156-159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

Chương 156

Uy hiếp cùng tranh luận

"Viết cái gì?" Ron xúc động hỏi, Harry có thể cảm nhận được mình biết Umbridge chính là phạt bọn họ viết, thân thể buộc chặt trong nháy mắt hoàn toàn buông lỏng.

"Ta muốn các trò viết: tôi không thể nói dối." Umbridge nũng nịu nói, "Viết đến khi câu này khắc vào trong lòng của các trò. Bắt đầu viết đi."

Mụ lại ngồi xuống, Harry nhíu mày nhìn thoáng qua tay Umbridge một lần nữa cầm bút lông chim phê luận văn, tay hơi run lên.

Harry còn tưởng rằng phó bộ trưởng Bộ Pháp Thuật này thật sự lớn gan như vậy đâu!

Lắc lư bút lông chim màu đen trong tay, Harry trầm mặc tiến lên. Khi Umbridge ngẩng đầu lên, tay phải của cậu đặt ở đũa phép.

"Ngài Umbridge, bà xác định dùng bút lông chim như vậy trừng phạt học sinh không trái với một vài điều lệ của giáo sư Hogwarts, hơn nữa cũng không trái với pháp luật của Bộ Pháp Thuật sao?" Harry nhíu mày, không để ý tới Ron hút khí.

"Trên ngòi bút lông chim chính là mang theo dao động rất rõ ràng của nghệ thuật hắc ám. Có lẽ, chúng ta nên mời Hiệu trưởng Dumbledore và bộ trưởng Fudge tìm người đặc biệt đến xem xét bút lông chim này một chút?" Harry nhẹ nhàng đặt bút lên tấm da dê trước mặt Umbridge, lộ ra một nụ cười sáng lạn.

"Có lẽ bộ trưởng Fudge sẽ rất tò mò, bút lông chim rõ ràng vi phạm lệnh cấm này bà thông qua thủ đoạn gì lấy được." Harry bình tĩnh uy hiếp Umbridge sắc mặt thay đổi đột ngột. Mà phía sau cậu, Ron nghe những gì Harry nói, cậu ta giật mình cúi đầu nhìn thoáng qua bút lông chim trong tay.

"Nguyên lai đây là bút lông chim ẩn chứa nghệ thuật hắc ám a, mình đã nói sao lại không cho chúng ta mực đây?"

Thịt béo trên mặt Umbridge kịch liệt run hung hăng trợn mắt liếc Ron sau đó một lần nữa nhìn Harry.

"Ngươi muốn thế nào?" Mụ gào thét, thanh âm giả vờ nũng nịu cũng biến mất, "Thân là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám của Hogwarts, thân là phó bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, ta có quyền lợi trừng phạt những học sinh không nghe lời."

"Đúng, bà có quyền." Harry lại cầm bút lông chim lên, hơn nữa dùng lông chim màu đen nhẹ nhàng xẹt qua mặt Umbridge, "Mà thân làm một học sinh, tôi nghĩ tôi cũng có nghĩa vụ hướng Hiệu trưởng tố giác giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám thế nhưng sử dụng đạo cụ hắc ám, thậm chí cũng có nghĩa vụ hướng bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, hướng cả giới phù thủy vạch trần sự thật phó bộ trưởng của chúng ta thế nhưng dùng đạo cụ hắc ám."

"Tôi cũng có nghĩa vụ này." Ron cười tiến lên, song song đứng cạnh Harry.

"Tôi nghĩ tất cả mọi người sẽ rất tò mò, hơn nữa liên tục chú ý chuyện này. Có lẽ," Harry quay đầu nhìn thoáng qua Ron, Ron lập tức nói tiếp, "Có lẽ, bộ trưởng Fudge không có cách nào áp chế chuyện này sẽ bất đắc dĩ phái thần sáng đến điều tra..."

"Đủ rồi!" Umbridge đột nhiên đứng lên, "Potter, Weasley!" Mụ cướp đi bút lông chim trong tay Harry cùng Ron, hơn nữa ném vào lò sưởi đang cháy. "Các ngươi đã không muốn tiến hành thoải mái viết như lao động phục vụ, như vậy đi dọn sạch phòng học phòng chống nghệ thuật hắc ám. Sáng sớm ngày mai ta muốn nhìn thấy phòng học rực rỡ hẳn lên, nếu không đạt được yêu cầu của ta, ta sẽ tiếp tục cấm túc các ngươi."

"Được." Harry giả cười, kéo tay Ron xoay người đến phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám.

"Harry, sao cậu biết bút lông chim là đạo cụ hắc ám?" Ron hưng phấn hỏi.

Harry quay đầu lại nhìn Ron sau đó cười, "Mình không biết Ron. Chỉ là hoài nghi mà thôi, kết quả chứng minh, hoài nghi của mình là chính xác."

Kỳ thật, cậu vốn kế hoạch dùng lời nguyền độc đoán cho Umbridge tự mình dùng bút lông chim viết. Bất quá, có Ron mà đến lúc đó Ron nhất định sẽ nói chuyện này cho Hermione, lấy bộ não của Hermione, không đến một ngày khẳng định sẽ nghĩ tới lúc ấy ra sao, mà mình lại dùng cái gì.

Để tránh Hermione dong dài, cuối cùng cậu vẫn là lựa chọn biện pháp an toàn này. Thật tốt, uy hiếp đêm hôm đó vẫn để lại ấn tượng khắc sâu cho Umbridge. Bằng không, hôm nay Umbridge có lẽ cũng không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Mấy thần chú Úm ba la chà rửa, rửa sạch, Sửa chữa đơn giản. Không đến nửa giờ, cả phòng học đã được Harry cùng Ron dọn sạch rực rỡ hẳn lên.

Hai người vội vàng chạy về toà nhà hình tháp Gryffindor, Hermione ở phòng nghỉ làm bài ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ liền lập tức nhảy dựng lên.

"Hai người không sao chứ?" Cô vọt tới, khẩn trương bắt lấy tay hai người, "Cái mụ già kia..." Cô theo bản năng giảm giọng, "Cho hai người làm cái gì?"

Ron đắc ý nói hết thảy, giọng lớn đến mức tất cả mọi người trong phòng sinh hoạt chung có thể nghe thấy.

"Hiệu trưởng Dumbledore sao có thể để chuyện như vậy phát sinh!" Dean lớn tiếng kêu lên, "Thế nhưng tìm tới một giáo sư như vậy cho chúng ta, Quirrell, Lockhart đều tốt hơn mụ. Mụ chẳng những không dạy gì, thậm chí còn không cho chúng ta sử dụng pháp thuật."

"Không chỉ như vậy, mụ còn sinh ra khe hở giữa chúng ta." Hermione âm trầm ngồi cạnh Ron cùng Harry, "Còn nhớ rõ khi đi học mụ nói gì sao?"

"Mụ nói nếu nghe được ai nói Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy sống lại thì đi mật báo cho mụ." Ron vốn hưng phấn cũng trở nên tối tăm, "Con cóc đáng giận, năm nay là năm chúng ta thi O. W. Ls a! Dumbledore sao có thể cho phép..."

Harry lấy tấm da dê cùng sách Tiên tri bình tĩnh nói, "Bởi vì Dumbledore không phải một chính trị gia, cụ chỉ là một Hiệu trưởng, không thể ngăn cản Bộ Pháp Thuật nhét người vào Hogwarts khi không tìm thấy người thích hợp. Huống chi, khi mình nói Voldemort sống lại, ông ta ngăn chặn miệng của mình như thế nào, làm cho cả giới phù thủy đều không tin lời của mình, cho rằng mình là một kẻ điên!"

"Bộ Pháp Thuật phái Umbridge đến can thiệp Hogwarts, chẳng lẽ không thể phái ra một giáo sư dùng được sao?" Hermione phát điên, xé quyển "Lý luận phòng ngự", "Nếu tiếp tục như vậy, thành tích O. W. Ls môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám của chúng ta nhất định không đạt yêu cầu."

"Hermione." Harry nhíu mày nhìn Hermione phát điên, rút đũa phép nhẹ nhàng chạm vào quyển sách, thấp giọng: "Sửa chữa!."

Hermione không để ý đến sách của mình mà đột nhiên quay đầu lại nhìn Harry.

"Làm sao vậy Hermione?" Ron ngồi bên cạnh Harry cũng bất an nhúc nhích, tránh đi mắt Hermione.

"Bộ Pháp Thuật sở dĩ phái một giáo sư không muốn dạy chúng ta pháp thuật, không cho chúng ta sử dụng pháp thuật chỉ là Fudge sợ hãi Dumbledore muốn cướp đoạt vị trí của mình." Hermione huy động đũa phép lấy sách giáo khoa, "Nhưng là chúng ta cần một người có thể dạy chúng ta, Harry..."

Harry từ trong mắt Hermione thấy được nguy hiểm, cậu theo bản năng lắc đầu, "Hermione, mặc kệ cậu nói cái gì, mình sẽ không đồng ý." Nếu hiện tại Hermione dâng lên ý tưởng để mình lén dạy phòng chống nghệ thuật hắc ám, thành lập DA, cậu kiên quyết không đồng ý.

Đối với cậu, cùng những học sinh này học những câu thần chú sơ cấp không ở thời khắc mấu chốt bảo vệ mình thì không bằng tiếp tục mỗi tuần bốn lần ở chỗ Snape học bùa chú có tính công kích hoặc là nghệ thuật hắc ám.

Đối với sự sống chết của những người chung quanh ở sau lưng tùy ý bàn về mình, Harry cũng không phải rất để ý. Thậm chí có thể nói, nếu không phải Voldemort từng giết chết cha mẹ của thân thể này, nếu không phải bị cái lời tiên đoán kia liên lụy, nếu không phải Snape hận Voldemort, cậu tuyệt đối sẽ khuyên Snape cùng mình rời đi nơi này, có cuộc sống bình thản.

Harry tin tưởng, Snape cùng mình tuyệt đối sẽ không hiếm lạ thanh danh, càng sẽ không để ý Voldemort lại giết bao nhiêu người, rốt cuộc có thống trị cả giới phù thủy hay không.

Chính là, bất đắc dĩ thở dài một tiếng ở trong lòng. Từ khi mình tỉnh lại ở thế giới này, hết thảy cũng đã được định sẵn. Mình, sớm đã đứng ở trung tâm lốc xoáy, nếu không giải quyết một vài vấn đề, mình vĩnh viễn cũng không thể có một cuộc sống yên tĩnh.

"Harry," Hermione nhìn chung quanh một chút sau đó giảm giọng, "Mình không yêu cầu cậu dạy mọi người, nhưng là, nếu bọn họ nguyện ý học, chẳng lẽ cậu không muốn tìm được người ủng hộ cậu sao?"

"Mình không muốn, Hermione." Harry bình tĩnh nói.

Hermione bất đắc dĩ nhìn Harry cúi đầu bắt đầu viết bài tập Tiên tri lúc lâu rồi đột nhiên bùng nổ. Cô dùng sức rút tấm da dê cùng sách của Harry quát: "Harry James Potter! Bây giờ là lúc nào, có lẽ... Vol... demort đang ở bên ngoài giết người phóng hỏa, mỗi ngày đều có sinh mạng biến mất! Mà cậu, còn ở đây viết luận văn râu ria ..."

Harry ngẩng đầu, nhìn mặt Hermione vì tức giận mà vặn vẹo, không nói một câu.

"Hơn nữa, là luận văn Tiên tri! Harry, chẳng lẽ cậu không biết cái gì quan trọng hơn sao?"

"Mình cho rằng," Ron nói, trao đổi một ánh mắt với Harry, lúc này mới quay đầu nhìn Hermione, có một chút cười nhạo, "Bài tập cùng thành tích mới là quan trọng nhất, không phải sao?"

Chương 157

Phản kích bắt đầu

Harry bình tĩnh cười, ngay cả Hermione cũng không duy trì phẫn nộ. Cô suy sút ngồi cạnh Harry.

"Đương nhiên không phải, trên thế giới này đương nhiên có chuyện càng quan trọng hơn thành tích." Hermione trừng hai người sau đó đem tấm da dê cùng sách giáo khoa đều trả lại cho Harry.

Harry cười nhận, lại bắt đầu tiếp tục luận văn sáng mai cần nộp.

Đến khi tất cả mọi người không còn để ý đến bọn họ, Hermione mới lại mở miệng.

"Harry, cậu không cần đem mọi chuyện cần thiết một mình khiêng," cô dừng lại một chút, nghiêng tới trước, hai mắt nóng bỏng mà lo lắng nhìn Harry bổ sung: "Hoặc là chỉ cùng Giáo sư Snape gánh vác. Harry, chúng mình là bạn của cậu, mình, Ron, Draco, chúng mình đều muốn giúp cậu. Cậu không chỉ có giáo sư Snape, bên cạnh cậu còn có chúng mình."

"Ách, giáo sư Snape." Ron thu lại nụ cười trên mặt, tuy rằng cậu ta đã tiếp nhận sự thật Harry yêu Snape nhưng là mỗi lần nhắc tới chuyện này, cậu ta đều sẽ khó chịu. Nhếch nhếch môi một chút Ron mới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Harry, thấp giọng nói: "Bạn thân, trừ phi cậu không phát hiện, chúng mình vẫn đứng ở bên cậu."

"Đương nhiên, tiểu tử Malfoy cũng ở bên cậu!" Ron không tình nguyện bổ sung một câu, "Bạn thân, chúng mình đều muốn giúp cậu. Hơn nữa, mình tin tưởng người bên trong trường tin tưởng cậu cũng có rất nhiều. Luna, Ernie không phải nói tin tưởng cậu sao?"

Harry dừng lại ngẩng đầu nhìn hai người bạn đột nhiên hợp tác, chậm rãi lộ ra một nụ cười rõ ràng.

"Xem ra, hai người đã muốn thảo luận trước."

Hermione cùng Ron cứng đờ sau đó Ron nhìn thoáng qua Hermione, "Mình đã nói, Harry thông minh như vậy làm sao có thể không."

"Ronald!" Hermione cắn răng nghiêm khắc trừng Ron sau đó mới nhìn Harry, "Harry, chúng mình đang nói không chỉ là lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám! Cũng không chỉ là Umbridge tay sai Bộ Pháp Thuật! Chúng mình nói là... Voldemort..."

Hermione lại gọi thẳng tên Voldemort khiến Harry trầm mặc.

Cậu là không cần những người vây xem náo nhiệt, chính là Voldemort cùng những Tử Thần Thực Tử cũng không thấy thể chỉ có một mình mình hoặc là thêm Hội Phượng Hoàng là có thể đối phó. Đặc biệt khi có một Bộ Pháp Thuật không muốn thừa nhận Voldemort sống lại.

Harry vẫn cho rằng Dumbledore là một chính trị gia xuất sắc, chính là, kể từ lúc Hội Phượng Hoàng bị động như vậy,  xem ra Dumbledore chỉ là một phù thủy cường đại mà thông minh. Tại chiến tranh, có lẽ ông ấy cường đại. Nhưng là, chính trị...

Harry thở dài trong lòng, nhìn thoáng qua những người lại lần nữa trộm chú ý bọn họ, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu.

"Fred, George!" Harry đột nhiên đứng dậy vẫy tay với đôi song sinh đang xông vào tuyên truyền sản phẩm trốn học, "Em có một số việc muốn nhờ hai anh hỗ trợ!"

Đôi song sinh vang dội lên tiếng, thu lại cái thùng bọn họ dùng để để sản phẩm, bước nhanh đi tới cạnh Harry.

"Chuyện gì vậy Harry?" George nhíu mày, ngồi đối diện Harry.

"Chẳng lẽ em cũng muốn mua sản phẩm của anh để chạy thoát lớp học của con cóc Umbridge?" Fred nói, "Nói như vậy, hai vị Huynh Trưởng của chúng ta đồng ý?"

"Không." Harry đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của Hermione nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn thoáng qua Ron thất vọng, nói tiếp: "Em không muốn trốn học. Em chỉ là muốn để người không thích hợp dạy chúng ta không lên được lớp mà thôi."

Harry nhìn thoáng qua đôi song sinh, "Chúng ta vì sao phải trốn lớp học của mụ mà làm cho mình chịu đau khổ a? Mấy thứ này cho mụ ta hưởng thụ, không phải càng tốt sao?"

"Oa!" Đôi song sinh đồng thời kinh hô, nhảy dựng lên cách cái ôm chặt Harry, "Harry, em thật sự là... Thật sự rất biết cách làm cho người ta kinh ngạc!"

Harry nhìn những người tò mò nhìn bọn họ, cường ngạnh kéo đôi song sinh ngồi xuống sau đó mới thấp giọng nói: "Các anh nghiên cứu ra sản phẩm gì, chúng ta đến chọn lựa một ít."

Ngày hôm sau ở đại sảnh đường Hogwarts ăn sáng, tất cả mọi người kinh hỉ phát hiện, giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới nhậm chức vẫn chưa tới một tuần liền đã bị người người oán trách của bọn họ tiêu thất, không thấy xuất hiện trên bàn giáo sư.

"Harry, em dùng loại gì?" Đôi song sinh hưng phấn chen chúc đến bên cạnh Harry, Hermione cùng Ron, thấp giọng hỏi.

"Kẹo sốt." Harry ngẩng đầu nhìn bàn giáo sư, xem toàn bộ giáo sư đều không hoài nghi đến cậu, Harry thấp giọng nói: "Umbridge yêu kẹo, không thua gì Hiệu trưởng chúng ta, hơn nữa thưởng thức càng thêm khủng bố."

Đôi song sinh cười đắc ý, "Harry, cám ơn em giúp anh tìm được vật thí nghiệm tốt nhất. Như vậy vài loại sản phẩm nguy hiểm lúc trước anh không dám tùy ý nghiên cứu hiện tại có thể chính thức bắt đầu nghiên cứu ."

Không thể không nói một ngày Umbridge không xuất hiện quả thực có thể xưng là một ngày hoàn mỹ. Buổi chiều, đội Quidditch tiến hành chọn lựa thủ quân. Ron là người cuối cùng tham gia kiểm tra, Harry có chút lo lắng nhìn Ron cho dù ở giữa không trung mặt vẫn đỏ lên, nhìn đôi song sinh.

"Cậu ấy không có vấn đề đi?"

"Chỉ cần không cần quá khẩn trương, hẳn là sẽ không có vấn đề." Đôi song sinh cùng nói: "Chính là, nếu không muốn Ron khẩn trương thì sợ là chúng ta đều phải quay lưng lại, không nhìn tới mới được."

Cuối cùng, thân là đội trưởng Angelia vẫn chọn Ron biểu hiện không tệ làm thủ quân. Ron hưng phấn đi với Harry về tháp Gryffindor. Dọc theo đường đi vui vẻ nói mình cứu mấy cầu.

"Harry, cậu xem không, Angelia ném quả cầu như thế nào được mình cứu!"

"Nhìn thấy..." Harry cười trả lời, sau đó chú ý tới cuối hành lang cái hình dáng phấn hồng. Harry kéo Ron dừng bước lại, "Giáo sư Umbridge, buổi tối hảo."

"Buổi tối hảo, trò Potter." Umbridge ác độc đảo qua Harry, xem thường nhìn cây chổi trong tay Ron, "Còn có, trò Weasley. Ta đang chuẩn bị đi gửi thư. Có lẽ vài ngày sau, ta sẽ cho các ngươi một 'Kinh hỉ', hi vọng các ngươi sẽ thích."

Umbridge nói xong lướt qua Harry đi tới tháp cú mèo.

"Cậu nói mụ già gửi thư cho ai đây?" Nụ cười trên mặt Ron biến mất, cậu ta tối tăm nhìn bóng lưng Umbridge, "Vì sao mụ lại đắc ý như vậy?"

"Rất rõ ràng, mụ đang xin giúp đỡ Bộ Pháp Thuật của mụ." Harry nói rồi xoay người tiếp tục đi về tháp Gryffindor.

Một tuần tiếp, cả học sinh Hogwarts, thậm chí là giáo viên đều lấy xem tạo hình mới của Umbridge mỗi ngày làm vui.

Bữa sáng thứ bảy, mụ đang ăn một nửa thì trên mặt đột nhiên toát ra bọt nước.

Bữa sáng chủ nhật thì mụ ăn rồi đột nhiên nôn ra những con sên ghê tởm khiến những giáo sư ngồi cùng bàn tránh né mụ như tránh né siêu vi trùng. Hơn nữa sau đó Snape tuy rằng bất đắc dĩ cung cấp dược dừng phun. Đáng tiếc, Umbridge phun căn bản là không nuốt trôi cái gì.

Buổi sáng thứ Hai, khi tất cả mọi người vạn phần chờ mong Umbridge biểu diễn, mụ vẫn như thường ăn sáng xong.

"Harry!" Đôi song sinh nhìn thấy Umbridge từng bước một từ từ ra khỏi đại sảnh đường lập tức tiến đến cạnh Harry thấp giọng hỏi: "Em không phải là quên cái gì chứ?"

Đón nhận ánh mắt hoài nghi của đôi song sinh, Harry thấp giọng nói: "Không, chẳng qua là một thứ không biểu hiện ở bên ngoài mà thôi. Hai anh không thấy hôm nay tư thế đi đường của mụ rất cổ quái, hơn nữa rất chậm sao?"

Hai mắt song sinh đồng thời sáng ngời sau đó không dám tin nhìn Harry.

"Harry, chẳng lẽ là.." Bọn họ chần chừ nhỏ giọng hộc ra, "Thí nghiệm số 1?"

Harry nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Dựa theo hiệu quả các anh hình dung, đợi lát nữa mụ không thể ngồi xuống, thậm chí không thể thuận lợi đi."

"Em rất chờ mong lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám ngày hôm nay." Harry giả cười đứng lên, cùng Hermione, Ron đi.

Lại một buổi tối cuối tuần, Harry, Ron, Hermione cùng Draco ở thư viện viết bài tập Thiên Văn, một con cú mèo không tiếng động đáp xuống.

"Đây là..." Hermione chần chừ một chút, không dám tin nói: "Hermes của Percy?"

"Chính là con cú mèo của Percy, thật không ngờ, anh ấy lại viết thư cho mình!" Ron tiến lên lấy thư, giật mình nhìn thấy mặt trên là tên mình.

"Mau mở ra!" Hermione kinh hỉ tiến đến cạnh Ron vội vàng kêu lên.

Harry cùng Draco ngồi tại chỗ bất động trao đổi một ánh mắt tối tăm sau đó mới quay đầu nhìn phía Ron sắc mặt đã biến thành màu đỏ nguy hiểm.

"Tên ngu xuẩn lớn nhất của nhà Weasley!" Ron tức giận đến mức tay cũng run lên, tấm da dê từ trong tay của cậu ta rơi xuống, Draco cầm lấy liếc qua, sau đó cười lạnh nhét vào trong tay Harry.

Harry cười lạnh xem hết sau đó ngẩng đầu nhìn Ron, "Ân, nếu cậu muốn —— ân —— nói như thế nào nhỉ?" Harry cúi đầu lại nhìn thoáng qua tấm da dê, "Nga, đúng rồi, đoạn tuyệt quan hệ với mình, mình thề mình tuyệt đối sẽ không có khuynh hướng bạo lực."

"Đưa thư cho mình!" Ron trừng Harry, túm lấy thư, dùng sức xé rách thành từng mảnh từng mảnh, cuối cùng còn rút đũa phép làm biến mất những mảnh vụn, "Thật tốt, đây là lần đầu tiên sau khi giáo sư Flitwick dạy bùa biến mất mình sử dụng thành công a! Cuối cùng mình cũng biết lần sau không học được thì nên làm cái gì!"

Ron cười lạnh, một lần nữa ngồi xuống ghế, kéo luận văn của mình.

"Lấy lá thư chết tiệt của Percy gửi!"

Mấy người khẽ cười, Hermione cùng Draco kỳ quái nhìn Ron một lát cuối cùng hai người thế nhưng đồng thời mở miệng.

"Weasley, bài tập Độc Dược."

"Ron, bài tập Thiên văn học."

Ron kinh hỉ ngẩng đầu, nhanh chóng đưa bài tập của mình phân biệt cho Hermione cùng Draco, "Thật là, rất cảm ơn. Harry, cậu xem cậu có nên giúp mình nhìn luận văn Thảo dược học một chút xem có chỗ gì không đúng không? Mình cũng không muốn phải nhìn... bất kỳ một cái 'P' nào nữa!"

Harry cười cầm tấm da dê sau đó bắt đầu giúp Ron sửa luận văn. Hermione đột nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, "Percy nói trợ giúp con cóc Umbridge triển khai một loạt hoạt động rốt cuộc là cái gì?"

Mấy người liếc nhau, đồng thời lắc đầu.

"Mình thật sự không hi vọng đột nhiên xuất hiện tin tức gì của mụ." Ron buồn bực nói xong kéo sách giáo khoa bắt đầu viết luận văn Lịch sử pháp thuật.

Sáng hôm sau, khi Nhật báo Tiên Tri Harry đặt đến, bọn họ lập tức ở đó tìm được tin tức Percy nói.

"Chúng ta cuối cùng biết Bộ Pháp Thuật đưa đến Hogwarts một con cóc như thế nào!" Ron ba một tiếng vứt báo lên bàn, quay đầu nhìn Umbridge đang đắc ý nhìn học sinh bốn học viện.

"Harry, anh hi vọng em có thể từ chỗ Giáo sư Snape lấy một ít độc dược trực tiếp độc chết mụ già này!" George nói xong cũng nhìn về phía bàn giáo sư, "Em để gì trong trong đồ ăn của mụ?"

"Bơ biến sắc." Harry nhìn trên mặt đắc ý của Umbridge bắt đầu hiện lên một màu xanh biếc khác thường, cười hài lòng.

"Hiện tại mình vạn phần chờ mong con cóc thông qua lệnh giáo dục thứ 24 trở thành người điều tra cấp cao Hogwarts kiểm tra giáo sư McGonagall." Ron nghịch ngợm cười, đùa cợt nói : "Umbridge cũng không biết sao lại thế!"

"Lại nói tiếp, chúng ta vẫn là nhanh chóng đi. Nếu mụ đi điều tra lớp Binns thì chúng ta tốt nhất không nên đến muộn." Hermione thu lại báo trên bàn, thúc giục Harry cùng Ron.

Khi ba người bọn họ ra khỏi đại sảnh đường, mặt Umbridge đã biến thành màu giống y phục của mụ làm cho người ta ghê tởm.

Ngoài dự đoán của Harry, Umbridge chẳng những không có xuất hiện trong lớp Binns, thậm chí cũng không xuất hiện trên lớp học của McGonagall. Mụ xuất hiện ở lớp Độc Dược.

Có lẽ, đây là trả thù Snape mấy ngày này "Bất lực" với trạng thái "Tuyệt vời" của mụ? Harry nhíu mày nhìn Snape đứng ở trên giảng bài.

Snape giả cười, trầm thấp trào phúng, "Mọi người sẽ phát hiện, chúng ta hôm nay có một vị khách đặc biệt."

Harry nhìn Snape, lực chú ý của mọi người đều ở trên mặt Umbridge nhiều màu, vui mừng cười, không tiếng động mấp máy đôi môi.

'Giáo sư, cố lên!'

"Hôm nay tiếp tục làm dược tăng cường, các ngươi sẽ thấy dịch hỗn hợp của mình." Snape giả cười vẫy đũa phép, "Phương pháp chế tạo ở trên bảng đen." Trên bảng đen hiện ra chữ viết Harry quen thuộc, "Nếu các ngươi điều phối chính xác, như vậy cuối tuần này sẽ hoàn thành. Hiện tại, bắt đầu."

Harry cúi đầu nhìn hỗn hợp dịch trước mặt mình, chất lỏng đang hiện ra một màu hồng nhạt, vì cái nguyên nhân nào đó cậu cảm giác Độc Dược của mình thoạt nhìn có chút ghê tởm.

Không biết là bởi vì sắc mặt "Phấn khích" hay là nguyên nhân gì, Umbridge nửa đầu luôn thành thành thật thật ở góc sáng sủa ghi chép, Harry cúi đầu nhìn các loại dược liệu trên bàn mình, lo lắng lên cần chế tạo một vạc Độc Dược thất bại như thế nào.

"Harry!" Hermione đột nhiên bắt tay Harry đang chuẩn bị thả nước lựu vào vạc, "Là máu thằn lằn lửa, không phải nước lựu." Cô khẩn trương nhắc nhở cậu, "Đừng lo lắng, mình tin tưởng Giáo sư Snape tuyệt đối có thể đối phó được con cóc kia."

Draco dời đi Độc dược một lát, ngạo mạn cười lạnh.

"Ngẫm lại đi, Giáo sư Snape mỗi ngày chế tạo Độc Dược cần nhiều ít con cóc. Coi như một con màu hồng đặc biệt ghê tởm," Draco xem thường, "Đối giáo sư cũng không phải là vấn đề gì."

Harry qua khóe mắt chú ý tới Umbridge đứng dậy, cậu "Hư" một tiếng, không yên lòng buông nước lựu đổi thành máu thằn lằn lửa. Umbridge lập tức đi đến cạnh Snape đang cúi người xem xét vạc của Dean Thomas, Harry luôn luôn chú ý đến tình huống bên kia nên quên không đếm vài giọt máu nhỏ vào vạc.

Harry bắt đầu quấy dung dịch bên trong mà Umbridge đi tới cạnh Snape, so với  dáng người cao lớn mà gầy yếu của Snape, Umbridge càng thêm to ngắn.

"Ai nha, thoạt nhìn, kiểu độc dược này thật sự rất cao thâm!" Mụ nhẹ nhàng nói với chất giọng làm cho người ta ghê tởm. Harry chú ý tới đại bộ phận học sinh cũng nhịn không được đánh một cái lạnh rùng mình, thậm chí có người vì vậy mà đổ một vài chất lỏng quá nhiều vào vạc, do đó hủy Độc Dược.

Snape thẳng người, cúi đầu nhíu mày không tiếng động nhìn Umbridge.

"Nhưng ta hoài nghi dạy bọn họ độc dược có đáng khen không, tôi nghĩ Bộ Pháp Thuật sẽ hi vọng xóa nó trong chương trình học."

"Vậy sao?" Snape mở miệng, thanh âm trầm thấp mang theo một tia nghiền ngẫm trào phúng. Hắn nhìn Umbridge, "Đối với một vài người não rỗng tuếch, hoặc là tay chân to ngắn, ngốc giống như cự quái, học tập Độc Dược bình thường thì có chút không thích hợp, bởi vì tôi sợ bọn họ sẽ hủy phòng học của tôi."

Harry nhìn thấy vẻ tươi cười hiện lên trên mặt Snape, theo bản năng bỏ thêm một ít chất lỏng, thuốc nước phát ra thanh âm ti ti đáng sợ, từ màu xanh đậm biến thành màu vàng quất.

Harry cúi đầu nhìn thoáng qua Độc Dược của mình, không thèm để ý chút nào lại nhìn về phía Snape.

"Ta nghĩ, bà Umbridge có phải người không thích hợp chế tạo loại Độc Dược bình thường này đi?" Snape giả cười, tiếp tục đi lại trong phòng học. Mà Umbridge gắt gao theo sát ở phía sau

"Đương, đương nhiên." Xét thấy mặt Umbridge vốn liền sặc sỡ, Harry thật sự là không nhìn ra nàng bị Snape châm chọc biểu tình rốt cuộc là như thế nào, "Như thế bình thường nhất tề Độc Dược đối với ta tới nói đương nhiên không phải là cái gì vấn đề! Ta chỉ là hoài nghi, những học sinh này hay không thích hợp học tập phức tạp như thế Độc Dược."

Giọng Umbridge có chút sắc nhọn bất quá Snape không thèm để ý, hắn tiếp tục thấp giọng trào phúng lên đi tới  cạnh Harry.

"Nếu ngay cả ngươi đều cảm thấy được, như vậy ta nghĩ đối với vài cự quái nhỏ thông minh động tác cũng linh hoạt hơn một chút mà nói, đây cũng không phải là vấn đề lớn." Môi Snape khẽ động, giọng so với thì thầm cao hơn chút chút.

Bất quá khi im lặng đến chỉ còn lại có sách Độc Dược trong phòng học, không sai biệt lắm toàn bộ học sinh cũng nghe thấy Snape nói ám cùng trào phúng.

Mấy Gryffindor nhịn không được cười lên tiếng, trên mặt Umbridge hiện ra một loại nhan sắc kỳ dị. Thoạt nhìn giống miếng sắt bị rỉ sét.

"Hiện tại..." Mụ hít một hơi thật sâu sau đó cầm lấy lông chim, "Anh ở Hogwarts đã bao lâu?"

"Mười bốn năm." Snape bình tĩnh trả lời, "Còn hơn bà đến Hogwarts vẫn chưa tới một tháng liền lấy được 'Thật lớn thành công', thành tích của ta mười bốn năm trước căn bản là không coi vào đâu."

Harry nhịn không được cười, tay ở dưới mặt bàn mặt không thể không dùng sức véo cánh tay Ron để ngừa cậu ta nhịn không được cười ra tiếng.

"Harry, lần đầu tiên mình phát hiện, nguyên lai Lão Biên Bức cũng có một mặt đáng yêu." Hồi lâu, Ron mới khống chế được xúc động cười to, tiến đến bên tai Harry, " 'Thật lớn thành công', đương nhiên, Umbridge đã thành công hơn Giáo sư Snape mười bốn năm cố gắng, thành nhân vật không được hoan nghênh nhất Hogwarts."

Harry nhẹ nhàng gật đầu sau đó cầm vỏ sung, ở dưới con mắt Hermione không đồng ý ném vào vạc.

"Anh có biết Dumbledore vì sao liên tiếp cự tuyệt anh xin chức vị Phòng chống nghệ thuật hắc ám này sao?" Umbridge ác ý cười, trong mắt chớp động thắng lợi quang mang. Mụ có thể nghĩ đến mụ đã tìm được chủ đề có thể đả kích Snape.

"Vấn đề này..." Snape tạm dừng, tao nhã nhướng mày, vặn vẹo cười, "Tôi cho rằng bà hẳn là hỏi Dumbledore. Bất quá, ở Hogwarts còn có một truyền thuyết —— nếu muốn một người biến mất, như vậy để người đó dạy Phòng chống nghệ thuật hắc ám!"

Snape giả cười, "Có lẽ, bà đắc tội người nào trong Bộ Pháp Thuật cho nên mới phải bị phái tới Hogwarts làm một giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám bị Chúa Tể Hắc Ám nguyền rủa."

"Bị Chúa Tể Hắc Ám nguyền rủa?" Umbridge xem ra là chưa biết truyền thuyết này, Harry tươi cười với Draco đang nhíu mày.

"Đúng vậy, bà Umbridge." Draco lập tức lĩnh ngộ ý của Harry, cậu ta giơ tay lên, "Giáo sư Snape, Độc Dược của em đã hoàn thành."

Snape đi tới kiểm tra Độc Dược của Draco, vừa lòng gật đầu.

"Tốt lắm, Độc Dược như vậy, cho dù là ở O. W. Ls cũng không hề nghi ngờ có thể được đến một 'O' !" Snape nói sau đó đi tới chỗ Harry. Mà Umbridge thì thấp giọng hỏi Draco.

"Năm nhất giáo sư Quirrell đã chết, năm thứ hai giáo sư Lockhart hiện tại ở St. Mungo trị liệu, năm thứ ba Giáo sư Lupin mặc dù không bị thương tổn quá lớn, bất quá nghe nói hiện tại cũng không như ý, năm thứ tư giáo sư Moody thì bị người nhốt ở trong rương một năm học. Mà Barty Crouch trở thành Moody thì dưới sự chỉ huy của bộ trưởng bị Giám ngục Azkaban hôn." Draco cười, "Còn trước tôi đi học, theo phụ thân nói chưa từng có vị giáo sư nào có thể dạy cả năm."

Trừ phi là Harry hoa mắt bằng không cậu có thể khẳng định, ở trong ánh mắt Umbridge luôn chớp động ác ý hiện ra hoảng sợ không che dấu được.

"Potter," Thanh tuyến hoa lệ đột nhiên vang lên ở đỉnh đầu Harry, Harry ngẩng đầu, vừa lúc nhìn vào ánh mắt tối đen của Snape, "Ta có thể thỉnh 'Hoàng kim nam hài' Gryffindor nói cho ta biết, ngươi chế tạo là cái gì hay không?"

"Độc dược tăng cường, giáo sư." Harry cúi đầu nhìn độc dược trong vạc đục ngầu, tản ra mùi gay mũi, ngẩng đầu cùng tầm mắt Snape có một lần ngắn ngủi giao nhau.

"Lại là không điểm." Snape hung tợn nói, "Potter, ta hoài nghi ngươi học tập bùa biến mất có phải dùng đầu óc của mình luyện tập." Hắn huy động đũa phép, trống rỗng vạc của Harry, "Ngươi viết luận văn chính xác chế tạo Độc Dược này, hơn nữa chú giải thuyết minh ngươi rốt cuộc làm thế nào mới chế tạo đồ bỏ đi kia. Trước cuối tuần cũng lại tiếp tục mỗi tuần bốn lần học bù, nghe hiểu chưa?"

"Nghe hiểu ." Harry trả lời, hơn nữa nỗ lực khiến vẻ mặt của mình phẫn nộ.

Sau khi tan học, học sinh Gryffindor vọt ra lớp Độc Dược liền nhịn không được cười phá lên, ngay cả con rắn nhỏ Slytherin ung dung đi sau, trên mặt bọn họ đều mang nụ cười nhạo không che dấu được.

"Harry!" Ron cười đáp vô lực ngã xuống trên người Harry, "Mình đột nhiên bắt đầu sùng bái Giáo sư Snape ."

"Đa tạ trò Weasley khen ngợi." Một giọng nói trầm thấp vang lên, "Bất quá, coi như trò sùng bái ta cũng không thể thay đổi thành tích Độc Dược là 'P'!"

Ron lập tức đứng thẳng hoảng sợ nhìn Snape đi qua, rồi mới thở mạnh lại ngã vào người Harry.

"Harry, vừa mới Giáo sư Snape cũng không nói gì cần cấm túc đi?" Ron khẩn trương hỏi, Hermione không khách khí cười to, "Không có, Ron."

Ăn cơm trưa, Harry cùng Ron đến lớp Tiên tri. Không ngoài ý muốn ở trên lớp học nóng hừng hực, tản ra một mùi nước hoa làm cho người ta buồn ngủ thấy được con cóc đã khôi phục sắc mặt màu hồng bình thường.

Chương 158

Lời tiên đoán thực hiện

"Hôm nay chúng ta tiếp tục học tập giải thích giấc mơ thần bí." Hai tay Trelawney nắm thật chặt áo choàng treo đầy đồ trang sức, nỗ lực dùng âm điệu mờ ảo giống ngày xưa.

Harry rút ra quyển sách "Chỉ nam giải thích giấc mơ", nhìn Umbridge bắt đầu viết, thở dài.

"Hiện tại, hai người một tổ, dưới sự trợ giúp của "Chỉ nam giải thích giấc mơ", giải thích cho nhau giấc mơ gần nhất."

Umbridge ở lớp Tiên tri cũng không thành thật như ở lớp Độc Dược. Mụ cùng Trelawney đều tự chiếm cứ một nửa phòng học, bất quá trước mắt hai người đều ăn ý không phát sinh chuyện gì.

Harry theo bản năng quay đầu nhìn phát hiện Umbridge đang hỏi Lavender cùng Parvati —— Trelawney vừa rời đi.

"Nhanh lên, Harry." Ron nhẹ nhàng đẩy Harry, "Nhanh chóng nhớ một giấc mơ, con cóc mau đến chỗ chúng ta."

"Ân?" Harry hơi sững sờ sau đó cười, "Nói mình mơ thấy hôn Giáo sư Snape."

"Nôn!" Ron lộ ra một biểu tình ghê tởm, "Harry, cậu cố ý!"

Harry cười nhẹ nhún vai, qua khóe mắt thấy Umbridge đi tới."Con cóc đã tới, nhanh lên."

"Được rồi, " Ron lật sách, "Chúng ta muốn dùng tuổi của cậu, ngày nằm mơ, còn có từ chủ đề... Từ chủ đề là 'Snape', vẫn là 'Hôn'?"

"Snape." Harry nhìn con cóc càng ngày càng gần quyết đoán nói, "Ngày chính là ngày hôm qua đi." Umbridge chỉ cách bọn họ một cái bàn, mà Trelawney sau khi hỏi qua Neville dường như quên Umbridge tồn tại, thế nhưng cũng đi hướng tới chỗ Harry bà thích nhất hỗ trợ tiên đoán tử vong.

Ron cũng không chú ý tới những tình huống này, cậu ra đang lật sách, cuối cùng dừng ở trang nào đó.

"Nga, Harry, xem, tuần tiếp theo của cậu rất tốt a! Xem nơi này, cậu sẽ cùng người yêu trải qua rất mỹ diệu... Sau đó, nơi này, cậu sẽ ở một mức độ nào đó được đến ngợi khen cùng trợ giúp..." Ngón tay Ron trượt, một câu một câu đọc.

"Vậy sao?" Trelawney nhẹ giọng hỏi, "Tôi thực hoài nghi kết quả như vậy, trò Potter mơ cái gì."

"A!" Ron lúc này mới ngẩng đầu, theo bản năng trả lời: "Cậu ấy nói đêm qua mơ thấy giáo sư Snape..."

"Giáo sư Snape?" Umbridge lập tức dùng cái giọng nũng nịu làm cho người khác nổi da gà cắt đứt Ron, mụ vội vàng nói, "Potter mơ thấy giáo sư Snape?"

"Ách!" Ron chần chừ nhìn thoáng qua Harry sau đó dũng cảm gật đầu, "Đúng, Harry nói mơ thấy học bổ túc Độc Dược, sau đó Giáo sư Snape chết đuối trong vạc của cậu ta ."

"Ân..." Harry kêu lên đau đớn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt xem kĩ hoài nghi của Umbridge, tận lực bảo trì mặt không chút thay đổi gật gật đầu.

"Ta thấy từ chủ đề của giấc mơ hẳn là 'Chết đuối' mới đúng, vì nó mới là điểm tựa của giấc mơ này." Trelawney cầm lên sách giáo khoa của Ron, chậm rãi lẩm nhẩm, "Ở trong này, nga!"

Nàng kinh hô một tiếng, "Ba" một tiếng thật lớn đập sách giáo khoa của Ron vào bàn, lực lớn đến mức thiếu chút nữa lật đổ bàn của bọn họ.

Harry nhìn thấy Trelawney kịch liệt run rẩy, trong lòng bất đắc dĩ.

Coi như bà muốn cho Umbridge lưu lại một ấn tượng khắc sâu cũng không cần mỗi lần đều lấy tôi mà trêu đùa đi? Harry không tiếng động nói dưới đáy lòng, đáng tiếc Trelawney cũng không có nghe được, chính là thương hại nhìn Harry.

"Thân ái, giấc mơ của trò biểu thị không rõ." Trelawney mềm nhẹ phảng phất đang nói chuyện với một người chết, Harry nỗ lực duy trì mặt không chút thay đổi, không để ý tới ánh mắt Umbridge dừng ở trên người mình tràn ngập ác ý cùng cười nhạo.

"... Thân ái, trò sẽ gặp không ít đau khổ..." Trelawney tiếc nuối lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Là Hiệu trưởng Dumbledore tự thuê cô đúng không?" Umbridge luôn bảo trì trầm mặc đột nhiên mở miệng, Trelawney lập tức quay người, các loại vòng trang sức thạch anh trên người vì động tác của bà phát ra tiếng vang.

"Đúng vậy." Bà gọn gàng linh hoạt nói, kiêu ngạo nâng đầu.

"Ân, cô là cháu ngoại của Dự Ngôn gia Seer Cassandra Trelawney lẫy lừng? Ân, sau Seer Cassandra Trelawney, cô là người thứ nhất có được đôi mắt thứ hai đúng không? Cô ở đây bao nhiêu năm?" Umbridge liên tiếp hỏi như khiến Trelawney có chút phản ứng không kịp, bà trố mắt trong chốc lát sau đó mới nhẹ nhàng kéo áo choàng của mình lên trả lời.

"Đúng vậy, loại chuyện này thường xuyên là cách đời —— ân, cách ba đời di truyền." Trelawney khô cằn trả lời, "Tôi ở trong này đã mười sáu năm."

"Một đoạn thời gian không ngắn." Umbridge giả cười, mà nụ cười này giống như chọc giận Trelawney, Harry chú ý tới bàn tay bà cầm áo đột nhiên co lại.

Umbridge giống như không có chú ý tới, mụ cao thấp đánh giá trang sức kỳ dị trên người Trelawney sau đó mở miệng, "Cô có thể tiên đoán chuyện gì đó cho ta được không?"

Trelawney ngơ ngác nhìn Umbridge, như không biết lời của mụ có ý gì.

Harry nhìn thấy hai người giằng co, trong lòng âm thầm hạ quyết định, mặc kệ Trelawney tiên đoán gì thì mình cũng giúp bà thực hiện ở trên người Umbridge. Hơn nữa, dựa theo thói quen của Trelawney, cậu tin tưởng mình sẽ rất thích ý đi làm chuyện này.

"Mắt thứ 2 sẽ không vâng lệnh mà mở." Trelawney lạnh như băng trả lời, nhìn thấy Umbridge ác ý híp mắt, chuẩn bị dùng bút lông chim viết cái gì sau, bà mới lại không xác định bổ sung một câu. "Bất quá, tôi không xác định tôi có phải ở trên thân của bà nhìn thấy gì? Bà có thể cầm quả cầu thủy tinh không?"

Umbridge giật mình nhíu mày sau đó cầm một quả cầu thủy tinh.

Harry lẳng lặng nhìn sương mù không ngừng xoáy trong quả cầu thủy tinh, sau đó tuyệt không ngoài ý muốn nội dung tiên đoán của Trelawney.

"Tôi nhìn thấy một cái gì đó màu đen, cực kỳ nguy hiểm..."

Trelawney run rẩy chỉ vào Umbridge —— Harry không xác định bà là vì biểu hiện cái loại nguy hiểm này vẫn bị Umbridge chọc giận—— trên mặt Umbridge vẫn cười hoà nhã dễ gần, phía dưới lông mi, đùa cợt quang mang trong mắt của mụ càng ngày càng đậm.

"Chỉ sợ... Bà sẽ gặp được thứ nguy hiểm đáng sợ! Đổ máu sẽ phát sinh ở trên thân của bà!" Trelawney hí kịch tính đã xong lời của mình.

Trong phòng học trầm mặc, Umbridge vẫn tự đắc, "Được rồi, nếu cô chỉ có thể nhìn đến điểm ấy... thật tiếc..." Mụ nhanh chóng viết gì đó rồi xoay người rời đi.

Trelawney đột nhiên lớn tiếng hô hấp sau đó xoay người hướng tới phương hướng hoàn toàn ngược Umbridge.

Ron bất an nhìn Umbridge không ngừng viết, thấp giọng nói, "Harry, cậu nói xem, con cóc sẽ không đối phó mụ lừa đảo đi?"

"Chỉ cần khiến lời tiên đoán của giáo sư Trelawney biến thành sự thật, mình nghĩ mụ không có lý do gì khai trừ bà ta." Harry ý vị thâm trường nói.

Sáng hôm sau, bởi vì một vài sự tình biến mất và xuất hiện tại trên sảnh đường Harry đi tới bàn Gryffindor ăn, Ron lập tức mong chờ nhìn Harry.

"Kẹo Nuga sặc múi mũi, còn chỉ vừa chảy máu liền không ngăn được." Harry nói, "Nó hòa tan ở trong cà phê ngọt làm cho người ta ghê tởm của người nào đó."

"Cái kia?" Hermione khóe môi co rúm, trong mắt vẫn là mấy ngày qua luôn luôn tồn tại giãy dụa, "Harry, Umbridge nói như thế nào cũng là giáo sư, chúng ta như vậy, sẽ ... sẽ không quá mức chứ."

"Tốt lắm, Hermione." Ron tuỳ tiện vỗ vai Hermione, "Không cần nói cậu không chờ đợi phấn khích. Chú ý, con cóc bắt đầu uống cà phê !" Ron đột nhiên hưng phấn, Harry đưa tay đè đầu của cậu ta xuống, "Đừng nhìn chằm chằm vào, mụ sẽ hoài nghi chúng ta!"

Thẳng đến Umbridge mất máu rất nhiều, mặt xanh mét được giáo sư Flitwick trôi nổi ra khỏi đại sảnh đường, trong đại sảnh đường mới bộc phát tươi cười giống như nổ mạnh.

"Ha ha, thật sự là rất, rất phấn khích !" Ron dùng sức vỗ bàn, cả đại sảnh đường người giống cậu ta làm như vậy rất ít, bất quá xem giáo sư khác, chính là Dumbledore tựa hồ cũng không có ý ngăn cản bọn họ.

Duy nhất không có cười to, có thể chính là Hermione .

Cô nghiêm khắc trừng Harry, "Harry, cậu đem này hai loại này cùng cho Umbridge dùng, rất có thể sẽ hại mụ mất máu quá nhiều mà chết !" Hermione thấp giọng giận dữ ở bên tai Harry, hoàn hảo những người khác đều đang hoan hô không có chú ý tới bên này.

Harry nhún vai, "Yên tâm, Hermione, mình chỉ để lượng rất nhỏ. Huống chi không phải còn có Pomfrey ở đây sao? Mình chỉ là giúp giáo sư Trelawney thực hiện tiên đoán của bà mà thôi. Cậu, sẽ không báo cho các giáo sư đi?"

Hermione nhìn chằm chằm Harry hồi lâu mới suy sút thu hồi ánh mắt sắc bén, "Nga, đương nhiên không, Harry! Mình cũng hiểu mụ trừng phạt đúng tội, nhưng là mình không hi vọng cậu vì đùa dai mà... Harry, phiền toái năm nay của cậu đã đủ nhiều. Nếu Umbridge phát hiện cậu..."

Sau đó một con cú mèo xấu xí đột nhiên hạ xuống giữa Harry cùng Hermione chìa thư cho Harry.

Harry chần chừ một chút sau đó mới lấy lá thư xuống, sau khi nhìn thấy bút tích thì lạnh lùng cười.

Chương 159

M. S

"Thư của ai?" Hermione khẩn trương, nhìn bức thư chưa có gì khác thường, "Harry, buông! Chẳng lẽ, cậu đã quên lần trước ngươi mở những bức thư này tạo thành hậu quả gì sao?"

Sau khi nghỉ hè chấm dứt, Harry luôn thu được thư đến từ độc giả trung thực của Nhật báo Tiên Tri, có số rất ít là nói ủng hộ nhưng là, những người chịu báo chí ảnh hưởng nói Harry là một kẻ lừa đảo vì danh lợi chế tạo khủng hoảng. Trong đó có một bộ phận thư nhìn như bình thường thế nhưng dùng bùa mê hoặc cực kỳ cao ở bên trong thả một loại khí có thể khiến toàn thân thối mấy ngày.

Hoàn hảo lúc ấy Harry phản ứng nhanh, trực tiếp ném ra ngoài. Kết quả, trong vòng vài ngày, tất cả học sinh đều vạn phần cảm ơn "Kẻ Được Chọn" làm cho quản lý viên kinh khủng biến mất mấy ngày.

Harry ngẩng đầu nhìn Hermione lo lắng sau đó mới cười cười.

"Không cần lo lắng Hermione. Bức thư này," Harry ngẩng đầu nhìn bàn giáo sư, vừa hay nhìn thấy Dumbledore Lão Hồ Ly cười hiền lành, "Đây là thư của Hiệu trưởng Dumbledore." Miễn cưỡng khẽ động khóe môi cười một chút với Dumbledore, tiếp tục đưa cho Snape một ánh mắt không cần lo lắng rồi Harry mới mở bức thư trong tay.

Nội dung cực kỳ ngắn gọn.

Harry: ta mới tìm được một loại kẹo tuyệt vời, có lẽ bốn giờ chiều thứ bảy, con nguyện ý đến phòng làm việc của hiệu trưởng. Loại kẹo mới này gọi là: cây gậy Mandrake —— Albus Dumbledore.

"Mandrake?" Hermione cùng Ron đồng thời lộ ra khó có thể tin, Ron vặn vẹo, nhìn bàn giáo viên sau đó mới thấp giọng nói: "Thưởng thức của Hiệu trưởng thật là —— kỳ lạ!"

"Harry, Hiệu trưởng Dumbledore từ nghỉ hè hình như đều tránh cậu, hiện tại lại đột nhiên tìm, có thể là có liên quan..." Mắt Hermione trong nháy mắt trở nên lợi hại, cô nhìn chằm chằm tấm da dê trong tay Harry, lại giảm thấp thanh âm, "Hội Phượng Hoàng?"

Harry rút đũa phép nhẹ nhàng điểm một cái, tấm da dê không tiếng động đốt thành tro. "Có lẽ." Harry bình tĩnh trả lời, nghĩ Dumbledore mạo hiểm Voldemort có thể sẽ xuyên thấu qua mắt của mình phát hiện nhược điểm mà tìm mình, rốt cuộc là có chuyện gì.

Chính là, Harry như thế nào cũng thật không ngờ đó cũng không phải một cuộc hội đàm đơn giản của hai người. Khi Harry đúng giờ đến phòng làm việc của hiệu trưởng, Snape, Sirius đã ở trong này.

"Con đã tới chậm sao?" Harry nhíu mày, trao đổi ánh mắt hai người kia sau đó mới nhìn Dumbledore, "Con nghĩ Hiệu trưởng nói là bốn giờ chiều?"

"Là bốn giờ." Dumbledore cười huy động dưới đũa phép, ở giữa Sirius và Snape hiện ra một chiếc ghế màu lam, "Harry, ngồi đi. Con cũng không muộn, chẳng qua thầy hẹn giáo sư Black và giáo sư Snape trước."

Harry lướt qua Snape ngồi xuống sau đó mới ngẩng đầu nhìn Dumbledore.

"Hiệu trưởng tìm con, thật sự là ngoài ý muốn a." Harry tao nhã nhướng mày, từ sau khi phân chia với Dumbledore tới một mức độ nào đó sau, cậu sẽ không lại ở trước mặt Dumbledore che dấu nhiều như vậy.

Có lẽ, nói trắng ra với Dumbledore mình không phải là tiểu sư tử không có não mà là Harry Potter đang lớn dần trở thành một con sư tử trưởng thành trực giác mẫn tuệ, có năng lực, có não, bọn họ mới có thể hợp tác, nhanh chóng tiêu diệt cái tên mặt rắn kia.

Tối thiểu còn hơn một người một lòng muốn giết chết mình, nghĩ đến chứng thật mình là vô địch Voldemort mà nói, Dumbledore coi như là một người hợp tác không sai. Hơn nữa, bất kể thế nào, Dumbledore đều là phù thủy duy nhất có thể ngăn chặn Voldemort, khiến hắn ta sợ hãi.

"Có chuyện gì không?" Trong nháy mắt phân tích không ít, quyết định cố gắng hợp tác với Dumbledore, ngữ khí Harry có một chút biến hóa không rõ ràng.

Dumbledore trong nháy mắt phát hiện loại biến hóa này, ông cười vuốt chòm râu của mình, "Là như vậy Harry. Chuyện có liên quan đến Voldemort sống lại, bởi vì bộ trưởng Bộ Pháp Thuật không phối hợp, hơn nữa Nhật báo Tiên Tri phối hợp với Bộ Pháp Thuật. Người tin tưởng Voldemort sống lại thật sự quá ít mà người giám hộ thì trực tiếp ảnh hưởng lên học sinh trong trường."

Harry nhíu mày, nhìn thấy Dumbledore rõ ràng so với bình thường còn mỏi mệt. Harry đột nhiên ý thức được Dumbledore tìm mình rốt cuộc là vì cái gì.

Harry mười ngón đan chéo để trên đầu gối, bình tĩnh nhìn Dumbledore, "Hiệu trưởng hiện tại nói như vậy là muốn con làm cái gì đây?"

"A! Tin tưởng Harry hiện tại cũng nên biết, bởi vì Bộ Pháp Thuật mới thêm một vài lệnh giáo dục mang đến một vài vấn đề." Dumbledore thật cẩn thận châm chước từ, "Cho nên thầy nghĩ vì không chậm trễ các loại cuộc thi, chính là O. W. Ls, N. E. W. T, thầy cùng giáo sư Black, giáo sư Snape thương lượng, quyết định thành lập một nhóm lấy danh nghĩa hứng thú nghiên cứu Muggle..."

Quả nhiên! Harry nhíu mày, cười.

"Hiệu trưởng, cái đó và con có quan hệ gì đây?"

"Ân..." Dumbledore nhìn Snape cùng Sirius sau đó mới nói: "Là như vậy, Harry. Thầy nghĩ để con làm trợ giảng cho hai vị giáo sư, không nên vội vã cự tuyệt." Dumbledore thấy Harry mở miệng, lập tức bỏ thêm một câu, "Harry, tuy rằng cho tới nay thầy cũng không có hỏi qua chuyện học của con nhưng là từ những giáo sư đủ tư cách dạy Phòng chống nghệ thuật hắc ám đánh giá, hơn nữa mấy năm nay thầy quan sát, trình độ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám của con đã có thể đạt tiêu chuẩn của N. E. W. T, hơn nữa thành tích có thể rất cao!"

Nói xong câu cuối cùng, Dumbledore nghịch ngợm nháy mắt với Harry.

Harry trầm mặc một lát, cậu thật sự không muốn cuốn vào việc này, chính là nhìn Dumbledore, việc này chỉ sợ cũng sẽ không phản đối được.

Harry quay đầu nhìn Snape, Snape trầm mặc gật đầu, từ đôi môi luôn mím thật chặt hộc ra một câu.

"Hiệu trưởng muốn những học sinh nguyện ý học tập chẳng những có thể ở bên ngoài bảo hộ chính bọn họ, hơn nữa, còn có thể từ bên cạnh đột phá lời đồn của Nhật báo Tiên Tri, một lần nữa cho danh dự 'Kẻ Được Chọn' bay lên một độ cao mới."

Trong giọng nói không thể tránh khỏi trào phúng, Harry nhẹ nhàng gật đầu, đã biết ý của Snape, sau đó mới quay đầu nhìn Sirius.

"Bản thân chú cảm thấy được đây là một cơ hội không sai, Harry." Sirius nghiêng người nóng bỏng nhìn Harry, "Cứ như vậy là có thể bài trừ một ít tin tức chết tiệt trên báo chí. Hơn nữa, con cũng có thể cùng tham gia huấn luyện."

Nói xong câu cuối cùng, Sirius ám chỉ cong tay. Harry hơi sững sờ, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Dumbledore, nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam sau cặp kính hình bán nguyệt.

Harry nhẹ nhàng gật đầu.

Ở buổi sáng thứ Hai giờ ăn sáng, lấy danh nghĩa Sirius xây dựng "M. S" tổ hứng thú nghiên cứu Muggle chính thức thông báo dán tại lối vào đại sảnh đường. Đã sớm từ Harry nhận được tin tức Hermione đám người cũng không quá mức kinh hỉ, bất quá trong mắt Hermione rõ ràng chớp động hưng phấn.

"Mình dám nói nhất định sẽ có không ít người nguyện ý tham gia nhóm này." Ở trên đường đến lớp học, Hermione thấp giọng nói, "Mình đã nói rồi, chúng mình chỉ cần đi qua huấn luyện là có thể trợ giúp cậu."

"Cám ơn, Hermione." Harry khô cằn đáp lại một câu, thấy Umbridge đứng ở cửa phòng học thì giả cười, "Giáo sư Umbridge, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành, trò Potter." Umbridge giả cười, "Ta nghe nói Muggle học của trò được một 'O', nhóm kia trò hẳn là sẽ tham gia đi?"

"Đương nhiên, giáo sư Black là cha đỡ đầu của tôi, không học giỏi là sẽ bị trừng phạt a." Harry vô tội nhìn lỗ tai Umbridge bắt đầu mọc cỏ dại, "Còn nhóm kia, nếu tôi không đi tham gia thì chỉ sợ chú ấy sẽ bão nổi."

"Bất quá, " Umbridge cười ngọt ngào làm cho người ta ghê tởm, mụ còn chưa phát hiện lỗ tai của mình khác thường, "Ta hoài nghi nếu một người bị đại bộ phận cho là kẻ điên, kẻ lừa đảo tham gia thì có thể triệt để hủy nhóm này hay không. Có lẽ, mọi người biết trò tham gia đều chọn rời khỏi a."

Umbridge trên mặt ác ý càng ngày càng rõ ràng, tươi cười ghê tởm khiến Ron cùng Hermione phía sau Harry cũng nhịn không được nữa đồng thời mở miệng.

"Mọi người làm sao chúng tôi không biết nhưng là tối thiểu hai người chúng tôi sẽ tham gia cùng Harry!" Vì không để cho Umbridge có cơ hội trừ điểm, hai người miễn cưỡng bổ sung, "Giáo sư Umbridge, hẹn gặp lại!"

Ba người lập tức lướt qua Umbridge sắc mặt ở trong nháy mắt xanh mét, bọn họ đi vào phòng học Lịch sử Pháp Thuật chọn một chỗ xa Umbridge nhất ngồi xuống. Sau khi thấy Umbridge bị thanh âm của Binns thôi miên, bọn họ nhỏ giọng thảo luận Umbridge rốt cuộc khi nào thì mới phát hiện trong lỗ tai của mụ đang mọc cỏ dại.

"Có lẽ," Hermione nghiêm túc ghi chép Lịch sử Pháp Thuật, thấp giọng nói, "Cỏ dại căn bản chính là từ trong bộ não rỗng tuếch kia dài ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro