151-155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhớ em

Harry bước vào căn phòng của mình, nhanh chóng khép cửa phòng lại, tay trái rút cái đũa phép chưa bao giờ triển lãm trước mặt mọi người, chỉ vào cửa phòng tung ra nhiều bùa chú, lúc này mới yên tâm đi đến trước mặt người đàn ông đã sớm trở lại đang trầm mặc nhìn mình.

Harry tự nhiên vươn tay ôm người đàn ông có chút cứng ngắc kia, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng lạnh như băng của đối phương.

Thỏa mãn thở dài một tiếng, lúc này Harry mới tựa vào bả vai của đối phương, chịu sự đau đớn trên trán thấp giọng nói: "Em nghĩ, anh cũng sẽ giống như Dumbledore, từ nay về sau tránh em đâu."

Snape hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười rõ ràng trào phúng.

"Nếu tôi thật sự làm như vậy chỉ sợ không cần chờ đến em đi tìm tôi tính sổ, tôi sẽ bị xúc động, hơn nữa không có đại não 'Hiếu tử' cẩu cắn đứt cổ." Giọng nói Snape trầm thấp mang theo ẩn ẩn cười, nói xong cũng cúi đầu nhẹ nhàng hôn mắt Harry, thấp giọng nói: "Tôi nhớ em, Potter."

"Em cũng nhớ anh, lão hỗn đản." Harry lại thân mật hôn lên môi Snape, nhẹ nhàng cắn một chút, "So với anh nghĩ tới em, em nhớ anh hơn. Bởi vì khi ở nhà Dursley anh có thể âm thầm nhìn em mà em lại chỉ có thể căn cứ vào cảm giác phát hiện kia rốt cuộc là ai đang giám thị nhất cử nhất động của em."

Snape cứng lại, Harry phát hiện hắn khác thường lập tức lui về phía sau cẩn thận nhìn môi Snape.

Trong nháy mắt, Harry vốn cười yếu ớt trở nên tối tăm.

Harry vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại ở môi dưới Snape, thấp giọng nói: "Voldemort Crucio sao? Vì sao, chẳng lẽ hắn ta còn hoài nghi anh?"

"Chúa Tể Hắc Ám điên rồi, Potter." Snape khẽ động khóe môi, lộ ra một nụ cười mang theo ác ý vặn vẹo, "Nhiều lần phân tách linh hồn của chính mình, hơn nữa mười mấy năm qua sống một cuộc sống có thể cho một người bình thường điên. Hắn ta sớm đã không còn là Chúa Tể Hắc Ám ban đầu. Hiện tại, hắn cơ hồ mỗi ngày cần trừng phạt người khác, dùng Crucio, dùng nghệ thuật hắc ám giày vò đám người hầu... Này thật sự không có gì, Potter."

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Harry, Harry nhiệt tình đáp lại, hơn nữa hơi mở đôi môi, cùng lưỡi Snape dây dưa, thưởng thức hương vị độc dược chua sót còn lưu lại trong miệng hắn.

...

Thẳng đến khi hai người điên cuồng nhiệt tình khiến thể lực toàn bộ cạn kiệt, Harry lúc này đầy người mồ hôi ghé vào lồng ngực Snape, tiếp tục chủ đề phía trước.

"Trước anh nói, Sirius đi tìm anh?" Harry nhíu mày, "Bởi vì một vài biểu hiện của em nên Sirius chủ động đi tìm anh?"

Tay Snape lướt qua phần lưng bóng loáng của Harry sau đó mới nhếch môi, "Đúng vậy Potter. Ta không thể không nói, Sirius ở một vài phương diện quả thật làm rất tốt."

Harry kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Snape, vừa hay nhìn thấy hắn tao nhã nhướng mày, "Bất quá, cái này cũng không đại biểu ta tha thứ lúc trước hắn uy hiếp ta."

"Như vậy, anh là vì chú ấy đi tìm anh cho nên mới quyết định hôm nay gặp mặt em sao?" Mặc dù biết hỏi như vậy có chút nhàm chán, chính là Harry vẫn nhịn không được hỏi.

"A." Snape ôm Harry, điều chỉnh một tư thế càng thêm thoải mái sau đó mới nói tiếp, "Bởi vì hắn ta đánh thức ta. Có đôi khi, ta thấy cái gọi là bảo hộ không là thứ em cần. Mà điều Dumbledore lo lắng ta chưa chắc cần lo lắng."

"Quả nhiên là Dumbledore." Harry nhẹ nhàng kéo mái tóc lây dính mồ hôi của Snape, "Từ cuối năm học trước, từ khi em trở về nói cho ông ấy biết Voldemort dùng máu của em sống lại sau, ông ta cũng có chút cổ quái."

Harry có chút khó chịu ngồi dậy, kéo chăn đắp lên người rồi mới gọi: "Kreacher."

"Ba" một tiếng, Kreacher hiện ra, cung kính cúi đầu, "Harry tiểu chủ nhân, có cái gì cần Kreacher làm?"

"Giúp ta chuẩn bị phòng tắm, còn có hai bộ áo ngủ." Harry quay đầu lại nhìn Snape, vừa hay nhìn thấy Snape đứng dậy, "Không, nửa đêm còn có một tụ họp của Tử Thần Thực Tử, ta được thông tri cần đi tham gia, sẽ không ở lại chỗ này."

"Vậy được rồi. Kreacher chuẩn bị tốt nước tắm, sau đó giặt sạch quần áo của Sev." Harry phân phó sau đó mới quay đầu nhìn Snape, tiếp tục nói, "Giáo sư, Hiệu trưởng Dumbledore rốt cuộc nói cái gì?"

"Em cho là lão hồ ly khoác da sư tử sẽ nói cho ta biết những gì đây?" Snape nhíu mày, kéo chăn xuống một tay gấp khúc để dưới đùi Harry, một tay luồn dưới cánh tay Harry mỉm cười ôm Harry dáng người so với bình thường càng mảnh khảnh lên.

Harry không giãy dụa, hơn nữa lấy thân thể hiện tại của cậu mà nói, cậu cũng không thể tự mình đi đến phòng tắm. Harry nhìn khuôn mặt Snape ngay trước mắt, "Em cảm thấy Dumbledore như rất để ý Voldemort sống lại có phải dùng máu của em hay không. Ở trong phòng làm việc của Moody giả, ông ấy từng hỏi điểm này."

"Ông ta chỉ là cảnh cáo ta không cần tiếp xúc quá thân mật với em để tránh cho Voldemort sinh nghi." Snape khẽ động khóe môi, hạ xuống một nụ hôn ở trên trán Harry, "Ta tuy rằng không biết vì sao ông ta đột nhiên yêu cầu như vậy nhưng là ông ta nói cũng có một chút đạo lý, hơn nữa ta cũng băn khoăn cho nên mấy ngày qua..."

"Chưa gặp anh em quả thật hoài nghi anh đơn thuần là Dumbledore nói mà tránh em. Bất quá, vừa mới em đã xác định anh không gặp em, trừ bỏ Dumbledore thì còn có nguyên nhân quan trọng hơn."

Snape mềm nhẹ thả Harry vào bồn tắm sau đó cũng tiến vào, ngâm mình trong nước có độ ấm vừa phải. Harry cầm lấy khăn mặt hắn đưa tới, hai mắt lại chớp cũng không chớp chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Snape, không nói một lời dùng ánh mắt chỉ trích nhìn hắn.

Snape bất đắc dĩ đưa tay nhẹ nhàng ôm Harry, bắt đầu giúp cậu rửa sạch mồ hôi trên người.

"Giáo sư." Harry bắt lấy bàn tay đang bôi sữa tắm lên người mình, quay đầu nhìn nam nhân đang cố ý không nhìn mình, bất mãn giảm thấp thanh âm, "Giáo sư không biết là anh nên nói cái gì đó sao?"

"Tiểu quỷ chết tiệt, vì sao lại mẫn tuệ như vậy!" Snape tức giận gầm nhẹ, bất quá động tác trên tay lại vẫn mềm nhẹ. Trên người Harry dần dần nổi lên một tầng bọt bất quá cậu cũng không lưu ý mà là mặt đối mặt với Snape, ngón tay của cậu mềm nhẹ lướt qua vùng ngực Snape còn có chút vết thương mờ thấp giọng nói, "Anh không muốn để em lo lắng, để em phát hiện anh suy yếu sau khi bị thương hoặc là bị Voldemort trừng phạt."

Snape bắt được bàn tay Harry đang tiếp tục trượt, cúi người đến bên tai Harry, môi nhẹ nhàng ngậm vành tai cậu, ghé vào lỗ tai có chút chật vật gầm nhẹ: "Chẳng lẽ em không thể ngu ngốc một chút, chẳng phải mẫn tuệ..."

Vành tai mẫn cảm bị đôi môi ấm áp Snape ngâm lấy, hơn nữa hơi thở nóng rực phun ở trên cổ Harry, sự tiếp xúc thân mật này khiến cậu không tự chủ được hơi run rẩy. Harry ngẩng đầu, cười nhợt nhạt, "Giáo sư xác định, mình sẽ thích một tên đần?"

Harry nhìn thấy Snape trong nháy mắt lộ ra kinh ngạc, cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm hầu kết của Snape, "Giáo sư sẽ yêu một đồ đần không hiểu biết mình sao?"

"Không, Potter." Snape hai tay nâng hai bên đầu Harry, bắt buộc cậu ngẩng đầu, sau đó cúi đầu hôn lên môi Harry, nói mơ hồ không rõ, "Tôi sẽ yêu em tiểu sư tử giảo hoạt, lanh trí."

Hôn sâu chấm dứt, Snape thở dốc, thấp giọng gợi cảm nói: "Nếu không phải thời gian không đủ, Potter..." Hắn lại hôn lên môi Harry, sau đó mới thấp giọng nói: "Tôi nhất định khiến em ngày mai không xuống giường được."

Thời gian còn lại hai người rất nhanh tắm rửa sau đó tự thay quần áo. Harry đưa Snape đến cửa. Trước khi Snape mở cửa cậu mới đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.

"Giáo sư," Harry ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Snape tái nhợt, thấp giọng nói, "Phải cẩn thận."

Snape trầm mặc gật đầu, mặt không chút thay đổi phủ thêm áo choàng, mở cửa độn thổ rời đi Quảng trường Grimmauld. Harry đưa tay khép cửa phòng lại, sau đó mới một lần nữa đi đến lầu hai.

Sau đó, party cuồng hoan ở phòng khách cũng đã xong. Sirius dẫn đầu đi tới nhìn thoáng qua áo ngủ trên người Harry, ánh mắt của hắn dừng lại trên cổ trong chốc lát, sau đó lộ ra một nụ cười mờ ám. Bất quá, hắn chỉ là cười nói một tiếng chúc ngủ ngon như vậy rồi liền đi về phòng của mình.

Harry xoay người nhìn Sirius đi vào phòng, lúc này mới đưa tay kéo áo ngủ, cùng Ron, Hermione đi lên tầng hai. Hermione thoạt nhìn như là muốn hỏi bất quá cuối cùng cô vẫn nhịn được.

Tháng tám, thành viên Hội Phượng Hoàng đến đến đi đi, cơ hồ mỗi một người đều vội vội vàng vàng, ngay cả Sirius cũng rất ít khi ở nhà. Mà chậm một năm, Hermione nhìn thấy Kreacher cùng đầu gia tinh trên hành lang vẫn kiên định triển khai kế hoạch "S. P. E. W." của cô.

Trong những ngày này, Harry chỉ bắt được một cơ hội, kịp nói mấy câu với Snape vội vàng rời đi. Snape nhìn như càng thêm gầy yếu, bất quá, nhìn kỹ thần sắc cùng bên ngoài lại không giống như là lại bị trừng phạt. Như vậy Harry mới thoáng yên tâm.

Ngay sau đó bọn họ nhận được thư từ Hogwarts, Hermione cùng Ron đã trở thành Huynh Trưởng Gryffindor. Vì thế, phu nhân Weasley lại tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.

Nhiệm vụ của Hội Phượng Hoàng giống như đã qua một đoạn thời gian, vài người Harry tương đối quen thuộc đều tham gia tụ họp này. Có lẽ, bọn họ chỉ là vì ngày mai bảo hộ cậu đến nhà ga. Harry mẫn tuệ nghĩ tới điểm ấy bất quá rất thông minh bảo trì trầm mặc.

Không khí luôn luôn rất nóng, Sirius nghi ngờ nói chuyện năm đó. Hắn ôm bả vai Harry chuốc bia, tuỳ tiện sảng khoái nói những chuyện xấu năm đó của mình.

"... Bất quá, năm đó có một số việc..." Sirius chần chừ nhìn thoáng qua Lupin ngồi ở một bên, Lupin cười ôn hòa, ánh mắt bình thản nhìn Harry sau đó mới mở miệng, "Nếu anh là muốn nói chuyện có liên quan đến Snape như vậy tôi hiểu được ý của anh. Nhiều khi, chứng thật là chúng ta..."

"Có lẽ là chúng ta hơi quá đáng..." Sirius cắt đứt Lupin, dũng cảm nói ra.

Lupin kinh ngạc trừng lớn hai mắt, "Sirius, tôi nghĩ đến anh vĩnh viễn đều sẽ không thừa nhận..."

Sirius nhịn không được liếc Lupin làm cho Harry cười khẽ. "Remus, chớ quên. Tôi là dũng cảm Gryffindor, nên thừa nhận thì tự nhiên sẽ thừa nhận."

Sirius dừng lại, biểu tình chậm rãi trịnh trọng.

"Huống chi, mười mấy năm qua, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao tôi có thể còn có thể giống trước ngây thơ như vậy." Sirius vắng vẻ, đưa tay xoa mát tóc dài của Harry, làm cho tóc Harry trở nên hỗn độn rồi hắn mới cười hì hì nói: "Hiện tại chú tin con nói, Snape chính là lựa chọn tốt nhất —— tuy rằng, anh ta vẫn là một lão biên bức khiến người ghét."

"Thật là ——" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên ở phía sau ba người, "Khiến người ngoài ý muốn a!"

Ba người cùng quay đầu lại, Sirius vừa nhìn thấy người đứng ở trong bóng tối lập tức nhe răng trợn mắt chua ngoa trào phúng, "Xem ra lão biên bức kinh khủng nhất Hogwarts chính là lão biên bức. Mặc kệ lúc nào cũng đều che dấu trong bóng đêm, không có đạo đức nghe lén người khác nói chuyện."

"Xin tha thứ," Snape giả cười, hắn cũng không đi ra góc kia, "Nếu thật sự không muốn cho người khác nghe được ngươi... a cái gọi là nói chuyện, như vậy, có lẽ thân là 'Đại ngôi sao ca nhạc' thật sự hẳn là thu liễm một chút giọng của mình."

Snape trào phúng nói khiến ba người đều nhíu mày, Sirius xúc động đứng lên, đi tới chỗ Snape. Harry thấy náo nhiệt cũng đi theo Lupin.

Bốn người qua một cái góc tránh mọi người, Sirius này mới mở miệng, "Ngươi nói cái gì 'Đại ngôi sao ca nhạc', Snape?"

Chương 152

Borgart

Snape lấy ra một quyển tạp chí, hơn nữa không chút khách khí thô lỗ nhét vào trong tay Sirius, "Chính mình xem đi, 'Đại ngôi sao ca nhạc'!" Trên mặt của hắn mang theo nụ cười châm chọc.

Harry tò mò nhìn tạp chí trong tay Sirius, nhìn đến mấy chữ to "Kẻ Lý Sự" thì Harry đột nhiên hiểu rõ Snape trào phúng từ đâu đến.

Harry giả cười giống như đúc Snape nhìn Sirius. Sau một lát, bọn họ mới dời lực chú ý khỏi quyển tạp chí. "Sev, em nghĩ là hôm nay anh không đến?" Harry khẽ nhíu mày, cao thấp đánh giá Snape, lúc này mới hỏi.

"Ta cũng cho rằng như vậy." Snape giả cười, "Bất quá, thực hiển nhiên, Dumbledore cùng Chúa Tể Hắc Ám không cho là như vậy. Bọn họ đều cho rằng ta nên đến tìm em."

Sirius kéo Harry lui về phía sau phòng bị chắn giữa Snape cùng Harry. Hắn nhíu mày không kiên nhẫn vứt tạp chí sang một bên sau đó đẩy tóc trước mắt ra thẳng tắp nhìn Snape. "Anh nói thế là có ý gì, Snape? Anh đồng thời nghe mệnh lệnh của Dumbledore và Voldemort tới gặp Harry?"

"Ta thực kinh hỉ phát hiện nguyên lai não của ngươi còn ở bên trong đầu của ngươi Black." Snape giả cười, "Hơn nữa, lỗ tai của anh cũng không có vấn đề gì."

Harry kéo áo Sirius, một lần nữa đi tới trước mặt Snape. "Sev, Hiệu trưởng Dumbledore để anh tới tìm em là vì chuyện gì?"

"Harry, con hẳn là hỏi Voldemort cho Snape làm gì trước?" Sirius nhíu mày nhìn Snape, "Voldemort như thế nào lại đột nhiên để anh tìm đến Harry?"

"Giám thị cùng lợi dụng." Snape liếc Sirius, "Tựa như hai tuần trước trong cuộc họp nói, hắn muốn lợi dụng Harry được đến thứ gì đó mà trong chiến dịch trước hắn không có được."

Harry mẫn tuệ nhìn thoáng qua Snape, trong ánh mắt bao hàm chỉ trích mà chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được. Snape đón nhận ánh mắt chỉ trích của Harry, không hề xin lỗi giả cười, tiếp tục nói. "Mà Dumbledore thì giao cho ta một nhiệm vụ, vừa vặn tương phản."

Dừng lại một chút, trào phúng trong mắt Snape càng thêm rõ ràng. Harry nhìn Snape, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì đó.

Quả nhiên —— "Bế quan bí thuật, Dumbledore bảo ta cố gắng dạy Potter Bế quan bí thuật để bảo vệ đại não bé đến đáng thương kia." Snape nhìn Harry, "Ta mỗi tuần buổi tối thứ ba cùng thứ năm không có."

Harry bình tĩnh gật gật đầu, "Em đã biết Sev."

"Vì sao Dumbledore không tự mình dạy Harry?" Sirius nguy hiểm nheo hai mắt, quay lại nhìn, phòng khách rất náo nhiệt, sau đó mới yên tâm một lần nữa nhìn Snape, "Nếu hiệu trưởng giao nhiệm vụ này cho anh như vậy thì ông ấy có nói nguyên nhân một vài biểu hiện mấy ngày này không."

"Ta nghĩ," Snape khẽ động khóe môi, "Hiệu trưởng có quyền lợi đem chuyện mình không thích giao cho người khác làm."

Sirius phảng phất như nhận cái gì đả kích trí mệnh bất quá hắn lập tức bình tĩnh lại nhìn thoáng qua Snape, trầm giọng nói, "Dumbledore lại là lấy cớ kia chúng ta không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần làm tốt chuyện ông ấy nói thì tình huống sẽ tốt hơn."

"Tôi cảm thấy hiệu trưởng đang kế hoạch cái gì đó." Luôn luôn trầm mặc Lupin đột nhiên mở miệng, "Nhưng là, tôi nghĩ ông ấy không nên tổn thương chúng ta, đặc biệt Harry."

"Tôi không xác định lão ong mật trù hoạch cái gì. Bất quá, tôi chỉ là tới thông tri ngày mai là khai giảng, tối hôm nay tôi còn có rất nhiều chuyện cần làm." Snape nhìn lướt qua Lupin sau đó nhìn Harry.

Hắn không để ý tới hai nam nhân bên cạnh phản ứng cúi đầu hôn lên môi Harry, sau đó thân mật hôn mặt Harry, thấp giọng ở bên tai nhắc nhở, "Trừ bỏ Draco bọn họ, bất luận ai hỏi thì đều nói em đi học bổ túc độc dược vì năm nay thi 'O. W. Ls.', thành tích độc dược không được quá kém."

Harry hai tay ôm lấy cổ Snape ngăn cản hắn đi.

Harry hôn lại Snape một chút sau đó mới nhợt nhạt cười tự giễu, "Phàm là người biết năm trước em hủy mấy cái vạc thì đều sẽ cho rằng em cần học bổ túc độc dược."

"Hoàn toàn chính xác." Snape giả cười, ở Harry buông tay sau đứng thẳng lại, "Đáng tiếc, hiện tại năm học còn chưa bắt đầu, ta không thể vì em phân tích chính xác mà cho Gryffindor thêm 10 điểm."

"Cho điểm Gryffindor, ngươi —— Snape nói cho Gryffindor thêm điểm!" biểu tình của Sirius cùng Lupin đồng thời như bị sét đánh trúng, Harry cùng Snape liếc nhau sau đó khẽ trả lời một câu, "Sirius, chú thật sự là rất không hài hước."

Harry nắm bàn tay có chút thô ráp của Snape cùng nhau đi tới cửa, phía sau truyền đến giọng vô lực của Sirius. "Ta chỉ biết, người kia làm sao có thể cho Gryffindor thêm điểm, không trừ điểm cũng đã rất may mắn ..."

Harry cùng Snape đều không để ý đến Sirius phía sau, hai người bọn họ đi qua hành lang thật dài, khi đi qua cửa một căn phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc.

Hai người liếc nhau sau đó nhanh chóng vọt tới nơi truyền đến tiếng khóc.

Là phu nhân Weasley, mà trước mặt của bà là một thi thể đầy máu tươi—— Authur Weasley!

"Ba" một tiếng vang nhỏ, Authur biến thành Ron, sau đó là Percy, sau đó là đôi song sinh, sau đó là —— Harry! Harry mặt đầy máu ngã xuống mặt đất, đôi mắt xanh mất đi trong suốt mà thi thể kia thoạt nhìn giống như là một búp bê rách (xin tha thứ tác giả dùng từ hình dung tục như vậy).

Harry cảm giác được tay mình trong nháy mắt bị nắm thật chặt, cậu lúc này mới hoàn hồn nhìn Snape đang chăm chú nhìn thi thể của mình trên mặt đất do Borgart huyễn hóa, ngăn cản hắn tiến lên.

"Sev, em ở trong này." Harry nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng cứng ngắc của Snape, "Em không sao."

"Ridi... Ridi..." Weasley phu nhân vừa khóc vừa đứt quãng đọc câu thần chú, bà huy động đũa phép nhắm vào Borgart, chính là Borgart lại không có một chút biến hóa, trạng thái dừng lại ở thi thể Harry.

Harry hơi sững sờ, cảm thụ đau đớn truyền đến từ bàn tay. Harry đột nhiên hiểu được Borgart biểu hiện không còn là chuyện từ nội tâm Weasley phu nhân sợ hãi nhất mà là Snape.

"Sev." Harry dùng lực nắm tay Snape, "Em ở trong này, kia chỉ là một Borgart."

"Ta biết, Potter." Snape mở miệng, thanh âm khô khốc mà lạnh như băng, hắn buông lỏng tay Harry rút đũa phép của mình nhắm vào Borgart, "Ridikulus (Kỳ cà kỳ cục)."

"Ba" một tiếng phá hủy, Borgart bị hủy diệt dưới ma lực cường đại của Snape. Weasley phu nhân lại trố mắt nhìn Borgart biến mất, lúc này mới vô lực đứng lên, ngượng ngùng lau nước mắt trên mặt.

"Thực xin lỗi, tôi thật sự là... Mấy ngày nay, tôi thật sự là quá lo lắng. Trong nhà một nửa đều ở Hội Phượng Hoàng, mà Percy lại..."

Sau đó, người khác cũng đã chúc mừng xong chuẩn bị trở về phòng, ông Weasley lập tức qua ôm Weasley phu nhân, khó hiểu nhìn Harry cùng Snape.

"Borgart." Harry khô cằn giải thích, nhìn mọi người vây quanh sau đó kéo Snape đi, thủ thế ngăn những người khác đi theo.

Mãi cho đến cửa đi Harry mới ôm chặt lấy thân thể luôn cứng ngắc của Snape.

"Sev, em không sao. Đó chẳng qua là Borgart." Harry nhẹ nhàng dựa vào vai Snape, ngón tay dọc theo xương sống một chút một chút đi xuống, cố gắng để Snape trầm tĩnh lại, "Em vẫn còn sống. Hơn nữa, em cũng cam đoan, em rất quý trọng cổ của em, sẽ không để cho nó dễ dàng đứt như vậy."

"Em cam đoan, vô luận phát sinh chuyện gì cũng bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của em?" Snape ôm chặt Harry, dùng sức ôm, phảng phất muốn Harry dung nhập vào thân thể của mình.

"Em..." Harry chần chừ.

"Cho dù là Voldemort dùng tính mạng của ta uy hiếp em, em cũng sẽ không buông sinh mệnh?" Snape cắt đứt Harry nói, hơn nữa ở trong nháy mắt nói ra suy nghĩ của Harry.

Harry ngẩng đầu, nhìn Snape, dãy giụa trong mắt càng rõ ràng, "Em không thể, Sev. Anh nên biết em không làm được." Harry há mồm, hôn lên môi Snape, có thể nói là thô bạo cường ngạnh tách môi đối phương, lưỡi giống như rắn giảo hoạt mà xâm lược vào trong miệng Snape thu chất lỏng trong miệng Snape.

"Tiểu quỷ chết tiệt!" Snape mắng, hắn dùng lực cắn môi Harry sau đó tách ra căm tức nhìn Harry, "Em nhất định phải làm được, Potter!"

Harry nhìn Snape, đối với Snape phẫn nộ cùng bất an, vẻ mặt của cậu bình tĩnh có chút làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng.

"Nếu anh có thể ở dưới tình huống đó làm được chuyện anh yêu cầu em thì em sẽ cam đoan, em cũng tuyệt đối làm được." Harry lãnh khốc nói, nhìn thấy Snape trong nháy mắt cứng ngắc, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, chậm rãi vươn tay ra, vuốt ve hai má tái nhợt của Snape.

"Sev," Giọng Harry trở nên trầm thấp, dịu dàng, "Anh không thể bắt buộc em làm chuyện mà ngay cả chính anh cũng không làm được." Môi của Harry nhẹ nhàng dừng ở một bên mặt của Snape, "Em chỉ có thể bảo chứng, mặc kệ phát sinh chuyện gì em cũng sẽ cố gắng sống sót."

Nhẹ nhàng cười, Harry nhẹ nhàng liếm vành tai Snape một chút, thấp giọng nói: "Em có thể không phải Gryffindor dũng cảm chân chính. Em sợ chết bởi vì em không muốn mất đi người mà em yêu, người mà em đã mất rất nhiều năm mới tìm được."

"Harry..." Snape thở dài, một lần nữa kéo Harry vào trong ngực của mình, "Ta làm không được nhưng là ta hi vọng em có thể làm được." Hơi thở ấm áp phun bên tai Harry, "Ta hi vọng em có thể sống sót, ta hi vọng người yêu của ta có thể sống sót."

"Em chỉ muốn cùng người yêu của em sống sót." Harry bình tĩnh nói, cậu buông lỏng tay ra, hai tay bắt đầu thong thả sửa trường bào có chút hỗn độn của Snape. Harry thẳng tắp tiến vào hai mắt tràn ngập giãy dụa cùng thống khổ, "Sev, anh sẽ giống em, vì người mình yêu, nỗ lực sống sót —— bắt lấy mỗi một phần cơ hội sống sót."

"..." Snape trầm mặc một lát cuối cùng trầm trọng gật đầu, biểu tình trên mặt hắn giống như đang nói hắn đang có một quyết định sai lầm, bất quá hắn vẫn mở miệng.

"Ta sẽ, vì em."

Harry cười lại khẽ hôn Snape một cái sau đó mở cửa. Hai người không nói gì nhìn nhau một lát sau đó Snape kéo áo choàng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Chương 153

Cố ý làm hỏng

Ngày hôm sau quá trình đến Hogwarts đối với Harry mà nói là hỗn loạn, quyển tạp chí "Kẻ Lý Sự" kia vốn viết Sirius là ngôi sao ca nhạc lớn, Harry ở trên xe lửa lại một lần nữa thấy được. Lúc ấy quyển tạp chí kia là được một cô gái có cách ăn mặc cổ quái cầm trong tay.

Chú ý tới tầm mắt chăm chú của Harry, Ginny bên cạnh cười cười.

"Harry, đây là Luna Lovegood. Luna, đây là Harry, đây là Neville." Ginny mở cánh cửa cuối cùng, "Chúng ta có thể ngồi chỗ này được không?"

"Đương nhiên." Luna có một mái tóc dài rối bời màu vàng từ trong tạp chí ngẩng đầu lên, mắt giống như mộng du lướt nhẹ qua Neville, Harry sau đó gật gật đầu.

"Anh là Harry Potter?" Luna nhìn bọn họ cất kỹ thùng sau mới lướt qua tạp chí trong tay, ánh mắt thẳng tắp nhìn Harry, chớp cũng không chớp mắt.

Harry bị nhìn có chút không được tự nhiên, bất quá cậu vẫn cười ôn hòa, "Anh biết."

"Cả nghỉ hè, trên báo chí đều ở đăng chuyện của anh..." Luna nói như ca hát, "Bất quá cha không đăng gì về anh, cha cho rằng, Nhật báo Tiên Tri làm việc cho bộ pháp thuật..."

Nói chuyện với Luna tuyệt đối không nhẹ nhàng như Harry tưởng tượng, đặc biệt làm bên cạnh còn có Ginny cùng Neville thỉnh thoảng cười trộm.

Cho nên khi cửa toa mở, Harry vẫn là nhịn không được thở nhẹ nhõm trong lòng, cho dù là nói chuyện với Dumbledore cũng không có khiến cậu mệt mỏi như vậy. Harry cảm kích nhìn Draco, "Ta thật bất ngờ, ngươi thế nhưng không phải Huynh Trưởng." Draco giả cười đi đến, phía sau là Hermione cùng Ron mới tới.

Hermione không đồng ý nhìn Draco, mà mặt Ron đỏ đỏ, tức giận trừng Draco.

Đây là một tín hiệu nguy hiểm, Harry không muốn lữ trình kế tiếp đều là Ron phẫn nộ rít gào cùng với Draco châm học. Harry xin giúp đỡ nhìn Hermione, biết chỉ có Hermione mới có thể hoàn toàn áp chế lửa giận của Ron cùng với ngăn cản thái độ ngạo mạn của Draco.

Hermione thấy Harry xin giúp đỡ, hơn nữa ở trình độ nhất định làm dịu đi không khí trong xe.

Kế tiếp, Harry cuối cùng từ trong tay Luna mượn "Kẻ lý sự", thấy bài viết về Sirius làm Snape trào phúng '"Sirius là người bị hại vô tội vẫn là siêu sao giới ca hát".

Xe lửa dừng lại, thân ảnh Hagrid thật lớn không xuất hiện trên sân ga, điều này làm cho Hermione cùng Ron, thậm chí là Draco đều có chút bất an.

"Ngươi có biết cái gì, Draco." Đôi mắt lợi hại của Hermione lập tức rơi vào Draco. Draco khẽ động khóe môi không được tự nhiên vặn vẹo bả vai, "Hermione, có một số việc ta không thể nói. Bất quá ta có thể khẳng định Hagrid phải đi làm một nhiệm vụ Dumbledore giao. Mấy người không cần lo lắng bán người khổng lồ kia bị thương."

Hermione trầm mặc nhìn thoáng qua hướng phòng nhỏ của Hagrid, sau đó mấy người lên một chiếc xe ngựa, Draco xoay người rời đi cùng Goyle, Crabbe theo sau đến lên một chiếc xe ngựa khác.

Bữa tối, Harry dưới ánh mắt phức tạp của mọi người hoặc là tò mò hoặc là ác ý, còn có hoảng sợ các loại nghe ca khúc mới của nón phân viện, rồi giáo sư Umbridge mới nhậm chức Phòng chống nghệ thuật hắc ám cắt đứt Dumbledore diễn thuyết, hơn nữa phát biểu dài lâu mà buồn tẻ.

Hermione không kiên nhẫn, khi bọn họ chuẩn bị rời đi đại sảnh đường Hogwarts đã kết luận đơn giản.

"Bộ Pháp Thuật bắt đầu can thiệp Hogwarts!"

Ron nhíu mày quay đầu lại nhìn thoáng qua Umbridge, "Mình hi vọng vị trí kia bị nguyền rủa là thật."

"Tuyệt đối là thật, ngẫm lại bốn năm của chúng ta đi. Trừ bỏ Lupin, mỗi người một kết cục." Harry giả cười nhìn thoáng qua bên cạnh ước chừng một mét không có người. Xem ra Gryffindor đã tuyệt đối đem mình trở thành siêu vi trùng mà cách ly bởi vì Nhật báo Tiên Tri đăng những thứ không có căn cứ.

"Một chết, một mất đi trí nhớ, một bị giam trong rương mấy tháng." Hermione vô lực nhìn thoáng qua đám người sợ hãi rụt rè xung quanh sau đó thấp giọng nói bên tai Harry cùng Ron, "Mình hi vọng mụ ta sẽ thảm hại hơn nhưng là không hi vọng mụ chết. Bởi vì này sẽ mang đến phiền toái cho trường học."

"Hermione!" Ron giật mình kêu lên, "Mi đến tột cùng đem Hermione thế nào?"

Hermione nhăn mũi một chút, rất đáng yêu, "Không! Mình chỉ là nghe nói Harry ở Thẩm Phán còn có mùa hè này Nhật báo Tiên Tri bậy bạ, đối Bộ Pháp Thuật mất đi tín nhiệm cơ bản nhất cùng thích."

"Đặc biệt khi mụ Umbridge giống một con cóc liền càng làm cho người ta chán ghét ." Ron tối tăm nói, "Mình đã có thể khẳng định năm nay chúng ta lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám chính là tai nạn."

"Vì sao nói như vậy?" Hermione hơi sững sờ, "Coi như Umbridge là người của Bộ Pháp Thuật, mụ ta cũng không thể không dạy chúng ta đi?"

"Hermione, chẳng lẽ đêm qua em không có suốt đêm xem hết sách giáo khoa sao?" Một thanh âm ngạo mạn đột nhiên vang lên trên hành lang hẻo lánh, Draco vừa nói vừa từ từ đi ra, "Trước khi vào học ta đã một mực tò mò, rốt cuộc là ai cần sách 'lý luận phòng ngự'. Bất quá, hôm nay thấy Umbridge..."

Dừng lại một chút, Draco đi tới giữa Harry cùng Hermione, ánh mắt không tự chủ được hướng sang Hermione, giả cười không tình nguyện nói tiếp, "... Giáo sư, ta đã hiểu rõ đã xảy ra cái gì. Nghỉ hè, trang viên Malfoy đã xảy ra rất nhiều chuyện."

"Đương nhiên, ở trong trang viên chứa chấp Tử Thần Thực Tử..." Ron trào phúng, Hermione cùng Harry đồng thời nhíu mày mà Draco thì lạnh như băng trừng Ron, tay không tự chủ được sờ đũa phép của mình.

Bất quá cuối cùng Draco vẫn là khắc chế rút ra đũa phép cho Ron một bùa chú, mấp máy vài câu.

Harry không xác định mình muốn nghe Draco không tiếng động nói gì đó không, nhẹ nhàng huých cánh tay Draco, "Nghỉ hè xảy ra chuyện gì, có quan hệ với Umbridge?"

"Lệnh Giáo dục!" Draco chán ghét nói, không nhìn tới mặt Ron đỏ lên, "Bởi vì lão điên không tìm được giáo sư dạy Phòng chống nghệ thuật hắc ám thích hợp cho nên Bộ Pháp Thuật cứng rắn nhồi Umbridge vào Hogwarts. Căn cứ phụ thân đánh giá, ta tin tưởng năm nay lớp học này sẽ là một tai nạn."

Sáng sớm hôm sau, Seamus vừa mặc quần áo tử tế liền chạy ra khỏi ký túc xá. Harry ngồi ở một bên đọc sách ngẩng đầu nhìn bóng lưng biến mất ở ngoài cửa, nhún vai, nhìn những người khác muốn nói lại thôi, nói nhanh: "Được rồi, loại tình huống này đã ở trong dự liệu của mình. Dù sao, Nhật báo Tiên Tri cùng Bộ Pháp Thuật trong kì nghỉ hè liền chứng minh, mình là một kẻ điên ái mộ hư vinh."

"Harry, này là vấn đề của cậu ta." Ron đi tới dùng tay cầm tất vỗ vỗ vai Harry, những người khác cũng dùng ánh mắt như thế nhìn Harry.

Harry cảm động, bình tĩnh mở miệng, "Mình hiểu được, yên tâm, mình rất khỏe."

Lúc ăn sáng, Hermione cũng nói tình huống trong ký túc xá nữ sau đó thở dài ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng ngồi chính giữa bàn ăn của giáo sư thấp giọng nói: "Mình thật sự không thể tin được, Dumbledore lại cho phép tình huống như vậy phát sinh!"

"Này rất bình thường, hiện tại thật sự có rất nhiều chuyện hiệu trưởng vội vàng làm." Harry nhận thời khóa biểu giáo sư McGonagall phát sau đó nghe Ron bên cạnh oán hận.

"Nhìn hôm nay, Lịch sử pháp thuật, hai tiết Độc Dược, Tiên tri, Phòng chống nghệ thuật hắc ám... Đây quả thực là một ngày tai nạn, mình đột nhiên hi vọng Fred có thể nhanh nghiên cứu ra kẹo trốn học hiệu quả nhanh..." Ron vô lực buông thời khóa biểu, chịu phận bất hạnh nhét thức ăn vào mồm.

"Chúng ta không nghe lầm chứ?" Hai giọng nói vang lên phía sau, đôi song sinh một ôm Harry một ôm Ron, "Cấp Trưởng đại nhân sau ngày khai giảng đã muốn tới thăm chúng ta?"

Ron sợ hãi nhìn thoáng qua Hermione sau đó lắc đầu, "Không, năm nay là năm thi O. W. Ls, em cũng không muốn vì kết quả mà bị mẹ trách cứ suốt một kì nghỉ hè. Bất quá, hai anh khi nào nghiên cứu vài thứ kia, còn có vốn mở cửa hàng?"

Ron hoài nghi nhìn đôi song sinh.

"Cái này sao," George ôm Harry dài giọng nói, "Chúng ta có một vị đối tác bí mật, cậu ta ra tiền, chúng ta sản xuất, sau đó phân chia 5:5."

Harry không lưu dấu vết thản nhiên cười, Galleons ai cũng chê ít không phải sao?

Lúc kết thúc lớp Lịch sử pháp thuật, Hermione phẫn nộ.

"Nếu mình không cho hai người mượn vở thì hai người sẽ như thế nào?" Cô uy hiếp hai người phía sau không có chút áy náy nào đi nhanh tới hầm học Độc Dược.

"Nga, như vậy, mình cũng chỉ có thể bị bắt đi tìm Malfoy mượn vở trừ phi mình nghĩ tới O. W. Ls không đạt yêu cầu." Ron buồn rầu nhìn Draco đang nói chuyện với một đám Slytherin sau đó nhìn Hermione, "Hermione, cậu sẽ không tàn nhẫn như vậy đi? Mượn vở một Malfoy..."

Ron rùng mình.

Harry cùng Hermione nhịn không được bật cười, xếp hàng vào lớp Độc Dược, thuận lợi đi tới vị trí của bọn họ.

"Im lặng." Snape lạnh lùng nói, đóng cửa đi lên bục giảng. Kỳ thật hắn căn bản không cần mệnh lệnh thì đã im lặng bởi vì tất cả những người ở đây khi nghe được thanh âm đóng cửa sau liền dừng thảo luận.

Nói cách khác chỉ cần Snape vừa xuất hiện là có thể khiến nơi đó bảo trì im lặng tuyệt đối.

Harry ngẩng đầu nhìn giả cười Snape sau đó nghiên túc nghe Snape uy hiếp, nếu bọn họ trong cuộc thi O. W. Ls không đạt yêu cầu, hắn sẽ rất tức giận.

Thích ý nghe trong phòng học truyền đến những tiếng kêu sợ hãi, mắt Harry theo động tác Snape mà chuyển động.

Theo động tác Snape huy động đũa phép, trên bảng đen xuất hiện tên cùng cách chế tác Độc Dược bọn họ cần làm, dược Dịu đi (thật sự không biết nên để là gì nữa = =). Harry cẩn thận nhìn toàn bộ bước làm, xác định mình hoàn toàn nhớ rõ những gì cần dùng sau mới xoay người đi lấy tài liệu độc dược.

"Nếu các ngươi thành công, như vậy sẽ toát ra hơi nước màu trắng bạc." Snape đi lại trong phòng học.

Khi đi qua Hermione, hắn soi xét nhìn một chút, cuối cùng mím môi rời đi, này chứng minh hắn không tìm ra tật xấu gì. Sau đó, Snape đi tới trước bàn của Harry.

Harry ngẩng đầu, vô tội cười sau đó mới nhìn thứ trong vạc có thể gọi là bùn lầy.

"Potter, đây là vật gì?" Snape khóe môi không khống chế được vặn vẹo, trong mắt của hắn lóe ra ánh sáng nguy hiểm.

Những người khác đều tò mò quay đầu nhìn chỗ Harry, khi bọn họ tiếp nhận quan hệ của Snape cùng Harry không hoàn toàn công khai sau, phải nhìn Snape trào phúng Harry, thật sự là một loại hưởng thụ.

"Dược Dịu đi, giáo sư." Harry bình tĩnh nói, không để mắt đến đôi mắt phẫn nộ giống như muốn giết người dừng ở trên người mình.

"Nói cho ta biết, Potter, em biết chữ sao?" Snape nhẹ giọng nói, mang theo rõ ràng uy hiếp, "Vẫn là nói, trong mắt có cái gì bị đổi thành trứng phân người."

Slytherin đều lớn tiếng cười, mở đầu chính là Draco. Bất quá, Harry mẫn tuệ từ khóe mắt thấy Hermione không khách khí vỗ tay Draco đang quấy Độc Dược.

"Dạ biết, giáo sư." Harry cố nín cười, mặt không chút thay đổi nói, "Hơn nữa, em xác định mắt của em không có vấn đề gì."

"Như vậy nói cho ta biết thao tác thứ 4 là cái gì?" Snape giả cười, nhìn Harry hí mắt đọc thao tác trên bảng đen sau đó trong mắt lộ ra ác ý, "Cái này ý nghĩa vạc này bỏ đi không có bất kỳ tác dụng nào. Gryffindor trừ 10 điểm bởi vì em đi học không chăm chú."

Snape xoay người đi, Ron bắt đầu phẫn nộ gầm nhẹ. Hermione cùng Draco không để ý đến Ron mà hoài nghi nhìn Harry.

Harry nhún vai thấp giọng nói: "Được rồi, mình thừa nhận mình cố ý làm thất bại. Nhưng là, mình khẳng định không phải cố ý để Giáo sư Snape trừ điểm." Nhìn thấy mặt Ron nguy hiểm đỏ lên, Harry vội vàng bổ sung.

Buổi chiều, sau khi xong lớp Tiên tri tai nạn là càng thêm tai nạn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Tuy rằng Harry quyết tâm không để ý tới Umbridge cố ý khiêu khích cùng vũ nhục, chính là nhìn thấy một khuôn mặt giống con cóc cười đắc ý, cũng không thể ngăn cản những Gryffindor khác lòng đầy căm phẫn.

Đặc biệt Ron.

"Cấm túc! Ron Weasley cùng Harry Potter!" Umbridge bị Ron khiêu khích sau phẫn nộ kêu lên, bởi vì Ron nói mình tin tưởng Harry, tin tưởng Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy thật sự đã trở lại.

Harry tuy rằng đau đầu bị cấm túc nhưng là cậu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tối thiểu Umbridge phẫn nộ không hề dùng giọng giả vờ giống một thiếu nữ tra tấn lỗ tai của mình .

"Còn có," Umbridge thở mạnh rồi nói tiếp, "Gryffindor trừ 20 điểm."

"Dựa vào cái gì cấm túc Harry, cậu ấy không nói cái gì!" Ron không để ý Hermione cùng Harry kéo, đứng lên lớn tiếng nói, "Hơn nữa tôi cũng không làm sai cái gì?"

"Bởi vì trò nói dối!" Umbridge đắc ý nói, mụ đã khôi phục cái giọng nũng nịu, "Ở trên lớp học của tôi không cho nói dối, về đề tài này lại càng không được nói đến. Bởi vì người kia tuyệt đối không có khả năng sống lại! Mà Potter là người rắc lời đồn người kia sống lại!"

"Làm sao mụ ..." Ron rống giận muốn tiếp tục nói bất quá Harry dùng sức kéo lại, "Câm miệng, Ron. Phiền phức của chúng ta đã đủ nhiều!" Harry thấp giọng quát, thấy sắc mặt Ron bắt đầu biến thành màu đỏ bừng nguy hiểm lập tức thấp giọng nói, "Cậu đã quên tối qua Hermione nói cái gì sao! Bộ Pháp Thuật..."

Lời này thành công khiến Ron yên tĩnh trở lại bất quá cậu ta vẫn thỉnh thoảng phẫn nộ nhìn bóng lưng Umbridge.

Thời gian còn lại ở đọc sách buồn tẻ mà chán nản chấm dứt. Tan học, Umbridge mang theo tươi cười ghê tởm đứng ở cửa phòng học. Đợi ba người Harry đi qua thì mụ đột nhiên mở miệng, trong mắt chớp động ác ý.

"Potter cùng Weasley, đừng quên thứ 4 cấm túc."

Chương 154 + Chương 155

Uy hiếp

Harry lạnh lùng nhìn Umbridge, gặp sợ hãi rụt rè trong đôi mắt bà, lúc này cậu mới kéo Ron muốn phản bác ra khỏi phòng học. Không để cho Hermione cùng Ron có cơ hội tranh chấp, cậu bước nhanh đến thư viện, "Chúng ta vẫn là nhanh chóng làm bài tập đi. Thi O. W. Ls, giáo sư sẽ cho nhiều bài tập, nếu không nắm chắc thời gian viết đợi đến ngày mai học biến hình cùng bùa chú sau, chúng ta sẽ không làm hết được."

Hermione há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ là theo Harry vào thư viện, ngồi ở chỗ bọn họ đã từng ngồi, trầm mặc mở sách Độc Dược bắt đầu viết luận văn.

Lúc ăn cơm tối, đại sảnh đường càng thêm náo nhiệt hơn bình thường. Tất cả mọi người không hề trốn tránh đàm luận chủ đề về Harry cùng Voldemort. Harry cảm thấy bọn họ là cố ý nói to kích thích Ron phát hoả.

"Ron, mình thật sự không cần bọn họ tin, sự thật sẽ chứng minh rốt cuộc ai chính xác." Harry giữ chặt Ron, "Không cần tranh chấp chuyện này, phiền phức của chúng ta đã đủ nhiều ."

"..." Ron phẫn nộ há to mồm cuối cùng uể oải ghé vào bàn cơm, "Thực xin lỗi, Harry, là mình hại cậu bị con cóc Umbridge cấm đoán. Không biết mụ ta sẽ dùng thủ đoạn gì đến tra tấn chúng ta."

"Này còn không phải thảm nhất." Harry nhìn thoáng qua Snape ở trên bàn giáo viên, nụ cười trên mặt chua sót, "Tối thứ năm, mình còn phải đến chỗ Giáo sư Snape. Nếu anh ấy biết mình bị cấm túc..."

"Ách!" Mặt Ron vốn có chút đỏ lập tức trắng bệch, "Harry, ngàn vạn lần đừng nói cho giáo sư Snape là mình làm hại cậu bị con cóc Umbridge cấm túc. Nếu Giáo sư Snape biết mình mới là đầu sỏ gây nên..." Ron rùng mình, đáng thương nhìn Harry.

Harry cười nhẹ gật đầu, bắt đầu lo lắng rốt cuộc nên nói cho Snape mình bị Umbridge cấm túc như thế nào.

Ngày hôm sau, sau khi trải qua những buổi học càng thêm nặng nề cùng bài tập, Harry lấy túi sách dưới ánh mắt đồng tình của Neville ra khỏi phòng sinh hoạt chung Gryffindor.

"Giáo sư Snape dạy cậu..." Neville run rẩy, "Bất kể thế nào, kia đều là..."

Đều là cái gì Harry cũng không có nghe được, cậu đã nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ, đi đến hầm. Ánh lửa mờ nhạt chiếu xuống hành lang, từng đợt gió thổi qua. Harry vững vàng nhảy qua một vài cạm bẫy ở cầu thang, cười lạnh, nhìn thấy những tiểu động vật bối rối tránh mình, trong đôi mắt bị tóc mái ngăn hiện lên một tia xem thường.

Đây là những chủ nhân tương lai của thế giới pháp thuật mà Dumbledore vẫn lấy làm kiêu ngạo?

Harry cúi đầu ung dung đi vào hành lang hầm âm lãnh.

"Potter, trò có thể giải thích một chút vì sao trò tới hầm sao?" Một giọng nói cố ý giả vờ ngọt ngào như mật đột nhiên vang lên ở hành lang, Harry dừng lại nhìn tới chỗ phát ra thanh âm.

Một mụ già mặc một cái áo len đáng sợ màu hồng, vừa lùn vừa béo, đứng cách cửa hầm Snape 1 mét.

Harry đón nhận ánh mắt tràn ngập ác ý của Umbridge, nhìn thấy mặt của mụ ở trong bóng tối mang theo ghê tởm đắc ý cười.

Một con cóc ghê tởm!

Harry kết luận ở trong lòng sau đó khẽ động khóe môi, lộ ra giả cười của Slytherin. Xem ra, những tiểu động vật rất nhanh sẽ phát hiện một nhân vật càng không được hoan nghênh so với "Lão Biên Bức" Slytherin.

"Bổ sung kiến thức Độc Dược cùng với cấm túc, giáo sư Umbridge." Harry khô cằn nói, hơn nữa đi đến chỗ Umbridge.

Harry không cho rằng khi mình một mình đối mặt Umbridge cần ẩn nhẫn cái gì. Hơn nữa, chuyện đã xảy ra gần đây đã đủ nhiều, nhiều đến mức ép khô kiên nhẫn còn sót lại khi đối mặt với người giống mụ Umbridge.

Mắt Umbridge di động theo Harry, "Xem ra, trò Potter ngoài giờ học đều bận rất nhiều việc a. Bất quá, mời trò nhớ rõ, buổi tối thứ năm tám giờ đến phòng làm việc của ta cấm túc. Không thể có bất kỳ lý do nào vắng."

"Tôi đã biết, Umbridge —— giáo sư." Harry từ trong kẽ răng cố nặn ra "Giáo sư", hơn nữa tiến lên từng bước, kéo gần lại khoảng cách giữa mình và Umbridge, cúi đầu nhìn mụ già đại khái chỉ có một mét năm.

Harry cố ý mang theo sát khí kiếp trước ở giết chóc dưỡng thành tới gần Umbridge đứng bên cạnh cột đá, nhìn ánh mắt đối phương sợ hãi rụt rè, tiếp tục điều động ma lực trong cơ thể tùy ý gây áp lực.

"Potter, đứng lại, không cần tới gần hơn nữa." Ngay khi giữa hai người chỉ còn cách khoảng 15 cm, Umbridge rốt cục chịu không được sát khí cùng áp lực Harry tùy ý phát ra, sắc mặt tái nhợt kêu lên. Trên trán của mụ đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng.

"Giáo sư, xin hỏi giáo sư còn có chuyện gì sao?" Harry mềm nhẹ mà lạnh như băng hỏi, "Nếu không có chuyện gì, thỉnh không cần chậm trễ thời gian quý giá của tôi."

"Trò, trò nói cái gì?" Mặt Umbridge bởi vì ngữ khí Harry không chút che dấu khiêu khích mà vặn vẹo, "Potter, ta là quan chức cấp cao của Bộ Pháp Thuật. Ngươi cũng dám nói chuyện với ta như vậy!"

"Umbridge, cho phép tôi nhắc nhở bà. Nơi này là Hogwarts, không phải Bộ Pháp Thuật cho bà diễu võ dương oai." Harry lại tiến lên, tay phải đã nguy hiểm tìm đũa phép trong túi, "Ở trong này không có Giám ngục Azkaban để bà âm thầm điều động, không có Fudge âm thầm nhìn nhất cử nhất động của bà lại tùy ý bà lấy lòng ông ta!"

"Ngươi, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?" Mặt Umbridge càng tái nhợt mà bên trong tái nhợt còn để lộ ra màu xanh mét nguy hiểm, "Cái gì Giám ngục Azkaban, cái gì lấy lòng bộ trưởng!?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Harry cười lạnh, rút ra đũa phép, "Nếu không phải bà Figg vừa lúc đi qua đó, thấy Giám ngục Azkaban xuất hiện, chỉ sợ tôi đã sớm đã bị Giám ngục Azkaban bà âm thầm điều đến, bị Hogwarts khai trừ. Thậm chí..."

Đũa phép trong tay Harry dí sát mặt thịt béo đang kịch liệt run lên của Umbridge, "Thậm chí, sẽ bị Bộ Pháp Thuật bẻ gẫy đũa phép đáng thương của mình."

Không để ý tới ánh mắt hoảng sợ của Umbridge, Harry thong thả mà mạnh mẽ xẹt đũa phép toát ra hoa lửa qua mặt của mụ lưu lại một dấu đỏ rõ ràng.

"Umbridge, nói xem, tôi nên 'Báo đáp' bà như thế nào đây?"

"Pot, Potter," Umbridge lắp bắp, Harry mắt lạnh nhìn mụ khẩn trương nuốt nước miếng ra vẻ trấn định, "Ta là quan chức Bộ Pháp Thuật, hơn nữa hiện tại ta cũng là giáo sư của ngươi, ngươi không thể đối với ta như vậy, càng không thể uy hiếp ta. Dumbledore..."

Harry nhíu mày, nhìn thấy Umbridge run rẩy sờ đũa phép bên hông, tao nhã nhướng mày, "Dumbledore?" Harry buồn cười lặp lại, giả cười trên mặt thu lại.

Umbridge rõ ràng hiểu lầm biểu tình của Harry, mụ lại lập tức vênh váo đắc ý, "Là Dumbledore!" Khuôn mặt tái nhợt của mụ lại lộ ra nụ cười ghê tởm, "Potter, ta nghĩ ngươi tuyệt đối không muốn cho Dumbledore biết, ngươi lại lớn mật đến mức dám uy hiếp giáo sư do Bộ Pháp Thuật đặc biệt phái đến đi?"

Harry lạnh như băng nhìn Umbridge, nghịch đũa phép trong tay, lại có hai ba tia lửa phun ra, xẹt qua mặt Umbridge rồi biến mất giữa không trung.

"Giáo sư Umbridge, bà cho là tốc độ bà rút ra đũa phép nhanh vẫn là ta phóng ra một bùa chú nhanh?"

"Potter!" Umbridge gầm nhẹ, mặt hoàn toàn biến thành màu xanh mét. Harry nhìn thấy mụ nắm thật chặt đũa phép, không biết là vì sợ hãi vẫn là tức giận mà kịch liệt run. Cậu tin tưởng Umbridge hẳn là bị uy hiếp cùng đe dọa sau, tức giận càng nhiều một chút, "Nếu ngươi dám công kích ta, Bộ Pháp Thuật nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Bộ trưởng Fudge lần này nhất định sẽ bẻ gẫy đũa phép của ngươi..."

"Nếu ta nguyền rủa bà," Harry bình tĩnh nói, đũa phép chỉ vào Umbridge, "Ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống để thông tri Fudge sao?"

"Ngươi có ý gì? Ngươi muốn giết ta!"

Harry nhẹ nhàng lắc đầu, "Nếu ngươi chạm đến điểm mấu chốt của ta, ta nghĩ lúc đó ta mới xuống tay. Nhưng là, hiện tại ta còn không có ý nghĩ này." Harry nghiêng người lãnh khốc nhìn con mắt Umbridge đang chuyển động, "Tin tưởng ta. Trên thế giới này có rất nhiều biện pháp có thể để một người chết vô thanh vô tức, hơn nữa sẽ không hoài nghi đến ta."

"Potter, ngươi làm không được..." Umbridge suy yếu nói, "Ngươi chỉ là một phù thủy vị thành niên, không có khả năng..."

"Không thể nào sao?" Harry đứng thẳng lên, ánh mắt xem thường dừng ở trên người Umbridge, "Bà có biết năm trước, ở vòng cuối cùng của Thi đấu Tam pháp thuật ta gặp cái gì sao? Ta giằng co với ai hơn nữa thành công còn sống sao?"

Nhìn thấy Umbridge chậm rãi run rẩy, Harry cười, "Voldemort. Hoặc là bà cho rằng bà giống Voldemort cho nên ta mới không thể để cho tính mạng của bà biến mất?!"

"Potter!" Umbridge thét chói tai, "Không được nói tên người kia!"

"Phanh" một tiếng, cửa mở ra, Harry cùng Umbridge dồn dập thở đồng thời quay đầu. Chỉ thấy cửa phòng Snape mở ra, mà Snape đứng ở cửa đang căm tức nhìn hai người bọn họ.

"Giáo sư Snape, Potter vừa mới..."

"Giáo sư Umbridge, tôi không quan tâm Potter vừa mới làm cái gì." Snape mở miệng mang theo châm chọc Harry quen thuộc, "Vì sao bà rời đi phòng tôi đã 10 phút lại vẫn còn cách cửa phòng tôi không đến một mét, hơn nữa còn thét chói tai quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của tôi. Một quan chức Bộ Pháp Thuật đủ tư cách sẽ không làm chuyện thất lễ như thế."

Snape nhấc chân đi ra, "Potter, em trễ năm phút. Chúc mừng, Gryffindor vì em mà lại bị trừ 5 điểm. Mặt khác, thứ năm, ta cảm thấy được hẳn là thêm một lần cấm túc."

"Thật có lỗi, giáo sư." Harry thoải mái nhún vai, hơn nữa thu lại đũa phép cố ý coi thường chỉ vào Umbridge, "Thứ năm cấm túc giáo sư Umbridge đã hẹn trước."

Harry nói xong quay đầu lại nhe răng cười hướng Umbridge, "Giáo sư Umbridge, hôm nay nói chuyện với bà rất vui. Tôi thật sự là rất chờ mong buổi tối thứ năm cấm túc." Harry phất tay, "Chúc ngủ ngon, giáo sư Umbridge."

Sau khi Harry đi vào, cửa hầm lập tức đóng lại. Snape nhìn Harry tự nhiên đến bên cạnh lò sưởi ngồi xuống, chậm rãi đi qua.

"Sao lại thế?" Hắn nói, thuận thế ngồi bên cạnh Harry, ôm vai của cậu kéo vào trong lòng mình, "Em trước kia chưa từng như vậy... Buồn bực, càng sẽ không thật sự giống một tiểu sư tử nóng nảy xúc động đi uy hiếp một cái biết rõ là người của địch nhân, làm cho bọn họ cảnh giác."

"Không có việc gì." Harry thở dài, ở trên vai Snape tìm một nơi thoải mái, giống một con mèo cọ xát sau đó thỏa mãn nhắm hai mắt, phát ra thanh âm thỏa mãn.

"Em chỉ, bởi vì những chuyện không ngừng xảy ra liên tiếp, tâm tình có chút buồn bực mà thôi." Harry ôm eo Snape, cảm thụ được ngón tay Snape có chút lạnh đi qua tóc của mình, tay nhẹ nhàng xoa đầu của mình. Harry thoải mái thở dài, trên mặt là nhợt nhạt ý cười.

"Sev, em thật sự may mắn, em có anh."

Một giây sau, môi Harry bị nhẹ nhàng bao trùm.Cậu không tiếng động thở dài, hé môi, cảm thụ Snape xâm lấn miệng của mình, nhiệt tình đáp lại nụ hôn này, cùng lưỡi Snape triền miên, hấp thu chất dịch ngọt lành trong miệng hắn.

Thẳng đến hai người đều thở hào hển tách ra, Snape khàn khàn nói, "Là ta may mắn, ở trong cuộc đời đen tối có sự xuất hiện của em."

Harry lẳng lặng ôm Snape, ở trong ngực của hắn thấp giọng nói: "Có lẽ, chúng ta đều may mắn. Tuy rằng tính mạng của chúng ta tiếp xúc đến ánh sáng quá ít, ít nhất chúng ta gặp nhau, có được nhau, có thể trong bóng đêm cho nhau ấm áp."

"Có lẽ..." Snape khẽ động khóe môi, lộ ra một nụ cười có thể xưng là vui mừng sau đó lại cúi đầu hôn Harry.

Buổi chiều thứ năm là Grubbly Plank dạy thay Chăm sóc sinh vật huyền bí, bọn họ học tập một loại sinh vật tên là Que Xạo giống như một nhánh cây. Loại động vật này là thần hộ mệnh của cây, bình thường ở trên những cây có thể chế tạo đũa phép.

Grubbly Plank yêu cầu ba người một tổ vẽ phác thảo mỗi bộ phận của con Que Xạo.

Ron tiến lên lấy một con, hơn nữa vào lúc tất cả mọi người không chú ý tới thấp giọng hỏi chuyện về Hagrid.

"Có lẽ," Draco bảo Goyle đi lấy sau đó đứng cạnh Hermione, lười nhác nói, "Lão đang đùa nghịch một ít thứ to lớn lão không đối phó được, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được ý của ta."

Ron căm tức nhìn Draco mà Hermione thì kinh dị nhìn, bịt miệng, "Cậu, cậu không phải nói..."

"Tôi nghĩ em đã hiểu rõ." Draco giả cười, "Cầu nguyện lão sẽ không chết ở đó đi."

Draco cùng Goyle, Crabbe đi tới chỗ Slytherin, Harry cùng Hermione nắm chặt Ron muốn rít gào. Ron phẫn nộ nắm chặt con Que Xạo, kết quả bị nó trả thù dùng ngón sắc nhọn cào một cái.

Ở trên lớp thảo dược, Harry gặp Luna cùng Ginny, Luna lớn tiếng nói tin tưởng Harry. Điều này làm cho Harry có chút cảm động, cậu cười gật đầu không để ý tới bên cạnh những ánh mắt kinh dị khác.

Ngay sau đó, Ernie Mcmillan Huynh Trưởng Hufflepuff cũng đi tới trước mặt Harry nghiêm túc nói, bọn họ đều tin tưởng Harry.

Cười nhạo Luna trên mặt Seamus, Lavender cùng một số Gryffindor cũng biến mất, họ nghi hoặc nhìn Harry cùng Ernie, bất quá không còn nói cái gì.

Cho dù là lớp thảo dược cũng trôi qua chậm hơn mọi khi, khi kết thúc lớp trên người bọn họ toàn bộ là mùi phân rồng khó nghửi. Angelia mới lên chức đội trưởng Quidditch rít gào, Harry cùng Ron vọt vào ký túc xá, nhanh chóng tắm rửa rồi vọt vào đại sảnh đường.

Umbridge cấm túc từ sáu giờ, bọn họ không có quá nhiều thời gian đi ăn cơm chiều.

"Potter, đây là lần đầu tiên huấn luyện của đội bóng, hơn nữa tôi vốn chuẩn bị hôm nay chọn thủ quân!" Angelia lại ngồi xuống vị trí đối diện Harry cùng Ron, gầm lên giận dữ với Harry, "Tôi nói rồi, tôi hi vọng hôm nay toàn bộ đội viên đều phải đi. Kết quả, có một người bị cấm túc!"

"Tuần này bị cấm túc rất nhiều," Ron chần chờ nói, "Angelia, không bằng thi đấu chọn lựa thủ quân an bài đến buổi chiều thứ sáu."

Angelia giống như là phát hoả bất quá cuối cùng cô vẫn nhẫn xuống.

"Có lẽ, đó là một ý kiến hay." Cô thấy Harry cùng Ron cầm đồ ăn chạy ra đại sảnh đường, lớn tiếng kêu lên: "Potter, tôi tuyệt đối không cho phép cậu lần sau vắng họp, bất luận lý do gì cũng không được!"

Harry run rẩy, "Chẳng lẽ làm đội trưởng Quidditch sau thì sẽ biến thành rồng phun lửa?"

"Nga, Harry, mình không biết." Ron một bên chạy một bên cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, "Mình chỉ biết là nếu chúng ta đến trễ, Umbridge, sẽ biến thành một con cóc phun nướt bọt ghê tởm."

Đến văn phòng Umbridge làm cho Ron không có chút nào chuẩn bị run rẩy, trong mắt cậu ta xen sợ hãi pha với ghê tởm, nhẹ nhàng đụng Harry, ý bảo Harry nhìn những con mèo đeo mơ trên tường này.

Harry khẽ động miệng sau đó nhìn Umbridge phía phía sau bàn làm việc.

"Giáo sư, chúng ta cần làm cái gì?"

Trong mắt Umbridge hiện lên một tia âm độc, mụ đứng lên ác ý nhìn Harry cùng Ron, như vậy thoạt nhìn thật giống như mụ đang nhai một con ruồi vừa mới bị mụ cho vào miệng.

"Chép, các trò." Mụ nũng nịu nói, cầm lên hai cái bút lông chim trên bàn làm việc, "Dùng bút lông chim đặc thù ta cung cấp, viết mấy câu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro