166-169

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 166

Nhớ anh nhớ anh nhớ anh

Hít một hơi thật dài, Harry đứng dậy, nhìn mọi người, "Con đi chuẩn bị bữa sáng. Không, bác Weasley, bác đã mệt một đêm, vẫn là nghỉ ngơi một chút đi, con tới làm." Harry đè tay bà Weasley sau đó đi đến phòng bếp.

Ron nhìn những người khác sau đó chần chừ lên đứng lên, "Em đi hỗ trợ."

"Harry, cậu cùng Giáo sư Snape làm sao vậy? Ông ấy, làm cái gì không tốt sao?" Ron đứng phía sau ở Harry, nhìn Harry không cần ma pháp nhưng rất lưu loát làm bữa sáng, có chút bất an hỏi.

Harry dừng lại một chút, thong thả buông xuống cái chảo trong tay, cúi đầu nhìn tay mình không nói gì.

"Harry, làm sao vậy?" Ron đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Harry, "Người anh em, có chuyện gì thì có thể nói cho mình biết. Tuy rằng mình luôn không thích giáo sư Snape nhưng cậu là bạn mình, người bạn tốt nhất. Có chuyện gì cậu cũng có thể nói cho mình biết. Như Hermione nói a, cậu không cần cái gì cũng một người gánh."

"Ron!" Harry ôm chặt lấy Ron.

Ron trong nháy mắt cứng lại bất quá cậu rất nhanh kịp phản ứng đưa tay ngốc vỗ lưng Harry, thấp giọng nói: "Harry, nếu mệt mỏi liền nghỉ ngơi, mình sẽ thử làm bữa sáng."

"Cám ơn." Harry ấp úng nói sau đó có chút không tự nhiên buông tay Ron cười nhợt nhạt, "Mình không sao, Sev cũng không làm cái gì." Harry khẽ lắc đầu, cười khổ, "Hẳn là mình làm cái gì với anh ấy mới đúng."

"Cậu đã làm cái gì?" Ron không dám tin quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng khách, sau đó quay đầu lại, "Cậu có thể làm cái gì?"

"Một chuyện rất tàn nhẫn, mình chưa từng nghĩ đến, việc mình muốn anh ấy làm đối với anh ấy lại tàn nhẫn như vậy." Ngón tay Harry run run, cậu dừng lại sau đó cầm lấy chảo bắt đầu chiên trứng gà. "Cám ơn cậu, Ron. Nếu không phải cậu nhắc nhở mình căn bản sẽ không có ý thức được đề nghị của mình rốt cuộc tàn nhẫn cỡ nào."

Hai người cùng nhau bận rộn, rất nhanh liền chuẩn bị xong bữa sáng cho mấy người, bưng tới trên bàn ăn.

Mọi người vội vàng ăn bữa sáng, Sirius cùng Snape thông qua lò sưởi về Hogwarts, mà Harry thì đi theo bà Weasley cùng đi St. Mungo thăm ông Weasley.

Sau khi ý thức được mình làm chuyện tàn nhẫn thế nào, Harry đột nhiên cảm giác mình có chút không dám đối mặt Snape. Mình, sao có thể làm như vậy? Tàn nhẫn, lãnh khốc như vậy?

Đối với lúc trước Lily Evans chết, Snape những năm gần đây luôn canh cánh trong lòng, tuy rằng lúc trước anh ấy chưa từng có biểu hiện ra ngoài nhưng là qua cuộc đối thoại, Harry cũng thấy nội tâm Snape rõ ràng.

Snape luôn vì Lily Evans chết mà mang đại bộ phận trách nhiệm tính ở trên người, những năm gần đây Snape luôn tự trách mình lúc trước đem lời tiên đoán nói cho Voldemort, không chịu tha thứ mình.

Cho dù, Snape đã biết Sirius lỗ mãng đổi người giữ bí mật thành Peter Pettigrew, Snape cũng chưa từng tha thứ qua chính mình.

Harry hờ hững đi theo mọi người vào phòng bệnh ông Weasley, nơi đó đã có mấy người vây quanh ông Weasley.

"A! Harry, cám ơn cháu!" Vừa thấy Harry, ông Weasley liền giãy dụa, được Tonks nâng ngồi dậy.

"Bác Weasley." Harry bị đôi song sinh đẩy lên phía trước, ngồi ở trên ghế cạnh giường bệnh, "Bác hiện tại cảm thấy thế nào?"

Trên mặt ông Weasley hiện lên mỏi mệt kỳ dị, Harry mẫn tuệ chú ý ông Weasley bởi vì mất máu rất nhiều mà mặt tái nhợt còn có màu xanh.

"Bác rất khỏe." Ông Weasley ôn hòa nói, phía sau Harry vang lên thanh âm chậc chậc. Harry quay đầu lại, phát hiện bà Weasley đang không đồng ý nhìn chồng của bà.

Harry cười mà như không cười nhìn ông Weasley, "Xem ra, Molly không phải thực đồng ý những gì bác nói a."

Ông Weasley khó xử, mọi người trong phòng bệnh bật cười.

"Được rồi, trên thực tế bác không quá tốt." Ông Weasley nhún vai sau đó thống khổ cắn răng, "Nga, có lẽ phải nói thật không tốt mới đúng." Ông Weasley cúi đầu nhìn băng trên người mình đã chuyển sang màu đỏ, cười khổ nói, "Harry, bác nghĩ cháu đã nhìn ra. Vết thương của bác vì nguyên nhân nào đó không thể ở Độc Dược hoặc là Bùa Chú khép lại. Trị liệu sư nói trong hàm răng của con rắn tập kích bác có thể có độc. Mà độc ở một mức độ nào đó, ngăn trở miệng vết thương khép lại."

"Trị liệu sư còn chưa tìm được biện pháp giải quyết vấn đề này sao?" Bà Weasley ngồi cạnh Harry lo lắng nhìn băng trên người ông Weasley xuất hiện màu đỏ của máu cùng màu xanh.

"Ách..." Ông Weasley có chút do dự, "Một trị liệu sư mới vào đề nghị có thể thử phương pháp trị liệu của Muggle một chút."

"Ân?" Bà Weasley nguy hiểm nheo mắt nhưng là ông Weasley giống như đã quyết định một hơi nói tiếp ."Ân, một loại chỉ gọi là chỉ khâu phẫu thuật..."

"Cái gì?!" Bà Weasley hét rầm lêm, Harry bưng kín lỗ tai của mình mỉm cười nhìn những người khác, thậm chí là Moody đều cau mày chịu đựng giọng bà Weasley rít gào.

Nếu như là Sev gặp được loại tình huống này chỉ sợ sẽ chọn dùng biện pháp càng thêm lý trí đi? Dùng giọng nói mềm nhẵn trầm thấp mềm nhẹ như thì thầm trào phúng đi?

Harry nhìn ông Weasley cười khổ biện giải, cố gắng thuyết phục vợ mình, không tự chủ được nghĩ tới mình và Snape, mà ý nghĩ này khiến Harry đột nhiên muốn lập tức nhìn thấy Snape.

Harry muốn gặp Snape, muốn lập tức gặp anh ấy.

"Harry, chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi? Phỏng chừng bọn họ cần cãi nhau rất lâu." Ron nhẹ nhàng kéo áo khoác Harry, thấp giọng đề nghị.

Harry đột nhiên đứng lên khiến Ron thiếu chút nữa ngã.

Phòng bệnh náo nhiệt bởi vì Harry mà hoàn toàn yên tĩnh.

"Harry, cháu làm sao vậy?" Bà Weasley lo lắng hỏi, Harry xin lỗi cười cười, "Bác Weasley, cháu cảm thấy bác có thể để bác Weasley thử một chút, biện pháp khâu lại miệng vết thương khi ma pháp không có tác dụng cũng là một biện pháp không tệ. Tối thiểu tốt hơn nhiều so với hiện tại bất lực."

"Có lẽ." Bà Weasley thoạt nhìn bị quấy nhiễu ông Weasley thì cao hứng phấn chấn, "Xem đi, ngay cả Harry đều nói như vậy. Harry từ nhỏ ở thế giới Muggle, cậu bé nói có giúp thì tuyệt đối sẽ đỡ hơn."

"Ách!" Harry thật không ngờ vì mình đột nhiên đứng dậy rồi thuận miệng tìm cớ lại khiến mình thành mục tiêu chú ý của mọi người, cậu nhẹ nhàng thanh yết hầu, "Có lẽ, cháu hẳn là lập tức trở về Hogwarts, cháu có thể tìm Hermione, còn có..."

Harry bỏ qua Draco, cậu không muốn làm cho những người này biết quá nhiều. Đây có lợi với tất cả mọi người. Bất quá, nhắc tới Draco Harry lại nghĩ tới một người có thể trợ giúp mình thực hiện mưu kế nhằm vào Voldemort, Lucius Malfoy.

Bất quá, cậu cần chuẩn bị thừa nhận lửa giận đến từ Sev.

Có lẽ, tiền Tử Thần Thực Tử kia, người yêu của "Hoàng kim nam hài", Severus Snape sẽ vì mình tiêu diệt Voldemort mà tùy ý làm bậy mạo hiểm sẽ trừng phạt mình, để mình mấy ngày không xuống giường được.

Có lẽ là chúc mừng? Chúc mừng bọn họ rốt cục tiêu diệt được Voldemort. Ý nghĩ này khiến Harry nhịn không được rùng mình, ngón tay của cậu run rẩy sau đó mới cười như không có việc gì, tiếp tục nói.

"Chúng ta có thể đến thư viện trường học tra, nói không chừng có thể tìm đến biện pháp giúp đỡ bác Weasley."

"Hiện tại đi?" Tất cả mọi người giật mình nhìn Harry, Harry có chút áy náy nhìn ông Weasley, "Bác Weasley, rất xin lỗi vì cháu không thể ở cùng bác nhiều chút. Bất quá, cháu ở chỗ này cũng không giúp được gì. Có lẽ quay về trường học ngược lại có thể hỗ trợ tìm được biện pháp giải quyết thương thế của bác."

"Con cũng về trường." Ron nhảy dựng lên, tiếp theo là đôi song sinh cùng Ginny. Vợ chồng Weasley có chút bất an nhìn bọn họ.

"Chính là..."

"Không sao, chúng ta có thể trực tiếp qua lò sưởi ở St. Mungo quay về trường học." Harry vội vàng làm yên lòng bọn họ sau đó được Tonks hộ tống đi tới lò sưởi St. Mungo.

Dùng bức họa từng là Hiệu trưởng Hogwarts thông tri Dumbledore tạm thời liên tiếp lò sưởi, Harry lấy bột Floo sau đó đi vào ngọn lửa màu xanh biếc.

"Phòng hiệu trưởng Hogwarts!" Harry lớn tiếng nói sau đó được ngọn lửa ấm áp bao lấy bay nhanh xoay tròn làm Harry cảm thấy có chút đầu hoa mắt choáng một chút rồi tất cả ngừng lại. Harry ổn định một chút sau đó mới ngẩng đầu nhìn lão giả cười híp mắt, đi ra.

Anh em nhà Weasley ngay sau đó cũng tới phòng hiệu trưởng, Dumbledore hỏi thăm bệnh tình của ông Weasley sau đó để Harry một mình ở lại.

"Harry." Dumbledore khép cửa phòng lại huy động đũa phép lấy ra một chiếc ghế mềm mại, "Ngồi đi, thầy có một số việc muốn xác nhận."

Chương 167

Trường sinh linh giá và Dumbledore

Harry áp lực xúc động muốn lập tức nhìn thấy Snape, chậm rãi ngồi xuống ghế để thư thả tâm tình muốn gặp Snape.

"Thầy muốn xác nhận những gì Hiệu trưởng?"

Mắt Dumbledore thâm thúy, cơ trí nhìn Harry, "Harry, từ đêm qua trò cùng Severus nói chuyện, không biết khi nào thì trò đã biết lời tiên đoán về vận mệnh của trò?"

"A." Harry ngữ điệu cứng nhắc nói, "Hơn nữa em cũng biết Voldemort làm sao biết lời tiên đoán, cũng biết hắn biết đến lời tiên đoán là không hoàn chỉnh. Từ nghỉ hè tới nay, Hội Phượng Hoàng âm thầm bảo hộ, Voldemort muốn lấy được 'Vũ khí', kỳ thật chính là quả cầu thủy tinh chứa lời tiên đoán được lưu giữ trong Bộ Pháp Thuật. Mà Voldemort cũng vì muốn lời tiên đoán nên mới có thể ẩn nhẫn đến hiện tại.

Dumbledore gỡ kính mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt sống mũi của mình, mệt mỏi thở dài một tiếng.

"Harry, xem ra mấy năm nay trò lớn rất nhiều, cũng đã biết rất nhiều." Dumbledore lại thở dài. Harry giật mình nhìn Dumbledore, lão nhân này so với bình thường đều già nua, mỏi mệt.

"Thầy thừa nhận, đối với tốc độ lớn dần những năm gần đây của trò, thầy có giật mình, đồng thời cũng có chút áy náy." Dumbledore nói, "Thầy không nên để trách nhiệm nặng như vậy đặt ở trên người một cậu bé thậm chí còn chưa trưởng thành. Trò hẳn là giống một người bình thường, có thời thơ ấu bình thường vì gây chuyện thị phi mà vui vẻ phấn khích mới đúng. Chính là, chiến tranh khiến trò mất đi cha mẹ. Lời tiên đoán cùng một vài quyết định của thầy khiến trò mất đi cuộc sống trẻ thơ tốt đẹp. Sau cuối năm nhất, trong kì nghỉ hè trò lớn rất nhanh. Harry, thầy..."

Dumbledore ngẩng đầu, trong mắt màu lam có chất lỏng trong suốt.

"Ai bảo em là người được gọi là 'Kẻ Được Chọn' a?" Harry nói, "Mau chóng làm cho mình lớn dần, cường đại, tiêu diệt Voldemort là trách nhiệm của em, không phải sao? Mặc kệ em có nguyện ý hay không thì đó đều là trách nhiệm của em, trách nhiệm không thể trốn tránh."

Dumbledore nhìn Harry sau đó lấy ra hai thứ vặn vẹo không rõ nguyên mẫu đặt ở trên bàn làm việc.

"Nếu như vậy, thầy nghĩ, hai thứ này, hẳn là cũng đã gặp đi?"

Harry ngồi thẳng cầm vương miện Ravenclaw, ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi bị nọc độc của Green ăn mòn, suy tư một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn Dumbledore.

"Hiệu trưởng, hai thứ này em quả thật đã thấy, chúng nó..." Harry để vương miện Ravenclaw trên bàn làm việc, "Chúng nó là em hủy, vào năm thứ hai."

"Nói như vậy, người ở trong tháp Ravenclaw đánh xỉu Lestranges, giúp cậu ta thoát khỏi Voldemort khống chế, chính là trò?" Mắt Dumbledore nhấp nháy nhìn Harry, đôi mắt lam chớp động.

Harry gật đầu, thẳng thắn đáp lại Dumbledore thử, cậu lạnh lùng nói: "Là em lúc ấy người ở tháp Ravenclaw chính là em. Hơn nữa giống như Hiệu trưởng đoán, em cũng đã biết bí mật Voldemort không chết."

"Trường sinh linh giá." Hai người đồng thời nói ra, sau đó cười.

"Là trò Granger tra sau đó nói cho trò?" Chờ hai người ăn ý thu liễm nụ cười sau, Dumbledore mới thản nhiên mở miệng, "Có lẽ, lúc ấy Severus đã giúp trò?"

"Đều có." Harry bình tĩnh trả lời, cậu chưa từng tham vọng mình đi vào thế giới này làm hết thảy cũng sẽ không bị Dumbledore phát hiện. Huống chi, hiện tại cậu chuẩn bị hợp tác một lần cùng Dumbledore. Nếu cậu có cái gì giấu diếm, Dumbledore tuyệt đối sẽ khúc mắc, không toàn tâm toàn ý hợp tác.

"Như vậy, trò có biết Voldemort chế tạo mấy trường sinh linh giá? Nếu không diệt toàn bộ trường sinh linh giá, chúng ta căn bản là không thể triệt để tiêu diệt hắn." Dumbledore giật mình, bất quá ông thông minh không hỏi Harry vì sao thẳng thắn, mà là hỏi vấn đề khác.

"Bởi vì một trường sinh linh giá phản, cho nên em thành công biết Voldemort rốt cuộc có mấy trường sinh linh giá, hơn nữa là cái gì." Harry nhẹ nhàng vuốt ve túi, bên trong là Green có chút bất an muốn ló ra. Harry đang đánh cuộc, cược Dumbledore vẫn không hoài nghi mình là Xà khẩu.

"Ý của trò là sau khi kết thúc năm thứ hai đã trao đổi với một trường sinh linh giá của Voldemort?" Dumbledore nói, "Vậy năm thứ hai trường sinh linh giá là người lợi dụng quái vật trong mật thất hóa đá học sinh đúng không?"

Lần này đến Harry kinh ngạc, cậu tuy rằng chưa từng xem nhẹ Dumbledore, tuy nhiên cậu cũng chưa từng nghĩ đến lão nhân này quá cơ trí.

Khó trách Voldemort kiêng kị ông ta như vậy.

"Kia là một quyển nhật kí." Harry thản nhiên nói, "Em khẳng định cậu ta tuyệt đối sẽ không giống Voldemort, thành địch nhân của chúng ta."

"Nhưng là chỉ cần có trường sinh linh giá còn tồn tại, Voldemort sẽ sống lại, cho dù là Avada Kedavra nhằm vào linh hồn cũng sẽ không triệt để tiêu diệt được hắn. Lúc trước Avada Kedavra bị bắn ngược đã chứng minh điểm này, hắn khổ đợi mười mấy năm cuối cùng vân bắt lấy cơ hội sống lại ." Dumbledore sắc bén nhìn Harry.

"Harry, vì cuối cùng có thể tiêu diệt Voldemort, chúng ta không thể lưu lại bất kỳ một cơ hội nào có thể cho hắn sống lại."

"Cho dù là em chết, phải không Hiệu trưởng Dumbledore?" Harry nhíu mày, trong nháy mắt trở nên lãnh khốc. Dumbledore cúi đầu, Harry nháy mắt lạnh như băng, Dumbledore quả nhiên biết mình là một trường sinh linh giá của Voldemort.

Hơn nữa, tuyệt đối đã sớm biết.

"Không, Harry, trò không cần hy sinh." Giọng Dumbledore già nua vững vàng nói, có tác dụng trấn định tâm thần. Harry chậm rãi ngẩng đầu, không dám tin nhìn Dumbledore.

"Thầy đang nói giỡn sao Hiệu trưởng?" Harry vẫn lạnh lùng níu, "Em nghĩ thầy hẳn rõ ràng, đêm hôm đó, Voldemort là muốn lợi dụng em chế tạo ra trường sinh linh giá. Cuối cùng tuy rằng lời nguyền chết chóc không thành công nhưng là hắn lại thành công phân cách một bộ phận linh hồn để vào trong cơ thể của em."

"Thầy biết." Dumbledore bình tĩnh, không có quá khứ ra vẻ điên rồ, cũng không như phía trước mỏi mệt, ông mới lạ đánh giá Harry, "Đêm hôm đó, khi thầy từ trong tay Hagrid ôm trò liền chú ý tới vết sẹo tia chớp trên trán trò..."

"Thầy nghĩ năm thứ tư trò đã biết , Avada Kedavra sẽ không lưu lại vết thương trên người người bị hại. Harry, vết thương trên trán trò là tình yêu của mẹ trò cùng một mảnh nhỏ linh hồn Voldemort đồng thời tạo thành." Dumbledore thong thả nói, "Nhưng là nó cũng không đại biểu trò chính là trường sinh linh giá của hắn, Harry. Có lẽ trò chỉ biết là Voldemort có trường sinh linh giá, nhưng là không biết chế tạo trường sinh linh giá như thế nào."

Harry sững sờ, cậu quả thật không quá rõ ràng.

"Hermione nói cần giết người, nhưng là ngoài điều đó, em cũng không phải rất rõ ràng." Bởi vì Harry chưa từng nghĩ tới giống Voldemort trường sinh bất tử. Harry muốn chính là cùng người yêu sống một cuộc sống hạnh phúc mà thôi.

Dumbledore trong nháy mắt như là yên tâm cái gì đó. "Đúng, là cần giết người nhưng là khi giết người còn cần một câu thần chú đã thất truyền." Dumbledore nhìn Harry, "Thầy khẳng định, đêm hôm đó câu thần chú bắn ngược khiến Voldemort không có cơ hội đọc câu thần chú kia, cho nên trong cơ thể trò có linh hồn của hắn, hơn nữa hắn lần này sống lại dùng máu của trò, cho nên trò mới có thể lén vào đầu óc của hắn, cảm ứng tâm tình của hắn, từ góc nhìn của hắn nhìn thấy mọi thứ phát sinh."

"Em..." Một lúc lâu sau khi Dumbledore dừng lại Harry mới mở miệng. Giọng của cậu bởi vì quá độ khiếp sợ mà khàn khàn, "Khụ khụ, em không phải trường sinh linh giá của Voldemort?"

Đây mới thật là chuyện khiến cậu cùng Snape không dự kiến được a! Bất quá, coi như là một kinh hỉ. Harry cười.

Nhìn Harry cười, Dumbledore lại nghiêm túc, "Bất quá, cái này cũng không đại biểu cho linh hồn trong cơ thể trò sẽ không giúp Voldemort chạy trốn, sẽ không có ảnh hưởng gì với cuộc sống sau này của trò."

"Cái gì?" Harry nhíu mày, cậu tự nhiên biết mảnh nhỏ linh hồn Voldemort không có quá lớn quan hệ với mình, cậu chẳng qua có thể hấp thu năng lượng mỗi một trường sinh linh giá sau khi nó biến mất mà thôi. Voldemort hồn phiến, trên thực tế là ở một chỗ với linh hồn chân chính Harry Potter.

Nhưng là, cho dù là linh hồn Harry Potter sinh tồn ở trong cơ thể cậu, cậu cũng không hi vọng Harry sống lại sau bị ảnh hưởng gì.

"Hiệu trưởng, em nghĩ loại tình huống này thầy đã sớm nghĩ tới." Harry ngẩng đầu nhìn Dumbledore, có thể nói là cường ngạnh nói, "Em nghĩ, thầy chưa từng nghĩ tới hy sinh em, không phải sao?"

"Đúng vậy." Dumbledore cười, nhìn như rất vui mừng. "Thầy cũng hiểu được biện pháp này là tuyệt đối không có cách nào thực hiện nhưng là trò đã nói có thể tuyệt đối tín nhiệm..."

Sau khi biết được biện pháp của Dumbledore, Harry thở dài nhẹ nhõm, uống cùng Dumbledore một ly nước chanh, lặng lẽ nhìn Dumbledore.

Harry tin tưởng, sau khi trải qua quá trình thử quá mức buồn chán, Dumbledore mới chuẩn bị tiến vào chính đề.

Quả nhiên ——

"Harry, kế hoạch đêm qua trò nói nhằm vào Voldemort là gì?" Dumbledore buông cái ly, "Thầy tin tưởng, trò hẳn đã hủy toàn bộ trường sinh linh giá trò có khả năng hủy, chỉ kém đối mặt Voldemort nên mới có kế hoạch như vậy."

"Em chỉ là muốn cho Voldemort biết liên hệ giữa chúng ta, có lẽ, khi có người nhắc nhở hắn sẽ bố trí một cái bẫy."

"Mà trò có thể thừa dịp này bố trí cạm bẫy trí mạng đúng không?" Dumbledore trầm tư, "Mà người trò nói nhắc nhở Voldemort hẳn chính là Severus, đúng hay không?"

"Đúng vậy. Chính là nó khiến cho anh ấy nhớ lại một vài điều không thoải mái." Harry không muốn nói quá nhiều chuyện với Dumbledore về Snape, cậu nói xong đứng lên, "Hiệu trưởng, thầy đã biết hết thảy những gì thầy muốn biết, như vậy em đi về trước. Em đã bỏ lỡ tiết thứ nhất ngày hôm nay."

Harry nói xong không đợi Dumbledore cho phép đã đi ra phòng hiệu trưởng.

"Harry." Ngay khi Harry muốn đóng cửa lại, phía sau cậu truyền lại tiếng nói trầm thấp của Dumbledore, "Nếu Severus không muốn, đừng nên ép bách cậu ta. Cậu ta thấy có lỗi. Để cậu ta làm chuyện như vậy, đối với cậu ta mà nói..."

Dumbledore thở dài, Harry không quay đầu lại, cứng ngắc gật đầu một cái, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.

Harry cũng không lên lớp mà lập tức đi tới hầm không có một bóng người. Harry biết sáng hôm nay Snape không có lớp dạy, Snape nhất định là ở phòng thí nghiệm chế tạo Độc Dược để bình phục tâm tình của mình.

{Giáo sư Snape ở bên trong?} Harry tê tê hỏi bức họa con rắn trên cửa, {Ta có thể đi vào không?}

{Không được.} Con rắn bất đắc dĩ lắc đầu, {Harry Potter, Giáo sư Snape đã nói không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào hầm, kể cả Harry Potter. }

{Thật sự không thể?} Harry nhíu mày, trong mắt toát ra lo lắng, xem ra mình thương tổn Snape. {Nếu ta cứ đi vào?}

{Tuyệt đối không thể, Giáo sư Snape nói nếu ta thả cậu đi vào, hắn sẽ dùng Avada Kedavra đối phó ta.} Con rắn dùng sức lắc đầu, trong mắt lộ ra sợ hãi.

Harry cười lạnh rút đũa phép chỉ vào bức họa.

{Ngươi nói bây giờ là ta có khả năng Avada ngươi vẫn là Giáo sư Snape?}

{Ngươi không thể dùng Avada, Harry Potter, ngươi chỉ là một học sinh, không được dùng Avada.} Con rắn dùng sức lắc đầu, nỗ lực ở bức họa nho nhỏ tránh né đũa phép Harry.

{Nha, ngươi có thể thử xem xem, ta rốt cuộc có thể thành công sử dụng lời nguyền chết chóc hay không?} Harry tao nhã nhíu mày, cười lạnh.

"Phanh" một tiếng, cửa phòng bị mở ra, Snape tức giận xuất hiện trước mặt Harry. " 'Kẻ Được Chọn' Vĩ đại, 'Hoàng kim nam hài' của Dumbledore cũng chỉ biết uy hiếp bức họa đáng thương của ta sao?"

Chương 168

"Giáo sư Snape cũng không thể tùy ý vu oan cho học sinh của mình a." Harry vô liêm sỉ cười nhìn Snape, "Tai nào của giáo sư nghe được em uy hiếp bức họa của ngài? Giáo sư có thể hỏi nó, em rốt cuộc có uy hiếp nó hay không."

{Có, giáo sư Snape, cậu ta có uy hiếp ta.} Con rắn trên bức họa tê tê nói, Harry luôn luôn nhìn Snape, không để ý con rắn tê tê kháng nghị—— dù sao Snape nghe không hiểu.

"Giáo sư, chẳng lẽ đây là thái độ đãi khách của anh, để khách tới tìm đứng ở ngoài cửa nói chuyện?" Harry nhíu mày, cười híp mắt nói, không chút để ý ánh mắt giết người của Snape.

"Này muốn xem là người nào." Snape trào phúng nói, bất quá hắn vẫn nghiêng người cho Harry đi vào.

"Potter," Snape đóng cửa lại, nhìn Harry, nói, "Nếu em vẫn muốn ta giúp em thực hiện kế hoạch đó, như vậy ta nói cho em biết, ta tuyệt đối không đồng ý. Em không cần lãng phí sức lực ."

Harry nhìn Snape, cho dù là khi lắc đầu, ánh mắt của cậu cũng không dời Snape.

"Giáo sư yên tâm. Em đã không muốn anh hỗ trợ kế hoạch." Harry đứng lên, cười hôn lên môi Snape sau đó kéo hắn ngồi xuống. "Em vội vàng trở về chẳng qua là vì em nhớ anh. Cho dù là đi không đến ba giờ, chính là em nhớ anh. Thực xin lỗi, em không nên không để ý tâm tình của anh mà yêu cầu anh làm chuyện như vậy, em chưa từng nghĩ sẽ gợi lên một vài trí nhớ anh không muốn nhớ tới."

Lại khẽ hôn hai má Snape, Harry lúc này mới thoải mái thở dài một tiếng, tựa vào vai Snape, tìm kiếm một tư thế làm cho mình thoải mái dựa vào Snape.

Nhưng là, Snape cũng không vì Harry nói mấy câu mà xem nhẹ những gì Harry nói.

"Em không còn cần ta hỗ trợ kế hoạch." Hắn hoài nghi nhìn người trong lòng mình đang tìm kiếm một tư thế dễ chịu để dựa vào, vặn vẹo cười lạnh, "Như vậy, nói cho ta biết, em chuẩn bị tìm ai hỗ trợ thực hiện kế hoạch của mình."

Harry cứng lại sau đó mới không muốn rời đi Snape ôm ấp, bất đắc dĩ cười khổ nhìn Snape —— chẳng lẽ, hai ngày này, bọn họ nhất định phải nói vấn đề này không thể không tranh chấp sao?

"Sev, anh có thể không nhạy cảm như vậy sao?"

"Potter, ta không thể." Snape một lần nữa ôm Harry, "Bởi vì nó quan hệ đến đến tính mạng của em, ta tuyệt đối không thể phớt lờ." Giọng nói dừng lại một chút, cảm nhận được người trong lòng chậm rãi trầm tĩnh lại, Snape mới lại mở miệng, "Em còn chưa nói cho ta biết, nếu không phải ta, em chuẩn bị tìm ai hợp tác?"

"Ách, Lucius Malfoy. Em nghĩ ông ta cũng nguyện ý hợp tác với em, không phải sao? Ông ấy đã truyền lại cho chúng ta không ít tin tức, trợ giúp anh che dấu thân phận."

"Đúng." Snape khô cằn nói, "Lucius nhất định sẽ vui vẻ hỗ trợ, gia tộc Malfoy là gia tộc ích lợi tối thượng, nếu anh ta đã lựa chọn đứng ở bên em, như vậy anh ta tuyệt đối vui vẻ tại lần chiến đấu trọng yếu nhất này giúp em. Ở trận chiến này biểu hiện ra tác dụng lớn hơn mới có thể bảo đảm chắc chắn địa vị hậu chiến."

"Em không nghĩ đến tình huống này, bất quá đây quả thật là lý do ông ta trợ giúp em." Harry cẩn thận đánh giá thần sắc của Snape, cố gắng muốn xem Snape nghĩ như thế nào. "Anh, không phản đối sao?"

"Ta phản đối có thể thay đổi chủ ý của em sao?" Snape khẽ động khóe môi, trong đôi mắt đen lộ ra bất đắc dĩ, "Em sẽ không cải biến chủ ý tiểu quỷ. Theo như em nói cho ta biết không cần ta hỗ trợ mà là tìm Lucius, ta đã biết coi như ta thuyết phục Lucius không giúp đỡ, em nhất định vẫn sẽ làm được."

"Đúng vậy, em không sẽ cải biến quyết tâm tiêu diệt Voldemort. Nhưng em không muốn làm khó anh." Chần chừ một chút, Harry đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Snape, thấp giọng nói: "Hơn nữa, lúc trước Dumbledore đã nhắc nhở em. Em chưa từng nghĩ đến lão nhân kia sẽ quan tâm mỗi người như thế. Coi như ông ấy có thể sẽ vì lợi ích lớn lao hơn mà hy sinh những người này, có thể là sự quan tâm của ông ấy cũng là chân thành tha thiết."

"Sev, anh nên tha thứ mình. Khi đó anh cũng không biết trong dự ngôn chỉ Lily Evans, chỉ mẹ của em. Mẹ em chết, không có liên quan gì đến anh. Đây là lựa chọn của Voldemort, anh đã vì mẹ em mà làm hết những gì anh có khả năng làm."

"Không. Nếu ta có năng lực, cô ấy cũng không bị giết chết." Snape thống khổ lắc đầu, ôm chặt Harry, "Bọn họ sẽ không tha thứ ta, em cũng không nên tha thứ ta. Potter, vì cha mẹ của em, em căn bản không nên yêu ta thủ phạm hại chết cha mẹ của em."

Cảm nhận được Snape buông ra, Harry nhíu mày. Harry ngồi thẳng, tách ra lãnh khốc nhìn Snape.

"Anh hiện tại hối hận, không muốn ở cùng một người tùy thời có thể bị Voldemort giết chết phải không?"

Snape càng thêm tối tăm nhìn Harry, "Không, chỉ là ta đã khôi phục lý trí đã cáo biệt đầu ta đã lâu, nhận thức hai người chúng ta quả thật không thích hợp ở chung. Potter, ta cũng không hổ thẹn khi ở cùng em."

"Em hiểu, anh hổ thẹn vì mình, cảm giác mình không xứng với 'Đứa bé sống sót', 'Hoàng kim nam hài', 'Kẻ Được Chọn' nhất định tiêu diệt Voldemort trong miệng mọi người phải không?" Harry cười châm chọc, không khách khí trào phúng mình và Snape.

"Ta nghĩ đến em sớm đã biết sự thật này, hơn nữa đã tiếp nhận rồi." Nhìn thấy biểu tình chua sót trên mặt Snape, Harry tiếp tục lãnh khốc nói, "Cũng như em sớm đã biết lúc trước là anh đem một nửa lời tiên đoán nói cho Voldemort, hơn nữa đã tiếp nhận sự thật này."

Harry không muốn cãi nhau với Snape, chính là Snape cũng không muốn cho hắn một cơ hội.

"Này không giống, Harry." Snape thống khổ nhìn Harry, "Cái này căn bản là hai chuyện khác nhau, người có tự hỏi năng lực có thể nhìn ra hai chuyện em nói có bản chất khác nhau. Ta là hung thủ hại chết cha mẹ em, không riêng gì Lily Evans, còn có cha của em!"

"Làm sao em có thể cùng một người giống ta ở chung đây? Giữa chúng ta, là sai lầm !"

"Sai lầm?" Harry nguy hiểm nheo mắt, đi từng bước về phía trước. Thân thể cậu cùng thân thể Snape không có một chút khoảng cách, hai người bọn họ dính vào nhau, "Ai nói cho anh biết chúng ta yêu nhau là sai lầm?"

Snape chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác, hoặc là nói, chưa bao giờ đem cái nhìn của người khác để vào mắt. Có thể làm cho hắn nói như vậy, như vậy tuyệt đối không phải đơn giản là có người công kích bọn họ, mà là có người tự cho là có ý tốt, cho là suy nghĩ cho mình chủ động tìm tới Snape, cùng Snape phân tích đó là chuyện không thể, để Snape rời đi mình.

Vốn Harry hoài nghi Dumbledore Lão Hồ Ly. Chính là lúc trước, cậu mới vừa vặn phát hiện, Dumbledore thật sự rất quan tâm Snape. Như vậy, rốt cuộc là ai, "Có ý tốt", "Suy nghĩ" cho mình a?

"Điều này hiển nhiên không phải điều hiện tại em quan tâm, Potter." Snape lại khôi phục cách xưng hô xa cách với Harry, Harry nghe ra "Potter" này hoàn toàn khác cách gọi cùng thân mật bình thường. "Potter" này, xa cách.

Mặt của Harry chỉ cách mặt Snape mấy centimét, thậm chí mũi cậu đều nhanh đụng tới đôi môi khép mở của Snape lúc nói chuyện.

"Như vậy, có lẽ Giáo sư Snape có thể nói cho em biết, em hiện tại nên quan tâm cái gì?" Harry mở miệng, rũ mắt nhìn cần cổ tái nhợt của Snape.

"Quan tâm kế hoạch của em hoàn mỹ hay không, cần bổ sung chỗ nào, quan tâm một chút có thể sống sót, giết chết Chúa Tể Hắc Ám hay không." Snape bình tĩnh nói, nếu có thể xem nhẹ hắn khẩn trương hầu kết run nhè nhẹ.

Harry lắc đầu, cảm giác môi Snape lướt qua sống mũi của mình. "Em không quan tâm thứ đó, em không quan tâm mình có thể sống sót hay không." Harry ngẩng đầu nhìn mỗi một biểu tình rất nhỏ trên mặt Snape.

Khi chứng kiến trên mặt Snape xẹt qua lo lắng, Harry cười trộm trong lòng.

Nếu Snape còn quan tâm sống chết của cậu, như vậy mọi chuyện vẫn dễ.

Harry tiếp tục dùng ngữ khí coi thường tính mạng của mình nói tiếp, "Trước kia có lẽ em để ý, nhưng là hiện tại, em không cần quá để ý ."

"Vì sao?" Snape cúi đầu, liếc mắt nhìn vào một đôi mắt như hồ nước trong.

"Bởi vì người em để ý đã quyết định rời khỏi tính mạng của em." Harry cười sáng lạn, mắt lại lạnh như băng nhìn Snape, không chút lưu tình nói, "Em từ trước đến nay không cần biết nếu như Voldemort thống trị thế giới này sẽ phát sinh cái gì. Nguyên nhân em làm như vậy trừ bỏ em biết nếu em không giết chết Voldemort, như vậy hắn ta sẽ luôn dây dưa em. Hai người, chỉ có một có thể sống sót, mà một nguyên nhân khác, là em muốn thủ hộ tình yêu của em. Em chờ mong sau khi chiến tranh kết thúc, có thể cùng người yêu có một cuộc sống bình thường hạnh phúc."

"Trước đó, trừ bỏ ngẫu nhiên có thể cùng em gái, em đã chịu đủ một cuộc sống cô đơn tịch mịch. Nếu chiến thắng Voldemort sau, người nào đó cho là mình rốt cuộc không xứng với em, hổ thẹn, em tình nguyện Voldemort vĩnh viễn còn sống, hoặc là..."

Harry nhìn thoáng qua Snape, sau đó nguy hiểm nói, "Bị Voldemort giết chết, em sẽ cảm giác càng tốt một chút."

Chương 169

Voldemort phiền não

Harry chậm rãi vươn tay ôm Snape. "Sev, em từng nói cho anh biết, người yêu của anh, hoặc là nói người anh từng yêu, Harry Potter, là một người ích kỷ tới cực điểm. Nếu em không hạnh phúc, như vậy cần gì phải vì những người khác hạnh phúc mà cố gắng đâu. Em chết đi liền cái gì cũng không biết."

"Harry, ta không cho phép em buông tha tính mạng!" Snape khủng bố tê tê uy hiếp Harry, "Tính mạng của em không riêng gì là của em, đây là Lily dùng tính mạng đổi lấy, cho em cơ hội sống sót. Em không thể buông!"

"Lily Evans?" Harry nhíu mày, cười lạnh, "Đây mới thực sự là nguyên nhân đúng không giáo sư Snape!"

Snape ngây ra một lúc, trả lời theo bản năng, "Không, không phải vì Lily Evans. Ta chỉ là không muốn em vì ta mà bị liên luỵ..."

"Nga, này rất rõ ràng..." Harry chậm rãi nói, "Anh là một cái thánh nhân, có lẽ, em hẳn là đem danh hiệu 'Thánh nhân Potter' đổi thành 'Thánh nhân Snape'!" Harry không lưu tình trào phúng, "Một người thật vĩ đại cao thượng a, vì một tội danh không phải của mình nhưng lưng vẫn đeo tự trách mười mấy năm không chịu tha thứ chính mình. Vì người yêu của mình mà ẩn nhẫn thối lui. Snape, em chưa từng phát hiện không ngờ anh là một người 'Vĩ đại' như vậy."

Trên mặt Snape hiện lên chật vật, hắn hung tợn nhìn Harry, "Gryffindor trừ 10 điểm, Potter. Bởi vì em không tôn trọng người yêu của em, đồng thời cũng là giáo sư của em."

"Vì sao không bởi vì em không biết vợ em ẩn nhẫn mà trừ Gryffindor 10 điểm a?" Harry nhíu mày, tay ôm Snape bắt đầu dọc theo cột sống đối phương thẳng thắn mà có chút cứng ngắc một chút một chút hướng lên trên, "Sev, chẳng lẽ anh cho rằng em để ý những chuyện nhảm đồn đãi sao? Nếu anh thật cho là như vậy, em không thể không nói, em chút thất vọng."

"Chết tiệt em làm như không cần, thậm chí không cần tính mạng của mình, hơn nữa dùng để uy hiếp ta." Snape gầm nhẹ, "Ta không dám đánh cược em thật sự dám làm như vậy, cho dù tỷ lệ là một phần vạn. Chết tiệt! Biết rõ, ta yêu em, tuy nhiên lại cố ý dùng Lily Evans đến kích thích ta, ám chỉ người ta yêu không phải em! Chết tiệt! Biết rõ ta không phải là một 'Thánh nhân', chỉ là một nam nhân yếu đuối vì người yêu mà lùi bước, lại vẫn dùng cái từ 'Thánh nhân Snape' đến trào phúng ta! Chết tiệt, ta chính là biết em không để ý những lời đồn đãi kia hoặc là chuyện càng không xong cho nên mới giúp em chú ý! Ta không muốn làm cho em bị thương tổn, em có biết không?"

"Hư, em biết, em cũng biết." Harry kiễng chân, hai tay tới cổ Snape, thật sâu hôn Snape, sau một lát hai người, "Thân ái, có chuyện gì đơn giản nói ra không phải tốt hơn sao?"

"Potter chết tiệt!" Snape thấp giọng mắng, lại hôn đôi môi đã sưng đỏ của Harry sau đó mới ôm Harry ngồi xuống, "Em chỉ biết dùng từ ngữ sắc bén kích thích khiến ta không khống chế được sau đó nói ra những điều ta không muốn nói ra. Phải biết rằng, cả Hogwarts trừ em ra không còn ai dám đối mặt nói với ta như vậy."

"Đó là bởi vì em biết, anh yêu em." Harry cười dựa vào Snape, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương rõ ràng trên ngón tay Snape, thấp giọng nói: "Như vậy hiện tại anh đã nghĩ thông suốt chưa? Tha thứ cho mình chưa?"

"Ta..." Snape chần chừ, Harry ngồi thẳng lên nhìn Snape, "Nếu anh còn cho là mình có tội như vậy em nói cho anh biết. Đối với cái chết của cha mẹ em, đặc biệt mẹ của em chết, em cơ hồ cùng Voldemort cống hiến lực lượng giống nhau."

"Harry, e, không cần an ủi ta mà..."

Harry lắc đầu, "Không, em không an ủi anh. Em nhớ được chuyện đêm hôm đó, em nhớ được bọn họ đối thoại. Voldemort vốn không định giết mẹ của em, em nghĩ đây là bởi vì anh từng cầu tình. Nhưng là, mẹ vì bảo hộ em mà lựa chọn tử vong, dùng sinh mệnh bảo hộ em không bị giết chết. Nếu không vì em, kỳ thật mẹ có thể không chết."

"Harry, cái này không thể trách em." Snape ôm Harry, kéo thiếu niên u buồn mà tự trách vào lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve, muốn làm yên lòng cậu.

"Thật vậy sao?" Harry ngẩng đầu, trong đôi mắt xanh biếc chớp động nước mắt. Chưa từng gặp qua Harry yếu ớt như thế, Snape dùng sức gật đầu, "Thật sự, đây là lựa chọn của Lily, cô ấy tuyệt đối sẽ không trách em."

"Như vậy anh lại vì lý do gì mà tự trách?" Harry bình tĩnh nhìn Snape, "Tựa như lời anh nói. Vì cứu em mà chết, là mẹ lựa chọn. Mà vì lời tiên đoán mà tìm tới em, giết chết cả nhà của em, là lựa chọn của Voldemort. Này, không liên quan tới anh."

"Potter?" Snape nhíu mày, "Nước mắt vừa rồi cùng yếu ớt là giả, đúng không?"

"Sev, không cần trốn tránh vấn đề của em. Nếu như những gì anh vừa nói cũng không thể thuyết phục anh tha thứ cho mình, như vậy em làm sao có thể bị anh thuyết phục, tha thứ cho mình a?" Harry nhắm mắt bình tĩnh dựa vào Snape, thấp giọng nói: "Anh cảm thấy anh có thể thuyết phục mình sao?"

"Ta..." Snape chần chừ trong chốc lát, cắn răng hứa hẹn, "Ta sẽ cố gắng thuyết phục mình."

Harry thư thái cười, cậu biết khiến Snape lập tức buông nhiều năm khúc mắc là không thể nào. Chỉ cần hắn nguyện ý cố gắng tha thứ cho mình, vậy cũng tốt. "Như vậy em cam đoan em cũng sẽ cố gắng thuyết phục mình, không tự trách mình. Cũng sẽ cố gắng bảo trụ mạng nhỏ. Anh, cũng vậy."

"Ta cũng vậy." Snape bình tĩnh nói, một lần nữa ôm lấy Harry.

———————— ta là phân cách tuyến ——————

Trang viên Malfoy, Snape vội vàng tới ở Lucius Malfoy dẫn dắt đi vào thông đạo ngầm không muốn người biết.

"Tình huống thế nào?" Giọng Snape trầm thấp hỏi, ánh mắt lợi hại nhìn bốn phía, phát hiện không có bất kỳ bức họa nào dùng một bùa tăng cường tĩnh âm, "Potter có nói kế hoạch cho anh biết chưa?"

Lucius Malfoy cẩn thận nhìn bốn phía, đi chậm lại nhẹ nhàng gật đầu, "Cậu ta nói anh sẽ phối hợp tôi"  giấu ở dưới sự lạnh lùng là lo lắng của Lucius với bạn tốt. Đôi mắt lam xám nhìn Snape đờ đẫn, thấp giọng hỏi, "Anh xác định anh có thể đối phó?"

"Không có vấn đề, tôi tin tưởng năng lực của Potter. Tôi cũng tin tưởng, nếu cần tôi sẽ dùng tính mạng của tôi bảo hộ Harry, sẽ không để cho Harry gặp nguy hiểm." Trong mắt Snape hiện lên quang mang nguy hiểm khiến Lucius híp mắt lại —— xem ra, Harry Potter thật sự hiểu biết người yêu của mình.

Lucius mở miệng, "Tôi nghĩ người yêu bé nhỏ của anh chắc sẽ không cao hứng anh làm như vậy. Lúc trước cậu ta nhờ tôi cảnh cáo anh, nếu anh chết nói, như vậy đừng nghĩ một mình cậu ta còn sống."

Thần sắc Snape hơi đổi sau đó mới gật đầu, "Tôi biết, tiểu quỷ chết tiệt đó, biết sử dụng cái mạng nhỏ của mình đến uy hiếp tôi!"

"Đó cũng là một loại quang vinh a." Lucius giả cười, tao nhã kéo mũ trường bào Tử Thần Thực Tử sau đó lấy mặt nạ màu bạc che khuôn mặt tuấn mỹ lại.

"Tôi tình nguyện em ấy không để ý như vậy." Snape nói sau đó cũng sửa lại quần áo, đội mặt nạ sau đó mới bỏ bùa tĩnh âm sau đó lập tức đi đến cuối hành lang đen tối gõ cửa phòng.

Cửa mở, Snape cúi đầu đi vào, cùng Lucius Malfoy lập tức đi đến trước mặt Voldemort ngồi nơi cao nhất, quì gối, hôn vạt trường bào màu đen sau đó mới đứng thẳng lên.

"Chủ nhân, ngài vội vàng kêu gọi chúng tôi là vì chuyện gì?" Lucius tỉnh táo nhìn căn phòng trống trải, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi vào bên chân Voldemort.

"Chủ nhân, ngài dồn dập gọi hai người chúng tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Snape đồng dạng cúi đầu, không nhìn đôi mắt cho dù trong bóng đêm vẫn lóe ra màu đỏ dữ tợn.

"Ta gần nhất gặp một vấn đề." Voldemort nhìn kĩ hai trợ thủ đắc lực rồi mới chậm rãi nói, giọng nói lạnh như băng mang theo tức giận, "Ta cần một ít đề nghị từ các ngươi."

Lucius Malfoy nhanh chóng trao đổi một ánh mắt với Snape sau đó hai người cùng nói, "Chủ nhân không gì không làm được, nếu như là chủ nhân cũng không thể giải quyết, thuộc hạ làm sao có thể giúp được chủ nhân? Bất quá, có thể vì chủ nhân hết ứng hết trách nhiệm, là vinh quang và may mắn của thuộc hạ."

"Đúng vậy, Chúa Tể Hắc Ám không gì không làm được." Voldemort đan chéo tay để ở đầu gối mình, mắt hắn lạnh như băng không có độ ấm, "Nhưng là, ta muốn các ngươi ở bên người không phải là vì giải quyết những chuyện ta không muốn tiêu phí rất nhiều người. Chuyện ta cần tự hỏi quá nhiều, không thể vì vậy mà lãng phí quá nhiều thời gian. Mục tiêu của ta là Dumbledore mà không phải 'Hoàng kim nam hài' trong miệng bọn họ, 'Kẻ Được Chọn' được đồn đãi nhất định sẽ đả bại ta."

"Ý chủ nhân là Harry Potter?" Snape nỗ lực khiến giọng của mình cứng nhắc nhưng là cũng không quá thành công. Giọng của hắn vẫn không tự chủ được cao một ít. Bất quá, Voldemort với phản ứng của hắn rất hài lòng.

Giọng hắn lạnh như băng mang cho một tia nghiền ngẫm đắc ý, "Đúng vậy, Severus." Hắn ta đứng lên, từng bước một thong thả đi tới cạnh Snape, nhẹ tay để trên vai Snape.

Snape trong nháy mắt buộc chặt mỗi một dây thần kinh trên người, hắn thẳng tắp đứng cảm thụ cảm giác lạnh lẽo từ tay Voldemort.

"Severus thân ái, ta lần này muốn đối phó, chính là người yêu bé nhỏ —— Harry Potter, ngươi có đề nghị tốt nào a?" Voldemort lãnh khốc nói, lòng bàn tay của hắn chậm rãi dời đi, đôi mắt đỏ chăm chú nhìn Snape.

Snape ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn Voldemort, "Chính là đồ chơi khi nhàm chán mà thôi, chủ nhân cần thuộc hạ làm gì?"

"Tốt lắm tốt lắm." Voldemort vỗ vỗ vai Snape, một lần nữa về tới chỗ ngồi. Hắn nhìn Lucius Malfoy cùng Snape hồi lâu, khi hai người đều cảm giác được bất an hắn mới mở miệng.

"Hôm nay ta bí mật gọi hai người các ngươi, chuyện muốn nói là bí mật, không thể nói cho bất cứ người nào." Voldemort nói, "Nếu có một người khác biết, các ngươi sẽ biết hậu quả."

"Dạ, chủ nhân."

Voldemort hoài nghi nhìn hai người thật lâu, Snape nỗ lực bảo hộ đại não, không thèm nghĩ những chuyện không nên nghĩ.

Hắn biết Voldemort muốn nói gì, liên tục vài ngày, Harry có ý thức tiến nhập não Voldemort, liên tiếp ở thời điểm mấu chốt cố ý để Voldemort phát hiện, phá hủy vài kế hoạch của Voldemort.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro