170-175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

Chương 170

Chờ đợi thời cơ

"Gần nhất, ta luôn luôn bị một người quấy nhiễu, Harry Potter, có lẽ là bởi vì dùng máu của Harry Potter sống lại. Cho nên, ta cùng cậu ta đã hình thành một loại liên tiếp kỳ dị, Harry Potter có thể cảm ứng được chuyện xảy ra. Các ngươi có ý kiến gì không, cảm thấy thế nào mới có thể hoàn mỹ cắt đứt loại liên tiếp này?"

Lucius Malfoy cùng Snape trao đổi ánh mắt sau đó Snape nhìn Voldemort, chậm rãi nói, "Vì sao chủ nhân muốn chặt đứt loại liên hệ này?"

"Ngươi có ý gì?" Voldemort nguy hiểm nheo mắt.

Snape thẳng tắp đón nhận ánh mắt Voldemort, "Thuộc hạ nghĩ chủ nhân hai lần trước đột nhiên thay đổi kế hoạch đều có liên quan đến liên hệ này."

Voldemort nguy hiểm nhìn Snape lúc lâu mới trầm mặc gật đầu, "Nói tiếp."

Snape dùng sức nắm chặt tay dưới trường bào, nỗ lực khống chế tâm tình của mình, dựa theo phía trước cùng Harry thương lượng, từng tiếng thong thả nói.

"Nếu Harry Potter có thể lợi dụng liên hệ liên tiếp, như vậy mặt khác chủ nhân cũng nhất định có thể thuận lợi liên tiếp với Harry Potter."

Snape cắn răng, hắn thật sự là không muốn nói.

Lucius Malfoy thấy thế lập tức tiến lên, "Chủ nhân, thuộc hạ biết mục tiêu của ngài luôn luôn là Lão Hồ Ly Dumbledore nhưng là thuộc hạ cảm thấy đầu tiên nên thu dọn 'Hoàng kim nam hài' của lão, trước cho lão đả kích trí mệnh cũng là một biện pháp không tệ."

"Ngươi nói giết Harry Potter?" Voldemort nghiền ngẫm nhìn Lucius, sau đó lại nhìn Snape, "Severus, ta không muốn thương tổn cảm tình của ngươi, cái thằng nhóc bị thế nhân gọi là người duy nhất có thể tiêu diệt ta là 'Đồ chơi' của ngươi, ngươi nói sao?"

"Một đồ chơi mà thôi, nếu chủ nhân cần, thuộc hạ tùy thời có thể đưa tới cho chủ nhân." Snape chết lặng nói.

"Không, không cần ngươi động thủ. Ngươi cần tiếp tục lưu lại bên Dumbledore để cho lão tiếp tục tin tưởng ngươi là đứng bên lão. Đối với ta Dumbledore mới là địch nhân chân chính, còn Harry Potter, đã không có gì uy hiếp." Voldemort cười lạnh, trong mắt hiện lên lãnh khốc, "Hai người các ngươi đề nghị tốt lắm, hiện tại ta muốn cẩn thận suy tư rồi mới tiến hành hết thảy."

"Vâng, chủ nhân." Snape cùng Malfoy lui ra ngoài.

"Đợi một chút, Severus. Nếu Dumbledore hỏi ngươi, ngươi sẽ nói như thế nào?" Ngay khi Snape đóng cửa, Voldemort đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn.

"Chính là tiếp tục thảo luận trong thời gian ngắn nhất triệu tập cùng phát triển càng nhiều Tử Thần Thực Tử như thế nào." Snape bình tĩnh nói, "Thuộc hạ biết cái gì mới nên nói cho Dumbledore."

"Tốt lắm, ngươi đi đi." Voldemort gật đầu, ý bảo Snape có thể rời đi.

Chờ Snape trở lại Hogwarts đã là rạng sáng, hắn nhanh chóng nhưng rất nhẹ nhàng bước đi trên hành lang tối đen, đi tới văn phòng Dumbledore.

Nơi đó, có người đang chờ hắn.

"Giáo sư," Snape gõ cửa, cửa liền mở ra. Harry ngẩng đầu nhìn rõ nam tử liền lập tức tránh ra để hắn đi vào phòng hiệu trưởng. "Anh không sao chứ?" Harry lo lắng hỏi, kể từ khi biết Voldemort mỗi lần gọi Tử Thần Thực Tử đều hung hăng trừng phạt, Harry mỗi lần đều chờ Snape trở về, xác định hắn không có việc gì mới có thể an tâm ngủ.

"Không có việc gì, đây chỉ là một lần bí mật gọi mà thôi." Snape ôm Harry ngồi trên đùi mình sau đó mới nhìn Dumbledore luôn kiên nhẫn nhìn bọn họ, "Chúa Tể Hắc Ám đã được tôi cùng Lucius nhắc nhở, nhưng là hắn không nói cụ thể kế hoạch, tôi nghĩ hắn sẽ trong thời gian ngắn nhất hoàn thiện kế hoạch này rồi biến thành sự thật."

"Chúng ta không thể xem thường Voldemort, cho dù là hắn hiện tại vì nguyên nhân nào đó mà điên khùng nhưng là hắn vẫn là học sinh thông minh nhất ta dạy trong những năm gần đây. Hắn thông minh tài trí. Harry, nếu trò chưa bảo đảm chắc chắn có thể thuận lợi giải quyết Voldemort cùng con rắn kia, thầy nghĩ không cần thầy phản đối, Severus cũng sẽ không đồng ý trò."

"Độc dược Đa Dịch." Harry bình tĩnh nói, nói ra kế hoạch, "Em nghĩ nếu lâm vào cạm bẫy của Voldemort là một đám học sinh, hắn nhất định sẽ khinh thường và lộ ra sơ hở. Này so với ngay từ đầu liền cho hắn biết đối thủ của hắn là ai thoải mái hơn nhiều."

Dumbledore trầm tư lúc lâu sau đó mới mở miệng, "Như vậy trò chuẩn bị để ai đi theo?"

"Không phải đi với em..." Harry ý vị thâm trường đảo qua Dumbledore cùng Snape, thần bí cười.

Lại rơi mấy trận tuyết, cả Hogwarts trắng xoá một mảnh, không khí ngày hội cũng càng ngày càng mãnh liệt, Umbridge từ nửa đêm bị Harry hạ dược hộc máu đưa vào Bệnh thất sau liền chưa đi ra. Nghe nói, vì nguyên nhân nào đó, chỉ cần tình huống Umbridge hơi chút chuyển biến tốt đẹp, ngày hôm sau sẽ lại mãnh liệt phun máu.

Bắt lấy cơ hội này, Sirius cùng Snape, Harry ba người cơ hồ mỗi trời tối đều tập hợp M. S tiến hành huấn luyện càng thêm dày đặc.

Sirius bắt đầu dạy M. S một vài câu thần chú công kích như bùa tước vũ khí, bùa hôn mê, chướng ngại, đại bộ phận cũng đã nắm giữ.

"Harry, cậu có kế hoạch gì đúng không?" Hermione vẫn là người thứ nhất thuận lợi hoàn thành, cô thật cẩn thận tránh những học sinh đang tích cực luyện tập, đi tới cạnh Harry một mình yên lặng huy động đũa phép.

Harry giật mình nhìn cô gái ngồi bên cạnh sau đó nhíu mày, "Hermione, mình nhất định sẽ tiêu diệt Voldemort. Nếu mình muốn sống sót, tự nhiên là phải có kế hoạch."

"Không cần tránh câu hỏi của mình." Hermione nghiêm khắc trừng Harry, "Mình muốn nói, gần nhất cậu có phải có kế hoạch gì hay không?" Cô cẩn thận nhìn bốn phía, thấy trừ bỏ Snape cũng không có quá nhiều người chú ý tới bọn họ, giảm thấp tiếng nói nói: "Draco cùng mình đều cho rằng gần nhất cậu có kế hoạch, chính là đang chờ đợi một thời cơ thích hợp mà thôi. Harry, chúng mình muốn giúp cậu. Mấy năm rồi, chúng mình đều đi theo cậu học rất nhiều thứ. Draco nói, trình độ của chúng mình thậm chí không so với Tử Thần Thực Tử thường xuyên ra vào trong nhà anh ấy kém. Trong khoảng thời gian này, chúng mình lại càng nỗ lực luyện tập kỹ xảo quyết đấu, chúng mình muốn giúp đỡ."

"Hermione." Harry cảm động có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái nghiêm túc trước mặt, "Mấy người chỉ là học sinh năm thứ năm, chiến đấu với Tử Thần Thực Tử, cũng không thích hợp các cậu."

"Cậu cũng chỉ là học sinh năm thứ năm, Harry. Chính là, cậu mất đi thời gian làm trẻ con mà bắt đầu đối kháng với chủ nhân Tử Thần Thực Tử." Hermione sắc bén phản bác. "Chúng mình, mình, Draco, Ron, đều muốn hỗ trợ, cậu không thể như vậy bỏ lại chúng mình, một mình, ách, cùng Giáo sư Snape đối mặt nhiều chuyện như vậy."

"Đúng vậy, Harry." Một giọng nói lạnh lùng theo sát Hermione, Harry nhìn thấy một người chưa bao giờ xuất hiện ở buổi huấn luyện của MS, cậu có thể khẳng định, khuôn mặt này của một Ravenclaw năm thứ năm. Nhưng người nói chuyện bây giờ, chỉ nghe ngữ khí, cậu cũng có thể khẳng định người trước mặt là Draco Malfoy.

"Ngươi cùng Giáo sư Snape cùng nhau đối phó Voldemort, còn Tử Thần Thực Tử, ngươi thật sự có thể giao cho chúng ta."

Harry chần chừ, cậu há mồm còn chưa kịp cự tuyệt Draco liền lại cắt đứt, "Ngươi hẳn là tin tưởng Malfoy gia phán đoán, hoặc là ngươi hẳn là tin tưởng Slytherin phán đoán. Là một Slytherin, chúng ta là cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng bước vào nguy hiểm, trừ phi chúng ta tin tưởng chiến thắng."

"Harry, nói cho chúng mình biết đi?" Ron thuận lợi hoàn thành huấn luyện cũng đã đi tới, thẳng tắp nhìn chằm chằm Harry, "Cậu luôn như vậy, sẽ cho chúng mình cảm giác cậu đã quên bên cạnh cậu còn có chúng ta, những người bạn ủng hộ."

"Mình, cần thương lượng với Giáo sư Snape một chút." Harry khô cằn mở miệng. Bởi vì Bộ Pháp Thuật cản trở, thành viên Hội Phượng Hoàng luôn duy trì ở hai mươi mấy người, mà Tử Thần Thực Tử thì tại Voldemort âm thầm phát triển, có hơn năm mươi thành viên trung tâm.

Tuy rằng Snape cùng Lucius Malfoy mang về tin tức những thành viên kia năng lực cao thấp không đều, không đủ gây sợ. Nhưng là ở trên chiến trường nhiều ra bất kỳ một trợ lực cũng mang đến thực lực. Huống chi, đối với Draco, Hermione, Ron, thực lực của bọn họ cậu vẫn là có một chút hiểu biết.

Có lẽ ở vài chỗ bọn họ còn không được nhưng là mấy năm nay đi theo cậu bí mật huấn luyện, phương diện quyết đấu của bọn họ tuyệt đối không khác người trưởng thành bình thường.

Bọn họ, hiện tại thiếu, cũng chỉ có kinh nghiệm chiến đấu chân chính.

Thảo luận với Snape về chuyện bọn họ tham chiến, thuận lợi ra ngoài Harry dự kiến. Khi Harry nói cậu suy tính đến hết thảy nhân tố sau, Snape trầm mặc suy tư sau đó gật đầu, "Có thể, bất quá chuyện này nhất định phải để Lucius biết, hơn nữa cần trong thời gian ngắn nhất cho bọn họ tiến hành huấn luyện quyết đấu."

Lucius Malfoy biết tin tức này sau, thời gian trầm mặc lâu hơn Snape một ít, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Harry.

"Harry Potter, cậu thật sự có mười phần nắm chắc giải quyết Chúa Tể Hắc Ám sao?" Hắn bình tĩnh hỏi, giọng thong thả mà cao ngạo, mang theo không xác định cùng bất an chỉ có bọn họ mới hiểu được.

Harry bình tĩnh gật đầu, giọng trầm ổn đến không mang theo một tia phập phồng.

"Lần này sẽ triệt để tiêu diệt Voldemort, ngài có thể yên tâm. Tôi có vũ khí bí mật." Harry cười lạnh, nghĩ tới ở Phòng Cần Thiết, chỉ có cậu và Snape có thể đi vào ngao chế Độc Dược thần bí.

Chỉ cần kế hoạch thuận lợi tiến hành, cậu tuyệt đối mười phần nắm chắc triệt để giết chết Voldemort.

"Ta đồng ý Draco tham gia chiến đấu, nhưng là nếu Draco muốn tham gia thì nhất định phải dùng thân phận Draco Malfoy." Trên mặt Lucius Malfoy hiện lên một tia đoạn tuyệt, đôi mắt giống Draco nhìn chằm chằm Harry, "Ta nghĩ cậu hiểu được ý của ta. Draco đem cậu trở thành bạn chân chính, cậu Potter, cậu hẳn là nắm chắc hành động lần này."

Harry trầm trọng gật gật đầu, biết Lucius giấu ở tao nhã giả cười giao cho mình trách nhiệm trầm trọng. Lucius chẳng khác gì là đem tính mạng nhà Malfoy giao cho cậu, nếu cậu hành động thất bại, không giết chết Voldemort, như vậy nhà Malfoy, Snape chẳng khác nào triệt để bại lộ, Snape thì không sao, tối thiểu có thể ở lại Hogwarts mà Voldemort trước mắt không vào được nhưng là nhà Malfoy làm sao có thể ở trong thời gian ngắn thoát khỏi nơi tràn đầy Tử Thần Thực Tử khống chế.

Mặt khác, coi như bọn họ có thể thuận lợi thoát đi, chính là gia tộc Malfoy mấy trăm năm cơ nghiệp cũng chẳng khác nào hủy hoại trong chốc lát .

Lần này, cậu chỉ có thể thành công, tuyệt đối không thể thất bại!

Chương 171 + Chương 172

Ở trước kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh một ngày, Nhật báo Tiên Tri đăng một tin khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

"Azkaban đại đào vong!" Hermione dùng sức đập tờ báo trong tay xuống bàn, ngẩng đầu nhìn bàn giáo viên, ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh đại sảnh đường một vòng, cùng Draco trao đổi một ánh mắt tối tăm sau đó mới một lần nữa nhìn về phía tờ báo.

"Dumbledore đã cảnh cáo Fudge, chính là lão không nghe." Harry thong thả nói, "Dumbledore đã cảnh cáo lão nói Voldemort có thể sẽ khống chế hoặc là dùng điều kiện hấp dẫn Giám ngục để khống chế Azkaban!"

Harry mở tờ báo phát hiện mọi người xung quanh đã chú ý tới tin này đang thấp giọng thảo luận. Đầu ngón tay của cậu nhẹ nhàng xẹt qua một nữ nhân thần sắc điên khùng. Từ khuôn mặt của người đàn bà lờ mờ có thể phân biệt, có thể thấy được mụ từng xinh đẹp. Bất quá, cũng như Sirius ở năm thứ ba, xinh đẹp của mụ đã bị kiếp sống mười mấy năm ở Azkaban mà hao mòn không thấy.

"Đây là Bellatrix Lestrange..." Ron nỗ lực nuốt thứ trong miệng sau đó mới thấp giọng nói: "Mình nghe nói mụ là thủ hạ trung tâm nhất dưới tay Voldemort, chồng của mụ là Lestranges, mà dòng họ lúc trước của mụ là.."

Ron đột nhiên ngừng lại, có chút xấu hổ nhìn Harry, nhưng Hermione chuyên tâm nhìn báo không có chú ý tới, theo bản năng thúc giục hỏi, "Là cái gì?"

"Là Black." Harry lạnh lùng nói, hơn nữa lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn bàn giáo viên, cậu nhìn vị trí của Sirius chứng kiến Sirius cũng tối tăm lật qua lật lại tờ báo.

"Bellatrix là chị họ của Sirius." Harry bình tĩnh nói, sau đó không tiếng động bổ sung dưới đáy lòng một câu, hơn nữa, là hung thủ giết chết Sirius trong cuộc chiến năm thứ năm ở Bộ Pháp Thuật.

Nhưng là, lần này sẽ không! Harry đột nhiên khép tờ báo trong tay, dùng dĩa ăn xiên một khối bánh bí đỏ đưa vào miệng.

Hết thảy đều không giống với những gì cậu biết rõ, không phải sao? Sirius đã khôi phục trong sạch, sẽ không bởi vì Azkaban đại vượt ngục mà đeo thanh danh không tốt, hơn nữa cậu cũng không phải một Harry Potter có thể bị Voldemort dễ dàng khống chế. Sirius tuyệt đối sẽ không chết ở cuộc chiến trong Bộ Pháp Thuật. Mà Snape, cũng không thể chết ở trận chiến cuối cùng.

Bởi vì cuộc chiến ở Bộ Pháp Thuật sắp đến đã là cuộc chiến cuối cùng! Voldemort cứu toàn bộ thuộc hạ, xem ra, hắn cũng rất coi trọng trận chiến này.

Lịch học của ngày cuối cùng trước nghỉ Lễ Giáng Sinh cho dù đối với học sinh năm thứ năm mà nói cũng phá lệ thoải mái. Ở buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện M. S nói một tiếng chúc Giáng sinh vui vẻ với tất cả mọi người, Harry lập tức đi đến bên cạnh Sirius đứng ở tận cùng phòng huấn luyện.

Phía sau đi theo là Hermione, Ron cùng Draco dùng thuốc đa dịch, Snape tiếp nhận Voldemort gọi về, ở sau bữa tối liền vội vàng rời đi.

"Sirius..." Harry thấp giọng gọi, lẳng lặng đứng sau lưng Sirius, thấp giọng nói, "Hai người lựa chọn con đường bất đồng mà thôi, đây không phải lỗi của ai."

"Chú đang nhớ đến em trai Regulus." Sirius nói, giọng nói mất đi sức sống ngày xưa. "Năm đó, nếu chú người anh trai này có thể quan tâm em ấy nhiều một chút, có lẽ em ấy cũng không bước ra bước chân sai lầm đầu tiên, sẽ không phải chết ở..."

"Đây không phải lỗi của chú." Harry mỏi mệt xoa trán, cậu đột nhiên có chút hiểu được quan hệ khó chịu giữa Snape cùng Sirius.

Bọn họ đều không thể quên chuyện đã xảy ra khi còn đi học, đặc biệt là Snape. Chính là, bọn họ lại cũng đã ở một loại trình độ kỳ dị, đem đối phương trở thành bạn. Bởi vì bọn họ thật sự là quá giống. Ở một khía cạnh nào đó, rất giống nhau .

Tối thiểu, bọn họ đều vì sai lầm không phải của mình mà tạo thành tử vong trách tự trách mình.

Khuyên Snape buông ra chuyện năm đó, tha thứ mình đã hao phí không ít tinh lực của Harry, cậu thật sự không có quá nhiều tinh lực đến làm yên lòng Sirius.

"Đây không phải lỗi của chú, Sirius." Harry trầm ổn nói, nỗ lực khiến giọng của mình mang thứ có thể làm yên lòng lòng.

"Chú là anh trai, Harry." Sirius trầm lặng nói, "Nếu lúc trước chú từng ngăn cản..."

"Thế cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào." Draco đột nhiên lãnh khốc mở miệng, giọng nói thong thả mang theo quyết tuyệt, "Cha tôi nói qua, cần ở thời gian thỏa đáng nhất có một lựa chọn chuẩn xác nhất. Nếu lựa chọn sai lầm cũng đừng có oán trời trách đất mà là cần dũng cảm đối mặt hậu quả sau đó cố gắng bổ cứu, dùng mọi biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi. Chính như năm đó, gia nhập Tử Thần Thực Tử là lựa chọn của cha tôi, đó cũng là lựa chọn của em giáo sư. Đây không phải trách nhiệm của giáo sư."

Harry quay đầu lại nhìn Draco, dược hiệu của thuốc Đa dịch đã biến mất, Draco tái nhợt càng lộ  gầy yếu lại kiên định tươi cười. Cậu ta đón nhận ánh mắt của Harry, thấp giọng nói: "Cha có nói, trước khi lựa chọn chỉ cần nghĩ kỹ có phải còn có thể nhận kết quả xấu nhất hay không, sẽ tốt hơn."

Harry hiểu biết gật gật đầu không nói gì thêm, lại nhìn Sirius. Harry ngoài ý muốn phát hiện mắt Sirius đã dời khỏi tờ báo, đang tò mò nhìn bọn họ.

"Tôi thực giật mình, từ trước đến nay lấy ích lợi làm tối cao Malfoy, thế nhưng sẽ có quan điểm cùng loại với Gryffindor như vậy." Sirius ngập ngừng ấp úng.

Trên gương mặt tái nhợt của Draco phấn hồng đỏ ửng, bất quá cậu ta cũng không tránh đi ánh mắt xem kĩ của Sirius.

"Mạo hiểm càng cao mới có thể thu vào cao, không phải sao?" Draco ngạo mạn hỏi lại sau đó nhìn Harry, "Nếu Harry là người thắng lợi cuối cùng, như vậy chúng ta đứng ở bên cạnh Harry sẽ thành anh hùng tuổi còn trẻ—— kề vai chiến đấu với anh hùng đối kháng 'Kẻ Được Chọn', đây đối với đãi ngộ chiến hậu với gia tộc Malfoy rất tốt."

"Thông minh, quả nhiên là người thừa kế của Malfoy. Tôi không nên đem cậu so sánh thành Gryffindor, cậu Malfoy." Sirius hơi trào phúng, "Cậu thật sự rất giống cha của mình."

"Đa tạ khích lệ." Draco tao nhã cười, hơi khom người tiếp nhận những gì Sirius nói.

Sirius ế sau đó mới cười khổ.

"Không riêng gì lớp da mĩ lệ bên ngoài giống cha mình, ngay cả trình độ tự kỷ cũng rất giống." Sirius khô cằn nói, người khác đều nở nụ cười.

Đợi mọi người đều dừng lại Sirius mới ôm vai Harry và những người khác cùng đi ra ngoài. "Tốt lắm, Harry. Không cần lo lắng cho chú, chú chỉ là ngẫu nhiên có chút cảm tưởng mà thôi. Bất kể như thế nào, chú còn vì em trai mà kiêu ngạo."

Harry cẩn thận đánh giá Sirius sau đó mới yên tâm gật đầu, chào những người khác sau đó đi đến hầm.

Cậu muốn chờ Snape tham gia tụ họp Tử Thần Thực Tử trở về.

Mãi cho đến trời tờ mờ sáng Snape mới mệt mỏi đẩy cửa hầm, Harry nghỉ ngơi trên ghế lập tức tỉnh táo mở mắt. Khi phát hiện là Snape cậu mới thong thả đứng lên, giãn tay chân đi đến chỗ đối phương. Nhẹ nhàng ở đôi môi mỏng tái nhợt của Snape hạ xuống một nụ hôn, Harry mới mở miệng, "Lại là một buổi tối bận rộn?"

Snape mỏi mệt gật đầu, hôn Harry sau đó ôm cậu ngồi xuống ghế.

"Hắn có thể sẽ ở đêm tân niên hoặc là trong ba ngày sau hành động." Thẳng đến Snape mở miệng Harry mới phát hiện giọng của Snape vì mệt mỏi mà khàn khàn, "Mà ta thì cần trong một tuần, không thể không cung cấp không ít độc dược cho hắn, chủ yếu là khôi phục tinh lực cùng ma lực  —— vì những Tử Thần Thực Tử có thể là trung tâm nhất, đồng thời cũng là điên cuồng nhất hắn vừa cứu ra từ Azkaban."

Harry trầm mặc gật gật đầu, gọi Kreacher đi theo đến Hogwarts chăm sóc cậu và Sirius, tiếp nhận trà ngon đưa đến bên môi Snape.

"Trước uống chén trà, bất kể như thế nào, em nghĩ những người đó cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy khôi phục toàn bộ sức chiến đấu. Người bên chúng ta, người Hội Phượng Hoàng còn có thần sáng hẳn sẽ xuất hiện, chưa chắc liền rơi xuống hạ phong. Huống chi, chúng ta chỉ cần tiêu diệt Voldemort, ngoài hắn ra Tử Thần Thực Tử đều dễ đối phó."

"Đúng. Vấn đề là, người chúng ta muốn đối phó là khó khăn nhất." Snape khẽ động khóe môi cười nhạo, hắn ôm Harry, tiếp nhận chén trà uống một ngụm hết trà bên trong, "Harry, em xác định em có thể đối phó được hắn sao?"

"Có lẽ, một Protego đơn giản là có thể đem lời nguyền chết chóc đánh tới người của em trả cho Voldemort, đó cũng không phải một chuyện đặc biệt khó khăn, không phải sao?" Harry cười hôn lên khóe môi còn lưu lại nước trà sau đó làm sâu sắc nụ hôn này...

———— phân cách tuyến ——————

Khi hết thảy tiến đến, Harry đang ở trong tháp Gryffindor cùng Hermione, Ron thuyết minh kế hoạch của bọn họ, cố gắng thuyết phục bọn họ dựa theo kế hoạch tiến hành, mới là biện pháp càng thêm ổn thoả.

"Chính là, Harry, một mình cậu thật sự là quá nguy hiểm." Hermione không đồng ý nhìn Harry, mày nhíu lại, "Mình thật sự không thể tin được Hiệu trưởng Dumbledore cùng giáo sư Snape, thậm chí là Sirius, lại sẽ đồng ý kế hoạch này của cậu."

"Mình không phải chỉ có một mình, hơn nữa các cậu hẳn là tin tưởng phán đoán của bọn họ. Ở lúc cần thiết thông qua tủ biến mất đi đến nơi chúng ta sắp sửa quyết đấu mới là lựa chọn chính xác nhất. Hơn nữa, nếu Voldemort cũng đủ cẩn thận đủ coi trọng trận chiến đấu này, hắn có thể sẽ triệu tập Giám ngục Azkaban hắn mới thu phục. Đương nhiên mình hi vọng hắn còn chưa làm được điểm ấy." Harry bổ sung một câu, sau đó mới nói tiếp, "Trên chiến trường, tùy thời đều có thể xảy ra ngoài ý muốn, mình chỉ yêu cầu các cậu chuẩn bị tốt mọi thứ, ba người cần tín nhiệm lẫn nhau, đem phần lưng của mình không hề giữ lại giao cho hai người khác bảo hộ."

"Hợp tác với Malfoy?" Ron lộ ra một biểu tình chán ghét, "Được rồi, có lẽ đây cũng không phải là lần đầu tiên. Bất quá, Harry làm sao cậu  khẳng định cậu tìm đến tủ biến mất quầy lại vừa vặn là một đôi?"

"Chúng mình đã muốn thí nghiệm, Ron. Đến lúc đó, các cậu chỉ cần đi theo Draco liền tuyệt đối sẽ không có vấn đề..." Harry nói đến một nửa đột nhiên nhíu mày, ở trong ánh mắt khiếp sợ của Hermione cùng Ron, Harry vô lực ngã vào ghế.

Harry chỉ cảm thấy từng đợt đau đớn như xé rách thân thể, sau đó cậu thấy được hai nam nhân vô lực quỳ ở trước mặt của mình.

Sev, Sirius!

Harry trong nháy mắt cứng lại, cậu nghe được chính mình lãnh khốc nói, "Giúp ta bắt lấy nó..."

"Phi!" Sirius nhổ một bãi nước miếng mang theo tơ máu, mặt tái nhợt khinh thường, "Ta sẽ không cho ngươi bất cứ chuyện gì, trừ bỏ bị ngươi giết chết."

"Ta nghĩ đây là một bước cuối cùng, nhưng là trước đó, ngươi nhất định phải lấy được nó." Harry lạnh như băng nói, quay đầu nhìn một bên, cậu lần này chú ý tới hoàn cảnh xung quanh —— Sở Bảo Mật của Bộ Pháp Thuật, phòng để các loại lời tiên tri.

Giống như Harry đoán trước, Voldemort vẫn dụ dỗ cậu đi lấy lời tiên tri kia.

"Ta tuyệt đối sẽ không."

"Severus, ngươi?" Trong giọng nói của Harry mang theo lãnh khốc sát ý, "Ngươi có phải cũng không muốn chủ nhân của ngươi bắt được nó hay không?"

"Không..." Snape suy yếu mở miệng, Harry lạnh như băng nhìn hai người quỳ ở trước mặt, giơ đũa phép, "Crucio!"

"Không!" Harry đau đớn kịch liệt, cậu lớn tiếng kêu thảm thiết, giãy dụa, sau đó cảm giác được có người dùng sức lay động mình.

"Harry, Harry, cậu làm sao vậy?"

Harry đột nhiên mở mắt ra —— đầu đầy mồ hôi, cậu thở hào hển nhìn Hermione cùng Ron đang lo lắng nhìn mình, "Voldemort, đang đợi mình." Harry suy yếu nói, lau khô mồ hôi trên mặt, giãy dụa ngồi thẳng rồi đứng lên, "Mình cần đến hầm."

Hermione cùng Ron liếc nhau cũng không tiếp tục kiên trì Harry cần nghỉ ngơi. Bọn họ thuận theo Harry nhanh đỡ cậu dậy, rời khỏi phòng sinh hoạt chung chỉ có ba người bọn họ.

Chờ Harry bị hai người dìu vào hầm, Snape đã đợi ở tại bên trong.

"Harry, em không sao chứ?" Snape vội vàng đỡ Harry ngồi xuống, nhanh chóng đưa cho cậu mấy bình độc dược, ôn nhu cho Harry uống hết. Nhìn thấy Harry chậm rãi khôi phục hồng nhuận, Snape mới thở nhẹ nhõm.

"Em rất khỏe, chính là bị Voldemort xâm nhập não có chút ghê tởm mà thôi." Harry như cũ mang theo suy yếu, cậu châm chọc, "Đây tuyệt đối là một lần trải qua 'Tuyệt vời'! Sev, Voldemort để anh chừng nào qua?"

"Khi xác nhận em rời khỏi Hogwarts chạy tới Bộ Pháp Thuật, tiếp tục trở lại bên cạnh hắn, cùng đợi hành động cuối cùng." Snape nói, "Ta đã thông tri Dumbledore, ông ấy mặc dù ở dưới áp lực của Fudge rời khỏi Hogwarts nhưng luôn ở Quảng trường Grimmauld. Em không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy, em bây giờ, phải làm là nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát. Chúng ta còn thời gian."

Harry không để ý Hermione cùng Ron ở một bên nhìn, nhẹ nhàng hôn Snape sau đó mới mỏi mệt nhắm mắt, dựa vào vai Snape.

Snape khó được ôn nhu đưa tay vuốt tóc Harry, nhẹ nhàng mát xa da đầu của cậu. Harry thoải mái ưm một tiếng, tìm kiếm một tư thế càng thêm thoải mái.

Sau một lát, Draco cũng chạy tới hầm, năm người cứ yên lặng như vậy tự chiếm một chỗ ngồi lẳng lặng. Ngay cả Ron hay huyên náo cũng không gì cầm nước trái cây Kreacher đưa tới yên lặng chờ đợi.

Đại khái sau nửa giờ, trong hầm đột nhiên hiện lên ánh sáng đỏ, Phượng Hoàng Fawkes của Dumbledore xuất hiện trước mặt mọi người, bỏ lại một tấm da dê.

Draco mặt tái nhợt đứng dậy cầm tấm da dê nhìn một chút sau đó đưa cho Snape đang ôm Harry, "Cha đỡ đầu, Dumbledore truyền đến tin ông ấy đã mang theo người Hội Phượng Hoàng vào Sở Bảo Mât Bộ Pháp Thuật."

"Như vậy em cũng nên khởi hành." Harry đột nhiên mở mắt ra, kiên định nhìn Snape, "Chuẩn bị tốt Độc Dược chưa?"

"Harry, em xác định... ?" Snape lấy ra Độc Dược, chần chừ nhìn Harry. Cho dù kế hoạch này hắn sớm đã đồng ý, chính là sự tình tới nơi, hắn vẫn còn có chút bất an.

"Trước đó anh không phải đã xác định sẽ không xảy ra vấn đề sao? Yên tâm đi, em sẽ không xảy ra vấn đề." Harry cầm Độc Dược, uống hết...

——————phân cách lần thứ hai ——————

"Harry Potter..." Theo một tiếng nói miệt thị mềm nhẹ lạnh như băng vô tình vang lên, Voldemort đột nhiên hiện ra tại đại sảnh Bộ Pháp Thuật, lạnh lùng nhìn Harry ở nơi này mang theo Hermione, Ron, cũng mấy thành viên M. S chiến đấu với những Tử Thần Thực Tử còn lại.

Mà phía sau Voldemort là Snape mặt không chút thay đổi.

"Biểu hiện của ngươi thật sự là ra ngoài ngoài ý liệu của ta. Đương nhiên, có lẽ là bởi vì mất tên dưới tay của ta rất vô dụng." Voldemort mềm nhẹ nói, ra vẻ tao nhã hướng tới nơi trung tâm chiến đấu, đũa phép trong tay chỉ vào Harry.

"Chủ nhân, chúng thuộc hạ đã lấy được thứ chủ nhân muốn." Lucius nói xong cầm một quả cầu thủy tinh luôn nắm thật chặt trong tay đi tới chỗ Voldemort.

Có trong nháy mắt, cơ hồ toàn bộ Tử Thần Thực Tử, ngay cả chủ nhân Tử Thần Thực Tử cũng chăm chú nhìn quả cầu thủy tinh kia.

Vài người đang chiến đấu nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, đánh những Tử Thần Thực Tử còn lại, chỉ có Lucius Malfoy thuận lợi tránh thoát những công kích kia về tới bên cạnh Voldemort.

"Chủ nhân, thuộc hạ đánh giá thấp lực chiến đấu của Harry Potter cùng đồng bọn..." Lucius Malfoy cùng Snape phía sau Voldemort trao đổi một ánh mắt khó hiểu sau đó song song đứng ở phía sau Voldemort.

"Harry Potter... Ngươi quả nhiên không giống học sinh 15 tuổi bình thường. Cho dù là ta, 15 tuổi, cũng không xuất sắc như ngươi. Hiện tại, ta bắt đầu tin tưởng lời tiên tri từng khiến ta thất bại." Voldemort chậm rãi đi đến gần Harry, trong tay cầm quả cầu tiên tri mà Lucius Malfoy dâng. Những học sinh đã chiến đấu lúc này đều tụ tập cạnh Harry, nắm thật chặt đũa phép, đũa phép của bọn họ đều không ngoại lệ chỉ vào Voldemort.

"Nguyên lai thứ ngươi muốn là lời tiên tri 16 năm trước của Trelawney." Harry tiến lên, không hề úy kỵ nhìn Voldemort, ngữ khí cũng không có sức sống cùng xúc động mà thiếu niên 15 tuổi hẳn là có, mà là mang theo già nua mỏi mệt, "Nếu ngươi muốn biết, ta hiện tại có thể nói cho ngươi biết..." Harry lạnh lùng nhìn Voldemort, trong mắt là thương hại, bắt đầu nói lời tiên tri 16 năm trước.

Voldemort lạnh như băng nhìn Harry, thủ thế hướng hai người phía sau, Lucius chần chừ nhìn Snape, thấy Snape gật đầu hắn mới xốc áo tay trái, đưa đến trước mặt Voldemort.

Voldemort cười lạnh ở Harry trừng lớn hai mắt giật mình, đũa phép đặt ở trên cánh tay Lucius.

"Harry Potter, lần này ngươi rốt cuộc không chạy thoát." Voldemort cười lạnh, "Ngươi sẽ không cho rằng ta chỉ có mấy tên thủ hạ này đi..." Theo lời Voldemort nói, càng ngày càng nhiều người hiện lên trong không khí. Harry trấn định nhìn từng người xuất hiện, thẳng đến trong đại sảnh trống trải xuất hiện hơn 30 người mặc trường bào Tử Thần Thực Tử.

"Tất cả sẽ là toàn bộ thực lực của ngươi sao?" Harry mở miệng, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng người, "Nếu sau đó thần sáng Bộ Pháp Thuật toàn bộ trở về, như vậy toàn bộ bọn họ sẽ bị đưa vào Azkaban."

"Thần sáng Bộ Pháp Thuật sẽ không trở về, ta phái ra một đội công kích Muggle, chỉ sợ hiện tại bọn họ cũng vội vàng vì bộ trưởng ngu xuẩn của bọn họ làm nên công tích đâu." Voldemort cười lạnh, "Harry Potter, ta cho ngươi thêm một cơ hội quyết đấu, vô luận kết quả thế nào, ta đều nới lỏng bạn học của ngươi, thế nào? Bọn họ nói như thế nào đều là một cỗ máy thực lực không kém của tương lai thế giới pháp thuật."

"Ngươi quyết đấu với ta? Quyết đấu công bằng, ngươi không sợ lời tiên tri thực hiện, ngươi bị ta đả bại, giết chết sao?" Harry trầm ổn cười, chậm rãi rút đũa phép của mình đến gần Voldemort.

Tất cả mọi người lui ra phía sau, những học sinh đi theo Harry thật cẩn thận giám thị toàn bộ Tử Thần Thực Tử. Sau lưng Tử Thần Thực Tử không chú ý tới, một cửa tủ bị nhẹ nhàng mở ra, một số người lặng yên không một tiếng động đi ra, núp ở phía sau một vài thứ.

Snape mang theo mặt nạ Tử Thần Thực Tử nhìn Tử Thần Thực Tử, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve Green uốn quanh cánh tay mình, khi xác định Voldemort đang cùng Harry dùng các loại bùa chú không có khả năng nghe được giọng mình, hắn mở miệng.

{Green, tìm Nagini của Voldemort, sau đó cắn chết nó.}

{Vâng, chủ nhân.} Green chậm rãi ló đầu ra, nhìn Harry, {Chủ nhân, ta không thể không nói, chủ nhân đóng giả ngài Snape thật sự rất giống, cần ta hóa đá những người đó không?}

Harry đóng giả thành Snape hơi sững sờ sau đó mới mở miệng. {Trừ bỏ Lucius, người mặc áo choàng màu đen, mặt nạ màu bạc, tận khả năng hóa đá.}

{Vâng, chủ nhân.} Green thuận lợi trượt xuống, Harry ở Lucius che dấu thật cẩn thận rút đũa phép mình thường dùng.

Harry đang đợi Green giết chết một trường sinh linh giá cuối cùng Nagini khi ma lực tăng vọt, sau đó bọn họ có thể triệt để phản công.

"Harry Potter, ngươi đang kéo dài thời gian." Voldemort ở huy động đũa phép giận dữ gầm lên, "Ta đã nói rồi, những thần sáng vô năng kia sẽ không thể nào tới. Không cần trốn tránh, giống một Gryffindor chân chính trực diện tử vong đi!"

Chính là thời điểm này, Harry cảm thấy một dòng ma lực bay nhanh đến tràn vào trong cơ thể cậu. Harry đi đến phía trước, một bên từ trong túi áo lấy ra độc dược uống.

"Có lẽ, chúng ta cùng đợi tới rồi, là thành viên Hội Phượng Hoàng!" Harry lớn tiếng nói phát ra tín hiệu công kích, sau đó liền huy động đũa phép không lưu tình công kích lưng Voldemort.

"Avada Kedavra!" Một ánh sáng xanh bắn ra từ đũa phép của Harry, cậu không kịp xem kết quả sau khi công kích đã nhanh chóng lăn một vòng, tránh thoát Tử Thần Thực Tử phản ứng nhanh công kích từ sau lưng. Ở trong quá trình này, cậu thi triển một bùa bảo vệ sau đó thuận thế đứng cạnh Dumbledore đóng giả mình.

"Severus là Harry Potter, như vậy Harry Potter là ai? Thủ hạ của ta Severus lại ở nơi nào?" Voldemort không để ý tới tiếng đánh nhau truyền đến từ phía sau, nhìn hai người trước mặt, Harry đưa cho người bên cạnh trừ bỏ quần áo thì giống mình nhau như đúc một lọ độc dược sau đó dùng đũa phép chỉ vào Voldemort, mà tay còn lại thì tiếp nhận ba lô Lucius đưa tới.

"Lucius, ngươi thế nhưng..."

"Thật có lỗi, Chúa Tể Hắc Ám thân ái, gia tộc Malfoy tuyệt đối sẽ không đứng bên thua." Lucius tao nhã gỡ mặt nạ màu bạc trên mặt xuống vứt sang một bên. Hắn cũng học Dumbledore đã khôi phục tướng mạo, đem đũa phép chỉ thẳng vào Voldemort —— tuy rằng run nhè nhẹ, nhưng là kiên định chỉ vào Voldemort.

"Tốt lắm tốt lắm, các ngươi sẽ không thể triệt để giết chết ta. Coi như ta bị các ngươi đả bại, nhưng là sẽ có một ngày ta trở lại."

{Ngươi xác định vậy sao?} Harry đột nhiên cải biến ngôn ngữ, sử dụng Xà khẩu chỉ có cậu và Voldemort mới có thể hiểu, tê tê trào phúng Voldemort, {Ngươi thật sự nghĩ đến sẽ không ai nghĩ đến bí mật Trường Sinh của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ trong ba lô này là cái gì sao?}

{Cái gì?} Voldemort nguy hiểm nheo đôi mắt màu đỏ tươi, {Chẳng lẽ đây là thứ ngươi có thể đánh bại bí mật của ta.}

{Không, đây là bí mật Trường Sinh của ngươi.} Harry cười lạnh đổ các thứ bên trong ra, cúp Hufflepuff bị hủy, dây chuyền Slytherin, vương miện Ravenclaw, nhẫn có gắn đá đen của nhà Gaunt đều rơi xuống mặt nền bóng loáng của đại sảnh Bộ Pháp Thuật. Mà cách đó không xa, Green đang tha thi thể của Nagini tới.

{Không có khả năng!} Sắc mặt Voldemort đại biến, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Harry.

{Còn nhớ rõ lời tiên tri Dumbledore nói sao? Ta là người duy nhất có thể giết chết ngươi, bởi vì ta là Xà khẩu, mà ngươi ở trong mật thất để lại thứ có thể đả bại ngươi. Ta biết ngươi với lời nguyền chết chóc thông thường có một bộ phận miễn dịch, ta cũng biết sử dụng lời nguyền chết chóc như thế nào mới có thể triệt để tiêu diệt ngươi.}

{Ngươi không có khả năng biết!} Voldemort lớn tiếng phản bác.

{Ta cũng là Xà khẩu, thứ ngươi dùng Xà khẩu ghi lại người khác xem không hiểu, ta lại thấy rõ ràng. Ngươi nhìn con rắn giết chết Nagini không? Ngươi không thấy là nó rất quen mắt sao?}

{Dó là... } Voldemort nhíu mày, không xác định nói, {Tử xà trong mật thất?}

{Đúng vậy, toàn bộ bí mật của ngươi ở trong mật thất nó cũng biết, mà ta bây giờ là chủ nhân của nó.} Harry lạnh lùng cười, {Hơn nữa trường sinh linh giá thứ nhất của ngươi, nhật kí cũng ở chỗ ta.} Harry nói xong từ trong áo choàng lấy ra một quyển nhật kí sau đó mở ra.

{Riddle, chuẩn bị ăn no nê đi!} Harry nói, sau đó từ nhật kí phập phềnh ra một Tom Riddle 16 tuổi đã ngưng kết thành thật thể.

{Ngươi...} Voldemort trừng lớn hai mắt, Harry thừa dịp Voldemort thất thần trong nháy mắt này lập tức huy động đũa phép, {Avada Kedavra!}

{Avada Kedavra!} Cho dù khiếp sợ, Voldemort phản ứng cũng không chậm. Hai ánh sáng xanh chạm vào nhau trên không trung sau đó hai đũa phép bị bùa chú liên tiếp lại với nhau.

Voldemort không dự kiến đến tình huống này lại giật mình mở to mắt nhìn mà Harry thì cười lạnh cố gắng duy trì hai đũa phép liên tiếp, vứt nhật kí trong tay trái ra, vươn tay trái với nam tử đã ở trong chiến đấu đi vào bên cạnh mình.

Snape nhanh chóng đưa cho Harry một cây đũa phép khác, Harry cười lạnh nhìn hai mắt Voldemort càng ngày càng không che dấu được hoảng sợ, huy động đũa phép vẽ ra đồ án chính xác.

Một giây này, cho dù Harry dùng xà ngữ mọi người nghe không hiểu, toàn bộ người ở bên cạnh Harry đều từ câu thần chú vốn âm lãnh thấy được sát khí.

{Avada Kedavra!} Một ánh sáng xanh từ đũa phép trong tay trái của Harry bắn ra, Voldemort không có cơ hội trốn tránh bị đánh trúng.

"A ——!" Voldemort thống khổ lớn tiếng kêu thảm, Harry lúc này mới đánh gảy liên tiếp với Voldemort nhìn Tom Riddle.

"Bữa tiệc lớn của ngươi đã đến, nhanh đi hưởng dụng đi." Tom Riddle không chút do dự bay về phía Voldemort...

"Harry, em không sao chứ?" Snape vội vàng đỡ Harry mềm nhũn sắp ngã xuống, không để ý tới chiến đấu càng ngày càng kịch liệt.

Một khi Voldemort bị tiêu diệt, tất cả mọi người lập tức tiến lên chiến đấu với Tử Thần Thực Tử.

"Em không sao." Harry suy yếu trả lời, chịu đựng đau đớn kịch liệt từng đợt từng đợt xông tới, cười với Snape.

"Giáo sư, anh không biết là, tại thời gian đáng giá kỷ niệm này nên cho học sinh của mình 500 điểm sau đó thưởng cho một cái hôn thâm tình sao?"

"Như em mong muốn." Sau khi xác nhận Harry không bị thương, Snape lộ ra tươi cười thoải mái chưa từng xuất hiện. Hắn tự tay ôm nam hài gầy yếu đang run nhè nhẹ kia, mỉm cười cúi thấp, thật sâu hôn lên đôi môi ngọt ngào kia, tùy ý thăm dò vào trong miệng Harry, dùng tân dịch ngọt ngào của Harry đến bồi thường lo lắng sợ hãi của mình.

Harry nhiệt tình đáp lại Snape, hai người triền miên. Harry quên còn có chiến đấu chưa chấm dứt, quên đầu càng lúc càng đau, quên hết thảy, giống như toàn bộ thế giới đều chỉ có hai người bọn họ...

Chương 173

Tỉnh lại

Harry ở trong một nơi yên lặng, cậu không lập tức mở mắt mà chỉ tinh tế thưởng thức cảm giác kỳ diệu này.

Toàn thân cậu từ mỗi tế bào đều hơi đau đớn nhưng là tinh thần rất thoải mái, đã không còn đau đầu, không còn gánh nặng trầm trọng nữa.

Lần đầu tiên đi vào thế giới này, cậu ý thức được bây giờ mình là một người độc lập.

"Cậu đã tỉnh chưa Harry?" Một tiếng nói vang lên bên cạnh Harry, cậu lập tức nhận ra đây là Hermione. Tuy rằng giọng Hermione so với cậu biết lúc cô mệt mỏi còn mỏi mệt vài lần, thậm chí còn khàn khàn cùng lo lắng mà trước kia không có.

Sau đó còn có tiếng bước chân vội vàng cùng tiếng cửa đóng mở truyền vào lỗ tai của cậu.

Harry chớp động mi mắt sau đó thấy Hermione vẻ mặt tiền tuỵ, mà ngồi đối diện Hermione là Ron cũng đồng dạng mỏi mệt nhưng là tốt hơn nhiều.

Một không gian trắng tinh khiến Harry ý thức được nếu cậu không phải ở Bệnh Thất thì là tại St. Mungo. Harry nhíu mày sau đó mở miệng.

"Severus đâu?"

Hermione cùng Ron lập tức bất an, cuối cùng vẫn là Ron cố lấy dũng khí mở miệng.

"Bạn thân, cậu còn nhớ rõ chuyện phía trước không?" Cậu ta giống như không biết nói từ chỗ nào, Harry giãy dụa muốn ngồi dậy lại phát hiện trừ bỏ cảm giác tinh thần phi thường thoải mái, toàn thân cậu lại không có một nơi nào tốt. Chẳng qua là một động tác ngồi dậy lại khiến cậu đau đến ra mồ hôi lạnh.

"Harry, cậu đừng động!" Hermione vội vàng nâng Harry dậy, để cậu dựa vào gối đầu mềm mại sau đó mới nói, "Trị liệu sư nói ma lực trên người cậu bùng nổ, chạm tới một dây thần kinh ở trong thân thể cậu. Trong một đoạn thời gian rất dài, cho dù là động tác đơn giản nhất cũng sẽ khiến cả người cậu đau đớn vô cùng."

Harry gật đầu sau đó dừng lại. Harry thử mở miệng, phát hiện nói chuyện mặc dù có cảm giác đau đớn nhưng là rõ ràng không thống khổ giống lúc trước.

"Mình nhớ được chuyện phía trước, mình giết chết Voldemort sau đó hôn Snape..." Biểu tình Harry xuất hiện chỗ trống trong nháy mắt, cậu nhớ trong nháy mắt đó toàn thân đau đớn giống như bị xé nứt.

"Trị liệu sư nói ma lực trên người mình bạo phát phải không?" Harry cố gắng khống chế tâm tình của mình, "Như vậy, Sev đâu? Còn nữa, vì sao chỉ có hai người, Draco đâu?"

"Ách, bạn thân, trước khi mình nói cậu cần bảo trì bình tỉnh. Mình biết Giáo sư Snape rất trọng yếu với cậu. Mà Draco cũng là bạn tốt của chúng ta. Bất quá, mình vẫn hi vọng cậu có thể bảo trì bình tĩnh." Ron khẩn trương nhìn Harry, Harry hoài nghi nếu không phải toàn thân cậu đều tổn thương, Ron thậm chí sẽ trói bắt buộc mình tỉnh táo.

"Yên tâm, mình sẽ tận lực bảo trì bình tỉnh, cậu nói đi." Harry bình tĩnh nói, trong lòng đã có một vài phỏng đoán không tốt.

"Ách, Harry, giáo sư Snape, nhà Malfoy, tuy rằng chúng ta cũng biết bọn họ đứng ở bên chúng ta nhưng là Bộ Pháp Thuật không biết. Mà tới một mức độ nào đó, bọn hắn xem như là Tử Thần Thực Tử bị bắt tại hiện trường."

"Nếu mình không nhớ lầm, bọn họ trợ giúp chúng ta tác chiến, trợ giúp mình giết chết Voldemort." Harry lạnh lùng nói, "Nếu Bộ Pháp Thuật vì tay trái bọn họ có dấu hiệu của Chúa Tể Hắc Ám, có thể không thông qua Thẩm Phán ném bọn họ vào Azkaban, hoặc là bết bát hơn, đưa cho Giám ngục Azkaban tiến hành nụ hôn của Giám ngục, như vậy mình không bảo đảm mình sẽ không trở thành Chúa Tể Hắc Ám kế tiếp! Mình chưa bao giờ là vì Bộ Pháp Thuật mà giết Voldemort, mình nghĩ điểm ấy mình nên cho bọn họ rõ ràng mới được!"

"Harry, bình tĩnh một chút. Bọn họ chưa bị Giám ngục Azkaban ghê tởm hôn." Hermione cầu xin, trong mắt chớp động mũi nhọn nguy hiểm, cô thoạt nhìn giống như tùy thời đều có thể khóc.

"Hermione..." Harry ý thức được trừ mình còn có một người lo lắng người yêu. Harry mềm mại gọi Hermione, cố gắng đưa tay kéo tay Hermione.

"Cám ơn cậu Harry." Hermione ngẩng đầu cười, tuy có chút khó coi, "Mình nghĩ mình còn có thể kiên trì được, tuy rằng mình chưa từng nghĩ đến sau khi chiến tranh chấm dứt tình hình sẽ như vậy."

Hermione đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, ý bảo Ron nói tiếp.

"Bạn thân, bọn họ bị ném vào Azkaban đợi Bộ Pháp Thuật phán quyết." Ron nói một hơi sau đó nhắm mắt lộ ra biểu tình mặc cho số phận, giống như đang đợi Harry bùng nổ.

Harry trong khoảnh khắc đó quả thật rất muốn giống một tiểu sư tử Gryffindor sức sống bắn ra bốn phía lớn tiếng rít gào, trút hết bất mãn trong lòng. Chính là, lý trí cùng thân thể đều nói cho cậu biết, làm như vậy là vô ích.

Hồi lâu sau cậu mới thở hắt ra.

"Dumbledore đâu?" Harry lạnh lùng hỏi, trong mắt lóe ra lên ánh sáng nguy hiểm. Chẳng lẽ Dumbledore cũng không thể chứng minh trong sạch của bọn họ sao? Harry đè nén phẫn nộ, phát hiện Ron lại kinh hoảng nhìn Hermione.

"Harry, Dumbledore... ở giường ngủ bên cnahj." Hermione tránh ra, kéo rèm ngăn cách cho Harry nhìn sang, "Giáo sư bị thương chưa tỉnh lại. Mà mình cùng Ron, Sirius xác minh thật sự là không đủ phân lượng, cho nên Bộ Pháp Thuật quyết định Thẩm Phán chậm lại toàn bộ."

"Mình hôn mê mấy ngày?" Harry hít một hơi thật sâu, nhìn thấy Dumbledore không chút huyết sắc, mặt vàng như nến chất đầy nếp nhăn. Harry đã quên, Dumbledore đã là một lão nhân hơn 100 tuổi, ông ấy cũng sẽ bị thương, cũng sẽ... Chết.

Tuy rằng từ dưới đáy lòng luôn phòng bị lão nhân này, chính là, ở phương diện khác, cậu ở một trình độ nào đó vẫn kính nể Dumbledore. Bây giờ nhìn ông ấy yếu đuối vô lực, không ý thức nằm ở trên giường, cậu đột nhiên ý thức được một vài sự thật mình luôn xem nhẹ.

"Từ ngày cậu ngất ở Bộ Pháp Thuật, đến hiện tại đã 3 ngày, hôm nay là ngày 8 tháng 1." Hermione kéo lại rèm bình tĩnh nói, vừa lúc đó cửa phòng bệnh mở ra. Sirius vẻ mặt lo lắng mang theo một lão giả mặc quần áo trị liệu sư của St. Mungo đi đến.

Harry cũng không lưu ý bọn họ, cậu chỉ yên lặng gầm nhẹ dưới đáy lòng: 3 ngày! Bộ Pháp Thuật ngu ngốc lại nhốt Severus tại Azkaban 3 ngày!

"Harry Potter, cậu cảm giác thế nào?" Vị trị liệu sư kia rút đũa phép, từ đầu đến chân tỉ mỉ kiểm tra toàn thân Harry một lần sau đó mới lộ ra thần sắc kỳ dị hỏi Harry.

"Trừ bỏ cả người đều đau muốn chết thì tất cả đều không thể tốt hơn ." Harry đè nén phẫn nộ châm chọc, cậu đang cực lực đè nén tâm tình của mình, phối hợp trị liệu sư kiểm tra, hi vọng có thể lập tức rời đi nơi này, đi gặp Snape. Bất quá cho dù là dưới tình huống như vậy, cậu vẫn là chú ý tới thần sắc kỳ dị của trị liệu sư, cậu nhíu mày, "Chẳng lẽ tôi hẳn nên cảm thấy nơi nào còn không thích hợp sao?"

"Này..." Tất cả mọi người trong phòng bệnh chần chừ, cuối cùng vẫn là Sirius khô khốc mở miệng, "Harry, con thử dùng một bùa chú."

Harry hoài nghi nhìn lướt qua Sirius sau đó tiếp nhận đũa phép lông chim Phượng Hoàng Ron trầm mặc đưa đến, tay tinh chuẩn sử dụng bùa bay cơ bản nhất.

Ron làm đối tượng thí nghiệm lập tức nhẹ nhàng bay lên, Harry nhíu mày, "Giống như ma lực không đủ bất quá tôi vẫn có thể thuận lợi sử dụng bùa chú này."

"Đây là bùa cơ bản nhất, tuy rằng con làm bay một người, nhưng với ma lực của con mà nói thì không nên xuất hiện ma lực không đủ." Sirius khô cằn nói, hắn tránh né ánh mắt Harry, "Con hôn mê 3 ngày, ma lực trong cơ thể con luôn chậm rãi thấp..."

Ma lực hạ thấp! Harry đột nhiên trừng mắt, ở thế giới pháp thuật, ma lực đại biểu cho thực lực, nếu một người không có ma lực, căn bản là không có thể trường kỳ sinh tồn ở thế giới này. Mà đối với cậu, thực lực chính là sinh tồn. Nếu triệt để mất đi ma lực...

Harry run rẩy, nếu cậu thật sự mất đi ma lực...

"Harry!"

Harry cảm giác hai tay của mình đều bị gắt gao bắt được, cậu nâng mắt nhìn, chỉ thấy tất cả mọi người căng thẳng lo lắng nhìn mình.

"Tôi..." Harry mở miệng, cố gắng không để cho mình lộ ra càng nhiều bất an, "Con không sao, hiện tại quan trọng nhất  là Sev cùng nhà Malfoy. Bộ Pháp Thuật khi nào thì thẩm phán?"

Đúng vậy, ma lực biến mất tuy rằng nghiêm trọng nhưng tuyệt đối sẽ không trí mạng. Mà cho dù không biết ma pháp, bằng vào những năm gần đây cậu rèn luyện, tự bảo vệ mình tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Chính là Sev cùng nhà Malfoy tuyệt đối không lạc quan.

Azkaban là nơi nào? Coi như cậu chưa từng đi, chỉ là bằng vài lần giao tiếp với Giám ngục Azkaban cũng có thể đoán nơi đó khủng bố như thế nào.

Để Sev ở đó thêm một giây, cậu đều cảm giác bất an.

"Chú đã thông tri Lupin tin con tỉnh lại, nếu Bộ Pháp Thuật an bài nhanh, phỏng chừng ngày mai là có thể thu thập ý kiến. Đúng rồi, bộ trưởng Bộ Pháp Thuật đã không phải là Fudge ngu ngốc mà là Văn phòng dùng sai Phép thuật Mafalda Hopkirk, Harry, con từng tiếp xúc với bà ta cảm thấy bà ta thế nào?"

"Một người nghiêm khắc." Nghe được là Mafalda Hopkirk nghỉ hè năm nhất từng thẩm vấn qua mình, Harry thở dài nhẹ nhõm. Tối thiểu, bà là một người thực sự nghiêm túc, sẽ không giống Fudge vì một vài ích lợi mà lật ngược phải trái.

"Bà ta đang thích ứng việc lên làm bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, xử lý các loại Thẩm Phán phức tạp." Harry nói, sau đó nhìn trị liệu sư, "Tôi hiện tại có thể đến Bộ Pháp Thuật, trước khi Thẩm Phán gặp bọn họ một lần không?"

"Bộ Pháp Thuật chưa từng ở trước Thẩm Phán cho nhân chứng gặp phạm nhân. Bất quá, nếu như là cậu thì có lẽ có thể thấy bọn họ. Tôi nghĩ, ở tình huống hiện tại, Bộ Pháp Thuật sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu." Ron tuỳ tiện nói, "Cậu hiện tại chính là được Nhật báo Tiên Tri gọi là 'Kẻ Được Chọn', 'Cứu thế ngôi sao' chân chính của giới phù thủy, mọi người sẽ không cự tuyệt yêu cầu gì của cậu."

"'Kẻ Được Chọn' ngay cả người yêu của mình cũng không thể bảo hộ?" Harry trào phúng khẽ động khóe môi, "Mình hiện tại muốn đến Bộ Pháp Thuật!" Harry nói xong giãy dụa lấy xuống giường.

"Harry, con hiện tại không thể động!" Sirius cường ngạnh đè Harry xuống, "Con hẳn nên nghỉ ngơi, như vậy mới có thể biện hộ tốt vào ngày mai."

"Sirius, buông!" Harry gầm lên giận dữ, "Con hiện tại muốn đi gặp Sev, nếu không xác định anh ấy bình yên vô sự, con làm sao có thể an tâm nằm ở trong này nghỉ ngơi? Trị liệu sư, tôi có thể đi đúng không?"

Harry cường ngạnh trừng trị liệu sư, trong cặp mắt tản ra uy hiếp.

"Tôi, cậu Harry Potter, tình huống hiện tại của cậu..." Trị liệu sư ngập ngừng ấp úng, phảng phất muốn làm trái ý nguyện của mình.

"Ân?" Harry nhíu mày —— chịu đựng đau đớn đã quen sau khi tỉnh lại —— giả cười nói, "Tôi hiện tại rất tốt, tinh thần tốt, thân thể cũng không có một chút vết thương, tình huống của tôi tốt hơn người bình thường!" Harry cười lạnh, "Ông nói có phải không, trị liệu sư?"

"Ách, dạ dạ." Trị liệu sư vội vàng ứng thừa lời Harry, sau đó cười khổ, "Cậu Harry Potter, cậu quả nhiên là 'Ngôi sao cứu thế' tiêu diệt Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, cũng chỉ có người giống cậu mới có thể tiêu diệt nhân vật khủng bố như vậy."

"Cám ơn." Harry giả cười, sau đó nhìn Sirius, "Sirius, con kiên trì, nếu chú không muốn hỗ trợ thì đừng ngăn cản con."

Sirius nhìn Harry một lát sau đó nâng Harry dậy, giúp Harry khoác trường bào, để Harry ở trên lưng.

"Chú mang con đến Bộ Pháp Thuật."

Thông qua lò sưởi, bốn người thuận lợi tới văn phòng của ông Weasley ở Bộ Pháp Thuật, thuận lợi không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý đi tới văn phòng bộ trưởng Bộ Pháp Thuật.

"Cậu Potter, cậu đã tỉnh, hiện tại cảm giác thế nào?" Mafalda Hopkirk tự mình nghênh đón bọn họ, hơn nữa cho thư ký tò mò ở một bên nhìn rời khỏi phòng làm việc của bà.

"Bà Hopkirk, lại nhìn thấy bà vui vẻ. Bất quá, tôi cũng không khá lắm." Harry bắt tay với bà Hopkirk sau đó ngồi ở trên ghế mềm mại. Harry cười lạnh nhìn Mafalda Hopkirk, "Bởi vì người yêu của tôi, chiến hữu của tôi, bạn của tôi đều bị Bộ Pháp Thuật nhốt vào Azkaban. Tôi nghĩ bọn họ ở trong cuộc chiến với Voldemort có cống hiến rất lớn, hơn nữa lúc trước làm công việc gián điệp nguy hiểm nhất, không nên bị đãi ngộ như vậy."

Chương 174

Uy hiếp

Harry chua ngoa nói, nhìn bà Mafalda Hopkirk trong nháy mắt nghiêm túc thì cười lạnh.

"Cậu Potter, nếu cậu chỉ nhà Malfoy cùng giáo sư Hogwarts Severus Snape, như vậy tôi chỉ có thể thật xin lỗi nói cho cậu biết, bọn họ bị nắm tại hiện trường chiến đấu, là Tử Thần Thực Tử có dấu hiệu của Chúa Tể Hắc Ám. Trước khi chính thức thẩm vấn, Bộ Pháp Thuật chỉ có thể bỏ tù bọn họ ở Azkaban để cam đoan công chúng an toàn." Hopkirk nhìn Harry, trong mắt chớp động hoài nghi, "Hơn nữa, đại bộ phận thành viên của Hội Phượng Hoàng cũng không biết bọn họ đứng ở bên chúng ta."

"Bọn họ là gián điệp." Harry lãnh khốc nói, "Đương nhiên là người biết càng ít càng tốt. Hơn nữa bọn họ cũng không phải đứng ở bên Bộ Pháp Thuật, bởi vì từ khi Voldemort sống lại, Bộ Pháp Thuật trừ bỏ vũ nhục người vô tội, thả Tử Thần Thực Tử chân chính, nhốt anh hùng đối kháng Voldemort vào Azkaban thì cũng không có làm chuyện gì hữu dụng." Harry nguy hiểm nhìn Mafalda Hopkirk, gằn từng tiếng, "Có lẽ, tôi thật sự nên hoài nghi, Bộ Pháp Thuật đứng ở bên nào mới đúng? Tôi nghĩ công chúng cần một đánh giá công chính, biết một vài chân tướng!"

"Harry!" Sirius cảnh cáo nói, Harry hút vài hơi thật sâu, nhắm mắt cảm thụ cho dù là thở hơi chút mãnh liệt cũng có thể mang đến đau đớn, cậu một lần nữa mở ra đôi mắt đã biến thành màu xanh đậm.

"Thực xin lỗi, bà Mafalda Hopkirk. Tôi hẳn nên lý giải làm như vậy cũng không phải ý nguyện của một mình bà, thậm chí căn bản cũng không phải là ý nguyện của bà." Harry cố gắng khiến tâm tình của mình bình phục lại, nhưng là vừa nghĩ tới Snape ở Azkaban gặp được cái gì, cậu không bình tĩnh được.

Bà Hopkirk kính sợ nhìn Harry, nếu đại bộ phận tâm tư Harry không ở tưởng niệm, lo lắng Snape, cậu sẽ chú ý tới bà Hopkirk thay đổi thái độ. "Không, nếu thành thực mà nói, phương diện này có ý kiến của tôi. Một ít thành viên trung tâm của Hội Phượng Hoàng—— những thành viên không bị thương có thể tự do hoạt động chứng minh Snape đúng là làm việc cho Hội Phượng Hoàng, nhưng là tôi không tin. Khi nhìn một vài nguyên liệu chúng tôi thu thập được, đại bộ phận thành viên Bộ Pháp Thuật đều không tin anh ta đứng bên Hội Phượng Hoàng. Anh ta tham gia tụ họp Tử Thần Thực Tử, ngao các loại Độc Dược cho Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, thậm chí còn giết người..."

Harry bắt đầu cảm thấy phẫn nộ thiêu đốt thân thể mình, cậu căm tức Mafalda Hopkirk, không chú ý tới toàn thân lại bắt đầu tản ra sát ý. "Nếu bà yêu cầu anh ấy là một gián điệp thành công trong Tử Thần Thực Tử, yêu cầu anh ấy có thể từ chỗ của Voldemort được nhiều tin hữu dụng, như vậy bà không thể yêu cầu anh ấy là một người thiện lương vô tội. Bộ trưởng, có lẽ bà hẳn cũng nên nhốt tôi vào Azkaban. Tôi cũng đã giết người, không phải sao? Tôi ở trong đại sảnh Bộ Pháp Thuật rất nhiều người giết người! Vì sao tôi không nghe được bất luận kẻ nào trong các người chỉ trích tôi đã giết người?"

"Ha..." Sirius muốn ngăn cản Harry, nhưng là Mafalda Hopkirk ngăn cản, mà Ron cùng Hermione kính sợ nhìn chiến tranh vô hình giữa Harry và Mafalda Hopkirk.

Bà Hopkirk mỏi mệt nhìn Harry, bà xoa trán mình nhìn Harry. "Cậu Potter, ông Severus Snape là người yêu của cậu, đúng không?"

Harry trầm mặc gật đầu, không để ý tới đau đớn sinh ra theo động tác của mình, lưng thẳng tắp, không vì động tác giống như yếu thế của bà Hopkirk mà thả lỏng toàn thân.

"Tôi là một trong những người về Bộ Pháp Thuật sớm nhất, tôi nhìn thấy hai người ở dưới các loại ánh sáng bùa chú hôn nhau." Bà Hopkirk thản nhiên cười, bình tĩnh giải thích. Harry nhìn bà, không xác định được hàm ý của nụ cười này.

"Bởi vì quan hệ thân mật của hai người cho nên ở một mức độ nào đó, chúng tôi sẽ hoài nghi phán đoán của cậu với Snape tiên sinh sẽ có lệch lạc. Tôi đã nhận được ông Lupin đưa ra yêu cầu bắt đầu toà án thẩm vấn, bất quá Bộ Pháp Thuật không thông qua. Chúng tôi phải đợi ngài Dumbledore tỉnh lại thì mới chính thức bắt đầu thẩm vấn ông Snape và nhà Malfoy."

Trong nháy mắt đó, tay trái Harry run rẩy, cậu theo bản năng sờ nơi mình bình thường đặt đũa phép lông Mộng Yểm Thú...

"Nhưng là không phải các người có thể dùng Chân dược sao?" Hermione đột nhiên nghiêm khắc nói, cho dù đối mặt là bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, cô lần đầu tiên mở miệng cũng là tuyệt không nguyện ý bị rơi xuống hạ phong.

Harry chớp mắt, khống chế xúc động muốn nguyền rủa mỗi người trong Bộ Pháp Thuật, cùng đợi bà Hopkirk trả lời Hermione. Harry không rõ, vì sao Bộ Pháp Thuật muốn đem vấn đề có thể đơn giản giải quyết biến thành phức tạp như vậy.

"Dưới tình huống bình thươgng, chúng tôi không thể dùng Chân dược. Hơn nữa, ông Snape là Độc Dược đại sư xuất sắc nhất thế kỷ này." Bà Hopkirk khô cằn nói, "Chúng tôi không tin tưởng Chân dược sẽ thật sự dùng được trên người ông ấy, mà Chân dược trên thị trường, đại bộ phận đều có thể bị người có ý chí kiên cường chống cự."

"Cậu Potter, Bộ Pháp Thuật..."

"Tôi không cần Bộ Pháp Thuật, tôi nghĩ bà hẳn rõ ràng điểm này, bà Mafalda Hopkirk." Harry lạnh lùng nói, hơn nữa đứng lên, "Nếu các người không thể hiện tại thẩm vấn Severus cùng nhà Malfoy, như vậy tôi muốn thấy bọn họ, hơn nữa ở trước khi thẩm vấn bọn họ ở chung với bọn họ."

Harry nói xong mở cửa, đối với thư ký tò mò nhìn mình lộ ra một nụ cười lạnh như băng, bước chân muốn đi.

"Cậu Potter, cậu không thể làm như vậy!" Bà Hopkirk tức giận gầm nhẹ, "Chúng tôi không thể đưa cậu đến Azkaban."

"Như vậy, mang bọn họ ra." Harry quay đầu lại nhìn Mafalda Hopkirk cười lạnh, "Tôi không cần ở nơi nào, thật sự."

"Bọn họ là tội phạm!" Bà Hopkirk cắn răng, khi chú ý tới ánh mắt Harry dừng ở trên người mình, ngữ khí mềm hơn, "Tối thiểu trước khi toà án thẩm vấn, bọn họ chính là tội phạm."

"Không có Thẩm Phán, cho dù là bộ trưởng Bộ Pháp Thuật cũng không thể nói ai là tội phạm! Mà tôi biết chân tướng nhưng là bà không muốn tin tưởng!" Harry giận dữ gầm lên, không để ý thân thể đau đớn, hoặc là nói, đau đớn trên thân thể càng thêm kích thích lửa giận của cậu. "Bà Hopkirk, bà không biết là một vài chế độ ở Bộ Pháp Thuật nên sửa lại sao? Trước khi có chứng cớ xác thực, bà không thể nói bất cứ ai là kẻ phạm tội!"

"Chúng tôi có chứng cớ!" Bà Hopkirk cường ngạnh nói, cũng đứng lên. Hai người thoạt nhìn hết sức căng thẳng.

"Tôi không biết công chúng nếu biết Bộ Pháp Thuật đem ngôi sao cứu thế tiêu diệt Voldemort nhốt tại Azkaban có phản ứng gì." Ron trầm mặc đột nhiên mở miệng, khô cằn nói, "Bộ Pháp Thuật lại hoài nghi 'Ngôi sao cứu thế', như vậy công chúng sẽ đứng ở bên nào? Tôi nghĩ chắc chắn sẽ không ở bên Bộ Pháp Thuật khi chân tướng rõ ràng như vậy lại vẫn nhằm vào Harry."

"Chúng tôi không nhằm vào cậu Potter, cậu Weasley." Bà Hopkirk giống như ở trong nháy mắt bị đánh bại, bà bảo thư ký đóng cửa phòng một lần nữa sau đó lại một lần, mang thái độ tôn kính mời Harry ngồi xuống.

Ron nhìn Harry sau đó mới cứng nhắc nói, "Theo tôi thấy, chính là như vậy. Các người không tin lời của chúng tôi, mà chúng ta ở Voldemort sống lại mấy tháng nay luôn thay Bộ Pháp Thuật đối kháng Voldemort, cuối cùng Harry còn tiêu diệt hắn. Các người thậm chí thẳng đến khi hắn chết, đều không dám trực tiếp gọi tên của hắn."

Giọng Ron vẫn duy trì cứng nhắc nhưng là thực kỳ diệu nói ra một loại cảm giác trào phúng. Harry cười yếu ớt, ở một lúc yên tĩnh sau, mơi mở miệng lần nữa đưa ra yêu cầu của mình.

"Ta muốn ở chung với bọn họ thẳng đến khi toà án thẩm vấn xác định bọn họ vô tội."

Bà Hopkirk trầm mặc hồi lâu cuối cùng gật đầu, "Tôi sẽ phái người đưa bọn họ ra, nhưng là các người cần ở lại phòng Bộ Pháp Thuật chỉ định."

Hiệu suất làm việc của những người đứng đầu mới thành lập của Bộ Pháp Thuật vẫn là rất nhanh. Sau nửa giờ, Harry cũng đã ở trong một căn phòng coi như rộng mở Bộ Pháp Thuật đặc biệt rửa sạch làm nhà tù lâm thời gặp được Snape, nhà Malfoy.

Không để ý chung quanh còn có người quan sát, Harry lập tức tiến lên ôm chặt Snape, cảm thụ được Snape ôm thật chặt mang đến loại cảm giác ngọt ngào đau đớn.

"Tiểu quỷ chết tiệt, hôm nay mới tỉnh lại, hẳn là ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi mới đúng!" Chờ hai người tách ra, bọn họ đã ngồi ở ghế, Snape đánh giá Harry tái nhợt, giọng khàn khàn mắng.

"Em thành thành thật thật ở trong phòng bệnh, tùy ý Bộ Pháp Thuật nhốt anh, nhà Malfoy ở Azkaban sao?" Harry trào phúng cười, nhưng là cả người cũng ở trong nháy mắt phóng buông lỏng.

Harry bắt đầu cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới người yêu của mình, nhìn khuôn mặt Snape lại biến thành màu vàng như nến, còn có phía dưới mắt dày đặc bóng ma, cảm thụ nhiệt độ lạnh như băng truyền tới.

Hình tượng của Snape thoạt nhìn rất không xong, trường bào trên người vẫn là bộ mặc trong cuộc chiến ở Bộ Pháp Thuật, có nhiều chỗ đã bị ma pháp làm rách, lộ ra miệng vết thương bên trong. Harry hí mắt, nguy hiểm nhìn miệng vết thương còn chưa kết vảy, vẫn còn màu máu tươi đỏ sậm. 

"Bà Hopkirk thậm chí còn không cho mấy người trị liệu miệng vết thương sao?" Harry hỏi, lại thành công vì Bộ Pháp Thuật mà buồn bực.

Chương 175

Chờ đợi

Snape cùng nhà Malfoy đều giật mình nhìn Harry.

Harry lập tức ý thức được bọn họ ở Azkaban mấy ngày nay, cách ngoại giới cũng không biết Bộ Pháp Thuật thay đổi bộ trưởng. "Hiện tại bà Hopkirk là bộ trưởng Bộ Pháp Thuật."

"Bộ Pháp Thuật bắt chúng ta thưởng công còn không kịp đâu, làm sao có thể tìm người trị liệu vết thương cho chúng ta. Sau khi cậu hôn mê, Bộ Pháp Thuật gia nhập chiến đấu rất nhanh liền xong." Lucius Malfoy mở miệng, cho dù thanh âm khô khốc cũng vẫn mang theo sự tao nhã ung dung của Malfoy gia, hắn giả cười trào phúng, "Sev vì bảo hộ cậu mới bị thương. Chính là Bộ Pháp Thuật không nghĩ như vậy, bọn họ có thể cho rằng Sev là muốn bắt được cậu, giết cậu báo thù cho Chúa Tể Hắc Ám."

"Ngài Malfoy, phu nhân Malfoy, rất xin lỗi. Bởi vì một vài nguyên nhân khiến mọi người gặp chuyện không nên gặp." Harry nắm thật chặt tay Snape, xin lỗi vợ chồng Malfoy, "Còn cậu nữa, Draco, mình, thật không ngờ, cậu không phải là Tử Thần Thực Tử, hơn nữa cũng đứng ở bên này, Bộ Pháp Thuật lại vẫn nhốt cậu."

Lần đầu tiên Narcissa Malfoy chính thức gặp mặt Harry, bà mất tự nhiên gật đầu mà Lucius tiếp tục giả cười, hơn nữa tiếp nhận Hermione đưa trà sau, nhíu mày lưu ý liếc Hermione.

"Ta suy nghĩ nếu ta đứng ở bên Chúa Tể Hắc Ám thì chỉ sợ cũng không còn có cơ hội ra khỏi kia. Ta thực may mắn Draco có một người bạn như cậu, để ta ở ba năm trước có lựa chọn chính xác."

Draco học bộ dạng của cha mình nói, trao đổi một ánh mắt coi như là ngọt ngào cho Hermione đi đến bên cạnh mình, "Là Harry đã cứu quan hệ không xong của chúng ta." Draco nói xong thì cười, xem ra chocolate đã phát huy tác dụng khiến Draco đang nhớ lại một kí ức đáng nhớ.

"Xem ra mọi người cảm giác đã tốt hơn nhiều. Tôi không xác định bây giờ tôi còn có thể trị liệu vết thương trên người của mọi người hay không nhưng đây là biện pháp nhanh nhất trước mắt, chúng ta có lẽ nên thử một chút." Harry nói, "Rõ ràng ba người bọn họ đều không am hiểu trị liệu vết thương."

"Vết thương không nghiêm trọng lắm, lấy trình độ của em làm sao có thể không xác định chữa khỏi được?" Snape nhíu mày, "Chuyện gì đã xảy ra Potter? Em cũng chưa khỏi hẳn phải không?"

"Tới một mức độ nào đó, cơ thể của em đã hoàn toàn tốt ." Harry cười khổ, "Bất quá ma lực của em lại ở trong mấy ngày em hôn mê, vì nguyên nhân nào đó mà mất hơn nửa."

"Ma lực biến mất?" Snape nhíu mày, hắn theo bản năng muốn rút đũa phép kiểm tra toàn thân cho Harry sau đó mới phát hiện đũa phép đã bị Bộ Pháp Thuật tịch thu từ lúc bị mang đến Azkaban.

"Đáng chết!" Snape nhíu mày, sau đó nhìn Sirius, "Xuẩn cẩu..."

"Ngươi gọi ta cái gì, Snivellus!" Sirius lập tức nhảy dựng lên, "Ta cũng không có ngu xuẩn đến bị người ta nhốt vào Azkaban!"

"Nhưng là, ngươi ngu xuẩn đến mức cho con đỡ đầu của mình rời khỏi giường bệnh khi còn chưa khôi phục hoàn toàn, ma lực đang thần bí biến mất." Snape không để ý tới Sirius trào phúng, dùng ánh mắt giết người nhìn Sirius, "Chẳng lẽ ngươi không biết hiện tại Harry cần nghỉ ngơi thật tốt sao?"

"Ta đương nhiên biết, chính là tiểu tử này biết ngươi bị giam ở Azkaban sau, nói như thế nào cũng không thành thật ở trên giường bệnh! Tình nguyện chịu mỗi lần động bị đau đớn như xé rách cũng muốn tới Bộ Pháp Thuật, yêu cầu lập tức nhìn thấy ngươi! Harry còn giống một Slytherin uy hiếp bà Hopkirk, nếu không mang các ngươi ra khỏi Azkaban, hắn liền cùng với các ngươi ở Azkaban đến khi thẩm vấn các ngươi tuyên bố vô tội phóng thích mới thôi." Sirius cũng không chút khách khí gầm lên giận dữ, hai người đều căm tức nhìn Harry.

"Tốt lắm, hai người xem, bây giờ em không phải là rất tốt sao." Harry cười khổ, cậu cũng không muốn nhắc tới chủ đề nguy hiểm như vậy, thế nhưng không đề cập là không có nghĩa là Snape vĩnh viễn không phát hiện. Lý trí nói cho cậu biết hiện tại nói cho Snape mọi thứ mới là lựa chọn tốt nhất.

"Em thật sự không có việc gì." Harry nói sau đó rút đũa phép, chỉ vào vết thương trên cánh tay Snape, trước giúp hắn rửa sạch vết máu sau đó mới trị liệu vết thương.

Vết thương bắt đầu chậm rãi khép lại đến cuối cùng chỉ còn lại dấu vết màu trắng nhạt.

"Sev xem, em đã nói a, em không có vấn đề gì." Harry cười cười, cậu muốn lau mồ hôi trên trán vì đau đớn mà toát ra nhưng là Snape nhanh hơn.

Snape mềm nhẹ lau mồ hôi trên trán Harry, thấp giọng nói: "Em không nên làm cho mình như vậy, chúng ta cũng không sao."

"Cái này gọi là không có việc gì?" Harry đưa tay nhẹ nhàng chọc vào vết thương trên người Snape, nhìn thấy hắn nhíu mày mới cười, "Nếu đợi đến khi Dumbledore tỉnh lại, Bộ Pháp Thuật mở phiên toà phúc thẩm mới gặp anh, em không biết anh sẽ biến thành cái gì nữa. Đương nhiên, còn có nhà Malfoy. Azkaban, tuyệt đối không phải là nơi mọi người muốn đi."

"Harry, có lẽ cậu nên dạy câu thần chú kia, mình có thể hỗ trợ." Hermione nói sau đó nhìn về phía nhà Malfoy, Lucius mẫn tuệ nhìn thoáng qua Hermione sau đó gật đầu, "Đây quả thật là biện pháp tốt."

Harry chần chừ sau đó gật đầu bắt đầu dạy Hermione, Ron cùng Sirius. Cậu không biết mình chống được bao lâu, tránh ở trước mặt Snape lộ càng nhiều yếu ớt để anh ấy lo lắng, vẫn là để cho bọn họ trị liệu cho nhà Malfoy đi.

Đây chỉ là một câu thần chú trị liệu đơn giản, chỉ chốc lát sau, Snape cùng nhà Malfoy đã khôi phục bộ dạng nhẹ nhàng—— trừ y phục của bọn họ.

Có thể là tính toán tốt thời gian, ngay khi không khí thoáng dịu đi sau, cửa phòng bị gõ, bà Hopkirk mang theo ông Weasley cùng Lupin đi đến.

"Harry, đây là thuốc con cần uống. Đây là quần áo cho mọi người dùng." Lupin đưa thuốc cho Harry sau đó ngồi ở một bên, bộ dạng không muốn nói thêm một câu nào nữa.

Harry mỉm cười sau đó nhìn về phía bà Hopkirk.

"Bộ trưởng, xin hỏi bà có chuyện gì không?" Harry thấp giọng hỏi, nhìn lướt qua bà Hopkirk sau đó nhìn về phía Snape giúp mình kiểm tra Độc Dược, chờ Snape kiểm tra một bình liền uống một bình.

Bà Hopkirk nhíu mày nhìn bọn họ, vài lần đều muốn mở miệng ngăn cản bất quá cuối cùng bà vẫn nhịn xuống. Thẳng đến Harry uống xong bà mới mở miệng. "Cậu Potter, trải qua cao tầng Bộ Pháp Thuật họp, chúng tôi quyết định ngày mai mà bắt đầu thẩm vấn nhà Malfoy."

"Như vậy, còn Severus ?" Harry theo bản năng nắm chặt tay Snape, dùng đau đớn nhắc nhở mình không thể thả lỏng.

Bà Hopkirk nhìn thoáng qua bàn tay nắm chặt của hai người, lắc đầu.

"Thực xin lỗi, cậu Potter. Ông Snape cần đợi ông Dumbledore tỉnh lại. Chỉ là thẩm vấn nhà Malfoy trước, tôi cũng đã bị áp lực rất lớn."

"Tôi nghĩ công chúng sẽ không để ý quan hệ Harry và Giáo sư Snape đúng không?" Hermione đột nhiên mở miệng, cô nhìn bà Hopkirk, "Nếu bọn họ biết Giáo sư Snape là bạn lữ của Harry, như vậy cũng không cần trải qua toà án, bọn họ sẽ nguyện ý tin tưởng giáo sư Snape."

"..." Bà Hopkirk không nói gì nhìn Hermione, một lúc lâu mới mở miệng, "Cô Granger, xem ra cô không chỉ học tập xuất sắc."

Hermione giả cười, gật đầu thản nhiên tiếp nhận bà Hopkirk ca ngợi, lẳng lặng đợi bà nói tiếp.

"Nhưng là công chúng cũng không biết chuyện này, đây là chuyện riêng tư của cậu Potter, trừ bỏ nhân viên Bộ Pháp Thuật cần tham gia toà án thì cũng không có quá nhiều người biết quan hệ của bọn họ. Hơn nữa, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai lấy bất cứ hình thức gì lợi dụng công chúng thay đổi tính công chính của pháp luật."

"Lệnh Giáo dục!" Ron chán ghét nói, sau đó nhận được một cái nhìn nghiêm khắc từ cha của mình.

"Khụ khụ..." Ông Weasley trừng Ron xấu hổ ho khan vài tiếng sau đó mới nhìn Harry, "Đó chỉ là một cái ngoài ý muốn. Harry, nếu cháu tin bác thì tiếp tục chờ thêm vài ngày đi."

"Đợi Dumbledore tỉnh lại?" Harry nhíu mày, lãnh khốc giả cười nhìn bà Hopkirk, "Nếu Dumbledore không tỉnh lại đâu, bộ trưởng?"

Bà Hopkirk giật mình nhìn Harry sau đó kiên định nói, "Dumbledore sẽ tỉnh lại!"

"Có lẽ?" Harry giả cười, "Nếu bộ trưởng không có chuyện khác thì xin mời đi đi. Nơi giam cầm này cũng không thích hợp thân phận cao quý của bộ trưởng ở lâu a."

"Harry!" Snape luôn trầm mặc đột nhiên cảnh cáo mở miệng, Harry vô tội nhìn Snape, cơ hồ là ủy khuất gầm nhẹ: "Sev, anh không nên bị loại đãi ngộ này! Nhà Malfoy nữa, có lẽ bọn họ trước kia là Tử Thần Thực Tử, nhưng là lần này, bọn họ tuyệt đối không phải! Nếu không phải có bọn họ che dấu, nói không chừng đêm hôm Voldemort sống lại, em đã sớm chết ở trong tay Tử Thần Thực Tử chân chính!"

"Hư, ta biết, ta biết tâm tình của em." Snape ôn nhu chưa từng có nói, mang theo một chút không được tự nhiên nhưng là kiên định kéo Harry vào trong ngực mình, nhẹ nhàng xoa đầu Harry.

"Ân..." Harry thoải mái dựa vào người Snape, chậm rãi thả lỏng, ngửi hương quen thuộc trên người Snape.

Lúc đó, Lucius Malfoy đột nhiên mở miệng.

Hắn tao nhã vắt chéo chân, trấn định ung dung cười, như một người chủ nhân cao quý đang chiêu đãi khách nhân nhìn bà Hopkirk, "Nếu có thể, bộ trưởng, tôi hi vọng ngài có thể chậm lại Thẩm Phán của chúng tôi, dù sao người biết chúng tôi là nằm vùng trừ bỏ Harry, cũng chỉ có ông Dumbledore. Chỉ có Potter nói, chỉ sợ là không đủ chứng cứ."

"Cha!" Draco giật mình nhìn Lucius Malfoy, Narcissa Malfoy tuy rằng đồng dạng vì chồng mình quyết định mà khiếp sợ nhưng bà cũng nhẹ nhàng hư một tiếng ý bảo Draco trấn định.

"Ngài Malfoy!" Harry giật mình ngẩng đầu từ trong ngực Snape, động tác này lại sản sinh đau đớn kịch liệt, bất quá cậu không quan tâm.

Harry nhìn Lucius, "Ngài Malfoy, ngài xác định ngài làm như vậy?" Harry chớp mắt, nỗ lực vận chuyển đại não bị lo lắng, phẫn nộ, bất an chiếm cứ.

Lucius Malfoy nhẹ nhàng gật đầu sau đó lại đem tất cả lực chú ý của mình lưu cho Bà Hopkirk.

Bà Hopkirk chậm rãi nhíu mày, bất quá bà vẫn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý yêu cầu của Lucius Malfoy, "Chỉ cần ông có thể thuyết phục cậu Potter không vì vậy mà uy hiếp Bộ Pháp Thuật." Bà quay đầu nhìn Harry, "Cậu Potter, tôi chỉ có thể nói, Bộ Pháp Thuật có lập trường. Chúng tôi phục vụ công chúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro