa từng nghĩ gặp Voldemort sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Cậu thế nhưng bởi vì kịch liệt đau đầu mà vô lực phản kháng!

Pettigrew kia lần nữa về tới bên người Voldemort giống như một bó vải hỗn độn bẩn thỉu sau đó kéo ra một cái vạc lớn. Nó to đến mức có thể chứa cả người trưởng thành.

Harry biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì nhưng là hiện tại cậu lại vô lực ngăn cản, cậu mất đi đũa phép hơn nữa kịch liệt đau đầu khiến cậu không thể tập trung tinh thần, cho dù là "Lumos" đơn giản như vậy cũng không làm được.

Một con rắn thật lớn không biết khi nào thì trườn tới chân của cậu, không biết là thích ứng cơn đau đầu kịch liệt kia vẫn là đau đớn đã hạ thấp, Harry cảm thấy được ý thức của mình bắt đầu khôi phục, cậu cảm giác được con rắn kia quấn tới trên đùi của mình.

Sau đó, Peter Pettigrew phát ra một tiếng kêu thống khổ, Harry ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy ở dưới ánh lửa chiếu rọi, Peter Pettigrew mất đi bàn tay máu tươi đang chảy ròng ròng.

"Máu của địch nhân a... Bị bắt dâng lên... Cho địch nhân của ngươi sống lại..." Peter Pettigrew thuận lợi lấy được máu của Harry bị trói ở trên bia mộ, sau đó...

Một thanh âm cao vút lạnh lùng từ trong sương khói truyền đến, "Mặc quần áo cho ta!"

Một nam tử cao gầy đi ra, đôi mắt màu đỏ làm cho người ta sợ hãi nhìn Harry.

Harry cũng chăm chú nhìn người nam nhân trước mắt này. Đây là lần đầu tiên cậu trực diện người khiến vô số phù thủy sợ hãi—— mặt so với sọ còn tái nhợt, đôi mắt đỏ tràn ngập huyết tinh, cái mũi bẹp giống rắn, trên lỗ mũi còn nứt ra ——

Voldemort, sống lại .

Hai người đối diện hồi lâu, Voldemort cuối cùng đem ánh mắt dời khỏi Harry, hắn cúi đầu cẩn thận kiểm tra thân thể của chính mình một chút sau đó cho tay vào túi lấy ra một cây đũa phép nhắm vào Peter Pettigrew đang khóc.

"Tay ngươi Peter." Voldemort cười cao vút và lãnh khốc, Peter Pettigrew khóc sướt mướt đứng lên, "Chủ nhân, chủ nhân, ngài đã đáp ứng... Đã đáp ứng tôi..."

"Tay ngươi." Voldemort nói, trên mặt là lãnh khốc tươi cười.

"A, chủ nhân..." Pettigrew Peter nức nở, "Chủ nhân, cám ơn ngài, chủ nhân..." Ông ta nói vươn cánh tay phải bị bao trong trường bào.

"Không phải này Peter." Voldemort vô tình cười, "Là tay còn lại."

"Chủ nhân, van cầu ngài..."

Voldemort không có kiên nhẫn chờ đợi, hắn đột nhiên kéo tay trái của Peter Pettigrew sau đó kéo tay áo. Harry thấy được một khối đồ án ở trên làn da Peter Pettigrew, như là hình xăm màu đỏ tươi đẹp ——là một đầu lâu, miệng chìa ra một con rắn ——hình xăm như vậy Harry ở trên cánh tay trái của Snape cũng đã từng thấy.

Voldemort nhẹ nhàng vuốt ve dấu hiệu, "Ta đã trở lại," Hắn nhẹ giọng nói, "Bọn họ khẳng định đều chú ý tới điểm ấy... Hiện tại, cho ta xem xem, rốt cuộc ai sẽ..."

Ngón trỏ dài trắng nhợt của hắn đặt trên dấu hiệu của Peter Pettigrew. Harry ở trong nháy mắt cảm thấy trán của mình lại co rút đau đớn, cậu dùng lực cắn đầu lưỡi của mình nỗ lực làm cho mình ở trong đau đớn bảo trì thanh tỉnh.

"Có bao nhiêu người cảm giác được ta sống lại dám trở về?" Voldemort nói để lộ ra sát ý, "Lại có bao nhiêu người sẽ ngu xuẩn rời khỏi?"

Voldemort buông lỏng Peter Pettigrew ra sau đó dạo bước đi tới trước mặt Harry, giảng thuật hết thảy. Harry nỗ lực ổn định cảm xúc lại bắt đầu dao động của mình, hiện tại cậu đã biết vì sao tâm tình của mình lại không ổn định, vì sao chính mình còn chịu Voldemort ảnh hưởng.

Bởi vì ở trong cơ thể cậu, linh hồn "Harry Potter" mới mười một tuổi bị kích thích tỉnh lại. Tất cả dị thường đều là do linh hồn "Harry Potter" bị kích thích mà sinh ra.

Mà hiện tại, cậu đang nỗ lực làm yên lòng linh hồn trong cơ thể vì Voldemort kích thích mà tỉnh lại. Nỗ lực khôi phục thể lực của mình vì đau đớn mà tiêu hao.

Harry đang đợi cơ hội tuy rằng hiện tại cậu hoàn toàn bị vây nhược thế nhưng là cậu cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Cậu còn có cơ hội, không phải sao?

Huống chi, còn có người đang đợi cậu, chờ cậu trở về. Cậu tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!

"... Harry, mau nhìn, ta thật sự đang người nhà trở lại..."

Nhất thời thanh âm áo choàng rung động vang lên, ở phần mộ, ở bóng cây, ở mỗi một cái bóng, một đám Tử Thần Thực Tử mang theo mặt nạ, mặc áo choàng thật dài đội mũ xuất hiện.

Toàn bộ Tử Thần Thực Tử ở trải qua lúc ban đầu bối rối sau đều đứng thành một vòng tròn chung quanh Voldemort, bọn họ trong đó có khe hở còn không ngừng có người từ trong không khí xuất hiện, đứng vào vị trí của mình.

Harry yên lặng nhìn tất cả chuyện này, cậu nỗ lực hội tụ ma lực trên người cố gắng cởi bỏ dây thừng trên người.

Loại cố gắng này cứ tiếp tục mãi cho đến hai thân ảnh mà Harry quen thuộc đồng thời hiện ra trên đất trống mới thôi!

Chương 144

Tử Thần Thực Tử tụ họp

Harry khiếp sợ nhìn kia hai người mặc áo choàng thật dài màu đen mang theo mặt nạ thong thả từ trong bóng ma đi ra. Trong đó một người thân hình gầy yếu càng làm cho cậu không tự chủ được nheo mắt lại.

Tuy rằng nam tử kia mang theo mặt nạ, mặc áo choàng màu đen kéo dài tới mặt đất bất quá, Harry nhìn thấy trường bào giơ lên, xuyên thấu qua quần áo phía dưới buộc vòng quanh dáng người hoàn mỹ, lại xác nhận trong lòng mình đoán.

Severus Snape, anh ta làm sao lại tới?!

Không! Cậu tại sao có thể ngu ngốc như vậy? Sev, tự nhiên là lâu không thấy mình trở về lại ngoài ý muốn cảm nhận được Voldemort gọi về cho nên mới ở thời gian nguy hiểm như vậy cùng Lucius Malfoy rời Hogwarts đến đây.

Harry chăm chú nhìn chằm chằm Snape, hoàn hảo sau đó toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Voldemort mà Voldemort nhìn Severus Snape cùng Lucius Malfoy vừa mới đến.

"Chủ nhân," Lucius đứng lên sau đó đi đến vị trí của mình trong vòng tròn mà Tử Thần Thực Tử làm, Snape mới đi từ từ tiến lên quì xuống cúi người nhẹ nhàng hôn trường bào Voldemort sau đó mới bình tĩnh vô ba lạnh lùng nói, "Hoan nghênh ngài trở về."

Nhìn thấy Snape quỳ xuống trong nháy mắt đó, Harry cảm thấy hai mắt của mình đều tức giận sung huyết chảy ra nước mắt. Cậu chưa từng nghĩ đến một người nam nhân kiêu ngạo như thế sẽ dùng tư thế quỳ gối thấp như vậy ở bên chân một người khác quỳ xuống bên chân Voldemort mà y thống hận từ dưới đáy lòng.

Mà hết thảy cũng là vì cậu!

Harry nắm tay lại, cảm thụ đau đớn do móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, nỗ lực khiến tâm tình của mình bình phục lại.

Cậu không thể bởi vì nhất thời tức giận mà xúc động, như vậy chẳng những không cứu được mình bị vây hiểm cảnh càng mới có thể khiến Voldemort phát hiện mình khác thường, do đó còn có thể hại đến Sev.

Đợi Snape đứng ở vị trí của hắn sau Voldemort mới từ từ đi đến, hai mắt lạnh như băng tản ra huyết tinh từng bước từng bước đảo qua bọn họ. "Hoan nghênh các ngươi Tử Thần Thực Tử." Hắn lẳng lặng nói, "Lần Chúng ta gặp mặt trước đã cách 13 năm. Nhưng là, các ngươi đáp lại của ta gọi về thật giống như đó là chuyện ngày hôm qua..."

"... Ta hỏi chính mình, vì sao những người từng thề vĩnh viễn nguyện trung thành lại chưa từng trợ giúp chủ tử của bọn họ?"

Không có người nói cũng không có ai dám động. Harry ở thanh âm Voldemort bình tĩnh đến làm cho người ta hoảng sợ nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, cậu không hề chăm chú nhìn Snape, thật giống như cậu chưa từng phát hiện Tử Thần Thực Tử cuối cùng xuất hiện là Snape.

Harry nhìn thấy gương mặt xấu xí của Voldemort bởi vì một vài nguyên nhân mà phẫn nộ vặn vẹo.

"... Ta trả lời chính mình, bởi vì các ngươi cho rằng ta thật đã chết rồi! Bị đánh bại! Các ngươi tin tưởng tồn tại một người có lực lượng càng cường đại, loại lực lượng này thậm chí có thể hủy diệt Chúa Tể Hắc Ám... Các ngươi có thể đã trung thành với một người khác... Có thể là phù thủy yêu thích Muggle, tự cho là quang minh Albus Dumbledore!"

Tên Dumbledore tạo thành một trận xôn xao, có người xì xào bàn tán, có người khẽ lắc đầu. Mắt Harry không tự chủ được nhìn Snape, chỉ thấy cằm Snape lộ ra, làn da tái nhợt không có một tia huyết sắc, mà đôi môi mỏng khêu gợi thì mím chặt.

"Chủ nhân!" Đột nhiên có người từ vòng tròn nhảy ra cả người run rẩy quỳ gối dưới chân Voldemort, "Chủ nhân, thỉnh khoan dung tôi, thỉnh khoan dung chúng tôi!"

Voldemort bộc phát ra tiếng cười trống rỗng mà lạnh như băng, hắn đã giơ lên đũa phép, lớn tiếng kêu lên: "Curcio!"

Tử Thần Thực Tử thống khổ lăn lộn trên đất, lăn qua lăn lại, thanh âm sắc nhọn bi thảm kêu lên. Hồi lâu, Voldemort mới lộ ra nụ cười hài lòng, hắn giơ đũa phép ngưng lại.

"Avery, đứng lên!" Hắn dùng tiếng nói mềm nhẹ đến làm cho người ta nổi da gà nói, "Đứng lên, ngươi cầu sự khoan dung? Ta sẽ không khoan dung, Chúa Tể Hắc Ám chưa bao giờ khoan dung! Ta sẽ không quên, 13 năm buồn chán... Peter đã trả một bộ phận không phải sao?"

Pettigrew Peter rên rỉ bò tới bên chân Voldemort kéo áo choàng của hắn, "Chủ nhân, van cầu chủ nhân..."

"Nhưng là, ngươi trợ giúp ta một lần nữa lấy được thân thể, " Voldemort dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Peter Pettigrew khóc quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Cứ việc ngươi không trung thành lại vô giá trị, ngươi vẫn là giúp ta... Chúa Tể Hắc Ám sẽ báo đáp người giúp mình."

Voldemort lại giơ đũa phép, trên không trung xoay tròn một chút, ngân quang hiện lên sau đó vặn vẹo thành hình tay rót vào chỗ cụt của Peter Pettigrew.

Pettigrew Peter kinh hỉ thét chói tai, ông ta bò về phía trước, hôn áo choàng của Voldemort, "Chủ nhân, cảm tạ chủ nhân..."

"Ta hi vọng trung thành của ngươi không cần tiếp tục đong đưa chần chừ ."

"Nga, chủ nhân, sẽ không sẽ không ."

Voldemort không hề nhìn Peter Pettigrew như một con sên trên mặt đất, hắn tiếp tục đi lên phía trước, từng bước từng bước nói ra tên Tử Thần Thực Tử, hoặc là trừng phạt, hoặc là cảnh cáo.

Lucius Malfoy, Goyle, Crabbe... Cuối cùng, hắn dừng ở một khe hở lớn nhất, nơi đủ đứng sáu người, chỉ có một nam tử lưng thẳng cao ngạo đứng ở nơi đó.

"Đương nhiên, đương nhiên, Severus Snape." Voldemort cực độ mềm nhẹ, nếu không phải Harry sớm đã tập trung toàn bộ lực chú ý chỉ sợ cũng đã bỏ qua lời của hắn. Bất quá, tạm dừng sau một lát, Voldemort đột nhiên đề cao thanh âm, hắn giơ đũa phép sắc nhọn kêu lên, "Curcio!"

Thân thể Snape ở trong nháy mắt cứng lại, sau một lát, hắn liền vô lực ngã xuống cỏ cả người kịch liệt run rẩy.

Chính là, từ đầu đến cuối Snape không phát ra một thanh âm nào bất kể là kêu thảm thiết vẫn là còn cầu xin tha thứ đều không có.

Chỉ có thân thể ngã xuống đất kịch liệt run rẩy, ở không tiếng động hướng mọi người chứng thật, Crucio không mất hiệu lực.

Harry bị trói ở trên mộ cắn môi dưới, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử trên mặt đất vì Crucio mà kịch liệt run rẩy. Cũng như nam tử chịu hình, trong lòng cậu tuy rằng đau đến muốn lập tức quát mắng Voldemort để cho hắn dừng lại bất quá lại không có phát ra một tiếng nào.

Bởi vì, cậu biết, chính mình một khi mở miệng chẳng khác nào đưa Snape đến chỗ chết.

Có lẽ là buồn chán, Voldemort rốt cục dừng trừng phạt.

"Đứng lên, Severus." Thanh âm không chứa một tia cảm tình mệnh lệnh.

Thân thể Snape lui thành một đoàn chậm rãi dừng run rẩy, hai tay của hắn chống đất chậm rãi ổn định thân hình, sau đó mới đứng lên lưng vẫn thẳng giống trước.

Trong nháy mắt đó, Harry thật sự cảm thấy được, thân ảnh run nhè nhẹ kia chính là người vĩ ngạn nhất ngang nhiên đứng thẳng giữa đất trời.

"Chủ nhân." Snape lúc này mới khàn khàn mở miệng, chính là nghe thế Harry có thể biết lúc trước hắn rốt cuộc đã chịu bao nhiêu thống khổ.

"Severus, ta luôn luôn là coi trọng ngươi nhất. Ngươi thông minh, bình tĩnh, ở phương diện Nghệ thuật hắc ám cùng Độc Dược đều có thiên phú mà người khác không có." Voldemort thong thả dạo bước trước mặt Snape, "Chính là, ngươi thế nhưng phản bội ta. Thế nhưng trước lúc ta biến mất liền đầu phục Dumbledore. Ta nghe nói là ông ta chứng minh mà ngươi đào thoát Azkaban."

"Chủ nhân, ta chỉ là dựa theo phân phó của chủ nhân ở lại Hogwarts mà thôi." Snape lạnh như băng nói không có nhiều hơn giải thích, thậm chí không có một câu vì chính mình biện giải, càng không có hướng Voldemort tỏ vẻ trung thành của mình.

"Phân phó của ta..." Voldemort dừng lại một chút, sau đó vươn bàn tay tái nhợt giống người chết nhẹ nhàng vỗ vào vai Snape.

"Tốt lắm, ta hiện tại có thể khẳng định, ngươi vẫn là người trung thành nhất." Trên mặt Voldemort lộ ra nụ cười hài lòng sau đó lui về phía sau nhìn những chỗ trống bên cạnh Snape.

"Nơi này có năm người không thấy..." Hắn nhẹ nhàng nói, "Ba người cống hiến sức lực chết đi . Một cái khiếp đảm không dám trở về, hắn là cần trả giá thật nhiều. Còn có một là người hầu trung thành nhất của ta, hắn đã gia nhập phục vụ."

Harry hơi động một chút, thừa dịp toàn bộ Tử Thần Thực Tử xôn xao, Voldemort cảm khái thoáng giãy một chút, cậu đang cố gắng sờ xuống phía dưới ở bắp đùi còn có một cây đũa phép, một cây đũa phép dùng lông Mộng Yểm Thú cùng hoa mộc làm thành.

"Người hầu trung thành của ta hiện tại đang ở Hogwarts, đúng là thông qua cố gắng của hắn mới có thể khiến người bạn trẻ tuổi của chúng ta tối hôm nay đến tham gia tụ họp của chúng ta..."

"Được rồi." Voldemort cười nham nhở, cuốn cong cái miệng không có môi, sau đó tầm mắt mọi người đều hướng về phía Harry, tay trái Harry nắm thật chặt đũa phép không tiếng động động một chút. "Harry Potter thân mật tham gia tụ họp sống lại của ta, các ngươi có thể cho hắn là khách quý của ta."

Voldemort tiếp tục dùng âm thanh lạnh như băng nói sau đó Lucius Malfoy đứng dậy. "Chủ nhân, chúng ta đều khát vọng biết, làm sao ngài sáng tạo kỳ tích này..."

Voldemort tao nhã quay lại, "A, đây là một cái..."

Vừa lúc đó, Harry đột nhiên giãy dây thừng trên người, đũa phép ở tay trái chỉ vào Voldemort: "Avada..."

Chương 145

Trở lại Hogwarts

"Avada Kedavra!" Harry lớn tiếng kêu lên, một ánh sáng xanh từ đũa phép bắn ra thẳng tắp nhắm vào phía sau lưng Voldemort.

Đông đảo Tử Thần Thực Tử đều không kịp phản ứng. Chính là Voldemort dù sao cũng là chủ nhân của Tử Thần Thực Tử, là phù thủy hắc ám nổi danh như Dumbledore. Khi thanh âm của Harry còn quanh quẩn hắn ta đã nhanh chóng quay người sau đó vung đũa phép đưa tới thứ gì đó chặn ánh sáng xanh đoạt mạng.

"Phanh!" Voldemort buông lỏng thứ trong tay ra cũng không thèm liếc mắt liền rút ra đũa phép của mình, "Crucio!"

"Protego!" Harry phản ứng nhanh chóng bỏ thêm khôi giáp sau đó nhanh chóng né. Hai mắt của cậu chăm chú nhìn Voldemort không để ý tới Tử Thần Thực Tử ở phía sau Voldemort lại một lần xôn xao, càng không có nhìn Peter Pettigrew vừa mới bị bắt thay Voldemort chặn Avada Kedavra hiện tại đã hoàn toàn mất đi sinh mạng.

"Harry, xem ra ngươi ở Hogwarts, ở chỗ của lão điên Dumbledore thật sự học xong không ít thứ a." Voldemort chậm rãi đi phía trước từng bước ép sát, chỗ nứt ra giống mũi hơi rung động, miệng không có môi lộ ra một cái cười lạnh, "Ta nghĩ ngươi đã học xong quyết đấu như thế nào đi? Hiện tại, chúng ta đường đường chính chính quyết đấu..."

Voldemort lập tức đi tới đối diện Harry, hai người đại khái chỉ cách nhau mấy mét. Harry cảnh giác nhìn Voldemort giơ đũa phép, tay trái nắm thật chặt đũa phép chuẩn bị tùy thời phát động công kích.

"Chúng ta phải hướng đối phương cúi đầu, Harry." Voldemort tươi cười đùa bỡn con mồi, Harry lạnh lùng nhìn hắn cúi người ——

Chính là sau đó!

"Colloportus!" (Niêm phong) Harry huy động đũa phép, sau đó nhanh chóng né mấy bùa chú của một vài Tử Thần Thực Tử phía sau Voldemort bắn tới núp phía sau bia mộ ngừng thở.

"Đừng động! Cái gì cũng đừng làm trừ phi ta lệnh!" Voldemort lớn tiếng kêu lên, Harry tránh phía sau mộ khẩn trương cầm đũa phép. Harry chưa từng nghĩ đến qua giam cầm thế nhưng không có tác dụng với Voldemort chính là khiến thân thể của hắn ta hơi cứng ngắc.

Mà vừa mới lúc cậu đánh trúng Voldemort trong nháy mắt, một vài Tử Thần Thực Tử phía sau lại chủ động công kích mình. Nếu không phải Snape thấy tình thế phản ứng nhanh cùng Lucius Malfoy giả vờ bảo hộ Voldemort bắn chệch mấy Bùa Chú chỉ sợ tính thân thủ của mình cũng không thể ở nhặt lên đũa phép lông Phượng Hoàng sau né tránh đủ loại bùa.

"Harry, ngươi không là tiểu hài tử! Không cần chơi loại trò chơi ngây thơ này..." Voldemort từng bước một đi đến chỗ Harry ẩn thân, lưng Harry dán trên bia mộ bằng đá cẩm thạch lạnh như băng cắn môi dưới. Đây là biểu tình khi cậu cần quyết định điều gì trọng yếu mới xuất hiện.

Rốt cuộc là lập tức gọi về cúp Thi đấu Tam pháp thuật trở về trường học hay là dưới tình huống khó khăn trùng điệp, dưới nhiều Tử Thần Thực Tử bao vây liều mạng chỉ có một phần mười cơ hội hết sức giết Voldemort?

Tiếng bước chân của Voldemort tới gần, Harry từ trước đến nay trầm ổn nhưng tay nắm đũa phép run lên.

Rốt cuộc nên làm như thế nào?

Rời đi, không biết Sev sẽ bị làm sao. Mà ở lại —— nếu lúc sau mình lại bị nguy hiểm gì Sev nhất định sẽ vì bảo hộ mình mà ra tay. Đến lúc đó Voldemort giận dữ để toàn bộ Tử Thần Thực Tử đều tấn công...

Nghĩ đến đây, Harry kiên định thu hồi đũa phép ở tay trái sau đó cầm lấy đũa phép lông Phượng Hoàng bên cạnh không tiếng động gọi về.

"Cúp bay tới!"

Một tiếng gió gào thét, Harry chịu đựng mắt cá chân đau đớn đứng lên bắt lấy cúp.

Harry thấy sắc mặt Voldemort xanh mét, nghe được hắn ta phẫn nộ gầm rú, Tử Thần Thực Tử kinh hô... Bất quá hết thảy đều đã bị ném đến phía sau, khóa cảng đã lại vận chuyển...

Mình đang ở rời xa Sev... Trở lại Hogwarts...

Snape cùng các Tử Thần Thực Tử khác cùng nhau xông tới, một giọt chất lỏng ấm áp dừng ở tay hắn, hắn nắm thật chặt tay, nhìn Voldemort trước mặt thần sắc dữ tợn vì mất đi con mồi mà phẫn nộ rít gào sau đó cúi đầu.

Ở tay hắn một giọt máu đỏ tươi đang theo làn da tái nhợt trong suốt cơ hồ có thể thấy rõ ràng mạch máu rơi xuống.

Harry cảm giác mình bị hung hăng quật ngã trên mặt đất, mặt của cậu chôn vào trong bụi cỏ, mùi cỏ xanh tràn ngập mũi cậu. Đồng thời còn có vô số tiếng hoan hô tràn ngập lỗ tai của cậu. Harry chậm rãi mở hai mắt ra, thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt tự nhiên là mặt cỏ xanh non.

Harry thở hào hển buông lỏng cúp chịu sự đau đớn như bị xé rách từ trán của mình, chậm rãi đứng lên.

"Harry, Harry!" Một đôi tay bắt được tay cậu, Harry chớp hai mắt khô khốc sau đó thấy chòm râu màu trắng lộn xộn.

"Hiệu trưởng." Harry mở miệng, trong thanh âm không có một tia dao động, "Voldemort sống lại! Hắn đã trở lại!"

"Cái gì?" Dumbledore bắt lấy cánh tay Harry, cảm giác đau đớn trên cánh tay khiến Harry triệt để thanh tỉnh, cậu nhìn thấy nhiều người chen mà, lớn tiếng kêu lên: "Voldemort sống lại , Se..." Harry ngậm miệng lại sau đó nhíu mày.

Tất cả mọi người bởi vì những gì cậu nói mà hét rầm lêm, Harry nhìn thấy trên mặt Fudge hiện lên bối rối sau đó quyết tuyệt thì trong lòng trầm xuống, biết chính khách này như cũ lựa chọn tô son trát phấn là hòa bình.

"Harry, không biết cậu đang nói cái gì. Cậu bị thương cần đi Bệnh thất!" Fudge lớn tiếng nói, "Cậu nhất định là bởi vì lấy được cúp mà bị kích thích..."

Harry lạnh như băng nhìn Fudge không ngừng lau mồ hôi, nhất thời trong lòng dâng lên lửa giận không thể ức chế.

Sev còn tại nơi đó, mất đi con mồi là mình không biết Voldemort sẽ tra tấn anh ấy như thế nào! Còn không biết Voldemort có phải từ Barty Crouch biết quan hệ của mình và Sev hay không, có thể bởi vậy hoài nghi anh ấy...

Ở trong hỗn loạn Harry đột nhiên chú ý tới một khuôn mặt khủng bố, trên mặt là những vết sẹo dữ tợn mang theo một con mắt màu lam điên cuồng chuyển động —— Mad-eye Moody! Hoặc là nói Barty Crouch con.

Sau đó tay cậu bị Barty Crouch giữ chặt, đau đớn trên cánh tay nhắc nhở cậu bảo trì bình tĩnh, không cần ở trước mọi người rút ra đũa phép giết chết hắn ta.

Harry ở trong hỗn loạn bị Barty Crouch dẫn tới phòng làm việc của hắn.

"Harry, Chúa Tể Hắc Ám thật sự sống lại sao?" Barty Crouch mang gương mặt Moody khẩn trương hỏi, trán Harry đau đớn kịch liệt, cậu biết đây là Voldemort đang tức giận, chính là cậu nhưng không biết Voldemort rốt cuộc muốn phát tiết lửa giận như thế nào!

Chưa từng có thời gian giống hiện tại Harry hi vọng mình có thể lợi dụng mảnh hồn trong não liên tiếp với não Voldemort để mình có thể nhìn thấy tình hình bên kia.

Ít nhất có thể thấy Severus Snape thế nào?

Anh ấy, là sống, vẫn là chết?

Không! Sev tuyệt đối sẽ không chết như vậy! Lấy Bế quan bí thuật cùng bình tĩnh ứng đối, không có mình ở một bên ảnh hưởng Voldemort tuyệt đối sẽ không hoài nghi Sev!

Chính là, cho dù là còn sống khó bảo toàn Voldemort thịnh nộ sẽ không dùng Crucio...

Harry cắn răng nhìn Barty Crouch trước mặt càng ngày càng hưng phấn đột nhiên mở miệng, "Quan hệ của tôi với Snape ngươi có nói cho Voldemort hay không?"

"Snape nói hắn ta tiếp cận ngươi là vì muốn nắm giữ ngươi, hơn nữa trong năm này hắn giúp ta rất nhiều, ta tin tưởng hắn không phản bội chủ nhân..." Barty Crouch con dễ dàng trả lời Harry sau đó mới kịp phản ứng, "Ngươi —— Harry Potter, làm sao ngươi biết... Chẳng lẽ Snape căn bản chính là..."

"Nói như vậy ngươi cũng không nói cho Voldemort quan hệ của ta với Snape?" Harry cười trong lòng, chỉ cần Voldemort không biết rõ như vậy Sev dĩ nhiên là sẽ không dễ dàng bị Voldemort bắt lấy sơ hở.

Harry đột nhiên may mắn chính mình lúc trước sáng suốt, trước đó liền ngăn chặn miệng Rita Skeeter khiến cô ta không thể dùng bút tự động đưa tin một vài chuyện.

"Ngươi đã biết thân phận của ta!" Barty Crouch con thét chói tai, "Ta muốn nói cho chủ nhân, Snape không thể tín nhiệm! Chết tiệt, ta thế nhưng tin lời của hắn! Cho là hắn ta luôn đứng ở bên chủ nhân!"

Harry lạnh lùng nhìn lên Barty Crouch chưa từng thả lỏng, tay phải cầm đũa phép chậm rãi nâng lên.

"Stupety!" Một ánh sáng đỏ bắn ra, cửa ban công ở trong nháy mắt bị vỡ. Barty Crouch bị đánh ngã trên mặt đất. Harry chậm rãi đứng lên, trán của cậu sớm đã không còn đau đớn.

Albus Dumbledore, Minerva McGonagall, Fudge, còn có theo sát phía sau Lucius Malfoy, cuối cùng —— Severus Snape cũng hiện ra trong tầm mắt của Harry.

"Điên rồi sao? Dumbledore, ông điên rồi sao? Công kích Moody!" Fudge kêu lên, Dumbledore đã xoay người cẩn thận kiểm tra Barty Crouch đầu cũng chưa từng nâng, chính là thanh âm già nua lạnh như băng giải thích: "Đây không phải Moody!"

...

Harry căn bản không chú ý những người này đang tranh luận cái gì, cậu cũng vô pháp tiếp tục khống chế tình cảm của mình, không che dấu chút nào thẳng tắp nhìn nam tử ngạo nghễ đứng thẳng bên cửa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro